Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 24



Hai người đi đến một nhà hàng hải sản gần đó, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.


-Em có bị dị ứng loại nào không?


-Ừm...em không chắc, có lẽ là không.


Lâu lắm mới đi ăn hải sản, hai người vô cùng cao hứng, rốt cuộc là chỉ ăn và ăn.


-Để anh lấy cho em..-Diệp Thần cầm con cua lên, dùng kẹp vô cùng thuần thục mà lấy ra được thịt cua nguyên vẹn bên trong- Há miệng nào


Bình An đảo mắt, thấy không ai nhìn về phía này thì mới há miệng


-Da mặt mỏng như vậy...- Diệp Thần thì thầm


Quay trở lại thành phố nhộn nhịp, Diệp Thần đưa Bình An về đến tiểu khu. Nhớ đến chuyện lần trước mẹ hỏi, cậu rối rắm một hồi.


-Thôi anh không phải xuống xe đâu. Về đến nhà thì nhắn cho em một tin, để em xuống một mình.


-Ừm, vậy hôn anh một cái


Bình An bật cười hôn nhẹ lên má Diệp Thần, anh gật đầu mở cửa xe cho cậu. Bình An vẫy vẫy tay tạm biệt Diệp Thần


Về đến nhà, ba Trương đang chuẩn bị va li và quần áo.


-Ba, ngày kia mới đi, ba chuẩn bị sớm như vậy.


-Ừ, vì ngày mai ba đi làm tối mới về, sợ không kịp nên chuẩn bị từ hôm nay. Con đi tắm rửa đi, nước ấm có rồi đấy


-Mẹ về chưa ba?


-Mẹ con mấy hôm nay bận việc ở cơ quan, hình như ngày mai được nghỉ nên bảo rủ con đi mua sắm đồ thì phải


-Dạ. Vậy con đi tắm đây.


Đang tắm, cậu nhận được điện thoại của Tiểu Lan


Nói qua nói lại một hồi, Bình An lại thở dài. Cậu thiết nghĩ, không biết có nhanh già hay không mà dạo gần đây thở dài nhiều quá.


Nhanh chóng cuối cùng cũng gần đến ngày đi du lịch. Bình An vừa xếp quần áo vào va li vừa bật loa ngoài nói chuyện cùng Diệp Thần.


-"Đừng quên cái vòng anh tặng em. Nhớ phải mang theo đấy."


-Ân, em đã để trong túi nhỏ rồi. Xem nào...có lẽ không quên gì đâu.


-"Thật muốn đi cùng em...aigooo"


-Vậy anh cố gắng đợi đi, còn gần nửa năm nữa ...- Bình An buồn cười


-"Em đi mấy ngày vậy?"


Cậu ngã xuống giường, miệng vừa nhai kẹo vừa nói


-3 ngày thì phải. Ở khu du lịch X thị có resort mới ấy, em cũng quên mất tên rồi. Em lên mạng thấy ở đó cũng khá đẹp..


-Tiểu An, hôm nay nhớ đi ngủ sớm đó. Con đang gọi điện cho ai đấy?


Mẹ Trương đặt cốc sữa lên bàn


-À, một người bạn thôi mẹ. Con biết rồi, chuẩn bị một chút rồi con đi ngủ ngay.


-Ừm, vậy mẹ xuống nhà đây.


Lúc này Diệp Thần ở đầu dây bên kia mới lên tiếng


-"Ai là bạn của em..hửm?"


Tưởng tượng ra khuôn mặt bây giờ của Diệp Thần, cậu không khỏi buồn cười. Đã lớn thế này rồi còn hay nói mấy câu kiểu của trẻ con như vậy


-Lúc nãy mẹ vào, chẳng lẽ em lại nói


-"Ông xã của con...?"


Nói chuyện thêm một lát, Diệp Thần giục Bình An đi ngủ sớm, dặn dò vài thứ rồi tắt máy.


Địa điểm đến là X thị, một thành phố gần biển tuyệt đẹp với nắng và gió. Mỗi gia đình 3 người một phòng riêng cạnh nhau, resort gần biển nên rất thuận lợi. Bên trong thành phố lại như một không gian khác biệt với các khu nghỉ dưỡng gần biển


Bữa tối diễn ra ngay trong khu nghỉ dưỡng.


-Tiểu An giỏi như vậy, chắc chắn sau này sẽ trở thành một bác sĩ có tiếng nha.- Mẹ của Tiểu Lan cười nhã nhặn


-Cảm ơn cô. Cháu cũng hy vọng là thế.- Bình An đáp lại


Mẹ Trương gật đầu nhìn mọi người


-Mà, Tiểu Lan đã có bạn trai chưa nhỉ? Con bé xinh xắn lại giỏi giang như vậy


Tiểu Lan cười lắc đầu, liếc nhìn Bình An một cái rồi trả lời


-Cháu chưa có ạ... Mấy năm học ở nước ngoài, vẫn là phải cố gắng học, tuy có một hai người cũng có tình cảm, nhưng rốt cuộc mình cũng không muốn..


-Vậy thì giống Bình An rồi, thằng bé cũng chưa có người yêu a. -Mẹ Trương thực cao hứng.- Mà Vi Vi chị xem, hai đứa chẳng phải rất xứng đôi sao


Ba Trương ho nhẹ một tiếng, mỉm cười


-Bàn chuyện này có vẻ hơi sớm rồi...Mà, dạo gần đây, hàng bên đó về được chứ ông?


Rõ ràng là thái độ của ba Trương không muốn tiếp tục bàn đến chuyện này nữa, Bình An vui vẻ nhìn ba mình.


Ăn tối xong, mọi người cùng nhau vào thành phố chơi và mua sắm đồ về làm quà. Bình An cảm thán, X thị đẹp như vậy, thực sự muốn đến đây cùng Diệp Thần.


-Tiểu An, anh xem cái này có hợp với em không?- Mỹ Lan mỉm cười mặc một chiếc váy màu xanh đứng trước mặt cậu


-Ừm, rất đẹp.- Bình An cười


-Con bé nhà chị đúng là càng lớn càng xinh.- Mẹ Trương đi đến bên cạnh Tiểu Lan. -Dễ thương như vậy...


-Cảm ơn cô ạ.


Trên đường về đến khu nghỉ dưỡng, Tiểu Lan luôn chủ động nói chuyện với Bình An, cậu chỉ lịch sự đáp lại. Thực tâm Bình An cũng không rõ, ngày trước khi Tiểu Lan còn ở cạnh nhà cậu, hai người vô cùng thân thiết, lúc nào cũng anh em vui vẻ, thậm chí cậu còn bị đánh đòn vì tội đi chơi cùng Tiểu Lan về muộn. Nhưng cho đến hiện tại, chỉ cảm thấy ngày càng buồn chán trong mối quan hệ này. Nhiều lúc Bình An rất muốn nói cho Tiểu Lan biết, nhưng rốt cuộc không biết nên mở lời thế nào. Bình An không giỏi an ủi người khác, nhìn thấy Tiểu Lan buồn, cậu lại tự trách mình...


-Anh...người lần trước, đúng là người yêu của anh...phải không?


-Tiểu Lan...


-Không sao, em không phải là người như vậy. Nếu anh vẫn còn đang hạnh phúc, em nhất định sẽ không ngang nhiên làm kẻ phá đám hai người...em chỉ muốn anh biết rằng, tình cảm của em dành cho anh vẫn như trước, dù mấy năm kia không ở cùng anh, không được gặp anh mỗi ngày, nhưng em vẫn chỉ nghĩ đến duy nhất mình anh.


Bình An mím môi không biết nên nói gì cho phải. Tiểu Lan mỉm cười


-Nhưng hãy để em quan tâm đến anh, đừng cự tuyệt, có được không?


Bình An không trả lời, cậu thực sự không muốn nhận thêm bất kì sự quan tâm nào như vậy nữa, điều đó chỉ làm cả hai thêm khó xử


Đi cả ngày, bây giờ mới có thể gọi điện cho Diệp Thần. Ban công lộng gió, Bình An hít một hơi thật sâu, nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên kia, cậu mỉm cười


-"Anh không biết ngày đó em đã cho anh uống cái gì, Tiểu An..."


-Thuốc đó, rất tốt cho dạ dày mà...làm sao vậy, có phải là lại đau lại hay không?- Bình An sửng sốt- Chẳng lẽ lại dị ứng với thành phần gì trong thuốc?


Diệp Thần bật cười


-"Vậy cớ vì sao, em mới đi có một ngày, lại nhớ em đến vậy. Thuốc đó, em bỏ thêm gì vào vậy Tiểu An..."


Bình An đỏ mặt, ho một tiếng không trả lời. Biết cậu lại ngượng ngùng, anh chỉ cười không ngừng


-"Hôm nay đi nhiều nếu mệt thì nghỉ sớm đi, anh làm chút việc rồi ngủ"


-Ừm...ở đây rất đẹp. Lát em mới đăng ảnh lên IG.


-"Anh cũng lên mạng xem qua rồi, quả thực rất tốt để đi nghỉ dưỡng. Em cũng tranh thủ mấy ngày nghỉ ngơi một chút, đừng quá áp lực."


-Em...biết rồi. Diệp Thần...


-"Ừ, anh đây. Sao thế?"


-Không có gì, giữ gìn sức khỏe, đừng bỏ bữa.


-Tiểu An, lại đây gửi ảnh cho mẹ đi.-Mẹ Trương gọi từ trong phòng.


Bình An nói vài câu rồi tắt máy. Đêm nay cậu ngủ rất ngon, nghe lời Diệp Thần mà gạt hết mấy chuyện trên giảng đường ra khỏi đầu.


Ngày mới, cả gia đình đi thuyền một chuyến vòng quanh biển ngắm những khu bảo tồn nhỏ của X thị tại đây rồi quay về biển tắm.


-Tiểu Lan người đẹp thế này, con đi thi sắc đẹp được đó.


-Cô quá khen rồi ạ.


Bình An thở dài, cậu vốn dĩ rất thích biển nhưng mà cậu lại không biết biết bơi a~


Nên Bình An chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, quần đùi hoa lá, đeo kính râm ra tắm nắng. Cậu thật sự muốn da mình sẽ đen đi một chút vì con trai mà da lại cứ trắng hoài. Bình An thích đi biển cũng một phần là vì thế. Nhưng cư nhiên, chẳng lần nào đen hơn cả


-Anh uống chút nước đi, nước lạnh đó.- Tiểu Lan choàng khăn đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Bình An


-Ừ, cảm ơn em.


-Anh thế nào cũng chẳng bị đen nhỉ. Em thì cứ phải chống nắng đầy đủ.


Bình An mỉm cười


-Anh cũng chẳng rõ, muốn đen đi lại không được.


-Bình An này, hình như anh càng ngày càng thay đổi thì phải.


Bình An có điểm ngạc nhiên, quay sang nhìn Tiểu Lan


-Em nói anh thay đổi...tại sao?


-Anh ngày càng lãnh đạm hơn, nhưng có những lúc một mình nói chuyện điện thoại, khi đó, nhìn anh lại vui vẻ hơn bao giờ hết...Trước kia khi còn trẻ con cứ nghĩ, chỉ cần mình quan tâm, chỉ cần mình một lòng là được, cứ nghĩ người ở đó, chẳng đi đâu, hóa ra sau này mới biết....rốt cuộc, mình đã nghĩ sai rồi, thời gian có thể làm thay đổi một người, cả sự yêu thích cá nhân của người đó...Em vẫn cứ nghĩ, anh vẫn ở đó...đợi em...


Bình An không đáp lại Tiểu Lan, cậu im lặng. Cậu không biết phải nói gì bây giờ cả. Kì thực, giữa cả hai chưa từng có một ước hẹn, ngày còn trẻ chỉ là luôn luôn vui vẻ chơi đùa bên nhau, vô tư như thế, có lẽ, tích tụ dần để lại trong lòng cô một thứ tình cảm quyến luyến mãi không rời được...


Ngày thứ hai, mọi người lại tiếp tục khám phá thành phố, ăn uống và mua sắm rất nhiều.


Bình An đang đi trên đoạn phố tấp nập, ba mẹ đã về khu nghỉ dưỡng từ sớm vì mẹ Trương có chút mệt. Vừa ăn tối xong, cậu từ chối lời mời của Tiểu Lan đi chơi mà đi một mình.


Chuông điện thoại vang lên, vừa định nghe thì sập nguồn, pin di động bị hết, cậu thở dài. Vừa nãy là Diệp Thần gọi đến, còn chưa kịp nghe thì đã hết pin. Nhìn con phố nhỏ bé tấp nập mọi người, tiếng đàn vang lên của người chơi nhạc trên đường phố lại làm cậu não lòng. Tối nay thật buồn a~


Đi dạo mấy cửa hàng, cậu mua được vài thứ quà tặng cho bạn bè thân thiết, thì quyết định về khu nghỉ dưỡng.


Đang đi bộ trên bãi cát thì tiếng gọi quen thuộc vang lên làm Bình An giật mình quay lại.


Người trước mặt có lẽ vì chạy nhanh nên bây giờ thở dốc, hai tay chống xuống đùi, khuôn mặt ngẩng lên nhìn cậu, mái tóc mềm mại bay trong gió đêm


-Diệp...Thần...? Là anh?


Bình An sửng sốt chôn chân tại chỗ, không dám tiến đến phía trước, khuôn mặt ngơ ngác nhìn người ấy đi đến trước mặt, bá đạo mà nâng cằm cậu hôn lên một nụ hôn thật sâu.


Bình An vẫn không thể tin được, hai mắt mở to nhìn người ấy, hơi thở nam tính nồng đậm quen thuộc, khóe mắt cậu cay cay, vươn tay ôm lấy anh


Diệp Thần mỉm cười ôm lấy Bình An


-Sao...sao anh đến đây? Lúc nãy có phải...


-Mệt chết anh. Chạy đến đây tìm em...


-Điện thoại em...hết pin nên...anh sao lại có thể...


-Nhớ em quá, chịu không được, đành phải bay đến đây...gặp được em rồi, xem ra em vẫn thế, cố tình lãnh đạm mà trong lòng gấp chết đi được, đúng không...


Bình An mỉm cười không trả lời, cậu ôm chặt lấy Diệp Thần, người này, hình như nhớ mình thật đi, mà có lẽ, mình cũng nhớ hắn, nhớ thật nhiều...


Cả hai tâm sự một hồi, đi ăn vặt mấy quán trên đường, đến 11 giờ, cậu phải quay về khu nghỉ dưỡng.


-Anh cũng ở đây??- Bình An không khép nổi miệng


-Ừm, kì thực, bạn anh làm quản lý ở đây, đã nhờ cậu ấy đặt trước cho một phòng để đêm nay ở lại, phòng anh ở tầng 5 cơ, cách phòng em 2 tầng.


-Hừ...


-Đừng giận, anh cũng muốn làm em bất ngờ thôi mà. Tăng ca làm việc để chiều nay đến đây. Sáng mai anh sẽ bay sớm nên không về cùng em được. Thông qua quan hệ nên biết em không có ở khách sạn, chạy vào trong phố tìm em, gọi điện cũng không có. Định quay trở lại khách sạn chờ em thì thấy em từ xa, dưới ánh đèn...- Nói đoạn ôm lấy Bình An- Và đúng rồi, đúng là Bình An của anh rồi...


Dạo này năng suất quá :((


Chắc chương sau hay chương sau nữa là bị ngược rồi :((


Mà, mình lại cứ đang phân vân, liệu bộ tiếp theo làm về giới giải trí hay là quân nhân nhỉ :(((


Khuya rồi nè :)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện