Chương 3: 3: Làm Gì Với Ai Đêm Nay
Suốt cả cuộc điện thoại, Trần Bình Vân cười cười nói nói vô cùng vui vẻ, một nụ cười rất lâu rồi Dương Khánh Đình không còn thấy trên khuôn mặt của anh.
Quả nhiên chỉ có một mình Hoàng Tiểu Nghê mới có thể khiến cho anh luôn cười như vậy.
Trần Bình Vân kết thúc cuộc gọi tới, trên cánh môi vẫn còn nhếch lên đầy lưu luyến, nhưng khi quay sang cô, nụ cười đó đã hoàn toàn biến mất.
"Anh ra ngoài có việc gấp, cấp dưới có một số việc không thể giải quyết được nên anh phải ra đó.
Em ở nhà đừng chờ anh về, đêm nay anh sẽ ở lại công ty."
Anh không cần phải nói dối.
Cô biết chứ.
Đêm nay, "cấp dưới" của anh chính là Hoàng Tiểu Nghê, còn "công ty" của anh chính là nhà cô ấy, cũng có thể là khách sạn, hay là một nơi nào đó.
Trân Bình Vân không biết, và cũng không thể ngờ những gì cô đã biết.
"Không sao, nếu là việc bận thì anh cứ đi đi."
Dương Khánh Đình cố câu lên một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại cứng nhắc hết sức, như là mếu vậy.
Dĩ nhiên Trần Bình Vân đâu để ý đến chi tiết đó.
Anh nói đi là đi luôn, lấy chìa khóa xe, xỏ giày rồi ra ngoài cửa nhà.
Mọi hành động ấy của anh mơ hồ đều có thể nhìn ra được sư gấp gáp.
Chắc chắn khi đến nơi, anh sẽ sà vào lòng cô ấy, nói những lời đường mật, như ngày xưa anh làm với cô vậy.
Trông anh mong chờ đến vậy cơ mà?
Đến công ty gì mà đến cả đồ mặc ở nhà cũng chẳng thay ra thế?
Dương Khánh Đình bần thần nhìn căn nhà trống vắng chỉ sau một cuộc điện thoại, thấy không cam lòng, càng thêm ủ rũ, thấy sao mà tự tủi nhục cho chính bản thân mình.
Cô gắp thêm một miếng cơm, nhưng dù có đưa đũa lên đến sát miệng, cô cũng không còn muốn mở miệng ra nữa.
Mọi tâm trạng đã chẳng còn, ăn gì cũng có cảm giác chẳng nuốt trôi.
Dương Khánh Đình đặt bắt và đũa xuống, vừa xoa nhẹ bụng vừa xin lỗi.
“Xin lỗi con, là mẹ không tốt.
Mẹ để cho con đói, nhưng mẹ không thể ăn được nữa.
Mẹ cũng không thể giữ bố lại, là mẹ vô dụng, làm con thất vọng rồi.”
Nói rồi, cô lại ngẩn ngơ, nghĩ ngợi.
Hay là… cô rời bỏ anh? Để cho anh được tự do, đến với tình yêu đích thực của anh ấy?
Bất giác Dương Khánh Đình chau mày, lòng đau như quặn thắt, thống khổ ôm lấy lồng ngực đang phập phồng không kiểm soát.
Không được! Không thể… Nếu xa anh, cô không thể sống được mất.
Còn con của cả hai thì sao? Nó sẽ lớn lên mà không có bố?
Càng nghĩ, càng cố tìm lời giải, Dương Khánh Đình càng chìm vào bế tắc.
Ngoài trời đã bắt đầu lác đác, rơi xuống từng hạt mưa gõ nhẹ lên ô cửa sổ, rồi dần dần là mạnh hơn, nhiều hơn.
Mưa xối xả, như dội vào lòng cô vậy.
Điều hoà trong phòng đã được điều chỉnh đến 28 độ C, nhưng trong lòng cô vẫn lạnh ngắt như dầm mình vào cơn mưa như trút nước ngoài kia.
Dương Khánh Đình thở dài một hơi nặng nhọc, đứng lên thu dọn bữa cơm chỉ mới giải quyết được một nửa, đổ hết mọi công sức trong cả tối của cô vào trong thùng rác.
Xong sau đó vào phòng tắm, rồi lăn luôn lên giường đi ngủ.
Đây là giường đôi nên rất rộng rãi, gối đôi, một chăn chung nhưng cả năm chỉ có một người dùng.
Hoặc là Trần Bình Vân cũng ngủ với cô, nhưng nó ít đến mức không cần kể cũng được.
Dương Khánh Đình lặn lội, trùm chăn lên quá đỉnh đầu, lục ục mãi nhưng không sao ngủ được.
Cô cần một hơi ấm, cần một thứ gì đó để cô sà vào lòng.
Dù cho có hai cái gối ôm dài kê cạnh hai bên người, vẫn không thể xua đi được cái cảm giác trống vắng.
Nằm trên giường trằn trọc từ lúc chín giờ tới tận nửa đêm, cô mới có thể chớp mắt mơ màng ngủ.
Cái suy nghĩ đêm nay anh ở đâu, làm gì với cô ấy, cô cũng bắt đầu chán nản chẳng muốn nghĩ đến nữa rồi.
Mưa bên ngoài vẫn cứ rơi, tiếng kêu và chạm lên thành tường, cửa kính vẫn vang lên giòn giã.
Người ta thường bảo khi ngủ là khi tâm trí con người được nghỉ ngơi.
Nhưng sao với cô, đến ngủ cũng mệt như vậy?
Dương Khánh Đình ngủ rất nông, thành ra vào sáng hôm sau cô cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi rã rời.
Uể oải đến nỗi không thể cử động được tay chân, đầu óc thì như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào cõi mộng một làm nữa, như bị ai rút mất linh hồn.
Cô thấy cửa sổ ngoài kia sao mà sáng quá, mưa đã tạnh và mặt trời đã lên, tự hỏi đã là mấy giờ rồi liền với tay lấy điện thoại, mỏi nhừ mà bật nguồn lên.
“…”
Chín giờ…
Là chín giờ đó trời ơi!!!
Dương Khánh Đình nhìn mà tỉnh cả ngủ, dụi dụi mắt kinh hoảng nhìn một đống các cuộc gọi nhỡ.
Của bố cô thì ít mà của ông sếp già thì nhiều.
Chẳng cần nhìn trực tiếp, cô cũng đã có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của sếp già khi gọi cho cô là như thế nào.
Chắc chắn… Chắc chắn khi cô đến công ty, ông ta sẽ lột da cô, chế cô thành cày bảy món mất thôi!!!.
Bình luận truyện