Yêu - Loan
Quyển 2 - Chương 70
Qua một đêm ngủ ngon giấc, tinh thần Mộ Mai phấn chấn dạt dào. Còn Vưu thiếu gia sau khi "đòi hỏi" không được đáp ứng lại trằn trọc đến tận nửa đêm mới ngủ.
Sau khi rời giường, Mộ Mai cho đám cá Vưu Liên Thành mua về làm cô vui ăn, cắt tỉa những chậu hoa anh trồng lấy lòng cô. Tiếp theo hâm nóng sữa, làm sandwich, lại chải chuốt bản thân một phen mới đặt sữa và sandwich lên tủ đầu giường, lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ anh tỉnh lại.
Vưu Liên Thành vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tươi tắn như hoa của cô, bèn đưa tay nựng nịu: "Lâm Mộ Mai, em ngồi thừ ở đây làm gì?"
"Chờ anh dậy cùng nhau đánh răng!"
Câu nói này đáng yêu làm sao! Vưu Liên Thành cười toe toét, bật dậy khỏi giường, ôm lấy Lâm Mộ Mai vào phòng tắm. Mới thức dậy mà cô đã làm anh điên đảo tâm hồn rồi.
Qua gương, Vưu Liên Thành ôm cô trong lòng, hai người đánh răng cùng nhịp điệu. Mộ Mai nghĩ, nếu tình yêu cũng có thời kỳ hưng thịnh, vậy giờ khắc này nhất định là thời kỳ ấy.
Đánh răng xong, anh uống sữa và ăn sandwich cô đã chuẩn bị cho mình. Mộ Mai hỏi: "Liên Thành, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Tiếp theo à..." Vưu Liên Thành kéo dài giọng, "Tiếp theo anh tự cho mình mười ngày nghỉ." Mười ngày hẳn đủ giải quyết một số chuyện rồi.
"Trong vòng mười ngày nay, anh sẽ đưa em đi chơi, chúng ta sẽ hẹn hò giống như bao chàng trai và cô gái Bắc Kinh bình thường khác." Vưu thiếu gia vỗ ngực thề son sắt thế đấy, nhưng chỉ sau mấy ngày, Mộ Mai mới biết lời này của anh thậm xưng đến cỡ nào.
Ngày đầu tiên, vào buổi trưa tại một nhà hàng buffet Trung.
Ban đầu, Mộ Mai hoàn toàn thỏa mãn, Vưu Liên Thành không hề đòi nói chuyện với ông chủ nhà hàng vì một vài nguyên do vặt vãnh nào đó, cũng không dùng ánh mắt như tia X-Quang càn quét đống đồ ăn xem có vệ sinh hay không... Trong lúc ấy, anh còn thể hiện chu đáo ân cần, tuyệt đối là hình tượng bạn trai đạt được 70 điểm.
Song giữa chừng, có một bác gái nói tiếng Quảng Đông đến ngỏ ý ngồi chung với họ. Bác ấy luôn miệng khen Vưu thiếu gia đẹp trai, anh cũng hòa nhã lịch sự cảm ơn. Bởi vì nguyên quán ở Hong Kong, nên Vưu Liên Thành nói rất thạo tiếng Quảng, điều này khiến bác gái kia vô cùng cao hứng.
Bác gái người Quảng hỏi han: "Cậu đẹp trai này chắc còn đang đi học hả? Năm nhất phải không?"
Lúc này Vưu Liên Thành mặc chiếc áo len sọc tím kiểu sinh viên, quần jeans xanh cổ điển, đầu đội mũ đen. Bộ trang phục này phối với gương mặt búng ra sữa của anh, nói anh học lớp mười hai người ta cũng sẽ tin nữa là.
Vưu thiếu gia nghe bác ấy hỏi mình có phải đang học năm nhất không thì sắc mặt bắt đầu khó coi, liếc nhìn sang Mộ Mai, cố gắng kiềm chế không nổi đóa. Ngay sau đó bác gái kia lại khen: "Hai chị em cậu đều đẹp cả."
Mặt Vưu thiếu gia tái đi, lại liếc nhìn Lâm Mộ Mai lần nữa. Thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt cảnh cáo, anh đành nhắm mắt lại kiềm chế tiếp tục.
Mộ Mai thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô thật sự sợ Vưu Liên Thành sẽ úp đĩa salad trái cây đặt trước mặt lên đầu bác gái kia mất. Thế nhưng vừa thở phào, đã nghe thấy Vưu Liên Thành hỏi: "Em có cần cái này không?"
Anh lắc lư nửa quả dâu, Mộ Mai vội vàng gật đầu, cô rất vui khi Vưu Liên Thành chuyển sự chú ý sang việc khác. Nào ngờ...
Tay anh thình lình vòng qua cổ cô, một sức mạnh kéo người cô đến, tức thì miệng cô bị ngăn lại, Vưu Liên Thành miệng đối miệng đút quả dâu cho cô.
Đút quả dâu xong, Vưu thiếu gia đắc ý ngồi lại ghế của mình. Mộ Mai ngậm lấy quả dâu dính đầy nước bọt của Vưu Liên Thành, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, mặt đỏ bừng bừng ngồi ngây người. Hiện giờ vào lúc cơm trưa, trong nhà hàng có cả trăm khách, hơn chín mười phần trăm người ở đây đang trố mặt nghẹn họng nhìn họ.
Ôi trời ơi, đây không phải là London phóng khoáng, đây là Bắc Kinh cổ kính đấy! Mộ Mai dở khóc dở mếu, thế mà Vưu thiếu gia còn dịu dàng hỏi cô dâu ngon không: "Bảo bối, khi nãy anh ăn thử rồi, dâu ngọt lắm."
Mộ Mai di chuyển hàm răng, Vưu Liên Thành hài lòng chuyển sang ngồi cạnh Mộ Mai, lịch thiệp hỏi bác gái người Quảng: "Bác à, giờ bác còn cho rằng cháu và cô ấy là chị em không?"
Bác ấy cười khúc khích: "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, có điều cậu đây chắc nhỏ tuổi hơn cô nhỉ?"
Vừa dứt lời thì tiếng bát rơi xuống sàn nhà vang lên giòn giã, Vưu Liên Thành đứng bật dậy, chiếc nĩa trên tay hùng hổ như thể muốn đâm xuyên qua gương mặt người đàn bà "có duyên" kia: "Bác à, sống đến từng tuổi này mà đầu óc còn chậm lụt như bác thì thật lãng phí cho tạo hóa đã tặng bác mái tóc xoăn kia quá rồi."
Bác gái đáng thương không hiểu gì cả, miệng ngậm lấy thức ăn, trợn to mắt vô tội.
Mộ Mai đau đầu, lần này thì trăm phần trăm người ở đây đều dồn hết ánh mắt về bàn họ. Vưu Liên Thành nhét tiền tiếp vào người nhân viên phục vụ, đùng đùng kéo Mộ Mai bỏ đi không hề ngoảnh lại. Vừa ra khỏi nhà hàng, anh đã cởi mũ ném thẳng vào thùng rác.
Ngồi trong xe, nhiều lần Mộ Mai định cất lời nhưng đều bị ánh mắt hung tợn của Vưu Liên Thành ngăn lại.
Mười lăm phút sau, lại nghe giọng anh áy náy: "Xin lỗi Mộ Mai, làm hại em mất mặt rồi."
"Liên Thành." Mộ Mai thở dài, "Tại sao phải để ý họ nói gì? Em đâu có để ý. Miệng là của họ, họ muốn nói gì là quyền tự do của họ. Lẽ nào họ nói chúng ta là chị em thì chúng ta sẽ biến thành chị em thật à?"
Tiếng phanh xe khẩn cấp vang lên chói tai, Mộ Mai sợ hoảng vía. Chốc lát sau anh lại khởi động xe, đánh tay lái, tấp xe vào ven đường.
Mộ Mai khiếp đảm, phải biết rằng vừa rồi Vưu Liên Thành đột ngột dừng xe như vậy rất nguy hiểm, may mà xe phía sau cách họ những trăm mét.
"Hôn anh!" Vưu Liên Thành hùng hổ ra lệnh.
Tên này điên rồi, giờ đang là ban ngày ban mặt, cứ mấy mươi giây là có xe chạy ngang qua cơ đấy.
"Nếu em yêu anh thì hôn anh đi." Anh nhấn mạnh.
Xem ra lời nói của bác gái kia đã ảnh hưởng to lớn đến Vưu Liên Thành. Mộ Mai thở hắt, Vưu thiếu gia thật đã bị chiều hư rồi! Cô cởi dây an toàn, nghiêng người đến hôn anh.
Đúng vậy, yêu anh dĩ nhiên phải hôn anh thôi! Nụ hôn lạ lùng này bỗng chốc hóa thành triền miên, môi lưỡi quấn quýt nhau như đang nhắn nhủ nỗi lòng, về tình yêu về hạnh phúc.
Lưu luyến buông nhau ra, trong chớp nhoáng Mộ Mai thấy được vẻ u buồn và bất đắc dĩ chợt lướt qua khuôn mặt anh.
"Anh sao thế, Liên Thành?" Mộ Mai mơn trớn hàng mày anh, khi nãy nơi này đã cau lại.
"Mộ Mai, là em cám dỗ anh trước, hãy nhớ lấy."
Vưu Liên Thành lại quay về là Vưu thiếu gia ngang tàng thuở nào. Mộ Mai tức giận buông anh ra, ngồi về ghế mình, đeo dây an toàn lần nữa, khoanh tay lại, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Tên hâm Vưu Liên Thành này!
"Anh chỉ sợ em chối bỏ thôi!" Anh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, giọng trở nên ấm ức, còn khẽ kéo áo cô, vô sỉ nói.
"Vưu-Liên-Thành!" Mộ Mai nghiến răng.
"Có!" Giọng mới ngoan ngoãn làm sao!
Đến khi gương mặt trắng trẻo của anh kề đến, Mộ Mai lại mềm lòng, cô vốn định dùng móng tay mình cào nát mặt anh cơ! Thế rồi tay đổi thành chân, cô đá anh thật mạnh, gầm lên như sư tử Hà Đông: "Anh lái xe đi, lúc lái xe thì im miệng cho em, em cho anh lên tiếng thì mới được nói!"
Vưu thiếu gia ngậm miệng, gật đầu lái xe.
Tiếp theo họ đến tiệm cắt tóc, Vưu Liên Thành cho rằng mình bị người ta ngộ nhận là học sinh chính vì mái tóc xoăn này, gần đây anh không có thời gian đi cắt tóc, mấy lọn tóc xoăn kia đã làm mất hết hình tượng bảnh bao lịch lãm của anh.
Mộ Mai ngồi trên sofa cầm tạp chí che mặt, len lén nhìn Vưu thiếu gia giơ tay múa chân với thợ cắt tóc. Hiển nhiên anh đang bày tỏ nỗi bất mãn với đối phương.
Trước đây Vưu Liên Thành có một thợ cắt tóc riêng, mỗi tháng người đó sẽ đến dinh thự một lần. Từ thời thiếu niên Vưu thiếu gia khó ưa khó chìu đã cực kỳ phiền não mái tóc xoăn tít của mình, mỗi tháng phải cắt một lần. Rất nhiều lần Mộ Mai còn bắt gặp được anh phải dùng đến thuốc duỗi tóc để chỉnh sửa mái xoăn ấy.
Nghĩ đến Vưu thiếu gia ngày đó, cô không kiềm được cong môi.
"Lâm Mộ Mai, em cười nữa xem!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Mộ Mai lập tức che miệng.
Loay hoay chừng hai giờ, mái tóc của Vưu Liên Thành đã được cắt ngắn, kiểu tóc khá nghiêm túc, nhưng được cái là gọn gàng. Vưu thiếu gia rất hài lòng, bởi vì thợ cắt tóc bảo anh để tóc này mới trông ra dáng đàn ông chững chạc. Vưu Liên Thành vừa ý nhất là câu đàn ông chững chạc kia. Hơn nữa, thợ cắt tóc nhạy bén thông minh còn dẻo miệng khen anh và bạn gái anh rất xứng đôi, thế là được anh cho tiền tiếp thật nồng hậu.
Vưu Liên Thành vui phơi phới kéo Mộ Mai đi dạo phố mua sắm, hệt như bao chàng trai cô gái Bắc Kinh bình thường. Anh nói hôm nay sẽ đích thân lựa chọn quần áo cho cô, còn nhiệt tình kéo cô đến một cửa hàng quần áo, tỉ mỉ lựa chọn. Vưu thiếu gia nhanh chóng chọn được một chiếc váy ren trắng.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Vưu Liên Thành rất tinh, chiếc váy trắng thiết kế đơn giản cực hợp với Mộ Mai, mặc trên người cô cứ như được cắt đo riêng, lớp ren như ẩn như hiện vừa quyến rũ mà không hở hang.
"Chiếc váy này cô mặc vừa thanh thuần vừa gợi cảm." Nhân viên bán hàng xuýt xoa khen ngợi.
Nhìn đăm đắm Lâm Mộ Mai trong bộ váy trắng, đầu óc Vưu Liên Thành bỗng hiện lên một cảnh tượng. Thời niên thiếu anh luôn nghe bạn bè mình nói về cô với những chiếc áo trắng, họ nói Lâm Mộ Mai trong chiếc áo sơ mi trắng luôn khiến đầu óc họ trở nên hư hỏng, muốn kéo cô đến góc giáo đường, áp cô trên ghế cầu nguyện, làm hơi thở cô hổn hển thay bài thánh ca.
Hôm nay hồi tưởng lại những điều này, màu trắng thuần khiết trên người Lâm Mộ Mai đột nhiên trở nên chói mắt, Vưu Liên Thành cũng bắt đầu đau lòng, tại sao lúc xưa anh lại thờ ơ lắng nghe bạn bè mình nói những điều dơ bẩn kia?
"Liên Thành đẹp không?" Mộ Mai ngượng ngùng sờ mũi, lúc này Vưu thiếu gia nhìn cứ là lạ.
"Xấu chết được, đi thay đi!" Vưu Liên Thành nhíu mày, Lâm Mộ Mai mặc váy trắng còn sờ mũi làm gì? Có biết là...
Mộ Mai dẩu môi đi vào phòng thay đồ, lòng thẩm nhủ: Vưu thiếu gia đúng là khó hầu hạ, khi nãy còn hớn hở bảo cô mặc chiếc váy này, bảo rằng cô mặc nó chắc chắn sẽ mê hoặc anh điên đảo.
Song vừa nghiêng người kéo khóa váy, cửa phòng thay đồ lại thình lình bị đẩy ra.
Sau khi rời giường, Mộ Mai cho đám cá Vưu Liên Thành mua về làm cô vui ăn, cắt tỉa những chậu hoa anh trồng lấy lòng cô. Tiếp theo hâm nóng sữa, làm sandwich, lại chải chuốt bản thân một phen mới đặt sữa và sandwich lên tủ đầu giường, lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ anh tỉnh lại.
Vưu Liên Thành vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tươi tắn như hoa của cô, bèn đưa tay nựng nịu: "Lâm Mộ Mai, em ngồi thừ ở đây làm gì?"
"Chờ anh dậy cùng nhau đánh răng!"
Câu nói này đáng yêu làm sao! Vưu Liên Thành cười toe toét, bật dậy khỏi giường, ôm lấy Lâm Mộ Mai vào phòng tắm. Mới thức dậy mà cô đã làm anh điên đảo tâm hồn rồi.
Qua gương, Vưu Liên Thành ôm cô trong lòng, hai người đánh răng cùng nhịp điệu. Mộ Mai nghĩ, nếu tình yêu cũng có thời kỳ hưng thịnh, vậy giờ khắc này nhất định là thời kỳ ấy.
Đánh răng xong, anh uống sữa và ăn sandwich cô đã chuẩn bị cho mình. Mộ Mai hỏi: "Liên Thành, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
"Tiếp theo à..." Vưu Liên Thành kéo dài giọng, "Tiếp theo anh tự cho mình mười ngày nghỉ." Mười ngày hẳn đủ giải quyết một số chuyện rồi.
"Trong vòng mười ngày nay, anh sẽ đưa em đi chơi, chúng ta sẽ hẹn hò giống như bao chàng trai và cô gái Bắc Kinh bình thường khác." Vưu thiếu gia vỗ ngực thề son sắt thế đấy, nhưng chỉ sau mấy ngày, Mộ Mai mới biết lời này của anh thậm xưng đến cỡ nào.
Ngày đầu tiên, vào buổi trưa tại một nhà hàng buffet Trung.
Ban đầu, Mộ Mai hoàn toàn thỏa mãn, Vưu Liên Thành không hề đòi nói chuyện với ông chủ nhà hàng vì một vài nguyên do vặt vãnh nào đó, cũng không dùng ánh mắt như tia X-Quang càn quét đống đồ ăn xem có vệ sinh hay không... Trong lúc ấy, anh còn thể hiện chu đáo ân cần, tuyệt đối là hình tượng bạn trai đạt được 70 điểm.
Song giữa chừng, có một bác gái nói tiếng Quảng Đông đến ngỏ ý ngồi chung với họ. Bác ấy luôn miệng khen Vưu thiếu gia đẹp trai, anh cũng hòa nhã lịch sự cảm ơn. Bởi vì nguyên quán ở Hong Kong, nên Vưu Liên Thành nói rất thạo tiếng Quảng, điều này khiến bác gái kia vô cùng cao hứng.
Bác gái người Quảng hỏi han: "Cậu đẹp trai này chắc còn đang đi học hả? Năm nhất phải không?"
Lúc này Vưu Liên Thành mặc chiếc áo len sọc tím kiểu sinh viên, quần jeans xanh cổ điển, đầu đội mũ đen. Bộ trang phục này phối với gương mặt búng ra sữa của anh, nói anh học lớp mười hai người ta cũng sẽ tin nữa là.
Vưu thiếu gia nghe bác ấy hỏi mình có phải đang học năm nhất không thì sắc mặt bắt đầu khó coi, liếc nhìn sang Mộ Mai, cố gắng kiềm chế không nổi đóa. Ngay sau đó bác gái kia lại khen: "Hai chị em cậu đều đẹp cả."
Mặt Vưu thiếu gia tái đi, lại liếc nhìn Lâm Mộ Mai lần nữa. Thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt cảnh cáo, anh đành nhắm mắt lại kiềm chế tiếp tục.
Mộ Mai thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô thật sự sợ Vưu Liên Thành sẽ úp đĩa salad trái cây đặt trước mặt lên đầu bác gái kia mất. Thế nhưng vừa thở phào, đã nghe thấy Vưu Liên Thành hỏi: "Em có cần cái này không?"
Anh lắc lư nửa quả dâu, Mộ Mai vội vàng gật đầu, cô rất vui khi Vưu Liên Thành chuyển sự chú ý sang việc khác. Nào ngờ...
Tay anh thình lình vòng qua cổ cô, một sức mạnh kéo người cô đến, tức thì miệng cô bị ngăn lại, Vưu Liên Thành miệng đối miệng đút quả dâu cho cô.
Đút quả dâu xong, Vưu thiếu gia đắc ý ngồi lại ghế của mình. Mộ Mai ngậm lấy quả dâu dính đầy nước bọt của Vưu Liên Thành, nuốt không được mà nhả ra cũng không xong, mặt đỏ bừng bừng ngồi ngây người. Hiện giờ vào lúc cơm trưa, trong nhà hàng có cả trăm khách, hơn chín mười phần trăm người ở đây đang trố mặt nghẹn họng nhìn họ.
Ôi trời ơi, đây không phải là London phóng khoáng, đây là Bắc Kinh cổ kính đấy! Mộ Mai dở khóc dở mếu, thế mà Vưu thiếu gia còn dịu dàng hỏi cô dâu ngon không: "Bảo bối, khi nãy anh ăn thử rồi, dâu ngọt lắm."
Mộ Mai di chuyển hàm răng, Vưu Liên Thành hài lòng chuyển sang ngồi cạnh Mộ Mai, lịch thiệp hỏi bác gái người Quảng: "Bác à, giờ bác còn cho rằng cháu và cô ấy là chị em không?"
Bác ấy cười khúc khích: "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, có điều cậu đây chắc nhỏ tuổi hơn cô nhỉ?"
Vừa dứt lời thì tiếng bát rơi xuống sàn nhà vang lên giòn giã, Vưu Liên Thành đứng bật dậy, chiếc nĩa trên tay hùng hổ như thể muốn đâm xuyên qua gương mặt người đàn bà "có duyên" kia: "Bác à, sống đến từng tuổi này mà đầu óc còn chậm lụt như bác thì thật lãng phí cho tạo hóa đã tặng bác mái tóc xoăn kia quá rồi."
Bác gái đáng thương không hiểu gì cả, miệng ngậm lấy thức ăn, trợn to mắt vô tội.
Mộ Mai đau đầu, lần này thì trăm phần trăm người ở đây đều dồn hết ánh mắt về bàn họ. Vưu Liên Thành nhét tiền tiếp vào người nhân viên phục vụ, đùng đùng kéo Mộ Mai bỏ đi không hề ngoảnh lại. Vừa ra khỏi nhà hàng, anh đã cởi mũ ném thẳng vào thùng rác.
Ngồi trong xe, nhiều lần Mộ Mai định cất lời nhưng đều bị ánh mắt hung tợn của Vưu Liên Thành ngăn lại.
Mười lăm phút sau, lại nghe giọng anh áy náy: "Xin lỗi Mộ Mai, làm hại em mất mặt rồi."
"Liên Thành." Mộ Mai thở dài, "Tại sao phải để ý họ nói gì? Em đâu có để ý. Miệng là của họ, họ muốn nói gì là quyền tự do của họ. Lẽ nào họ nói chúng ta là chị em thì chúng ta sẽ biến thành chị em thật à?"
Tiếng phanh xe khẩn cấp vang lên chói tai, Mộ Mai sợ hoảng vía. Chốc lát sau anh lại khởi động xe, đánh tay lái, tấp xe vào ven đường.
Mộ Mai khiếp đảm, phải biết rằng vừa rồi Vưu Liên Thành đột ngột dừng xe như vậy rất nguy hiểm, may mà xe phía sau cách họ những trăm mét.
"Hôn anh!" Vưu Liên Thành hùng hổ ra lệnh.
Tên này điên rồi, giờ đang là ban ngày ban mặt, cứ mấy mươi giây là có xe chạy ngang qua cơ đấy.
"Nếu em yêu anh thì hôn anh đi." Anh nhấn mạnh.
Xem ra lời nói của bác gái kia đã ảnh hưởng to lớn đến Vưu Liên Thành. Mộ Mai thở hắt, Vưu thiếu gia thật đã bị chiều hư rồi! Cô cởi dây an toàn, nghiêng người đến hôn anh.
Đúng vậy, yêu anh dĩ nhiên phải hôn anh thôi! Nụ hôn lạ lùng này bỗng chốc hóa thành triền miên, môi lưỡi quấn quýt nhau như đang nhắn nhủ nỗi lòng, về tình yêu về hạnh phúc.
Lưu luyến buông nhau ra, trong chớp nhoáng Mộ Mai thấy được vẻ u buồn và bất đắc dĩ chợt lướt qua khuôn mặt anh.
"Anh sao thế, Liên Thành?" Mộ Mai mơn trớn hàng mày anh, khi nãy nơi này đã cau lại.
"Mộ Mai, là em cám dỗ anh trước, hãy nhớ lấy."
Vưu Liên Thành lại quay về là Vưu thiếu gia ngang tàng thuở nào. Mộ Mai tức giận buông anh ra, ngồi về ghế mình, đeo dây an toàn lần nữa, khoanh tay lại, mắt nhìn chằm chằm phía trước. Tên hâm Vưu Liên Thành này!
"Anh chỉ sợ em chối bỏ thôi!" Anh nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, giọng trở nên ấm ức, còn khẽ kéo áo cô, vô sỉ nói.
"Vưu-Liên-Thành!" Mộ Mai nghiến răng.
"Có!" Giọng mới ngoan ngoãn làm sao!
Đến khi gương mặt trắng trẻo của anh kề đến, Mộ Mai lại mềm lòng, cô vốn định dùng móng tay mình cào nát mặt anh cơ! Thế rồi tay đổi thành chân, cô đá anh thật mạnh, gầm lên như sư tử Hà Đông: "Anh lái xe đi, lúc lái xe thì im miệng cho em, em cho anh lên tiếng thì mới được nói!"
Vưu thiếu gia ngậm miệng, gật đầu lái xe.
Tiếp theo họ đến tiệm cắt tóc, Vưu Liên Thành cho rằng mình bị người ta ngộ nhận là học sinh chính vì mái tóc xoăn này, gần đây anh không có thời gian đi cắt tóc, mấy lọn tóc xoăn kia đã làm mất hết hình tượng bảnh bao lịch lãm của anh.
Mộ Mai ngồi trên sofa cầm tạp chí che mặt, len lén nhìn Vưu thiếu gia giơ tay múa chân với thợ cắt tóc. Hiển nhiên anh đang bày tỏ nỗi bất mãn với đối phương.
Trước đây Vưu Liên Thành có một thợ cắt tóc riêng, mỗi tháng người đó sẽ đến dinh thự một lần. Từ thời thiếu niên Vưu thiếu gia khó ưa khó chìu đã cực kỳ phiền não mái tóc xoăn tít của mình, mỗi tháng phải cắt một lần. Rất nhiều lần Mộ Mai còn bắt gặp được anh phải dùng đến thuốc duỗi tóc để chỉnh sửa mái xoăn ấy.
Nghĩ đến Vưu thiếu gia ngày đó, cô không kiềm được cong môi.
"Lâm Mộ Mai, em cười nữa xem!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Mộ Mai lập tức che miệng.
Loay hoay chừng hai giờ, mái tóc của Vưu Liên Thành đã được cắt ngắn, kiểu tóc khá nghiêm túc, nhưng được cái là gọn gàng. Vưu thiếu gia rất hài lòng, bởi vì thợ cắt tóc bảo anh để tóc này mới trông ra dáng đàn ông chững chạc. Vưu Liên Thành vừa ý nhất là câu đàn ông chững chạc kia. Hơn nữa, thợ cắt tóc nhạy bén thông minh còn dẻo miệng khen anh và bạn gái anh rất xứng đôi, thế là được anh cho tiền tiếp thật nồng hậu.
Vưu Liên Thành vui phơi phới kéo Mộ Mai đi dạo phố mua sắm, hệt như bao chàng trai cô gái Bắc Kinh bình thường. Anh nói hôm nay sẽ đích thân lựa chọn quần áo cho cô, còn nhiệt tình kéo cô đến một cửa hàng quần áo, tỉ mỉ lựa chọn. Vưu thiếu gia nhanh chóng chọn được một chiếc váy ren trắng.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Vưu Liên Thành rất tinh, chiếc váy trắng thiết kế đơn giản cực hợp với Mộ Mai, mặc trên người cô cứ như được cắt đo riêng, lớp ren như ẩn như hiện vừa quyến rũ mà không hở hang.
"Chiếc váy này cô mặc vừa thanh thuần vừa gợi cảm." Nhân viên bán hàng xuýt xoa khen ngợi.
Nhìn đăm đắm Lâm Mộ Mai trong bộ váy trắng, đầu óc Vưu Liên Thành bỗng hiện lên một cảnh tượng. Thời niên thiếu anh luôn nghe bạn bè mình nói về cô với những chiếc áo trắng, họ nói Lâm Mộ Mai trong chiếc áo sơ mi trắng luôn khiến đầu óc họ trở nên hư hỏng, muốn kéo cô đến góc giáo đường, áp cô trên ghế cầu nguyện, làm hơi thở cô hổn hển thay bài thánh ca.
Hôm nay hồi tưởng lại những điều này, màu trắng thuần khiết trên người Lâm Mộ Mai đột nhiên trở nên chói mắt, Vưu Liên Thành cũng bắt đầu đau lòng, tại sao lúc xưa anh lại thờ ơ lắng nghe bạn bè mình nói những điều dơ bẩn kia?
"Liên Thành đẹp không?" Mộ Mai ngượng ngùng sờ mũi, lúc này Vưu thiếu gia nhìn cứ là lạ.
"Xấu chết được, đi thay đi!" Vưu Liên Thành nhíu mày, Lâm Mộ Mai mặc váy trắng còn sờ mũi làm gì? Có biết là...
Mộ Mai dẩu môi đi vào phòng thay đồ, lòng thẩm nhủ: Vưu thiếu gia đúng là khó hầu hạ, khi nãy còn hớn hở bảo cô mặc chiếc váy này, bảo rằng cô mặc nó chắc chắn sẽ mê hoặc anh điên đảo.
Song vừa nghiêng người kéo khóa váy, cửa phòng thay đồ lại thình lình bị đẩy ra.
Bình luận truyện