Yêu Mà
Chương 74
Giải lần này có sự tham gia của 16 lớp bao gồm 7 lớp khối 10, 6 lớp khối 11 và 3 lớp khối 12.
Các anh chị lớp trên có vẻ chăm chỉ học hành hơn tham gia mấy cái sự kiện này.
Thây kệ đi, ít đối thủ thì cơ hội đoạt top cao hơn.Thế lệ thi đấu mỗi hiệp 35 phút, nghỉ giải lao giữa hiệp 10, nếu hòa thì sút luân lưu loại trực tiếp, không có hiệp phụ.
Hai ngày thứ bảy và Chủ Nhật mỗi ngày 4 trận, cứ thi đấu mỗi hai ngày cuối tuần cho đến khi có đội vô địch là hết giải.
Dự kiến kéo dài 3 tuần.
Các thánh căn thời gian cũng khá chuẩn, hết 3 tuần là tới tuần 20/11 luôn, lớp khác không biết sao chứ lớp mình thì háo hức lắm, đặc biệt là mình.Quay lại với giải đấu thì kèo này chắc ăn rồi, chạy có 35 phút rồi được nghỉ 10 phút thì mình chạy cả ngày cũng được.
Đứng bếp mấy tháng trời công lực gia tăng đột biến.Trận đấu lớp mình bắt đầu lúc 9h30, đấu với lớp 12A1.
Lớp này là một trong ba lớp chuyên của khối 12, chủ nhiệm là ai thì mình quên rồi, chỉ nhớ là thánh đấy cũng máu ăn thua lắm, học sinh lớp đấy phải học và tham gia các kì thi đua abc xyz không trượt đợt nào.
Thành tích không quan trọng, chủ yếu là điểm thi đua giành cho giáo viên chủ nhiệm.
Cô Thu không thích cái kiểu ép buộc đấy (mặc dù cô cũng độc tài vãi ra), kiểu của cô chủ nhiệm tụi mình thiên nhiều về cho học sinh tự quyết định hơn.*Họp trước trận đấu*- Ê tụi bay kiếm được cái áo lớp đẹp mà không làm cho cô một cái?- Ợ, tui em đâu biết size của cô với lại cô là giáo viên mà? - thằng Cảnh đáp.- Giáo viên thì không được mặc đồ đẹp à, đứa nào order ra đặt cho cô một cái.- Dạ cô viết size cho em rồi em mang ra tiệm nói người ta làm cho ạ.- Rồi xong, lần sau có hàng ngon mà giấu thì tôi cho nát đít cả lớp, trai gái gì cũng đập sất.
Còn giờ thì mấy thằng cô hồn, dập tụi nó tan tành cho cô.- Phải là mấy anh chứ cô?- Lên hai đầu chiến tuyến thì anh em gì tầm này, tụi bây có muốn thắng không vậy?- Dạ có, dập tụi nó ra bã luôn thưa cô.Đấy, bà cô lớp mình bá đạo thế đấy, trong lớp thì đạo mạo nghiêm túc chứ ra ngoài là thành đại bàng khu xóm ngay.
Mà có vẻ vì khác ý thức hệ với chủ nhiệm lớp 12A1 nên cô Thu máu chiến hơn hẳn.
Thù hằn giữa hai vị chủ nhiệm này có vẻ thuộc loại không giàn xếp hòa bình được.Trước trận đấu hai đội hừng hực khí thế quyết ăn thua đủ với nhau.
Tuy nhiên nếu chỉ xét về màu cờ sắc áo thì lớp mình ăn đứt rồi.
Bên kia lèo tèo vài móng hậu cần còn lớp mình thì đủ cả họ.
Ai nấy cũng đồng phục chỉnh tề trừ thanh niên Tuấn Anh, cái áo lớp của nó bị...cô Thu trưng dụng.
Lúc thi đấu thì gào rú sung nhất cũng bà cô chủ nhiệm nốt.- Minh nhấc mông lên chạy lẹ vào...- Thằng Cảnh làm gì bắn chim hoài vậy, có thù với họ gia cầm hả?- Sơn chỗ thằng Duy trống trải sao không chuyền cho nó......Có cổ động viên kiêm luôn huấn luyện viên kể ra cũng...áp lực vãi nồi.
Nhưng mà vui hết sức, mấy lớp khác nhìn qua chủ nhiệm lớp mình cứ phải gọi là ghen tỵ ra mặt.Đến giờ giải lao, lớp mình đang dẫn một trái nhờ cú sút thần sầu của mình, bóng bay thằng vào xà ngang dội lại ngay mặt thằng Minh và dội tiếp vào lưới.- Thẳng củ cải sút gì mạnh dữ thần mậy, rát hết măt bố rồi.- Nhờ vậy mày ghi một bàn còn gì.- Chắc tao mừng.- Thế giờ chú thấy ăn trái banh đó với một bàn thắng không đáng giá hả?- Tất nhiên là....dạ có thưa cô, đáng, đáng lắm.Có vẻ nó tính nói không mà nhìn mặt cô Thu đằng đằng sát khí nên nó xụi luôn.- Tốt, nên vậy, đứa nào hi sinh vì tập thể cũng sẽ có thường, đứa nào càm ràm tôi trảm hết.- Dạ, xin vâng mệnh cô.Tận lực vì công việc, hết sức vì sự nghiệp ăn chơi là như vậy đó các bạn ạ.
Một lần nữa phải nhắc lại là nhờ có bả chủ nhiệm cá tính như cô Thu mà lớp mình không nhưng đoàn kết mà còn học được rất nhiều điều hay và những kỹ năng sống cực tốt.
Có điều lâu lâu cô cũng hơi cực đoan nghe cô.- Uống nước nè anh.
- mình ra ngồi một góc với bé Kiều sau màn tâm sự mỏng của cô Thu - em lau mồ hôi luôn cho, thấy em tốt hơm.- Em số hai không ai dám giành số một đâu.- Dẻo mỏ, hihi.
Chơi bóng vui ha.- Ừ, vui mới chơi chứ.- Em cũng muốn đá bóng.- Biết đá không đó.- Hơi bị ghê đó nha, bữa nào trổ tài cho anh xem.- Tại hạ xin nghiêng mình nhờ tiểu thư chỉ giáo.- Nghe cái giọng là thấy không tin rồi, mốt tui cho anh sáng mắt ra.- Đâu có, với lại mắt sáng rồi mà, quen em một thời gian anh mới nhận ra gấu bông của anh không có gì là khô...- Giỏi cho anh Duy, đang giấc chiến đấu lại bò ra đây hú hí.- Ơ...dạ cô...- Cô cô cái gì vào chuẩn bị hiệp hai lẹ đi.- Dạ.Đời đôi khi bất công thật, hú hí thì hai đứa nhưng bị trảm có mình mình, hức.Qua hiệp hai thì mấy ông nội bên kia bắt đầu đuối rồi.
Cũng không khó hiểu lắm, cắm đầu cắm cổ học 24/7 thì thời gian đâu mà bồi dưỡng sức khỏe.
Trong khi đó đám đầu trâu mặt ngựa bên này, hoặc ít nhất thì cũng ba thằng là mình, Sơn và Hải, toàn lũ tứ chi phát triển.
Chưa kể mình và thằng Sơn còn được buff vitamin gấu, kết quả lớp mình thắng ba trái trắng.
Trong đó có một bàn siêu phẩm của thanh niên Sơn bắn thẳng vào góc chữ A khung thành.
Khả Hân đứng ngoài nhìn nó mà không chớp con mắt.
Mình liếc sang chỗ bé Kiều thì nàng biến mất tiêu.Kết trận cả đám tập trung nghe cô Thu khen thưởng rồi đường ai nấy đi, mình thì dáo dác xung quanh như thằng trộm, kiếm coi bé Kiều đi đâu mất rồi.- Nè, lau mặt đi.
- nàng hiện ra thình lình như bóng ma trên hoang đảo.- Hết hồn hà, nãy giờ đi đâu đó.- Bóng bánh không lo tập trung lo dòm gái hả?- Thì gái...đẹp mà phải dòm chứ.- Khéo nịnh, em đi giặt cái khăn nè, lâu mồ hôi cho khô, nghỉ ngơi tí rồi về.- Cám ơn em nghen, chạy chút xíu mà ướt mem luôn rồi.- Con trai vậy nó mới quyến dũ, hihi.- Thiệt không đó?- Cứ cho là vậy đi, nè uống nước nữa nè.Nhắc lại thì mình sức trâu nhưng dễ ra mồ hôi lắm, vận động tí là mồ hôi ra nhìn như sắp chết ấy.
Đại loại giống ông mãnh hổ nào đó trong cơn giẫy chết, tội cái giẫy hoài mà không chết, hô hô.
Xong xuôi chở bé Kiều về như một vị thần mà, tầm này có sá gì.Nói chư vận động cỡ đó cũng có chút ảnh hưởng long thể, chiều hôm đó đứng bếp mà cũng rung rung.
Lại gặp thêm bé Kiều phụ chạy bàn buổi chiều, nhiều khi lắc chảo mà không cần điều khiển, tay nó tự rung luôn.- Mệt thì về nghỉ đi, cố quá hồi nữa hất nguyên chảo cơm vô mặt đó thằng ôn.- Chị cứ phải lo, thằng em còn ngon lành lắm.- Chứ không phải mầy có hẹn ăn kem với bé Kiều sau giờ làm à?- Ợ, sao chị biết?- Bà đi guốc trong bụng mầy, nãy Kiều nó nói.Vãi guốc bà chị của tôi.Hôm đó gần 7:15 mới vãn khách nên mình ra trễ một chút.
Bé Kiều nhận lương của hôm đó rồi đi với mình, bữa đó nàng khao.- Kem bữa nay ngon ghê hồn.- Em thấy cũng giống bữa trước mà?- Ngon hơn nhiều, tại được em yêu mua cho, hê hê.- Phái lắm, lâu lâu mới được một bữa.- Tại vậy nên nó mới ngon.- Thích thì em mua cho mỗi ngày nhoa.- Hoy, lâu lâu mới thích, còn lại em phải cho anh chút sĩ diện đàn ông chứ.- Gớm, da mặt nhìn dày chắc hơn da mông mà bày đặt sĩ diện.- Ơ, thế em thấy mông anh rồi à?- Làm...làm gì có, không nói với anh nữa...Đi với bụt mặc áo cà sa là đây, ở bên ẻm một thời gian bạn Duy cũng bắt đầu khôn ra một chút, bắt đầu biết bắt bẻ ẻm rồi, hehe....*Huỵch, bốp bốp*- Ai ui, anh...tha cho em...- Thằng này mày giỡn mặt tao à? Tao bảo mang tiền cho tụi tao chơi điện tử mà mày chỉ mang có 10k thì làm ăn gì?- Dạo...dạo này em xin tiền nhiều...ba...ba má nghi...với cúp học...nhiều có khi bên thầy...dạy thêm thông báo...cho...ba má nên...ổng bả không...cho...nhiều nữ...*bốp*- Đừng có nhiều lời, làm sao thì làm, mai mà không mang đủ 100k thì đừng có...*Bốp*- Có cái củ cải, bỏ bạn tao ra!Mình đấm một cú vào bên sườn của thằng nhỏ làm nó gục xuống.
Nếu các bạn tấn công từ phía sau thì một trong những chỗ hiểm nhất là vị trí của thận, thấm lắm đó.- Mày là thằng nào?- Thằng bạn thằng bên đó, bỏ nó ra ngay!- Ư...Thằng vừa bị mình đập có biểu hiện hồi tỉnh.
Mình cũng chẳng ngại gì cho nó thêm một đạp vào chỗ vừa bị đấm lúc nãy tiện cho anh ấy thêm vài cú vào mang tai và thái dương.
Bà mợ trừ khi chú là zombie chứ đứng dậy thế méo nào nổi nữa.- Thằng chó, đánh người đã bị thương vậy mày?- Chứ tụi mày ba thằng ăn hiếp bạn tao thì chắc tốt lành.- Hôm nay mày tiêu chắc rồi.- Chắc tao sợ..
Các anh chị lớp trên có vẻ chăm chỉ học hành hơn tham gia mấy cái sự kiện này.
Thây kệ đi, ít đối thủ thì cơ hội đoạt top cao hơn.Thế lệ thi đấu mỗi hiệp 35 phút, nghỉ giải lao giữa hiệp 10, nếu hòa thì sút luân lưu loại trực tiếp, không có hiệp phụ.
Hai ngày thứ bảy và Chủ Nhật mỗi ngày 4 trận, cứ thi đấu mỗi hai ngày cuối tuần cho đến khi có đội vô địch là hết giải.
Dự kiến kéo dài 3 tuần.
Các thánh căn thời gian cũng khá chuẩn, hết 3 tuần là tới tuần 20/11 luôn, lớp khác không biết sao chứ lớp mình thì háo hức lắm, đặc biệt là mình.Quay lại với giải đấu thì kèo này chắc ăn rồi, chạy có 35 phút rồi được nghỉ 10 phút thì mình chạy cả ngày cũng được.
Đứng bếp mấy tháng trời công lực gia tăng đột biến.Trận đấu lớp mình bắt đầu lúc 9h30, đấu với lớp 12A1.
Lớp này là một trong ba lớp chuyên của khối 12, chủ nhiệm là ai thì mình quên rồi, chỉ nhớ là thánh đấy cũng máu ăn thua lắm, học sinh lớp đấy phải học và tham gia các kì thi đua abc xyz không trượt đợt nào.
Thành tích không quan trọng, chủ yếu là điểm thi đua giành cho giáo viên chủ nhiệm.
Cô Thu không thích cái kiểu ép buộc đấy (mặc dù cô cũng độc tài vãi ra), kiểu của cô chủ nhiệm tụi mình thiên nhiều về cho học sinh tự quyết định hơn.*Họp trước trận đấu*- Ê tụi bay kiếm được cái áo lớp đẹp mà không làm cho cô một cái?- Ợ, tui em đâu biết size của cô với lại cô là giáo viên mà? - thằng Cảnh đáp.- Giáo viên thì không được mặc đồ đẹp à, đứa nào order ra đặt cho cô một cái.- Dạ cô viết size cho em rồi em mang ra tiệm nói người ta làm cho ạ.- Rồi xong, lần sau có hàng ngon mà giấu thì tôi cho nát đít cả lớp, trai gái gì cũng đập sất.
Còn giờ thì mấy thằng cô hồn, dập tụi nó tan tành cho cô.- Phải là mấy anh chứ cô?- Lên hai đầu chiến tuyến thì anh em gì tầm này, tụi bây có muốn thắng không vậy?- Dạ có, dập tụi nó ra bã luôn thưa cô.Đấy, bà cô lớp mình bá đạo thế đấy, trong lớp thì đạo mạo nghiêm túc chứ ra ngoài là thành đại bàng khu xóm ngay.
Mà có vẻ vì khác ý thức hệ với chủ nhiệm lớp 12A1 nên cô Thu máu chiến hơn hẳn.
Thù hằn giữa hai vị chủ nhiệm này có vẻ thuộc loại không giàn xếp hòa bình được.Trước trận đấu hai đội hừng hực khí thế quyết ăn thua đủ với nhau.
Tuy nhiên nếu chỉ xét về màu cờ sắc áo thì lớp mình ăn đứt rồi.
Bên kia lèo tèo vài móng hậu cần còn lớp mình thì đủ cả họ.
Ai nấy cũng đồng phục chỉnh tề trừ thanh niên Tuấn Anh, cái áo lớp của nó bị...cô Thu trưng dụng.
Lúc thi đấu thì gào rú sung nhất cũng bà cô chủ nhiệm nốt.- Minh nhấc mông lên chạy lẹ vào...- Thằng Cảnh làm gì bắn chim hoài vậy, có thù với họ gia cầm hả?- Sơn chỗ thằng Duy trống trải sao không chuyền cho nó......Có cổ động viên kiêm luôn huấn luyện viên kể ra cũng...áp lực vãi nồi.
Nhưng mà vui hết sức, mấy lớp khác nhìn qua chủ nhiệm lớp mình cứ phải gọi là ghen tỵ ra mặt.Đến giờ giải lao, lớp mình đang dẫn một trái nhờ cú sút thần sầu của mình, bóng bay thằng vào xà ngang dội lại ngay mặt thằng Minh và dội tiếp vào lưới.- Thẳng củ cải sút gì mạnh dữ thần mậy, rát hết măt bố rồi.- Nhờ vậy mày ghi một bàn còn gì.- Chắc tao mừng.- Thế giờ chú thấy ăn trái banh đó với một bàn thắng không đáng giá hả?- Tất nhiên là....dạ có thưa cô, đáng, đáng lắm.Có vẻ nó tính nói không mà nhìn mặt cô Thu đằng đằng sát khí nên nó xụi luôn.- Tốt, nên vậy, đứa nào hi sinh vì tập thể cũng sẽ có thường, đứa nào càm ràm tôi trảm hết.- Dạ, xin vâng mệnh cô.Tận lực vì công việc, hết sức vì sự nghiệp ăn chơi là như vậy đó các bạn ạ.
Một lần nữa phải nhắc lại là nhờ có bả chủ nhiệm cá tính như cô Thu mà lớp mình không nhưng đoàn kết mà còn học được rất nhiều điều hay và những kỹ năng sống cực tốt.
Có điều lâu lâu cô cũng hơi cực đoan nghe cô.- Uống nước nè anh.
- mình ra ngồi một góc với bé Kiều sau màn tâm sự mỏng của cô Thu - em lau mồ hôi luôn cho, thấy em tốt hơm.- Em số hai không ai dám giành số một đâu.- Dẻo mỏ, hihi.
Chơi bóng vui ha.- Ừ, vui mới chơi chứ.- Em cũng muốn đá bóng.- Biết đá không đó.- Hơi bị ghê đó nha, bữa nào trổ tài cho anh xem.- Tại hạ xin nghiêng mình nhờ tiểu thư chỉ giáo.- Nghe cái giọng là thấy không tin rồi, mốt tui cho anh sáng mắt ra.- Đâu có, với lại mắt sáng rồi mà, quen em một thời gian anh mới nhận ra gấu bông của anh không có gì là khô...- Giỏi cho anh Duy, đang giấc chiến đấu lại bò ra đây hú hí.- Ơ...dạ cô...- Cô cô cái gì vào chuẩn bị hiệp hai lẹ đi.- Dạ.Đời đôi khi bất công thật, hú hí thì hai đứa nhưng bị trảm có mình mình, hức.Qua hiệp hai thì mấy ông nội bên kia bắt đầu đuối rồi.
Cũng không khó hiểu lắm, cắm đầu cắm cổ học 24/7 thì thời gian đâu mà bồi dưỡng sức khỏe.
Trong khi đó đám đầu trâu mặt ngựa bên này, hoặc ít nhất thì cũng ba thằng là mình, Sơn và Hải, toàn lũ tứ chi phát triển.
Chưa kể mình và thằng Sơn còn được buff vitamin gấu, kết quả lớp mình thắng ba trái trắng.
Trong đó có một bàn siêu phẩm của thanh niên Sơn bắn thẳng vào góc chữ A khung thành.
Khả Hân đứng ngoài nhìn nó mà không chớp con mắt.
Mình liếc sang chỗ bé Kiều thì nàng biến mất tiêu.Kết trận cả đám tập trung nghe cô Thu khen thưởng rồi đường ai nấy đi, mình thì dáo dác xung quanh như thằng trộm, kiếm coi bé Kiều đi đâu mất rồi.- Nè, lau mặt đi.
- nàng hiện ra thình lình như bóng ma trên hoang đảo.- Hết hồn hà, nãy giờ đi đâu đó.- Bóng bánh không lo tập trung lo dòm gái hả?- Thì gái...đẹp mà phải dòm chứ.- Khéo nịnh, em đi giặt cái khăn nè, lâu mồ hôi cho khô, nghỉ ngơi tí rồi về.- Cám ơn em nghen, chạy chút xíu mà ướt mem luôn rồi.- Con trai vậy nó mới quyến dũ, hihi.- Thiệt không đó?- Cứ cho là vậy đi, nè uống nước nữa nè.Nhắc lại thì mình sức trâu nhưng dễ ra mồ hôi lắm, vận động tí là mồ hôi ra nhìn như sắp chết ấy.
Đại loại giống ông mãnh hổ nào đó trong cơn giẫy chết, tội cái giẫy hoài mà không chết, hô hô.
Xong xuôi chở bé Kiều về như một vị thần mà, tầm này có sá gì.Nói chư vận động cỡ đó cũng có chút ảnh hưởng long thể, chiều hôm đó đứng bếp mà cũng rung rung.
Lại gặp thêm bé Kiều phụ chạy bàn buổi chiều, nhiều khi lắc chảo mà không cần điều khiển, tay nó tự rung luôn.- Mệt thì về nghỉ đi, cố quá hồi nữa hất nguyên chảo cơm vô mặt đó thằng ôn.- Chị cứ phải lo, thằng em còn ngon lành lắm.- Chứ không phải mầy có hẹn ăn kem với bé Kiều sau giờ làm à?- Ợ, sao chị biết?- Bà đi guốc trong bụng mầy, nãy Kiều nó nói.Vãi guốc bà chị của tôi.Hôm đó gần 7:15 mới vãn khách nên mình ra trễ một chút.
Bé Kiều nhận lương của hôm đó rồi đi với mình, bữa đó nàng khao.- Kem bữa nay ngon ghê hồn.- Em thấy cũng giống bữa trước mà?- Ngon hơn nhiều, tại được em yêu mua cho, hê hê.- Phái lắm, lâu lâu mới được một bữa.- Tại vậy nên nó mới ngon.- Thích thì em mua cho mỗi ngày nhoa.- Hoy, lâu lâu mới thích, còn lại em phải cho anh chút sĩ diện đàn ông chứ.- Gớm, da mặt nhìn dày chắc hơn da mông mà bày đặt sĩ diện.- Ơ, thế em thấy mông anh rồi à?- Làm...làm gì có, không nói với anh nữa...Đi với bụt mặc áo cà sa là đây, ở bên ẻm một thời gian bạn Duy cũng bắt đầu khôn ra một chút, bắt đầu biết bắt bẻ ẻm rồi, hehe....*Huỵch, bốp bốp*- Ai ui, anh...tha cho em...- Thằng này mày giỡn mặt tao à? Tao bảo mang tiền cho tụi tao chơi điện tử mà mày chỉ mang có 10k thì làm ăn gì?- Dạo...dạo này em xin tiền nhiều...ba...ba má nghi...với cúp học...nhiều có khi bên thầy...dạy thêm thông báo...cho...ba má nên...ổng bả không...cho...nhiều nữ...*bốp*- Đừng có nhiều lời, làm sao thì làm, mai mà không mang đủ 100k thì đừng có...*Bốp*- Có cái củ cải, bỏ bạn tao ra!Mình đấm một cú vào bên sườn của thằng nhỏ làm nó gục xuống.
Nếu các bạn tấn công từ phía sau thì một trong những chỗ hiểm nhất là vị trí của thận, thấm lắm đó.- Mày là thằng nào?- Thằng bạn thằng bên đó, bỏ nó ra ngay!- Ư...Thằng vừa bị mình đập có biểu hiện hồi tỉnh.
Mình cũng chẳng ngại gì cho nó thêm một đạp vào chỗ vừa bị đấm lúc nãy tiện cho anh ấy thêm vài cú vào mang tai và thái dương.
Bà mợ trừ khi chú là zombie chứ đứng dậy thế méo nào nổi nữa.- Thằng chó, đánh người đã bị thương vậy mày?- Chứ tụi mày ba thằng ăn hiếp bạn tao thì chắc tốt lành.- Hôm nay mày tiêu chắc rồi.- Chắc tao sợ..
Bình luận truyện