Yểu Mệnh

Chương 1: Người con gái bạc phận



Vượt qua vô vàn khó khăn, cuối cùng hai người mới được toại nguyện. Đám cưới vừa xong là Văn mệt phờ người, anh ngủ vùi một đêm mãi gần giữa trưa hôm sau mới giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, anh đã nhận được một tiếng thở dài ngay bên cạnh.

- Anh xin lỗi.

Văn quay sang nói với tác giả tiếng thở dài vừa rồi và lại nhận thêm một cái ngúng nguẩy, xoay người nhanh sang nơi khác kèm theo tiếng thở dài còn dài hơn.

Người ta biết lỗi rồi mà. Chỉ vì đêm qua anh quá say, khi vào tới phòng đã không còn biết trời trăng gì nữa. Thậm chí anh còn không biết có em nằm bên cạnh nữa!

Cho đến lúc này Ngọc Mai mới chịu quay mặt lại, giọng vẫn còn hờn dỗi:

- Đêm động phòng của anh là như vậy đó hả?

- Biết lỗi của mình nên Văn lại xuống giọng hơn nữa:

- Biết lỗi rồi mà... tha cho lần đầu đi, rồi anh sẽ đền bù xứng đáng cho.

Ngọc Mai bật dậy ngay, vừa chỉ tay xuống nệm, nơi có vai ba vết màu đỏ

loang lổ:

Anh hưởng đời con gái mà như vậy đó sao? Anh có biết là suốt đêm qua em khóc bao nhiêu nước mắt không?

Văn cũng giật mình và bật dậy ngay, mắt nhìn vào dấu vết đó vừa run giọng hỏi:

- Anh… anh đã làm gì?

Lần này không phải là tiếng thở dài nữa, mà là một tiếng kêu thảng thốt:

- Anh không biết mình đã làm gì?

- Ờ… anh say quá, có ngóc đầu dậy nổi đâu...

Vậy vậy ai đã làm ăn như gà mổ. Làm tiêu đời con gái người ta mà chẳng màng tới kết quả ra sao nữa. Ai đã…

Văn thật sự tỉnh táo:

- Em nói đêm qua anh đã.. đã... làm gì? Anh còn mặc nguyên quần áo đây mà! Anh…

Văn không ngờ chỉ câu nói đó của mình mà Ngọc Mai đã oà lên khóc! Quá

đỗi ngạc nhiên, Văn hỏi:

- Em làm sao vậy, Mai? Anh nói không phải sao, anh ngủ như chết và có làm gì đâu?

Thêm câu nói này nữa thì sức chịu đựng của Mai da hết, cô nhảy phóc xuống giường, vừa ôm mặt khóc vừa chạy bay ra khỏi phòng. Văn gọi với theo:

- Mai! Dừng lại đã.

Vừa đuổi theo vợ, Văn vừa cảm giác đầu mình nặng như chì, anh lảo đảo và suýt ngã sấp ngoài cửa. Nhưng tay Mai cứ nhắm hướng đường xe mà chạy, nên Văn cũng phải cố đuổi theo.

Trong khi đó thì mấy bà cô, bà dì tới dự cưới đêm qua còn ngủ lại trong nhà, khi nghe cuộc đuổi bắt của vợ chồng Văn đã cùng thức dậy ra xem. Họ đã không tiếp Văn đuổi theo giữ Mai lại mà còn đứng nhìn nhau và cười. Bà cô thứ Sáu còn trẻ nên bạo miệng hơn, đã lên tiếng:

- Thằng Văn này không biết tâm lý gì hết. Chắc là con nhỏ vừa ngủ dậy thấy bị… mất đời con gái nên mắc cỡ! Mà thằng cũng tệ, phải biết tâm lý con gái chứ nó cảm giác như bị mất, đồng thời như phạm tội.. Chắc là thằng Văn nói gì không khéo làm cho con nhỏ quá ngượng mà bỏ chạy đó, Chắc là chạy về bên nhà.

Bà dì út kéo tay mấy bà kia:

- Mình vào coi kết quả có đáng mừng không?

Cả bốn bà vừa cô vừa dì đã cùng bước vào phòng tân hôn của vợ chồng Văn. Người la lên đầu tiên là cô Sáu:

- Điểm son rồi chị Hai ơi! Chị trúng độc đắc rồi! Trúng số rồi!

Mấy bà kia sau khi nhìn mấy đốm màu đỏ trên nệm cũng đều la lên.

- Hỉ sự thật rồi!

Đối với các bà còn nặng cổ tục thì việc nhìn thấy dấu vết ''con gái'' sau đêm tân hôn của cô dâu là điều đại hỉ, nên việc họ cùng la lớn mà không ngượng là có lý của nó.

Bà mẹ chồng Hai Ngân từ trong bước ra, chỉ nghe thôi cũng dã mạn nguyện, bà thở một hơi dài nhủ trút được gánh nặng:

- Suốt đêm qua tới giờ tôi cứ ngay ngáy trong lòng..

Rồi bà quay sang các chị em chồng phân bua, Cưới vợ cho con thời nay nó cực vậy đó. Lo nết ăn nết ở của nó chỉ một, mà lo.. đời con gái của nó còn không là gấp mười lần! Tôi thấy con Ngọc Mai sống theo tân thời nên cũng lo lo. Cũng may, trời còn thương nhà này.

Mấy bà kia được dịp tự tán dương mình:

- Thấy không, tụi này có con mắt tinh đời mà, thoạt nhìn đã biết con nhỏ có phước tướng, cưới nó về rồi đây chị Hai phát tài cho coi!

Một bà dì lại nói:

- Có được con dâu còn., ''nguyên vẹn'' là điều phải ăn mừng lớn đó! Thôi, bảo tụi nó đem giặt tấm drap đi, để con nhỏ lại mắc cỡ nữa bây giờ!

Nhưng bà cô Sáu lại nói:

- Không cần. Phải để cho con Mai nó tự đi giặt, còn mình thì hãy đóng cửa lại, làm như không biết gì...

Nửa giờ sau..

Trong lúc cả nhà đang phấn khởi trước dấu hiệu vui thì Văn trở về với bộ mặt rầu rĩ, Anh thấy mọi người nhìn mình thì bực dọc:

- Làm như con là quái vật hay sao vậy? Bà Hai Ngân phải lên tiếng:

- Mấy cô mấy dì đang có ý định làm bữa tiệc riêng mừng vợ chồng con đó! Văn trố mắt:

- Mừng chuyện gì?

Cô Sáu là người bạo miệng nhất:

- Chuyện con có được con vợ đại hỉ! Dì út thì nói:

- Thời buổi này mà được con vợ như nó là đại phước đó! Thiên hạ bỏ ra bạc triệu cũng không có, chứ phải chơi đâu!

Thật bất ngờ, Văn buông một câu:

- Có gì đâu mà quý, máu lươn đó?

Bà Hai Ngân nghe như sét đánh ngang tai, bà há hốc mồm tồi vài giây sau mới hỏi:

- Con... con nói gì? Văn nói toẹt ra:

- Con mới chạy qua nhà cô ta hỏi cho ra lẽ, tuy cô ta không chịu nhận, nhưng con biết chắc đó là... máu lươn! Chứ có phải...

Cô Sáu la lên:

- Tụi bay điên rồi hay sao mà làm vậy? Sao mày biết Văn sa sầm nét mặt vốn

đã nặng từ nãy giờ:

Đêm qua con say bí tỉ, ngủ mê như chết thì làm sao… có chuyện đó được. Cô ta đã...

Bà Hai Ngân chụp lấy vai con:

- Chuyện này có thật!

Còn thật với giả gì nữa. Sáng nay khi thức dậy con biết chắc mình… không có làm gì hết, vậy mà cô ta lại trách con. Làm ăn không ra gì, rồi còn nổi giận bỏ chạy khi con tỏ ý nghi ngờ. Đến khi con chạy theo về nhà cha mẹ cô ấy, hỏi thì cô ấy làm dữ, đóng ầm cửa lại không thèm tiếp chuyện với con. Má coi như vậy có tức không!

Bà Ngân thừ người ra trước cái tin bất ngờ này, mãi một lúc sau bà mới thở dài một tiếng rồi lặng lẽ bỏ đi về phòng riêng. Mấy bà dì bà cô xúm lại định hỏi, nhưng Văn đã buồn bã rút vào phòng mình, rồi suốt chiều đó anh không hề bước ra ngoài, cũng chẳng buồn cơm nước gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện