Yêu Đội
Chương 72
Edit + Beta: Vịt
Phát sốt hôn mê ở nước chiến loạn Tây Bắc Phi giống như Toffmanka cũng không phải chuyện nhỏ, rất nhiều triệu chứng sơ kỳ của bệnh truyền nhiễm có thể chết người chính là phát sốt hôn mê. Thiệu Phi ngày đó không có ở trong doanh trại, chỉ huy bộ phận lính đặc chủng, lính trinh sát cùng chiến sĩ gìn giữ quốc gia hai nước Mĩ, Nga cùng nhau tới thành phố lớn nhất Toffmanka, khống chế một cuộc biểu tình thị uy phản chính phủ đang tiến hành.
Nói là biểu tình, trên thực tế không khác lắm với võ trang bạo động. Chính phủ tạm thời của Toffmanka căn bản không cách nào khống chế thế cục, mới thỉnh cầu bộ đội gìn giữ hòa bình giúp đỡ. Lúc chiến xa bộ binh chạy nhanh mục đích ngăn chặn, Thiệu Phi nhíu chặt hai hàng lông mày, răng hàm sau cũng cắt chặt.
Cậu chưa từng thấy tràng diện hỗn loạn như vậy — vô số nhân thủ quần áo lam lũ cầm các loại vũ khí, có súng thô sơ tự chế, có AK47 trộm được hoặc là cướp được, có dao phay dài đầy gỉ sắt, có đạn hỏa tiễn cầm tay vừa nhìn đã biết cực kỳ kém chất lượng, còn có công cụ đồng áng không gọi ra tên. Những người này trẻ có già có, điên cuồng mà ở trên đường bôn tẩu, gào thét, thậm chí khiêu vũ hát hò, trong đội ngũ không thiếu trẻ con, trong đó một vài đứa nhỏ trên người không có bất kỳ vải vóc nào, bé trai như vậy, bé gái cũng như vậy. Bọn nó cao cao vung vẩy công cụ trên tay, có tiếng vang ném dao phay, xẻng ra làm cho người ta da đầu tê dại. Từ bên cạnh nhìn lại, mấy bình dân này chỗ nào giống quần chúng thị uy biểu đạt thỉnh cầu, rõ ràng là phần tử tà giáo bị tẩy não.
Trước khi bộ đội gìn giữ hòa bình ba nước chạy tới, đã có mười mấy thương nhân, quan viên chính phủ bị đánh chết, di thể của bọn họ — nếu như phần còn lại của chân tay đã bị cụt cũng có thể coi là di thể — giống như chiến lợi phẩm bị chất đống cùng nhau, người xung quanh cầm trong tay vũ khí vừa múa vừa hát, thật giống như vây bắt không phải huyết nhục con người, mà là một đống lửa bốc cháy hừng hực.
Bởi vì nhân số đông đảo, bộ đội gìn giữ hòa bình không thể nào bắt tại tất cả người tham dự sát hại, chỉ có thể dốc khả năng ngăn cản tình hình tiến thêm một bước chuyển biến xấu, cứu ra càng nhiều người vô tội.
Nhưng ở quốc gia như vậy, ai mới là người vô tội?
Thiệu Phi cùng với chiến sĩ gìn giữ hòa bình khác giống nhau, căn bản không có tinh lực suy tư vấn đề tương tự. Rơi vào trong đội quân thị uy, mỗi một viên đạn cậu bắn ra đều có thể muốn mạng người, có khi cậu thậm chí hận không thể đánh vỡ đầu mấy tên côn đồ này, nhưng lý trí còn đây, mũ xanh da trời đại biểu hòa bình trên đầu còn đây, quốc kỳ trên cánh tay còn đây, cậu nhất định phải bình tĩnh.
An toàn xua đuổi ngàn vạn dân thường cực kỳ tốn sức, Thiệu Phi đứng ở trên chiến xa bộ binh, cảm thấy bọn họ giống như Zombie một đợt nối tiếp một đợt. Không, so sánh bọn họ với Zoombie càng nguy hiểm. Zombie chỉ biết xông lên gặm cắn, một súng headshot là được rồi, những người này có súng, có hỏa tiễn, họng súng của bọn họ thủy chung chỉ hướng đỉnh đầu chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Trận náo động này từ chiều kéo dài đến tối, dân thường đã chết hơn trăm người, trong đó hơn nửa là bị người của mình "Ngộ sát", một sĩ quan bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Bang Nga hy sinh, trong đó, Mỹ cũng có đội viên bị thương.
Ót Thiệu Phi chảy máu — bị một thanh niên người da đen dùng đá đập. Vết thương kia nếu đặt ở trước đấy, nhất định dẫn tới cười nhạo, Ngải Tâm sẽ túm vai cậu cười to: "Máy Bay a Máy Bay, chú á đừng nói là lính đặc chủng của Liệp Ưng ta nữa, đá cũng có thể nện chú sưng cục, chính ủy e rằng ghét bỏ chú mất mặt!"
Nhưng hiện tại không ai có tâm tư đùa giỡn kiểu này, Thiệu Phi là bởi vì cứu một chiến sĩ Liên Bang Nga mà né không kịp, thoáng cái ót bị đánh. Tình huống lúc đó, nếu như Thiệu Phi không ra tay, hôm nay nhân số hi sinh của bộ đội gìn giữ hòa bình e rằng tăng lên đến 2 người.
Vết thương không tính là nặng, nhưng chảy không ít máu, đầu óc Thiệu Phi mê man, còn có chút ù tai. Trong đội còn có hơn 10 chiến sĩ bị thương mức độ khác nhau, ý tứ của quân y là tạm thời nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng lại quay lại. Tới Toffmanka gần một tháng, ai cũng biết nơi này nguy cơ tứ phía, đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày cũng tùy thời có thể bị tập kích, đi suốt đêm trở về rất không an toàn, cũng bất lợi cho người bị thương khôi phục.
Rốt cục có về hay không, chuyện này phải do Thiệu Phi quyết định.
Thiệu Phi ôm đầu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định trở về.
Suy tính của quân y không phải không có lý, nhưng chính là bởi vì tập kích tùy thời khả năng phát sinh, cho nên bọn họ phải trở về.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Tiêu Mục Đình cùng Diệp Triêu thương lượng, phái ra phân đội bộ binh lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất. Thiệu Phi buổi sáng dẫn đội rời đi, lúc này nếu như không bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, vạn nhất thế lực võ trang nào đối với tiểu đoàn Trung Quốc phát động tập kích, hậu quả khó lường được.
Sau khi làm xong quyết định, Thiệu Phi vẫn là gọi điện thoại cho Tiêu Mục Đình. Địa phương tín hiệu cực kém, Thiệu Phi chỉ nghe được tiếng Tiêu Mục Đình nói được, nghe không ra tiếng có gì không đúng.
Tới lúc trước tảng sáng chạy về, mới biết được Tiêu Mục Đình đã bị đưa tới phân đội chữa bệnh.
Thiệu Phi trong lòng hoảng hốt, không kịp thay thuốc cho vết thương đầu đã vọt tới. Bước chân run, sợ hãi giống như hòn đá phủ kín con đường phía trước, vướng chân tới mức cậu mấy bước lại lảo đảo một cái. Trong đầu trống rỗng, lại giống như bị cái gì nhồi nhét, không dám nghĩ đội trường có việc bất chắc phải làm sao, thậm chí không dám nghĩ đội trưởng hiện tại có phải đang trải qua thống khổ hay không.
Tiêu Mục Đình ở phòng bệnh cách ly, ba nhân viên y tế nam chặn Thiệu Phi ở ngoài cửa. Nhưng Thiệu Phi thân thể lính đặc chủng, chỗ nào bọn họ có thể cản được.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Triêu một tay kéo lấy cậu, trong mắt là nghiêm nghị bình thường khó có thể nhìn thấy, "Trở về, đừng ở chỗ này thêm phiền!"
Tại sao là thêm phiền chứ? Thiệu Phi hai mắt đỏ, kinh ngạc mà nhìn Diệp Triêu, đôi môi khô tới mức da nổi lên giật giật, nghẹn ngào nói: "Tôi không có thêm phiền! Diệp doanh, đội trưởng anh ấy sao thế? Buổi tối tôi lúc hồi báo tình huống với anh ấy vẫn rất tốt, làm sao sẽ đột nhiên hôn mê? Ban đêm trong doanh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Triêu thấy cậu đầy mặt kinh hoảng, chân tay luống cuống, hoàn toàn mất hết trầm ổn bình tĩnh lúc dẫn đội, trong lòng cũng là trầm xuống, thả chậm ngữ khí: "Cậu trước đi xử lý vết thương trên đầu, lại ăn chút đồ, bổ sung chút thể lực. Tình huống của Tiêu đội tạm thời còn chưa có kết luận, các bác sĩ đang ở bên trong hội chẩn, chuyên gia trong nước cũng sẽ tùy thời cung cấp giúp đỡ. Cậu đi vào vô dụng, ngược lại làm cho Tiêu đội lo lắng."
Diệp Triêu nói xong gọi Lăng Yến tới, nhẹ nhàng hướng trên vai Thiệu Phi đẩy một cái, "Đi đi, bên này có tôi trông chừng."
