Yêu Họa Giang Hồ
Chương 49: Phản công
Đẩy cửa ra, ánh vào tầm mắt là một bàn làm viêc, môt cái tủ hồ sơ, còn có một vách tường treo đầy bằng khen.
Văn phòng mộc mạc rộng rãi lại sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời từ cửa sổ bằng kính lặng lẽ chiếu vào, rọi cả một phòng ấm áp.
Tia sáng màu vàng nhạt thản nhiên phác họa đường viền quanh sườn mặt người ngồi đằng sau bàn, chuyên tâm đến dường như hòa cùng một thế với căn phòng yên tĩnh này.
Trong lòng Phong Linh Hiểu thầm cổ vũ bản thân, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thật cẩn thận đi qua nhưng vẫn không thể tránh được mà phát ra âm thanh.
Rõ ràng nghe thấy được tiếng bước chân rất nhỏ, thế nhưng Tư Không Tố cũng không ngẩng đầu lên, chí nhàn nhạt nói một câu: “Ngồi đi.”
Phong Linh Hiểu đi đến trước bàn, đứng im, vô thức nắm chặt nắm tay.
Cô không có cử động gì, cũng không nghe theo lời Tư Không Tố ngồi xuống, mà là đứng rất lâu, hai tròng mắt lành lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt.
Tình huống này giằng co trong vài phút, phát hiện cái bóng đang bao phủ mình vẫn không có gì thay đổi, người tới cũng không có phản ứng gì, rốt cục Tư Không Tố ngừng viết, ngẩng đầu lên.
Vào khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc đến Phong Linh Hiều, trong mắt Tư Không Tố xẹt qua một tia kinh ngạc, lại lập tức khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu. Giống như cái gì cũng không xảy ra, mặt anh không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng mở miệng:
“Vị bạn học này, bạn tính cứ đứng như vậy phỏng vấn sao?
Vị bạn học này…… Vị bạn học này…… Vị bạn….học này…..
Luồng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như một cây kim, đâm vào thần kinh của Phong Linh Hiểu
Cô lập tức giật mình tỉnh lại, có chút bất mãn nhíu nhíu mày!
Anh ta lại có thể lạnh nhạt gọi cô là “Vị bạn học này” như thế! Người kia….. Nửa tháng trước, anh ta vẫn còn vô cùng thân thiết gọi mình là “Tiểu Linh Hiểu” vậy mà bây giờ lại giả vờ như chính nhân quản tử! Thật giả dối…….
Có điều, anh ta thực ra rất mong ngóng cô đến không phải sao? Nếu không cũng không cần làm ra nhiều trò để bức cô hiểu rõ tất cả như vậy….Nhưng vì sao phải giả vờ ra vẻ chẳng hề để ý gì chứ?
Không lẽ là bởi vì…..Rất không được tự nhiên?
Tư Không Tố cũng có lúc không được tự nhiên sao? Lẽ nào còn muốn cô đi dỗ anh ta?
Phong Linh Hiểu đang cân nhắc vấn đề này, nhưng suy nghĩ rất nhanh đã bị một giọng nói lạnh lùng gọi trở về hiện thực: “Bạn thật sự không tính ngồi sao?”
Đây là thái độ đối với một thí sinh sao? Không đúng, đây thật sự là lạnh lùng xa cách giống như đối với người xa lạ
Loại giọng điệu làm Phong Linh Hiểu cả người khó chịu này khiến cô ngẩng đầu đối diện với hai tầm mắt giống như đóng băng của Tư Không Tố.
Cô vẫn không nhúc nhích, tựa như đang giận lẫy với anh.
“Được rồi, nếu bạn đã khăng khăng như vậy thì thôi.” Tư Không Tố cũng không miễn cưỡng, đôi mày thanh tú nhíu nhíu, thái độ bình tĩnh lạ thường. Anh bỏ bút trong tay xuống, khoanh tay, nhìn thẳng cô: “Bạn học, vì sao lựa chọn gia nhập hội sinh viên? Theo tôi biết, nơi bận rộn như hội sinh viên sẽ không thích hợp với tính cách qua loa tản mạn của bạn….”
Qua loa tản mạn………
Người này thật sự nghiên cứu cô thật triệt để a!
Gân xanh trên trán Phong Linh Hiểu nổi lên, cô nắm chặt nắm tay, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Xin hỏi hội trưởng đại nhân, đây là đề mục phỏng vấn sao?”
Tư Không Tố mặt không đổi sắc gật đầu: “Đúng vậy, đây là một phần của phỏng vấn.”
“Một phần của phỏng vấn……… ” Đây không phải là anh đột xuất sửa “đề thi” đó chứ? Phong Linh Hiểu oán thầm trong lòng, trả lời theo sự thật, “Được rồi, thật ra ngay từ đầu tôi cũng không định đăng ký, nhưng bạn cùng phòng đã giúp tôi đăng ký mà tôi không hề biết, cho nên…. “
“Cho nên bạn liền mượn gió bẻ măng?” Tư Không Tố nói trúng tim đen vạch trần chân tướng.
“………=皿=” Phong Linh Hiểu ngẩn ngơ, trong lòng vô cớ bốc lên một ngọn lửa. Tên khốn! Cho dù như thế thì đã sao? Có cần vạch trần cô như vậy không?!
Tư Không Tố lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, rồi hơi cụp mí mắt xuống che một cái bóng. Anh nhếch môi lên một độ cung tràọ phúng không liếc nhìn cô thêm: “Bạn đã không tình nguyện đến, vậy vấn đề còn lại bạn cũng không cần trả lời nữa. Kết quả phỏng vấn cũng đã rõ, không phải sao? Cho nên bạn có thể……… “
“Đợi một chút!” Ngay khi anh sắp nói “đi ra ngoài rồi” liền bị Phong Linh Hiểu cắt ngang trước, hai tay kích động đập xuống bàn.
Tư Không Tố rõ ràng giật mình, anh lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt xẹt qua một tia hứng thú không rõ: “Vị bạn học này, lại làm sao vậy? Bạn còn có gì không hài lòng sao?”
“Thật ra tôi có thể lựa chọn không đến! Nhưng……. ” Phong Linh Hiểu dừng một chút, không chút nào sợ hãi hứng lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, thái độ vô cùng kiên định, “Tại sao anh không hỏi lý do tôi vẫn tới.”
Hai mắt hẹp dài của Tư Không Tố hơi híp: “Viêc này dường như không liên quan đến phỏng vấn thì phải?
“Tôi cảm thấy có liên quan, hỏi rõ nguyên nhân vẫn tốt hơn, không phải sao?” Phong Linh Hiểu không chút nào sợ hãi phản bác anh, giống như đây là lẽ đương nhiên.
Tư Không Tố từ chối cho ý kiến, mà, nhíu mày, sau vài giây im lặng, anh đã nhượng bộ: “Được rồi, nếu như đây là nguyện vọng của bạn, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả thi…Như vậy bạn học, vì sao cuối cùng bạn vẫn kiên trì muốn tới?”
Mặt Phong Linh Hiểu hơi cong, không cần nghĩ ngợi cười nói: “Bởi vì anh a!”
Bởi vì anh a…..
Không thể phủ nhận, khi giọng nói trong trẻo như tiếng chuông rơi vào trong tai Tư Không Tổ, trong lòng anh xác thực có rung động trong một tích tắc.
“…….. ” Trong mắt ánh mắt toát ra một loại cảm xúc khó có thể diễn tả, nhưng vẫn không nói gì.
Phong Linh Hiểu nhìn anh, lần đầu tiên dũng cảm như thế này mà tiếp tục nói: “Tư Không Tố, anh không cần giả vờ nữa! Tôi biết lần này hội sinh viên tuyển nguời, là do anh nghĩ ra đúng không?”
“……. Anh làm ra nhiều trò như vậy, chính là hy vọng tôi tới tìm anh, lại không hạ sĩ diện xuống được, đúng không? Nếu không anh cũng sẽ không bảo thằng nhóc Phong Lăng Vân kia tới cứu tôi rồi!” Phong Linh Hiểu phân tích từng chuyện từng chuyện một cách có lý, vì điều mình suy ra được mà cảm thấy đắc ý dào dạt.
Tư Không Tố mỉm cười, dáng vẻ tươi cười kia nhưng không có chút độ ấm, trong mắt phức tạp không nhìn ra cảm xúc của anh: “Diễn thuyết rất xuất sắc có điều nếu bạn tính dùng điều này để thuyết phục tôi cho bạn qua cửa thì chỉ sợ bạn đã dùng sai chỗ rồi.”
Một câu đã dập tắt sạch nhiệt tình chứa chan của Phong Linh Hiểu.
May mà không có người.
Cô tức giận đến nghiến răng: “Tên Khốn Tư Không Tố kia! Tôi căn bản không cần phỏng vấn hay không phỏng vấn gì cả!”
Rống ra một câu như vậy, gần như cùng một lúc!
Phong Linh Hiểu mất đi lý trí vòng qua bàn xông về phía Tư Không Tố, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh mà ấn sát anh vào lưng ghế dựa, sau đó…sau đó…
Không quan tâm gì mà hôn tới!
Đôi mắt Tư Không Tố có chút trợn to. Anh chỉ cảm thấy một luồng hơi thở hương cỏ tươi mát áp về phía mặt, đôi môi mềm mại dán lên môi anh.
Anh vô thức chấn động.
Phong Linh Hiểu cho rằng anh muốn phản kháng, không khỏi tăng thêm độ mạnh, cả người áp lên người anh, dùng tất cả sức mạnh của mình mà đè lên anh, sau đó…..
Tư Không Tố giật mình.
Lúc này đây, anh đoán trúng mở đầu, nhưng không đoán trúng kết cục……
Anh ngang nhiên bị…..phản công?
Bất quá đồ ăn đã đưa đến miệng, Tư Không Tố đương nhiên sẽ không bỏ qua, đây là nguyên tắc nhất quán của anh.
Vì vậy anh liền tùy ý Phong Linh Hiểu ở trên người anh muốn làm gì thì làm, hưởng thụ sự tốt đẹp này một chút…….
Nụ hôn này lúc đầu là chuồn chuồn lướt nước, càng lúc càng biến hóa, đến cuối cùng là hôn lưỡi kịch liệt……
Mãi đến……
Phong Linh Hiểu không thở được nữa, cuối cùng cũng buông lỏng ra nhưng vẫn không chiếm được thỏa mãn của người nào đó. = =
Cô cứ như vậy mà ngồi trên đùi anh thờ dốc, quần áo hai người hỗn độn, mà tư thế hiện tại khiến hai người nhìn qua vô cùng mờ ám.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Phong Linh Hiểu vào giờ phút này.
Tư Không Tố thuận thế kéo cô vào trong lòng, cúi đầu áp sát bên tai cô nở nụ cười, mờ ám ập tới: “Cưng à, đây là hối lộ sao?”
Phong Linh Hiểu thật vất vả mới vừa thở lại được bình thường, vừa nghe anh hỏi như vậy, không khỏi tức giận trừng mắt liếc anh một cái: “Đồ xấu xa! Anh ngang nhiên bức tôi…….. “
Tư Không Tố liền thay đổi thái độ ban đầu khóe môi hơi cong, nở nụ cười trêu tức: “Tiểu Linh Hiểu, nếu không bức em, em sẽ tự đưa lên cửa sao?”
Văn phòng mộc mạc rộng rãi lại sáng sủa sạch sẽ, ánh mặt trời từ cửa sổ bằng kính lặng lẽ chiếu vào, rọi cả một phòng ấm áp.
Tia sáng màu vàng nhạt thản nhiên phác họa đường viền quanh sườn mặt người ngồi đằng sau bàn, chuyên tâm đến dường như hòa cùng một thế với căn phòng yên tĩnh này.
Trong lòng Phong Linh Hiểu thầm cổ vũ bản thân, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thật cẩn thận đi qua nhưng vẫn không thể tránh được mà phát ra âm thanh.
Rõ ràng nghe thấy được tiếng bước chân rất nhỏ, thế nhưng Tư Không Tố cũng không ngẩng đầu lên, chí nhàn nhạt nói một câu: “Ngồi đi.”
Phong Linh Hiểu đi đến trước bàn, đứng im, vô thức nắm chặt nắm tay.
Cô không có cử động gì, cũng không nghe theo lời Tư Không Tố ngồi xuống, mà là đứng rất lâu, hai tròng mắt lành lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt.
Tình huống này giằng co trong vài phút, phát hiện cái bóng đang bao phủ mình vẫn không có gì thay đổi, người tới cũng không có phản ứng gì, rốt cục Tư Không Tố ngừng viết, ngẩng đầu lên.
Vào khoảnh khắc ánh mắt tiếp xúc đến Phong Linh Hiều, trong mắt Tư Không Tố xẹt qua một tia kinh ngạc, lại lập tức khôi phục bình tĩnh như lúc ban đầu. Giống như cái gì cũng không xảy ra, mặt anh không chút thay đổi nhìn cô, lạnh lùng mở miệng:
“Vị bạn học này, bạn tính cứ đứng như vậy phỏng vấn sao?
Vị bạn học này…… Vị bạn học này…… Vị bạn….học này…..
Luồng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng như một cây kim, đâm vào thần kinh của Phong Linh Hiểu
Cô lập tức giật mình tỉnh lại, có chút bất mãn nhíu nhíu mày!
Anh ta lại có thể lạnh nhạt gọi cô là “Vị bạn học này” như thế! Người kia….. Nửa tháng trước, anh ta vẫn còn vô cùng thân thiết gọi mình là “Tiểu Linh Hiểu” vậy mà bây giờ lại giả vờ như chính nhân quản tử! Thật giả dối…….
Có điều, anh ta thực ra rất mong ngóng cô đến không phải sao? Nếu không cũng không cần làm ra nhiều trò để bức cô hiểu rõ tất cả như vậy….Nhưng vì sao phải giả vờ ra vẻ chẳng hề để ý gì chứ?
Không lẽ là bởi vì…..Rất không được tự nhiên?
Tư Không Tố cũng có lúc không được tự nhiên sao? Lẽ nào còn muốn cô đi dỗ anh ta?
Phong Linh Hiểu đang cân nhắc vấn đề này, nhưng suy nghĩ rất nhanh đã bị một giọng nói lạnh lùng gọi trở về hiện thực: “Bạn thật sự không tính ngồi sao?”
Đây là thái độ đối với một thí sinh sao? Không đúng, đây thật sự là lạnh lùng xa cách giống như đối với người xa lạ
Loại giọng điệu làm Phong Linh Hiểu cả người khó chịu này khiến cô ngẩng đầu đối diện với hai tầm mắt giống như đóng băng của Tư Không Tố.
Cô vẫn không nhúc nhích, tựa như đang giận lẫy với anh.
“Được rồi, nếu bạn đã khăng khăng như vậy thì thôi.” Tư Không Tố cũng không miễn cưỡng, đôi mày thanh tú nhíu nhíu, thái độ bình tĩnh lạ thường. Anh bỏ bút trong tay xuống, khoanh tay, nhìn thẳng cô: “Bạn học, vì sao lựa chọn gia nhập hội sinh viên? Theo tôi biết, nơi bận rộn như hội sinh viên sẽ không thích hợp với tính cách qua loa tản mạn của bạn….”
Qua loa tản mạn………
Người này thật sự nghiên cứu cô thật triệt để a!
Gân xanh trên trán Phong Linh Hiểu nổi lên, cô nắm chặt nắm tay, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Xin hỏi hội trưởng đại nhân, đây là đề mục phỏng vấn sao?”
Tư Không Tố mặt không đổi sắc gật đầu: “Đúng vậy, đây là một phần của phỏng vấn.”
“Một phần của phỏng vấn……… ” Đây không phải là anh đột xuất sửa “đề thi” đó chứ? Phong Linh Hiểu oán thầm trong lòng, trả lời theo sự thật, “Được rồi, thật ra ngay từ đầu tôi cũng không định đăng ký, nhưng bạn cùng phòng đã giúp tôi đăng ký mà tôi không hề biết, cho nên…. “
“Cho nên bạn liền mượn gió bẻ măng?” Tư Không Tố nói trúng tim đen vạch trần chân tướng.
“………=皿=” Phong Linh Hiểu ngẩn ngơ, trong lòng vô cớ bốc lên một ngọn lửa. Tên khốn! Cho dù như thế thì đã sao? Có cần vạch trần cô như vậy không?!
Tư Không Tố lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, rồi hơi cụp mí mắt xuống che một cái bóng. Anh nhếch môi lên một độ cung tràọ phúng không liếc nhìn cô thêm: “Bạn đã không tình nguyện đến, vậy vấn đề còn lại bạn cũng không cần trả lời nữa. Kết quả phỏng vấn cũng đã rõ, không phải sao? Cho nên bạn có thể……… “
“Đợi một chút!” Ngay khi anh sắp nói “đi ra ngoài rồi” liền bị Phong Linh Hiểu cắt ngang trước, hai tay kích động đập xuống bàn.
Tư Không Tố rõ ràng giật mình, anh lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt xẹt qua một tia hứng thú không rõ: “Vị bạn học này, lại làm sao vậy? Bạn còn có gì không hài lòng sao?”
“Thật ra tôi có thể lựa chọn không đến! Nhưng……. ” Phong Linh Hiểu dừng một chút, không chút nào sợ hãi hứng lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, thái độ vô cùng kiên định, “Tại sao anh không hỏi lý do tôi vẫn tới.”
Hai mắt hẹp dài của Tư Không Tố hơi híp: “Viêc này dường như không liên quan đến phỏng vấn thì phải?
“Tôi cảm thấy có liên quan, hỏi rõ nguyên nhân vẫn tốt hơn, không phải sao?” Phong Linh Hiểu không chút nào sợ hãi phản bác anh, giống như đây là lẽ đương nhiên.
Tư Không Tố từ chối cho ý kiến, mà, nhíu mày, sau vài giây im lặng, anh đã nhượng bộ: “Được rồi, nếu như đây là nguyện vọng của bạn, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả thi…Như vậy bạn học, vì sao cuối cùng bạn vẫn kiên trì muốn tới?”
Mặt Phong Linh Hiểu hơi cong, không cần nghĩ ngợi cười nói: “Bởi vì anh a!”
Bởi vì anh a…..
Không thể phủ nhận, khi giọng nói trong trẻo như tiếng chuông rơi vào trong tai Tư Không Tổ, trong lòng anh xác thực có rung động trong một tích tắc.
“…….. ” Trong mắt ánh mắt toát ra một loại cảm xúc khó có thể diễn tả, nhưng vẫn không nói gì.
Phong Linh Hiểu nhìn anh, lần đầu tiên dũng cảm như thế này mà tiếp tục nói: “Tư Không Tố, anh không cần giả vờ nữa! Tôi biết lần này hội sinh viên tuyển nguời, là do anh nghĩ ra đúng không?”
“……. Anh làm ra nhiều trò như vậy, chính là hy vọng tôi tới tìm anh, lại không hạ sĩ diện xuống được, đúng không? Nếu không anh cũng sẽ không bảo thằng nhóc Phong Lăng Vân kia tới cứu tôi rồi!” Phong Linh Hiểu phân tích từng chuyện từng chuyện một cách có lý, vì điều mình suy ra được mà cảm thấy đắc ý dào dạt.
Tư Không Tố mỉm cười, dáng vẻ tươi cười kia nhưng không có chút độ ấm, trong mắt phức tạp không nhìn ra cảm xúc của anh: “Diễn thuyết rất xuất sắc có điều nếu bạn tính dùng điều này để thuyết phục tôi cho bạn qua cửa thì chỉ sợ bạn đã dùng sai chỗ rồi.”
Một câu đã dập tắt sạch nhiệt tình chứa chan của Phong Linh Hiểu.
May mà không có người.
Cô tức giận đến nghiến răng: “Tên Khốn Tư Không Tố kia! Tôi căn bản không cần phỏng vấn hay không phỏng vấn gì cả!”
Rống ra một câu như vậy, gần như cùng một lúc!
Phong Linh Hiểu mất đi lý trí vòng qua bàn xông về phía Tư Không Tố, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh mà ấn sát anh vào lưng ghế dựa, sau đó…sau đó…
Không quan tâm gì mà hôn tới!
Đôi mắt Tư Không Tố có chút trợn to. Anh chỉ cảm thấy một luồng hơi thở hương cỏ tươi mát áp về phía mặt, đôi môi mềm mại dán lên môi anh.
Anh vô thức chấn động.
Phong Linh Hiểu cho rằng anh muốn phản kháng, không khỏi tăng thêm độ mạnh, cả người áp lên người anh, dùng tất cả sức mạnh của mình mà đè lên anh, sau đó…..
Tư Không Tố giật mình.
Lúc này đây, anh đoán trúng mở đầu, nhưng không đoán trúng kết cục……
Anh ngang nhiên bị…..phản công?
Bất quá đồ ăn đã đưa đến miệng, Tư Không Tố đương nhiên sẽ không bỏ qua, đây là nguyên tắc nhất quán của anh.
Vì vậy anh liền tùy ý Phong Linh Hiểu ở trên người anh muốn làm gì thì làm, hưởng thụ sự tốt đẹp này một chút…….
Nụ hôn này lúc đầu là chuồn chuồn lướt nước, càng lúc càng biến hóa, đến cuối cùng là hôn lưỡi kịch liệt……
Mãi đến……
Phong Linh Hiểu không thở được nữa, cuối cùng cũng buông lỏng ra nhưng vẫn không chiếm được thỏa mãn của người nào đó. = =
Cô cứ như vậy mà ngồi trên đùi anh thờ dốc, quần áo hai người hỗn độn, mà tư thế hiện tại khiến hai người nhìn qua vô cùng mờ ám.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Phong Linh Hiểu vào giờ phút này.
Tư Không Tố thuận thế kéo cô vào trong lòng, cúi đầu áp sát bên tai cô nở nụ cười, mờ ám ập tới: “Cưng à, đây là hối lộ sao?”
Phong Linh Hiểu thật vất vả mới vừa thở lại được bình thường, vừa nghe anh hỏi như vậy, không khỏi tức giận trừng mắt liếc anh một cái: “Đồ xấu xa! Anh ngang nhiên bức tôi…….. “
Tư Không Tố liền thay đổi thái độ ban đầu khóe môi hơi cong, nở nụ cười trêu tức: “Tiểu Linh Hiểu, nếu không bức em, em sẽ tự đưa lên cửa sao?”
Bình luận truyện