Yêu Em Đến Vứt Bỏ Sinh Mệnh

Chương 14: Ngoại truyện 1: Đi ngủ



Trong bữa ăn, Phong Tử cứ đá đá chân cô, dùng ánh mắt "gợi tình" để nhìn cô. Cô hiểu ý, hơi đỏ mặt một chút, những vẫn gật gật đầu đồng ý.

Tiểu Niệm thấy ba mẹ cứ nhìn nhìn nhau, liền ngây thơ hỏi lại:

- Ba mẹ chơi trò gì vậy? Cho con chơi với!

Hắn á khẩu:

- Không được! Trò này chỉ giành cho người lớn, hơn nữa chỉ có 2 người được chơi!

Nó bĩu môi không chịu:

- Thì ba để con với mẹ chơi đi! Con cũng lớn rồi chứ bộ. Vả lại làm ba thì phải nhường cho con chứ!

Cô đang nhai bỏm bẻm, liền phụt cơm ra ngoài.

E hèm e hèm. Chuyện này không đùa được đâu!

- Mẹ sao vậy? Con nói gì sai sao?

Kỳ Nhiên ngượng cười. Không phải là sai, mà là quá sai!

***

Đêm đến, hắn ngoan ngoãn nằm trên giường, ôm lấy cái gối lăn qua lăn lại như mèo con.

Cô từ trong phòng tắm bước ra, thở hắc một cái. Ban ngày đến công ty làm việc với hắn, ban đêm cũng phải "làm việc" với hắn. Cơ mà...

Việc này phải làm trên giường!!!

Hắn thấy cô hai mắt sáng như sao, lập tức nằm lại ngay ngắn. Hắn cởi một bên áo, để lộ bờ vai vững chãi, cười tà nháy mắt với cô một cái:

- Tới đây đi baby! Anh sẵn sàng phục vụ em đêm nay!

Cô đen mặt. Cái gì mà phục vụ chứ?

Kỳ Nhiên bước tới, nằm ườn trên người hắn, kêu ca:

- Hôm nay em mệt lắm!

Hắn nghe xong liền tỏ vẻ đáng thương:

- Nhưng ban nãy em đồng ý rồi mà!

"..."

- Vợ yêu quý! Em thật sự đành lòng nhìn anh chết đói sao?

- Chết đói? Anh mới ăn xong mà?

Hắn nũng nịu:

- Không! Thèm thịt cơ!

- Thịt? Nãy cũng có ăn luôn rồi mà?

Hắn lườm cô một cái, tiện tay véo má cô:

- Là thịt, nhưng thịt của em!

Nói rồi hắn hí hửng đè cô xuống, tay nhanh chóng lần mò vào sâu trong váy ngủ. Cô yêu chiều thuận ý.

Tình nồng ý thắm còn đang dang dở, đột nhiên bên ngoài cửa mở toang ra, một luồng ánh sáng lọt vào đến lóa mắt. Kế đó là một con nhóc bước vào, hét ngược:

- Ba! Ba không được ăn thịt mẹ!

Hai người hoảng hốt ngồi lại ngay ngắn. Cô ngượng chín mặt, còn hắn thì lắp bắp giải thích:

- Chuyện...chuyện này...Nhưng mà sao con lại vào đây?

Nó hùng hổ bước tới, cao giọng:

- Nếu không phải là đi uống nước, thì sao con có thể nghe được âm mưu xấu xa của ba chứ?

- Âm mưu xấu xa? Thật ra...không như con nghĩ đâu!

Cô hổ thẹn lấy chăn che mặt. Nó vẫn khách khí, vẻ mặt "anh hùng":

- Mẹ đừng có sợ! Con sẽ bảo vệ mẹ! Con sẽ không để mẹ bị ba ăn hiếp đâu!

Hắn"..."

Cô"..."

Nó chạy tới, chui tọt lên giường, đứng sừng sững giữa hai người. Nó đưa tay véo lấy mặt hắn, kì kèo:

- Sao ba dám ăn hiếp mẹ chứ? Sao ba dám ăn thịt mẹ chứ?

Hắn rên rỉ kêu đau. Cô loay hoay không biết làm thế nào.

- Căn nhà này còn có con nên mẹ sẽ an toàn! Từ nay về sau ba đừng hòng động tới mẹ!

Nó chống tay lên hông, vẻ mặt "anh hùng" vô cùng tự đắc. Phong Tử khóc không ra tiếng, gật gật đầu:

- Nghe lời con gái bảo bối! Tại hạ xin nghe lời con gái bảo bối!

Nói xong rồi vẫn thấy nó đứng đó.

Còn nó nghe xong rồi vẫn thấy hắn ngồi chình ình ra giường.

- Sao ba còn chưa đi?

- Sao con còn chưa đi?

Hai người lên tiếng hỏi cùng lúc. Lát sau ngờ ngợ lại trả lời cùng lúc:

- Con sẽ ngủ ở đây!

- Ba sẽ ngủ ở đây!

Cô phụt cười. Hai cha con diễn trò hề vui quá!

Hắn đau đầu:

- Đây là phòng của ba với mẹ, con về phòng con đi!

Nó nhất định khômg chịu thua:

- Đây là mẹ của con, ba về ngủ bên phòng con đi!

"..."

- Vả lại, nếu con đi thì ba sẽ lại ăn hiếp mẹ. Đã làm anh hùng thì phải làm cho trót! Con sẽ cứu mẹ khỏi tay ba, ba đừng hòng giở trò sau lưng con!

Cô chịu không nổi nữa, ngồi cười ha hả đến đau bụng.

Đã làm anh hùng thì phải làm cho trót! Haha...con bé cũng khí phách gớm!

Tối đó có người bị hất hủi, phải ngậm ngùi qua ôm "gấu bông" ngủ.

Hắn khóc ròng một dòng sông. Con với chả cái! Ép hắn thành bã thế này đây. Huhu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện