Yêu Đội
Chương 15
Edit + Beta: Vịt
Phòng tạm giam của Liệp Ưng đáng sợ hơn hắc ốc của bộ đội bình thường nhiều lắm.
Bình thường bộ đội cũng đã làm một gian phòng nhỏ dài rộng cao mỗi cái 1m5, người ở bên trong đứng không thẳng nằm không thẳng, thời gian dài đào tâm khoét phổi khó chịu.
(Móa nhét tui vào đó vừa in =))))
Liệp Ưng cũng có mấy căn phòng nhỏ như vậy, nhưng bên trong còn có một cái ghế bằng sắt, chiến sĩ phạm lỗi sẽ bị cột vào trên ghế sắt, ngồi một cái chính là mười mấy tiếng. Trong lúc đó không cấp thức ăn, chỉ cấp chút nước, cần phải đi WC mới cởi trói.
Thiệu Phi bị đưa vào phòng tạm giam, sợi dây vừa quấn, liền hợp thành một thể với cái ghế sắt.
Phòng tạm giam đen thui, cửa sổ duy nhất lớn chỉ bằng đầu trẻ con, ánh sáng từ chỗ đó tiến vào, chiếu vào chỗ cách hắn xa nửa mét.
Lúc cửa khóa từ bên ngoài.
Cảm giác ngồi trên ghế sắt vẫn khá tốt, mặc dù có thể đoán được ngồi lâu sẽ đau lưng, nhưng so với mấy phương thức trừng phạt chủng loại chồng chất kia của Lạc Phong, nhốt hai ngày căn bản không tính là chuyện gì.
Cậu vặn vẹo thân thể, tận lực làm cho mình ngồi thoải mái hơn. Trong không gian chật chội truyền ra tiếng ghế sắt đung đưa, không lâu sau lại gần như yên lặng.
Cậu nhắm mắt lại nhắm mắt lại, bộ dạng Tiêu Mục Đình bưng chén trà giống như tranh thuỷ mặc nhuộm trên giấy.
Khóe mắt dài nhỏ mang theo một luồng ánh sáng nhu hòa, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt làm người ta đoán không thấu, rồi lại khó giải thích được làm cho người ta an tâm.
Tiêu Mục Đình cứu cậu.
Mí mắt cậu giật giật, rõ ràng đang chịu phạt, khóe môi cũng không tự chủ mà vung lên.
Tiêu đội đứng ở bên tui!
Nhịp tim tựa hồ nhanh lên, máu trong người chảy xiết, phát ra tiếng vang giống như thủy triều.
Cậu có chút kích động, trong miệng lẩm bẩm "Tiêu đội", mở mắt ra lại chỉ nhìn thấy bóng tối giống như mực đậm.
Thất vọng nhàn nhạt lặng lẽ mang theo nhịp tim trở về quỹ đạo vốn có, cậu thở ra một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ dựng thẳng lông mày, khóe miệng tự nhiên nhếch lên chặt chẽ mím lại, ánh mắt rơi vào trên mặt sàn xi măng, xuất thần thật lâu.
Sau khi ngồi trên ghế thêm 2 giờ, cậu rốt cục khó chịu.
Thân thể bị trói ở trên ghế dựa, tay và tay vịn cột vào cùng nhau, chân hợp với chân ghế dựa, khắp nơi kín mít, cơ hồ chính là một tấm "da" mông trên ghế sắt cũ rách.
Lưng bắt đầu đau, eo sau mỏi trướng khó nhịn, bắp đùi tê dại, đầu gối như có kiến gặm, mông bị ghế sắt gõ tới đau nhức......
Lực chú ý toàn bộ bị dẫn tới các vị khó chịu, cảm giác nhức mỏi đau trướng bị phóng đại gấp bội.
Cậu dùng lực uốn éo người, muốn đuổi đi quái dị cả người, song hiệu quả quá nhỏ, gần như phí công.
Áo T-shirt ngụy trang rất nhanh mồ hôi thấm ướt, trên trán chảy xuống mồ hôi từng giọt lớn, cánh tay bị tay vịn thô ráp mài ra từng đường vết đỏ, có chỗ còn đỏ máu.
Cậu nhíu sâu lông mày, tiếng hít thở ồ ồ vang vọng khắp căn phòng, cảm giác muốn động lại không nhúc nhích được tựa như trong xương tủy bị lọt vào độc dược ngứa vô cùng, dược dịch rót vào tứ chi bách hài, ngứa tới bứt rứt, nhưng lại gãi không được.
(Hài: xương)
Cả một buổi chiều trôi qua, cậu có chút nhịn không được.
Dưỡng khí trong cơ thể toàn bộ bốc hơi lên thành mồ hôi, không có chút xíu muốn đi tiểu.
Cậu giãy dụa càng ngày càng lợi hại, không chỉ có cánh tay, ngay cả cổ và lưng cũng bị mài rách da.
Mùi sắt ở trong không khí lan tràn, đau đớn da thịt hợp lại thành ngứa đầu khớp xương.
Ánh sáng rơi xuống, bóng đêm màu mực xuyên qua cửa sổ nhỏ, quăng xuống u ám trầm tĩnh như nước.
Môi cậu bị cắn tới trắng bệch, cổ họng phát ra thở gấp khô khốc kiềm nén, giống như con sói đột nhiên bị bắt thú giáp khó khăn.
Tiêu Mục Đình và Ninh Giác đứng ở ngoài phòng tạm giam, trong tay mỗi người kẹp một điếu thuốc, tuy nhiên cũng không có châm.
Ninh Giác nói: "Giao cho Lạc Phong, bất quá là để cho cậu ấy viết bản kiểm điểm, đi hót phân chó, tiếp tục chịu đựng trừng phạt hời hợt gì đó. Anh ngược lại tốt rồi, thoạt nhìn giống như bao che cho con, trên thực tế đều ác hơn ai khác."
Tiêu Mục Đình cười, "Phòng tạm giam của tổng bộ cũng không giống như vậy, tôi đâu biết Liệp Ưng các anh biến thái như vậy."
Ninh Giác liếc anh một cái, "Ít giả bộ, phòng tạm giam của tổng bộ không phải bộ dáng này? Chính anh đều bị nhốt qua, còn có thể không biết?"
Tiêu Mục Đình bày ra biểu tình "Tin hay không tùy anh".
Ninh Giác lại nói: "Còn có "Liệp Ưng các anh" là cái gì? Mục Đình, anh tới đều tới rồi, còn không đổi giọng "Liệp Ưng chúng ta"?"
Tiêu Mục Đình cười: "Còn không phải anh và Lạc Phong nhất định bắt tôi tới."
"Không bắt anh tới, anh ở trên chức quan nhàn ở tổng bộ tiếp tục lằng nhằng?" Ninh Giác cũng cười: "Thôi đi, bọn tôi nếu không tìm anh, anh qua không bao lâu cũng tự mình tìm tới."
Tiêu Mục Đình híp híp mắt, "Anh hiện tại nói chuyện làm sao càng ngày càng có phong cách của Lạc Phong rồi?"
"Phải không?" Ninh Giác cười, "Lạc Phong là chính ủy, tôi suốt ngày bị hắn túm lấy làm giáo dục tư tưởng, bị nhiễm bệnh đi."
Tiêu Mục Đình cười lắc đầu, "Buổi sáng ở phòng làm việc anh không nhìn thấy, lúc tôi nói muốn ném đứa nhỏ vào phòng tạm giam, mặt hắn đều đen lên. Nếu không phải lúc trước ở trước mặt đứa nhỏ nói giao cho tôi xử lý, tôi đoán hắn nhất định sẽ vỗ bàn nói "không được, chút sai lầm này nhốt cái gì"."
"Hắn chính là như vậy." Ninh Giác nói: "Liệp Ưng nếu muốn xếp hạng bao che cho con, hắn nhất định xếp hạng nhất."
"Hiểu." Tiêu Mục Đình nói: "Nói tới kỳ thực hai ta đều là kẻ đến sau, hắn mới là linh hồn của Liệp Ưng. Sau khi đội trưởng tiền nhiệm hi sinh, toàn dựa vào hắn chống đỡ, không dễ dàng a."
"Ừ. Ngày tháng khó khăn nhất qua rồi, sau này chúng ta có thể thay hắn gánh hơn nửa, chỉ gánh hơn nửa. Hắn muốn bao che cho con thì để hắn bao che đi, chúng ta giữ vững nghiêm khắc là được."
Tiêu Mục Đình: "Anh chỗ nào nghiêm khắc?"
Ninh Giác cười, "Là không nghiêm khắc bằng cậu, biết Máy Bay Nhỏ không phải thật sự bịa đặt, còn để cho người ta ở bên trong chịu khổ."
Tiêu Mục Đình trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ không giống."
Ninh Giác biết rõ còn cố hỏi: "Chỗ nào không giống?"
"Thông minh, nhận thức cao, có thiên phú, chăm chỉ, biết sai liền sửa." Tiêu Mục Đình ngữ khí mềm mại, "Nhưng là còn chưa đủ kiên định, quá kích động, lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, quản không được miệng, còn có chút...... Dính người."
Anh thở dài, "Phải mau sớm sửa, nếu không sau này tới loại chiến trường tôi với anh đều rõ ràng, cậu ấy sẽ chịu thiệt."
Ninh Giác tựa hồ muốn nói cái gì, do dự vài giây, cuối cùng không nói ra miệng.
Thiệu Phi nghe thấy cửa có người nói chuyện, nhưng nội dung nói nghe không rõ ràng.
Cậu cực kỳ khó chịu, cổ họng khô tới sắp cháy, trong nước bọt có mùi vị máu, nuốt vào trong cổ họng, giống như con dao cùn cạo qua thịt mềm.
Khó chịu nhất vẫn là thân thể.
Phía sau lưng và cánh tay đau tê rần, eo sau mỏi tới gần như muốn nổ tung, mông và bắp đùi không có tri giác, đầu gối giống như có vô số cái búa nhỏ "Đinh đinh đang đang" mà gõ.
Cậu chặt chẽ cắn răng hàm sau, biết rõ vô dụng, vẫn phí công mà lay động ghế sắt.
Người ngoài cửa rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa. Cậu tư thế quái dị mà nghiêng đầu, khó khăn gặm cắn đầu vai mình.
Răng cơ hồ đụng phải xương cốt, thần kinh ở trong đau nhức run rẩy, ngứa ngáy mới bị lần lượt bức lui.
Cậu cứ như vậy dụng phương thức tự hại mình, chịu đựng tới tảng sáng.
Sáng sớm, Tiêu Mục Đình cầm một bình đồ uống 1L đứng ngoài phòng tạm giam.
Trong khóa cửa truyền đến tiếng vang chói tai, Thiệu Phi vô lực ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
Cửa mở ra, Tiêu Mục Đình khom lưng tiến vào trong phòng, đứng ở trên mặt đất cách Thiệu Phi nửa mét.
Hai mắt Thiệu Phi càng đỏ, hơi nước nhất thời mơ hồ quang cảnh trước mắt.
Một khắc nhìn thấy Tiêu Mục Đình, đau đớn và ngứa ngáy trên thân thể tất cả đều tiêu tán hầu như không còn, ủy khuất lại giống như thủy triều mùa xuân, ở trong thân thể tăng vọt lan tràn.
Cậu niết nắm đấm trắng bệch, ép buộc mình nhịn xuống nước mắt, ẩm ướt lại nhuộm ướt lông mi, khóe miệng mang theo máu tiết ra một tiếng nước nở ủy khuất.
Tiêu Mục Đình ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"
Cậu cả người run rẩy, cắn răng gật đầu.
Tiêu Mục Đình lại nói: "Hận tôi sao?"
Cậu mâu quang chợt lóe, một giọt nước mắt rơi xuống.
Trong phòng tạm giam rất an tĩnh, chỉ có tiếng nức nở thật nhỏ.
Tiêu Mục Đình đứng ở trước người cậu, một tay đỡ đầu gối cậu, tái diễn vấn đề vừa rồi, "Hận tôi sao?"
Thiệu Phi cúi thấp đầu, khó khăn động thân thể, cố gắng dịch vè phía trước, hầu kết khổ sở mà chuyển động.
Trong mắt Tiêu Mục Đình không có bất kỳ ý tứ trách cứ, "Hận tôi sao?"
Hận!
Làm sao không hận!
Thiệu Phi run tới lợi hại, nước mắt ào ào rơi xuống, có giọt thậm chí nện trên mu bàn tay Tiêu Mục Đình.
Cậu xông qua rất nhiều họa không đau không ngứa, thường xuyên bị Lạc Phong giáo dục, từng bị phạt vác nặng 20 km, từng bị phạt chen chúc chung một phòng cùng với quân khuyển ở sân chó, từng bị phạt quét nhà cầu mặc đồ bỏ đi, thậm chí từng bị phạt dọn phân lợn......
Nhưng cậu chưa từng bị giam như vậy, căn bản không biết giam giữ thống khổ hơn chạy 20km nhiều như vậy.
Phòng tạm giam của Liệp Ưng xây nhiều năm, người từng bị giam có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lạc Phong không nỡ để cho đội viên của mình tới phòng tạm giam.
Lúc ở phòng làm việc của Lạc Phong, cậu cho rằng Tiêu Mục Đình là vì che chở cậu, mới để cho cậu tới phòng tạm giam, một đêm chịu đựng mới hiểu được vừa vặn ngược lại!
Tiêu Mục Đình không đứng chung một chỗ với cậu, Tiêu Mục Đình mới là người muốn phạt nặng cậu!
Ánh mắt Tiêu Mục Đình chuyển xuống, rơi vào trên đầu ngón tay run rẩy của cậu, "Tại sao không nói chuyện?"
"Ô......"
Lồng ngực cậu bị đè nén tới chịu không được, rõ ràng chỉ muốn hít thở sâu một hơi, than nhẹ gây thất vọng lại từ trong cổ họng tràn ra.
Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình dữ tợn, ra khỏi miệng lại là một tiếng thở dốc ủy khuất khiến lòng người đau.
"Không hận." Cậu lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn, "Bởi vì tôi biết...... Ngài, Tiêu đội...... Ngài là vì, tốt với tôi."
Tất cả hận đều ra từ thân thể, mà cảm kích lại đến từ trái tim đập và linh hồn sạch sẽ.
Tiêu Mục Đình đứng lên, khom lưng vặn mở bình đồ uống, ôn hòa tỉ mỉ nâng cằm Thiệu Phi.
Thiệu Phi nhắm hai mắt, gần như tham lam mà uống nước.
Đó là nước mật ong pha rất nhạt, ngọt nhẹ lạnh ngắt, một ngụm rót xuống, thần kinh đều lung lay vài phần.
Tiêu Mục Đình vuốt tóc cậu, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa muốn đi WC thì gọi tôi, tôi hôm nay đâu cũng không đi, ở bên ngoài bồi cậu."
Phòng tạm giam của Liệp Ưng đáng sợ hơn hắc ốc của bộ đội bình thường nhiều lắm.
Bình thường bộ đội cũng đã làm một gian phòng nhỏ dài rộng cao mỗi cái 1m5, người ở bên trong đứng không thẳng nằm không thẳng, thời gian dài đào tâm khoét phổi khó chịu.
(Móa nhét tui vào đó vừa in =))))
Liệp Ưng cũng có mấy căn phòng nhỏ như vậy, nhưng bên trong còn có một cái ghế bằng sắt, chiến sĩ phạm lỗi sẽ bị cột vào trên ghế sắt, ngồi một cái chính là mười mấy tiếng. Trong lúc đó không cấp thức ăn, chỉ cấp chút nước, cần phải đi WC mới cởi trói.
Thiệu Phi bị đưa vào phòng tạm giam, sợi dây vừa quấn, liền hợp thành một thể với cái ghế sắt.
Phòng tạm giam đen thui, cửa sổ duy nhất lớn chỉ bằng đầu trẻ con, ánh sáng từ chỗ đó tiến vào, chiếu vào chỗ cách hắn xa nửa mét.
Lúc cửa khóa từ bên ngoài.
Cảm giác ngồi trên ghế sắt vẫn khá tốt, mặc dù có thể đoán được ngồi lâu sẽ đau lưng, nhưng so với mấy phương thức trừng phạt chủng loại chồng chất kia của Lạc Phong, nhốt hai ngày căn bản không tính là chuyện gì.
Cậu vặn vẹo thân thể, tận lực làm cho mình ngồi thoải mái hơn. Trong không gian chật chội truyền ra tiếng ghế sắt đung đưa, không lâu sau lại gần như yên lặng.
Cậu nhắm mắt lại nhắm mắt lại, bộ dạng Tiêu Mục Đình bưng chén trà giống như tranh thuỷ mặc nhuộm trên giấy.
Khóe mắt dài nhỏ mang theo một luồng ánh sáng nhu hòa, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt làm người ta đoán không thấu, rồi lại khó giải thích được làm cho người ta an tâm.
Tiêu Mục Đình cứu cậu.
Mí mắt cậu giật giật, rõ ràng đang chịu phạt, khóe môi cũng không tự chủ mà vung lên.
Tiêu đội đứng ở bên tui!
Nhịp tim tựa hồ nhanh lên, máu trong người chảy xiết, phát ra tiếng vang giống như thủy triều.
Cậu có chút kích động, trong miệng lẩm bẩm "Tiêu đội", mở mắt ra lại chỉ nhìn thấy bóng tối giống như mực đậm.
Thất vọng nhàn nhạt lặng lẽ mang theo nhịp tim trở về quỹ đạo vốn có, cậu thở ra một hơi, hơi có chút bất đắc dĩ dựng thẳng lông mày, khóe miệng tự nhiên nhếch lên chặt chẽ mím lại, ánh mắt rơi vào trên mặt sàn xi măng, xuất thần thật lâu.
Sau khi ngồi trên ghế thêm 2 giờ, cậu rốt cục khó chịu.
Thân thể bị trói ở trên ghế dựa, tay và tay vịn cột vào cùng nhau, chân hợp với chân ghế dựa, khắp nơi kín mít, cơ hồ chính là một tấm "da" mông trên ghế sắt cũ rách.
Lưng bắt đầu đau, eo sau mỏi trướng khó nhịn, bắp đùi tê dại, đầu gối như có kiến gặm, mông bị ghế sắt gõ tới đau nhức......
Lực chú ý toàn bộ bị dẫn tới các vị khó chịu, cảm giác nhức mỏi đau trướng bị phóng đại gấp bội.
Cậu dùng lực uốn éo người, muốn đuổi đi quái dị cả người, song hiệu quả quá nhỏ, gần như phí công.
Áo T-shirt ngụy trang rất nhanh mồ hôi thấm ướt, trên trán chảy xuống mồ hôi từng giọt lớn, cánh tay bị tay vịn thô ráp mài ra từng đường vết đỏ, có chỗ còn đỏ máu.
Cậu nhíu sâu lông mày, tiếng hít thở ồ ồ vang vọng khắp căn phòng, cảm giác muốn động lại không nhúc nhích được tựa như trong xương tủy bị lọt vào độc dược ngứa vô cùng, dược dịch rót vào tứ chi bách hài, ngứa tới bứt rứt, nhưng lại gãi không được.
(Hài: xương)
Cả một buổi chiều trôi qua, cậu có chút nhịn không được.
Dưỡng khí trong cơ thể toàn bộ bốc hơi lên thành mồ hôi, không có chút xíu muốn đi tiểu.
Cậu giãy dụa càng ngày càng lợi hại, không chỉ có cánh tay, ngay cả cổ và lưng cũng bị mài rách da.
Mùi sắt ở trong không khí lan tràn, đau đớn da thịt hợp lại thành ngứa đầu khớp xương.
Ánh sáng rơi xuống, bóng đêm màu mực xuyên qua cửa sổ nhỏ, quăng xuống u ám trầm tĩnh như nước.
Môi cậu bị cắn tới trắng bệch, cổ họng phát ra thở gấp khô khốc kiềm nén, giống như con sói đột nhiên bị bắt thú giáp khó khăn.
Tiêu Mục Đình và Ninh Giác đứng ở ngoài phòng tạm giam, trong tay mỗi người kẹp một điếu thuốc, tuy nhiên cũng không có châm.
Ninh Giác nói: "Giao cho Lạc Phong, bất quá là để cho cậu ấy viết bản kiểm điểm, đi hót phân chó, tiếp tục chịu đựng trừng phạt hời hợt gì đó. Anh ngược lại tốt rồi, thoạt nhìn giống như bao che cho con, trên thực tế đều ác hơn ai khác."
Tiêu Mục Đình cười, "Phòng tạm giam của tổng bộ cũng không giống như vậy, tôi đâu biết Liệp Ưng các anh biến thái như vậy."
Ninh Giác liếc anh một cái, "Ít giả bộ, phòng tạm giam của tổng bộ không phải bộ dáng này? Chính anh đều bị nhốt qua, còn có thể không biết?"
Tiêu Mục Đình bày ra biểu tình "Tin hay không tùy anh".
Ninh Giác lại nói: "Còn có "Liệp Ưng các anh" là cái gì? Mục Đình, anh tới đều tới rồi, còn không đổi giọng "Liệp Ưng chúng ta"?"
Tiêu Mục Đình cười: "Còn không phải anh và Lạc Phong nhất định bắt tôi tới."
"Không bắt anh tới, anh ở trên chức quan nhàn ở tổng bộ tiếp tục lằng nhằng?" Ninh Giác cũng cười: "Thôi đi, bọn tôi nếu không tìm anh, anh qua không bao lâu cũng tự mình tìm tới."
Tiêu Mục Đình híp híp mắt, "Anh hiện tại nói chuyện làm sao càng ngày càng có phong cách của Lạc Phong rồi?"
"Phải không?" Ninh Giác cười, "Lạc Phong là chính ủy, tôi suốt ngày bị hắn túm lấy làm giáo dục tư tưởng, bị nhiễm bệnh đi."
Tiêu Mục Đình cười lắc đầu, "Buổi sáng ở phòng làm việc anh không nhìn thấy, lúc tôi nói muốn ném đứa nhỏ vào phòng tạm giam, mặt hắn đều đen lên. Nếu không phải lúc trước ở trước mặt đứa nhỏ nói giao cho tôi xử lý, tôi đoán hắn nhất định sẽ vỗ bàn nói "không được, chút sai lầm này nhốt cái gì"."
"Hắn chính là như vậy." Ninh Giác nói: "Liệp Ưng nếu muốn xếp hạng bao che cho con, hắn nhất định xếp hạng nhất."
"Hiểu." Tiêu Mục Đình nói: "Nói tới kỳ thực hai ta đều là kẻ đến sau, hắn mới là linh hồn của Liệp Ưng. Sau khi đội trưởng tiền nhiệm hi sinh, toàn dựa vào hắn chống đỡ, không dễ dàng a."
"Ừ. Ngày tháng khó khăn nhất qua rồi, sau này chúng ta có thể thay hắn gánh hơn nửa, chỉ gánh hơn nửa. Hắn muốn bao che cho con thì để hắn bao che đi, chúng ta giữ vững nghiêm khắc là được."
Tiêu Mục Đình: "Anh chỗ nào nghiêm khắc?"
Ninh Giác cười, "Là không nghiêm khắc bằng cậu, biết Máy Bay Nhỏ không phải thật sự bịa đặt, còn để cho người ta ở bên trong chịu khổ."
Tiêu Mục Đình trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ không giống."
Ninh Giác biết rõ còn cố hỏi: "Chỗ nào không giống?"
"Thông minh, nhận thức cao, có thiên phú, chăm chỉ, biết sai liền sửa." Tiêu Mục Đình ngữ khí mềm mại, "Nhưng là còn chưa đủ kiên định, quá kích động, lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ, quản không được miệng, còn có chút...... Dính người."
Anh thở dài, "Phải mau sớm sửa, nếu không sau này tới loại chiến trường tôi với anh đều rõ ràng, cậu ấy sẽ chịu thiệt."
Ninh Giác tựa hồ muốn nói cái gì, do dự vài giây, cuối cùng không nói ra miệng.
Thiệu Phi nghe thấy cửa có người nói chuyện, nhưng nội dung nói nghe không rõ ràng.
Cậu cực kỳ khó chịu, cổ họng khô tới sắp cháy, trong nước bọt có mùi vị máu, nuốt vào trong cổ họng, giống như con dao cùn cạo qua thịt mềm.
Khó chịu nhất vẫn là thân thể.
Phía sau lưng và cánh tay đau tê rần, eo sau mỏi tới gần như muốn nổ tung, mông và bắp đùi không có tri giác, đầu gối giống như có vô số cái búa nhỏ "Đinh đinh đang đang" mà gõ.
Cậu chặt chẽ cắn răng hàm sau, biết rõ vô dụng, vẫn phí công mà lay động ghế sắt.
Người ngoài cửa rời đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa. Cậu tư thế quái dị mà nghiêng đầu, khó khăn gặm cắn đầu vai mình.
Răng cơ hồ đụng phải xương cốt, thần kinh ở trong đau nhức run rẩy, ngứa ngáy mới bị lần lượt bức lui.
Cậu cứ như vậy dụng phương thức tự hại mình, chịu đựng tới tảng sáng.
Sáng sớm, Tiêu Mục Đình cầm một bình đồ uống 1L đứng ngoài phòng tạm giam.
Trong khóa cửa truyền đến tiếng vang chói tai, Thiệu Phi vô lực ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
Cửa mở ra, Tiêu Mục Đình khom lưng tiến vào trong phòng, đứng ở trên mặt đất cách Thiệu Phi nửa mét.
Hai mắt Thiệu Phi càng đỏ, hơi nước nhất thời mơ hồ quang cảnh trước mắt.
Một khắc nhìn thấy Tiêu Mục Đình, đau đớn và ngứa ngáy trên thân thể tất cả đều tiêu tán hầu như không còn, ủy khuất lại giống như thủy triều mùa xuân, ở trong thân thể tăng vọt lan tràn.
Cậu niết nắm đấm trắng bệch, ép buộc mình nhịn xuống nước mắt, ẩm ướt lại nhuộm ướt lông mi, khóe miệng mang theo máu tiết ra một tiếng nước nở ủy khuất.
Tiêu Mục Đình ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu sao?"
Cậu cả người run rẩy, cắn răng gật đầu.
Tiêu Mục Đình lại nói: "Hận tôi sao?"
Cậu mâu quang chợt lóe, một giọt nước mắt rơi xuống.
Trong phòng tạm giam rất an tĩnh, chỉ có tiếng nức nở thật nhỏ.
Tiêu Mục Đình đứng ở trước người cậu, một tay đỡ đầu gối cậu, tái diễn vấn đề vừa rồi, "Hận tôi sao?"
Thiệu Phi cúi thấp đầu, khó khăn động thân thể, cố gắng dịch vè phía trước, hầu kết khổ sở mà chuyển động.
Trong mắt Tiêu Mục Đình không có bất kỳ ý tứ trách cứ, "Hận tôi sao?"
Hận!
Làm sao không hận!
Thiệu Phi run tới lợi hại, nước mắt ào ào rơi xuống, có giọt thậm chí nện trên mu bàn tay Tiêu Mục Đình.
Cậu xông qua rất nhiều họa không đau không ngứa, thường xuyên bị Lạc Phong giáo dục, từng bị phạt vác nặng 20 km, từng bị phạt chen chúc chung một phòng cùng với quân khuyển ở sân chó, từng bị phạt quét nhà cầu mặc đồ bỏ đi, thậm chí từng bị phạt dọn phân lợn......
Nhưng cậu chưa từng bị giam như vậy, căn bản không biết giam giữ thống khổ hơn chạy 20km nhiều như vậy.
Phòng tạm giam của Liệp Ưng xây nhiều năm, người từng bị giam có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lạc Phong không nỡ để cho đội viên của mình tới phòng tạm giam.
Lúc ở phòng làm việc của Lạc Phong, cậu cho rằng Tiêu Mục Đình là vì che chở cậu, mới để cho cậu tới phòng tạm giam, một đêm chịu đựng mới hiểu được vừa vặn ngược lại!
Tiêu Mục Đình không đứng chung một chỗ với cậu, Tiêu Mục Đình mới là người muốn phạt nặng cậu!
Ánh mắt Tiêu Mục Đình chuyển xuống, rơi vào trên đầu ngón tay run rẩy của cậu, "Tại sao không nói chuyện?"
"Ô......"
Lồng ngực cậu bị đè nén tới chịu không được, rõ ràng chỉ muốn hít thở sâu một hơi, than nhẹ gây thất vọng lại từ trong cổ họng tràn ra.
Cậu nhìn chằm chằm Tiêu Mục Đình, nghiến răng nghiến lợi, biểu tình dữ tợn, ra khỏi miệng lại là một tiếng thở dốc ủy khuất khiến lòng người đau.
"Không hận." Cậu lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn, "Bởi vì tôi biết...... Ngài, Tiêu đội...... Ngài là vì, tốt với tôi."
Tất cả hận đều ra từ thân thể, mà cảm kích lại đến từ trái tim đập và linh hồn sạch sẽ.
Tiêu Mục Đình đứng lên, khom lưng vặn mở bình đồ uống, ôn hòa tỉ mỉ nâng cằm Thiệu Phi.
Thiệu Phi nhắm hai mắt, gần như tham lam mà uống nước.
Đó là nước mật ong pha rất nhạt, ngọt nhẹ lạnh ngắt, một ngụm rót xuống, thần kinh đều lung lay vài phần.
Tiêu Mục Đình vuốt tóc cậu, thấp giọng nói, "Đợi lát nữa muốn đi WC thì gọi tôi, tôi hôm nay đâu cũng không đi, ở bên ngoài bồi cậu."
Bình luận truyện