Chương 875: C875: Đại ma vương của tôi đúng là quá lợi hại
Trang Khả Nhi và Ninh Tịch đồng thời nhìn về phía cửa và thấy cái vẻ mặt xanh mét của Lục Đình Kiêu…
Ninh Tịch không còn gì để nói chỉ có thể đưa tay che mặt, cái gì vậy giời, sao lại biến thành cảnh bắt gian tại giường rồi!!!
Như thể phép màu của thời gian bị hóa giải, Ninh Tịch thoắt cái chuyển từ trạng thái "sói hoang dã" sang chế độ "thỏ trắng ngoan ngoãn", bật dậy chạy đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, sao anh lại lên đây ~"
Lục Đình Kiêu vốn đang nghĩ chuyện này có vẻ khó giải thích nên chuẩn bị tự mình giải thích với Trang Khả Nhi, nhưng xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi…
"Cậu… cậu thực sự là anh ta?" Trang Khả Nhi choáng váng đứng dậy, quả thật như thể mình đang nằm mơ. Cô vẫn còn chìm đắm trong cảm giác kích động vì được nam thần "dồn giường", bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói trầm thấp quyến rũ "Bây giờ, tôi là ai?"...
Trước mặt rõ ràng là một cô gái, tại sao lại… tại sao lại… điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi…
Thấy ánh mắt tr@n trụi không hề che dấu của Trang Khả Nhi, Lục Đình Kiêu lặng lẽ giấu Ninh Tịch ra sau lưng: "Nếu như hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, vậy thì cáo từ."
Nói rồi liền kéo tay Ninh Tịch đi thẳng một mạch xuống dưới, quả thực đến nửa giây đồng hồ cũng không muốn ở thêm.
Trang Khả Nhi quýnh quáng muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn nam thần mình ngày đêm mong nhớ, không dễ dàng gì mới gặp được một lần thế mà lại bị một thằng đàn ông ất ơ ở đâu chạy ra mang đi mất rồi…
Bên ngoài Đại Viện, Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn về phía xe của mình đang đỗ: "Từ từ, từ từ… Lục Đình Kiêu! Em lái xe đến mà!"
"Anh sẽ bảo tài xế lái xe về."
"Ồ…"
Trên xe…
Lục Đình Kiêu không nói một câu nào suốt quãng đường về, đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng là đang tức giận, hơn nữa còn là cực kì tức giận.
Ninh Tịch đau đầu bóp trán.
"Này, anh đang giận đấy à?"
Lục Đình Kiêu vẫn không nói gì.
"Cái này… cái này cũng không thể trách em được mà! Không phải là vì em muốn rửa sạch danh tiếng cho anh sao? Hôm đó nếu không phải anh hôn em trước mặt bàn dân thiên hạ thì Trang Khả Nhi sao có thể hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta thành ra như thế được? Tốt xấu gì em làm thế này cũng là để dọn hậu quả cho anh thôi… bằng không người ta còn thực sự cho rằng anh thích đàn ông hơn nữa còn bắt cá hai tay…"
Lục Đình Kiêu vẫn không nói câu nào.
"Trang Khả nhi là con gái đấy có được không? Không phải là anh ngay đến con gái cũng ghen đấy chứ?" Ninh Tịch lầu bầu.
Ngay sau đó, trước mặt là đèn đỏ.
Ninh Tịch chỉ cảm thấy lưng ghế dựa đằng sau lưng mình đột nhiên cạch một cái hạ xuống dưới, còn chưa kịp hiểu ra làm sao. Bóng của người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế lái phủ chụp xuống người mình, một tay anh chống bên eo cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng, kể cả có là nữ cũng như thế."
Vừa mới dứt lời, liền cúi xuống ngấu nghiến hôn lên môi cô…
"Bíp bíp bíp…"
Đèn xanh bật sáng, đằng sau liên tiếp vang lên tiếng còi xe thúc giục.
Ninh Tịch đẩy anh ra, thử cố ngồi dậy: "Ưm… đèn xanh rồi… đèn xanh rồi kìa! Rốt cuộc là ai đã dặn em lái xe thì không được làm loạn hả?"
Thân hình của Lục Đình Kiêu vẫn chẳng mảy may nhúc nhích tí nào, thực ra là anh vươn cánh tay ra đằng sau ấn vào cái nút nào đó rồi tiếp tục cúi xuống hôn tiếp.
Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu tự động lái.
Nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ, tròng mắt của Ninh Tịch sắp trợn ngược lên đến nơi, hự, tự động lái luôn?
Chẳng lẽ sau lần trước anh liền lắp cái thứ này?
Đại ma vương của tôi đúng là quá lợi hại!
Bình luận truyện