Yêu Đội

Chương 89



Edit + Beta: Vịt

Trời đã tối đen, trên đường không có một tia ánh sáng chiếu sáng, chỉ có ánh lửa mang đến ánh sáng tạm thời. Thiệu Phi tắt đèn xe, đeo night vision, lái cực kỳ cẩn thận. Trên xe Jeep chở dầu, một khi gặp phải tập kích, hậu quả khó có thể khống chế.

Lúc sắp về đến nhà xưởng, Thiệu Phi không có trực tiếp lái vào, nín thở ngưng thần nghe một lát, trái tim mãnh liệt nhảy lên, thấp giọng nói: "Có người!"

Nhà xưởng không có bất cứ gì khác với lúc rời đi, hai lính đặc chủng đứng gác bên ngoài, có hai người khác ẩn trong bóng tối không nhìn thấy, là vì đứng gác ngầm, trong nhà xưởng chỉ có một lính đặc chủng trông chừng nhân viên được cứu ra trước đó không lâu — đây đều là sắp xếp của Thiệu Phi trước khi đi. Nhưng giờ khắc này, một loại không khí quỷ dị lại tràn ngập bốn phía nhà xưởng.

Ngải Tâm cũng không nhận thấy được dị thường, nhíu mày nói: "Người? Người nào? Đây không phải đám Tuyết Phong sao?"

"Không, có người ở bên ngoài." Thiệu Phi nhanh chóng đỗ xe ở một chỗ trong rừng cây thấp phi thường bí mật, cầm qua súng trường bắn tỉa kiểu 88, một bên lên băng đạn một bên nói: "Chúng ta bị theo dõi, bọn họ muốn bao vây nơi này, đánh chúng ta trở tay không kịp."

Ngải Tâm nửa tin nửa ngờ, nhưng thời gian cấp bách, không kịp hỏi đến tột cùng là không đúng chỗ nào, cũng xách súng trường lên, đi theo Thiệu Phi xuống xe.

Trong rừng toàn là cỏ dại, hơi đụng một cái liền sẽ truyền ra tiếng vang, nhưng hai người đi xuyên như ma quỷ, thỉnh thoảng làm ra tiếng động, nghe tới tương tự tạp âm của loài chuột chạy như bay.

Ban đầu ở doanh trại huấn luyện tuyển chọn, huấn luyện viên để cho mọi người bắt chước tiếng chuột, gà vịt, chó mèo đi trong đêm, Thiệu Phi sống chết học không được, sau khi liều mạng tập luyện thì đạp đổ được "Bức tường than thở", ngược lại Ngải Tâm người cao lớn học cái gì cũng không được, đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi sờ mò, hắn nghẹn một hơi khổ luyện, rốt cục mò được bí quyết.

Khi đó tốn công tập được kỹ xảo, ở trong thực chiến trở thành quần áo đi đêm tác dụng nhất.

Thiệu Phi leo lên một cái cây cành lá xum xuê, cả người nằm trên cành cây, bình tĩnh mà dùng máy quan sát hồng ngoại quét nhìn bên ngoài nhà xưởng. Ngải Tâm thì nằm trên một cây khác cách khá xa, cùng cậu thành yểm hộ lẫn nhau.

Đội viên đứng khác công khai một người là Trần Tuyết Phong, một người là Chu Tân, đều là đội viên phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Theo lý thuyết, bọn họ ứng phó được vấn đề tập kích bất thình lình vừa phải. Nhưng Thiệu Phi không dám phớt lờ, bởi vì trong nhà xưởng còn có 6 nhân viên hoảng sợ. Một khi bắn nhau khai hỏa, mọi người vừa phải ứng phó với kẻ địch bên ngoài, lại phải bảo vệ đồng bào bên trong, tình huống không thể lạc quan.

Biện pháp tốt nhất, chính là trước khi lửa bốc lên, một thùng nước dập tắt ngọn lửa.

Tiếng động trong rừng dần dần rõ ràng, trái tim Ngải Tâm nhấc tới cổ họng, vừa kinh ngạc về lực quan sát của Thiệu Phi, vừa vì Trần Tuyết Phong, Chu Tân ở ngoài sáng lo lắng.

Họng súng của Thiệu Phi nhắm ngay về phía động tĩnh truyền đến, bình tĩnh mà nhanh chóng chuyển động dụng cụ ngắm ánh sáng nhạt. Lời năm ngoái Tiêu Mục Đình nói với cậu và Thích Nam Tự lặng lẽ hiện lên trong tâm trí — dưới thực chiến đánh lén ban đêm, không có kẻ địch nào sẽ ở trên đầu đội đèn LED chờ các cậu ngắm bắn, các cậu phải thích ứng bóng tối và không khí khẩn trương trong bóng tối.

Thiệu Phi không tiếng động mà hít khí, đột nhiên, trong dụng cụ ngắm ánh sáng mờ chợt lóe, cơ hồ không cách nào bị tầm mắt người tóm được, nhưng đối với Thiệu Phi mà nói, chợt lóe ngắn ngủi kia đã đủ rồi!

Đạn lên nòng, kim loại sượt qua bóng tối như mực, ngay giữa trái tim người nọ.

Tình thế đột nhiên thay đổi, phía mưu đồ khởi xướng tập kích bất ngờ thì lại trận thế đại loạn, bốn người bại lộ dưới họng súng của tay súng bắn tỉa, Thiệu Phi và Ngải Tâm ăn ý mà mở hai súng, sau đó nhanh chóng rời khỏi đại thụ ẩn thân, súng bắn tỉa đổi lại súng trường, dưới phụ trợ của night vision, tiến hành bắn tỉa tinh chuẩn đối với kẻ địch.

Trong bóng tối truyền đến mấy tiếng thét, mười mấy người từ trong rừng cây lao ra, Trần Tuyết Phong và Chu Tân, còn có hai người gác ẩn khác nắm thời cơ, đạn như con thoi bay ra, bắn vào cổ tay và đầu gối bọn họ.

Thiệu Phi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vừa nãy cậu làm hoàng tước một lần, lúc này cầm lấy súng trường, giống như mèo vòng qua ngoài rừng cây, tìm kiếm chuột thừa dịp chạy trốn loạn.

(hoàng tước là con chim tước lông vàng, hình như loài chim này khá quý)

Quả nhiên, có người ở trên đường đổ nát điên cuồng chạy trốn, mà một người khác đang núp ở sau phiến đá tự cho là an toàn, chuẩn bị bắn ra chỉ thị cứu viện.

Thiệu Phi trước giải quyết người sau phiến đá, sau đó một súng bắn chết người chạy trối chết.

Chiến trường tàn khốc dạy cậu quyết không thể nhân từ, những người này là tới muốn mạng của cậu và các anh em, cậu một tên cũng không bỏ qua.

Phía nhà xưởng truyền đến tiếng huýt sáo, cậu lau mồ hôi nhìn sang, biết Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong đã xử lý xong những người khác.

Ngải Tâm đá một phần tử võ trang còn chưa tắt thở nói: "Đệch! Cư nhiên là hàng xóm cách vách!"

Con ngươi Thiệu Phi hơi thu lại, mím môi nhìn người chết và người bị thương trên mặt đất.

Từ ăn mặc mà nhìn, những người này chính là phần tử võ trang ở cứ điểm gần doanh trại Trung Quốc, đây là bọn chúng lần thứ hai dùng hành động thực tế muốn đẩy chiến sĩ gìn giữ hòa bình Trung Quốc vào chỗ chết.

Thiệu Phi nghĩ, có lẽ cũng là một lần cuối cùng.

Trước khi thế cục Toffmanka triệt để mất kiểm soát, đội võ trang phân liệt này đã từng cùng dân thường đánh sâu vào doanh trại Trung Quốc, Thiệu Phi bố trí phản công, phá hủy cứ điểm, nhưng không có truy kích bộ phận nhỏ phần tử võ trang chạy trốn.

Trong lúc nhất thời, nghĩ lại mà sợ xông lên đầu, cậu không khỏi nghĩ, nếu như mình và Ngải Tâm trở về muộn chút, hoặc là không có chút ý tới dị trạng xung quanh, như vậy chiến hữu lúc này có phải dã bị thương hay không? Vận khí kém hơn chút nữa, khả năng đã......

Cậu lắc đầu, đuổi toàn bộ ý niệm không tốt ra ngoài. Ngải Tâm lái xe Jeep cất giấu về, thêm đầy dầu cho hai chiếc xe khác. Trần Tuyết Phong đột nhiên gọi: "Máy Bay, tới đây chút."

Thiệu Phi nghe tiếng chạy tới: "Sao thế?"

"Chú xem người này." Trần Tuyết Phong ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh là thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi. Hắn từ trên cổ người đàn ông gỡ xuống một sợ dây chuyền có thể đặt ảnh chụp, thở dài nói: "Lòng người khó dò a."

Thiệu Phi nhận lấy, chân mày nhăn lại. Cô nương người da đen trong bức hình cậu cực kỳ quen thuộc, thời gian chụp hình hẳn là mấy năm trước, cô nương kia trẻ hơn rất nhiều so với lần đầu tiên ở trong phân đội chữa bệnh gặp mặt, mặc quần áo võ trang phân liệt, cười tới cực kỳ thoải mái.

Lần trước sau khi xảy ra chuyện, cậu còn lạc quan mà khuyên chính mình — Cô ấy chỉ là sau khi rời khỏi phân đội chữa bệnh bị võ trang phân liệt lợi dụng mà thôi. Song sự thật lại là, cô ta rất sớm trước kia đã là một thành viên của võ trang phân liệt, tới phân đội chữa bệnh tiếp nhận trị liệu là tỉ mỉ chuẩn bị âm mưu, cô ta dùng hoạt bát và lạc quan lừa mọi người, thậm chí thiếu chút nữa dùng thiện lương cô ta giả vờ ra giết những người đã cứu cô ta.

Thiệu Phi ném dây chuyền xuống đất, một cước giẫm nát.

Đoàn xe lại lần nữa lên đường. Lúc quá nửa đêm, trên đường quỷ ảnh lắc lư, tiếng nổ mạnh không ngừng nghỉ và an tĩnh đột nhiên phủ xuống không biết cái nào làm cho người ta bất an hơn. Rất nhiều đường đều đi không thông, Thiệu Phi phải dò đường hết lần này tới lần khác.

Cậu trước kia không có nhiều kiên nhẫn, hành hạ cả đêm như vậy đã sớm không chịu được. Hiện tại lại bình tĩnh lạ thường, một đường đi không thông, thì lại tìm được khác, ngoại trừ giữa lông mày càng nhăn càng chặt, biểu tình cơ hồ nhìn không ra thay đổi.

Trên đường Ngải Tâm đổi chỗ ngồi với cậu, cậu đã rất mệt, mấy ngày nay không ngủ được một giấc ngon, tia máu đỏ trong mắt chưa từng biến mất. Ngải Tâm để cho cậu ngủ một lát, cậu ôm súng trường tựa vào trên lưng ghế phó lái, thần kinh căng thẳng nhưng làm sao cũng không thả lỏng xuống được.

Nếu như là đội trưởng, hiện tại sẽ làm thế nào?

Đột nhiên nhớ tới Tiêu Mục Đình, vốn chỉ là muốn đứng ở góc độ của Tiêu Mục Đình suy nghĩ vấn đề. Nhưng một khắc chạm tới cái tên này, trái tìm liền truyền đến khác thường.

Trong lúc vô tình, xoang mũi xót tới khó nhịn.

Là cảm giác muốn khóc.

Tiền đồ! Cậu cấu mình một cái, mở to hốc mắt phát trướng, nén nước mắt trở lại, mắng thầm: Con mẹ nó mày khóc cái gì? Không chết không bị thương, chỉ là mệt mỏi mấy ngày, tạm thời tìm không được đường về doanh mà thôi, cái này có gì phải khóc?

Con ngươi ở trong bóng tối thu chặt, cậu rũ lông mi mắt, nghe được thanh âm trong lòng —

Mình chính là, chính là nhớđội trưởng mà thôi.

Trước tảng sáng, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi. Mắt thấy dầu lại sắp không đủ, Thiệu Phi bất đắc dĩ quyết định vứt bỏ một chiếc xe, 7 lính đặc chủng cộng thệm 6 nhân viên được cứu, chen chúc trên hai chiếc xe cũng không phải không được.

Nhưng không tìm được đường đi thông tới phía Bắc vẫn là vấn đề.

Một lần nữa trước khi lên xe, Thiệu Phi thấp giọng nói với Ngải Tâm: "Em muốn từ Kampocha đi đường vòng."

Ngải Tâm quát lên: "Chú điên hả? Đó là địa bàn của lính đánh thuê và đội buôn lậu súng ống đạn dược!"

"Ngoại trừ nơi đó, còn có đường nào có thể về?" Thiệu Phi ra vẻ ung dung: "Bọn họ là lính đánh thuê, chúng ta còn là lính đặc chủng đấy!"

"Đệt, dẹp mẹ đi! Mấy trăm tên lính đánh thuê với 7 tên lính đặc chủng?" Ngải Tâm chỉ chỉ xe Jeep: "Còn là lính đặc chủng mang theo 6 con ghẻ!"

"Nhỏ giọng chút, đừng nói người ta như vậy." Thiệu Phi cười cười: "Trở về tố cáo anh, để cho chính ủy lên vài khóa tư tưởng chính trị cho anh."

Lúc trước xe của Thiệu Phi và Ngải Tâm không mang theo những người khác, hiện tại phải nhét lên 4 người — Trần Tuyết Phong và 3 nhân viên. Xe đi về phía Kampocha, dọc đường tùy ý có thể nhìn thấy xe hơi bốc cháy và đống đổ nát của nhà cửa sau khi sụp đổ, không trung thỉnh thoảng bay qua đạn hỏa tiễn, tiếng chói tai "vèo vèo" nghe tới da đầu người tê dại.

Nhân viên chỗ ngồi phía sau nói, lần này nếu như có thể an toàn trở về nước, sau này không bao giờ vì kiếm tiền tới những chỗ như này nữa.

Ngải Tâm đỡ trán, làm bộ không nghe thấy, Thiệu Phi ở trong gương chiếu hậu hướng bọn họ cười nói: "Yên tâm, khẳng định đưa mọi người bình an trở về."

Song vừa dứt lời, tiếng súng dày đặc đột nhiên vang lên, phía sau truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, Thiệu Phi dồn sức đánh tay lái, tránh né đạn hỏa tiễn từ phía trước thẳng tắp vọt tới. Xe Jeep hướng bên trái nghiêng phạm vi lớn, cơ hồ ngã lật, Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong vội vàng lên cò. Đạn hỏa tiễn sượt qua sườn xe, ở trên mặt đường gồ ghề nổ ra một cái hố to. Nổ tung làm cho sườn xe mãnh liệt rung động, Thiệu Phi cắn chặc khớp hàm tránh né một quả đạn hỏa tiễn lại bay tới, ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy xe Jeep theo sát phía sau cũng dồn toàn lực lao vùn vụt.

Tình huống bây giờ cũng không ngoài dự liệu của cậu, vùng này bị đội buôn lậu súng ống đạn được khống chế, nếu muốn thông qua ắt phải bùng nổ bắn nhau.

Đây là con đường duy nhất, cậu phải xông vào!

Lúc này chưa tới khu vực nòng cốt của Kampocha, Thiệu Phi sau khi né tránh đạn liên tiếp hướng bên phải xoay một cái, vốn định lao vào bên trong đống đổ nát một bên, trước lúc rẽ, tiếp tục ép buộc đột phá. Nhưng Trần Tuyết Phong đột nhiên hô: "Cái ĐM, có xe đuổi theo!"

Trong gương chiếu hậu, một chiếc xe Jeep vừa nhìn đã biết cải trang qua càng ngày càng gần, lính đánh thuê đứng ở bên trên cầm trong tay ống phóng rocket, đang muốn bắn. Thiệu Phi giẫm phanh xe một cái, cấp tốc đảo xe, Ngải Tâm ngầm hiểu, một cước đá văng cửa xe, phi thân nhảy ra ngoài xe, sau khi lăn mình vài cái một súng bắn gục người điều khiển quân địch.

Chiếc xe kia xiêu vẹo xông về ven đường, đạn hỏa tiễn mất phương hướng, đụng vào trên sơn nham bên cạnh, nhất thời, cát đá lăn xuống, giống như thác nước vạn trượng.

Thiệu Phi một tay nắm tay lái, một tay cầm súng lục, vung súng lên cò, ở sườn xe tại chỗ trong nháy mắt xoay tít, bang bang hai súng, giải quyết lính đánh thuê trên xe Jeep.

Đạn góc tối cũng không ngừng nghỉ, cậu giẫm chân ga, thừa dịp dẫn lung tung một chiếc xe khác tiến vào đống đổ nát. Trong lòng cực độ khẩn trương lại cực độ bình tĩnh, thấp giọng nói: "Đợi lát nữa còn có binh đuổi theo, chúng ta đổi xe."

Ngải Tâm nói: "Cái gì?"

"Anh dẫn ba người bọn họ đi tới chiếc xe phía sau." Tốc độ nói của Thiệu Phi cực nhanh: "Tuyết Phong ở lại giúp em, để cho Chu Tân cũng tới đây, bọn em phụ trách mở đường và dẫn lính đánh thuê rời đi, Ngải Tâm, anh nhìn đúng thời cơ, có cơ hội đột phát, liền lập tức lái ra ngoài."

"Không được!" Ngải Tâm quát: "Dựa vào cái gì chú đi dẫn lính đánh thuê ra? Anh muốn ở lại! Anh vốn là ở trên xe này, anh không đổi với Chu Tân!"

"Phải đổi!" Thái độ của Thiệu Phi không cho phản bác: "Trong bảy người chúng ta, bàn về kỹ thuật lái, em thứ nhất, anh thứ hai. Trừ anh ra, ai lái chiếc xe kia em cũng không yên tâm!"

"Anh......"

"Lời của đội trưởng, mày có nghe hay không?" Ngải Tâm còn muốn nói tiếp, lại bị Trần Tuyết Phong lớn tiếng cắt đứt: "Đi, mang ba người bọn họ qua đó, đổi Chu Tân tới đây. Tao với Chu Tân nghịch súng lợi hại hơn mày, bọn tao bảo vệ Máy Bay, mày á đừng quan tâm lung tung."

Hai xe song song dừng lại, nhân viên nhanh chóng dời đi. Hốc mắt Ngải Tâm đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thiệu Phi, hô: "Máy Bay! Về doanh gặp!"

Thiệu Phi giẫm chặt chân ga, bình tĩnh mà hít sâu một hơi, "Về doanh gặp!"

______________

Máy Bay không ở cạnh chồng lúc đíu nào cũng ngầu lòi (°∀°)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện