Yêu Hận Vô Tận

Chương 45



Ở Du Hợp Trang, thời điểm náo nhiệt vui mừng nhất là mừng sinh thần của chủ tử, năm nay Bộ Nguyên Ngạo được hai lăm tuổi, cho nên việc tổ chức so với năm trước còn náo nhiệt hơn. Vốn là Bộ Nguyên Ngạo vì xuất môn làm việc, mà bỏ lỡ việc tổ chức sinh nhật năm nay, nhưng không ngờ hắn lại về sớm hơn dự định, việc ăn mừng lại được khơi lên lần nữa, trở thành công việc quan trọng nhất ở Du Hợp Trang trong mấy ngày gần đây.

Các tỳ thiếp trong các viện đều dốc sức dụng tâm, tập ca luyện múa, thu gom ngọc tốt, bảo vật lạ làm lễ vật dâng hắn….Ai nấy đều dốc mười phần công sức ra mà chuẩn bị.

Đối với những người phụ nữ trong Du Hợp Trang, lần mừng sinh thần này, ai cũng mong muốn chiếm được sự chú ý, yêu thích của Bộ Nguyên Ngạo, đây cũng là cơ hội mà các nàng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, sẽ là phúc? Hay là họa?

Sau lưng không khí náo nhiệt này còn là sự hãi và suy đoán.

Nhất là Uất Tử và Hình Phấn Tuyết, sự im lặng của Bộ Nguyên Ngạo đối với hai ả chính là một sự dày vò! Không biết hắn cuối cùng là tin, hay không tin Uất Lam chính là hung thủ? Hắn sẽ làm gì cho hai người có công ‘bắt được hung thủ’ là hai ả đây?

Vì sao? Hắn lại thả Uất Lam ra, lại không đề cập gì đến vụ trúng độc của Xu Xu? Hắn rút cục là đang nghĩ cái gì trong đầu? Nếu hắn tin rằng Uất Lam là hung thủ, hắn sẽ không thả nàng ta đi! Còn nếu hắn không tin….Thì tại sao hắn lại không tìm các nàng để đối chất.

Sự im lặng … Đối vối bất cứ kẻ nào, cũng là một sự tra tấn.

Ân Bội Xu không hề hé răng ngồi trong phòng, nàng cảm thấy mình vẫn còn may mắn hơn những người phụ nữ của hắn, ít nhất nàng cũng không phải cố gắng mỉm cười. Tất cả những người phụ nữ trong Du Hợp Trang này, trong lòng đều có thể hiểu, sự im lặng của hắn là biểu hiện của một trận cuồng phong sắp tới, nàng cảm thấy có chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Nhưng để cười nhạo những người phụ nữ này, thì nàng lại không làm được…Trận cuồng phong sắp tới này, nàng thật sự sẽ không quan tâm đến sao?

Nhưng nàng biết…Hắn thu Uất Tử vào nhà, ngủ với nàng ta, nhưng hắn lại chưa từng chạm vào người nàng. Trước đó, nàng vẫn nghĩ rằng hắn trân trọng mình, bây giờ, nàng không còn ngây thơ ngờ nghệch như vậy nữa.

Trời đã tối rồi, Du Hợp Trang vì tổ chức lễ mừng mà treo đầy những đèn lồng đủ màu sắc, đẹp đẽ, chói lọi.

Ân Bội Xu tắm rửa trang điểm tỉ mỉ cả một buổi, nàng nhìn mình trong gương, trẻ trung xinh đẹp, lại thêm trang sức châu ngọc, sắc đẹp của nàng có thể động lòng bất cứ ai. Nàng nhìn lại khắp người một lượt. Không thể thua kém Uất Lam tỷ!

Đúng vậy, nàng thừa nhận bản thân nàng bỉ ổi, nàng thật sự hy vọng Uất Lam tỷ có thể ra đi! Nghĩ đến thời điểm Uất Lam tỷ rời khỏi nơi này, lòng nàng hồi hộp vô cùng, lóe lên vài tia hy vọng, nàng mong rằng khi tỷ ấy đi rồi, thì ánh mắt, trái tim của Nguyên Ngạo sẽ chỉ hướng đến nàng!

Nhưng mà…Có lẽ sẽ không thể! Nếu Uất Lam tỷ đi rồi, thì ánh mắt của huynh ấy sẽ không bao giờ chứa thêm bất kỳ kẻ nào khác nữa.

Đêm nay. Nàng muốn vì bản thân mình mà đánh cuộc với vận mệnh một lần!

Nàng muốn Nguyên Ngạo nhìn thấy tuổi trẻ của nàng, sự xinh đẹp của nàng, để huynh ấy sẽ muốn nàng, lấy nàng làm vợ, yêu nàng!

Những thứ thuộc về Uất Lam tỷ đều đã là quá khứ, đã qua đi rồi! Nguyên Ngạo nhất định cũng hiểu rõ, huynh ấy và Uất Lam tỷ đã có rất nhiều lý do khiến cho hai người không thể nào tiếp tục ở bên nhau được nữa, ít nhất là không thể có hạnh phúc khi ở bên nhau nữa. Nếu huynh ấy đã hiểu được, thì hà cớ gì phải trầm mê hoài trong mộng, mà không chấp nhận một người thật, một tương lai có nàng kề bên chứ?!

Nàng muốn Nguyên Ngạo ca của nàng tỉnh lại!

Khi Xu Xu uyển chuyển đáng yêu, tha thướt bước vào căn phòng Nguyên Ngạo, hắn đang ngồi ở ghế dựa, hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng trên khuôn mặt lại không hề có một chút rung động, bàn tay nàng xiết chặt, gian phòng này, từng là của hắn và Uất Lam tỷ….Những thứ từng thuộc về hắn của Uất Lam tỷ…Nàng nhất định phải đoạt lại tất cả, từng thứ một!

Nàng nhìn hắn, lúng liếng đôi mắt, nàng đi qua ngồi trên đùi hắn, ôm cổ hắn. Hắn nhìn nàng, cũng khẽ siết lấy thắt lưng nàng. Nàng nén sự ngượng ngùng của mình lại, khởi đầu rất tốt!

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, khẽ hôn lên đôi môi của hắn … Nàng chỉ vừa chạm đến đôi môi của hắn, liền cảm thấy, thật lạnh, hắn nhanh chóng mím môi lại. Sau đó hắn kéo nàng ra, đưa tay giữ lấy hai gò má của nàng, dịu dàng nhìn nàng, thở dài nói: “Xu Xu…Muội thật đẹp quá!”

Nước mắt nàng…chảy đầm đìa trên mặt, trong khoảnh khắc hắn đẩy nàng ra, nàng đã hiểu … Thứ gì đã không thuộc về nàng, thì mãi mãi cũng không thuộc về nàng.

Nụ hôn của hắn dừng trên trán nàng, hắn nói, như một lời chúc phúc cho nàng: “Xu Xu, Nguyên Ngạo ca ca không thể nào bảo vệ muội mãi được, muội nhớ học cách mạnh mẽ mà sống tiếp, biết không.”

“Muội không muốn phải mạnh mẽ, muội muốn huynh!” Xu Xu cố chấp cất lời, có chút trẻ con.

Hắn cười, có chút chua xót: “Nếu thời gian của huynh còn đủ,…. nhất định huynh sẽ giúp muội tìm được hạnh phúc đích thực của muội.”

Thời gian còn đủ sao? Xu Xu trừng lớn đôi mắt, lời này, có hàm ý gì?!

Giúp nàng tìm được hạnh phúc ư? Vậy còn hắn? “Huynh muốn đi tìm Uất Lam tỷ sao?” Nàng cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn mỉm cười, lắc đầu: “Không … Nàng ấy, đã tự do rồi.”

Nàng quả thật đã tự do rồi, hắn biết Mẫn Lan Thao đi tìm nàng, bao nhiêu đố kỵ của hắn đều cố gắng nén xuống, hắn ghen tị đến phát điên, nhưng để cho nàng được hạnh phúc, có nhiều đau thương hơn nữa hắn cũng sẽ nuốt xuống, chỉ có thể nuốt xuống.

Yến hội, đã đến lúc cao trào, mấy vũ công trên sân khấu đang múa những điệu múa hoa lệ, quyến rũ, tiếng tấu nhạc, ánh trăng, ngọn đèn…Tất cả đan vào nhau, thành một bầu không khí vô cùng xa hoa, hưởng thụ.

Khi Bộ Nguyên Ngạo uống xong số rượu mời của các thiếp thất, dường như đã ngà ngà say, ôm Ân Bội Xu ngồi trong lòng, cười nói nhỏ nhẹ. Những thiếp thấp vì nụ cười của hắn mà an tâm, nhưng cũng lại lo lắng, cũng đành nở những nụ cười đầy mị hoặc quyến rũ.

Trong ánh mắt của Bộ Nguyên Ngạo hàm chứa ý cười nhìn tất cả các nàng một lượt, tuy cười nhưng lại khiến cho các nàng lạnh cả sống lưng, nụ cười của hắn, là châm chọc và thương hại.

Khi điệu múa kết thúc, các vũ cơ lui ra hết, tiếng nhạc cũng dừng lại. Tất cả mọi người đều hướng về Bộ Nguyên Ngạo, đợi hắn tuyên bố kết thúc buổi tiệc ngày hôm nay. Hắn ôm lấy bả vai của Ân Bội Xu, ngồi thẳng lên, cười cười.

Trong căn phòng rộng lớn sang trọng bỗng dưng lâm vào yên lặng, mọi người không tự giác được, mà cũng thẳng người lên.

“Mọi người đều mong ta sẽ nói gì phải không?”

Thì ra hắn đều biết, bọn họ nãy giờ ngồi xem ca múa, mà trong lòng nhấp nhổm không yên.

“Ta có một tin muốn nói, không liên quan gì các người cả.”

Có vài cô nương lạc quan nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Ta muốn đem tất cả tài sản của ta tặng cho muội muội của ta, Ân Bội Xu.”

Câu nói này như quả tạ ngàn cân giáng xuống, tất cả mọi người đều há hốc miệng, kinh ngạc.

Muội muội sao? Ân Bội Xu run lên, từ khi nào, nàng đã trở thành muội muội của hắn?

“Tin thứ hai là, sáng mai tất cả các người đều có thể đi về nhà mẹ đẻ được rồi. Ta nghĩ….” Hắn cười: “Xu Xu chắc hẳn không cần thiếp thất. Đồ đạc này nọ của các người có gì cứ mang đi hết, xem như quà ta bồi thường cho các người.”

“Không được!” Uất Tử đứng lên, mọi người ngơ ngác nhìn ả ta : “Nguyên Ngạo, chàng không thể làm như thế với thiếp được! Thiếp đang mang thai con của chàng mà!”

“Phải không?” Hắn cười : “Cô nên hy vọng trong bụng cô tốt nhất đừng có con, nếu có, có thể khẳng định cô đúng là một kỹ nữ rồi. Các người, ai cũng không có tư cách sinh con cho ta, ta không hề có ý định cho các người sinh con cho nhà họ Bộ.”

“Nguyên Ngạo..” Hình Phấn Tuyết khóc nấc lên, kéo theo đó là tiếng khóc của những cô nương khác, trong đại sảnh tràn ngập tiếng kêu khóc : “Chàng không thể làm như vậy với thiếp được.”

“Đúng thế, cô và Uất Tử sẽ được đối xử đặc biệt.” Hắn đưa mắt nhìn qua hai ả:“Các cô không cần phải về nhà mẹ đẻ làm gì.”

Hai ả mừng rỡ vô cùng, các cô nàng khác cũng khóc nháo lên, la hét nói không công bằng, các nàng cũng muốn ở lại.

“Hai cô cứ đi thẳng đến nha môn là được.” Bộ Nguyên Ngạo cười lạnh: “Chứng cứ ta đã đưa tới nha môn rồi, hy vọng tiền của các cô còn đủ để hối lộ cho Thanh Thiên đại lão gia.”

Bộ Nguyên Ngạo tận hưởng cảm giác thỏa mãn này, tiếng khóc nháo của những người đàn bà này khiến hắn cảm thấy vui sướng!

Đột nhiên, tiếng khóc như ngừng hẳn, như là các nàng bị người ta bóp lấy yết hầu của mình, hắn cảm giác Xu Xu ngồi trong lòng hắn chợt run rẩy, hắn nghi hoặc mở mắt ra, liền nhìn thấy nụ cười của Uất Lam, nụ cười mà hắn vẫn hay mơ về, nàng đang đứng trước cửa nhìn hắn…

Hắn nhắm chặt mắt lại, mắt hắn như bị chói bởi ánh sáng không thể mở ra được, là ánh sáng tỏa ra từ nàng!

Hắn từ từ đứng lên, dưới ánh đèn sáng trưng, nàng đang đứng đó….Đây có phải là ảo giác của hắn không?

“Uất Lam…”

Nàng đang cười với hắn, nụ cười này của nàng hằng đêm hắn vẫn mơ tới, ngọt ngào, thuần khiết, bao dung….

Hôm nay nàng thật sự rất đẹp, đẹp quá!

Uất Lam nhìn hắn, nở nụ cười, nàng đi về phía hắn, làn váy đẹp đẽ rủ trên nền thảm đỏ, nàng giống như một nàng tiên vừa hạ xuống cõi trần, đây là bộ quần áo mà nàng dùng suốt năm năm tỉ mỉ vì hắn mà khâu từng mũi, để khi nàng và hắn gặp lại, có thể mặc.

Hắn nhìn nàng như si ngốc, đưa tay về phía nàng, nàng đi lên bậc thang đưa tay ra, nắm lấy tay hắn.

Nước mắt của Ân Bội Xu chỉ trong thoáng chốc tuôn ra như mưa, nàng nhìn về phía Uất Lam, đời này…Nàng không thể thay thế được Uất Lam tỷ, tỷ ấy thật đẹp, ở trong mắt của Nguyên Ngạo, tỷ ấy lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, đã nói lên tất cả.

Hắn và Uất Lam đều đang cười…Ánh mắt hai người, chỉ hướng về nhau.

“Sinh nhật vui vẻ, Nguyên Ngạo.” Nàng nói.

“Uất Lam…” Hắn cười.

“Nguyên Ngạo, chén này, muội muốn mời huynh.” Nàng cười rộ lên: “Uống xong chén rượu này, hai chúng ta đều tự đi tìm lấy hạnh phúc của chính mình nhé.”

Hắn cứng đờ người, nhưng nhanh chóng gật đầu, bưng chén rượu lên.

Uất Lam nhìn hắn, nàng, thật sự rất may mắn, bởi vì hắn và nàng đã có biết bao nhiêu day dứt, bao nhiêu hận thù, bao nhiêu yêu thương với nhau…Nếu nàng và hắn cứ mãi hạnh phúc như vậy, thì nàng thật sự sẽ rất luyến tiếc, không nỡ chết đi, luyến tiếc để lại hắn một mình trên cõi đời này.

“Nguyên Ngạo, vì sự lãng quên của chúng ta, cạn chén nào.” Nàng mỉm cười, cầm lấy một cái chén, nhưng lại không rót rượu vào.

“Nguyên Ngạo…” Nàng muốn mỉm cười chúc phúc cho hắn, nhưng mà nước mắt, đã trào ra từ khóe mắt từ bao giờ: “Kiếp sau…Chúng ta nhất định phải làm một đôi tình nhân có duyên, có phận!”

Con dao nhỏ giấu trong tay áo của nàng, nàng khẽ lấy nó ra, đâm vào vị trí mà Mẫn Lan Thao đã chỉ cho nàng, máu nơi đó của nàng….là tinh khiết nhất.

“Không!” Bộ Nguyên Ngạo rống lên một tiếng thảm thiết, vươn tay chụp lấy con dao kia, con dao sắc cắt xẹt qua tay hắn. Hắn sững sờ nhìn máu trong chén càng lúc càng nhiều, nỗi sợ hãi của hắn cũng cứ thế mà đầy lên, thấm vào tận xương tủy! Hắn sắp có thể vượt qua được những năm tháng khó khăn sắp tới, bằng sinh mệnh của nàng……Những năm tháng không có nàng!

Nàng dùng chính sinh mệnh của mình rót đầy chén rượu này, nàng hy vọng hắn có thể quên đi tất cả, cứ thế mà quên đi….Tâm nguyện cuối cùng của nàng, chỉ là hắn có thể quên đi tất cả, nàng cũng có thể quên đi mọi thứ.

Kiếp sau nhất định nàng sẽ không phải đau khổ như thế, nàng nhất định phải uống từng ngụm, từng ngụm, cạn sạch chén canh Mạnh Bà, cho dù có quên đi hết tất cả những ngọt ngào của nàng và hắn đi chăng nữa, thì nàng cũng muốn quên sạch sẽ những những hồi ức đau thương này. Nếu nhất định có kiếp sau, nàng muốn đầu thai vào một gia đình bình thường, không mang oán thù, không có cừu hận với hắn.

Nàng ngã vào lòng hắn…Đây thực sự là lần cuối cùng nàng có thể nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn như thế này. Nàng dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy bàn tay của Xu Xu đang khóc nức nở, nàng đặt bàn tay Xu Xu vào tay hắn. Nàng nhìn sâu vào khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con của Xu Xu, từ nay về sau, người đàn ông đau khổ này của nàng, giao cho cô bé….

Nàng muốn đưa mắt nhìn hắn một lần nữa, nhưng mà hình như nàng đã không còn thời gian rồi.

Thật ra, nàng muốn mặc hỉ phục đến gặp hắn, thế nhưng nàng sợ cả người nàng đỏ tươi như thế này, sẽ phải làm một du hồn lang thang khắp nơi, nàng bắt đầu không nghĩ gì được nữa, nàng mệt quá, nàng muốn nhanh nhanh đi đầu thai chuyển thế, bắt đầu một kiếp khác, kiếp sau, có hắn mỉm cười chờ đợi nàng…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện