Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)
Chương 6
"Thưa cô," người gác cổng lên tiếng khi Kate bước qua tiền sảnh của chính khách sạn lúc 8 giờ kém. Hàng đèn lễ hội thắp sáng dọc trên lối đi và cả hai bên đường xe chạy. Các cặp đôi lái xe đến và xếp thành một hàng đều, một số mặc lễ phục để ăn tối tại khách sạn, một số khác mặc quần short áo phông muốn đến những hộp đêm bình thường hơn nằm rải rác trên đảo. "Tôi gọi taxi cho cô nhé?"
"Không, cám ơn," Kate nhìn vào dòng xe đang xếp hàng chờ đợi. Hầu hết đều là những chiếc xe thuê hình dáng nhỏ gọn màu đỏ hoặc trắng, cô lơ đãng; sau đó cô nhớ ra hình như mình đã đọc ở đâu đó rằng những chiếc Volkswagen là lựa chọn ưa thích của những tên giết người hàng loạt. Nếu như Wyatt tới đây trên một chiếc như thế, cô quyết định mình sẽ không bao giờ đi cùng anh ta. Thay vì đi ra chờ ở sảnh ngoài, cô chầm chậm cuốc bộ xuống vỉa hè giáp với những bụi cây khổng lồ phía bên tay trái và con đường chính dẫn vào khách sạn bên tay phải. Khi cô đi bộ qua gần hết phần lối đi dọc theo hàng cây, cô bắt gặp một chiếc xe mui trần màu đen đang đi ngược đường về phía cô, nhưng một giọng nam đang giận dữ đột ngột thét lên the thé phía bên kia bụi cây đã khiến cô co rúm người và bước nhanh hơn đến chỗ họ.
Hai nhân viên trực tầng nhanh chóng chạy vượt lên trước cô, hình như cũng nhận ra tiếng thét này. Kate nghe thấy một người trong số họ nói láng máng từ "con chó," và cô co chân chạy theo ngay lúc Wyatt trên chiếc xe mui trần trờ tới phanh gấp vào lề đường ngay bên cạnh cô. Cô bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh ta khi cô vượt qua xe, nhưng không còn thời gian dừng lại để giải thích những gì vừa mới xảy ra.
Guồng chân chạy thẳng về cuối hàng cây, Kate dừng lại bên người nhân viên trực tầng, nỗi sợ hãi chuyển thành niềm vui thú miễn cưỡng. Hai người làm vườn cáu kỉnh thét lác đang đuổi theo Max chạy vòng vòng và vung vẩy những cái cào cỏ trên tay họ về phía con chó, nhưng nó thoát khỏi tầm với một cách dễ dàng.
Phía sau cô, Mitchell Wyatt lạnh lùng lên tiếng. "Ngay phút trước ở kia tôi lại tưởng cô cuống cuồng chạy đến xe tôi vì cô đang vô cùng háo hức được gặp lại tôi cơ đấy."
Ngoảnh lại, Kate liếc sang anh vẻ tươi cười, hơi phân vân. "Anh thấy được tâng bốc hay bị dọa sợ chết khiếp đây?"
"Cô chạy qua trước cả khi tôi kịp phản ứng." Một lúc sau, anh vui vẻ nói thêm. "Nếu cô thích cược về kết quả giữa đám người kia và con chó, tôi sẽ để cô lấy đám người và cá 10 ăn 1."
"Cá 20 ăn 1 vẫn là khoản cược quá hời" Kate đáp trả. Anh cười toe toét với câu châm chọc của cô, và đột nhiên những nỗi sợ trước đó của Kate về chuyện anh có thể là một kẻ tội phạm hung tợn dường như trở nên vô nghĩa. Cô chờ thêm một lúc nữa để chắc chắn rằng Max không có nguy cơ bị trói gô cổ nữa thì mới quay lại và bước theo Mitchell về xe ô tô. "Tôi mong họ sẽ không bắt được con chó." Cô lên tiếng. "Một nhân viên nói với tôi rằng vài hòn đảo nhỏ xử lý đám chó hoang lang thang, nhưng con này thì không hề nguy hiểm. Nó chỉ đói thôi. Nó không làm hại đến bất kỳ ai cả."
"Nếu tôi hiểu được lời các nhân viên kia đang nói chuyện thì con chó đó đang gây tổn hại rất nhiều đến khoảng sân vườn bởi vì nó quá lớn." Mitchell mở cửa xe cho cô. "Và nó cũng dọa những người khách ở đây sợ chết khiếp. Tuần trước, nó đuổi theo một cô bé và con nhóc sợ phát cuồng cả lên."
"Nó cô đơn," Kate buồn bã, nghĩ đến cách nó đã dựa sát vào người cô và sung sướng nhắm chặt mắt lại khi cô vuốt ve nó. Khi cúi người trượt vào trong xe, cô lên tiếng. "Người gác cổng kia đang nói tiếng gì vậy? Nhiều nhân viên khách sạn này nói tiếng Pháp, nhưng không phải ông ta."
"Đó là tiếng Hà Lan, "anh đáp lời cô, nhưng tiếng phanh xe rít lên ken két ngay đằng sau đã khiến cả hai quay phắt lại, đúng lúc nhìn thấy con chó đang phóng ngang qua đường luồn lách giữa những chiếc xe, theo sát sau nó là chiếc xe golf chở hai nhân viên làm vườn. Chiếc xe golf an toàn tấp vào bên lề đường và một chiếc taxi đang trờ đến cũng phanh lại, nhưng chiếc taxi khác từ hướng ngược chiều đang nhấn ga tăng tốc vượt lên, Kate gào lên cảnh báo cho con chó. Max thình lình ngoặt lại về hướng phát ra giọng nói của cô và guồng chân chạy đến với cô. Chiếc taxi tông thẳng vào nó.
Kate nhào ra khỏi xe, chạy đến trước khi người tài xế taxi mở cửa bước ra. Mitchell bắt kịp và nắm lấy tay cô. "Để tôi ra xem trước đã." Anh nài nỉ.
"Tôi muốn giúp," Kate phát khóc, cố giằng ra khỏi cái níu giữ của anh. "Bỏ tay tôi ra."
Choáng váng vì cô muốn tận mắt chứng kiến thứ mà có thể trở thành một cảnh tượng đẫm máu, Mitchell buông tay và sải bước theo sau cô.
Khi Kate vội vã vòng ra được trước đầu xe taxi, nỗi sợ hãi biến thành cơn đau nhói lòng. Thân hình bất động của Max đang nằm nghiêng một bên, đầu nó oặt xuống lề đường, đôi mắt nhắm chặt. QUỳ gối xuống bên cạnh con chó, cô điên cuồng đặt tay lên động mạch cổ của nó. Cô thở dài nhẹ nhõm. "Nó còn sống," cô nói nhanh. "nhưng chúng tôi cần giúp đỡ." Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía những nhân viên gác cổng và hai người làm vười đang tụm lại thành một nhóm bên cạnh lái xe taxi và Mitchell. "Hãy gọi bác sĩ thú y ngay đi." Cô nói với các nhân viên khách sạn.
Bọn họ đứng ngây ra nhìn nhau. "Bác sĩ thú y? (A veterinarian)?" Một người hỏi lại khi Kate bắt đầu kiểm tra xem đầu Max có bị chảy máu hay không.
"Một bác sĩ chuyên chữa trị cho các con vật." Mitchell kiên nhẫn làm rõ hơn bằng tiếng Anh, sau đó lăp lại bằng tiếng Hà Lan.
Những người làm vườn kinh ngạc trước lời đề nghị ấy, còn các nhân viên khác thì ương ngạnh. "Không, thưa cô, không có bác sĩ," một người lên tiếng. "Chúng tôi sẽ chăm sóc cho con chó, giờ cô đi đi và hãy tận hưởng buổi tối." Anh ta nói gì đó bằng tiếng Hà Lan với những người khác và một tốp bước lên phía trước.
Bóng họ đổ ngang người Kate ngay khi cô nhận ra họ muốn "chăm sóc" cho một con vật to lớn, bất tỉnh, phá hoại đang là một mối phiền toái với những người khách trong khách sạn và là mối đe dọa đáng sợ trong tâm trí của bọn trẻ con là thế nào. "Các anh định làm gì?" cô bướng bỉnh hỏi.
"Chúng tôi sẽ kéo nó ra khỏi đây để thông đường cho xe chạy, và sau đó sẽ mang nó đi."
"Không!" cô lắc mạnh đầu. "Nó không nên di chuyển. Ô tô có thể đi vòng qua. Nó có nguy cơ bị thương ở cột sống hay gẫy xương." Cô nhận thấy họ không quan tâm gì đến chuyện này, vì thế cô vội vã quay sang người mà cô đã hứa đi ăn tối cùng. "Chúng ta phải giúp nó!"
Mitchell nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô và thấy rằng cô đang mong đợi anh nhận lời bắt phải cứu sống một con chó lai bẩn thỉu, nhếch nhác đi lang thang khắp nơi. Và rồi đột nhiên, anh hoàn toàn bằng lòng – mặc dù chính đôi mắt của cô chứ không phải là con chó kia đã khiến anh dẫn đến kết luận cuối cùng đó. Trong thâm tâm anh bị mê hoặc bởi đôi mắt xanh biếc khẩn nài, Mitchell nghiêm nghị lên tiếng. "Để xem tôi có thể làm gì."
Nhân viên trực tầng mỉm cười lịch thiệp khi Mitchell lại gần anh ta. "Xin chào, thưa Ngài Wyatt."
Mitchell cho là người nhân viên này hẳn đã chứng kiến cảnh tượng xảy ra trên đường, vì thế anh bỏ qua lời chào, cố ghìm lại không đưa ra những lời giải thích, và đi thẳng vào vấn đề. "Con chó đang bị thương rất nặng. Bác sĩ thú y gần nhất ở đâu?"
"Có một người ở Anguilla, nhưng giờ chắc ông ta đã nghỉ rồi." Để chứng minh rằng đã khá là muộn, anh ta liếc nhìn lên đầy ý nghĩa về phía mặt trời lặn.
Hẳn đã đoán trước được đó sẽ là câu trả lời của anh ta, Mitchell sải bước vượt qua anh ta vào tiền sảnh khách sạn và tiến thẳng đến bàn lễ tân, nơi hai đôi uyên ương đang đứng chờ làm thủ tục nhận phòng và một người khác đang hỏi xin chỉ dẫn. Khi đã đi được đến nửa đường, người quản lý hiện ra từ cánh cửa bên, nhìn thấy Mitchell và đuổi theo anh để chào. "Ngài Wyatt!" ông ta thốt lên vui vẻ.
Mitchell đút hai tay vào túi quần.
"Tôi không biết ngài đã đặt phòng ở đây." Người quản lý tiếp tục, và giơ tay ra. "Tôi đang bận với trợ lý mới vì anh ta sẽ tiếp quản nơi này tuần tới. Tôi phải đi công tác gấp tới Mỹ ngày mai, và e rằng anh ta đang khá là choáng ngợp."
Mitchell siết lấy bàn tay đang chìa ra của ông ta và trượt tờ 100 đô vào lòng bàn tay. "Tôi rất mừng vì ông vẫn còn có mặt ở đây tối nay, Maurice, vì đang có một tai nạn xe ô tô ngoài lối vào khách sạn cần tới sự giúp đỡ đặc biệt của ông."
"Ôi, không! Có ai bị thương không?"
"Có."
'Một người khách của chúng tôi ư?"
"Không, một con chó hoang." Mitchell lên tiếng, chân anh đã bước thẳng đến chỗ chiếc điện thoại đặt trên quầy lễ tân cùng với Maurice vội vã theo đằng sau anh. "Tôi cần một chiếc xe cứu thương và một bác sĩ đến đây ngay."
"Anh... anh muốn tôi gọi xe và bác sĩ chỉ vì một con chó hoang bị thương ở ngoài kia sao?"
Thay vì trả lời, Mitchell nhấc điện thoại lên và đưa ra trước mặt viên quản lý đang đờ người bối rối. "Tôi muốn họ đến càng nhanh hết mức càng tốt. Tôi vô cùng thích con chó này."
Viên quản lý cầm lấy ống nghe, nhấn một nút trên điện thoại, và tỏ ra hơi lưỡng lự. "Họ sẽ không chịu chữa cho một con chó đâu."
"Hãy kêu gọi lòng nhân đạo của họ.: " Mitchell lạnh lùng lên tiếng khi anh rút tiền trong túi quần ra và bắt đầu xòe những tờ tiền mệnh giá lớn để trả cho bất cứ khoản gì mà người lái xe cứu thương và bác sĩ đòi hỏi trước khi họ lên đường.
Viên quản lý nhìn anh một thoáng, sau đó nhanh chóng nhấn nốt các con số còn lại trong dãy số điện thoại cấp cứu.
Mitchell ở đó cho đến khi cuộc gọi và một cuộc khác tới bác sĩ kết thúc một cách thành công, sau đó anh để lại "khoản tiền đút lót" đó cho viên quản lý để ông ta đưa cho họ.
Tầm nhìn củaKate Donovan rất rõ từ ngoài đường tới tiền sảnh khách sạn lúc anh vội vã bước vào trong. Tài xế taxi đã ra khỏi xe, nhân viên trực tầng và hai người làm vườn đã tản đi, còn lại cô ngồi một mình trên bãi cỏ bên cạnh con chó, những cái chân của nó cuộn tròn bên dưới cô. Với ánh đèn sáng chiếu từ trên xuống, mài tóc đỏ mượt của cô xõa xuống hai vai ánh lên rực rỡ, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve con chó bị thương, trông cô đẹp đến mờ ảo.
Cô ngước lên khi Mitchell tới gần, quan sát khuôn mặt của anh để dò xem anh đã làm được gì.
"Mọi trợ giúp đang trên đường tới đây," anh hứa với cô và ngồi bằng gót chân xuống bên cạnh. "Bệnh nhân thế nào rồi?"
Cô chuyển sự chú ý của mình vào con chó lúc trả lời anh, những ngón tay dịu dàng vỗ nhẹ lên vai nó. "Hơi thở của nó hơi mạnh và đều hơn rồi. Tôi không thấy xương gẫy, những vết cắt không sâu, nhưng nó có thể bị xuất huyết nội. Vài phút trước nó bắt đầu tỉnh lại, hay ít nhất là tôi cũng nghĩ thế." Cô ngồi im lặng, còn Mitchelk không nói gì thêm vì anh đang lắng nghe một âm thanh khác. Anh nghe thấy rất nhanh – một tiếng còi báo động dần lớn hơn.
Kate không để ý đến tiếng còi vì cô cảm thấy các cơ dưới những ngón tay cô đang giật nhẹ và đội nhiên Max mở bừng mắt. "Mày đây rồi!" cô vui mừng thốt lên."Nằm yên đấy." cô nói nhanh, cả hai tay ấn nó nằm xuống khi nó yếu ớt định nhấc đầu lên. "Mày sắp được giúp rồi." cô hứa. Cô hỏi Mitchell mà không hề ngẩng lên. "Cái gì đang đến vậy?"
Câu hỏi của cô gần như bị át đi bởi một chiếc xe đang ầm ầm lao đến trên đường và rít lên chói tai dừng ngay trước khách sạn.
"Kiểu trợ giúp kia." Mitchell đáp lời, anh đứng dậy.
Kate nghiêng người về phía trước và nhìn quanh quất chân anh; sau đó cô ngước lên nhìn anh với nụ cười ngưỡng mộ vẻ hoài nghi không tin nổi. "Anh đã gọi một chiếc xe cứu thương?"
Cô còn nói nhiều hơn nữa nhưng Mitchell đã sải chân bước về chiếc xe và con chó mụ mị đang trở nên kích động, nó yếu ớt đập chân quơ quào gắng gượng nhổm lên. Vỗ về Max bằng giọng nói và đôi tay của mình, cô dõi theo hai người đàn ông nhảy ra khỏi xe cứu thương trong lúc chiếc xe màu xanh đen đang lao đến và phanh gấp ngay đằng sau họ. Động cơ xe vẫn chạy lúc người lái xe mở tung cửa vội vã bước ra, mang theo một cái cặp lớn màu đen.
Ông ta là một bác sĩ, Kate nhận ra ngay, nhưng niềm vui của cô bị nỗi sợ hãi lấn át vì ông bác sĩ cùng các nhân viên xe cứu thương đều quay hết lại xe của họ và rời đi ngay khi Mitchell nói đến nạn nhân. Một cách căng thẳng, cô dõi theo Mitchell ra hiệu về phía con chó mà cô đang giữ trong tay.
Kate nín thở.
Ông bác sĩ quay trở lại và bước thẳng đến chỗ cô. Hai nhân viên kia cũng vòng ra phía sau xe và lấy một chiếc cáng.
Nỗi kinh ngạc và sự lạc quan dâng ngập trong lòng Kate, cô thì thầm với con chó. "Tao nghĩ chúng ta đang gặp những người tốt, Max ạ." Cô quả quyết với nó khi ông bác sĩ cúi xuống bên cạnh cô, ngắm nghía con chó đang bồn chồn, cảnh giác và mở chiếc túi của ông ta ra. "Bác sĩ thú y chỗ chúng tôi đang đi nghỉ, nhưng tôi đã gọi cho một người bạn cùng làm bác sĩ ở St. Maarten trước khi đến đây, tôi có mang theo một số thứ mà ông ta yêu cầu. Trước giờ ..." ông ta điềm đạm. "chó thường thích tôi. Hy vọng là con này cũng thế, vì tôi không muốn vỗ về nó. Những vết thương ở đầu có thể..." ông ta tiếp tục khi chầm chậm lại gần con chó.
Một tiếng gầm gừ thấp, khàn khàn thoát ra từ cổ họng của con chó, nó nhe những chiếc nanh trắng ởn đe dọa.
Ông bác sĩ rụt tay lại. "Những con vật bị thương thường tấn công người nào đến quá gần." ông nói với Kate, sau đó lại gần con chó một lần nữa, lần này cẩn trọng hơn. "Nhưng anh chàng này có chút sợ hãi với tôi... và tiếng gầm gừ đó thật ra chỉ là... giả vờ."
"Không tôi không nghĩ nó..." Lời cảnh báo của Kate chìm nghỉm vì tiếng thét đau đớn của ông ta.
"Không, cám ơn," Kate nhìn vào dòng xe đang xếp hàng chờ đợi. Hầu hết đều là những chiếc xe thuê hình dáng nhỏ gọn màu đỏ hoặc trắng, cô lơ đãng; sau đó cô nhớ ra hình như mình đã đọc ở đâu đó rằng những chiếc Volkswagen là lựa chọn ưa thích của những tên giết người hàng loạt. Nếu như Wyatt tới đây trên một chiếc như thế, cô quyết định mình sẽ không bao giờ đi cùng anh ta. Thay vì đi ra chờ ở sảnh ngoài, cô chầm chậm cuốc bộ xuống vỉa hè giáp với những bụi cây khổng lồ phía bên tay trái và con đường chính dẫn vào khách sạn bên tay phải. Khi cô đi bộ qua gần hết phần lối đi dọc theo hàng cây, cô bắt gặp một chiếc xe mui trần màu đen đang đi ngược đường về phía cô, nhưng một giọng nam đang giận dữ đột ngột thét lên the thé phía bên kia bụi cây đã khiến cô co rúm người và bước nhanh hơn đến chỗ họ.
Hai nhân viên trực tầng nhanh chóng chạy vượt lên trước cô, hình như cũng nhận ra tiếng thét này. Kate nghe thấy một người trong số họ nói láng máng từ "con chó," và cô co chân chạy theo ngay lúc Wyatt trên chiếc xe mui trần trờ tới phanh gấp vào lề đường ngay bên cạnh cô. Cô bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh ta khi cô vượt qua xe, nhưng không còn thời gian dừng lại để giải thích những gì vừa mới xảy ra.
Guồng chân chạy thẳng về cuối hàng cây, Kate dừng lại bên người nhân viên trực tầng, nỗi sợ hãi chuyển thành niềm vui thú miễn cưỡng. Hai người làm vườn cáu kỉnh thét lác đang đuổi theo Max chạy vòng vòng và vung vẩy những cái cào cỏ trên tay họ về phía con chó, nhưng nó thoát khỏi tầm với một cách dễ dàng.
Phía sau cô, Mitchell Wyatt lạnh lùng lên tiếng. "Ngay phút trước ở kia tôi lại tưởng cô cuống cuồng chạy đến xe tôi vì cô đang vô cùng háo hức được gặp lại tôi cơ đấy."
Ngoảnh lại, Kate liếc sang anh vẻ tươi cười, hơi phân vân. "Anh thấy được tâng bốc hay bị dọa sợ chết khiếp đây?"
"Cô chạy qua trước cả khi tôi kịp phản ứng." Một lúc sau, anh vui vẻ nói thêm. "Nếu cô thích cược về kết quả giữa đám người kia và con chó, tôi sẽ để cô lấy đám người và cá 10 ăn 1."
"Cá 20 ăn 1 vẫn là khoản cược quá hời" Kate đáp trả. Anh cười toe toét với câu châm chọc của cô, và đột nhiên những nỗi sợ trước đó của Kate về chuyện anh có thể là một kẻ tội phạm hung tợn dường như trở nên vô nghĩa. Cô chờ thêm một lúc nữa để chắc chắn rằng Max không có nguy cơ bị trói gô cổ nữa thì mới quay lại và bước theo Mitchell về xe ô tô. "Tôi mong họ sẽ không bắt được con chó." Cô lên tiếng. "Một nhân viên nói với tôi rằng vài hòn đảo nhỏ xử lý đám chó hoang lang thang, nhưng con này thì không hề nguy hiểm. Nó chỉ đói thôi. Nó không làm hại đến bất kỳ ai cả."
"Nếu tôi hiểu được lời các nhân viên kia đang nói chuyện thì con chó đó đang gây tổn hại rất nhiều đến khoảng sân vườn bởi vì nó quá lớn." Mitchell mở cửa xe cho cô. "Và nó cũng dọa những người khách ở đây sợ chết khiếp. Tuần trước, nó đuổi theo một cô bé và con nhóc sợ phát cuồng cả lên."
"Nó cô đơn," Kate buồn bã, nghĩ đến cách nó đã dựa sát vào người cô và sung sướng nhắm chặt mắt lại khi cô vuốt ve nó. Khi cúi người trượt vào trong xe, cô lên tiếng. "Người gác cổng kia đang nói tiếng gì vậy? Nhiều nhân viên khách sạn này nói tiếng Pháp, nhưng không phải ông ta."
"Đó là tiếng Hà Lan, "anh đáp lời cô, nhưng tiếng phanh xe rít lên ken két ngay đằng sau đã khiến cả hai quay phắt lại, đúng lúc nhìn thấy con chó đang phóng ngang qua đường luồn lách giữa những chiếc xe, theo sát sau nó là chiếc xe golf chở hai nhân viên làm vườn. Chiếc xe golf an toàn tấp vào bên lề đường và một chiếc taxi đang trờ đến cũng phanh lại, nhưng chiếc taxi khác từ hướng ngược chiều đang nhấn ga tăng tốc vượt lên, Kate gào lên cảnh báo cho con chó. Max thình lình ngoặt lại về hướng phát ra giọng nói của cô và guồng chân chạy đến với cô. Chiếc taxi tông thẳng vào nó.
Kate nhào ra khỏi xe, chạy đến trước khi người tài xế taxi mở cửa bước ra. Mitchell bắt kịp và nắm lấy tay cô. "Để tôi ra xem trước đã." Anh nài nỉ.
"Tôi muốn giúp," Kate phát khóc, cố giằng ra khỏi cái níu giữ của anh. "Bỏ tay tôi ra."
Choáng váng vì cô muốn tận mắt chứng kiến thứ mà có thể trở thành một cảnh tượng đẫm máu, Mitchell buông tay và sải bước theo sau cô.
Khi Kate vội vã vòng ra được trước đầu xe taxi, nỗi sợ hãi biến thành cơn đau nhói lòng. Thân hình bất động của Max đang nằm nghiêng một bên, đầu nó oặt xuống lề đường, đôi mắt nhắm chặt. QUỳ gối xuống bên cạnh con chó, cô điên cuồng đặt tay lên động mạch cổ của nó. Cô thở dài nhẹ nhõm. "Nó còn sống," cô nói nhanh. "nhưng chúng tôi cần giúp đỡ." Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía những nhân viên gác cổng và hai người làm vười đang tụm lại thành một nhóm bên cạnh lái xe taxi và Mitchell. "Hãy gọi bác sĩ thú y ngay đi." Cô nói với các nhân viên khách sạn.
Bọn họ đứng ngây ra nhìn nhau. "Bác sĩ thú y? (A veterinarian)?" Một người hỏi lại khi Kate bắt đầu kiểm tra xem đầu Max có bị chảy máu hay không.
"Một bác sĩ chuyên chữa trị cho các con vật." Mitchell kiên nhẫn làm rõ hơn bằng tiếng Anh, sau đó lăp lại bằng tiếng Hà Lan.
Những người làm vườn kinh ngạc trước lời đề nghị ấy, còn các nhân viên khác thì ương ngạnh. "Không, thưa cô, không có bác sĩ," một người lên tiếng. "Chúng tôi sẽ chăm sóc cho con chó, giờ cô đi đi và hãy tận hưởng buổi tối." Anh ta nói gì đó bằng tiếng Hà Lan với những người khác và một tốp bước lên phía trước.
Bóng họ đổ ngang người Kate ngay khi cô nhận ra họ muốn "chăm sóc" cho một con vật to lớn, bất tỉnh, phá hoại đang là một mối phiền toái với những người khách trong khách sạn và là mối đe dọa đáng sợ trong tâm trí của bọn trẻ con là thế nào. "Các anh định làm gì?" cô bướng bỉnh hỏi.
"Chúng tôi sẽ kéo nó ra khỏi đây để thông đường cho xe chạy, và sau đó sẽ mang nó đi."
"Không!" cô lắc mạnh đầu. "Nó không nên di chuyển. Ô tô có thể đi vòng qua. Nó có nguy cơ bị thương ở cột sống hay gẫy xương." Cô nhận thấy họ không quan tâm gì đến chuyện này, vì thế cô vội vã quay sang người mà cô đã hứa đi ăn tối cùng. "Chúng ta phải giúp nó!"
Mitchell nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô và thấy rằng cô đang mong đợi anh nhận lời bắt phải cứu sống một con chó lai bẩn thỉu, nhếch nhác đi lang thang khắp nơi. Và rồi đột nhiên, anh hoàn toàn bằng lòng – mặc dù chính đôi mắt của cô chứ không phải là con chó kia đã khiến anh dẫn đến kết luận cuối cùng đó. Trong thâm tâm anh bị mê hoặc bởi đôi mắt xanh biếc khẩn nài, Mitchell nghiêm nghị lên tiếng. "Để xem tôi có thể làm gì."
Nhân viên trực tầng mỉm cười lịch thiệp khi Mitchell lại gần anh ta. "Xin chào, thưa Ngài Wyatt."
Mitchell cho là người nhân viên này hẳn đã chứng kiến cảnh tượng xảy ra trên đường, vì thế anh bỏ qua lời chào, cố ghìm lại không đưa ra những lời giải thích, và đi thẳng vào vấn đề. "Con chó đang bị thương rất nặng. Bác sĩ thú y gần nhất ở đâu?"
"Có một người ở Anguilla, nhưng giờ chắc ông ta đã nghỉ rồi." Để chứng minh rằng đã khá là muộn, anh ta liếc nhìn lên đầy ý nghĩa về phía mặt trời lặn.
Hẳn đã đoán trước được đó sẽ là câu trả lời của anh ta, Mitchell sải bước vượt qua anh ta vào tiền sảnh khách sạn và tiến thẳng đến bàn lễ tân, nơi hai đôi uyên ương đang đứng chờ làm thủ tục nhận phòng và một người khác đang hỏi xin chỉ dẫn. Khi đã đi được đến nửa đường, người quản lý hiện ra từ cánh cửa bên, nhìn thấy Mitchell và đuổi theo anh để chào. "Ngài Wyatt!" ông ta thốt lên vui vẻ.
Mitchell đút hai tay vào túi quần.
"Tôi không biết ngài đã đặt phòng ở đây." Người quản lý tiếp tục, và giơ tay ra. "Tôi đang bận với trợ lý mới vì anh ta sẽ tiếp quản nơi này tuần tới. Tôi phải đi công tác gấp tới Mỹ ngày mai, và e rằng anh ta đang khá là choáng ngợp."
Mitchell siết lấy bàn tay đang chìa ra của ông ta và trượt tờ 100 đô vào lòng bàn tay. "Tôi rất mừng vì ông vẫn còn có mặt ở đây tối nay, Maurice, vì đang có một tai nạn xe ô tô ngoài lối vào khách sạn cần tới sự giúp đỡ đặc biệt của ông."
"Ôi, không! Có ai bị thương không?"
"Có."
'Một người khách của chúng tôi ư?"
"Không, một con chó hoang." Mitchell lên tiếng, chân anh đã bước thẳng đến chỗ chiếc điện thoại đặt trên quầy lễ tân cùng với Maurice vội vã theo đằng sau anh. "Tôi cần một chiếc xe cứu thương và một bác sĩ đến đây ngay."
"Anh... anh muốn tôi gọi xe và bác sĩ chỉ vì một con chó hoang bị thương ở ngoài kia sao?"
Thay vì trả lời, Mitchell nhấc điện thoại lên và đưa ra trước mặt viên quản lý đang đờ người bối rối. "Tôi muốn họ đến càng nhanh hết mức càng tốt. Tôi vô cùng thích con chó này."
Viên quản lý cầm lấy ống nghe, nhấn một nút trên điện thoại, và tỏ ra hơi lưỡng lự. "Họ sẽ không chịu chữa cho một con chó đâu."
"Hãy kêu gọi lòng nhân đạo của họ.: " Mitchell lạnh lùng lên tiếng khi anh rút tiền trong túi quần ra và bắt đầu xòe những tờ tiền mệnh giá lớn để trả cho bất cứ khoản gì mà người lái xe cứu thương và bác sĩ đòi hỏi trước khi họ lên đường.
Viên quản lý nhìn anh một thoáng, sau đó nhanh chóng nhấn nốt các con số còn lại trong dãy số điện thoại cấp cứu.
Mitchell ở đó cho đến khi cuộc gọi và một cuộc khác tới bác sĩ kết thúc một cách thành công, sau đó anh để lại "khoản tiền đút lót" đó cho viên quản lý để ông ta đưa cho họ.
Tầm nhìn củaKate Donovan rất rõ từ ngoài đường tới tiền sảnh khách sạn lúc anh vội vã bước vào trong. Tài xế taxi đã ra khỏi xe, nhân viên trực tầng và hai người làm vườn đã tản đi, còn lại cô ngồi một mình trên bãi cỏ bên cạnh con chó, những cái chân của nó cuộn tròn bên dưới cô. Với ánh đèn sáng chiếu từ trên xuống, mài tóc đỏ mượt của cô xõa xuống hai vai ánh lên rực rỡ, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve con chó bị thương, trông cô đẹp đến mờ ảo.
Cô ngước lên khi Mitchell tới gần, quan sát khuôn mặt của anh để dò xem anh đã làm được gì.
"Mọi trợ giúp đang trên đường tới đây," anh hứa với cô và ngồi bằng gót chân xuống bên cạnh. "Bệnh nhân thế nào rồi?"
Cô chuyển sự chú ý của mình vào con chó lúc trả lời anh, những ngón tay dịu dàng vỗ nhẹ lên vai nó. "Hơi thở của nó hơi mạnh và đều hơn rồi. Tôi không thấy xương gẫy, những vết cắt không sâu, nhưng nó có thể bị xuất huyết nội. Vài phút trước nó bắt đầu tỉnh lại, hay ít nhất là tôi cũng nghĩ thế." Cô ngồi im lặng, còn Mitchelk không nói gì thêm vì anh đang lắng nghe một âm thanh khác. Anh nghe thấy rất nhanh – một tiếng còi báo động dần lớn hơn.
Kate không để ý đến tiếng còi vì cô cảm thấy các cơ dưới những ngón tay cô đang giật nhẹ và đội nhiên Max mở bừng mắt. "Mày đây rồi!" cô vui mừng thốt lên."Nằm yên đấy." cô nói nhanh, cả hai tay ấn nó nằm xuống khi nó yếu ớt định nhấc đầu lên. "Mày sắp được giúp rồi." cô hứa. Cô hỏi Mitchell mà không hề ngẩng lên. "Cái gì đang đến vậy?"
Câu hỏi của cô gần như bị át đi bởi một chiếc xe đang ầm ầm lao đến trên đường và rít lên chói tai dừng ngay trước khách sạn.
"Kiểu trợ giúp kia." Mitchell đáp lời, anh đứng dậy.
Kate nghiêng người về phía trước và nhìn quanh quất chân anh; sau đó cô ngước lên nhìn anh với nụ cười ngưỡng mộ vẻ hoài nghi không tin nổi. "Anh đã gọi một chiếc xe cứu thương?"
Cô còn nói nhiều hơn nữa nhưng Mitchell đã sải chân bước về chiếc xe và con chó mụ mị đang trở nên kích động, nó yếu ớt đập chân quơ quào gắng gượng nhổm lên. Vỗ về Max bằng giọng nói và đôi tay của mình, cô dõi theo hai người đàn ông nhảy ra khỏi xe cứu thương trong lúc chiếc xe màu xanh đen đang lao đến và phanh gấp ngay đằng sau họ. Động cơ xe vẫn chạy lúc người lái xe mở tung cửa vội vã bước ra, mang theo một cái cặp lớn màu đen.
Ông ta là một bác sĩ, Kate nhận ra ngay, nhưng niềm vui của cô bị nỗi sợ hãi lấn át vì ông bác sĩ cùng các nhân viên xe cứu thương đều quay hết lại xe của họ và rời đi ngay khi Mitchell nói đến nạn nhân. Một cách căng thẳng, cô dõi theo Mitchell ra hiệu về phía con chó mà cô đang giữ trong tay.
Kate nín thở.
Ông bác sĩ quay trở lại và bước thẳng đến chỗ cô. Hai nhân viên kia cũng vòng ra phía sau xe và lấy một chiếc cáng.
Nỗi kinh ngạc và sự lạc quan dâng ngập trong lòng Kate, cô thì thầm với con chó. "Tao nghĩ chúng ta đang gặp những người tốt, Max ạ." Cô quả quyết với nó khi ông bác sĩ cúi xuống bên cạnh cô, ngắm nghía con chó đang bồn chồn, cảnh giác và mở chiếc túi của ông ta ra. "Bác sĩ thú y chỗ chúng tôi đang đi nghỉ, nhưng tôi đã gọi cho một người bạn cùng làm bác sĩ ở St. Maarten trước khi đến đây, tôi có mang theo một số thứ mà ông ta yêu cầu. Trước giờ ..." ông ta điềm đạm. "chó thường thích tôi. Hy vọng là con này cũng thế, vì tôi không muốn vỗ về nó. Những vết thương ở đầu có thể..." ông ta tiếp tục khi chầm chậm lại gần con chó.
Một tiếng gầm gừ thấp, khàn khàn thoát ra từ cổ họng của con chó, nó nhe những chiếc nanh trắng ởn đe dọa.
Ông bác sĩ rụt tay lại. "Những con vật bị thương thường tấn công người nào đến quá gần." ông nói với Kate, sau đó lại gần con chó một lần nữa, lần này cẩn trọng hơn. "Nhưng anh chàng này có chút sợ hãi với tôi... và tiếng gầm gừ đó thật ra chỉ là... giả vờ."
"Không tôi không nghĩ nó..." Lời cảnh báo của Kate chìm nghỉm vì tiếng thét đau đớn của ông ta.
Bình luận truyện