Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 54: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
Ta còn chưa nhìn kỹ mảnh vỡ kia, chính nó hóa thành một màn sáng, giọng Lan Cốc truyền ra.
"Từ lần từ biệt này, sợ rằng trọn đời không thể gặp nhau. Ta vẫn cho là cô chính là Tiểu Thanh, đoạt đi Lan U, hận cô. Cho đến khi thấy cô khốn khổ vì tình, thấy cô khó xử, ta mới biết, cô không phải là nàng. Ta chờ Lan U mấy kiếp, vẫn muốn chờ có một ngày chàng sẽ nhớ ta, hiểu ta, hoàn thành tư tâm, cũng là chấp niệm, ngược lại khiến chàng rơi vào hết luân hồi này đến luân hồi khác, vốn là chàng cũng không nên rơi lệ, không nên xảy ra chuyện, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của ta, giờ ta trả nước mắt lại cho chàng, thì sẽ có kết quả, cám ơn cô."
Ta không phải là nàng, vậy ta là ai? Hòa thượng và ta, chỉ sợ sẽ là vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ thật là có duyên vô phận sao? Ta mê mang nhìn bản thể Lan Cốc trên giường tiêu tan trong không khí, nước mắt không khống chế được chảy xuôi xuống.
Ta có linh cảm, ta sẽ rời khỏi đây.
...
Ta bệnh nặng, cả đêm nóng sốt không lùi.
Sao yêu quái lại bị bệnh? Ta nghĩ.
Sao yêu quái có thể có chuyện? Ta nghi ngờ.
Hỗn loạn, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán ta, giống như là thuốc tốt, ta tỉnh lại trong ngọn lửa sương mù hỗn độn đó.
Là ai? Ta mở mắt.
Phòng trống không, không có ai. Có lẽ ta nhầm. Ta thở dài, đứng dậy xuống giường.
Mở cửa đúng lúc thấy tiểu tử Bạch Địch kia vội vàng vọt vào: "Thanh Xà, ngươi đã tỉnh!" Nó nhanh chóng trốn phía sau ta, lộ ra nửa cái đầu, nhìn phía sau một lát, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đang tránh cái gì?" Ta vuốt vuốt lỗ tai lông xù của nó: "Chẳng lẽ, ngươi gây họa gì?"
"Dĩ nhiên không." Nó khó chịu hất tay ta xuống: "Ngươi ngủ tròn mười ngày, nếu ngủ nữa, ta sẽ cho là ngươi đã ngủ đông! Ngày ngày Hứa Tiên muốn tìm đại phu xem cho ngươi, Bạch Xà không cho, nếu không tỉnh nữa, có lẽ sẽ sinh nghi."
"Ai lại ngủ đông vào mùa hè!” Ta cười cười bất đắc dĩ.
"Trước không nói những chuyện này, ngươi còn nhớ con cóc đó không?" Bạch Địch nghiêm túc, nói: "Ta phát hiện gần đây trong thành này có gì đó không đúng."
"Sao?"
"Trong thành đã có vài người mất tích, hơn nữa ta tra xét, cũng có liên quan đến con cóc đó." Bạch Địch nghiêm túc nói: "Chỗ hắn ở có vấn đề, hơn nữa, gần như là khí huyết sát."
"Từ lúc nào ngươi lại học làm bộ đầu vậy hả?" Ta ngạc nhiên, tên này vẫn luôn nhẹ nhàng như việc không liên quan đến mình, sao lại xen vào.
"Ta nói thật, hơn nữa trên người Bạch Xà cũng có khí huyết sát." Bạch Địch ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn ta nói.
"Cái gì? Trên người Tỷ tỷ cũng có? Ta đi xem thử!" Ta đang muốn đến phòng tỷ tỷ, Bạch Địch ngăn ta lại.
"Ngươi hãy nghe ta nói, mặc dù có, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Xà có
Edit: V.O
Ta còn chưa nhìn kỹ mảnh vỡ kia, chính nó hóa thành một màn sáng, giọng Lan Cốc truyền ra.
"Từ lần từ biệt này, sợ rằng trọn đời không thể gặp nhau. Ta vẫn cho là cô chính là Tiểu Thanh, đoạt đi Lan U, hận cô. Cho đến khi thấy cô khốn khổ vì tình, thấy cô khó xử, ta mới biết, cô không phải là nàng. Ta chờ Lan U mấy kiếp, vẫn muốn chờ có một ngày chàng sẽ nhớ ta, hiểu ta, hoàn thành tư tâm, cũng là chấp niệm, ngược lại khiến chàng rơi vào hết luân hồi này đến luân hồi khác, vốn là chàng cũng không nên rơi lệ, không nên xảy ra chuyện, tất cả đều bởi vì sự tồn tại của ta, giờ ta trả nước mắt lại cho chàng, thì sẽ có kết quả, cám ơn cô."
Ta không phải là nàng, vậy ta là ai? Hòa thượng và ta, chỉ sợ sẽ là vạn kiếp bất phục. Chẳng lẽ thật là có duyên vô phận sao? Ta mê mang nhìn bản thể Lan Cốc trên giường tiêu tan trong không khí, nước mắt không khống chế được chảy xuôi xuống.
Ta có linh cảm, ta sẽ rời khỏi đây.
...
Ta bệnh nặng, cả đêm nóng sốt không lùi.
Sao yêu quái lại bị bệnh? Ta nghĩ.
Sao yêu quái có thể có chuyện? Ta nghi ngờ.
Hỗn loạn, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán ta, giống như là thuốc tốt, ta tỉnh lại trong ngọn lửa sương mù hỗn độn đó.
Là ai? Ta mở mắt.
Phòng trống không, không có ai. Có lẽ ta nhầm. Ta thở dài, đứng dậy xuống giường.
Mở cửa đúng lúc thấy tiểu tử Bạch Địch kia vội vàng vọt vào: "Thanh Xà, ngươi đã tỉnh!" Nó nhanh chóng trốn phía sau ta, lộ ra nửa cái đầu, nhìn phía sau một lát, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đang tránh cái gì?" Ta vuốt vuốt lỗ tai lông xù của nó: "Chẳng lẽ, ngươi gây họa gì?"
"Dĩ nhiên không." Nó khó chịu hất tay ta xuống: "Ngươi ngủ tròn mười ngày, nếu ngủ nữa, ta sẽ cho là ngươi đã ngủ đông! Ngày ngày Hứa Tiên muốn tìm đại phu xem cho ngươi, Bạch Xà không cho, nếu không tỉnh nữa, có lẽ sẽ sinh nghi."
"Ai lại ngủ đông vào mùa hè!” Ta cười cười bất đắc dĩ.
"Trước không nói những chuyện này, ngươi còn nhớ con cóc đó không?" Bạch Địch nghiêm túc, nói: "Ta phát hiện gần đây trong thành này có gì đó không đúng."
"Sao?"
"Trong thành đã có vài người mất tích, hơn nữa ta tra xét, cũng có liên quan đến con cóc đó." Bạch Địch nghiêm túc nói: "Chỗ hắn ở có vấn đề, hơn nữa, gần như là khí huyết sát."
"Từ lúc nào ngươi lại học làm bộ đầu vậy hả?" Ta ngạc nhiên, tên này vẫn luôn nhẹ nhàng như việc không liên quan đến mình, sao lại xen vào.
"Ta nói thật, hơn nữa trên người Bạch Xà cũng có khí huyết sát." Bạch Địch ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn ta nói.
"Cái gì? Trên người Tỷ tỷ cũng có? Ta đi xem thử!" Ta đang muốn đến phòng tỷ tỷ, Bạch Địch ngăn ta lại.
"Ngươi hãy nghe ta nói, mặc dù có, nhưng vẫn chưa thấy Bạch Xà có
Bình luận truyện