Yêu Hoặc Phật Tâm
Chương 58: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
"Tiểu Thanh, ngươi đã trở lại." Vừa vào điện, đã thấy Khải Thần ở cửa.
"Ừ, đã xử lý xong." Ta gật đầu: "Tỷ tỷ không sao chứ."
Khải Thần vòng tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không sao, nhưng mấy ngày nay tinh thần hoảng hốt, nếu như không phải bây giờ không có pháp lực, có lẽ nàng đã sớm bay về rồi."
"Cũng là lúc đưa tỷ tỷ về, không biết tình hình Hứa Tiên bên kia thế nào rồi, đột nhiên mất tích, chỉ sợ bây giờ đã không ít mấy lời rảnh rỗi rồi."
"Còn ngươi? Ngươi và người kia thế nào?" Khải Thần nháy mắt với ta: "Ta có giúp được các ngươi không?"
Nhớ tới nụ hôn kia, đỏ mặt lên: "Nói ra, cũng phải đa tạ ngươi." Rốt cuộc ta cũng biết được tâm ý của hòa thượng.
"Hắn phạm giới, vậy chùa còn có thể dung hắn sao?" Khải Thần tò mò hỏi.
"Hắn đã làm xong chuyện, muốn hoàn tục..."
"Đây chính là chuyện tốt, sau này cũng không cần sợ hắn nữa." Khải Thần gật gật đầu, cười nói: "Tiểu Thanh, coi như là ngươi đã lập công cho chúng yêu rồi."
"Nói gì đâu!" Ta liếc hắn: "Không nhiều lời với ngươi, ta còn có việc."
Lúc ta vào trong điện, vừa hay nhìn thấy, Bạch Địch đỏ mắt, lấy cái hộp ra, đưa cho Bạch Chúc Thanh.
"Nàng thật..." Bạch Chúc Thanh như mất đi tất cả sức lực trong nháy mắt, run rẩy vươn tay, nhận cái hộp: "Tiểu Địch, con đi ra ngoài đi, cha...yên tĩnh một chút." Hắn ôm cái hộp thật chặt, ngồi xuống ghế, biểu hiện trên mặt dại ra, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Bạch Địch đi ra, kéo ta đến góc tường, tạo kết giới: "Chiêu này của ngươi thật là xấu."
"Ngươi cũng đừng đổ thừa, kỹ năng diễn thật tốt." Ta và Bạch Địch cùng nhau lén lén lút lút nhìn động tĩnh trong điện. "Ngươi cảm thấy phản ứng của cha ngươi thế nào?"
"Thoạt nhìn, lòng rất đau đớn." Bạch Địch thò đầu nhỏ ra: "Hình như đang lẩm bẩm, ta không nghe rõ. Chúng ta đến gần một chút, nhưng cẩn thận đừng để bị cha ta phát hiện!"
"Trước mặc kệ, ta gọi Liên Y tới đã." Nói xong, lấy một hà bao từ trong tay áo ra, mở ra.
Bóng dáng Liên Y từ từ hiện ra, ánh mắt nhìn nam nhân như đưa đám tịch mịch bên trong, cũng không dời đi.
Cách rất gần, lúc này mới nghe thấy Bạch Chúc Thanh đang nói cái gì.
"Ta có lỗi với nàng, không nghĩ tới cuộc đời này lại không gặp nàng được nữa."
"Ta là người xấu, năm đó ta tự ý xông ra cấm địa, đến nhân gian, chẳng những làm hư cấm chế của Yêu giới, khiến cho Yêu giới và Nhân giới mở ra khe hở, mình cũng bị dính nguyền rủa, đây đều là số mệnh, ta không có cách nào cho nàng hạnh phúc."
"Bây giờ trời cũng đang trừng phạt ta, để người ta yêu cũng cách xa ta, ta không nên gặp nàng, nàng sẽ không thể thế này."
"Ta không muốn nhường nàng cho Bạch Cầm. Nhưng đệ ấy đối với nàng tốt hơn
Edit: V.O
"Tiểu Thanh, ngươi đã trở lại." Vừa vào điện, đã thấy Khải Thần ở cửa.
"Ừ, đã xử lý xong." Ta gật đầu: "Tỷ tỷ không sao chứ."
Khải Thần vòng tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Không sao, nhưng mấy ngày nay tinh thần hoảng hốt, nếu như không phải bây giờ không có pháp lực, có lẽ nàng đã sớm bay về rồi."
"Cũng là lúc đưa tỷ tỷ về, không biết tình hình Hứa Tiên bên kia thế nào rồi, đột nhiên mất tích, chỉ sợ bây giờ đã không ít mấy lời rảnh rỗi rồi."
"Còn ngươi? Ngươi và người kia thế nào?" Khải Thần nháy mắt với ta: "Ta có giúp được các ngươi không?"
Nhớ tới nụ hôn kia, đỏ mặt lên: "Nói ra, cũng phải đa tạ ngươi." Rốt cuộc ta cũng biết được tâm ý của hòa thượng.
"Hắn phạm giới, vậy chùa còn có thể dung hắn sao?" Khải Thần tò mò hỏi.
"Hắn đã làm xong chuyện, muốn hoàn tục..."
"Đây chính là chuyện tốt, sau này cũng không cần sợ hắn nữa." Khải Thần gật gật đầu, cười nói: "Tiểu Thanh, coi như là ngươi đã lập công cho chúng yêu rồi."
"Nói gì đâu!" Ta liếc hắn: "Không nhiều lời với ngươi, ta còn có việc."
Lúc ta vào trong điện, vừa hay nhìn thấy, Bạch Địch đỏ mắt, lấy cái hộp ra, đưa cho Bạch Chúc Thanh.
"Nàng thật..." Bạch Chúc Thanh như mất đi tất cả sức lực trong nháy mắt, run rẩy vươn tay, nhận cái hộp: "Tiểu Địch, con đi ra ngoài đi, cha...yên tĩnh một chút." Hắn ôm cái hộp thật chặt, ngồi xuống ghế, biểu hiện trên mặt dại ra, không nhìn ra đang nghĩ gì.
Bạch Địch đi ra, kéo ta đến góc tường, tạo kết giới: "Chiêu này của ngươi thật là xấu."
"Ngươi cũng đừng đổ thừa, kỹ năng diễn thật tốt." Ta và Bạch Địch cùng nhau lén lén lút lút nhìn động tĩnh trong điện. "Ngươi cảm thấy phản ứng của cha ngươi thế nào?"
"Thoạt nhìn, lòng rất đau đớn." Bạch Địch thò đầu nhỏ ra: "Hình như đang lẩm bẩm, ta không nghe rõ. Chúng ta đến gần một chút, nhưng cẩn thận đừng để bị cha ta phát hiện!"
"Trước mặc kệ, ta gọi Liên Y tới đã." Nói xong, lấy một hà bao từ trong tay áo ra, mở ra.
Bóng dáng Liên Y từ từ hiện ra, ánh mắt nhìn nam nhân như đưa đám tịch mịch bên trong, cũng không dời đi.
Cách rất gần, lúc này mới nghe thấy Bạch Chúc Thanh đang nói cái gì.
"Ta có lỗi với nàng, không nghĩ tới cuộc đời này lại không gặp nàng được nữa."
"Ta là người xấu, năm đó ta tự ý xông ra cấm địa, đến nhân gian, chẳng những làm hư cấm chế của Yêu giới, khiến cho Yêu giới và Nhân giới mở ra khe hở, mình cũng bị dính nguyền rủa, đây đều là số mệnh, ta không có cách nào cho nàng hạnh phúc."
"Bây giờ trời cũng đang trừng phạt ta, để người ta yêu cũng cách xa ta, ta không nên gặp nàng, nàng sẽ không thể thế này."
"Ta không muốn nhường nàng cho Bạch Cầm. Nhưng đệ ấy đối với nàng tốt hơn
Bình luận truyện