Chương 18
Uể oải tỉnh giấc lại phát hiện mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của người kia. An Nguyệt ngây người ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, Diệp Vũ khi ngủ thật đẹp, cậu không kiềm lòng được vuốt ve từng đường nét sắc bén trên gương mặt của anh. Tim bất giác nhói lên một nhịp.
Đã 2 tháng ở cùng một chỗ với người nam nhân này cậu phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh không chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ sâu sắc mà là....yêu sao?
"Dậy rồi hả bảo bối?" Không biết từ lúc nào Diệp Vũ đã thức dậy.
"D..dạ" cậu giật mình bỏ nhanh tay ra khỏi mặt anh, tai cậu giờ đây đã đỏ cả lên.
Diệp Vũ thấy dáng vẻ bối rối của cậu liền nổi hứng trêu đùa, nắm lấy bàn tay không an phận kia của cậu dungg giọng điệu chín phần không đứng đắn nói : "sao thế hôm qua làm còn chưa đủ sáng tỉnh dậy còn mê luyến tôi đến vậy?"
An Nguyệt nghe anh nói xong mặt đã nóng bừng lên. Nhớ đến chuyện hôm qua mình trên giường phóng đãng như thế nào liền muốn đào một lỗ chui xuống dưới.
Thấy vẻ mặt đỏ ửng như trái cà chua kia của cậu Diệp Vũ vô cùng hài lòng mà ngưng chọc ghẹo, anh xoa xoa đầu cậu môi đã cong lên tạo thành một nét vô cùng dịu dàng.
An Nguyệt bị Diệp Vũ chạm vào bất ngờ không tự chủ được cảm xúc của mình, tim lại bắt đầu đập loạn. Trong đầu đang niệm liên tục một câu "bình tĩnh Hạ An Nguyệt, Diệp Vũ không phải của mày!"
Hai tháng nay An Nguyệt đã chân chính nhận ra tình cảm của mình đối với Diệp Vũ. Cậu sớm biết mình là bị yêu thương của anh dành cho "người kia" thao túng tâm trí nhưng làm sao đây? An Nguyệt cậu còn cách nào khác để thoát ra khỏi thứ dịu dàng ôn nhu không dành cho cậu?
"Sao thế lại ngẩng người rồi?"
"À..dạ không sao hôm nay em phải tới phim trường sớm" An Nguyệt trả lời.
"Dậy chuẩn bị, tôi đưa em đi!" Diệp Vũ ôn nhu hướng cậu nói.
______________________________________
Đưa cậu đến chỗ quay phim chiếc xe hiếm có đắt tiền của anh làm tất cả mọi người trong đoàn đều chú ý nhưng sau đó lại lờ đi.
Chuyện ngôi sao có kim chủ đã quá quen thuộc trong giới. Chỉ là họ có hơi bất ngờ khi người bước ra từ chiếc xe kia là Hạ An Nguyệt mà thôi. Ai cũng biết trước giờ có rất nhiều người tai to mặt lớn muốn áp dụng quy tắc ngầm với cậu, cơ thể với gương mặt như thế ai lại không muốn bao dưỡng làm tình nhân của mình. Nhưng An Nguyệt trước giờ luôn từ chối hết tất cả lời đề nghị cũng đắc tội không ít người quyền thế.
An Nguyệt đang treo đầu óc lên trời, ngón tay vô giác chạm vào đôi môi hồi tưởng lại nụ hôn trong xe sáng nay. Rồi lại vô giác cười tủm tỉm một mình . Quản lý Trịnh bên cạnh thấy minh tinh nhà mình như thế có chút rợn gáy.
"An Nguyệt cậu sao thế?"
"À không không không....em không có sao" An Nguyệt nhanh chống biện hộ cho bản thân sau đó vội cầm kụch bản lên đọc vài chữ.
Lần này đóng vai nam thứ hợp tác cùng đạo diễn nổi tiếng trong giới nên cậu vô kỳ vọng vào tác phẩm này. Thoại cũng nhiều hơn trước, lại còn là phim truyền hình nói thật An Nguyệt cậu chưa từng có nhiều thoại như bây giờ nên lúc đầu cầm kịch bản xem qua cậu có chút hoảng.
Vai diễn của cậu đóng là một chàng trai si tình vì nữ chính, nhưng lại không biết cách để yêu thương cô. Chàng trai liên tục dùng mọi thủ đoạn để cô gái đến bên mình, kể cả phải giết người. Đến cuối phim thì mọi tội ác của chàng trai bị phanh phui, vì cá tính của nhân vật này khá cực đoan nên hắn lựa chọn cách tự tử.
An Nguyệt vừa đọc kịch bản vừa cau mày, ngước nhìn quản lý Trịnh nói: "chị Trịnh nhân vật của em không phải là quá thảm hay sao?"
Quản lý Trịnh nhìn cậu tỏ vẻ đồng ý "đúng là rất thảm tính cách nhân vật cũng không có gì giống cậu, còn phải nói đây là nhân vật có thể nói là phản diện hơn nữa rất có chiều sâu..."
Thấy tiểu minh tinh kia im lặng quản lý Trịnh lại châm chọc vài câu: "mà Diệp tổng muốn người của mình diễn vai gì tôi đoán được sao...cậu nói đúng không Hạ An Nguyệt?"
An Nguyệt nghe thấy quản lý Trịnh nói mặt lập tức đỏ bừng ho khan vài cái.
"Chị...chị..."
Quản lý Trịnh nhìn thấy An Nguyệt xù lông với mình thì liền cười phá lên. Ngoài trừ quản lý Trịnh ra không ai biết Kim Chủ của An Nguyệt là Diệp Tổng, mới đầu cô còn cảm thấy sốc sau này lại thành cái cớ để chọc giận An Nguyệt.
"Thôi không đùa cậu nữa sắp đến cảnh của cậu rồi chuẩn bị tốt để chị đây đi mua nước cho cưng hạ hỏa hahaha"
Quản lý Trịnh rời đi An Nguyệt mới suy nghĩ lại những gì cô vừa nói.
An Nguyệt khi đi casting bộ phim này nhìn thấy dàn diễn viên hạng A cùng tên đạo diễn cũng tự biết thân phận chỉ casting vào những vai nhỏ chứ không mơ mộng gì đến vai thứ chính. Suy nghĩ một hồi thì cậu cũng phần nào ngờ ngợ có phải vị kim chủ đại nhân của mình đích thân giành lấy vai diễn này cho cậu không?
______________________________________
Sau khi kết thúc các cảnh quay của mình An Nguyệt nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại thì liền cấp tốc thu dọn đồ chào tạm biệt mọi người sau đó chạy nhanh ra chiếc xe thể thao màu đen đắc tiền đang đỗ trước phim trường.
Tiến lại gần xe của anh cậu như cảm thấy có gì không ổn vội vàng chỉnh lại đầu tóc quần áo rồi mới mở cửa đi vào.
Tâm trạng của An Nguyệt hiện tại cực kỳ vui vẻ, thâm tâm không ngừng lảm nhảm "vui chết mất Diệp tổng đến đón mình!"
Mấy ngày qua cậu đi quay ngày nào anh cũng đưa cậu tới phim trường sau đó đến giờ sẽ đến đón cậu về.
Diệp Vũ nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu ôn nhu nói: "vui đến vậy sao?"
Cậu gật gật đầu.
"Hôm nay như thế nào? Tốt không?" Diệp Vũ vừa khởi động xe vừa hỏi cậu.
An Nguyệt lập tức trả lời anh: "tốt rất tốt đạo diễn khen em rất nhiều còn nói...em còn trẻ sau này sẽ..."
An Nguyệt chưa nói hết câu thì thấy Diệp Vũ đang cố nhịn cười. Cậu phụng phịu anh là đang có ý gì đây sao tự nhiên lại cười cậu.
Sở dĩ anh cười như thế vì bảo bối của anh đã gần 30 rồi nhưng khi điều tra về thân phận mới của cậu thì mọi giấy tờ đều ghi là 19 tuổi. Quả thật là cậu rất trẻ dù cho 10 năm trước hay bây giờ cũng chẳng thay đổi và có lẽ sau này cũng vậy. Chỉ là...
Chỉ là cậu bây giờ là An Nguyệt của anh, một An Nguyệt chưa từng bị những ký ức đau khổ kia dày vò. Khi tìm được cậu sau ba năm Diệp Vũ đã cố chấn tỉnh bản thân mình không kích động cậu để làm cậu nhớ ra mọi thứ trước kia. Dù trước kia như thế nào đi nữa thì chàng trai anh yêu cũng đã trở về bên cạnh anh với thân phận là Hạ An Nguyệt.
Nhìn thấy chàng trai bên cạnh mình đang cười đùa vui vẻ, anh lại không kiềm lòng được suy nghĩ năm đó khi cậu 19 tuổi đã trải qua những gì. Những suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.
"Liệu có phải em đã một mình đi đến thành phố xa lạ, có phải em đã cố gắng mà mỉm cười đối mặt với thế giới tàn nhẫn này, tiền bạc, công danh, sự nghiệp và các mối quan hệ có phải đã bức em đến kiệt sức?"
Rơi vào trầm tư một lúc lâu Diệp Vũ mới dừng xe, anh kéo An Nguyệt xuống. Ôm chầm lấy cậu, hình ảnh một thân ảnh nhỏ bé đang bị bao bọc bởi một vòng tay to lớn giữa con đường hoa anh đào tháng tư đẹp đến nao lòng.
An Nguyệt vẫn đang không hiểu rõ hành động đột ngột này của anh, cậu chỉ biết cái ôm của anh rất ấm áp. Cậu chỉ biết tham lam tận hưởng sự ấm áp đó, đầu tựa vào cơ ngực rắn chắc của Diệp Vũ.
"An Nguyệt vào mười năm trước tôi đã luôn khao khát được ôm lấy em như thế này."
"Nhưng mười năm trước em vẫn chỉ là một đứa trẻ...anh..biến thái!" Giọng nói của cậu có chút vui vẻ và thẹn thùng.
"Tôi yêu em An Nguyệt!"
Thanh âm của Diệp Vũ truyền thẳng vào tai cậu, nó chạm đến tầng cảm xúc mãnh liệt nhất của An Nguyệt. Anh đang tỏ tình với cậu, anh đã nói yêu Gia Bảo vô số lần nhưng đây là đầu tiên anh nói yêu An Nguyệt.
Diệp Vũ cảm nhận được sự run nhẹ của cậu, cũng cảm nhận được từng giọt nước mắt rơi trên áo của mình. Anh ôm cậu chặt hơn lặp lại nhiều lần câu nói "tôi yêu em" cho đến khi nghe được giọng nói dịu nhẹ của người kia.
"Anh đang nói yêu An Nguyệt, anh đang nói yêu em sao?"
Diệp Vũ xoa đầu cậu, anh nhẹ nhàng nâng gương mặt đang nức nở kia lên nhìn vào đôi mắt sáng ngập nước chất chứa vô vàn tâm sự. Lau đi những giọt pha lê từ đôi mắt người anh thương.
"Tôi đang tỏ tình với em An Nguyệt."
Mặc kệ cái suy nghĩ "mình chỉ là một thế thân" An Nguyệt cậu yêu Diệp Vũ, cậu muốn anh, cần anh. Cậu yêu giọng nói trầm tĩnh, điệu bộ, cử chỉ ôn nhu của anh. Thử một lần tôn thờ thứ cảm xúc mình đã giấu suốt hai tháng qua, đôi môi cậu do dự mấp máy nhưng cuối cùng lại dõng dạc nói ra ba chữ: "EM YÊU ANH!"
Cậu nhón chân chủ động hôn lên đôi môi của Diệp Vũ. Anh rất nhanh chóng đáp lại sự chủ động của cậu. Nhớ lại năm đó cậu tỏ tình anh cũng dưới con đường hoa anh đào cũng chủ động hôn anh như thế.
Bình luận truyện