Yêu Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 44



Bình An giật mình, không biết nên nói gì sau lời nói đầy bất ngờ của mẹ


-Mẹ nói...là biết chuyện gì?


-"Con ở lại vì cậu ta? Con vẫn mù quáng đến như vậy hay sao? Suốt thời gian qua, hai đứa có phải vẫn còn qua lại hay không?"


-Mẹ...tại sao lại biết chuyện này?- Bình An thở dài nhìn Diệp Thần đang nằm trên giường


-"Con không cần biết tại sao, con chỉ cần biết là mẹ không đồng ý cho con ở lại đó, con phải lập tức về cho mẹ."


Bình An run run, cả người cứng lại, tay giữ chặt điện thoại rồi nói tiếp


-Mẹ có biết...lẽ ra con mới là người nằm trên giường bệnh lúc này và chưa thể tỉnh lại...chứ không phải là anh ấy.


-"Con nói gì...?"


-Chính Diệp Thần đã cứu con, anh ấy vì cứu con mới xảy ra tai nạn đến giờ còn chưa tỉnh lại... mẹ nói xem, con bỏ về bây giờ có được hay không? Một người vì mình mà đến tính mạng còn không rõ, con bỏ người đó thanh thản về được hay sao? Con xin mẹ... chuyện đến nước này rồi, mẹ để con tự giải quyết được không, con tự chịu trách nhiệm...- Bình An vừa nói vừa ngăn cho nước mắt không rơi, giọng cậu nghẹn ngào


Trương mẫu hiện tại đang bị bất ngờ, bà có lẽ không thể tin được, bà im lặng. Bình An nói tiếp


-Cho đến khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy bình phục hoàn toàn và trở lại đi làm, con sẽ không rời đi đâu cả...không phải chuyện tình cảm ở đây, mà trách nhiệm còn nặng hơn...cho nên xin mẹ, đừng ngăn con nữa được hay không...


-"Mẹ sẽ gọi lại cho con sau...nghỉ ngơi một chút đi..."
Bình An tắt máy, không muốn nghe thêm bất cứ cuộc điện thoại nào nữa, cậu chậm rãi bước đến bên cạnh giường bệnh. Phải mất rất lâu, Bình An mới vươn tay ra nắm lấy tay anh, rất nhẹ nhàng. Đã rất lâu rồi, suốt từng ấy năm qua tưởng chừng đã quên mất cái cảm giác này, suốt quãng thời gian đại học vui vẻ, những cái nắm tay đan vào nhau hết thảy là ấm áp, giờ đây cảm nhận lại chỉ toàn đau đớn và ngỡ ngàng...


Bình An cứ ngồi như vậy thẳng đến khi Tiểu Hiên bước vào giục cậu đi ăn cơm trưa.


-Tớ cũng không đói, cậu và Dương Thiên ăn trước đi.


-Không đói cũng phải ăn, cậu cũng mới khỏe lại mà.


-Vậy...để tớ mang cơm cho cậu vào trong đây. Trường hợp của anh ta không cần yên tĩnh..


Bình An mỉm cười gật đầu


Ăn cơm trưa xong, Bình An ngồi trên ghế sofa bên cạnh ngủ thiếp đi. Từ chiều đến tối Bình An chỉ ngồi trong phòng bệnh đọc sách, khi thì xem tin tức trên mạng, nhưng hầu như cậu không thể tập trung được. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn Diệp Thần, nhìn anh vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền.


Bách Vân đẩy cửa vào, cả người vẫn còn vương khí lạnh từ bên ngoài.


-Cậu vẫn ở đây?- Bách Vân nhíu mày


Y đặt túi xách xuống bàn, bước đến bên cạnh Diệp Thần, nắm lấy tay anh. Bình An thở dài


-Anh ấy vẫn không có chuyển biến?- Bách Vân hỏi


-Anh ấy vẫn như vậy.


Bách Vân đứng dậy, cởi áo choàng rồi đặt lên ghế, bây giờ mới quay sang nhìn Bình An


-Cậu về đi, ở đây đến bây giờ đủ rồi, có tôi là được.


-Tôi ở đây rồi, đã thông báo bên bệnh viện rồi, anh không cần ở lại. – Bình An vẫn ngồi đó, vẫn nhìn Diệp Thần


Bách Vân bật cười ngồi xuống giường


-Tôi không muốn cãi nhau với cậu...


Bình An không đáp lại, lại một mực im lặng không muốn chú ý đến Bách Vân. Cánh cửa phòng lại mở


-Diệp Thần!


-Anh Diệp Phong?- Cả hai đều bất ngờ


Bình An đứng dậy, khuôn mặt cứng ngắc nhìn Diệp Phong, Bách Vân vội vàng đi đến nhận lấy áo choàng của Diệp Phong


-Em tưởng anh vẫn ở Milan...-Bình An mím môi.- Để anh đang bận rộn như vậy trở về đây...


Bách Vân liếc mắt nhìn Bình An rồi nói


-Anh ngồi đi, ở đây có sẵn hồng trà, anh uống cho ấm người. Tình hình của Diệp Thần...bác sĩ nói trong vòng 48 tiếng anh ấy không tỉnh lại...e rằng


-Anh biết chuyện này rồi...hai người vất vả rồi, nên về nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi.- Diệp Phong mỉm cười


Nụ cười nhẹ nhàng trên môi hắn làm cả hai đều cảm thấy nhẹ nhàng, vốn là người mẫu, lại có khuôn mặt vạn người mê cùng nụ cười chết người, Diệp Phong dễ dàng trấn an mọi người.


Lúc hai người thu dọn đồ đạc định ra khỏi phòng, Diệp Phong gọi Bình An lại muốn nói chuyện riêng, Bách Vân khó hiểu nhưng không còn cách nào khác mà phải trở về.


Bình An ngồi trên ghế, gương mặt vì mệt mỏi mà nhợt nhạt


-Thật xin lỗi! Em hiện tại không biết nói gì ngoài xin lỗi...đương nhiên, em sẽ chịu trách nhiệm


-Được rồi, em đừng nói như vậy nữa...anh biết em cũng đang vô cùng khổ sở...chuyện xảy ra lần này anh cũng hy vọng hai đứa có thể quay lại


-Anh Diệp Phong...- Bình An ngạc nhiên nhìn hắn


Cậu đương nhiên hiểu rõ trách nhiệm của mình, nhưng việc quay lại hay không, cậu vẫn chưa muốn nghĩ đến.


-Toàn bộ viện phí nghe nói chị Emma đã thanh toán xử lý ổn rồi...nhưng em là người có trách nhiệm trong chuyện này...chiều nay em sẽ chuyển lại toàn bộ cho


-Bình An này.- Diệp Phong ngắt lời cậu. Ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng nắm lấy tay Bình An, hắn nói tiếp.- Anh không hy vọng vì chuyện này khiến em cảm thấy xa cách Diệp Thần. Anh biết cả hai đang có khúc mắc, anh thực sự không biết rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng anh không hy vọng hai đứa chấm dứt. Em biết rõ tình cảm của Diệp Thần dành cho em, ai cũng hiểu rõ...


Từ khi gặp Bình An, Diệp Phong luôn cảm thấy hai người thực sự yêu thương nhau, y luôn có một sự yêu thích đặc biệt với Bình An, và y cũng hiểu, phải sâu đậm đến mức nào thì suốt 7 năm qua, Diệp Thần vẫn không chịu buông bỏ.


-Em...biết, nhưng em không thể nào tiếp nhận...Em đã nói chuyện rõ ràng với Diệp Thần, em không


-Bình An...Diệp Thần chưa bao giờ như vậy. Chưa ai để nó động tâm và yêu thương thực sự, càng không ai có thể khiến nó chờ đợi suốt 7 năm, ngoại trừ em. Em có biết có khoảng thời gian công ty bên này gặp khủng hoảng, dù vậy anh chưa hề thấy nó yếu đuối, nhưng có lần nghe tin có người tên giống em gặp nạn, nó tưởng là em, khi đó anh không còn nhận ra được một Diệp Thần luôn vui vẻ, luôn lạc quan...


Diệp Phong thở dài, đoạn nói tiếp:


-Tất cả những gì thuộc về em, liên quan đến em, đều là những điểm yếu nhất của nó, Diệp Thần có thể không sợ bất cứ điều gì, với bản tính luôn vui vẻ như vậy, nhưng lại sợ nhất là mất em... Có một đoạn thời gian bị mất ngủ, hầu như đêm nào cũng gọi điện cho anh. Em có biết câu đầu tiên mỗi khi anh thấy nó trong video, đã nói gì không?


Bình An thở dài lắc đầu, liếc nhìn Diệp Thần đang nằm đó


-"Thực sự anh hai, em nhớ em ấy phát điên rồi...", đến nỗi anh thuộc lòng từ cử chỉ đến bộ dáng của Diệp Thần, cách nó mỉm cười, anh chỉ biết thở dài... Diệp Thần từng phải điều trị tâm lý cách đây 1 năm...


-Em..thực sự không biết có chuyện như vậy...


Diệp Phong mỉm cười không nói gì, y quay đầu lại nhìn Diệp Thần. Lúc nghe tin Diệp Thần bị tai nạn, Diệp Phong đang quay quảng cáo, lần đầu lộ ra biểu tình thất thần sợ hãi trước mọi người, y chưa từng nghĩ một ngày sẽ ngồi đến nhìn em trai nằm hôn mê không tỉnh giấc, Diệp Phong chưa bao giờ nghĩ sẽ như vậy.


-Em có lẽ đã mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, anh ở đây rồi.


-Vậy...em về trước, có gì anh cứ gọi điện cho em, trước đó lúc anh gọi máy em bị hết pin...


-Ừ, anh biết rồi. Đi cẩn thận.


Bình An không về khách sạn, cậu đi đến quán cafe nhỏ đêm qua ngồi. Một khoảnh khắc bất chợt, cậu như nhìn thấy cảnh tượng dịu dàng đêm qua, hai người chọn một bàn phía trong, tuy không ai lên tiếng nhưng không khí lúc ấy thực sự rất hài hòa.


Bình An giật mình, giá như không cứng rắn đẩy anh đi, giá như có thể kìm nén được hết thảy những cảm xúc, giá như thật nhiều...


Bình An hiện tại chỉ muốn duy nhất là Diệp Thần có thể tỉnh lại sớm, mọi chuyện cứ để sau đó rồi tính...


Buổi tối, lúc Bình An đang ngồi uống sữa trong phòng khách sạn, cậu không muốn ăn gì cả, thì điện thoại vang lên, Bình An vội vàng nghe máy


-"Tiểu An, Diệp Thần tỉnh rồi"


-Thật...thật vậy sao...anh...em..đến ngay


Bình An bỗng thở gấp, cậu vội vàng cầm điện thoại, lấy áo khoác trên giường rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện