Yêu Em Đến Phát Điên
Chương 24
Hoàng Trung đang ngồi loay hoay làm việc. Chợt, ông ta nghe phòng tiếp tân báo có người tên Thiên Nhã đến tìm thì không khỏi ngạc nhiên. Đứa con gái điên dại đó sao biết đường đến tận đây tìm ông ta? Ngồi trong phòng làm việc đợi người lên mà ông ta cứ mãi thắc mắc chuyện này.
"Cạch". Cánh cửa mở ra, Thiên Nhã bước vào.
– Chào ba! Lâu rồi không gặp!
Cả người Hoàng Trung bật dậy, trố mắt nhìn tướng đi rất giống người bình thường của Thiên Nhã. Ông ta vốn thông minh nên đã đoán được vài phần chuyện cô hết bệnh. Bây giờ, thấy Thiên Nhã khỏe mạnh, tươi tỉnh thế này, ông ta vẫn không tin vào mắt mình.
Bỗng chốc, một suy nghĩ vụt qua đầu ông ta. Liệu có nên nhận lại cô làm con không? Thiên Hương kia giữ lâu ngày bên cạnh, ông ta không an tâm chút nào. Huống hồ, Dương Phong yêu Thiên Nhã đến điên dại. Nếu thuyết phục được cô về bên ông ta, chắc hẳn sẽ có nhiều lợi ích. Chiêu này ông ta chính là học của Dương Phong.
– Con gái! Là con đây sao? Con thực sự đã khỏi bệnh?
Hoàng Trung mặt nhăn nhó tỏ ra đau khổ tiến đến chỗ Thiên Nhã.
– Ba vẫn còn biết ba có đứa con là con sao? Sau tất cả những gì ba đã làm với mẹ, với con.
– Đúng vậy! Là ba sai! Ba sai rồi! Giờ con có muốn trách ba ra sao cũng được. Ba chỉ xin con về nhà với ba đi. Sau khi con đi, ba cảm thấy rất hối hận, rất nhớ con. Nhưng Dương Phong không chịu trả con lại cho ba. Thằng đó muốn ba đưa cả gia tài cho mới chịu trả con về.
Thiên Nhã có chút đau đáu ở lòng:
– Và ba thà giữ lại gia tài, còn hơn con gái ba! – Cô khẽ nhếch miệng – Thật xin lỗi! Nhưng Dương Phong không phải loại người này!
Thấy đứa con gái này không chút chuyển lòng với mình, Hoàng Trung liền quỳ xuống dưới chân cô, nước mắt đầm đìa:
– Vậy giờ con muốn ba làm gì mới chịu tha thứ cho ba đây! Con nhớ không? Ngày nhỏ, ba thương con nhiều thế nào? Con quên rồi sao?
Một giọt nước mắt của Thiên Nhã rơi xuống. Cô nhớ về những kỉ niệm hồi nhỏ, ông ta kể chuyện cho cô nghe, tập xe đạp cho cô, những lần bị điểm kém tưởng sẽ bị chửi cho tối mày tối mặt, nhưng không ngờ lại được ông ta dỗ dành cho hết buồn, rồi mua kẹo cho ăn.
– Ba đứng lên đi! Hôm nay, con đến là muốn xin ba buông tha cho Thiên Hương! Xin ba nể tình chúng ta là cha con mà tha cho cô cô ta!
– Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho ba, việc gì ba cũng làm!
Vẻ hối lỗi của Hoàng Trung khiến cô xiêu lòng toàn tập. Dù gì cũng là máu mủ, là ruột thịt, ai lại để ba mình quỳ xuống cầu xin mình như vậy. Lúc ấy, Thiên Nhã đơn thuần nghĩ chỉ cần tha thứ cho ông ta, giúp ông ta sửa đổi mọi thứ, chuộc tội với gia đình Dương Phong, tất cả thù oán sẽ được hóa giải. Vì thế, cô gật đầu đồng ý.
– Được rồi! Ba đứng lên đi! Con không trách ba gì hết! Chỉ cần ba biết hối lỗi và muốn sửa lỗi vậy là đủ rồi!
Hoàng Trung lập tức đứng lên, lau lau vài giọt nước mắt, ôm cô vào lòng:
– Cảm ơn con! Con gái!
************
Thái Uy Vũ sốt ruột chờ đợi trước cửa phòng làm việc của Hoàng Trung.
"Cạch". Thiên Nhã bước ra, hai mắt sưng đỏ.
– Thiên Nhã! Em không sao chứ?
Cô cười:
– Em không sao? Anh yên tâm. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Đáng lẽ em nên gặp ba em sớm hơn. Bây giờ, chúng ta về thôi!
– Cảm ơn em vì tất cả!
– Không có gì đâu mà! Anh cũng từng giúp em khi em bị điên đó thôi!
Lòng Thiên Nhã hiện tại như một bầu trời sau cơn mưa, cao vút và trong veo, có cảm giác mọi chuyện rồi sẽ trở lại điểm khởi đầu của nó. Cô không hề biết, đằng xa xa một cơn bão đang nhăm nhe kéo tới, cuốn trôi mọi thứ mà cô có.
Khi cô về đến nhà, Dương Phong đã ngủ thiếp đi trên bàn làm việc lúc nào không hay. Gương mặt tuấn tú của anh bỗng trở nên dễ thương lạ. Cô ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn cái khuôn mặt ấy thật lâu, khẽ đưa ngón tay vuốt ve sống mũi thẳng của anh. Ai đó hôm nay bỏ cả công việc dẫn cô đi chơi.
Chợt, ngón tay của cô bị anh nắm lấy, rồi đôi mắt kia mở dần ra, miệng khẽ nhoẻn nụ cười:
– Em vừa đi đâu thế!
– Trong phòng này tự dưng có mùi chua chua thì phải?
Anh ngồi thẳng người dậy:
– Được rồi! Anh không quản em nữa. Mất công mang tiếng ác!
– Anh vốn đã vô sỉ rồi, mang thêm tiếng ác nữa có là gì đâu!
Nghe xong, anh cảm thấy có chút uất ức. Đến khi nào, cô mới thôi nói anh vô sỉ đây. Thôi được! Đúng như cô nói, anh đã vô sỉ thì vô sỉ đến cùng luôn.
Anh kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên chân anh, ánh mắt mị hoặc.
– Phong...anh...
Thiên Nhã chưa kịp dứt câu thì cả làn môi anh đã dần dần lấn lướt đôi môi đỏ mọng của cô, từng chút từng chút một, ngày càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
Lần này, cô không chống đối anh nữa, ngoan ngoãn và hợp tác hơn. Cô đã quen với sự vô sỉ này của anh.
Bàn tay của anh bắt đầu không yên phận mò mẫm vào áo trong của cô, xoa nắn. Mọi thứ bất đầu đi xa hơn so với dự tính. Một vài chiếc cúc áo của cô bị bung ra hoàn toàn.
– Phong...ưm...không phải ở đây!
Và rồi, giọng nói của bà Mười từ ngoài cửa vang lên phá tan tất cả:
– Cậu chủ! Cậu có trong đó không?
Thiên Nhã hốt hoảng đẩy anh ra, vội vàng bước xuống người anh, chỉnh trang lại quần áo, tóc tai, cả gương mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn anh:
– Đã bảo với anh là không phải ở đây còn gì?
Anh khẽ mỉm cười gian xảo:
– Lần này coi như em may! Tối nay đừng hòng trốn thoát anh!
Rồi anh lập tức đổi giọng nghiêm chỉnh:
– Bà Mười! Có chuyện gì sao?
Bà Mười bước vào, thấy cô và anh, không khỏi nghi ngờ, hai người này làm gì trong này mà bà gọi mãi không trả lời. Nghĩ đến, bà mừng thầm, phải chăng Đoàn gia sắp có người kế thừa.
– À! Tôi chỉ hỏi cậu chủ tối nay muốn ăn gì thôi!
– Bà cứ nấu cái gì nhiều năng lượng chút! Tối nay, tôi cần nhiều năng lượng để làm việc!
Thiên Nhã nghe xong, mặt đỏ hơn, nhéo nhéo vào tay anh:
– Anh nói cái gì vậy hả!
Chuyện này không đúng ý cô tí nào cả. Ban đầu, cô tìm anh vì muốn nói chuyện với anh về ba cô. Không ngờ anh nổi thú tính khiến mọi chuyện đi quá xa thế này. Đành đợi đến tối nói cho anh nghe vậy.
**************
Buổi tối...
– Phong! Em có chuyện...
– Thiên Nhã!
Cô thật tức chết với anh. Không cho cô nói câu nào đã vội đè cô xuống giường, cuồng nhiệt chiếm đoạt.
– Ưm...khoan đã....chuyện này rất quan trọng mà.
– Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện sinh con nữa!
– Anh không dừng lại thì đừng có trách em!
Vẫn là chiêu cũ, cô cắn thật mạnh vào vai anh. Hàm răng sắc nhọn như muốn ngấu nghiến luôn bắp thịt rắn chắc của anh.
Dương Phong lập tức buông cô ra, nằm sang một bên, xót xa cho bờ vai in nguyên dấu răng tứa máu của mình.
– Em ác thật! Muốn giết chồng em luôn sao?
– Tại anh không cho em nói!
Cuối cùng, anh phải ngồi dậy đàng hoàng nghe cô nói, tâm trạng không vui vẻ tí nào. Hứng thú của anh bị dập tắt hoàn toàn.
– Rồi anh nghe đây!
Cô băn khoăn nhìn anh một hồi, không dám nói, sợ anh không chấp nhận sẽ nổi cáu với cô. Nhưng nếu không nói, thù oán sẽ không bao giờ chấm dứt được. Và rồi càng nhiều người sẽ bị lôi kéo vào và tổn thương.
– Hôm nay, em đã đi gặp ba em!
Thái độ của anh bắt đầu khó coi hẳn.
– Cái gì? Em đi gặp Hoàng Trung!
Hai bàn tay Thiên Nhã đan vào nhau, mỗi câu phát ra đều dán mắt vào gương mặt đang chuyển sắc của anh.
– Ông ấy đã rất hối lỗi và muốn sửa sai. Anh biết đấy dù gì ông ấy cũng là ba em, ông ấy quỳ xuống cầu xin em, sao em có thể cứng lòng mãi! Nên em nghĩ hay là anh cũng tha thứ cho ba em đi có được không? Rồi cả nhà chúng ta sẽ cùng chung...
– Không bao giờ!
Câu nói dứt khoát của anh khiến cô vô cùng hụt hẫng.
Gương mặt anh vừa vui vẻ bỗng chốc xám xịt, hai mắt dữ tợn ngập tràn thù hận, anh quát vào mặt cô:
– Em nói đi! Làm sao anh có thể tha thứ cho người đã hại chết ba mẹ anh đây? Còn em nữa, ông ta hại mẹ em tức chết. Chẳng nhẽ em không hận ông ta!
Cô nước mắt rưng rưng nhìn anh, giọng run run:
– Đương nhiên là có! Nhưng ông ấy là người sinh ra em, chỉ cần ông ấy hứa quay đầu không làm hại ai nữa, em sẵn sàng cho ông ấy một cơ hội.
Giọng anh bỗng chốc nhẹ bẫng đi, nhẹ như muốn buông bỏ tất cả:
– Vậy là giờ em muốn trở lại làm con gái Hoàng Trung!
– Đúng vậy! – Cô trả lời không hề do dự.
Anh nghe xong, đứng phắt dậy, cầm chiếc gối trên giường lên ném phăng xuống đất, quát lớn:
– Nếu muốn làm con gái ông ta thì tốt nhất em nên đi khỏi đây đi. Từ nay, đừng để anh thấy mặt em!
____________________________________________
Xin lỗi vì ra trễ nhé, để mấy bạn hóng mòn đít rồi:((( Bộ này sắp end rồi nha, mọi người nghĩ là he hay se nè??~ Đọc xong cho mình cái votes nha >< 50 votes ra tiếp
Tối an lành nha....
"Cạch". Cánh cửa mở ra, Thiên Nhã bước vào.
– Chào ba! Lâu rồi không gặp!
Cả người Hoàng Trung bật dậy, trố mắt nhìn tướng đi rất giống người bình thường của Thiên Nhã. Ông ta vốn thông minh nên đã đoán được vài phần chuyện cô hết bệnh. Bây giờ, thấy Thiên Nhã khỏe mạnh, tươi tỉnh thế này, ông ta vẫn không tin vào mắt mình.
Bỗng chốc, một suy nghĩ vụt qua đầu ông ta. Liệu có nên nhận lại cô làm con không? Thiên Hương kia giữ lâu ngày bên cạnh, ông ta không an tâm chút nào. Huống hồ, Dương Phong yêu Thiên Nhã đến điên dại. Nếu thuyết phục được cô về bên ông ta, chắc hẳn sẽ có nhiều lợi ích. Chiêu này ông ta chính là học của Dương Phong.
– Con gái! Là con đây sao? Con thực sự đã khỏi bệnh?
Hoàng Trung mặt nhăn nhó tỏ ra đau khổ tiến đến chỗ Thiên Nhã.
– Ba vẫn còn biết ba có đứa con là con sao? Sau tất cả những gì ba đã làm với mẹ, với con.
– Đúng vậy! Là ba sai! Ba sai rồi! Giờ con có muốn trách ba ra sao cũng được. Ba chỉ xin con về nhà với ba đi. Sau khi con đi, ba cảm thấy rất hối hận, rất nhớ con. Nhưng Dương Phong không chịu trả con lại cho ba. Thằng đó muốn ba đưa cả gia tài cho mới chịu trả con về.
Thiên Nhã có chút đau đáu ở lòng:
– Và ba thà giữ lại gia tài, còn hơn con gái ba! – Cô khẽ nhếch miệng – Thật xin lỗi! Nhưng Dương Phong không phải loại người này!
Thấy đứa con gái này không chút chuyển lòng với mình, Hoàng Trung liền quỳ xuống dưới chân cô, nước mắt đầm đìa:
– Vậy giờ con muốn ba làm gì mới chịu tha thứ cho ba đây! Con nhớ không? Ngày nhỏ, ba thương con nhiều thế nào? Con quên rồi sao?
Một giọt nước mắt của Thiên Nhã rơi xuống. Cô nhớ về những kỉ niệm hồi nhỏ, ông ta kể chuyện cho cô nghe, tập xe đạp cho cô, những lần bị điểm kém tưởng sẽ bị chửi cho tối mày tối mặt, nhưng không ngờ lại được ông ta dỗ dành cho hết buồn, rồi mua kẹo cho ăn.
– Ba đứng lên đi! Hôm nay, con đến là muốn xin ba buông tha cho Thiên Hương! Xin ba nể tình chúng ta là cha con mà tha cho cô cô ta!
– Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho ba, việc gì ba cũng làm!
Vẻ hối lỗi của Hoàng Trung khiến cô xiêu lòng toàn tập. Dù gì cũng là máu mủ, là ruột thịt, ai lại để ba mình quỳ xuống cầu xin mình như vậy. Lúc ấy, Thiên Nhã đơn thuần nghĩ chỉ cần tha thứ cho ông ta, giúp ông ta sửa đổi mọi thứ, chuộc tội với gia đình Dương Phong, tất cả thù oán sẽ được hóa giải. Vì thế, cô gật đầu đồng ý.
– Được rồi! Ba đứng lên đi! Con không trách ba gì hết! Chỉ cần ba biết hối lỗi và muốn sửa lỗi vậy là đủ rồi!
Hoàng Trung lập tức đứng lên, lau lau vài giọt nước mắt, ôm cô vào lòng:
– Cảm ơn con! Con gái!
************
Thái Uy Vũ sốt ruột chờ đợi trước cửa phòng làm việc của Hoàng Trung.
"Cạch". Thiên Nhã bước ra, hai mắt sưng đỏ.
– Thiên Nhã! Em không sao chứ?
Cô cười:
– Em không sao? Anh yên tâm. Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Đáng lẽ em nên gặp ba em sớm hơn. Bây giờ, chúng ta về thôi!
– Cảm ơn em vì tất cả!
– Không có gì đâu mà! Anh cũng từng giúp em khi em bị điên đó thôi!
Lòng Thiên Nhã hiện tại như một bầu trời sau cơn mưa, cao vút và trong veo, có cảm giác mọi chuyện rồi sẽ trở lại điểm khởi đầu của nó. Cô không hề biết, đằng xa xa một cơn bão đang nhăm nhe kéo tới, cuốn trôi mọi thứ mà cô có.
Khi cô về đến nhà, Dương Phong đã ngủ thiếp đi trên bàn làm việc lúc nào không hay. Gương mặt tuấn tú của anh bỗng trở nên dễ thương lạ. Cô ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn cái khuôn mặt ấy thật lâu, khẽ đưa ngón tay vuốt ve sống mũi thẳng của anh. Ai đó hôm nay bỏ cả công việc dẫn cô đi chơi.
Chợt, ngón tay của cô bị anh nắm lấy, rồi đôi mắt kia mở dần ra, miệng khẽ nhoẻn nụ cười:
– Em vừa đi đâu thế!
– Trong phòng này tự dưng có mùi chua chua thì phải?
Anh ngồi thẳng người dậy:
– Được rồi! Anh không quản em nữa. Mất công mang tiếng ác!
– Anh vốn đã vô sỉ rồi, mang thêm tiếng ác nữa có là gì đâu!
Nghe xong, anh cảm thấy có chút uất ức. Đến khi nào, cô mới thôi nói anh vô sỉ đây. Thôi được! Đúng như cô nói, anh đã vô sỉ thì vô sỉ đến cùng luôn.
Anh kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi lên chân anh, ánh mắt mị hoặc.
– Phong...anh...
Thiên Nhã chưa kịp dứt câu thì cả làn môi anh đã dần dần lấn lướt đôi môi đỏ mọng của cô, từng chút từng chút một, ngày càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
Lần này, cô không chống đối anh nữa, ngoan ngoãn và hợp tác hơn. Cô đã quen với sự vô sỉ này của anh.
Bàn tay của anh bắt đầu không yên phận mò mẫm vào áo trong của cô, xoa nắn. Mọi thứ bất đầu đi xa hơn so với dự tính. Một vài chiếc cúc áo của cô bị bung ra hoàn toàn.
– Phong...ưm...không phải ở đây!
Và rồi, giọng nói của bà Mười từ ngoài cửa vang lên phá tan tất cả:
– Cậu chủ! Cậu có trong đó không?
Thiên Nhã hốt hoảng đẩy anh ra, vội vàng bước xuống người anh, chỉnh trang lại quần áo, tóc tai, cả gương mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn anh:
– Đã bảo với anh là không phải ở đây còn gì?
Anh khẽ mỉm cười gian xảo:
– Lần này coi như em may! Tối nay đừng hòng trốn thoát anh!
Rồi anh lập tức đổi giọng nghiêm chỉnh:
– Bà Mười! Có chuyện gì sao?
Bà Mười bước vào, thấy cô và anh, không khỏi nghi ngờ, hai người này làm gì trong này mà bà gọi mãi không trả lời. Nghĩ đến, bà mừng thầm, phải chăng Đoàn gia sắp có người kế thừa.
– À! Tôi chỉ hỏi cậu chủ tối nay muốn ăn gì thôi!
– Bà cứ nấu cái gì nhiều năng lượng chút! Tối nay, tôi cần nhiều năng lượng để làm việc!
Thiên Nhã nghe xong, mặt đỏ hơn, nhéo nhéo vào tay anh:
– Anh nói cái gì vậy hả!
Chuyện này không đúng ý cô tí nào cả. Ban đầu, cô tìm anh vì muốn nói chuyện với anh về ba cô. Không ngờ anh nổi thú tính khiến mọi chuyện đi quá xa thế này. Đành đợi đến tối nói cho anh nghe vậy.
**************
Buổi tối...
– Phong! Em có chuyện...
– Thiên Nhã!
Cô thật tức chết với anh. Không cho cô nói câu nào đã vội đè cô xuống giường, cuồng nhiệt chiếm đoạt.
– Ưm...khoan đã....chuyện này rất quan trọng mà.
– Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện sinh con nữa!
– Anh không dừng lại thì đừng có trách em!
Vẫn là chiêu cũ, cô cắn thật mạnh vào vai anh. Hàm răng sắc nhọn như muốn ngấu nghiến luôn bắp thịt rắn chắc của anh.
Dương Phong lập tức buông cô ra, nằm sang một bên, xót xa cho bờ vai in nguyên dấu răng tứa máu của mình.
– Em ác thật! Muốn giết chồng em luôn sao?
– Tại anh không cho em nói!
Cuối cùng, anh phải ngồi dậy đàng hoàng nghe cô nói, tâm trạng không vui vẻ tí nào. Hứng thú của anh bị dập tắt hoàn toàn.
– Rồi anh nghe đây!
Cô băn khoăn nhìn anh một hồi, không dám nói, sợ anh không chấp nhận sẽ nổi cáu với cô. Nhưng nếu không nói, thù oán sẽ không bao giờ chấm dứt được. Và rồi càng nhiều người sẽ bị lôi kéo vào và tổn thương.
– Hôm nay, em đã đi gặp ba em!
Thái độ của anh bắt đầu khó coi hẳn.
– Cái gì? Em đi gặp Hoàng Trung!
Hai bàn tay Thiên Nhã đan vào nhau, mỗi câu phát ra đều dán mắt vào gương mặt đang chuyển sắc của anh.
– Ông ấy đã rất hối lỗi và muốn sửa sai. Anh biết đấy dù gì ông ấy cũng là ba em, ông ấy quỳ xuống cầu xin em, sao em có thể cứng lòng mãi! Nên em nghĩ hay là anh cũng tha thứ cho ba em đi có được không? Rồi cả nhà chúng ta sẽ cùng chung...
– Không bao giờ!
Câu nói dứt khoát của anh khiến cô vô cùng hụt hẫng.
Gương mặt anh vừa vui vẻ bỗng chốc xám xịt, hai mắt dữ tợn ngập tràn thù hận, anh quát vào mặt cô:
– Em nói đi! Làm sao anh có thể tha thứ cho người đã hại chết ba mẹ anh đây? Còn em nữa, ông ta hại mẹ em tức chết. Chẳng nhẽ em không hận ông ta!
Cô nước mắt rưng rưng nhìn anh, giọng run run:
– Đương nhiên là có! Nhưng ông ấy là người sinh ra em, chỉ cần ông ấy hứa quay đầu không làm hại ai nữa, em sẵn sàng cho ông ấy một cơ hội.
Giọng anh bỗng chốc nhẹ bẫng đi, nhẹ như muốn buông bỏ tất cả:
– Vậy là giờ em muốn trở lại làm con gái Hoàng Trung!
– Đúng vậy! – Cô trả lời không hề do dự.
Anh nghe xong, đứng phắt dậy, cầm chiếc gối trên giường lên ném phăng xuống đất, quát lớn:
– Nếu muốn làm con gái ông ta thì tốt nhất em nên đi khỏi đây đi. Từ nay, đừng để anh thấy mặt em!
____________________________________________
Xin lỗi vì ra trễ nhé, để mấy bạn hóng mòn đít rồi:((( Bộ này sắp end rồi nha, mọi người nghĩ là he hay se nè??~ Đọc xong cho mình cái votes nha >< 50 votes ra tiếp
Tối an lành nha....
Bình luận truyện