Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 47



Từ vị trí thuận lợi ở chiếc ghế đối diện cửa, Mitchell trầm ngâm ngắm nhìn căn hộ mà ở Anguilla Kate đã kể. Không giống một nơi tối tăm, nhỏ bé anh đã hình dung, nơi này hẳn mới được tu sửa và mở rộng. Mọi thứ đều sáng sủa và tươi mới, kể cả những thanh song cửa sổ bằng gỗ bao quanh ba mặt căn hộ và phần nào bị che phủ bởi những tấm mành được kéo gọn sang hai bên và cố định bằng dây buộc.

Mặt sàn nhà hình chữ nhật chiếm hết diện tích cuối tòa nhà từ trước ra sau. Căn bếp hiện đại với những trang thiết bị tân tiến nhất và quầy thu ngân ốp đá granite được ngăn cách với phòng khách phía ngoài bằng một quầy rộng riêng biệt kê 4 chiếc ghế cao. Phòng ăn rộng đủ cho một cặp ghế sôfa da, kê đối mặt vào nhau, chính giữa là một chiếc bàn lớn, vuông góc phía bên phải là chiếc ghế bành lớn nơi Mitchell đang ngồi. Phía bên kia phòng khách là khoảng không gian lớn kê một bộ bàn ghế của trẻ con, bảng phấn và những hộp dài đựng đồ chơi kê thành ghế bên cạnh cửa sổ theo như suy đoán của Mitchell. Một hành lang song song với cầu thang dẫn từ khu vui chơi tới dãy phòng ngủ.

Mitchell cầm tờ tạp chí Người sành ăn (Gourmet) lên từ mặt bàn bên cạnh và liếc qua, một phần tránh để vị mục sư có cơ hội lên giọng giáo huấn, rao giảng hay bất cứ chủ đề nào khác gây hứng thú với vị mục sư, và một phần để ngăn anh nhìn ra căn bếp, hình dung chiếc bàn gỗ cổ kê ở đó cùng cô gái nhỏ bảy tuổi tay lướt nhẹ, giả vờ đánh đàn trên một chiếc piano.

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, còn Mitchell cố giằn lại thôi thúc muốn đứng lên đi vào khu vui chơi để ngắm nhìn những đồ vật của con trai anh.

Một phút sau, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

MacNeil sải bước qua những bậc cầu thang, vẻ bồn chồn nhưng kích thích. Anh tiến thẳng tới chỗ Gray Elliott thầm thì bàn bạc, sau đó gật đầu và vội vã rời đi. Elliott đứng lên tiến về phía Mitchell, và trước sự ngạc nhiên lúc đầu của Mitchell, những lời nói của anh gửi thẳng đến Mitchell hơn là đến ông chú của Kate. "Tôi nghĩ chúng ta có tin tốt đây. Bố mẹ người phụ nữ trẻ cùng hội bắt cóc với Billy Watt đã nghe được lệnh báo động phát ra tối nay. Con gái họ đã ở cả ngày trong nhà trọ trông hộ một đứa bé cho người bạn. Họ đã đến nhìn kỹ đứa bé và chắc chắn đó là Danny. Chúng tôi đang điều xe trên đường đến và sẽ biết chắc nếu đó là cậu bé trong vòng 10 phút hoặc ít hơn. Cho tới lúc đó, tôi nghĩ chúng ta không nên thêm hi vọng cho Kate nữa. Hiện giờ cô ấy rất dễ bị tổn thương rồi. Còn một tiếng nữa trước khi nhận cuộc gọi đòi tiền chuộc. Tôi muốn theo dõi thêm. Có thể hội bắt cóc đang quan sát chúng ta qua cửa sổ từ một khu nhà khác. "

Cha Donovan gật đầu, nhưng Elliott chờ đợi phản ứng của Mitchell. Anh đang dành cho Mitchell sự tôn trọng và thực quyền của người cha, điều khiến Mitchell cảm thấy ngỡ ngàng, vì lần cuối gặp mặt nhau quan hệ giữa họ hoàn toàn đối địch. "Có vẻ đó là kế hoạch tốt nhất," Mitchell lên tiếng. Sau đó, vì anh không thể cưỡng lai thôi thúc, anh đứng dậy bước về phía khu vui chơi của Danny.

Anh ngắm nhìn nét chữ nguệch ngoạc trên tấm bảng đen và kết luận là con trai anh có lẽ không phải một thiên tài nghệ thuật. Vì dường như không bị ai chú ý đến, anh nghiêng người mở một trong những chiếc ghế giả làm bằng hộp đồ chơi. Nó chứa toàn xe tải và ô tô của cậu bé. Suy luận rộng hơn, Michell cho là tương lai của Danny chắc sẽ liên quan tới ngành công nghiệp vận tải. Anh không nhận thấy mình đang mong đợi cậu con trai chia sẻ niềm ham thích máy bay của mình cho đến tận lúc ghé mắt qua chiếc hộp thứ hai. Gần một nửa tá máy bay lẫn lộn với những đồ vật khác trong đó, tất cả đều là phản lực thay vì trực thăng hay máy bay cánh quạt. Những chiếc phản lực là sở thích của Mitchell từ hồi bé, ngay cả khi anh đã trưởng thành như bây giờ.

Anh liếc nhìn vào đồng hồ, tự hỏi tại sao việc xác nhận cậu bé ở khu nhà trọ có phải là Danny hay không lại mất thời gian đến vậy. Mười lăm phút đồng hồ sau đó chợt có tiếng rung chuyển vọng lại phía cầu thang, và Eliiot đứng phắt lên, di chuyển nhanh đến cửa. "Vì quái gì mà các cậu lại không gọi cho chúng tôi?" anh nói, nhưng ẩn phía sau lời khiển trách, giọng anh phát ra đầy phấn khích, còn Michell đột nhiên trở nên căng thẳng.

Khi Eliiot quay trở lại, anh bồng theo một cậu bé, nụ cười toe toét đến tận mang tai. Chú Kate bước thẳng ra hành lang phòng ngủ và gọi lớn, "Kate, ra ngay đây nào. Có người muốn gặp cháu này."

Elliot đặt cậu bé xuống sàn khi Kate từ hành lang vòng vào. Mọi người bắt đầu chen chúc trong căn phòng và suốt dọc cầu thang, và cảnh tượng trước mặt vỡ òa lên vì niềm vui và hạnh phúc. "Danny?" Kate gọi to, cậu bé cười rạng rỡ cùng lúc mẹ cậu khóc nức nở và khịu gối quỳ xuống trước cậu." Danny!" cô thì thầm cất tiếng, hai tay bao quanh khuôn mặt cậu bé sau đó siết chặt một vòng ôm, nước mắt chảy tràn khi gọi tên con trai như một tiếng nguyện cầu. "Danny, Danny, Danny."

Đó là biểu lộ của tình mẫu tử vượt lên trên bất cứ điều gì Mitchell có thể hình dung, đừng nói đến việc đứng ngay đó tận mắt mình chứng kiến. Điều ấy khắc sâu vào tâm trí anh và chạm đến một nơi sâu thẳm hơn khi anh chấp nhận sự thật là người mẹ vui sướng, khóc òa đang ôm chặt đứa con trong lòng chính là người phụ nữ mà anh đã từng trao cho cô một vòng ôm thậm chí còn mãnh liệt hơn trên giường ở St. Marteen.

Cô bế bổng con trai lên và mang nó đến ngưỡng cửa để đám đông đang chen chúc bên ngoài thấy, và điều đó khiến Mitchell bất chợt nhận ra rằng tất cả những con người kia hầu hết đều mặc đồ trắng, như những nhân viên nhà bếp, hoặc mặc đồ đen, như những người phục vụ.

"Kate?" Cha Donovan thì thầm. "Chú nghĩ Mitchell có quyền ở riêng với cháu và Danny."

Kate ngây người nhìn anh chằm chằm. "Cháu quên mất," cô nói to, giọng cô đầy hoài nghi mình lại có thể quên Mitchell đang đứng đó. Hoặc vì cô đã bảo anh ra khỏi phòng của Danny. Hoặc vì anh đã gửi đám luật sư cùng mười triệu đôla để trả tiền chuộc Danny sau hai tiếng đồng hồ cô gọi cho Matt Farrell.

Đầy ngượng ngùng, cô dõi theo những khuôn mặt lố nhố bên ngưỡng cửa và dưới cầu thang, tìm kiếm một khuôn mặt nghiêm nghị, cứng rắn nhưng anh không ở đó. Cô xoay người cùng Danny trong vòng tay mình và thấy Mitchell đang đứng cuối phòng, hai tay anh thọc vào túi quần, quan sát. Chờ đợi để gặp con trai anh. Sự trở về an toàn của Danny là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời Kate. Thật kì lạ, khoảnh khắc này cảm giác rất giống như giây phút hạnh phúc thứ hai. Cô chưa bao giờ cho phép bản thân hy vọng sẽ gặp lại Mitchell lần nữa hoặc anh sẽ mong muốn làm một điều gì đó cho Danny, nhưng anh đang ở đây, và anh đã thực hiện điều đó.

Tâm trí vẫn còn ngập tràn ý nghĩ về Mitchell, Kate tỏ lời cảm ơn mọi người vì những lời cầu nguyện và đợi chú cô tiễn họ ra ngoài. Cô ôm lấy Gray Elliott khi anh rời đi, hứa sẽ gọi cho cô ngay khi Billy Wyatt bị bắt, và trao cho Thám tử MacNeil một nụ hôn vội lên má. Cuối cùng, cô đóng cửa và đặt Danny xuống sàn nhà. Tóc rối tung, trông cậu mệt mỏi và ngái ngủ , vì thế cô cúi xuống chải lại tóc cho Danny, chỉnh lại chiếc áo sơ mi đỏ và áo khoác xanh. Cô cảm nhận được bước chân Mitcell đang đi tới hơn là nhìn qua khóe mắt . "Trước khi em giới thiệu anh với con trai," Kate lên tiếng khi cô lén liếc qua vai, nhìn kĩ khuôn mặt đẹp mà trong phòng ngủ cô mới thấy thoáng qua hàng nước mắt ràn rụa., "Em muốn nói với anh hai điều."

"Là gì vậy?" tiếng anh cất lên, tim cô hơi chùng xuống trước giọng nói trầm sâu khó quên đó.

"Trứơc tiên em rất xin lỗi vì cách đối xử với anh trong phòng ngủ. Em đang quá đau lòng đến nỗi không thể nghĩ ngợi hay nhìn thấy gì. Em vẫn còn trong trạng thái mê mụ đến nỗi quên cả sự hiện diện của anh ở đây vài phút trước."

"Những điều em vừa nói rất chính xác." Anh đáp lại không chút cảm xúc.

"Điều thứ hai em muốn nói với anh," Kate đứng dậy, cố tình đứng chặn tầm nhìn của anh khỏi Danny. "đó là anh vẫn còn đôi chút choáng váng."

"Tại sao vậy?"

Danny đang buồn ngủ rũ mắt nhưng vẫn tò mò trước giọng nói trong phòng và cố ló ra khỏi đôi chân cô. Để trả lời cho câu hỏi của anh, Kate chải nhẹ những ngón tay mình qua mái tóc xoăn của Danny rồi cất tiếng, "Michell, đây là con trai anh, Daniel Mitchell Donovan. Em nghĩ anh đã nhận ra cậu bé mà không cần bất kì lời giới thiệu nào," cô nắm lấy tay Danny và bước sang một bên để Mitchell nhìn thấy điều mà cô vừa nói.

Cảnh tượng trước mắt quá xúc động đến nỗi Kate nghẹn ngào. Với vẻ mặt hoài nghi, Mitchell nhìn chằm chằm xuống phiên bản thu nhỏ của chính mình, trong lúc Danny ngửa đầu lên và dán mắt vào Mitchell cũng với một vẻ mặt tương tự. Đột nhiên, ánh nhìn xanh biếc mạnh mẽ của Mitchell khiến Danny bối rối, và cậu bé liếc về phía mẹ với chiếc cằm run run. "Ổn mà," Kate vỗ về Danny. "Bắt tay thì sao nhỉ?"

Trước sự khích lệ của cô, Mitchell nghĩ cô đang vỗ về chính anh thì có, và anh dễ dãi gật đầu, bước lên phía trước và giơ bàn tay to lớn của mình ra trước Danny. Danny trang trọng đặt tay mình vào lòng bàn tay Mitchell, và những ngón tay anh siết chặt lại rồi thả lỏng ra một cách khó khăn như thể anh đang gặp vấn đề trong việc ngăn bàn tay mình đừng siết quá chặt.

Vẻ vụng về của Michell với trẻ con làm Kate nhất thời lúng túng, và rồi Mitchell cúi người trao cho Danny một nụ cười tươi rói, thì thầm bí mật. "Chú có một cái máy bay!"

"Cháu cũng thế!" Danny đáp trả bằng điệu cười toe toét.

Giọng Michell vang lên khàn khàn. "Chú thích lọai máy bay phản lực."

"Cháu cũng thế," con trai anh ngạc nhiên đáp lại .

"Cháu có bao nhiêu chiếc?"

Để trả lời, Danny giơ tay lên, xòe rộng những ngón tay và hãnh diện tuyên bố. "Cháu có nhiều từng này này." Khi Mitchell dường như không thốt lên lời, Danny thúc giục, "Chú có bao nhiêu ạ?"

"Chừng này." Mitchell giơ ngón trỏ của anh lên.

Kate quay mặt giấy vẻ mặt biểu lộ đầy cảm xúc của cô.

Danny khoe với Mitchell đống đồ chơi của cậu, Mitchell ngắm nghía từng cái một cách say mê, nhưng rõ ràng Danny buồn ngủ đến rũ cả ra và cần phải vào giường. "Anh có muốn đặt Danny vào giường sau khi em tắm cho con không?" Cô hỏi.

"Cảm ơn em," anh nói đơn giản.

"Trong lúc đó," cô lên tiếng, "Em sẽ đi tắm và thay quần áo."

Khi cô đưa Danny đến phòng tắm, Mitchell hỏi. "Liệu anh có thể ăn chút gì đó sau khi Danny đi ngủ không?"

"Được mà." Kate đáp lại. "Đây là nhà hàng...," cô bắt đầu, và rồi im bặt, một cơn rùng mình đột ngột chạy qua cô. "Ở trên này chẳng có gì cả."

Sự hốt hoảng hiện trong giọng nói khiến Michell quan sát cô thật kĩ. "Theo như em đã kể, thì có một nhà hàng ngay tầng dưới."

"Em không thể để Danny một mình trên này. Kể cả nó lớn rồi, em cũng sẽ không. Không sau buổi tối hôm nay."

"Nó không ở một mình. Anh có một vệ sĩ dưới nhà sẽ ở cạnh Danny cho đến khi Billy Watt bị bắt, mặc cho có mất thời gian bao lâu."

Kate cau mày với khái niệm có một vệ sĩ quanh quẩn bên cạnh suốt cả ngày, nhưng trước khi cô bày tỏ quan điểm, Mitchell kiên quyết. "Việc này không thương lượng, Kate."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện