Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi

Chương 18: Phiên ngoại. Kí ức đã quên



Thiếu Hoa? Thiếu Hoa?”

Ai? Có ai đang gọi y, muốn ngủ thêm lát nữa a…

“Thiếu Hoa, đừng ngủ nữa, dậy ăn điểm tâm đã nào.”

Ngô… Điểm tâm lúc nào ăn chả được a… Ta còn muốn ngủ…

“…”

Hở? Không có động tĩnh? Người kia đi rồi?

Lâm Thiếu Hoa khò khò chìm trong giấc ngủ…

__

Hình như là lễ hội thả diều nha, Lâm Thiếu Hoa khoảng chừng 12, 13 tuổi, mặc bộ y phục màu lam, ngập tràn hứng thú nhìn đám người đi tới đi lui trên đường, tiểu hài tử cầm con diều sặc sỡ trong tay, nắm tay người lớn. Y thầm nghĩ: nếu là lễ hội thả diều, mình đương nhiên cũng phải đi chơi mới được! Nghĩ vậy, nhấc chân chạy vào trong chợ, chen đến một sạp bán diều, mới vừa chuẩn bị lấy tiền ra mua diều, sờ sờ túi, không có tiền a!

Thật đúng là xui xẻo nha, sao có thể ra ngoài chơi mà không mang tiền chứ! Lâm Thiếu Hoa liên tục dậm chân, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng tiểu hài tử khóc, tò mò tiến lên xem.

Đó là một nam hài khoảng chừng 8, 9 tuổi, y phục mặc trên người cũng là đồ mới, nhìn là biết ngay đây là thiếu gia nhà giàu. Tiểu thiếu gia vừa oa oa khóc váng làm đám người hầu đi theo luống cuống tay chân.

Lâm Thiếu Hoa cực kì ghét tiểu hài tử khóc, thả nhiên nói, “Nam hài tử bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc lóc cái gì, thật không biết xấu hổ.”

Hài tử kia nghẹn ngào, trừng mắt nhìn hắn, lại oa oa khóc lớn. Quản gia tôi tớ đi theo nhìn y cũng mặc y phục bằng tơ lụa thượng đẳng, không dám mắng chửi nhưng sắc mặt tất cả cũng rất khó coi.

Lâm Thiếu Hoa bước qua, cúi người hỏi, “Tiểu thiếu gia, ngươi khóc cái gì? Chi bằng nói cho ta chút đi.”

Hài tử kia cũng không vừa, bĩu môi ồn ào, “Nói với ngươi có ích gì! Mẫu thân của ta không có! Mẫu thân không chơi diều với ta! Oa oa!”

Thì ra là vậy. Lâm Thiếu Hoa mỉm cười, chìa mộtngón tay, “Ta có biện pháp cho mẫu thân ngươi cùng ngươi chơi diều.”

Tiểu thiếu gia trợn tròn mắt nhìn y, giật mình, hồ nghi hỏi, “Nhưng mà những người khác đều nói… Mẫu thân đã về cõi âm, không thể nào trở về được…”

“Ừ, ta chưa hề nói là bảo nương ngươi về nhà, nhưng ngươi có thể viết thư cho mẫu thân ngươi, dùng diều truyền lời cho bà; bà ở trên trời thấy được thư của ngươi, dĩ nhiên là sẽ chơi diều với ngươi.” Lâm Thiếu Hoa mặt không đỏ tim không đập nói dối, tuy y vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã luyện được bản lĩnh bình tĩnh tự nhiên.

Tiểu thiếu gia kia đương nhiên bị y lừa, thật sự sai người đi chuẩn bị giấy bút, để Lâm Thiếu Hoa viết một bức thư trên con diều cho mình.

“Như vậy mẫu thân thật sự có thể nhìn thấy diều của ta sao?”

“Đương nhiên.”

Tiểu thiếu gia lòng tràn đầy vui sướng, cầm diều, sôi nổi chạy mất.

Quản gia theo sau cậu bé kéo Lâm Thiếu Hoa qua, đưa cho y một thỏi bạc, nói cảm tạ rồi đuổi theo thiếu gia nhà bọn họ.

Lâm Thiếu Hoa áng chừng bạc trong tay, trong lòng vui vẻ, miệng anh đào chúm chím mỉm cười. A, tiền mua diều có rồi  a! Ta thật đúng là thiên tài kiếm tiền a!

Lâm Thiếu Hoa bình thường gia giáo quá mức nghiêm cẩn, rất ít khi có cơ hội ra ngoài du ngoạn, mà sự kỳ vọng của phụ mẫu cũng gây cho y áp lực rất lớn, cho nên ngoài mặt thì như cung kính quy củ lắm, nhưng bên trong vẫn không thiếu phần nghịch ngợm.

Lâm Thiếu Hoa đang đắc ý, lại giật mình phát hiện bên cạnh mình không biết khi nào đã tụ tập cả đống tiểu hài tử! Thiên a, không phải là đến cướp bạc của y đấy chứ!

“Các ngươi làm gì đó?” Lâm Thiếu Hoa kỳ quái hỏi, một đống tiểu thí hài, có vẻ như toàn là con cái nhà nghèo, những hài tử này  đứa nào cũng cầm diều trong tay, giương mắt nhìn y.

“Chúng ta muốn viết chữ!”

Một tiểu cô nương đi lên nói, mấy tiểu hài tử khác cũng gật đầu phụ họa. Lâm Thiếu Hoa không hiểu ra sao, lấy giất bút và nghiên mực mà đám người kia bỏ lại, hỏi, “Các ngươi muốn cái này?”

Những hài tử kia gật đầu, lại lắc lắc, cuối cùng có một đứa lớn gan, giữ chặt y phục Lâm Thiếu Hoa nói, “Chúng ta cũng muốn nhờ huynh viết thư cho mẫu thân.”

Hài tử kia vừa nói, những tiểu hài tử đứng sau cũng kêu lên, “Ta muốn viết cho tỷ tỷ!” “Ta muốn viết cho gia gia!”

Lâm Thiếu Hoa đến lúc đó mới hiểu, những hài tử này muốn mình giúp viết thư lên diều. Dù sao y cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, giúp bọn nó viết thư cũng được, vì thế liền đồng ý, cầm con diều của một hài tử, hỏi nó muốn viết gì, nhưng hài tử kia lại sợ hãi lắc đầu.

“Kì quái, không phải các ngươi muốn ta viết giúp lên diều sao? Tại sao lại nhăn nhăn nhó nhó?” Lâm Thiếu Hoa không hiểu.

“Chúng ta… Không có tiền.” Đứa bé kia nói nhỏ như muỗi kêu. Lâm Thiếu Hoa ngây ra một lúc, thì ra bọn nó cho là mình sẽ lấy tiền a. Haiz, có mấy đồng tiền thôi mà, ta lấy làm gì chứ!

Lâm Thiếu Hoa bĩu môi, nói không cần, toàn bộ tiểu hài tử đều hoan hô ầm ĩ, dọa y sợ hãi. Không cần tiền mà cũng có thể cao hứng nhưng vậy sao?

Thật đúng là… Đám tiểu hài tử tham tiền…

[tác giả: cũng không biết ai tham hơn ai nha…]

Cứ như vậy, Lâm Thiếu Hoa bắt đầu viết lên diều, viết lại viết. Thái độ ‘việc không có gì to tát’ ban đầu dần biến mất, bởi vì y phát hiện, mỗi hài tử đến nhờ y viết đều là những ý nghĩ thuần khiết nhất về nỗi nhớ nhung người thân, bạn chơi, có hài tử thậm chí nhìn thấy Lâm Thiếu Hoa viết chữ còn oa oa khóc lớn.

Bọn chúng đều coi việc này là thật, hoặc là tất cả đều hy vọng việc này là thật. Cảm giác nhớ thương người thân, không  phải là mãnh liệt cơ nào, cũng không thể thay đổi sự thật rằng người bên mình đã biến mất, chỉ còn cách kí thác…

Đám hài tử không có tiền, cho nên cả đám đều sợ Lâm Thiếu Hoa không chịu viết, nhưng thật ra cái bọn chúng sợ là việc kí thác kia không thành…

Lần đầu tiên, Lâm Thiếu Hoa nhỏ tuổi cảm nhận được ngoại trừ phải học đống thư  sách cứng ngắc kia, thỉnh thoảng ra ngoài nghịch ngợm kiếm tiền, trên đời này còn có thứ thật đơn giản, thật dịu dàng, áp đảo hết tất cả, không thể lay chuyển được.

Những kỳ vọng của phụ mẫu đối với mình, hiện tại xem ra cũng không đến nỗi khó thừa nhận đến vậy; được bao phủ trong danh nghĩ tình yêu tương, cho dù là hành vi quá đáng đến thế nào, hẳn là cũng nên có cái nhìn rộng lượng hơn…

Ngữ khí Lâm Thiếu Hoa bất giác trở nên ôn nhu, y bắt đầu toàn tâm toàn ý giúp những hài tử kia viết chữ. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chúng, dường như chính y cũng thấy vui vẻ hơn.

__

Chỉ còn vài hài tử cuối cùng, Lâm Thiếu Hoa viết xong cho tụi nó, ngẩng  đầu lên thở phào một cái; mặc dù có hơi mệt, nhưng cũng rất cao hứng.

Lúc này bỗng nhiên có tiếng người chất vấn, “Làm sao diều có thể mang thư gửi cho người đã khuất được?”

Lâm Thiếu Hoa không hề bất ngờ, chỉ cười dịu dàng  trả lời, “Chỉ cần có tâm ý chân thành, người huynh nhớ nhất định có thể cảm nhận được.”

Giương mắt nhìn về phía trước, một thiếu niên vận bộ bạch y không phục, cứ trừng trừng nhìn mình, coi bộ dáng thì như là lớn hơn y một chút, trong tay còn ôm một đống dược liệu.

“Nói bậy!” Thiếu niên kia nổi giận đùng đùng, hét lớn, “Người đã khuất làm sao có cảm giác! Ngươi rõ ràng là đồ lừa bịp!”

Lừa gạt sao?

Không, là lời nói dối thiện ý đi…

Tâm trạng Lâm Thiếu Hoa bây giờ tựa như vừa trải qua một lễ rửa tội, rất bình tĩnh, rất ôn hòa, đối mặt với thiếu niên có thái độ không tốt kia, vậy mà y không hề so đo tính toán, chỉ ảm đạm cười, “Tin hay không là chuyện của huynh, nhưng người huynh nhớ đến nhất định là biết huynh đang nhớ đến người đó.”

Nói xong, liền thu don đồ đạc, đứng dậy muốn rời đi. Lúc này, bỗng nhiên thiếu niên kia đã hết giận, có phần chần chờ, mong ngóng, cẩn thận hỏi y một câu, thập xong đồ vật này nọ, đứng dậy phải đi, lúc này, vừa mới rất giận phân thiếu niên lại chần chờ, mong được, cẩn thận hỏi hắn một câu, “Ngươi… Nói thật không?”

Lâm Thiếu Hoa để lại cho hắn một cái ngoảnh đầu cực đẹp, đủ để toàn bộ hoa cỏ trong thành Đại Lý này phải thất sắc.

“Biết chứ, bọn họ đều biết hết.”

“Người huynh nhớ nhung, chắc chắn là cũng đang nhớ huynh…”

“Chỉ cần tâm ý chân thành thì sẽ được thôi…

Bỏ lại thiếu niên bạch y khẽ giật mình, nhìn ngã tư đường nhốn nháo trước mặt…

Y không hề biết, chỉ vì một lần gặp gỡ tình cờ này, người thiếu niên ngày ngày đều thấy y trong mộng…

__

“Thiếu Hoa? Thiếu Hoa?”

Tại sao lại có người gọi ta chứ? Là ai a?

“Thiếu Hoa! Nếu ngươi không chịu dậy, cơm trưa cũng không được ăn đâu đó nha ~”

Cơm trưa?

Cái gì?

Hiện giờ đã giữa trưa  rồi sao?

Lâm Thiếu Hoa mở bừng mắt, trên đỉnh đầu chính là Dương Húc Nghi với bản mặt ngàn năm không đổi, giờ lại có vẻ quan tâm lo lắng mà nhìn y.

Lâm Thiếu Hoa thoáng giật mình, được Dương Húc Nghi nâng dậy, mặc y phục, đương nhiên còn bị hắn nhân cơ hội ăn thêm mấy miếng đậu hũ.

“Giữa trưa rồi sao?” Lâm Thiếu Hoa vẫn còn có chút kinh ngạc.

“Đương nhiên, buổi sáng gọi ngươi, ngươi cũng không chịu động, ta thấy ngươi mệt mỏi quá nên cho ngươi ngủ tiếp.” Dương Húc Nghi giải thích, mặc y phục tử tế cho y, ôm y đến ngồi xuống bàn ăn, còn săn sóc lót cho y thêm chiếc đệm mềm.

“Thiếu Hoa?”

“Ừm?”

“Ngươi có khỏe không?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của  Dương Húc Nghi, hiểu được ý hắn, mặt Lâm Thiếu Hoa phừng! một cái, đỏ bừng. Đêm qua hai người làm cũng không như bình thường, quá hoang đường đi… Nhớ đến mà lòng thấy run sợ.

Mặc dù là cũng thường hay làm… Nhưng mà y cũng vẫn thẹn thùng; cho dù đã ở bên Dương Húc Nghi hơn nửa năm, nhưng Lâm Thiếu Hoa vẫn không thấy quen. Y nhướng mi, ý bảo Dương Húc Nghi đừng nói thêm gì nữa, nếu không thật sự là xấu hổ không dám gặp người.

Hiểu được ý y, Dương Húc Nghi cũng không nhiều lời, bắt đầu ân cần gắp đồ ăn cho y. Lâm Thiếu Hoa yên lặng ăn, hai người hiện giờ cũng có thể coi như là quan hệ tình nhân, ngày ngày rú trong thái y viện, cùng Dương Húc Nghi triền miên.

Long Tĩnh Lam cùng Đoàn Quân Nhiên còn thường lôi chuyện hai người bọn họ ra mà trêu ghẹo, nói cái gì mà hai người ở bên nhau có phải là đều tĩnh tọa hay không; chẳng ai nói lời nào, bởi vì trước mặt người khác, hai người đều là bộ dạng không cạy miệng được. Lâm Thiếu Hoa âm thầm líu lưỡi, y và Dương Húc Nghi lúc ở cùng nhau đúng là không nói chuyện nhiều…. Khụ, ngược lại là thường hay làm vài chuyện kì quái…

Nghĩ đến những ‘chuyện kì quái’ kia, Lâm Thiếu Hoa lại đỏ mặt . Hừ, là bọn họ không biết gia hỏa âm hiểm Dương Húc Nghi này không biết tiết chế đến mức nào á!

.

“Ngươi nghĩ gì thế?” Câu hỏi của Dương Húc Nghi cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Lâm Thiếu Hoa.

“A? Nga, ta nghĩ đến giấc mơ vừa rồi.”Lâm Thiếu Hoa lập tức chuyển đề tài.

“Giấc mơ vừa rồi?”

“Hình như ta mơ thấy ta giúp một đám tiểu hài tử viết chữ lên diều, sau đó hình như còn có một nam hài tử mặc bạch y, ừm, hơi giống ngươi.” Lâm Thiếu Hoa vừa lùa cơm vừa nói, phát hiện sắc mặt Dương Húc Nghi đã thay đổi.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi nhớ rồi?” Dương Húc Nghi nhưng kích động không nén được.

“Nhớ cái gì a?”

“Ta không phải đã nói trước kia ta đã gặp ngươi rồi sao a!”

“Hở?” Lâm Thiếu Hoa trợn mắt há hốc mồm, “Ý của ngươi là người nam kia hài chính là ngươi?”

Dương Húc Nghi gật đầu, tựa hồ rất vui vẻ. Đó là lần đầu tiên hắn gặp được Lâm Thiếu Hoa; cảnh tượng như hiện rõ mồn một trước mắt, cũng chính là khoảnh khắc đó, hắn đã yêu Lâm Thiếu Hoa.

Lâm Thiếu Hoa khôi phục lại bình tĩnh, nghĩ nghĩ nói, “Hai chúng ta đúng là có duyên a, nếu không phải ta định bụng viết chữ lên diều lừa người kiếm tiền, ngươi cũng chẳng nhớ rõ ta a.”

“Cái gì!” Dương Húc Nghi kinh ngạc, đứng bật dậy, “Ngươi nói ngươi khi đó là… Vì… Kiếm tiền?”

“Đúng vậy! Chứ không thì ngươi nghĩ là vì sao?” Lâm Thiếu Hoa trưng ra vẻ mặt ‘đương nhiên rồi’ nhìn hắn.

Dương Húc Nghi chấn kinh một lúc, thở dài, ủ rũ ngồi xuống, đưa tay búng mạnh lên trán Lâm Thiếu Hoa, “Ta biết ngaymà!”

Lâm Thiếu Hoa ôm trán kêu váng lên, làm cho Dương Húc Nghi luống cuống tay chân, vội vàng chạy lại dỗ, bận rộn  xoa dược tửu (rượu thuốc), lại chạy đi nấu canh, không cẩn thận đá Đại Hoàng một cái, thoát khỏi Đại Hoàng lại đụng vào dược giá (tủ đựng thuốc), thái y viện đang yên tĩnh bỗng chốc gà bay chó sủa…

Nhìn thấy Dương Húc Nghi bối rối như thế, Lâm Thiếu Hoa mím môi nhịn cười, nghĩ thầm: thật ra ta biết nga, trên đời này ngoại trừ tiền, còn có thứ quan trọng hơn nhiều a…

hết phiên ngoại

HẾT TRỌN BỘ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện