Yêu Em Đến Phát Điên
Chương 32
Một tháng sau...
Mọi chuyện đã trở về vị trí bắt đầu của nó. Mọi tội lỗi của Hoàng Trung được phơi bày ra ánh sáng, từ việc hối lộ các quan chức cấp cao đến kinh doanh ngầm. Hàng loạt người có liên quan cũng theo đó lộ diện và chịu hình phạt của pháp luật. Đến bây giờ, người ta vẫn không thể tin được trên đời này lại có một kẻ nhẫn tâm như ông ta.
Từng ngày, từng ngày, tên ông ta phủ đầy khắp các tờ báo và truyền hình.
Còn những người trong cuộc thì sao?
Thiên Nhã vẫn chu tất tang lễ cho Hoàng Trung một cách vẹn toàn. Dương Phong cũng không còn chấp nhặt chuyện cũ nữa, dù gì ông ta cũng chết rồi.
Thái Uy Vũ quyết định đem tro cốt của Thủy Tiên về quê an táng, mong cô ở trên trời có thể đoàn tụ cùng ba mẹ.
Ngày hôm nay thì...
– Phong! Cái này thì sao? – Thiên Nhã chăm chú nhìn gương mặt nhăn nhó của anh.
– Hở phần trên quá rồi! – Anh trả lời.
Một tuần sau họ sẽ tổ chức lễ thành hôn. Thời gian quả thực rất gấp rút. Nếu không tổ chức sớm chỉ sợ bụng cô ngày càng lớn, mặc áo cưới sẽ không đẹp. Biết là vậy, nhưng cô vẫn bắt anh xong tang lễ cho ba đâu đấy mới làm lễ thành hôn công khai. Anh thì đương nhiên là chỉ biết nghe lời.
– Em mệt lắm rồi! Cái này rốt cuộc có vừa ý anh không đây?
Anh vẫn lắc đầu.
– Để em tự chọn thì đến sáng mai cũng không xong!
Nói rồi, anh đứng lên, đảo mắt qua những chiếc áo cưới được trưng bày trong cửa hàng. Ngón tay trỏ lên, chỉ vào một chiếc treo trên tường. Một chiếc váy cưới đơn giản, không quá cầu kì, nhưng lại toát lên vẻ thanh cao của người đang mặc.
Thiên Nhã nhận lấy chiếc váy từ cô nhân viên, rồi vào phòng thay đồ. Lúc lâu sau, cô bước ra, khóa sau chiếc váy vẫn chưa kéo lên.
– Làm ơn kéo giùm tôi! – Cô nhờ cô nhân viên đang đứng bên cạnh.
Anh lập tức đứng lên.
– Để tôi!
Anh tiến đến chỗ cô, nhẹ nhàng kéo khóa, vẫn không được. Cuối cùng, anh quay sang:
– Mới một tháng ở nhà thôi mà em đã lên mấy cân lận cơ à?
Khóe miệng cô cong lên:
– Anh đang mỉa mai tiểu thiên thần trong bụng đúng không?
– Anh giỡn thôi! Kéo được rồi!
Sau hai giờ đồng hồ vật lộn với đống váy cưới trong cửa tiệm, họ cuối cùng cũng chọn được cái ưng ý nhất, mà cô nhân viên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nghỉ ngơi.
*************
Ngày 19 tháng 02 năm XXXX, một ngày thật quan trọng và đáng nhớ.
– Cô Hoàng Thiên Nhã! Cô có đồng ý lấy anh Đoàn Dương Phong làm chồng không?
– Tôi đồng ý! – Cô trả lời.
– Còn anh Đoàn Dương Phong, anh có đồng ý lấy cô Hoàng Thiên Nhã làm vợ không?
– Tôi...không đồng ý!
Vị giám hôn, Thiên Nhã, Thái Uy Vũ, bà Mười cùng tất cả vị khách ngồi dưới đến dự hôn lễ đều đưa anh mắt tập trung về phía Dương Phong. Anh đang nói cái gì? Không đồng ý, ý anh là sao?
Thái Uy Vũ nhìn họ, mỉm cười. Đoàn Dương Phong bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với Thiên Nhã thì khác. Anh đang thực mong chờ câu trả lời đính chính lại thú vị từ miệng Dương Phong.
Vài giây sau đó trôi qua, Thiên Nhã bắt đầu cảm thấy điên tiết với câu trả lời của Dương Phong. Cô liếc anh, một ánh mắt như muốn giết người:
– Đoàn Dương Phong! Anh dám không đồng ý?
Ngắt lời, cô nghe anh dõng dạc tuyên bố với mọi người:
– Tôi đương nhiên không đồng ý lấy em ấy về làm vợ, vì tôi lấy em ấy về thực ra là để làm bà hoàng của tôi. Em ấy nói một, tôi làm một, tuyệt đối không làm hai.
Cả hội trường lễ cưới phá cười lên vì câu trả lời của anh. Trong thâm tâm của bất kỳ cô gái nào xuất hiện trong lễ cưới đều thầm ghen tỵ với cô gái đứng cạnh anh.
Thiên Nhã mỉm cười hạnh phúc:
– Phong! Anh thật biết điều!
Mọi lễ nghi đã hoàn tất, cô dâu và chú rể bắt đầu lao vào tiếp khách. Đa số họ đều là bạn làm ăn của Dương Phong.
– Anh uống ít thôi! Em không chịu nổi được mùi rượu, sẽ nôn đấy! – Thiên Nhã khẽ nhéo vào hông anh.
– Anh phải uống để lấy khí thế tối nay...
Chưa kịp dứt lời, cô đã ngay lập tức thể hiện uy quyền "bà hoàng của Đoàn Dương Phong":
– Anh uống thêm nữa đi xem tối nay có bị đá ra khỏi phòng không?
Anh nghe xong, cảm thấy mình sai rồi, quá sai rồi. Cho cô làm bà hoàng, rốt cuộc biến cô từ một Thiên Nhã ngốc nghếch, ngoãn ngoãn thành một cô vợ dữ dằn. Nhưng không sao, đối với chuyện giường chiếu, anh thách cô dám biểu tình chống lại anh.
Sau khi lễ thành hôn kết thúc, họ mời Thái Uy Vũ về nhà ăn một bữa cơm tối.
– Vũ! Sau này, anh có dự định gì không? – Cô hỏi.
Anh ta cười:
– Thật ra sau đám cưới, anh sẽ sang Mỹ du học một thời gian!
Người vui nhất lúc này chính là Dương Phong. Còn gì vui hơn khi tình địch tự động rút lui khỏi cuộc chơi.
– Tôi thấy anh làm vậy rất đúng! Khả năng chữa bệnh tâm thần của anh đúng là có vấn đề!
Thiên Nhã nghe cũng có lý. Dù gì người thành công chữa bệnh cho cô không phải bác sĩ Thái Uy Vũ đây mà lại là cái con người ngồi cạnh cô bây giờ – tên chồng vô sỉ Đoàn Dương Phong. Thái Uy Vũ ít nhiều cảm thấy thất vọng về bản thân sau đó, thêm việc không hề nhận ra Thủy Tiên đang giả điên nữa.
– Vậy...bao giờ anh đi?
– Ngày mai.
– Nhanh vậy sao?
Thoáng thấy ánh mắt có chút buồn của Thiên Nhã, chồng cô quả thật không vui chút nào. Sao cô lại rầu lòng vì người đàn ông khác? Mặc dù anh biết Thái Uy Vũ bỏ cuộc ngay từ lúc biết cô có thai với anh, nhưng không hiểu sao cái mùi giấm chua ấy cứ ám anh mãi.
– Quyết định của người ta thì em nên tôn trọng chứ! – Anh quay sang Thái Uy Vũ – Ngày mai, chúng tôi đi tiễn anh!
Giấu giếm cỡ nào, anh vẫn không thoát nổi ánh mắt như chim ưng của Thiên Nhã:
– Phong! Sao em cứ có cảm giác anh là đang muốn đuổi Thái Uy Vũ đi sớm í nhở?
Nghe xong, Thái Uy Vũ ngồi đối diện phá cười lên:
– Không...không...thật ra anh là người muốn đi sớm thì đúng hơn!
Bữa cơm kết thúc, mọi người ngồi lại trò chuyện vui vẻ.
Đến tận chín giờ tối, Thái Uy Vũ mới ra về.
Lúc này, trong căn phòng riêng tư của vợ chồng Phong Nhã thực có biến.
– Thiên Nhã! Anh thèm thịt!
Anh ngồi trên chiếc ghế sofa, đối diện với cô đang chăm chú dán mắt vào chiếc điện thoại trên giường. Cả cơ thể vừa mới tắm xong, tỏa mùi hương nam tính ngào ngạt.
– Hồi nãy, ăn bao nhiêu thế mà anh chưa thỏa sao?
Bất quá, anh đứng lên, ghé sát vào mặt cô, ánh mắt vô cùng tà mị:
– Nhưng anh thèm thịt của em!
– Em đang mang thai! Thịt thà gì chứ?
– Cẩn thận chút là được!
Cô bỏ điện thoại xuống, ngước mắt nhìn anh. Quả thật không thoát nổi rồi! Cái ánh mắt muốn đốt cháy người khác kia, ý gì cô đương nhiên hiểu.
Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ ửng. Chẳng biết vì lí do gì, hiện tại, não cô đã thu nhỏ dần, trở thành Thiên Nhã ngốc nghếch trước đây, luôn bị anh lừa gạt. Anh nói đúng! Ban ngày, cô có thể làm bà hoàng của anh. Nhưng ban đêm, cô thật phải ngoan ngoãn làm vợ anh.
Nếu nói không muốn chuyện đó là nói dối. Chẳng biết từ khi nào, cô bị anh làm cho hư hỏng mất rồi. Nếu nói toạc ra thì ngại chết.
Hơi thở của anh phả vào mặt cô càng lúc càng mạnh. Cô biết anh đang rất kiên nhẫn mong chờ câu trả lời của cô.
Cuối cùng...
– Thiên Nhã...em...!
Cô ôm anh, hôn cuồng nhiệt. Món quà này cô muốn dành cho anh từ lâu lắm rồi...sự tự nguyện từ cô.
Thiên Nhã hiện chính là người may mắn trong những người khốn khổ nhất trên thế giới này.
~Hết~
Vậy là kết thúc rồi nha~ Chúc mấy cậu một ngày lễ vui vẻ nà.....Có gì sau này ủng hộ tui tiếp nhe
Mọi chuyện đã trở về vị trí bắt đầu của nó. Mọi tội lỗi của Hoàng Trung được phơi bày ra ánh sáng, từ việc hối lộ các quan chức cấp cao đến kinh doanh ngầm. Hàng loạt người có liên quan cũng theo đó lộ diện và chịu hình phạt của pháp luật. Đến bây giờ, người ta vẫn không thể tin được trên đời này lại có một kẻ nhẫn tâm như ông ta.
Từng ngày, từng ngày, tên ông ta phủ đầy khắp các tờ báo và truyền hình.
Còn những người trong cuộc thì sao?
Thiên Nhã vẫn chu tất tang lễ cho Hoàng Trung một cách vẹn toàn. Dương Phong cũng không còn chấp nhặt chuyện cũ nữa, dù gì ông ta cũng chết rồi.
Thái Uy Vũ quyết định đem tro cốt của Thủy Tiên về quê an táng, mong cô ở trên trời có thể đoàn tụ cùng ba mẹ.
Ngày hôm nay thì...
– Phong! Cái này thì sao? – Thiên Nhã chăm chú nhìn gương mặt nhăn nhó của anh.
– Hở phần trên quá rồi! – Anh trả lời.
Một tuần sau họ sẽ tổ chức lễ thành hôn. Thời gian quả thực rất gấp rút. Nếu không tổ chức sớm chỉ sợ bụng cô ngày càng lớn, mặc áo cưới sẽ không đẹp. Biết là vậy, nhưng cô vẫn bắt anh xong tang lễ cho ba đâu đấy mới làm lễ thành hôn công khai. Anh thì đương nhiên là chỉ biết nghe lời.
– Em mệt lắm rồi! Cái này rốt cuộc có vừa ý anh không đây?
Anh vẫn lắc đầu.
– Để em tự chọn thì đến sáng mai cũng không xong!
Nói rồi, anh đứng lên, đảo mắt qua những chiếc áo cưới được trưng bày trong cửa hàng. Ngón tay trỏ lên, chỉ vào một chiếc treo trên tường. Một chiếc váy cưới đơn giản, không quá cầu kì, nhưng lại toát lên vẻ thanh cao của người đang mặc.
Thiên Nhã nhận lấy chiếc váy từ cô nhân viên, rồi vào phòng thay đồ. Lúc lâu sau, cô bước ra, khóa sau chiếc váy vẫn chưa kéo lên.
– Làm ơn kéo giùm tôi! – Cô nhờ cô nhân viên đang đứng bên cạnh.
Anh lập tức đứng lên.
– Để tôi!
Anh tiến đến chỗ cô, nhẹ nhàng kéo khóa, vẫn không được. Cuối cùng, anh quay sang:
– Mới một tháng ở nhà thôi mà em đã lên mấy cân lận cơ à?
Khóe miệng cô cong lên:
– Anh đang mỉa mai tiểu thiên thần trong bụng đúng không?
– Anh giỡn thôi! Kéo được rồi!
Sau hai giờ đồng hồ vật lộn với đống váy cưới trong cửa tiệm, họ cuối cùng cũng chọn được cái ưng ý nhất, mà cô nhân viên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nghỉ ngơi.
*************
Ngày 19 tháng 02 năm XXXX, một ngày thật quan trọng và đáng nhớ.
– Cô Hoàng Thiên Nhã! Cô có đồng ý lấy anh Đoàn Dương Phong làm chồng không?
– Tôi đồng ý! – Cô trả lời.
– Còn anh Đoàn Dương Phong, anh có đồng ý lấy cô Hoàng Thiên Nhã làm vợ không?
– Tôi...không đồng ý!
Vị giám hôn, Thiên Nhã, Thái Uy Vũ, bà Mười cùng tất cả vị khách ngồi dưới đến dự hôn lễ đều đưa anh mắt tập trung về phía Dương Phong. Anh đang nói cái gì? Không đồng ý, ý anh là sao?
Thái Uy Vũ nhìn họ, mỉm cười. Đoàn Dương Phong bề ngoài lạnh lùng, nhưng đối với Thiên Nhã thì khác. Anh đang thực mong chờ câu trả lời đính chính lại thú vị từ miệng Dương Phong.
Vài giây sau đó trôi qua, Thiên Nhã bắt đầu cảm thấy điên tiết với câu trả lời của Dương Phong. Cô liếc anh, một ánh mắt như muốn giết người:
– Đoàn Dương Phong! Anh dám không đồng ý?
Ngắt lời, cô nghe anh dõng dạc tuyên bố với mọi người:
– Tôi đương nhiên không đồng ý lấy em ấy về làm vợ, vì tôi lấy em ấy về thực ra là để làm bà hoàng của tôi. Em ấy nói một, tôi làm một, tuyệt đối không làm hai.
Cả hội trường lễ cưới phá cười lên vì câu trả lời của anh. Trong thâm tâm của bất kỳ cô gái nào xuất hiện trong lễ cưới đều thầm ghen tỵ với cô gái đứng cạnh anh.
Thiên Nhã mỉm cười hạnh phúc:
– Phong! Anh thật biết điều!
Mọi lễ nghi đã hoàn tất, cô dâu và chú rể bắt đầu lao vào tiếp khách. Đa số họ đều là bạn làm ăn của Dương Phong.
– Anh uống ít thôi! Em không chịu nổi được mùi rượu, sẽ nôn đấy! – Thiên Nhã khẽ nhéo vào hông anh.
– Anh phải uống để lấy khí thế tối nay...
Chưa kịp dứt lời, cô đã ngay lập tức thể hiện uy quyền "bà hoàng của Đoàn Dương Phong":
– Anh uống thêm nữa đi xem tối nay có bị đá ra khỏi phòng không?
Anh nghe xong, cảm thấy mình sai rồi, quá sai rồi. Cho cô làm bà hoàng, rốt cuộc biến cô từ một Thiên Nhã ngốc nghếch, ngoãn ngoãn thành một cô vợ dữ dằn. Nhưng không sao, đối với chuyện giường chiếu, anh thách cô dám biểu tình chống lại anh.
Sau khi lễ thành hôn kết thúc, họ mời Thái Uy Vũ về nhà ăn một bữa cơm tối.
– Vũ! Sau này, anh có dự định gì không? – Cô hỏi.
Anh ta cười:
– Thật ra sau đám cưới, anh sẽ sang Mỹ du học một thời gian!
Người vui nhất lúc này chính là Dương Phong. Còn gì vui hơn khi tình địch tự động rút lui khỏi cuộc chơi.
– Tôi thấy anh làm vậy rất đúng! Khả năng chữa bệnh tâm thần của anh đúng là có vấn đề!
Thiên Nhã nghe cũng có lý. Dù gì người thành công chữa bệnh cho cô không phải bác sĩ Thái Uy Vũ đây mà lại là cái con người ngồi cạnh cô bây giờ – tên chồng vô sỉ Đoàn Dương Phong. Thái Uy Vũ ít nhiều cảm thấy thất vọng về bản thân sau đó, thêm việc không hề nhận ra Thủy Tiên đang giả điên nữa.
– Vậy...bao giờ anh đi?
– Ngày mai.
– Nhanh vậy sao?
Thoáng thấy ánh mắt có chút buồn của Thiên Nhã, chồng cô quả thật không vui chút nào. Sao cô lại rầu lòng vì người đàn ông khác? Mặc dù anh biết Thái Uy Vũ bỏ cuộc ngay từ lúc biết cô có thai với anh, nhưng không hiểu sao cái mùi giấm chua ấy cứ ám anh mãi.
– Quyết định của người ta thì em nên tôn trọng chứ! – Anh quay sang Thái Uy Vũ – Ngày mai, chúng tôi đi tiễn anh!
Giấu giếm cỡ nào, anh vẫn không thoát nổi ánh mắt như chim ưng của Thiên Nhã:
– Phong! Sao em cứ có cảm giác anh là đang muốn đuổi Thái Uy Vũ đi sớm í nhở?
Nghe xong, Thái Uy Vũ ngồi đối diện phá cười lên:
– Không...không...thật ra anh là người muốn đi sớm thì đúng hơn!
Bữa cơm kết thúc, mọi người ngồi lại trò chuyện vui vẻ.
Đến tận chín giờ tối, Thái Uy Vũ mới ra về.
Lúc này, trong căn phòng riêng tư của vợ chồng Phong Nhã thực có biến.
– Thiên Nhã! Anh thèm thịt!
Anh ngồi trên chiếc ghế sofa, đối diện với cô đang chăm chú dán mắt vào chiếc điện thoại trên giường. Cả cơ thể vừa mới tắm xong, tỏa mùi hương nam tính ngào ngạt.
– Hồi nãy, ăn bao nhiêu thế mà anh chưa thỏa sao?
Bất quá, anh đứng lên, ghé sát vào mặt cô, ánh mắt vô cùng tà mị:
– Nhưng anh thèm thịt của em!
– Em đang mang thai! Thịt thà gì chứ?
– Cẩn thận chút là được!
Cô bỏ điện thoại xuống, ngước mắt nhìn anh. Quả thật không thoát nổi rồi! Cái ánh mắt muốn đốt cháy người khác kia, ý gì cô đương nhiên hiểu.
Khuôn mặt cô bắt đầu đỏ ửng. Chẳng biết vì lí do gì, hiện tại, não cô đã thu nhỏ dần, trở thành Thiên Nhã ngốc nghếch trước đây, luôn bị anh lừa gạt. Anh nói đúng! Ban ngày, cô có thể làm bà hoàng của anh. Nhưng ban đêm, cô thật phải ngoan ngoãn làm vợ anh.
Nếu nói không muốn chuyện đó là nói dối. Chẳng biết từ khi nào, cô bị anh làm cho hư hỏng mất rồi. Nếu nói toạc ra thì ngại chết.
Hơi thở của anh phả vào mặt cô càng lúc càng mạnh. Cô biết anh đang rất kiên nhẫn mong chờ câu trả lời của cô.
Cuối cùng...
– Thiên Nhã...em...!
Cô ôm anh, hôn cuồng nhiệt. Món quà này cô muốn dành cho anh từ lâu lắm rồi...sự tự nguyện từ cô.
Thiên Nhã hiện chính là người may mắn trong những người khốn khổ nhất trên thế giới này.
~Hết~
Vậy là kết thúc rồi nha~ Chúc mấy cậu một ngày lễ vui vẻ nà.....Có gì sau này ủng hộ tui tiếp nhe
Bình luận truyện