Yêu Mà

Chương 81



Sáng hôm sau lết qua nhà bé Kiều cùng nàng đi ăn sáng.

Nói là lết chứ mình phóng như bay, có càm ràm này kia chứ được hun hít các thứ thì nó phê lên tận óc o rồi, tầm này làm gì biết mệt mà phải lết.

Tô phở sáng hôm đó cũng ngon hơn bình thường.

Rau tươi giòn tanh tách, nước phở đậm vị kết hợp với tương đen và đỏ, vị cay nồng của ớt, thoang thoảng chút chua của chanh.

Bánh phở mềm mềm dai dai ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai.

Tất cả các hương vị hòa quyện với nhau cùng với thịt bò.

À mà tô của mình làm gì còn miếng thịt bò nào, chỉ còn mùi thịt bò phảng phất thôi.

Tất cả cũng vì dại gái mà mình chuyển nhượng toàn bộ phần thịt bò qua cho bé Kiều rồi- Ăn no rồi giờ có sức chiến đấu, nay phải thắng trận nữa qua tuần sau vô chung kết ẵm giải.- Tiến lên anh, càn quét hớt.Dự kiến của mình lúc nào nó cũng sai với thực tế.

Đội hôm nay gặp là đội của thằng cha mấy tuần trước vác mặt mo qua hỏi bé Kiều làm gấu bị em nó từ chối.

Cha nội này nhìn tướng thư sinh thôi chứ bóng bánh cũng dữ thần lắm (sau hôm đấy mình mới biết).

Lại thêm cái mã đẹp trai, học sinh lớp chuyên, nhìn trên dưới trái phải đâu cũng hơn mình vậy mà bé Kiều chọn mình chứ không thèm để mắt đến ổng.

Chắc tại mình có vẻ đẹp tiềm ẩn, hê hê.- Ê Duy.

- thằng Sơn gọi mình- Gì mậy?- Lão đó hôm nọ qua lớp mình gạ bé Kiều đó.- Ừ, tao nhớ mà.- Tiền đạo chính của lớp bên đó, đầu mùa đến giờ quất đâu cũng chục quả rồi.- Đựu, mới có hai trận mà ghê vậy.- Lớp đó năm ngoái vô địch mà.- Nghe có mùi cám bây.- Cơ hội cho mày tỏa sáng lấy le với em Kiều đó.- Sắp thua sấp mặt thì tỏa cái lu à?- Lão cắm bên cánh của mày, khóa được lão là xong.- Các chú tin tưởng vào tài năng của anh đến thế à?- Éo, nhưng mày có buff của gấu, thua thì đội quần lấy mo đeo mặt nghe con.Cái đệch, đồng với chả đội.

Nói thế khác nào nó bảo thua thì do mình còn thắng thì vi tinh thần chiến đấu ngoan cường oanh liệt của cả đội? Cơ mà theo lời thằng này thì cha nội kia cũng thuộc hàng thứ dữ trong trường, khóa chân được lão thì bé Kiều cũng phải nhìn mình bằng ánh mắt khác là cái chắc.

Liều ăn nhiều thôi.Kết quả của hiệp một là mình bị lão hành cho ra bã.

Hàng công của lớp này phải gọi là bao mạnh, lấy công bù thủ.

Lớp mình cũng có nhiều cơ hội phản công nhưng hai thằng tiền đạo chân có mùi gỗ còn thoang thoảng nước sơn, toàn bắn chim với cành cây.

Thằng Sơn thì bị tiền vệ đội bạn kèm chặt, hở ra được tí là hậu vệ lao vào, tính ra đội bên kia bỏ cho hai thằng tiền đạo đội mình làm gì thì làm luôn.

Về phần mình thì sức trâu thì hơn nhưng khoảng cách kĩ thuật lớn quá nên không phòng thủ nổi.

Kết quả là bị lão vờn cho thối mặt rồi làm luôn một hattrick sau 40 phút thi đấu (từ vòng này mỗi hiệp là 40 phút, thêm hai hiệp phụ 10 phút và sút luân lưu).- Mệt không anh, uống nước nè.- Cám ơn em, không mệt mà điệu này chắc banh xác rồi.- Có gì đâu, thắng thua là bình thường mà.- Anh không muốn thua lớp này.- Ít khi thấy anh ăn thua đủ như vầy lắm nghe.- Còn một trận nữa là vô chung kết mà, phải ăn thua chứ.- Nghe giọng điệu là biết xạo rồi, mà thôi muốn thắng thì cũng có cơ hội đó.- Xin tiểu thư chỉ giáo.- Nếu cắt được bóng thì anh cứ chuyền lên trên rồi chạy lên tham gia tấn công luôn.- Vậy hở sườn thì sao?- Nếu tiền đạo bên kia không rút về thì bên mình hơn người, dễ tấn công hơn chứ sao.

Với lại giờ thua ba trái rồi thêm trái nữa cũng vậy à, liều ăn nhiều.- Nhưng anh chỉ có chuyền thôi chứ sút toàn bắn chim cò không hà.- Tại anh nhắm chỗ khó sút ấy, cứ nhắm thẳng vào giữa khung thành mà sút.- Có thủ môn mà?- Cỡ ông đó anh sút hai ba trái là nhót à.- Chơi tới vậy luôn.- Hôm nọ em nói rồi mà.- Rồi lỡ tiền đạo bên kia quay về kèm thì sao?- Nãy giờ chạy 40 phút rồi, giờ chạy lên chạy xuống theo anh nữa trừ khi ông kia ngày nào cũng chở bao gạo 40kg như em, cao lắm chạy được 10 phút nữa là đuối liền.- Nó lại hợp lý.- Quan trọng là anh chạy nổi 40 phút như vậy nữa hay không thôi.- Chắc cần chút động lực.- Quỷ, oy, thắng thì thích gì chiều đó nghen.- Quyết định vậy đi.- Quyết định gì vậy mậy? Anh em đang bàn chiến thuật mày qua đây hú hí vậy à?- Quyết định chiến thuật cho hiệp hai.Mình phổ biến lại cho sấp nhỏ.

Chiến thuật được thông qua, cả hội quyết định thực hiện.Mở đầu hiệp hai đội mình cầm bóng.

Sau khi chuyền về tuyến sau thì mình chuyền vượt tuyến lên trên, tiền đạo đội bạn vẫn ở phần san của đội mình còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì thì mình bỏ người kèm rồi lao lên trên luôn.

Thằng Sơn vẫn bị kèm chặt nên coi như nó làm chim mồi, bạn Cảnh thấy mình trống trải liền chuyền qua trung lộ, vậy là đẹp.

Một mình một bóng thẳng đường vào khung thành lại không bị ai kèm, mình nhắm thẳng vào giữa khung thành rồi sút luôn.

Thủ môn bất ngờ vì mình làm quá nhanh quá nguy hiểm, chỉnh bóng một nhịp rồi sút, không lấy đà lấy điệu gì sất.

Do phản xạ không kịp bóng đập thẳng mặt thủ môn rồi bay thẳng vào lưới luôn.

Lời bé Kiều quả là chân lý, một bàn gỡ cho đội lớp 10A7.- Thằng này có nghề mà giầu mậy?- Có đâu, nãy huấn luyện viên chỉ giáo chút xíu tao chỉ áp dụng thôi.- Cư vậy mà phát huy.Sau khi bị một bàn gỡ thì lớp 11A3 phản công, chắc tính phủ đầu đội mình.

Vẫn thanh niên Lương làm đầu tàu, chỉ khác là khả năng dắt bóng không còn sắc sảo như lúc đầu trận nữa.

Vậy là bé Kiều nhận định đúng rồi, trời nóng lại bị mình quần 40 phút đầu trận, giờ cũng thấm mệt rồi.

Khi kĩ thuật không bằng thì ta cứ lấy thịt đè người.

Mình cứ áp sát không cho lão tự do chứ cũng không mặn mà giành giựt bóng làm gì.

Lão bị mình ép dần ra biên, thấy không ổn lão định chuyền lật cánh qua bên thằng Hải, mình chớp thời cơ cướp bóng luôn.

Kèo này ngon ăn rồi.

Nếu không sai thì không cần sửa, kịch bản lặp lại.

Lần này thủ môn có chuẩn bị nên bóng dội ra chỗ thằng Minh, nó chuyền lại cho mình luôn.

Bệnh gì cữ, sút tiếp thôi.

Thủ môn lớp 11A3 có vẻ ăn hai bóng từ chân mình thì nhót lấy tay che người chứ cũng không có ý định bắt bóng nữa.

Bóng dội trúng người thủ môn và bật trở lại chỗ...mình.

Sút thêm quả nữa thôi, việc nhẹ lương cao bao ăn ở mà, cứ co chân lên rồi quất vào bóng.

Lần này lại trúng tiếp vào người thủ môn và anh ấy khụy dần xuống, bóng lại bật ra vào chân mình, khung thành gần như bỏ trống, làm một bàn nhẹ nhàng nào.- Sút đi anh, hết lực luôn.

- bé Kiều ở ngoài gào lên.Xin lỗi anh thủ môn, chúng ta không thù oán gì cơ mà gấu em đã có lệnh thì phải...sút tiếp.

Bóng bay thẳng mặt thủ môn rồi bay thẳng vào lưới luôn.

Sau cú đó thì đội bạn lại ra ăn vạ với trọng tài.- Trọng tài ơi nó chơi triệt hạ vậy cũng được hả?- Thì...luật đâu có cấm cầu thủ sút bóng đâu.- Nó cố tình sút đến thủ môn đội em bất tỉnh luôn còn gì?- Ê ê đừng có nói ẩu nghen, bộ anh tính cấm hậu vệ đội tui tham gia tấn công sút à? - thằng Sơn chen vào- Thì nó sút vào chỗ khác được mà, cố tình sút thẳng mặt thủ môn đến ba bốn lần!- Thằng đó nó mà có kĩ thuật cỡ anh sút đâu cũng được thì tụi này làm gì để nó làm hậu vệ từ đầu mùa tới giờ? Hay anh tự cao đến mức nghĩ tụi này phải để siêu sao của đội kèm anh mới phải đạo hả?- Ờ thì...- Học lớp chuyên chắc có giỏi hơn lớp thường tụi tui chút đỉnh còn lại nói chuyện không biết suy nghĩ gì, ngu như bò.- MÀY NÓI GÌ?- Tui nói sai thì anh phản bác đi, còn tui nói đúng thì sửng cồ lên như mấy thứ mất dạy vậy?Lâu lâu thấy bạn Sơn chơi quả lớn, thánh kia giận tím mặt cũng không nói được gì.

Ờ mà còn gì để nói, đuối lý rồi.

Đang dẫn ba trái giờ có nguy cơ thua ngược lại còn bị nó cà khịa lại chẳng lên máu.

Đang chuẩn bị trở lại trận đấu thấy bé Kiều ngoắc ngoắc.- Anh, cha đó nhìn có vẻ cay cú lắm rồi.- Lo ổng chơi xấu anh hả?- Không, chơi xấu ai chứ chơi xấu anh chỉ có tự gia tăng tổn thất thôi.

Tuần trước vết bầm bên hông còn không anh?- Còn, lâu lâu đụng vào hơi ê ê.- Anh cứ kèm sát ổng, lỡ mà ổng có quơ tay quơ chân thì làm sao cho trúng gần vết bầm rồi anh lăn ra ăn vạ là tiền đạo đội bạn đi đứt.- Chơi tới vậy luôn.- Với cái lũ đó thì phải vậy mới vừa.

Nhớ làm cái mặt thấy ghét lên trêu ngươi bên đó.- Hợp lý, cứ tin ở anh.Mình ra phổ biến lại cho toàn đội.

Kèo này mà thành công thì các chú ngoài thua sấp mặt ra còn có nguy cơ đội quần đi học, hô hô.Sau đó thì mình y theo kế hoạch mà làm, kèm sát rồi lâu lâu cà khịa vài câu kiểu "trình của chú chỉ tới đây là hết rồi", "yếu thì thôi đừng ra gió nữa".

Máu nóng tăng cao cộng thêm bị kèm chặt lại ăn cả rổ cà khịa liên tục, thanh niên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa liền hất tay đẩy mình ra.

Chú trúng độc kế của anh rồi.

Minh xoay người để tay lão đập vào người mình rồi té lăn ra ăn vạ.

Trọng tài thổi phạt lão bật liền.- Em có làm gì đâu nó tự ngã ra mà?- Chắc không làm gì, nhìn nè, đánh nguội hậu vệ bầm tím người vầy còn chối hả? - vừa nói thằng Sơn vừa vạch áo mình cho người ta xem...ngang hông.

- Cỡ này thì phải có thẻ chứ trọng tài, thi đấu mà cay cú ăn thua, thua xong còn không chấp nhận lại đi chơi xấu nè.Qua cú bơm đểu cộng thêm vết bầm trên người mình, tình ngay lý gian, lão Lương ăn quả thẻ vàng rồi chỉ biết câm nín.

Đội mình có bóng lại bổn cũ xài hao, chuyền lên tuyến trên rồi mình lên tham gia tấn công.

Đợt này thì đội bạn rút kinh nghiệm, lão Lương cũng chạy theo mình, lúc mình nhận được bóng thì lão đã chặn trước mặt rồi.- Muốn sút thì phải hỏi qua ý anh mày đã.- Cái thứ chơi xấu ăn thẻ vàng thì cần gì hỏi ý, thích là tui sút à.Nói rồi không đợi lão phản pháo mình sút luôn.

Vì cự ly gần nên bóng đập trúng đùi làm lão mất thăng bằng.

Quả đấy cao lên tí có khi mất quyền làm cha luôn, mình ác vãi.

Bóng bật ra đến chỗ thằng Sơn.- Làm quả nữa nè Duy.Nó vừa ra chân chuẩn bị chuyền cho mình thì cái cha nội kèm nó nãy giờ chắn ngang giữa hai đứa mình.

Quả này bị bắt bài rồi.

Nhưng không, nó chỉ làm động tác giả rồi dắt bóng vượt qua, ông kia chưng hửng bắt đầu chạy lại chỗ nó thì trễ rồi.

Nó bắn thẳng vào góc xa, thủ môn dự bị có vẻ yếu nên phản xạ không kịp, vậy là trận đấu trở về vạch xuất phát..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện