Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 100: ngoại truyện: hai năm, lời yêu thương





Tin tức Lục Tề Nam, người đứng đầu của tập đoàn Lục thị lẫy lừng bị tai nạn giao thông quả là một tin tức động trời.

Ngay ngày hôm sau, giá cổ phiếu của tập đoàn Lục thị liên tục rớt giá, các cổ đông lớn đã làm việc lâu năm ở tập đoàn cũng trong trạng thái hoang mang, thậm chí còn có người muốn đấu đá lẫn nhau để tranh giành chức vị chủ tịch. Các phóng viên liên tục đưa tin, thổi bừng tin tức khiến cho sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.

Lục thị phát triển lớn mạnh không ngờ cũng có ngày lại rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có như thế này.

Ở bệnh viện.

Khả Như tình nguyện hiến máu cho Lục Tề Nam, đơn giản vì hắn là ân nhân của cô. Cô không phải là người vô tình vô nghĩa, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người đã từng giúp đỡ mình gặp nguy hiểm về tính mạng được. Lúc quyết định của cô được đưa ra, bác sĩ lập tức sửng sốt.

- Nhưng mà...cô là thai phụ...

- Tôi biết, nhưng tình hình của Lục tiên sinh vô cùng nghiêm trọng rồi, nếu còn chờ nữa thì anh ấy sẽ gặp nguy hiểm đó.

Trong phòng truyền máu, Khả Như như gồng lên với vị bác sĩ nọ. Thật lòng thì cô cũng không mong muốn Lục Tề Nam gặp phải bất trắc gì, nghĩ tới người đàn ông đang nguy hiểm đến tính mạng kia lại là người duy nhất trên đời này chịu đứng ra giúp đỡ cô nhiều lần, trái tim cô lại có chút nhói đau.

Nhưng trong lúc hoảng loạn như vậy, cô nào có tâm tư để nghĩ tới mấy việc khác chứ?


Bác sĩ nghe Khả Như nói vậy, cũng sợ hãi. Phải, Lục Tề Nam là người mà bọn họ không thể đắc tội được, huống hồ tính mạng của hắn hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc. Nhỡ hắn có gặp bất trắc gì, Lục gia nhất định sẽ không bỏ qua cho họ. Vào giây phút này, chần chừ chỉ càng thêm khiến cho tình hình phức tạp hơn mà thôi.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc, rồi thở dài.

- Vậy mời cô nằm xuống đây.

Nghe bác sĩ nói vậy, gánh nặng trong lòng cô cũng như được trút bỏ được phần nào. Cô nhìn xuống bụng mình, thành khẩn xin lỗi con:

"Mẹ xin lỗi, nhưng mẹ hứa sẽ không để cho con gặp nguy hiểm đâu. "

Hai mắt cô dần nhắm lại, nằm yên trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt khiến cho các y bác sĩ còn phải đau lòng. Dòng máu của cô dần dần được truyền ra vào ống truyền máu...

....

Ngày hôm sau, rốt cuộc Quách Dương Thần cũng đã cầu cứu tới Jikey, người đàn ông duy nhất có thể cứu vãn tình hình của Lục thị. Jikey là một người đàn ông mạnh mẽ, hơn nữa còn xuất thân từ xã hội đen. Anh cũng là một người không từ mọi thủ đoạn gì trên thương trường, năng lực của anh khiến cho nhiều người phải nể phục.

Jikey lại là bạn thân nhất của Lục Tề Nam.

Khi nghe tin bạn mình gặp nạn, Jikey đã lập tức tới đất nước S. Việc đầu tiên mà anh làm không phải là đến thăm hỏi tình hình của Lục Tề Nam, mà là đến tập đoàn Lục thị. Cả tập đoàn hiện giờ đang náo loạn vô cùng, cuộc họp hội đồng quản trị cũng đã được mở ra. Nếu như là Jikey không tới kịp, thì có lẽ tập đoàn Lục thị đã rơi vào tay người khác rồi.

Cách cửa phòng họp mở ra, thân ảnh cao lớn của Jikey hiện lên với bộ âu phục đắt tiền, toát lên khí chất mạnh mẽ vốn có của anh. Anh liếc nhìn tất cả cổ đông của Lục thị, chậm rãi bước tới chiếc ghế cao nhất và ngồi xuống.

- Ngài Jikey ...?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Jikey vào lúc này. Khuôn mặt anh lạnh lùng đến đáng sợ, khiến cho tất cả họ sợ hãi. Bầu trông khí im ắng đến nghẹt thở.

Jikey ngồi vắt chân, mãi một lúc sau mới cất giọng:

- Vào lúc này tập đoàn Lục thị đang rơi vào tình thế nghiêm trọng, thế mà các ông lại ngồi đây, tranh nhau chức vị chủ tịch?

Tất cả cổ đông nghe Jikey nói vậy thì cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Nhưng vẫn có người không phục, liền liều mạng nói:

- Vậy còn ngài Jikey thì sao? Sao ngài lại tới đây?

- Ồ?


Jikey nghe ông già kia nói vậy thì không khỏi thấy buồn cười, anh gõ gõ đầu ngón tay xuống bàn rồi liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn ông già kia.

- Cổ phiếu Lục thị rớt giá nghiêm trọng, vậy nên tôi đã thu mua một nửa rồi. Theo lí mà nói, hiện giờ tôi chính là cổ đông lớn nhất của Lục thị.

Câu nói lãnh đạm của Jikey khiến tất cả kinh ngạc, rồi lại nhìn nhau bằng ánh mắt không tin tưởng.

Sao có thể như thế được chứ? Tập đoàn cứ thế mà rơi vào tay người lạ sao?

Jikey nhìn lướt qua những vị cổ đông kia, tựa lên ghế, lười biếng cất tiếng:

- Từ giờ Lục thị sẽ do tôi tiếp quản, nhưng yên tâm, tôi chỉ tiếp quản cho tới khi Lục Tề Nam tỉnh lại. Các vị cũng đừng quá lo lắng quá.

Suy cho cùng những lời của Jikey đều có lí cả, bọn họ không thể không phục, đành để cho Jikey tạm giữ chức vị chủ tịch của Lục thị.

Không ngờ chỉ sau mấy ngày, Jikey đã xoay chuyển lại Lục thị, không những bình an vượt qua kiếp nạn mà còn phát triển hơn nữa. Quách Dương Thần cũng an tâm mà làm việc dưới trướng của Jikey, chỉ mong tới ngày Lục Tề Nam tỉnh lại.

...

Lục Tề Nam tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ nói não của hắn bị tổn thương nặng, cần phải điều trị dài dài. Cơn hôn mê vẫn kéo dài khiến cho người nhà họ Lục lo lắng vô cùng, đặc biệt là Lục phu nhân.

Còn Cố Đông, anh tuy cũng gặp tai nạn giao thông, nhưng suy cho cùng người bị đâm vào cũng là Lục Tề Nam, cho nên Cố Đông cũng hồi phục nhanh hơn Lục Tề Nam. Nhưng cho dù người đứng đầu tập đoàn Lục thị có hôn mê bất tỉnh đi chăng nữa, thì Cố Đông vẫn cứ như kẻ thất bại, không thể nào cạnh tranh được với Lục thị.

Anh ta căm hận Lục Tề Nam vô cùng.

Thời gian đã làm cho Lục Tề Nam dần bình phục lại, nhưng chỉ là hắn vẫn ôn mê. Bác sĩ nói trường hợp này rất hiếm gặp, không thể nào tìm ra được nguyên nhân tại sao Lục Tề Nam chưa tỉnh lại. Chỉ có thể chờ mà thôi.

Chờ đợi...

Cuối cùng sau 2 năm Lục Tề Nam cũng đã mở mắt ra. Tất cả các y bác sĩ và người của Lục gia đều vui mừng vô cùng, bác sĩ làm kiểm tra tổng thể sức khỏe của Lục Tề Nam, thấy không có điều gì đáng lo ngại.

Tuy nhiên, vẫn nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa thì vẫn hơn.

Nhưng Lục Tề Nam thì lập tức yêu cầu xuất viện, tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng hắn cũng không muốn ở lại bệnh viện lâu như vậy. Tập đoàn Lục thị, may mà có Jikey cùng với người trợ lí thân cận nhất của hắn Quách Dương Thần quản lí. Cả hai người họ đều là người mà Lục Tề Nam tin tưởng nhất trên thế giới này.

Jikey đã làm giấy tờ chuyển nhượng lại cổ phần cho Lục Tề Nam, nhàn nhã trở về nước, xem xem cô bé Lina của anh có nhớ anh không. Khi đó anh chịu tới đất nước S để tiếp quản Lục thị, cũng là vì Lina đang giận dỗi anh, là cô đuổi anh đi mà.


..

Khả Như nằm trong vòng tay ấm áp của Lục Tề Nam, cùng nhớ lại quá khứ đã qua của Lục Tề Nam. Cô liếc nhìn hắn, không khỏi cảm thấy xót ra. Người đàn ông mà cô yêu, rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ đây.

Cô giơ tay lên chạm vào khuôn mặt điển trai yêu nghiệt mãi không phai nhòa theo năm tháng kia, cất giọng nũng nịu cùng chút xót ra:

- Khi đó, tại sao vừa mới tỉnh dậy anh lại yêu cầu xuất viện luôn. Đáng lẽ ra anh phải ở lại nghỉ ngơi thêm mới đúng.

Lục Tề Nam nghe cô nói vậy, nở nụ cười mang theo nét cưng chiều hết mực. Hắn bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ cắn.

- Ngốc, bởi vì anh không cho phép bản thân mình trở nên yếu đuối.

Nói thật khi xuất viện, hắn cũng mệt mỏi vô cùng. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì lại bị con gái cưng Thiên Lam quấy rầy. Đúng thật là.

- Thật ra trước mặt em, anh cũng có thể tỏ ra yếu đuối. Em sẽ không cười anh đâu.

Được người phụ nữ mà mình yêu nói những lời yêu thương ấm áp, trong lòng Lục Tề Nam hạnh phúc vô cùng. Hắn nở nụ cười ấm áp mang theo sự cưng chiều hết mực nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, vòng tay ôm cô thật chặt.

- Khả Như, cảm ơn em. Cảm ơn ông trời đã cho em xuất hiện trong cuộc đời nhàm chán của anh. Khả Như, anh yêu em, yêu em rất nhiều. Anh nguyện dùng cả đời này để yêu em, mãi mãi không để em có cơ hội rời xa anh.

Khả Như cười hạnh phúc khi nghe ba từ "anh yêu em", nước mắt hạnh phúc trào ra trên khóe mi. Cả người cô run run, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn.

- Em cũng yêu anh, mãi mãi cũng không rời xa anh.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện