Yêu Đội
Chương 38
Edit + Beta: Vịt
Hai ngày không ăn đồ ăn nghiêm chỉnh, mọi người gặm thịt bò phải gọi là lang thôn hổ yết. Chỉ có Thiệu Phi ăn tới không yên lòng, nhìn qua tâm sự nặng nề, Ngải Tâm giải quyết xong hai miếng lớn rồi, một miếng đầu của cậu còn chưa gặm được một nửa.
"Sao thía?" Ngải Tâm đụng đụng cánh tay cậu: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Không."
"Không còn không nhanh ăn? Chúng ta bây giờ có thể ăn một chầu, không chừng ngày mai lại phải đả món ăn dân dã." Ngải Tâm ném tới một hộp sữa chua, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng thương xuân bi thu kia của chú, Đại Ngọc cũng không đa sầu đa cảm bằng chú."
Đúng thế. Thiệu Phi nghĩ, Đại Ngọc lại không bị muỗi cắn vào chỗ đó.
Ngải Tâm quan tâm lung tung một trận sau đó tiếp tục gặm thịt bò, Thiệu Phi thấy không ai nhìn về phía mình, lặng lẽ hếch hếch đùi phải ra bên ngoài — bắp đùi bị quần ghìm lại, cởi ra một chút hơi không khó chịu như vậy nữa. Vừa nãy cậu kiếm cớ đi tiểu, chạy tới chỗ xa cởi quần nhìn một chút. Chỗ đó thật sự nhiễm trùng rồi, vừa đỏ vừa sưng, ở giữa còn là màu đỏ tía, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đau tới ghê răng.
Thiệu Phi quá quen sống cẩu thả, bình thường bị thương chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng lần này không giống, nhấc quần lên sau đó cứ nghĩ tới cái u kia, đoán con muỗi có kịch độc hay không, độc tố đã tiến vào máu hay chưa, vết thương có thể lan thối rữa chảy mủ hay không......
Càng nghĩ trong lòng càng sợ, còn chưa đi về trong đội ngũ, sau lưng đã toát ra một mảnh mồ hôi.
Cũng không trách cậu tư duy sinh động, chỗ bị thương, cho dù ai cũng sẽ có gánh nặng tâm lý. Độc của muỗi có bao nhiêu lợi hại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nếu thật sự bị lan thối rữa, vậy thật sự quá mắc ói.
Sau này người khác sẽ nói, Thiệu Phi á, có tên binh bắp đùi chảy mủ hả?
Đúng a, chính là nó, tởm vl!
Cậu ta làm gì sẽ chảy mủ chỗ đó?
Ừm, chắc là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, bị nhiễm......
Bệnh hoa liễu (*)?
((*) Bệnh hoa liễu hay còn gọi là các loại bệnh xã hội lây qua đường tình dục)
Đúng, bệnh hoa liễu!
ĐM! Thiệu Phi giật mình một cái, liều lĩnh mà đứng lên, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa càng đau.
Sau bữa cơm chiều, các đội viên thật sớm tiến vào lều bạt nghỉ ngơi. Lều là lều nhiều người, 1 cái có thể ngủ khoảng 10 người, chỉ có Tiêu Mục Đình là lều 2 người — tổng bộ thương cảm đội trưởng dẫn đội, cho đều là lều hai người, rộng rãi hơn lều một người, một người ngủ, không bị người bên cạnh quấy rầy.
Thiệu Phi mặc dù quan hệ không tầm thường với Tiêu Mục Đình, nhưng không muốn tới chen chúc "Lều VIP" với Tiêu Mục Đình. Cậu cùng một "phòng" với đám Ngải Tâm, bởi vì ban đêm phải đứng gác một ca, cho nên ngủ bên ngoài cùng.
Mệt mỏi một ngày, các đội viên phần lớn đụng vào gối liền đi vào giấc mộng. Thiệu Phi lòng như lửa đốt mà tính giây, tính xem Tiêu Mục Đình lúc nào thì ngủ.
Chờ Tiêu Mục Đình ngủ rồi, cậu muốn đi trộm thuốc mỡ hôm qua đã dùng.
Chỗ đó quá khó chịu, chờ thêm 1 giây đều là giày vò. Mặc dù không biết thuốc mỡ dùng được hay không, nhưng bôi cũng hơn là không bôi. Hôm qua sau khi bôi qua hơi lành lạnh, nếu như sáng nay dậy lại bôi lần nữa, nói không chừng đã khỏi rồi.
Thiệu Phi ở trong túi ngủ vặn vẹo, ngứa không chịu được, liền ỷ vào không ai nhìn thấy, thò tay vào gãi. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tay không có nặng nhẹ, gãi mấy cái một cỗ đau nhức xông thẳng đỉnh đầu — nguy rồi, trầy da!
Thiệu Phi lúc này không cách nào chờ thêm nữa, chờ thêm khẳng định lan. Thế là cuống cuồng mà sờ lần, bước đi khập khiễng, lính canh nghi ngờ nhìn cậu, đang định gọi "Máy Bay chú làm gì thế", liền bị quăng mắt dao tới.
Thiệu Phi chỉ chỉ lều của Tiêu Mục Đình, hạ giọng nói; "Tôi có việc tìm đội trưởng."
Lều của Tiêu Mục Đình không có ánh đèn, hẳn đã ngủ. Thiệu Phi rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm trên mặt đất nghe nhịp tim kêu mình kêu thùng thùng.
Lúc này đi vào, tám phần sẽ bị phát hiện. Nhưng nếu không đi vào, bắp đùi nói không chừng thật sự sẽ thối rữa thành triệu chứng bệnh hoa liễu.
Mở miệng tung tin nhảm, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân. Thiệu Phi lúc này "Bệnh tình nguy kịch", tin là nếu trị liệu trễ, sau này mình nhất định sẽ bị truyền thành bị bệnh hoa liễu. Tới lúc đó giải thích cũng vất vả, không bằng hiện tại sớm trị liệu.
Cậu cũng nghĩ qua quang minh chính đại tìm Tiêu Mục Đình xin thuốc. Tiêu Mục Đình ở bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy, xử lý vết thương nhỏ tương tự muỗi đốt hẳn không thành vấn đề. Nhưng cậu do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy nói không nên lời. Muỗi đốt trên tay trên chân thậm chí trên bụng đều không sao, nhưng bắp đùi quá mắc ói. cậu không muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn, xấu hổ là một mặt, chủ yếu vẫn là sợ Tiêu Mục Đình cảm thấy buồn nôn. Dù sao vết thương rất xấu, hiện tại còn bị gãi rách, nghĩ chút thôi đã không thể nhìn thẳng.
Chỉ muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy một mặt tốt nhất, loại vết thương buồn nôn này, không phải vạn bất đắc dĩ, nói gì cũng không thể để cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Thiệu Phi nhẹ nhàng phá lều ra, bên trong một mảnh đen kịt, nín thở ngưng thần nghe ngóng, còn có thể nghe thấy hô hấp đều đều của Tiêu Mục Đình, giống như một con mèo lặng yên không một tiếng động. Mở túi đeo ra, lúc ngón tay sờ tới thuốc mỡ, trong lòng cậu vui mừng, cho rằng mình sẽ thành công. Đúng lúc chỉ mành treo chuông, trong lều đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng vàng ấm áp.
Thiệu Phi bị phủ trong chùm ánh sáng này, cứng ngắc thành một bức điêu khắc trợn mắt hốc mồm.
Hồi đó lúc tập huấn tuyển chọn, đội viên cũ kể chuyện cười, nói ở nước ngoài có loại cú mèo, ánh mắt có hiệu quả kỳ lạ, lúc bắt mồi không dựa vào móng nhọn, dựa vào mắt trừng, trừng con mồi liền toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.
Khi đó Thiệu Phi không tin, thổ tào với Ngải Tâm là đội viên cũ chỉ biết dọa người. Hiện tại lại tin, không chỉ có tin, còn cảm thấy mình chính là con mồi bị con cú mèo trừng, ngay cả đầu ngón út cũng nâng không nổi.
Tiêu Mục Đình chống người lên, ngữ khí không có một chút mùi vị vừa tỉnh ngủ: "Tìm cái gì?"
Trái tim Thiệu Phi đều sắp nhảy ra lồng ngực, nghẹn họng mà nhìn Tiêu Mục Đình, "Tôi" hồi lâu, một câu đầu đủ cũng không nói ra được.
Đêm khuya trộm xông lều Thiếu tướng, lục túi của Thiếu tướng, bị Thiếu tướng túm tại trận, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn nghiêm khắc xử lý, lột quân trang đều không quá phận.
Thiệu Phi quỳ trên mặt đất, hai tay ôm túi, muốn giải thích lại thật sự khó có thể mở miệng, vài giây sau hoảng sợ trong mắt dần dần bị ủy khuất thay thế, hít hít mũi, thấp giọng nói: "Đội trưởng......"
Thanh âm kia cũng không yếu ớt, Tiêu Mục Đình lại khó giải thích được tim đập nhanh.
Vừa rồi lúc Thiệu Phi còn ở ngoài lều, anh đã phát hiện, không biết đứa nhỏ này đứng ở ngoài làm gì. Dựa theo tính tình nhất quán của Thiệu Phi, hẳn là sẽ nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng, ngài ngủ chưa?" Sau đó chui vào tán gẫu một chút thu hoạch hôm nay, lại dương dương đắc ý mà đòi muốn thể hiện. Nhưng đợi một lúc, Thiệu Phi cư nhiên phá lều ra, giống như trộm sờ mò đi vào, còn mở túi đeo móc đồ vật bên trong.
Tiêu Mục Đình cũng sẽ không cảm thấy Thiệu Phi muốn làm chuyện gì, nhưng trong lòng không khỏi tò mò, mở đèn pin lên cũng chỉ là muốn tìm hiểu một cái, không ngờ Thiệu Phi trực tiếp bị dọa sợ.
Bộ dáng kia đáng yêu lại đáng thương, Tiêu Mục Đình nghĩ, nếu như mình tiếp tục không biểu thị một chút, thằng nhóc có thể sẽ khóc.
"Sao thế?" Tiêu Mục Đình kéo túi ngủ ra, nhu nhu đầu Thiệu Phi, Thiệu Phi dẹt miệng nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy: "Đội trưởng, tôi không phải tới trộm đồ......"
Kỳ thực đích xác là muốn tới trộm đồ.
"Ừ." Tiêu Mục Đình kéo cậu vào trong ngực, cảm giác được bả vai cậu không ngừng run rẩy, đành phải nhè nhẹ vỗ lưng cậu thuận khí: "Nói với đội trưởng, sao thế?"
Thiệu Phi vốn hạ quyết tâm không để cho Tiêu Mục Đình biết đùi mình bị rữa, nhưng bị thanh âm trầm thấp của Tiêu Mục Đình dỗ một cái, quyết tâm á, lòng xấu hổ gì đó á toàn bộ tản sạch, nhất thời không nghĩ tới sẽ được ôm, cằm chống trên vai Tiêu Mục Đình, ồm ồm nói: "Đội trưởng, phía dưới của tôi đau. Chính là chỗ hôm qua bị muỗi cắn, hôm nay nó...... sưng lên, còn bị tôi gãi, gãi rách rồi."
Tiêu Mục Đình quả thật không nghĩ tới Thiệu Phi ban đêm sờ mò lều mình sẽ là cái nguyên nhân này, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, vội vàng để cho Thiệu Phi cởi quần xuống để nhìn. Thiệu Phi trong lòng lo lắng, thêm vào vết thương quả thật khó chịu, không giống với hôm qua nghe thấy "Cởi tôi xem" liền nổi lên phản ứng, nhưng lúc cởi quần vẫn là do dự vài giây — chỗ đau gãi rách rất mắc ói, sợ Tiêu Mục Đình nhìn sẽ ghét bỏ.
Tâm Thiệu Phi vắt ngang, cuối cùng cởi quần ra, mép quần lót dính một chút máu, cậu lúng túng tới đầu lưỡi xoắn lại: "Cái này là, là vừa rồi gãi rách......"
Tiêu Mục Đình thở dài, vỗ vỗ chân cậu, ra hiệu tách ra chút: "Tôi biết, đừng chặn, để tôi xem xem."
Quần lót Thiệu Phi treo trên chân trái, hai tay chắn vật giữa hai chân, mặt đỏ giống như quả cà chua, thân thể cứng như khúc gỗ.
Tình hình vết thương không tốt lắm, độc tố của muỗi không nhẹ, nhưng hành hạ thành như bây giờ, chủ yếu bởi vì ngày hôm qua không có xử lý tốt, hôm nay chỗ đó ngâm mồ hôi, nhiễm trùng không thể tránh được.
Tiêu Mục Đình lấy ra rượu cồn, i-ốt pho, bông, còn có một bộ dụng cụ nhỏ tương tự kéo. Thiệu Phi trợn to mắt: "Đội trưởng, ngài làm giải phẫu cho tôi?"
"Tôi đâu biết làm giải phẫu?" Tiêu Mục Đình đẩy chân cậu về phía trước, đeo bao tay lên: "Bên trong có dịch mủ, phải trước nặn ra rồi bôi thuốc lên."
"A......" Rất mắc ói a!
"Có chút đau, chịu đựng." Tiêu Mục Đình vừa nói vừa khử trùng, không đợi Thiệu Phi làm tốt tâm lý, đã dùng kéo vạch chỗ bị gãi rách ra.
"A!" Đau đau đau đau đau đau!
Nước mắt Thiệu Phi đều ra rồi, lúc kích động tý nữa thì túm hỏng mệnh căn của mình.
Động tác của Tiêu Mục Đình phi thường nhanh chóng, không tới một phút đã hoàn thành lấy sạch. Thiệu Phi cúi đầu nhìn một cái bông bị ném qua một bên, phía trên dính dịch mủ màu sẫm, cậu không khỏi thấp giọng mắng "Đệt", cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mục Đình hết rồi.
Đội trưởng nhất định nghĩ như vậy — Thiệu Phi quá không thích sạch sẽ, chỗ này cũng có thể lên mụn mủ.
Sau khi nặn xong dịch mủ, công việc bôi thuốc liền nhẹ nhàng rất nhiều, Tiêu Mục Đình không bôi thuốc mỡ ngày hôm qua, cầm hai loại thuốc khác, sau khi làm xong còn quấn băng gạc, tổng cộng tốn thời gian 10 phút.
Thiệu Phi đang muốn mặc quần, Tiêu Mục Đình lại nói: "Thay cái khác đi, bên trên cái kia có máu."
Mặt Thiệu Phi vừa mới hạ nhiệt lại bùng cháy, ấp úng nói: "Vậy tôi để truồng đi về?"
Tiêu Mục Đình nghĩ nghĩ, thay đổi chủ ý: "Tối nay đừng vội mặc, bịt kín không tiện thoáng khí. Cậu gác lúc mấy giờ?"
"2 giờ." Thiệu Phi vẫn duy trì tư thế hai tay che trym, không biết Tiêu Mục Đình tại sao hỏi như thế.
"Vậy trước tiên ở chỗ tôi nghỉ ngơi, còn có thảm lông và đệm ngủ dư." Tiêu Mục Đình nói: "Tới thời gian tôi gọi cậu, lại thay một lần thuốc nữa. Vết thương kia cũng chỉ là nhiễm trùng, không nghiêm trọng, một lát miệng vết thương mới có thể cứng lại, trước 2 giờ cậu về mặc quần lót vào rồi đứng gác. Nếu như cảm thấy thời gian xít xao quá, vậy thì gác xong rồi mặc. Sáng mai dậy lại kiểm tra chút, không có vấn đề gì lớn."
Thiệu Phi đặc biệt biết nắm trọng điểm, những cái thuộc về vết thương đều quên mất, Tiêu Mục Đình phía sau nói cái gì cậu không nghe cẩn thận, chỉ nghe thấy người ta nói "Ở chỗ tôi nghỉ ngơi".
Tiêu Mục Đình trải xong thảm cho cậu, tắt đèn pin, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, còn không thoải mái tùy thời gọi tôi."
Thiệu Phi đâu sẽ không thoải mái, vết thương không đau cũng không ngứa nữa, tất tả chui vào trong chăn, vừa nghĩ tới ngủ bên cạnh Tiêu Mục Đình, liền phá lệ an tâm.
Một cái an tâm này liền ngủ quá đà, khi tỉnh lại đã qua thời gian đứng gác.
Túi ngủ bên cạnh trống rỗng, Tiêu Mục Đình không có ở đây.
Thiệu Phi giật mình một cái ngồi dậy, mặc quần vào liền chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Mục Đình trở về.
"Đội trưởng? Ngài có phải......" Giúp tôi đứng gác?
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái: "Lúc 2h cậu không tỉnh, tôi liền gác thay cậu."
"Như vậy sao được?" Thiệu Phi nghĩ, ngài nhưng là đội trưởng!
"Không có gì không được, chúng ta đều là quân nhân, huống chi cậu tối qua đã nhận việc một lần rồi, hôm nay không thoải mái, thì nghỉ ngơi nhiều chút." Tiêu Mục Đình nói: "Còn đau không?"
Thiệu Phi tất nhiên cảm động hết sức, "Không đau nữa."
"Vậy lại thay thuốc." Tiêu Mục Đình cười nói: "Trời sắp sáng rồi, thay xong trở về mặc quần lót vào."
Lần này lúc bôi thuốc, Thiệu Phi rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng nhanh, có mấy ý nghĩ xấu xa lại chui ra. Cũng may thay thuốc nhanh, nửa phút là xong, cậu toàn bộ quá trình che trym, đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình đứng lên, nhấc quần lên đỏ mặt nói cám ơn.
Trước bình minh có chút lạnh, Thiệu Phi trốn ở sau lều cá nhân hóng gió hồi lâu cũng không thổi được nhiệt khí ở bụng xuống, Thiệu Phi mày có phải thích đồng tính hay không?
Hai ngày không ăn đồ ăn nghiêm chỉnh, mọi người gặm thịt bò phải gọi là lang thôn hổ yết. Chỉ có Thiệu Phi ăn tới không yên lòng, nhìn qua tâm sự nặng nề, Ngải Tâm giải quyết xong hai miếng lớn rồi, một miếng đầu của cậu còn chưa gặm được một nửa.
"Sao thía?" Ngải Tâm đụng đụng cánh tay cậu: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Không."
"Không còn không nhanh ăn? Chúng ta bây giờ có thể ăn một chầu, không chừng ngày mai lại phải đả món ăn dân dã." Ngải Tâm ném tới một hộp sữa chua, nhỏ giọng nói: "Nhìn cái bộ dạng thương xuân bi thu kia của chú, Đại Ngọc cũng không đa sầu đa cảm bằng chú."
Đúng thế. Thiệu Phi nghĩ, Đại Ngọc lại không bị muỗi cắn vào chỗ đó.
Ngải Tâm quan tâm lung tung một trận sau đó tiếp tục gặm thịt bò, Thiệu Phi thấy không ai nhìn về phía mình, lặng lẽ hếch hếch đùi phải ra bên ngoài — bắp đùi bị quần ghìm lại, cởi ra một chút hơi không khó chịu như vậy nữa. Vừa nãy cậu kiếm cớ đi tiểu, chạy tới chỗ xa cởi quần nhìn một chút. Chỗ đó thật sự nhiễm trùng rồi, vừa đỏ vừa sưng, ở giữa còn là màu đỏ tía, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền đau tới ghê răng.
Thiệu Phi quá quen sống cẩu thả, bình thường bị thương chưa bao giờ để ở trong lòng, nhưng lần này không giống, nhấc quần lên sau đó cứ nghĩ tới cái u kia, đoán con muỗi có kịch độc hay không, độc tố đã tiến vào máu hay chưa, vết thương có thể lan thối rữa chảy mủ hay không......
Càng nghĩ trong lòng càng sợ, còn chưa đi về trong đội ngũ, sau lưng đã toát ra một mảnh mồ hôi.
Cũng không trách cậu tư duy sinh động, chỗ bị thương, cho dù ai cũng sẽ có gánh nặng tâm lý. Độc của muỗi có bao nhiêu lợi hại chỉ là thứ yếu, mấu chốt là nếu thật sự bị lan thối rữa, vậy thật sự quá mắc ói.
Sau này người khác sẽ nói, Thiệu Phi á, có tên binh bắp đùi chảy mủ hả?
Đúng a, chính là nó, tởm vl!
Cậu ta làm gì sẽ chảy mủ chỗ đó?
Ừm, chắc là sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, bị nhiễm......
Bệnh hoa liễu (*)?
((*) Bệnh hoa liễu hay còn gọi là các loại bệnh xã hội lây qua đường tình dục)
Đúng, bệnh hoa liễu!
ĐM! Thiệu Phi giật mình một cái, liều lĩnh mà đứng lên, chỉ cảm thấy phía dưới càng ngứa càng đau.
Sau bữa cơm chiều, các đội viên thật sớm tiến vào lều bạt nghỉ ngơi. Lều là lều nhiều người, 1 cái có thể ngủ khoảng 10 người, chỉ có Tiêu Mục Đình là lều 2 người — tổng bộ thương cảm đội trưởng dẫn đội, cho đều là lều hai người, rộng rãi hơn lều một người, một người ngủ, không bị người bên cạnh quấy rầy.
Thiệu Phi mặc dù quan hệ không tầm thường với Tiêu Mục Đình, nhưng không muốn tới chen chúc "Lều VIP" với Tiêu Mục Đình. Cậu cùng một "phòng" với đám Ngải Tâm, bởi vì ban đêm phải đứng gác một ca, cho nên ngủ bên ngoài cùng.
Mệt mỏi một ngày, các đội viên phần lớn đụng vào gối liền đi vào giấc mộng. Thiệu Phi lòng như lửa đốt mà tính giây, tính xem Tiêu Mục Đình lúc nào thì ngủ.
Chờ Tiêu Mục Đình ngủ rồi, cậu muốn đi trộm thuốc mỡ hôm qua đã dùng.
Chỗ đó quá khó chịu, chờ thêm 1 giây đều là giày vò. Mặc dù không biết thuốc mỡ dùng được hay không, nhưng bôi cũng hơn là không bôi. Hôm qua sau khi bôi qua hơi lành lạnh, nếu như sáng nay dậy lại bôi lần nữa, nói không chừng đã khỏi rồi.
Thiệu Phi ở trong túi ngủ vặn vẹo, ngứa không chịu được, liền ỷ vào không ai nhìn thấy, thò tay vào gãi. Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, tay không có nặng nhẹ, gãi mấy cái một cỗ đau nhức xông thẳng đỉnh đầu — nguy rồi, trầy da!
Thiệu Phi lúc này không cách nào chờ thêm nữa, chờ thêm khẳng định lan. Thế là cuống cuồng mà sờ lần, bước đi khập khiễng, lính canh nghi ngờ nhìn cậu, đang định gọi "Máy Bay chú làm gì thế", liền bị quăng mắt dao tới.
Thiệu Phi chỉ chỉ lều của Tiêu Mục Đình, hạ giọng nói; "Tôi có việc tìm đội trưởng."
Lều của Tiêu Mục Đình không có ánh đèn, hẳn đã ngủ. Thiệu Phi rón ra rón rén đến gần, ngồi xổm trên mặt đất nghe nhịp tim kêu mình kêu thùng thùng.
Lúc này đi vào, tám phần sẽ bị phát hiện. Nhưng nếu không đi vào, bắp đùi nói không chừng thật sự sẽ thối rữa thành triệu chứng bệnh hoa liễu.
Mở miệng tung tin nhảm, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân. Thiệu Phi lúc này "Bệnh tình nguy kịch", tin là nếu trị liệu trễ, sau này mình nhất định sẽ bị truyền thành bị bệnh hoa liễu. Tới lúc đó giải thích cũng vất vả, không bằng hiện tại sớm trị liệu.
Cậu cũng nghĩ qua quang minh chính đại tìm Tiêu Mục Đình xin thuốc. Tiêu Mục Đình ở bộ đội đặc chủng nhiều năm như vậy, xử lý vết thương nhỏ tương tự muỗi đốt hẳn không thành vấn đề. Nhưng cậu do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy nói không nên lời. Muỗi đốt trên tay trên chân thậm chí trên bụng đều không sao, nhưng bắp đùi quá mắc ói. cậu không muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn, xấu hổ là một mặt, chủ yếu vẫn là sợ Tiêu Mục Đình cảm thấy buồn nôn. Dù sao vết thương rất xấu, hiện tại còn bị gãi rách, nghĩ chút thôi đã không thể nhìn thẳng.
Chỉ muốn cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy một mặt tốt nhất, loại vết thương buồn nôn này, không phải vạn bất đắc dĩ, nói gì cũng không thể để cho Tiêu Mục Đình nhìn thấy.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Thiệu Phi nhẹ nhàng phá lều ra, bên trong một mảnh đen kịt, nín thở ngưng thần nghe ngóng, còn có thể nghe thấy hô hấp đều đều của Tiêu Mục Đình, giống như một con mèo lặng yên không một tiếng động. Mở túi đeo ra, lúc ngón tay sờ tới thuốc mỡ, trong lòng cậu vui mừng, cho rằng mình sẽ thành công. Đúng lúc chỉ mành treo chuông, trong lều đột nhiên sáng lên một chùm ánh sáng vàng ấm áp.
Thiệu Phi bị phủ trong chùm ánh sáng này, cứng ngắc thành một bức điêu khắc trợn mắt hốc mồm.
Hồi đó lúc tập huấn tuyển chọn, đội viên cũ kể chuyện cười, nói ở nước ngoài có loại cú mèo, ánh mắt có hiệu quả kỳ lạ, lúc bắt mồi không dựa vào móng nhọn, dựa vào mắt trừng, trừng con mồi liền toàn thân cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.
Khi đó Thiệu Phi không tin, thổ tào với Ngải Tâm là đội viên cũ chỉ biết dọa người. Hiện tại lại tin, không chỉ có tin, còn cảm thấy mình chính là con mồi bị con cú mèo trừng, ngay cả đầu ngón út cũng nâng không nổi.
Tiêu Mục Đình chống người lên, ngữ khí không có một chút mùi vị vừa tỉnh ngủ: "Tìm cái gì?"
Trái tim Thiệu Phi đều sắp nhảy ra lồng ngực, nghẹn họng mà nhìn Tiêu Mục Đình, "Tôi" hồi lâu, một câu đầu đủ cũng không nói ra được.
Đêm khuya trộm xông lều Thiếu tướng, lục túi của Thiếu tướng, bị Thiếu tướng túm tại trận, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn nghiêm khắc xử lý, lột quân trang đều không quá phận.
Thiệu Phi quỳ trên mặt đất, hai tay ôm túi, muốn giải thích lại thật sự khó có thể mở miệng, vài giây sau hoảng sợ trong mắt dần dần bị ủy khuất thay thế, hít hít mũi, thấp giọng nói: "Đội trưởng......"
Thanh âm kia cũng không yếu ớt, Tiêu Mục Đình lại khó giải thích được tim đập nhanh.
Vừa rồi lúc Thiệu Phi còn ở ngoài lều, anh đã phát hiện, không biết đứa nhỏ này đứng ở ngoài làm gì. Dựa theo tính tình nhất quán của Thiệu Phi, hẳn là sẽ nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng, ngài ngủ chưa?" Sau đó chui vào tán gẫu một chút thu hoạch hôm nay, lại dương dương đắc ý mà đòi muốn thể hiện. Nhưng đợi một lúc, Thiệu Phi cư nhiên phá lều ra, giống như trộm sờ mò đi vào, còn mở túi đeo móc đồ vật bên trong.
Tiêu Mục Đình cũng sẽ không cảm thấy Thiệu Phi muốn làm chuyện gì, nhưng trong lòng không khỏi tò mò, mở đèn pin lên cũng chỉ là muốn tìm hiểu một cái, không ngờ Thiệu Phi trực tiếp bị dọa sợ.
Bộ dáng kia đáng yêu lại đáng thương, Tiêu Mục Đình nghĩ, nếu như mình tiếp tục không biểu thị một chút, thằng nhóc có thể sẽ khóc.
"Sao thế?" Tiêu Mục Đình kéo túi ngủ ra, nhu nhu đầu Thiệu Phi, Thiệu Phi dẹt miệng nhìn anh, khóe miệng nhẹ nhàng run rẩy: "Đội trưởng, tôi không phải tới trộm đồ......"
Kỳ thực đích xác là muốn tới trộm đồ.
"Ừ." Tiêu Mục Đình kéo cậu vào trong ngực, cảm giác được bả vai cậu không ngừng run rẩy, đành phải nhè nhẹ vỗ lưng cậu thuận khí: "Nói với đội trưởng, sao thế?"
Thiệu Phi vốn hạ quyết tâm không để cho Tiêu Mục Đình biết đùi mình bị rữa, nhưng bị thanh âm trầm thấp của Tiêu Mục Đình dỗ một cái, quyết tâm á, lòng xấu hổ gì đó á toàn bộ tản sạch, nhất thời không nghĩ tới sẽ được ôm, cằm chống trên vai Tiêu Mục Đình, ồm ồm nói: "Đội trưởng, phía dưới của tôi đau. Chính là chỗ hôm qua bị muỗi cắn, hôm nay nó...... sưng lên, còn bị tôi gãi, gãi rách rồi."
Tiêu Mục Đình quả thật không nghĩ tới Thiệu Phi ban đêm sờ mò lều mình sẽ là cái nguyên nhân này, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, vội vàng để cho Thiệu Phi cởi quần xuống để nhìn. Thiệu Phi trong lòng lo lắng, thêm vào vết thương quả thật khó chịu, không giống với hôm qua nghe thấy "Cởi tôi xem" liền nổi lên phản ứng, nhưng lúc cởi quần vẫn là do dự vài giây — chỗ đau gãi rách rất mắc ói, sợ Tiêu Mục Đình nhìn sẽ ghét bỏ.
Tâm Thiệu Phi vắt ngang, cuối cùng cởi quần ra, mép quần lót dính một chút máu, cậu lúng túng tới đầu lưỡi xoắn lại: "Cái này là, là vừa rồi gãi rách......"
Tiêu Mục Đình thở dài, vỗ vỗ chân cậu, ra hiệu tách ra chút: "Tôi biết, đừng chặn, để tôi xem xem."
Quần lót Thiệu Phi treo trên chân trái, hai tay chắn vật giữa hai chân, mặt đỏ giống như quả cà chua, thân thể cứng như khúc gỗ.
Tình hình vết thương không tốt lắm, độc tố của muỗi không nhẹ, nhưng hành hạ thành như bây giờ, chủ yếu bởi vì ngày hôm qua không có xử lý tốt, hôm nay chỗ đó ngâm mồ hôi, nhiễm trùng không thể tránh được.
Tiêu Mục Đình lấy ra rượu cồn, i-ốt pho, bông, còn có một bộ dụng cụ nhỏ tương tự kéo. Thiệu Phi trợn to mắt: "Đội trưởng, ngài làm giải phẫu cho tôi?"
"Tôi đâu biết làm giải phẫu?" Tiêu Mục Đình đẩy chân cậu về phía trước, đeo bao tay lên: "Bên trong có dịch mủ, phải trước nặn ra rồi bôi thuốc lên."
"A......" Rất mắc ói a!
"Có chút đau, chịu đựng." Tiêu Mục Đình vừa nói vừa khử trùng, không đợi Thiệu Phi làm tốt tâm lý, đã dùng kéo vạch chỗ bị gãi rách ra.
"A!" Đau đau đau đau đau đau!
Nước mắt Thiệu Phi đều ra rồi, lúc kích động tý nữa thì túm hỏng mệnh căn của mình.
Động tác của Tiêu Mục Đình phi thường nhanh chóng, không tới một phút đã hoàn thành lấy sạch. Thiệu Phi cúi đầu nhìn một cái bông bị ném qua một bên, phía trên dính dịch mủ màu sẫm, cậu không khỏi thấp giọng mắng "Đệt", cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mục Đình hết rồi.
Đội trưởng nhất định nghĩ như vậy — Thiệu Phi quá không thích sạch sẽ, chỗ này cũng có thể lên mụn mủ.
Sau khi nặn xong dịch mủ, công việc bôi thuốc liền nhẹ nhàng rất nhiều, Tiêu Mục Đình không bôi thuốc mỡ ngày hôm qua, cầm hai loại thuốc khác, sau khi làm xong còn quấn băng gạc, tổng cộng tốn thời gian 10 phút.
Thiệu Phi đang muốn mặc quần, Tiêu Mục Đình lại nói: "Thay cái khác đi, bên trên cái kia có máu."
Mặt Thiệu Phi vừa mới hạ nhiệt lại bùng cháy, ấp úng nói: "Vậy tôi để truồng đi về?"
Tiêu Mục Đình nghĩ nghĩ, thay đổi chủ ý: "Tối nay đừng vội mặc, bịt kín không tiện thoáng khí. Cậu gác lúc mấy giờ?"
"2 giờ." Thiệu Phi vẫn duy trì tư thế hai tay che trym, không biết Tiêu Mục Đình tại sao hỏi như thế.
"Vậy trước tiên ở chỗ tôi nghỉ ngơi, còn có thảm lông và đệm ngủ dư." Tiêu Mục Đình nói: "Tới thời gian tôi gọi cậu, lại thay một lần thuốc nữa. Vết thương kia cũng chỉ là nhiễm trùng, không nghiêm trọng, một lát miệng vết thương mới có thể cứng lại, trước 2 giờ cậu về mặc quần lót vào rồi đứng gác. Nếu như cảm thấy thời gian xít xao quá, vậy thì gác xong rồi mặc. Sáng mai dậy lại kiểm tra chút, không có vấn đề gì lớn."
Thiệu Phi đặc biệt biết nắm trọng điểm, những cái thuộc về vết thương đều quên mất, Tiêu Mục Đình phía sau nói cái gì cậu không nghe cẩn thận, chỉ nghe thấy người ta nói "Ở chỗ tôi nghỉ ngơi".
Tiêu Mục Đình trải xong thảm cho cậu, tắt đèn pin, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, còn không thoải mái tùy thời gọi tôi."
Thiệu Phi đâu sẽ không thoải mái, vết thương không đau cũng không ngứa nữa, tất tả chui vào trong chăn, vừa nghĩ tới ngủ bên cạnh Tiêu Mục Đình, liền phá lệ an tâm.
Một cái an tâm này liền ngủ quá đà, khi tỉnh lại đã qua thời gian đứng gác.
Túi ngủ bên cạnh trống rỗng, Tiêu Mục Đình không có ở đây.
Thiệu Phi giật mình một cái ngồi dậy, mặc quần vào liền chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào Tiêu Mục Đình trở về.
"Đội trưởng? Ngài có phải......" Giúp tôi đứng gác?
Tiêu Mục Đình gật đầu một cái: "Lúc 2h cậu không tỉnh, tôi liền gác thay cậu."
"Như vậy sao được?" Thiệu Phi nghĩ, ngài nhưng là đội trưởng!
"Không có gì không được, chúng ta đều là quân nhân, huống chi cậu tối qua đã nhận việc một lần rồi, hôm nay không thoải mái, thì nghỉ ngơi nhiều chút." Tiêu Mục Đình nói: "Còn đau không?"
Thiệu Phi tất nhiên cảm động hết sức, "Không đau nữa."
"Vậy lại thay thuốc." Tiêu Mục Đình cười nói: "Trời sắp sáng rồi, thay xong trở về mặc quần lót vào."
Lần này lúc bôi thuốc, Thiệu Phi rõ ràng cảm giác được nhịp tim tăng nhanh, có mấy ý nghĩ xấu xa lại chui ra. Cũng may thay thuốc nhanh, nửa phút là xong, cậu toàn bộ quá trình che trym, đưa lưng về phía Tiêu Mục Đình đứng lên, nhấc quần lên đỏ mặt nói cám ơn.
Trước bình minh có chút lạnh, Thiệu Phi trốn ở sau lều cá nhân hóng gió hồi lâu cũng không thổi được nhiệt khí ở bụng xuống, Thiệu Phi mày có phải thích đồng tính hay không?
Bình luận truyện