Thiệu Phi hơi lộ ra vẻ không kinh hoảng, nhưng cả người vẫn ở trong căng thẳng.
Tiêu Mục Đình ở trong mắt cậu là một tồn tại tuyệt đối sẽ không ngã xuống, bây giờ một ngày không gặp, vậy mà nằm ở trong phòng bệnh cách ly hôn mê bất tỉnh.
Cậu không tiếp nhận được.
Lăng Yến không nói quá nhiều lời an ủi, lấy cơm canh tới cho cậu, lại để cho hộ sĩ hỗ trợ xử lý vết thương. Lúc bôi thuốc rất đau, vì tránh lan ra, tóc cũng bị cạo một mảnh, cậu không nói tiếng nào mà chịu đựng, lúc ăn cơm lại đột nhiên khóc.
Lăng Yến an tĩnh mà ngồi ở một bên, không hỏi nguyên nhân.
Giây lát, cậu nức nở nói: "Tôi trước kia lúc bị bệnh, là đội trưởng ôm tôi tới phòng y tế, lấy cơm cho tôi, bồi tôi. Hiện tại anh ấy nằm ở bên trong, tôi cái gì cũng không thể làm giúp anh ấy, ngay cả anh ấy hiện tại là tình huống gì cũng không biết!"
Lăng Yến nhẹ giọng thở dài, bất bất kỳ lời nói nào cũng không thể an ủi cậu, dứt khoát tiếp tục trầm mặc.
Thiệu Phi cuống quít lau nước mắt, miếng lớn ăn cơm — Tiêu Mục Đình đã nói với cậu, lúc nhiệm vụ trên người, có thể ăn cơm nhất định phải ăn, bởi vì vạn nhất có chuyện gì nhất định phải làm, thể lực theo không kịp, tai họa chính là chiến hữu sớm chiều ở chung.
Cậu nhớ, lời của Tiêu Mục Đình, cậu mỗi một câu đều nhớ.
Kỳ thực đối với bệnh tình của Tiêu Mục Đình, cậu không phải là hoàn toàn không biết. Đã nghe nhân viên y tế nói, là phát sốt, hôn mê, kèm thêm thỉnh thoảng co giật và sưng cả người.
Trước khi xuất phát biết rất nhiều bệnh truyền nhiễm dẫn đến tử vong cao của châu Phi, rất nhiều loại đều có triệu chứng tương tự, ví dụ bệnh sốt rét.
Dựa theo kỹ thuật chữa bệnh của Trung Quốc, bệnh sốt rét đã sớm không phải là ải khó không cách nào phá được, chỉ cần cứu chữa kịp thời, căn bản không có vấn đề. Nhưng Thiệu Phi không muốn Tiêu Mục Đình gặp phải loại khổ này, vừa nghĩ đã đau lòng khó nhịn.
Về phần bệnh truyền nhiễm khác, Thiệu Phi càng nghĩ càng không muốn nghĩ.
Sau khi sửa sang mình xong, cậu lại tới trước phòng bệnh cách ly, tâm tình không kích động như lúc trước, nhưng khẩn trương và sợ hãi lại không giảm một phần.
Trong phòng bệnh lục tục nhân viên y tế ra vào, Diệp Triêu kéo cậu lại một bên, thấp giọng nói: "Đã xét nghiệm máu rồi, không phát hiện nguyên nhân gây bệnh đã biết, hẳn không phải bệnh truyền nhiễm. Bác sĩ nói, Tiêu đội khả năng bị côn trùng đốt."
"Đó là cái gì?" Thiệu Phi trong lòng căng thẳng, "Độc trùng?"
"Coi như vậy đi, là côn trùng Tây Bắc Phi tương đối thường gặp, có chút giống nhện, nhưng có thể bay." Diệp Triêu nói: "Độc tính mạnh hơn, người sau khi bị đốt sẽ xuất triệu chứng như hiện hôn mê, co giật."
Tay Thiệu Phi đang phát run: "Có người, có người bởi vì đốt mà chết không?"
"Có, nhưng không nhiều." Diệp Triêu nhìn nhìn về phía phòng bệnh, "Bởi vì mỗi người khác nhau, tình huống của Tiêu đội đang dần chuyển tốt, đợi thêm lát nữa, nếu như sốt lui, người cũng thanh tỉnh, cậu liền vào xem cậu ấy chút."
Thiệu Phi một tấc cũng không rời mà chờ đợi, tới tận ban đêm, Tiêu Mục Đình từ trong mê man tỉnh lại.
Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác, anh xác thực là bị côn trùng đốt, sau khi dùng thuốc sốt cao từ từ thối lui, tình huống sưng tấy cũng từ từ giảm bớt, Thiệu Phi lúc nhìn thấy anh, anh đang ngồi bên giường uống nước, sắc mặt tái nhợt, so với bình thường nhìn qua suy yếu rất nhiều, mà so với bệnh nhân bình thường, vẫn nhiều hơn một phần lẫm liệt.
"Đội trưởng!" Thanh âm vừa ra, nước mắt liền rơi xuống, Thiệu Phi chạy tới bên giường, suýt nữa nhào tới, túm lấy tay không truyền dịch của Tiêu Mục Đình, không chút suy nghĩ liền áp vào trên mặt mình.
"Không sao." Tiêu Mục Đình biết để cho cậu lo lắng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, muốn nói mấy lời trấn an, bỗng nhiên sờ tới băng gạc ở ót cậu, giữa lông mày căng thẳng: "Bị thương?"
"Vết thương nhỏ." Thiệu Phi ngẩng đầu, "Đội trưởng, ngài dọa chết tôi rồi!"
Tiêu Mục Đình nhẹ giọng thở dài. Từ lúc một khắc kia Thiệu Phi xông tới, ngực anh đã giống như bị người đụng một cái, mặc dù toàn thân không chút sức lực, vẫn muốn ôm thằng nhóc toàn tâm toàn ý nhớ tới mình.
Nghe Thiệu Phi nói "Ngài dọa chết tôi rồi", trong lòng cũng rất không tư vị, có tự trách, cũng có bận lòng, Thiệu Phi vừa rồi áp tay anh áp lên mặt cậu, anh cũng có xúc động.
Hộ sĩ ở cạnh cửa gọi: "Đừng ở quá lâu, Tiêu đội vừa tỉnh, cần tĩnh dưỡng."
Thiệu Phi vội vàng hạ giọng, nhưng cũng không buông tay Tiêu Mục Đình ra, "Đội trưởng, ngài khó chịu sao? Lúc nào thì phát hiện không đúng? Tối qua lúc tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài vẫn rất tốt. Trước khi hôn mê có cảm giác gì? Có phải rất đau hay không?"
"Không khó chịu, chỉ là không có sức lực gì." Tiêu Mục Đình kỳ thực tối qua đã không thoải mái, lúc gọi điện thoại toàn thân phát lạnh, đổ mồ hôi từng trận, đau cũng không thể nói, nhưng loại cảm giác ngay cả xương cốt cũng rét run phát sốt so với đau còn khó nhịn hơn.
Bất quá những thứ này không cần thiết để cho Thiệu Phi biết.
"Ngài có thể ăn cơm chứ? Tôi đi lấy." Thiệu Phi hỏi.
Không đợi Tiêu Mục Đình đáp lại, hộ sĩ đã hô lên: "Tiêu đội hiện tại không thể ăn cơm, ngày mai bắt đầu nhập thức ăn lỏng, dưa cải muối ban cấp dưỡng chúng ta nấu quá nặng, tiểu ca cậu nhớ, ngày mai hầm cháo cho Tiêu đội."
Thiệu Phi tuân lệnh, lập tức đứng dậy: "Khoán lên người tôi!"
("khoán" có nghĩa là nhận khoán, thầu)
Tiêu Mục Đình cười: "Cái gì mà khoán lên người cậu, ngày mai không có nhiệm vụ?"
"Tới phiên tôi nghỉ ngơi." Thiệu Phi nói: "Sắp xếp nghỉ ngơi còn là ngài và Diệp doanh định."
Tiêu Mục Đình biết ngày nghỉ khó có được này của Thiệu Phi phải bỏ đi rồi, cũng biết không thể nào thuyết phục cậu đừng đến bồi mình, cái loại cảm giác được quan tâm này thật ấm áp, nhưng sẽ dâng lên mấy phần đau lòng.
Như vậy, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Phi trầm vài phần.
Thiệu Phi cho rằng anh muốn cự tuyệt, lập tức nói: "Đội trưởng, ngài không thể đuổi tôi đi, tôi là lính cần vụ, tôi có nghĩa vụ......"
"Đã bảo với cậu Tiêu đội cần tĩnh dưỡng, cậu ồn ào lung tung cái gì?" Hộ sĩ lại tới, "Lính cần vụ đúng không? Nhanh đi đun nước, lau qua thân thể cho Tiêu đội, đúng rồi, lấy thêm mấy bộ quần áo thời, ra nhiều mồ hôi như vậy, phải thay!"
Phát sốt hôn mê ở nước chiến loạn Tây Bắc Phi giống như Toffmanka cũng không phải chuyện nhỏ, rất nhiều triệu chứng sơ kỳ của bệnh truyền nhiễm có thể chết người chính là phát sốt hôn mê. Thiệu Phi ngày đó không có ở trong doanh trại, chỉ huy bộ phận lính đặc chủng, lính trinh sát cùng chiến sĩ gìn giữ quốc gia hai nước Mĩ, Nga cùng nhau tới thành phố lớn nhất Toffmanka, khống chế một cuộc biểu tình thị uy phản chính phủ đang tiến hành.
Nói là biểu tình, trên thực tế không khác lắm với võ trang bạo động. Chính phủ tạm thời của Toffmanka căn bản không cách nào khống chế thế cục, mới thỉnh cầu bộ đội gìn giữ hòa bình giúp đỡ. Lúc chiến xa bộ binh chạy nhanh mục đích ngăn chặn, Thiệu Phi nhíu chặt hai hàng lông mày, răng hàm sau cũng cắt chặt.
Cậu chưa từng thấy tràng diện hỗn loạn như vậy — vô số nhân thủ quần áo lam lũ cầm các loại vũ khí, có súng thô sơ tự chế, có AK47 trộm được hoặc là cướp được, có dao phay dài đầy gỉ sắt, có đạn hỏa tiễn cầm tay vừa nhìn đã biết cực kỳ kém chất lượng, còn có công cụ đồng áng không gọi ra tên. Những người này trẻ có già có, điên cuồng mà ở trên đường bôn tẩu, gào thét, thậm chí khiêu vũ hát hò, trong đội ngũ không thiếu trẻ con, trong đó một vài đứa nhỏ trên người không có bất kỳ vải vóc nào, bé trai như vậy, bé gái cũng như vậy. Bọn nó cao cao vung vẩy công cụ trên tay, có tiếng vang ném dao phay, xẻng ra làm cho người ta da đầu tê dại. Từ bên cạnh nhìn lại, mấy bình dân này chỗ nào giống quần chúng thị uy biểu đạt thỉnh cầu, rõ ràng là phần tử tà giáo bị tẩy não.
Trước khi bộ đội gìn giữ hòa bình ba nước chạy tới, đã có mười mấy thương nhân, quan viên chính phủ bị đánh chết, di thể của bọn họ — nếu như phần còn lại của chân tay đã bị cụt cũng có thể coi là di thể — giống như chiến lợi phẩm bị chất đống cùng nhau, người xung quanh cầm trong tay vũ khí vừa múa vừa hát, thật giống như vây bắt không phải huyết nhục con người, mà là một đống lửa bốc cháy hừng hực.
Bởi vì nhân số đông đảo, bộ đội gìn giữ hòa bình không thể nào bắt tại tất cả người tham dự sát hại, chỉ có thể dốc khả năng ngăn cản tình hình tiến thêm một bước chuyển biến xấu, cứu ra càng nhiều người vô tội.
Nhưng ở quốc gia như vậy, ai mới là người vô tội?
Thiệu Phi cùng với chiến sĩ gìn giữ hòa bình khác giống nhau, căn bản không có tinh lực suy tư vấn đề tương tự. Rơi vào trong đội quân thị uy, mỗi một viên đạn cậu bắn ra đều có thể muốn mạng người, có khi cậu thậm chí hận không thể đánh vỡ đầu mấy tên côn đồ này, nhưng lý trí còn đây, mũ xanh da trời đại biểu hòa bình trên đầu còn đây, quốc kỳ trên cánh tay còn đây, cậu nhất định phải bình tĩnh.
An toàn xua đuổi ngàn vạn dân thường cực kỳ tốn sức, Thiệu Phi đứng ở trên chiến xa bộ binh, cảm thấy bọn họ giống như Zombie một đợt nối tiếp một đợt. Không, so sánh bọn họ với Zoombie càng nguy hiểm. Zombie chỉ biết xông lên gặm cắn, một súng headshot là được rồi, những người này có súng, có hỏa tiễn, họng súng của bọn họ thủy chung chỉ hướng đỉnh đầu chiến sĩ gìn giữ hòa bình.
Trận náo động này từ chiều kéo dài đến tối, dân thường đã chết hơn trăm người, trong đó hơn nửa là bị người của mình "Ngộ sát", một sĩ quan bộ đội gìn giữ hòa bình Liên Bang Nga hy sinh, trong đó, Mỹ cũng có đội viên bị thương.
Ót Thiệu Phi chảy máu — bị một thanh niên người da đen dùng đá đập. Vết thương kia nếu đặt ở trước đấy, nhất định dẫn tới cười nhạo, Ngải Tâm sẽ túm vai cậu cười to: "Máy Bay a Máy Bay, chú á đừng nói là lính đặc chủng của Liệp Ưng ta nữa, đá cũng có thể nện chú sưng cục, chính ủy e rằng ghét bỏ chú mất mặt!"
Nhưng hiện tại không ai có tâm tư đùa giỡn kiểu này, Thiệu Phi là bởi vì cứu một chiến sĩ Liên Bang Nga mà né không kịp, thoáng cái ót bị đánh. Tình huống lúc đó, nếu như Thiệu Phi không ra tay, hôm nay nhân số hi sinh của bộ đội gìn giữ hòa bình e rằng tăng lên đến 2 người.
Vết thương không tính là nặng, nhưng chảy không ít máu, đầu óc Thiệu Phi mê man, còn có chút ù tai. Trong đội còn có hơn 10 chiến sĩ bị thương mức độ khác nhau, ý tứ của quân y là tạm thời nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng lại quay lại. Tới Toffmanka gần một tháng, ai cũng biết nơi này nguy cơ tứ phía, đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày cũng tùy thời có thể bị tập kích, đi suốt đêm trở về rất không an toàn, cũng bất lợi cho người bị thương khôi phục.
Rốt cục có về hay không, chuyện này phải do Thiệu Phi quyết định.
Thiệu Phi ôm đầu nghĩ một lát, cuối cùng quyết định trở về.
Suy tính của quân y không phải không có lý, nhưng chính là bởi vì tập kích tùy thời khả năng phát sinh, cho nên bọn họ phải trở về.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Tiêu Mục Đình cùng Diệp Triêu thương lượng, phái ra phân đội bộ binh lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất. Thiệu Phi buổi sáng dẫn đội rời đi, lúc này nếu như không bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, vạn nhất thế lực võ trang nào đối với tiểu đoàn Trung Quốc phát động tập kích, hậu quả khó lường được.
Sau khi làm xong quyết định, Thiệu Phi vẫn là gọi điện thoại cho Tiêu Mục Đình. Địa phương tín hiệu cực kém, Thiệu Phi chỉ nghe được tiếng Tiêu Mục Đình nói được, nghe không ra tiếng có gì không đúng.
Tới lúc trước tảng sáng chạy về, mới biết được Tiêu Mục Đình đã bị đưa tới phân đội chữa bệnh.
Thiệu Phi trong lòng hoảng hốt, không kịp thay thuốc cho vết thương đầu đã vọt tới. Bước chân run, sợ hãi giống như hòn đá phủ kín con đường phía trước, vướng chân tới mức cậu mấy bước lại lảo đảo một cái. Trong đầu trống rỗng, lại giống như bị cái gì nhồi nhét, không dám nghĩ đội trường có việc bất chắc phải làm sao, thậm chí không dám nghĩ đội trưởng hiện tại có phải đang trải qua thống khổ hay không.
Tiêu Mục Đình ở phòng bệnh cách ly, ba nhân viên y tế nam chặn Thiệu Phi ở ngoài cửa. Nhưng Thiệu Phi thân thể lính đặc chủng, chỗ nào bọn họ có thể cản được.
Thời khắc mấu chốt, Diệp Triêu một tay kéo lấy cậu, trong mắt là nghiêm nghị bình thường khó có thể nhìn thấy, "Trở về, đừng ở chỗ này thêm phiền!"
Tại sao là thêm phiền chứ? Thiệu Phi hai mắt đỏ, kinh ngạc mà nhìn Diệp Triêu, đôi môi khô tới mức da nổi lên giật giật, nghẹn ngào nói: "Tôi không có thêm phiền! Diệp doanh, đội trưởng anh ấy sao thế? Buổi tối tôi lúc hồi báo tình huống với anh ấy vẫn rất tốt, làm sao sẽ đột nhiên hôn mê? Ban đêm trong doanh đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Triêu thấy cậu đầy mặt kinh hoảng, chân tay luống cuống, hoàn toàn mất hết trầm ổn bình tĩnh lúc dẫn đội, trong lòng cũng là trầm xuống, thả chậm ngữ khí: "Cậu trước đi xử lý vết thương trên đầu, lại ăn chút đồ, bổ sung chút thể lực. Tình huống của Tiêu đội tạm thời còn chưa có kết luận, các bác sĩ đang ở bên trong hội chẩn, chuyên gia trong nước cũng sẽ tùy thời cung cấp giúp đỡ. Cậu đi vào vô dụng, ngược lại làm cho Tiêu đội lo lắng."
Diệp Triêu nói xong gọi Lăng Yến tới, nhẹ nhàng hướng trên vai Thiệu Phi đẩy một cái, "Đi đi, bên này có tôi trông chừng."
Thiệu Phi hơi lộ ra vẻ không kinh hoảng, nhưng cả người vẫn ở trong căng thẳng.
Tiêu Mục Đình ở trong mắt cậu là một tồn tại tuyệt đối sẽ không ngã xuống, bây giờ một ngày không gặp, vậy mà nằm ở trong phòng bệnh cách ly hôn mê bất tỉnh.
Cậu không tiếp nhận được.
Lăng Yến không nói quá nhiều lời an ủi, lấy cơm canh tới cho cậu, lại để cho hộ sĩ hỗ trợ xử lý vết thương. Lúc bôi thuốc rất đau, vì tránh lan ra, tóc cũng bị cạo một mảnh, cậu không nói tiếng nào mà chịu đựng, lúc ăn cơm lại đột nhiên khóc.
Lăng Yến an tĩnh mà ngồi ở một bên, không hỏi nguyên nhân.
Giây lát, cậu nức nở nói: "Tôi trước kia lúc bị bệnh, là đội trưởng ôm tôi tới phòng y tế, lấy cơm cho tôi, bồi tôi. Hiện tại anh ấy nằm ở bên trong, tôi cái gì cũng không thể làm giúp anh ấy, ngay cả anh ấy hiện tại là tình huống gì cũng không biết!"
Lăng Yến nhẹ giọng thở dài, bất bất kỳ lời nói nào cũng không thể an ủi cậu, dứt khoát tiếp tục trầm mặc.
Thiệu Phi cuống quít lau nước mắt, miếng lớn ăn cơm — Tiêu Mục Đình đã nói với cậu, lúc nhiệm vụ trên người, có thể ăn cơm nhất định phải ăn, bởi vì vạn nhất có chuyện gì nhất định phải làm, thể lực theo không kịp, tai họa chính là chiến hữu sớm chiều ở chung.
Cậu nhớ, lời của Tiêu Mục Đình, cậu mỗi một câu đều nhớ.
Kỳ thực đối với bệnh tình của Tiêu Mục Đình, cậu không phải là hoàn toàn không biết. Đã nghe nhân viên y tế nói, là phát sốt, hôn mê, kèm thêm thỉnh thoảng co giật và sưng cả người.
Trước khi xuất phát biết rất nhiều bệnh truyền nhiễm dẫn đến tử vong cao của châu Phi, rất nhiều loại đều có triệu chứng tương tự, ví dụ bệnh sốt rét.
Dựa theo kỹ thuật chữa bệnh của Trung Quốc, bệnh sốt rét đã sớm không phải là ải khó không cách nào phá được, chỉ cần cứu chữa kịp thời, căn bản không có vấn đề. Nhưng Thiệu Phi không muốn Tiêu Mục Đình gặp phải loại khổ này, vừa nghĩ đã đau lòng khó nhịn.
Về phần bệnh truyền nhiễm khác, Thiệu Phi càng nghĩ càng không muốn nghĩ.
Sau khi sửa sang mình xong, cậu lại tới trước phòng bệnh cách ly, tâm tình không kích động như lúc trước, nhưng khẩn trương và sợ hãi lại không giảm một phần.
Trong phòng bệnh lục tục nhân viên y tế ra vào, Diệp Triêu kéo cậu lại một bên, thấp giọng nói: "Đã xét nghiệm máu rồi, không phát hiện nguyên nhân gây bệnh đã biết, hẳn không phải bệnh truyền nhiễm. Bác sĩ nói, Tiêu đội khả năng bị côn trùng đốt."
"Đó là cái gì?" Thiệu Phi trong lòng căng thẳng, "Độc trùng?"
"Coi như vậy đi, là côn trùng Tây Bắc Phi tương đối thường gặp, có chút giống nhện, nhưng có thể bay." Diệp Triêu nói: "Độc tính mạnh hơn, người sau khi bị đốt sẽ xuất triệu chứng như hiện hôn mê, co giật."
Tay Thiệu Phi đang phát run: "Có người, có người bởi vì đốt mà chết không?"
"Có, nhưng không nhiều." Diệp Triêu nhìn nhìn về phía phòng bệnh, "Bởi vì mỗi người khác nhau, tình huống của Tiêu đội đang dần chuyển tốt, đợi thêm lát nữa, nếu như sốt lui, người cũng thanh tỉnh, cậu liền vào xem cậu ấy chút."
Thiệu Phi một tấc cũng không rời mà chờ đợi, tới tận ban đêm, Tiêu Mục Đình từ trong mê man tỉnh lại.
Bác sĩ đã chẩn đoán chính xác, anh xác thực là bị côn trùng đốt, sau khi dùng thuốc sốt cao từ từ thối lui, tình huống sưng tấy cũng từ từ giảm bớt, Thiệu Phi lúc nhìn thấy anh, anh đang ngồi bên giường uống nước, sắc mặt tái nhợt, so với bình thường nhìn qua suy yếu rất nhiều, mà so với bệnh nhân bình thường, vẫn nhiều hơn một phần lẫm liệt.
"Đội trưởng!" Thanh âm vừa ra, nước mắt liền rơi xuống, Thiệu Phi chạy tới bên giường, suýt nữa nhào tới, túm lấy tay không truyền dịch của Tiêu Mục Đình, không chút suy nghĩ liền áp vào trên mặt mình.
"Không sao." Tiêu Mục Đình biết để cho cậu lo lắng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, muốn nói mấy lời trấn an, bỗng nhiên sờ tới băng gạc ở ót cậu, giữa lông mày căng thẳng: "Bị thương?"
"Vết thương nhỏ." Thiệu Phi ngẩng đầu, "Đội trưởng, ngài dọa chết tôi rồi!"
Tiêu Mục Đình nhẹ giọng thở dài. Từ lúc một khắc kia Thiệu Phi xông tới, ngực anh đã giống như bị người đụng một cái, mặc dù toàn thân không chút sức lực, vẫn muốn ôm thằng nhóc toàn tâm toàn ý nhớ tới mình.
Nghe Thiệu Phi nói "Ngài dọa chết tôi rồi", trong lòng cũng rất không tư vị, có tự trách, cũng có bận lòng, Thiệu Phi vừa rồi áp tay anh áp lên mặt cậu, anh cũng có xúc động.
Hộ sĩ ở cạnh cửa gọi: "Đừng ở quá lâu, Tiêu đội vừa tỉnh, cần tĩnh dưỡng."
Thiệu Phi vội vàng hạ giọng, nhưng cũng không buông tay Tiêu Mục Đình ra, "Đội trưởng, ngài khó chịu sao? Lúc nào thì phát hiện không đúng? Tối qua lúc tôi gọi điện thoại cho ngài, ngài vẫn rất tốt. Trước khi hôn mê có cảm giác gì? Có phải rất đau hay không?"
"Không khó chịu, chỉ là không có sức lực gì." Tiêu Mục Đình kỳ thực tối qua đã không thoải mái, lúc gọi điện thoại toàn thân phát lạnh, đổ mồ hôi từng trận, đau cũng không thể nói, nhưng loại cảm giác ngay cả xương cốt cũng rét run phát sốt so với đau còn khó nhịn hơn.
Bất quá những thứ này không cần thiết để cho Thiệu Phi biết.
"Ngài có thể ăn cơm chứ? Tôi đi lấy." Thiệu Phi hỏi.
Không đợi Tiêu Mục Đình đáp lại, hộ sĩ đã hô lên: "Tiêu đội hiện tại không thể ăn cơm, ngày mai bắt đầu nhập thức ăn lỏng, dưa cải muối ban cấp dưỡng chúng ta nấu quá nặng, tiểu ca cậu nhớ, ngày mai hầm cháo cho Tiêu đội."
Thiệu Phi tuân lệnh, lập tức đứng dậy: "Khoán lên người tôi!"
("khoán" có nghĩa là nhận khoán, thầu)
Tiêu Mục Đình cười: "Cái gì mà khoán lên người cậu, ngày mai không có nhiệm vụ?"
"Tới phiên tôi nghỉ ngơi." Thiệu Phi nói: "Sắp xếp nghỉ ngơi còn là ngài và Diệp doanh định."
Tiêu Mục Đình biết ngày nghỉ khó có được này của Thiệu Phi phải bỏ đi rồi, cũng biết không thể nào thuyết phục cậu đừng đến bồi mình, cái loại cảm giác được quan tâm này thật ấm áp, nhưng sẽ dâng lên mấy phần đau lòng.
Như vậy, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Phi trầm vài phần.
Thiệu Phi cho rằng anh muốn cự tuyệt, lập tức nói: "Đội trưởng, ngài không thể đuổi tôi đi, tôi là lính cần vụ, tôi có nghĩa vụ......"
"Đã bảo với cậu Tiêu đội cần tĩnh dưỡng, cậu ồn ào lung tung cái gì?" Hộ sĩ lại tới, "Lính cần vụ đúng không? Nhanh đi đun nước, lau qua thân thể cho Tiêu đội, đúng rồi, lấy thêm mấy bộ quần áo thời, ra nhiều mồ hôi như vậy, phải thay!"
Bình luận truyện