Yêu Đương Vụng Trộm
Chương 11
Sau khi Hoài Thu đi, Lương tiên sinh ngồi lên trên ghế, trong không khí còn tràn ngập mùi tanh của tinh dịch, ánh sáng le lói phấp phới những hạt bụi.
Lương tiên sinh nhớ tới người kia, hắn đã rất lâu không nhớ tới y.
Phương pháp tốt nhất để lẫn tránh đau khổ chính là quên đi. Lương tiên sinh cũng thử quên, hắn cố ý né tránh mọi thứ liên quan đến người kia, cứ nghĩ rằng không nhớ đến, sẽ không đau.
Nhưng vẫn rất đau, mỗi đêm hắn hầu như đều mơ tới y, mơ thấy y đang cười, cười nói với hắn: “A Đàm, em đi đây.”
Hắn kêu lớn nói y đừng đi. Vươn tay muốn giữ chặt lấy y. Nhưng y vẫn đi, bóng lưng rất dứt khoát.
Lương tiên sinh từ trong mơ bừng tỉnh, hắn quay đầu, nhờ ánh trăng mà thấy rõ mặt Diệp Thư Lan đang ngủ bên cạnh hắn.
Mặt mày Diệp Thư Lan giãn ra, ngủ rất thoải mái.
Lương tiên sinh lẳng lặng nhìn nàng, cảm xúc thô bạo bốc lên trong lòng, hắn hận không thể bóp chết nàng, hắn muốn nhìn gương mặt Diệp Thư Lan vặn vẹo run rẩy dưới tay hắn, cắt đứt sinh mệnh!
Thế nhưng không được, hiện tại không được, còn chưa tới lúc, như vậy quá tiện nghi cho nàng.
Hắn lấy chìa khoá mở ra ngăn kéo dưới tủ, bên trong để một cuốn sổ dày.
Kẹp một tấm hình.
Ảnh chụp đã có chút phai màu, khuôn mặt trong tấm ảnh hơi loang lỗ.
Ngón tay Lương tiên sinh mơn trớn, hắn nhẹ nhàng thở một hơi: “Mộc Trạch.”
Hứa Mộc Trạch.
Y là người hắn yêu.
Ký ức cuồn cuộn trở về, Lương tiên sinh luôn luôn nghĩ có thể quên, nhưng những ký ức kia giống như thủy triều tràn vào não hắn, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra vào hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Hứa Mộc Trạch là người yêu của hắn, bọn họ lúc nhỏ đã quen biết nhau, lặng lẽ mà rung động, ước định cả đời có nhau. Lúc ấy Lương tiên sinh cũng cho là hắn có thể cùng Hứa Mộc Trạch bên nhau suốt đời, mãi cho tới khi hắn gặp Diệp Thư Lan. (tới đây tui thật sự là ghét bà nội này vl (ಠ ∩ಠ))
Diệp gia rất thương yêu cô con gái nhỏ này, chính là Diệp Thư Lan.
Bị Diệp gia bức bách, hắn bất đắc dĩ mang theo Hứa Mộc Trạch bỏ trốn, bọn họ chen chúc cùng nhau sống trong căn phòng chật hẹp, sinh hoạt khó khăn, nhưng chỉ cần có nhau là đã thấy thỏa mãn. Bọn họ ân ái ôm hôn, sống kín đáo trong thành thị, làm một đôi bạn lữ bình thường.
Nhưng trời không chiều lòng người, ngày đó khi bọn họ thấy được một tin tức trên báo, Lương gia và Hứa gia dưới sự trả đũa của Diệp gia mà sắp tan cửa nát nhà.
Bọn họ nghĩ rằng mình có thể không cần quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, nhưng không thể.
Gia tộc người thân, làm sao vứt bỏ được.
Vì thế họ trở về, Lương tiên sinh bị ép cưới Diệp Thư Lan, mà Hứa Mộc Trạch bị yêu cầu xuất ngoại, trong vòng mười năm không được trở về. (ta nói nó tức gì đâu lun.)
Mười năm so với cả đời cũng không quá dài, hắn có thể cùng Diệp Thư Lan và Diệp gia đọ sức, âm thầm phát triển phe cánh để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp gia, mà Hứa Mộc Trạch ở nước ngoài không bị trói buộc cũng có thể chậm rãi phát triển.
Bọn họ hẹn ước sẽ gặp lại, nhưng không ngờ đến Hứa Mộc Trạch lại gặp nạn ở trên biển.
Người yêu của hắn đã chết, chết trong gió lốc, chết trên biển rộng, xương cốt đều bị cá ăn, ngay cả nhặt xác của y, hắn cũng không làm được.
Làm sao có thể không hận!
Sau khi Lương tiên sinh nghe tin liền bệnh nặng, bệnh sẽ phải chết, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng. Lúc mở mắt ra, hắn nhìn thấy Diệp Thư Lan đầu tiên.
Diệp Thư Lan thấy hắn tỉnh, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng thút thít nói: “A Đàm, anh làm em sợ muốn chết.”
Trong lúc dưỡng bệnh, người hầu nói cho hắn biết, phu nhân ngày đêm cực nhọc, không nghỉ ngơi đầy đủ, không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn ba ngày ba đêm, mới có thể đem hắn từ quỷ môn quan trở về.
Nói cho hắn biết là để hắn thấy cảm động ư? Đáy lòng Lương tiên sinh thầm cười lạnh. Khi đó lúc sinh bệnh hắn đã muốn đi theo Mộc Trạch, nhưng bây giờ tỉnh lại, trong lòng chỉ còn lại hận ý, chỉ còn lại trả thù.
Ngày thứ ba lúc hắn nằm trên giường, Diệp gia sai người đến đây. Đại ca Diệp Thư Lan ngữ khí bình thản nói đây là thiên tai, khuyên hắn nén bi thương.
Còn nói Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết, nàng không biết chuyện giữa hắn và Mộc Trạch, cũng không biết Diệp gia bức ép bọn họ, Diệp Thư Lan chỉ muốn gả cho hắn, chỉ muốn cả đời làm một Lương phu nhân hầu ở bên cạnh hắn.
Diệp gia sợ hắn, sợ hắn sẽ khắt khe với Diệp Thư Lan, sợ hắn đem lửa giận oán khí phát tiết lên người Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết.
Hừ, thật cảm động làm sao.
Lương tiên sinh mặt không thay đổi gật đầu, nói hắn biết rồi, chuyện này là do xấu số, là do mệnh y không tốt, hắn sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác.
Diệp gia hài lòng rời đi.
Diệp gia, Diệp Thư Lan, còn có Hoài Thu kia đều ngu xuẩn như nhau.
Diệp Thư Lan ngu xuẩn, được gia tộc che chở, sống đến tùy ý đơn thuần. Rõ ràng tất cả mọi chuyện là do nàng ta gây nên, nhưng nàng ta lại tự nhiên mà không biết chút gì.
Chính vì Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết, nên nàng mới có thể đáng hận đến như vậy!
Chính vì tình yêu của Diệp Thư Lan, mới có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, mới có thể khiến người yêu của hắn vùi thân nơi biển cả.
Hoài Thu cũng ngu xuẩn.
Yêu cái gì, thích cái gì, chẳng qua cậu ta chỉ đang tự lừa mình dối người. Dùng yêu cùng ưa thích để lấy cớ, trèo lên người hắn để một bước đi lên. Cậu ta thực chất là tham luyến quyền lực cùng địa vị như kỹ nữ mà thôi.
Lấy lí dó là yêu để thoái thác lừa gạt hắn, dễ như vậy sao.
Người chân chính yêu hắn đã chết rồi, mà trên đời này, đã không còn ai yêu hắn nữa.
Lương tiên sinh đau nhói, hắn muốn cho Diệp Thư Lan so với hắn phải đau đớn hơn.
Diệp Thư Lan không phải thích hắn sao? Vậy hắn sẽ dùng chính cái tình cảm này thành đao kiếm báo thù nàng, đời này hắn sẽ tra tấn nàng, để xem ai so với ai đau đớn hơn.
Lương phu nhân lại đi ra ngoài đánh bài.
Lương tiên sinh dắt Hoài Thu vào trong phòng Lương phu nhân thao cậu.
Tiếng rên rỉ cao thấp, toàn bộ biệt thự đều có thể nghe thấy.
Lương tiên sinh bóp lấy eo Hoài Thu, từng chút từng chút đỉnh vào càng sâu, thân thể Hoài Thu hướng ra sau, đầu dựa vào tường, phát ra tiếng vang bịch bịch.
Lương tiên sinh kéo chân Hoài Thu ra, lôi cậu xuống, để cậu thành tư thế quỳ bò rồi thao cậu.
Thao rất lâu, Lương tiên sinh rốt cục mới bắn.
Trên thân một mảnh dinh dính.
Bọn họ tiến vào phòng tắm.
Ngoài cửa lớn Lương phu nhân xe chạy vào.
Bồn tắm nước chảy đầy xuống dưới.
Trước cổng truyền đến tiếng thét chói tai của Lương phu nhân.
THE END
Lương tiên sinh nhớ tới người kia, hắn đã rất lâu không nhớ tới y.
Phương pháp tốt nhất để lẫn tránh đau khổ chính là quên đi. Lương tiên sinh cũng thử quên, hắn cố ý né tránh mọi thứ liên quan đến người kia, cứ nghĩ rằng không nhớ đến, sẽ không đau.
Nhưng vẫn rất đau, mỗi đêm hắn hầu như đều mơ tới y, mơ thấy y đang cười, cười nói với hắn: “A Đàm, em đi đây.”
Hắn kêu lớn nói y đừng đi. Vươn tay muốn giữ chặt lấy y. Nhưng y vẫn đi, bóng lưng rất dứt khoát.
Lương tiên sinh từ trong mơ bừng tỉnh, hắn quay đầu, nhờ ánh trăng mà thấy rõ mặt Diệp Thư Lan đang ngủ bên cạnh hắn.
Mặt mày Diệp Thư Lan giãn ra, ngủ rất thoải mái.
Lương tiên sinh lẳng lặng nhìn nàng, cảm xúc thô bạo bốc lên trong lòng, hắn hận không thể bóp chết nàng, hắn muốn nhìn gương mặt Diệp Thư Lan vặn vẹo run rẩy dưới tay hắn, cắt đứt sinh mệnh!
Thế nhưng không được, hiện tại không được, còn chưa tới lúc, như vậy quá tiện nghi cho nàng.
Hắn lấy chìa khoá mở ra ngăn kéo dưới tủ, bên trong để một cuốn sổ dày.
Kẹp một tấm hình.
Ảnh chụp đã có chút phai màu, khuôn mặt trong tấm ảnh hơi loang lỗ.
Ngón tay Lương tiên sinh mơn trớn, hắn nhẹ nhàng thở một hơi: “Mộc Trạch.”
Hứa Mộc Trạch.
Y là người hắn yêu.
Ký ức cuồn cuộn trở về, Lương tiên sinh luôn luôn nghĩ có thể quên, nhưng những ký ức kia giống như thủy triều tràn vào não hắn, mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra vào hôm qua, rõ mồn một trước mắt.
Hứa Mộc Trạch là người yêu của hắn, bọn họ lúc nhỏ đã quen biết nhau, lặng lẽ mà rung động, ước định cả đời có nhau. Lúc ấy Lương tiên sinh cũng cho là hắn có thể cùng Hứa Mộc Trạch bên nhau suốt đời, mãi cho tới khi hắn gặp Diệp Thư Lan. (tới đây tui thật sự là ghét bà nội này vl (ಠ ∩ಠ))
Diệp gia rất thương yêu cô con gái nhỏ này, chính là Diệp Thư Lan.
Bị Diệp gia bức bách, hắn bất đắc dĩ mang theo Hứa Mộc Trạch bỏ trốn, bọn họ chen chúc cùng nhau sống trong căn phòng chật hẹp, sinh hoạt khó khăn, nhưng chỉ cần có nhau là đã thấy thỏa mãn. Bọn họ ân ái ôm hôn, sống kín đáo trong thành thị, làm một đôi bạn lữ bình thường.
Nhưng trời không chiều lòng người, ngày đó khi bọn họ thấy được một tin tức trên báo, Lương gia và Hứa gia dưới sự trả đũa của Diệp gia mà sắp tan cửa nát nhà.
Bọn họ nghĩ rằng mình có thể không cần quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, nhưng không thể.
Gia tộc người thân, làm sao vứt bỏ được.
Vì thế họ trở về, Lương tiên sinh bị ép cưới Diệp Thư Lan, mà Hứa Mộc Trạch bị yêu cầu xuất ngoại, trong vòng mười năm không được trở về. (ta nói nó tức gì đâu lun.)
Mười năm so với cả đời cũng không quá dài, hắn có thể cùng Diệp Thư Lan và Diệp gia đọ sức, âm thầm phát triển phe cánh để thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp gia, mà Hứa Mộc Trạch ở nước ngoài không bị trói buộc cũng có thể chậm rãi phát triển.
Bọn họ hẹn ước sẽ gặp lại, nhưng không ngờ đến Hứa Mộc Trạch lại gặp nạn ở trên biển.
Người yêu của hắn đã chết, chết trong gió lốc, chết trên biển rộng, xương cốt đều bị cá ăn, ngay cả nhặt xác của y, hắn cũng không làm được.
Làm sao có thể không hận!
Sau khi Lương tiên sinh nghe tin liền bệnh nặng, bệnh sẽ phải chết, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng. Lúc mở mắt ra, hắn nhìn thấy Diệp Thư Lan đầu tiên.
Diệp Thư Lan thấy hắn tỉnh, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng thút thít nói: “A Đàm, anh làm em sợ muốn chết.”
Trong lúc dưỡng bệnh, người hầu nói cho hắn biết, phu nhân ngày đêm cực nhọc, không nghỉ ngơi đầy đủ, không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn ba ngày ba đêm, mới có thể đem hắn từ quỷ môn quan trở về.
Nói cho hắn biết là để hắn thấy cảm động ư? Đáy lòng Lương tiên sinh thầm cười lạnh. Khi đó lúc sinh bệnh hắn đã muốn đi theo Mộc Trạch, nhưng bây giờ tỉnh lại, trong lòng chỉ còn lại hận ý, chỉ còn lại trả thù.
Ngày thứ ba lúc hắn nằm trên giường, Diệp gia sai người đến đây. Đại ca Diệp Thư Lan ngữ khí bình thản nói đây là thiên tai, khuyên hắn nén bi thương.
Còn nói Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết, nàng không biết chuyện giữa hắn và Mộc Trạch, cũng không biết Diệp gia bức ép bọn họ, Diệp Thư Lan chỉ muốn gả cho hắn, chỉ muốn cả đời làm một Lương phu nhân hầu ở bên cạnh hắn.
Diệp gia sợ hắn, sợ hắn sẽ khắt khe với Diệp Thư Lan, sợ hắn đem lửa giận oán khí phát tiết lên người Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết.
Hừ, thật cảm động làm sao.
Lương tiên sinh mặt không thay đổi gật đầu, nói hắn biết rồi, chuyện này là do xấu số, là do mệnh y không tốt, hắn sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác.
Diệp gia hài lòng rời đi.
Diệp gia, Diệp Thư Lan, còn có Hoài Thu kia đều ngu xuẩn như nhau.
Diệp Thư Lan ngu xuẩn, được gia tộc che chở, sống đến tùy ý đơn thuần. Rõ ràng tất cả mọi chuyện là do nàng ta gây nên, nhưng nàng ta lại tự nhiên mà không biết chút gì.
Chính vì Diệp Thư Lan cái gì cũng không biết, nên nàng mới có thể đáng hận đến như vậy!
Chính vì tình yêu của Diệp Thư Lan, mới có thể khiến hắn rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, mới có thể khiến người yêu của hắn vùi thân nơi biển cả.
Hoài Thu cũng ngu xuẩn.
Yêu cái gì, thích cái gì, chẳng qua cậu ta chỉ đang tự lừa mình dối người. Dùng yêu cùng ưa thích để lấy cớ, trèo lên người hắn để một bước đi lên. Cậu ta thực chất là tham luyến quyền lực cùng địa vị như kỹ nữ mà thôi.
Lấy lí dó là yêu để thoái thác lừa gạt hắn, dễ như vậy sao.
Người chân chính yêu hắn đã chết rồi, mà trên đời này, đã không còn ai yêu hắn nữa.
Lương tiên sinh đau nhói, hắn muốn cho Diệp Thư Lan so với hắn phải đau đớn hơn.
Diệp Thư Lan không phải thích hắn sao? Vậy hắn sẽ dùng chính cái tình cảm này thành đao kiếm báo thù nàng, đời này hắn sẽ tra tấn nàng, để xem ai so với ai đau đớn hơn.
Lương phu nhân lại đi ra ngoài đánh bài.
Lương tiên sinh dắt Hoài Thu vào trong phòng Lương phu nhân thao cậu.
Tiếng rên rỉ cao thấp, toàn bộ biệt thự đều có thể nghe thấy.
Lương tiên sinh bóp lấy eo Hoài Thu, từng chút từng chút đỉnh vào càng sâu, thân thể Hoài Thu hướng ra sau, đầu dựa vào tường, phát ra tiếng vang bịch bịch.
Lương tiên sinh kéo chân Hoài Thu ra, lôi cậu xuống, để cậu thành tư thế quỳ bò rồi thao cậu.
Thao rất lâu, Lương tiên sinh rốt cục mới bắn.
Trên thân một mảnh dinh dính.
Bọn họ tiến vào phòng tắm.
Ngoài cửa lớn Lương phu nhân xe chạy vào.
Bồn tắm nước chảy đầy xuống dưới.
Trước cổng truyền đến tiếng thét chói tai của Lương phu nhân.
THE END
Bình luận truyện