Yêu Hận Triền Miên

Chương 81: Thiên đường và địa ngục (4)



editor Cát

Tại sao? Cô cũng muốn biết! Lương Úy Lâm! Tại sao?

Anh kéo cô từ trong lồng ngực ra, nắm thật chặt tay cô, lôi cô đi về phía trước. Anh muốn đưa cô đi nơi nào? Đã không quan trọng nữa rồi, giờ khắc này cô phát hiện, dù anh có mang cô đến địa ngục thì cô cũng cam tâm tình nguyện.

Đêm khuya nghĩa trang an tĩnh mà âm lãnh. Dù là ánh trăng sáng ngời cũng không cách nào đem tầng khí âm lãnh kia vơi bớt đi phần nào.

Cô biết tại sao anh đưa cô đến nơi này nhưng cô không biết anh đang suy nghĩ gì. Mới vừa rồi lái xe anh cũng không buông tay cô ra, ban đêm lại đem đến cho cô sự ấm áp và dũng khí đến nơi này, mặc dù nơi đây ban ngày cô cũng cảm thấy sợ nhưng giờ đây cô lại không thấy như vậy. Chỉ vì có anh bên cạnh mình.

Cầu thang dài không biết đi đã bao lâu mãi cho đến khi thở hổn hển mới leo lên đến nơi. Không có ồn ào như trong thành phố, từng dãy bia mộ dưới chân của bọn họ, đây là nơi cuối cùng của những người đã chết đi.

Nhược Tuyết lặng lẽ nhìn về phía xa chỉ có một ngôi mộ, cây cỏ xung quanh xanh tốt, an tĩnh yên lặng.

Anh lôi cô hướng tới phần mộ đó, càng đi tới gần đôi mắt cô bỗng chốc trợn to đây là……ngôi mộ chung của ba mẹ.

Chữ khắc trên tấm bia đá tinh xảo, trừ tên của cha mẹ cô được khắc ở bên ngoiaf cũng không có tên bia mộ, không có ngày sinh hay lạc khoản gì cả.

Trên bia mộ là người phụ nữ có nụ cười hiền hậu, bên cạnh là một người đàn ông nho nhã chính trực, ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ…

Thời gian trong chốc lát như lặng yên. Nhược Tuyết ngây ngốc đứng ở nơi đó, trong trí nhớ chỉ có xuất hiện gương mặt mà trong giấc mơ cô mới nhìn thấy. Ý thức từ từ rõ ràng trở lại.

". . . . . . Cha. . . . . . Mẹ. . . . . ." Mãi cho đến khi gọi ra, cô mới phát hiện ra mình khóc. Nước mắt điên cuồng rơi xuống, nhìn gương mặt quen thuộc của cha mẹ mà lại tưởng như xa lạ, khóc đến không thể kiềm chế, hai chân quỳ xuống.

"Con là con gái của cha mẹ, Nhược Tuyết đây, Nhược Tuyết đến thăm cha mẹ…”

Nhưng bọn họ không đáp lại cô, mẹ không còn như trước kia vẫn hay thương yêu dặn dò cô: “Nhược Tuyết, ra ngoài cần thận, nhớ về nhà sớm.” Ba cũng không còn ở trong thư phòng cùng cô và anh trai học bài. Người một nhà ngồi cùng nhau, sau đó đi học cùng, náo nhiệt thảo luận chuyện trò, những điều này chỉ còn là kí ức mà thôi.

Xa cách li biệt vĩnh viễn, chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời là thế này. Cô không biết mình đã khóc bao lâu, cứng rắn, hít thở quay đầu tìm người đàn ông kia.

Anh đứng ở xa xa, quần áo màu đen, dung hòa với màn đêm xung quanh giống như trời sinh đã thuộc về Ám Dạ.

"Em. . . . . . Cám ơn anh." Cô thật biết ơn anh đã đưa cô đến nơi này, cảm tạ anh đã thực hiện tròn mong ước của cô. Cảm ơn anh sau khi cha mẹ cô qua đời đã chôn cất họ chung một chỗ.

Anh không có nói chuyện, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt âm trầm của anh, làm cho người ta không nhìn thấy rõ anh như thế nào.

Trầm mặc bao quanh bọn họ, ở nơi tĩnh lặng này không có bất cứ âm thanh nào, khiến cho bọn họ cũng trầm mặc theo. Thời gian như dừng lại trong giây phút.

Không biết thời gian qua bao lâu, trong đêm đen, vang lên thanh âm của anh, "Đi."

Nhược Tuyết vịn tấm bia đá từ từ đứng lên, đầu gối thật đau, xem ra bọn họ ở đây rất lâu rồi. Cô đến gần nhìn mặt anh, cô muốn hỏi mộ của anh trai ở đâu nhưng cô không dám. Có lẽ làm người không nên quá tham lam, hôm nay gặp được cha mẹ, đã là món quà sinh nhật to lớn lắm rồi có lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ nhìn thấy anh trai, có phải không Lương Úy Lâm?

Thật ra thì cô còn muốn hỏi Tiểu Ngữ đâu? Cô gái xinh đẹp đã mất, cùng với tình nghĩa chị em ba năm đang ở nơi nào? Cô thật sự muốn gặp cô ấy, gặp được cha mẹ cô đã là thõa mãn nhưng cô muốn trước mặt Tiểu Ngữ nói lời xin lỗi, lòng của cô đời này cũng không bình tâm được.

Lương Úy Lâm, có thể hay không? Có thể cho cô cơ hội này?

"Tiểu Ngữ, không ở nơi này." Cho dù là trong bóng đêm như vậy nhưng anh cũng có thể nhìn ra nét mặt của cô đang nghĩ gì. Nhưng tiểu Ngữ của anh sao có thể ở chỗ này? Tiểu Ngữ của anh chỉ ở một nơi chỉ có một mình nó mà thôi.

Đây là lần đầu tiên, Lương Úy Lâm ở trước mặt cô nhắc tới Tiểu Ngữ mà không có phát giận. Nhược Tuyết duỗi tay đi tới nắm bàn tay anh.

Nếu như có thể, chúng ta cùng nhau nắm tay nhau như vậy? Lương Úy Lâm?

Lương Úy Lâm dùng sức nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại kia không có lên tiếng nữa. Nhẫn kim cương trên ngón tay ở trong bóng tối tỏa ra ánh sáng xinh đẹp. Nhưng ánh sáng này khiến mắt anh đau nhói, đau nhói tới tận tim. Lương Úy Lâm, không nên, thật không nên!

Sau khi nói lời từ biệt cha mẹ, bọn họ không có trở ra con đường trở về nhà mà anh lại nắm chặt tay cô đi đến một hướng khác. Nhưng tại sao càng đi càng lệch, càng chạy thì càng xa?

Cô cảm thấy có cái gì không đúng, đây là đường xuống núi nhưng tạ sao lại hoang vu, cảm giác sợ hãi như vậy? Cho đến gần chân núi tối đên kia, nơi xa ánh đèn thành phố. Chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo đi đến nơi toàn cỏ dại và bụi gai.

Thảo diệp sắc bén đâm vào bắp chân của cô truyền đến một trận đau nhức, nhưng Nhược Tuyết không dám la lên. Bởi vì cô cảm thấy người đàn ông đang kéo tay cô vẫn đi càng lúc càng nhau, sức lực trên cánh tay càng ngày càng nặng.

Đi thẳng đến dưới chân núi, dưới ánh trăng, cô mới phát hiện nơi này là một mảnh rất cằn cỗi có một ngôi mộ, cỏ dại mọc um tùm xung quanh, nhưng phía trên là một ngôi mộ được đắp gọn gàng. Không lẽ là bãi tha ma? Chẳng lẽ….

Trước mặt Lương Úy Lâm là phần mộ cô đơn? Trống trải đến nỗi tấm bia mộ cũng không có. Anh dừng lại, yên lặng nhìn nơi đó “Biết là ai không?”

Lòng Nhược Tuyết giống như là chợt ngừng đập, vừa lạnh lẽo vừa đau lòng , giống như là đột nhiên chìm vào biển rộng đầy lạnh lẽo biển, hô hấp trở nên khó khăn, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt rồi. Cô từ Thiên đường rơi xuống địa ngục sao?

Anh ác ý tới gần, kéo cô qua “ Em nên biết là của ai, là Lăng Nhược Phong!"

Thì ra đường từ thiên đường đến địa ngục lại gần như vậy, gần đến mức có thể chạm tay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện