Chương 850: 850: Không Hổ Là Cháu Của Mình!
Quan Thụy đã lên kế hoạch đâu vào đấy, nghĩ rằng muốn nhân cơ hội này trực tiếp phế bỏ Tiểu Bảo, không ngờ "trộm gà không được lại còn mất nắm gạo", không chỉ chẳng tạo thành ảnh hưởng gì cho Tiểu Bảo mà ngược lại còn khiến Quan Trí Thần bị mọi người ghét bỏ.
Quan Thụy kịp thời lấy lại sự tỉnh táo, ra cái vẻ đau đầu nhìn về phía Lục Sùng Sơn rồi dùng giọng điệu trầm trọng nói: "Lão Lục à, chuyện này thực sự rất xin lỗi, Trí Thần nhà tôi còn nhỏ, tính tình quá ngay thẳng, đã xác định chuyện gì là cố chấp cho đến cùng.
Cái tính xấu này của nó tôi đã nói bao nhiêu lần mà nó không sửa nổi! Thầy giáo của nó hay bảo, cái tính cố chấp với quan điểm của mình này trong nghiên cứu học thuật có thể là chuyện tốt nhưng trong giao tiếp thì quả thật là một vấn đề lớn!"
Quan Thụy nói như thế, bỗng chốc cái tính tự cao tự đại không biết khiêm tốn, nhường nhịn của Quan Trí Thần giờ lại biến thành kiên trì, ngay thẳng.
Trong lòng Lục Sùng Sơn vẫn còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ và niềm vui điên cuồng vì bảo bối nhà mình mở miệng nói chuyện.
Nhưng ông ta biết bản thân mình tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ quá kinh ngạc, bằng không chẳng khác gì thừa nhận Tiểu Bảo bị tự kỉ, cho nên vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
"Ha ha, anh Quan nặng lời rồi, cũng trách Kình Vũ nhà tôi, tính nó với tính ba nó giống y hệt nhau.
Từ nhỏ đã không thích nói chuyện với người khác.
Bình thường ở nhà, chúng tôi cũng khó mà nghe nó nói được mấy câu, cũng khó trách Trí Thần sẽ hiểu nhầm là như vậy." Lục Sùng Sơn mở miệng nói, coi như nhân tiện tẩy sạch những phỏng đoán vớ vẩn mà bên ngoài đang nói về Tiểu Bảo, cũng là bước đệm để ngăn cản có người sau này lợi dụng việc Tiểu Bảo không thể nói chuyện để giở trò.
Có điều, đối với câu nói "Anh không xứng" chẳng chút khách khí nào của Tiểu Bảo, Lục Sùng Sơn lại trực tiếp coi nhẹ, chẳng có ý định xin lỗi.
Làm rất tốt, không hổ danh là cháu của Lục Sùng Sơn ông!
"Ôi, nếu đã là hiểu lầm, làm rõ cũng tốt…"
"Đúng thế đúng thế, bên ngoài có một số người thích nhất là đơm đặt đưa chuyện, trẻ con còn nhỏ thiếu năng lực phân biệt đúng sai, tính cách lại đơn thuần, sẽ hiểu nhầm là khó tránh khỏi!!"
...!
Đám khách khứa khôn lỏi bắt đầu ào ào chạy đến giảng hòa, dưới ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của Quan Thụy, Quan Trí Thần cũng đưa ra lời xin lỗi.
Lục Sùng Sơn vốn dĩ còn đang vô cùng phẫn nộ nhưng chỉ vì một câu nói "long trời lở đất" này của Tiểu Bảo mà tiêu tan hết.
Trong thâm tâm cực kì vui vẻ nên cũng không muốn làm ầm lên phá hủy bầu không khí hôm nay, liền hào phóng bỏ qua chuyện này.
Cùng lúc đó, Quan Tử Dao cũng đang kéo tay Nhan Như Ý, vẻ mặt áy náy giải thích: "Dì ơi, tối nay con thực sự rất xin lỗi, Trí Thần nhà con tuy bình thường vẫn nghiêm khắc quản lý.
Nhưng nó cũng giống Tiểu Bảo, cũng được người nhà bao bọc trong lòng bàn tay từ nhỏ.
Đây là lần đầu tiên bị đánh kể từ lúc sinh ra đến giờ.
Nó đau lòng quá nên mới nhất thời kích động mà nói ra câu đó, chứ thực sự đó chỉ là một câu vô tâm mà thôi… dì ơi, dì đừng để chuyện này trong lòng nhé."
Quan Tử Dao vừa nói vừa gọi Quan Trí Thần vừa mới khuyên bảo hết lời lại đây.
Quan Trí Thần cúi đầu, che dấu vẻ căm phẫn và không cam lòng trong mắt: "Bà Lục, cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, cháu thực sự không có cố ý đâu…"
Nhan Như Ý nhìn vết tay đỏ ửng trên mặt Quan Trí Thần, thở dài một tiếng nói: "Được rồi, đừng tự trách mình nữa, hiểu nhầm được làm sáng tỏ là không sao rồi.
Tử Dao, cháu mau đưa Trí Thần đi lấy ít đá chườm mặt đi! Ba cháu ra tay cũng nặng quá đi thôi!"
Quan Tử Dao nghe giọng Nhan Như Ý cũng dịu đi nhiều mới coi như là yên tâm đôi chút, gật đầu đưa Quan Trí Thần rời đi.
Chuyện này mặc dù nhà họ Lục tỏ vẻ rằng sẽ không so đo, nhưng mà trong lòng nhất định sẽ có chướng ngại.
Xem ra đoạn thời gian này phải bảo ba kiềm chế lại một chút mới được…
Bình luận truyện