Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 22: Chương 22




Lúc Yến Hảo tiến vào phòng thi, có mấy ánh mắt phóng qua dò xét trên dưới.
Nhờ phúc của Giang Mộ Hành, dạo gần đây tình cảnh này diễn ra mỗi ngày, cậu đã tập mãi thành quen.
Yến Hảo ngồi xuống vị trí của mình, điện thoại cất trong cặp, không dám mang theo người, sợ bị phát hiện rồi tịch thu.

Cậu ngồi chán một hồi, đổ đồ đạc trong hộp bút ra rồi lại xếp vào.
Lưng bị chọc nhẹ một phát, động tác Yến Hảo dừng lại.

Quay đầu thì thấy là một nữ sinh, cậu cụp mắt, mặt mũi tràn đầy khó xử.
Nữ sinh lấy một bức thư tình ra, miết nó đưa đến trước mặt cậu: "Cậu ơi, có thể phiền cậu..."
Nghe được lời mở đầu quen thuộc ở phòng thi, đáy mắt Yến Hảo nổi lên vẻ âm u.

Tại sao thi cử mà vẫn phải giúp Giang Mộ Hành đối phó với loại chuyện này? Cậu đang định ngắt lời thì thấy lúc muốn nói tên ra, nữ sinh hơi ngưng lại.
"Chuyển cho ai?"
Nữ sinh xấu hổ đỏ mặt: "Bạn cùng bàn của cậu."
Sắc mặt Yến Hảo tức khắc tốt lên: "Được, tôi sẽ chuyển cho cậu ta."
Nữ sinh vui mừng, liên tục nói cảm ơn không ngừng.
.
Đề thi phát xuống, Yến Hảo lật qua lật lại lướt sơ rồi bắt đầu làm bài.
Đoạn đầu coi như thuận lợi, đến phần chép lại danh ngôn thơ ca cổ thì mắc kẹt ở câu thứ hai.

Yến Hảo cắn đốt ngón tay trái, cảm giác hôm trước mình có thấy hai câu này trong sách giáo khoa.
Giờ lại không tài nào nhớ nổi, cứ như đột nhiên bị thiểu năng.
Yến Hảo nhăn mày ngẩng đầu, giám thị đứng trước bục giảng nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"..."
Tư duy Yến Hảo triệt để đứt gãy.
Giám thị xuống bục giảng, bưng chén trà đứng bên cạnh Yến Hảo, quay mặt về phía học sinh đằng sau.
Yến Hảo nhìn chằm chằm câu điền khuyết, đầu óc mờ mịt.
Chẳng mấy chốc, giám thị đột nhiên đi đến trước chỗ ngồi của một học sinh, thu bài làm, tìm ra phao, động tác liền một mạch.
Phòng thi vang lên tiếng hít sâu trong nháy mắt, không khí căng thẳng đến tột đỉnh.
Chiếc quạt trên trần thổi vù vù, gió nóng, không mát, bật lên chỉ có chút tác dụng tâm lý.
Tiếng động này khiến mọi người nghe mà thấy sốt ruột.
Di chuyển bàn, rơi bút, ho khan...!Toàn bộ tiếng ồn đan xen vào nhau, bao gồm cả sự đau khổ với đợt thi này.
Cánh tay Yến Hảo đặt trên bàn đã ịn ra vệt nước, vừa ướt vừa nóng, làm dính mặt bàn với bài thi.

Cậu khẽ dịch dịch để đổi sang vị trí mát hơn chút, lau mặt hít sâu, bỏ qua câu kia và tiếp tục.
Sau đó giám thị lại thu bài làm của hai học sinh khác, người hung ác không nói nhiều, bắt phao một lần chuẩn một lần, không ai có thể giấu được.
Yến Hảo thi xong quay về lớp, kể chuyện này với Hạ Thuỷ Dương Tùng, nhận được hai phần thông cảm.
"Anh Hảo, lần này số mày không tốt à." Dương Tùng nhai xylitol, "Vừa là hàng đầu tiên, vừa thi trúng phòng Nhị Lang Thần canh.

Ổng có con mắt thứ ba, tự động phân biệt ai phao.

Và đặc biệt thích nhìn chòng chọc, không có gì vẫn nhìn chòng chọc.


Trời muốn xử mày rồi."
Hạ Thuỷ hỏi xin cậu ta một cục xylitol: "Đúng là rất thê thảm, nghĩ thoáng chút."
"Thực ra cũng không tính là gì, không chép được thì khỏi chép thôi, bố đây chưa bao giờ chép cả." Dương Tùng khinh thường, "Tự mình thi, cho dù có là trứng ngỗng thì vẫn là tự mình."
Hạ Thuỷ sửa lại: "Trứng ngỗng đâu cần thi nhể."
Dương Tùng: "..."
Hạ Thuỷ thở dài xa xăm: "Người ngồi trước tao cũng bỏ tiền vào đây giống tao."
"Ở đây 98% trở lên là tự thi vào nhất trung, tụ hội học bá, chuyện đó xem như là chuyện xác suất thấp, thế mà tao vẫn đụng phải, tao khổ lắm.

Nếu cậu ta mà đứng top 100 của khối, thì khi bài làm bày ra trước mắt tao, tao thật sự sẽ không nhịn nổi."
Dương Tùng khinh bỉ liếc cô một cái: "Đại tiểu thư, sự kiêu ngạo của mày đâu?"
Hạ Thuỷ nhún vai: "Lúc thi có thể không cần."
Mặt Dương Tùng đen lại.
Vài nam sinh ở giữa tổ sau đang cười đùa.
"Nghe bảo đề thi toán lần này sẽ rất khó.

Chiều nay tao phải kiếm cách để chép, bằng không chắc không qua nổi mất."
"Vậy mày nhớ kiềm chế chút, bị phát hiện rồi bị thu bài làm tại chỗ, mày sẽ chỉ có thể ngồi chờ đến khi hết giờ thi."
"Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no."
"Mấu chốt là nó thử thách thị lực của mày quá nhiều, chủ yếu là không thấy rõ."
"Nên mới nói chúng ta cần phải giữ gìn thị lực, tao thấy được cả hàng dưới cùng của bảng đo thị lực đấy."
"..."
Dương – có hơi hơi cận thị – Tùng: "Hừ."
Hạ – định hè này đi cắt kính – Thuỷ: "Hứ."
Hai người không hẹn mà cùng nhìn Yến Hảo, người vẫn không lên tiếng nãy giờ.

Phát hiện cậu đang ngẩn người, căn bản không nghe họ nói, họ có hơi hoảng.
Này là chưa làm xong bài hay là...!Quên viết tên?
Dương Tùng khoác vai Yến Hảo, ra sức vỗ vỗ như khích lệ sĩ khí: "Môn văn của mày vẫn được chứ?"
Yến Hảo hồi thần: "Bình thường."
Dương Tùng liếc mắt: "Có gì khác biệt?"
"Khác nhiều." Yến Hảo nói, "Vẫn được là vẫn được, bình thường là bình thường."
Dương Tùng và Hạ Thuỷ: "..."
Yến Hảo luồn tay vào tóc mái, gãi cái trán bốc lên hơi nóng: "Đi ăn cơm đi, đói rã họng."
"A đúng rồi, Tùng Tùng, cái này cho mày."
Sực nhớ ra, cậu lấy bức thư tình đặt lên bàn Dương Tùng, "Nè."
Dương Tùng híp mắt: "Lần trước tao thấy có một nữ sinh nhờ mày chuyển hộp bánh quy cho lớp trưởng ta, mày từ chối ngay tại chỗ, sao đến tao thì lại nhận?"
Yến Hảo quay đầu nhìn Hạ Thuỷ: "Đi ăn cơm."
Cánh tay bị kéo lại, Dương Tùng không cho cậu đi, bộ dạng thương tâm gần chết, chua xót ghê gớm: "Mày cản giúp bạn cùng lớp của mày, nhưng lại mặc kệ bạn nối khố, bạn trung thành, bạn thân thiết của mày đúng không?"
Yến Hảo không phối hợp với màn diễn của cậu ta.

Cậu áng chừng tiền lẻ trong túi, kéo ghế Dương Tùng lách người ra ngoài.
Ngay khi Dương Tùng tràn trề cảm xúc thì lại mất người diễn cùng.


Cậu ta kéo khán giả tìm ý kiến: "Mày nói xem có quá đáng không?"
Hạ Thuỷ gật đầu: "Đúng là có hơi quá đáng."
Dương Tùng vừa định phát huy thì thấy cô đến một câu: "Nhưng mày quá đáng hơn."
"???"
Mày bị điên à!
"Nhiệt độ cao không phải cớ cho mày gây sự."
Hạ Thuỷ tiếp tục nói như cụ bà, "Cậu trai, thời đại ngày nay khá xốc nổi.

Mà càng như vậy, chúng ta càng phải..."
Dương Tùng trợn trắng mắt rời đi.
.
Không bao lâu, ba người tiến vào một tiệm gần trường, ăn thuỷ chử.
Hơi nóng trong tiệm ngút trời, mùi thơm tê cay mê người lượn quanh bốn phía, hết sức nồng đậm.
Yến Hảo thêm đói, cậu vội vàng cầm cái khay rổ, đến trước kệ chọn đại vài món đưa nhân viên phục vụ, nhận thẻ số thứ tự màu đỏ trên ngón trỏ, đi kiếm chỗ.
Hạ Thuỷ hô: "Tiểu Hảo, mày không lấy khoai tây lát mỏng à?"
"Quên, mày lấy thêm một phần đi." Yến Hảo đáp lại, tìm được chỗ ngồi xuống, cúi đầu lướt điện thoại, không kiềm được lục những tin nhắn trước đây Giang Mộ Hành gửi.
Nghe bảo Giang Mộ Hành nộp bài sớm, nộp xong ra ngoài ngay, không trở lại lớp.

Không gặp hắn, Yến Hảo có hơi nhung nhớ.
Yến Hảo đỡ trán, hết thuốc chữa rồi.
Hết thuốc chữa.
Yến Hảo bấm từng tin nhắn một, hơi thở quanh thân bất tri bất giác trở nên vô cùng mềm mại.
"Đệt, sắp nóng chết mất."
Dương Tùng ngồi qua, tuỳ tiện kéo cổ áo phẩy phẩy: "Giữa cái thời tiết quỷ ma này lại đi ăn thuỷ chử, ai nghĩ ra vậy? Đầu óc chập mạch?"
Yến Hảo chơi tetris: "Hạ Thuỷ nghĩ."
Một giây sau nhắc nhở: "Mày không phản đối, hơn nữa còn hăng hái hơn nó."
"Hai đứa mày thay phiên nhau đâm tao."
Mặt Dương Tùng rất thối: "Tao thất tình, mặt còn bị dập, là một bệnh nhân bị thương cả thể xác lẫn tinh thần, chúng mày có còn chút lương tâm nào không?"
Yến Hảo chê cậu ta phiền, ném cho cậu ta viên kẹo trái cây: "Hạ Thuỷ đâu?"
"WC."
Dương Tùng ăn kẹo vờ đáng thương: "Tiểu Hảo, tao cần bóc băng gạc trên mặt, không biết có thể khôi phục thành dáng vẻ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở trước kia không.

Nếu nhan sắc tao bị huỷ hoại, mày có còn nhận người anh em này của mày không?"
Yến Hảo: "Không nhận."
Dương Tùng rung chân liếc một cái: "Ui, thua rồi à."
Yến Hảo bình tĩnh chơi lại từ đầu.
"Mày nhìn tao chơi một ván cho mày..." Dương Tùng lần mò cái túi trống rỗng, sắc mặt biến đổi.
Yến Hảo quay đầu: "Mất điện thoại rồi?"
Vẻ mặt Dương Tùng rất khó coi.
Yến Hảo không chơi nữa, lập tức bấm số cậu ta, nhận được lời nhắn không có ai bắt máy: "Lẽ nào là quên trong trường không?"

"Có mang ra ngoài."
"Mày hơn mét tám, vừa nhìn đã không muốn dây vào, sẽ không có ai dám xuống tay với mày." Yến Hảo nói, "Bị rớt khỏi túi lúc đi đường?"
Nói xong thì trầm mặc.
Vậy là không tìm lại được, rớt trên đường cái, ban ngày ban mặt ai mà không thấy?
Yến Hảo lại gọi cái nữa, từ không có ai bắt biến thành đã tắt máy, vậy là mất thật rồi.

Cậu nhìn người anh em của mình, một lời khó nói hết.
Đầu tiên bị cắm sừng, thất tình, sau đó bị thương, giờ là mất điện thoại mới mua, xui hết chỗ nói.
Dương Tùng cười ha ha ha.
Yến Hảo bị sặc nước, khụ hai tiếng hỏi: "Mày sao vậy?"
Dương Tùng cắn kẹo, nhướng nhướng mày một cách đẹp trai: "Sau vận rủi chính là vận may, bố đây sắp giàu to."
Yến Hảo: "..."
Dương Tùng lật mặt, cắn răng nghiến lợi chửi mát: "Samsung nắp trượt, khoảng bốn, năm ngàn, khốn nạn!"
Yến Hảo an ủi cậu ta: "Coi như là hao tài tiêu tai đi."
"Điện thoại mày có cài mật khẩu không?"
"Không có cài thứ đồ chơi ấy, bên trong cũng không có gì bí mật." Dương Tùng thở hổn hển bằng miệng, "Tao không giữ tin nhắn, có cái nào xoá cái đấy, OCD."
Yến Hảo không bị OCD.

Trong điện thoại cậu chứa đầy sự thầm mến kinh thế hãi tục, nếu bị người ta phát hiện thì thiên hạ sẽ đại loạn.

Cậu gặm gặm khoé môi, để phòng ngừa vạn nhất, đảm bảo phải mau mau sao lưu tin nhắn rồi xoá hết.
Và cả tin nhắn nháp của cậu.
.
Hạ Thuỷ biết tin Dương Tùng mất điện thoại, cô hào phóng nói muốn tặng hắn một chiếc Nokia.
Dương Tùng: "8800A?"
Hạ Thuỷ: "1200."
Dương Tùng: "Điện thoại cho người già à?"
"Điện thoại cho người già cái gì." Vẻ mặt Hạ Thuỷ chân thành, "Tao nghĩ 1200 vô cùng phù hợp với khí chất của mày."
Miệng Dương Tùng khẽ giật: "Cảm ơn mày nha."
"Đừng khách sáo." Hạ Thuỷ ăn trái trứng cút trong bát, giọng nói mơ hồ, "Nhưng nó cùng kiểu với của lớp trưởng đấy, tao giúp mày rút ngắn một bước với thần tượng của tao."
Dương Tùng khẽ xì: "Mày tự rút ngắn với mày không phải tốt hơn ư?"
Hạ Thuỷ ngượng ngùng cười một tiếng: "Người ta ngại lắm."
Dương Tùng đặt đũa xuống: "Mẹ nó, không ăn nổi nữa.

Tiểu Hảo, ta đi thôi."
Yến Hảo: "Tao ăn nổi."
Dương Tùng: "..."
Yến Hảo mò bánh đậu xanh ăn, suy nghĩ tung bay.

Giang Mộ Hành dùng kiểu đó, vậy cậu cũng mua.
Để sử dụng kiểu đôi với Giang Mộ Hành.
Chỗ tốt duy nhất của 1200 là kế thừa ưu điểm của Nokia, chống va đập.
Chỗ tệ thì trừ ngoại hình ra, cấu hình là khuyết điểm.
Hai ba trăm một chiếc, giá cả trưng ra ở đó, Yến Hảo có chuẩn bị tâm lý, nếu thật sự dùng hẳn sẽ phát điên.
Chỉ có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn, không có camera, không thể nghe nhạc, không tải được QQ, không thể lên mạng.
Điểm chết người nhất đó là, gộp hộp thư đến và hộp thư đi chỉ lưu được hai trăm tin nhắn.
Chỗ trống nói không đủ là không đủ.
Yến Hảo bóp chặt điện thoại và thẻ SIM, dẫn đến việc điện thoại tự tắt nguồn liên tục.


Thật sự hết cách, lớp 11 không thể không đổi sang Sony Ericsson.
Bây giờ Giang Mộ Hành không dùng 1200 nữa, hắn mới đổi vào hai tháng trước, vẫn là Nokia nhưng cấu hình đã cao hơn cái trước không ít.
Chí ít có thể tải QQ, có thể lên mạng.
Yến Hảo thầm nghĩ, may mà Giang Mộ Hành đổi điện thoại.

Nếu không cậu và hắn sẽ không thể trò chuyện trên QQ, cũng không dám nhắn nhiều với hắn, sợ bộ nhớ của hắn không đủ.

No nê rồi, Yến Hảo và Hạ Thuỷ cùng Dương Tùng đi báo mất điện thoại.
Ánh nắng chói chang, mặt đất nóng hổi.
Hạ Thuỷ vốn nói rằng nếu đã thi thì buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, bảo muốn ngủ trưa ở trong trường.
Kết quả ăn cơm xong, được nửa đường lại nóng quá sức chịu đựng nên bắt xe về nhà.
Dương Tùng kéo Yến Hảo kiếm chỗ chơi game, đổi hai túi tiền xu trĩu nặng, đi một bước vang một tiếng.
Lòng Yến Hảo nhớ thương Giang Mộ Hành, chưa chơi tí gì đã quay về trường.
Trong lớp chỉ có hai người, đều đang một tay cầm vở quạt gió, một tay làm bài.
Rong chơi giữa bầu không khí oi bức, sức tập trung kinh người.
Yến Hảo bốc mấy viên kẹo rồi đi ra hành lang, ngồi trên cầu thang giũ quần áo, mồ hôi chảy ròng ròng, cực kỳ không thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Yến Hảo bắt gặp Giang Mộ Hành lên lầu, bưng một cái cốc màu xanh dương, cơ thể mang hương vị ánh nắng và hơi nóng sau giờ ngọ.
Yến Hảo hít một hơi, ngửi được mùi xà phòng mình ưa thích.

Cậu không ngồi dậy, nhìn từ trên xuống.
"Lớp trưởng, cậu không về nhà ngủ trưa?"
Giang Mộ Hành đạp vài bậc thềm, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu đang ngồi đây làm gì?"
Yến Hảo bảo hóng mát: "Lớp ngộp quá, chỗ của tôi không nằm dưới cánh quạt, lại sát bên cửa sổ, ghế nóng bỏng mông, hiện tại không cách nào vô ngồi."
Giang Mộ Hành tiếp tục bước lên cầu thang, dừng ở bậc ngay dưới cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Vậy sao cậu không về?"
Hàng mi rũ xuống của Yến Hảo run run, bởi vì tôi muốn gặp cậu lúc cậu đến trường.
"Thi nên không ngủ nổi, cũng lười chạy."
Giang Mộ Hành cất bước, giẫm lên bậc Yến Hảo đang ngồi.
Yến Hảo phát hiện băng cá nhân trên mu bàn tay hắn đã bị xé vứt, để lộ vài dấu dài nhỏ nhạt màu.
Không mấy rõ ràng, phải nhìn từ khoảng cách gần mới thấy.
Nếu không dùng băng cá nhân che chắn khi chưa lành, khẳng định sẽ bị người khác bàn tán.
Thấy Giang Mộ Hành muốn đi lên, Yến Hảo vô thức kéo ống quần của hắn.
Giang Mộ Hành dừng lại, cúi đầu sang bên, mở nửa mắt nhìn xuống.
"Yến Hảo."
Bị gọi tên, Yến Hảo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu.

Đối diện với ánh mắt sâu đen của Giang Mộ Hành, ngực cậu cứng lại, rút tay về như bị bỏng trong nháy mắt.
"Ờm, thì là, lớp trưởng, trên ống quần cậu có con bọ rùa."
Yến Hảo li3m môi dưới, "Chắc nó bám vô lúc cậu đạp xe trên đường."
Giang Mộ Hành nghe xong không phản ứng gì.
Yến Hảo nhất thời hoảng sợ, chột dạ không dám đối mặt với Giang Mộ Hành, sợ sự thất kinh trong mắt bị vạch trần.
Thời gian trôi qua trên hành lang.
Cuống họng Yến Hảo khô khốc, hít thở khẽ khàng.

Cậu siết chặt cái tay làm chuyện xấu ban nãy, đỉnh đầu thình lình vang lên tông giọng trầm thấp của Giang Mộ Hành: "Bọ đâu?"
"Hả?" Yến Hảo ngẩn người, nhìn giày nói, "Bay mất rồi."
Giang Mộ Hành đưa tay che miệng, ánh mắt nghiêng sang bức tường vôi bên cạnh rồi quay trở về, rơi vào điểm xoáy trên mái tóc màu đen của cậu: "Bay mất rồi?"
Yến Hảo nghiêm túc gật đầu: "Ừm đúng vậy, vèo phát bay mất rồi."
Giang Mộ Hành: "...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện