Yêu Người Nhiều Năm Như Thế
Chương 33
183. Sau khi C Quân kết hôn, sau tháng trăng mật thì bước vào giai đoạn cáu kỉnh, phàn nàn đủ thứ về ông chồng mới cưới. Ăn tối với tôi và Đào Hoa Quân, mắng chồng từ đầu tới chân, Đào Hoa Quân nhịn không nổi nói: “Theo như cô nói thì còn không bằng chắp vá tạm với tôi, ít nhất tôi còn biết cô nổi điên vì chuyện gì, chồng cô hoàn toàn không get được ý của cô.”
C Quân càng tức: “Lấy anh rồi thì tôi không giới thiệu được với ai đây là chồng tôi.”
Đào Hoa Quân uống hớp rượu, chỉ cô ấy: “Đáng đời, cô là loại người mọi chuyện đều giải quyết trên giường, nông cạn. Cô nhìn Tiểu Thanh người ta đi, khác hoàn toàn, người ta với Từ tiên sinh là giao lưu tinh thần, là bạn đồng hành tinh thần.”
Tôi cười ha ha: “Vậy là anh có hiểu lầm lão Từ.”
Đào Hoa Quân do dự: “Sao hả? Chẳng lẽ anh ấy là gay? Vậy đúng lúc, tôi có thể lên đài!”
C Quân quay lại đoạn này, gửi cho Từ tiên sinh.
Tôi không hay biết gì.
Buổi tối về nhà, Từ tiên sinh nhắn wechat hỏi tôi: “Em với Đào Hoa Quân quen nhau khi nào?”
Tôi đáp nhanh: “Quen biết cũng hơn một năm, không lâu lắm, anh ta không tệ.”
Từ tiên sinh hỏi: “Sao em biết anh ta không tệ?”
Tôi vừa nghe đã thấy không đúng lắm. Chần chừ nói: “Lốp xe dự phòng của em, tụi em quen nhau qua xem mắt, sau đó tạm thời giữ lại đó.”
Từ tiên sinh hỏi tiếp: “Vậy còn bây giờ?”
Tôi đáp: “Chờ cơ hội đào góc tường.”
Từ tiên sinh nặng nề: “Góc tường gì chứ? Cái mà anh ta mơ ước chính là nửa căn nhà của anh, đào là nhà anh sụp.”
Tôi cười không dứt, ý thức giác ngộ của anh rất cao ha.
184. Hôm anh đi công tác về bị cảm, tôi đi đón anh. Tôi mua một đống đồ ăn vặt để trên xe, từ sân bay về còn có em trai anh. Em trai anh cũng đã kết hôn. Người rất e dè, thấy tôi thì ngượng ngập hỏi nên gọi tôi bằng gì, tôi cười nói: “Gọi bằng chị đi.”
Cả đoạn đường Từ tiên sinh không nói gì. Tôi bảo anh uống thuốc trước, anh uống thuốc cảm, ăn ít đồ ăn vặt, hơi mơ màng, nhắm mắt như muốn ngủ.
Sắc mặt anh không tốt, tôi đành hỏi: “Anh khó chịu ở đâu à?”
Anh rất ra vẻ, không mở mắt chỉ huy tôi: “Chú ý nhìn đường.”
Em trai Từ tiên sinh không tiện trò chuyện với tôi, giải thích: “Anh bị đau dạ dày, anh uống rượu thay ba, hôm nay ba không muốn cho anh về.”
Nói đến gia đình thì tôi không thể hỏi nhiều.
Có lẽ em trai anh thấy ngại, theo anh về đến nhà. Tôi xuống xe thì gọi đồ ăn.
Lên nhà không lâu thì thức ăn được giao đến, sắc mặt anh rất tệ, tôi lén hỏi: “Có phải anh mắc bệnh nan y không? Sao người như tự kỉ thế?”
Anh bật cười, vươn tay ôm đầu tôi, cười hỏi: “Đầu óc em không có ngày nào mong anh được tốt đẹp sao?”
Em trai Từ tiên sinh trêu chọc: “Anh, rốt cuộc thì khi nào anh mới kết hôn? Đến lúc đó em giúp anh.”
Từ tiên sinh cười nói: “Người muốn chuẩn bị cho đám cưới anh nhiều lắm, em muốn thì xếp hàng trước đi, không chắc là đến lượt em.”
Ăn cơm xong anh đi ngủ, quả nhiên là lén uống thuốc. Anh lén lút, tôi cũng xem như không thấy.
Em trai Từ tiên sinh làm việc ở công ty ba anh, còn trẻ tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, có nét trẻ con mà trên người Từ tiên sinh không có. Cậu ấy là con trai mà ba anh có sau khi tái hôn. Từ tiên sinh chăm sóc em trai em gái mình rất chu đáo.
Buổi chiều có em trai anh ở đây, sau khi tôi về anh Từ tiên sinh nhắn lại cho tôi: Tự nhiên thấy có lỗi với em quá.
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi?
Anh gửi ảnh chụp màn hình cho tôi xem đoạn chat trong nhóm gia đình anh, em trai anh nhắn: Anh trai như đại gia ấy, chị dâu chiều anh lên tới trời.
Sau đó cậu ấy kể đủ thứ về tôi, đối xử tốt với Từ tiên sinh thế nào, anh ra vẻ thế nào…
Tôi muốn nói với anh: Em rất yêu rất yêu anh, không muốn anh chịu bất kỳ sự tủi thân nào, muốn cho anh tất cả những mơ ước về gia đình, đền bù cho anh những tình thân gia đình mà anh không có được.
Nhưng sợ anh kiêu ngạo, cuối cùng chỉ đáp lại: Ngoan ngoãn ngủ đi.
Anh lại được đằng chân lân đằng đầu: Chăn đơn gối lạnh, không ai bên cạnh.
Tôi trêu anh: Vậy anh xin ba em đi, ba em kêu em về nhà ăn cơm.
Anh an phận ngay tức khắc.
185. Hôm sau tan làm đến thăm anh, mua trái cây và một mớ thức ăn, tuy là phần lớn là do tôi ăn nhưng mà ít nhiều gì anh cũng có thể ăn chút ít, ví dụ như sủi cảo với hoành thánh đông lạnh.
Vừa vào cửa đã bị một phòng đầy người làm sợ ngây người, trong nhà Từ tiên sinh có mẹ anh, em gái, cháu gái, còn có cả dì.
Tôi đứng ở cửa, ấp úng: “Dì.”
Em gái anh thấy tôi gọi: “Chị dâu đến rồi?”
Từ tiên sinh mặc áo thun trắng, nhìn rất trẻ trung, thấy tôi vào thì đến đón lấy đồ trong tay tôi hỏi: “Em mua gì nặng vậy?”
Tôi bĩu môi, anh ngầm hiểu, nói nhỏ: “Họ đến một lát rồi về ngay.”
Mẹ Từ tiên sinh hỏi: “Tan làm rồi sao?”
Tôi cười: “Dạ, mới tan làm, anh ấy nói còn khó chịu nên đến thăm ạ.”
Dì anh rất đáng yêu, đang trong bếp nấu canh cho anh, cười nói: “Con đừng bận tâm, đàn ông đâu có mỏng manh yếu đuối vậy.”
Tôi bật cười. Mẹ anh nói với anh: “Ba con thật không ra sao, con cũng hồ đồ, con đã bao nhiêu tuổi rồi, phải có chính kiến của mình.”
Tôi ngồi dưới đất chơi với Hề Hề, cô bé này rất thông minh, thấy tôi là gọi mợ.
Em gái anh khuyên mẹ: “Mẹ làm gì mà vừa gặp đã mắng anh, bây giờ anh tốt mà, ở gần cũng tốt, ông bà ngoại cũng không nỡ để anh rời đi.”
Có lẽ do có tôi ở đây nên ngưng lại. Mẹ anh không vui cho lắm nhưng không nói tiếp, thay đổi đề tài hỏi sao anh lại bị bệnh.
Từ tiên sinh nói đơn giản, buổi tối bị cảm lạnh.
Tôi tưởng mẹ anh đến thăm anh.
Dì nấu canh, mọi người tán gẫu hồi lâu rồi mới về. Sau khi tiễn họ đi, Từ tiên sinh vẫn khoác vai tôi, khi họ vừa đi, tôi quay lại ôm anh, không đầu không đuôi nói: “Đột nhiên cảm thấy rất yêu anh.”
Anh bật cười, đáp: “Anh cho phép em yêu anh như thế.”
Buổi tối ăn cơm với anh, anh kể với tôi: “Ba anh muốn anh theo học ông ấy, hoặc làm việc, hoặc học hành, muốn chia việc kinh doanh với anh. Mẹ anh muốn anh học chuyên sâu hơn, ra nước ngoài làm việc.”
Tôi không thể đưa lời khuyên cho anh, chỉ cần anh suy nghĩ thấu đáo cặn kẽ, quyết định thế nào tôi cũng có thể chấp nhận.
Tôi hỏi anh: “Hôm qua anh sao vậy? Nói thật đi.”
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, chậm rãi: “Hơi cảm lại đi uống rượu với ba nên bị đau dạ dày, truyền bình nước vẫn không dễ chịu. Hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Thực sự bất lực.
Trước khi về nhà, dỗ dành anh uống nửa ly sữa với mật ong. Về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Trạng thái của anh vạn năm không đổi trên vòng bạn bè chợt thay đổi, nói anh thật may mắn.
Những người biết đủ rất dễ dỗ, kinh nghiệm bản thân.
C Quân càng tức: “Lấy anh rồi thì tôi không giới thiệu được với ai đây là chồng tôi.”
Đào Hoa Quân uống hớp rượu, chỉ cô ấy: “Đáng đời, cô là loại người mọi chuyện đều giải quyết trên giường, nông cạn. Cô nhìn Tiểu Thanh người ta đi, khác hoàn toàn, người ta với Từ tiên sinh là giao lưu tinh thần, là bạn đồng hành tinh thần.”
Tôi cười ha ha: “Vậy là anh có hiểu lầm lão Từ.”
Đào Hoa Quân do dự: “Sao hả? Chẳng lẽ anh ấy là gay? Vậy đúng lúc, tôi có thể lên đài!”
C Quân quay lại đoạn này, gửi cho Từ tiên sinh.
Tôi không hay biết gì.
Buổi tối về nhà, Từ tiên sinh nhắn wechat hỏi tôi: “Em với Đào Hoa Quân quen nhau khi nào?”
Tôi đáp nhanh: “Quen biết cũng hơn một năm, không lâu lắm, anh ta không tệ.”
Từ tiên sinh hỏi: “Sao em biết anh ta không tệ?”
Tôi vừa nghe đã thấy không đúng lắm. Chần chừ nói: “Lốp xe dự phòng của em, tụi em quen nhau qua xem mắt, sau đó tạm thời giữ lại đó.”
Từ tiên sinh hỏi tiếp: “Vậy còn bây giờ?”
Tôi đáp: “Chờ cơ hội đào góc tường.”
Từ tiên sinh nặng nề: “Góc tường gì chứ? Cái mà anh ta mơ ước chính là nửa căn nhà của anh, đào là nhà anh sụp.”
Tôi cười không dứt, ý thức giác ngộ của anh rất cao ha.
184. Hôm anh đi công tác về bị cảm, tôi đi đón anh. Tôi mua một đống đồ ăn vặt để trên xe, từ sân bay về còn có em trai anh. Em trai anh cũng đã kết hôn. Người rất e dè, thấy tôi thì ngượng ngập hỏi nên gọi tôi bằng gì, tôi cười nói: “Gọi bằng chị đi.”
Cả đoạn đường Từ tiên sinh không nói gì. Tôi bảo anh uống thuốc trước, anh uống thuốc cảm, ăn ít đồ ăn vặt, hơi mơ màng, nhắm mắt như muốn ngủ.
Sắc mặt anh không tốt, tôi đành hỏi: “Anh khó chịu ở đâu à?”
Anh rất ra vẻ, không mở mắt chỉ huy tôi: “Chú ý nhìn đường.”
Em trai Từ tiên sinh không tiện trò chuyện với tôi, giải thích: “Anh bị đau dạ dày, anh uống rượu thay ba, hôm nay ba không muốn cho anh về.”
Nói đến gia đình thì tôi không thể hỏi nhiều.
Có lẽ em trai anh thấy ngại, theo anh về đến nhà. Tôi xuống xe thì gọi đồ ăn.
Lên nhà không lâu thì thức ăn được giao đến, sắc mặt anh rất tệ, tôi lén hỏi: “Có phải anh mắc bệnh nan y không? Sao người như tự kỉ thế?”
Anh bật cười, vươn tay ôm đầu tôi, cười hỏi: “Đầu óc em không có ngày nào mong anh được tốt đẹp sao?”
Em trai Từ tiên sinh trêu chọc: “Anh, rốt cuộc thì khi nào anh mới kết hôn? Đến lúc đó em giúp anh.”
Từ tiên sinh cười nói: “Người muốn chuẩn bị cho đám cưới anh nhiều lắm, em muốn thì xếp hàng trước đi, không chắc là đến lượt em.”
Ăn cơm xong anh đi ngủ, quả nhiên là lén uống thuốc. Anh lén lút, tôi cũng xem như không thấy.
Em trai Từ tiên sinh làm việc ở công ty ba anh, còn trẻ tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, có nét trẻ con mà trên người Từ tiên sinh không có. Cậu ấy là con trai mà ba anh có sau khi tái hôn. Từ tiên sinh chăm sóc em trai em gái mình rất chu đáo.
Buổi chiều có em trai anh ở đây, sau khi tôi về anh Từ tiên sinh nhắn lại cho tôi: Tự nhiên thấy có lỗi với em quá.
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi?
Anh gửi ảnh chụp màn hình cho tôi xem đoạn chat trong nhóm gia đình anh, em trai anh nhắn: Anh trai như đại gia ấy, chị dâu chiều anh lên tới trời.
Sau đó cậu ấy kể đủ thứ về tôi, đối xử tốt với Từ tiên sinh thế nào, anh ra vẻ thế nào…
Tôi muốn nói với anh: Em rất yêu rất yêu anh, không muốn anh chịu bất kỳ sự tủi thân nào, muốn cho anh tất cả những mơ ước về gia đình, đền bù cho anh những tình thân gia đình mà anh không có được.
Nhưng sợ anh kiêu ngạo, cuối cùng chỉ đáp lại: Ngoan ngoãn ngủ đi.
Anh lại được đằng chân lân đằng đầu: Chăn đơn gối lạnh, không ai bên cạnh.
Tôi trêu anh: Vậy anh xin ba em đi, ba em kêu em về nhà ăn cơm.
Anh an phận ngay tức khắc.
185. Hôm sau tan làm đến thăm anh, mua trái cây và một mớ thức ăn, tuy là phần lớn là do tôi ăn nhưng mà ít nhiều gì anh cũng có thể ăn chút ít, ví dụ như sủi cảo với hoành thánh đông lạnh.
Vừa vào cửa đã bị một phòng đầy người làm sợ ngây người, trong nhà Từ tiên sinh có mẹ anh, em gái, cháu gái, còn có cả dì.
Tôi đứng ở cửa, ấp úng: “Dì.”
Em gái anh thấy tôi gọi: “Chị dâu đến rồi?”
Từ tiên sinh mặc áo thun trắng, nhìn rất trẻ trung, thấy tôi vào thì đến đón lấy đồ trong tay tôi hỏi: “Em mua gì nặng vậy?”
Tôi bĩu môi, anh ngầm hiểu, nói nhỏ: “Họ đến một lát rồi về ngay.”
Mẹ Từ tiên sinh hỏi: “Tan làm rồi sao?”
Tôi cười: “Dạ, mới tan làm, anh ấy nói còn khó chịu nên đến thăm ạ.”
Dì anh rất đáng yêu, đang trong bếp nấu canh cho anh, cười nói: “Con đừng bận tâm, đàn ông đâu có mỏng manh yếu đuối vậy.”
Tôi bật cười. Mẹ anh nói với anh: “Ba con thật không ra sao, con cũng hồ đồ, con đã bao nhiêu tuổi rồi, phải có chính kiến của mình.”
Tôi ngồi dưới đất chơi với Hề Hề, cô bé này rất thông minh, thấy tôi là gọi mợ.
Em gái anh khuyên mẹ: “Mẹ làm gì mà vừa gặp đã mắng anh, bây giờ anh tốt mà, ở gần cũng tốt, ông bà ngoại cũng không nỡ để anh rời đi.”
Có lẽ do có tôi ở đây nên ngưng lại. Mẹ anh không vui cho lắm nhưng không nói tiếp, thay đổi đề tài hỏi sao anh lại bị bệnh.
Từ tiên sinh nói đơn giản, buổi tối bị cảm lạnh.
Tôi tưởng mẹ anh đến thăm anh.
Dì nấu canh, mọi người tán gẫu hồi lâu rồi mới về. Sau khi tiễn họ đi, Từ tiên sinh vẫn khoác vai tôi, khi họ vừa đi, tôi quay lại ôm anh, không đầu không đuôi nói: “Đột nhiên cảm thấy rất yêu anh.”
Anh bật cười, đáp: “Anh cho phép em yêu anh như thế.”
Buổi tối ăn cơm với anh, anh kể với tôi: “Ba anh muốn anh theo học ông ấy, hoặc làm việc, hoặc học hành, muốn chia việc kinh doanh với anh. Mẹ anh muốn anh học chuyên sâu hơn, ra nước ngoài làm việc.”
Tôi không thể đưa lời khuyên cho anh, chỉ cần anh suy nghĩ thấu đáo cặn kẽ, quyết định thế nào tôi cũng có thể chấp nhận.
Tôi hỏi anh: “Hôm qua anh sao vậy? Nói thật đi.”
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, chậm rãi: “Hơi cảm lại đi uống rượu với ba nên bị đau dạ dày, truyền bình nước vẫn không dễ chịu. Hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Thực sự bất lực.
Trước khi về nhà, dỗ dành anh uống nửa ly sữa với mật ong. Về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Trạng thái của anh vạn năm không đổi trên vòng bạn bè chợt thay đổi, nói anh thật may mắn.
Những người biết đủ rất dễ dỗ, kinh nghiệm bản thân.
Bình luận truyện