Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Chương 13
Hôm nay vì trà trộn trong thành ở trọ nên Thu Yên không cần phải dậy sớm nấu nướng gì vào buổi sáng phục vụ đám nam nhân cả. Cũng may là thế vì người chứ nàng vẫn còn ê ẩm vì cú té ngựa khắc cố ghi tâm ngày hôm qua.
Vừa hay, tên hung đồ hại nàng tươi tỉnh bước ra với Hiệp Phong. Nhìn thấy nàng hắn có chút sợ hãi nhưng thật may nàng phản ứng theo “chiều hướng tốt” không khiến hắn run thêm vì nàng nổi nóng chửi ngay.
“Đồ xấu xa! Không đáng mặt nam nhi!” – Nỗi uất hận này có uống sạch nước sông hoàng hà còn chưa rửa sạch nữa nha.
“Mới sáng muốn té nữa từ lầu cao này xuống dưới tầng trệt không hả, hồ ly tinh?” – Gã thủ lĩnh không ngại doạ nạt nàng khiến Thu Yên run lên.
“Huynh dám lần nữa… tui kêu Phong ca xử huynh nè!”
Nàng sợ, co ro chạy sang níu áo Hiệp Phong để có người che chở. Tên thủ lĩnh nhìn cảnh mà tức điên càng muốn ném nàng ra khỏi cửa sổ ngay nếu thật có gan làm.
Hiệp Phong ở giữa đương nhiên không để hai người xung đột rồi nhưng thật nhức đầu theo nha.
Lát sau cả bọn cướp tụ tập trong phòng bàn kế hoạch. Thu Yên chỉ ngồi ngoan ăn bánh vì mình cũng có trong hội cướp này đâu, vả lại không giúp được gì nên không dám tò mò vào. Tuy nhiên gã thủ lĩnh muốn cướp gì của Thừa tướng gia nàng cũng rất muốn biết.
“Thủ lĩnh ơi! “Địu hổ ly sơn” đủ mặt chúng ta rồi thì ai vào bắt “cọp con” hả? “ – Đại cẩu hỏi làm hắn nhìn lại kế hoạch.
“Ủa? Đủ người rồi sao!? Vậy Thập cẩu giả trang vào lấy đồ đi, ngươi giả nữ nhi giống nhất đám mà!”
“Cũng là giả. Sao không dùng đồ thật luôn đi thủ lĩnh?”
Gã thủ lĩnh nghe liền đơ ra nhìn sang Thu Yên. Nàng đang ngồi nhìn vết thương trên tay, phát hiện mấy gã đó nhìn mình cười ghê rợn mà sợ muốn chết a. Thế là không biết gì, nàng cũng bị cuốn vào phi vụ cướp này của họ rồi. Thật sự có chết nàng cũng không muốn làm việc xấu nhưng cướp đồ của thừa tướng – kẻ hại cha nàng thì cũng xem như ngoại lệ.
Trong lúc Hiệp Phong và mọi người ra cảng xem tình hình để chuẩn bị, Thu Yên ở lại để thủ lĩnh “hướng dẫn riêng” nhiệm vụ của nàng.
“ Chiếc thuyền ngày mai đến bến là của Lục Khưu, tiểu đệ của Lục thừa tướng. Lão ta mang danh thương nhân nhưng lần này có nhiệm vụ mang đồ về cho Lục thừa tướng. Ta cần cô nhân lúc bọn ta làm loạn, giả làm tì nữ trà trộn lên thuyền đó lấy đồ về cho ta”
Thu Yên chăm chú nghe, còn nhìn cả lược đồ như một học viên chăm chỉ nhưng thích hiếu kì, tò mò hỏi làm hắn nổi khùng…
“Vật đó có gì quan trọng không? Có liên quan thừa tướng tạo phản hả? Có giúp gì cho cha tui giải hàm oan không?”
“Không quan trọng ta cướp làm gì?” – Hắn ta nạt lại thật ghét cái kiểu hỏi tới tấp của nàng.”
“Làm gì chửi dữ vậy? Tui thấy huynh giống trộm hơn cướp. Mà thứ đó là gì ít ra phải nói cho tui biết hình dạng thì tui mới lấy được chứ?” – Thu Yên thật bực mình vì nói chuyện với hắn không thể nào không lớn tiếng nha.
Hắn ta chán nản, mình nói chưa hết tại nàng nhảy vào hỏi lung tung khiến hắn loạn theo giờ mới bổ sung…
“ Nó để trong khoang thuyền, là một mảnh “mộc thư” gần giống cái của cô mà ta đang giữ.”
“Mộc thư? Dzậy còn mộc thư của tui là sao?”
“Nói nhỏ thôi cô nương, người ta nghe thì sao? Cô làm như chỉ mình cô có mộc thư không bằng!?” – Giọng hắn khi dễ người cực kì làm nàng thật là ấm ức nha.
“Tui còn không biết mộc thư đó là cái quái gì, hỏi sao mà biết còn nhiều miếng nữa?” – nàng chun mũi nói cho bỏ tức ngay.
“Nói chung nó quan trọng… có lẽ cũng giúp cứu mạng cha cô đó nên làm cho tốt vào!”
Nghe thế Thu Yên khẩn trương ngay lên…
“Thật sao? Nếu là vì cha có chết tui cũng quyết lấy!” – Có cách gì cứu cha nàng cũng muốn làm, chẳng hạn như theo bọn cướp này chịu sự đầy đoạ của hắn thế này nè.
“Vậy hồi nảy không vì cha, cô làm qua loa thôi sao?”
Gã thủ lĩnh hơi tức nha, cứ như nàng dám không hết mình làm theo lệnh của hắn. Thu Yên thì mặc kệ hắn đang tức chỉ nhíu mi suy nghĩ hỏi.
“Tui có chút không hiểu, huynh lấy mộc thư của tui, còn cố cướp thêm một cái mộc thư nữa. Cướp thì phải thích tiền chứ? Hay là mộc thư chứa bảo tàng gì hả?
Nàng nhìn hắn làm hắn trơ ra. Gương mặt giả nam trang vẫn rất đang yêu. Mắt to tròn, mi cong cong, môi hồng mộng, hai má mịn hồng.
Cái giờ phút này mà hắn còn có thể phân tâm bị hồ ly dụ sao? Ngay lập tức gã thủ lĩnh nhìn ngay xuống bàn cố giữ vững tinh thần của mình không sa ngã làm Thu Yên ngốc nghếch cũng nhìn theo xuống bàn… chẳng có gì hết cả.
Cứ như bị hắn trêu, nàng cáu giận…
“Tui là đồng bọn rồi cũng không nói cho tui nghe sao?”
“Thì cô cứ nghe lời ta làm tốt là được, thắc mắc làm gì?”
“Kêu tui làm việc nguy hiểm như thế mà không cho thắc mắc hả?” – Nàng là người trực tiếp lên thuyền lấy đồ, xem như quan trọng nhất rồi mà hắn vẫn coi thường. Gã thủ lĩnh nhăn mặt nói còn phe phẩy tay.
“Không có gì nguy hiểm đâu, ta tính toán hết rồi nếu có gì bất trắc cùng lắm ta cứu cô.”
Hắn vỗ ngực nói đảm bảo việc bảo vệ nàng, sau khi ngẩm lại cũng rùng mình không ngờ mình lại nói thế với một “con chồn”. Còn nàng nghe xong chỉ nhăn mặt lại rõ ràng không tin lời nói của hắn chút nào.
“Huynh đam tui ra che sói cho huynh, hất tui té ngựa rồi còn dám nói sẽ cứu tui thì thà tui tự liều chết cho xong!”
Giọng điệu nàng thật là quá đụng chạm sự vô nhân đạo của hắn. Phút chốc hắn nhận ra mình tồi tệ hơn mình nghĩ nhiều nên cố cười cười nói.
“Chuyện cũ bỏ đi. Mai cô là con cờ của ta thì ta sẽ lo cho mà!” – Lấy được đồ hay không nhờ cả vào nàng, hắn không lo cho nàng cũng phải lo cho mộc thư nàng lấy chứ.
Thu Yên nghe hắn nói lập tức trong lòng lại có chút ấm ức, mặt giận hờn thêm chút đỏ hồng e thẹn…
“…có phải chuyện gì huynh cũng dễ dàng cho qua như ôm tui rồi chối đúng không?”
Nghe nàng hỏi hắn muốn nhảy dựng, tim đập lung tung trong lòng ngực. Nhìn mặt nàng càng khiến hắn “sợ hãi” hơn, hồ ly tinh đội lớp người không hiểu sao nhìn thật khả ái, đáng yêu.
Gã thủ lĩnh đứng bật lên làm nàng ngẩn nhìn.
“Ôm thì đã sao!? Cô như tiểu Hoa nhà ta thôi không có gì trầm trọng cả!”
Hắn biết mình đang nói nhảm gì chết liền nhưng run quá do nhớ chuyện mình ôm người ta. Nàng ngây ngô hỏi lại.
“Tiểu Hoa là ai? Coi tui như tiểu Hoa là sao?”
“Đó … đó là con chó của ta. Sau này cấm cô nhắt lại việc đó nữa!”
Nói rồi hắn chạy lẹ không thể ở lâu hơn cùng nàng trong phòng. Thu Yên thoáng sững ra, nàng giống tiểu Hoa, tiểu Hoa là chó, thành ra ý hắn là nàng giống chó. Dù có là thục nữ dịu dàng đến mức nào nàng cũng không còn kiềm nổi cơn giận gào lên…
“Huynh coi tui là chó hả đồ ác nhân? Đứng lại đó!”
Thu Yên không thể nhịn được khi bị ghét, bị đối xử tàn nhẫn rồi lại còn bị xem là chồn hôi sang chó nữa chứ. Hắn ta bỏ trốn rồi vỗ trán, gần đây hắn điên thật rồi toàn làm chuyện không giống ai.
Vừa hay, tên hung đồ hại nàng tươi tỉnh bước ra với Hiệp Phong. Nhìn thấy nàng hắn có chút sợ hãi nhưng thật may nàng phản ứng theo “chiều hướng tốt” không khiến hắn run thêm vì nàng nổi nóng chửi ngay.
“Đồ xấu xa! Không đáng mặt nam nhi!” – Nỗi uất hận này có uống sạch nước sông hoàng hà còn chưa rửa sạch nữa nha.
“Mới sáng muốn té nữa từ lầu cao này xuống dưới tầng trệt không hả, hồ ly tinh?” – Gã thủ lĩnh không ngại doạ nạt nàng khiến Thu Yên run lên.
“Huynh dám lần nữa… tui kêu Phong ca xử huynh nè!”
Nàng sợ, co ro chạy sang níu áo Hiệp Phong để có người che chở. Tên thủ lĩnh nhìn cảnh mà tức điên càng muốn ném nàng ra khỏi cửa sổ ngay nếu thật có gan làm.
Hiệp Phong ở giữa đương nhiên không để hai người xung đột rồi nhưng thật nhức đầu theo nha.
Lát sau cả bọn cướp tụ tập trong phòng bàn kế hoạch. Thu Yên chỉ ngồi ngoan ăn bánh vì mình cũng có trong hội cướp này đâu, vả lại không giúp được gì nên không dám tò mò vào. Tuy nhiên gã thủ lĩnh muốn cướp gì của Thừa tướng gia nàng cũng rất muốn biết.
“Thủ lĩnh ơi! “Địu hổ ly sơn” đủ mặt chúng ta rồi thì ai vào bắt “cọp con” hả? “ – Đại cẩu hỏi làm hắn nhìn lại kế hoạch.
“Ủa? Đủ người rồi sao!? Vậy Thập cẩu giả trang vào lấy đồ đi, ngươi giả nữ nhi giống nhất đám mà!”
“Cũng là giả. Sao không dùng đồ thật luôn đi thủ lĩnh?”
Gã thủ lĩnh nghe liền đơ ra nhìn sang Thu Yên. Nàng đang ngồi nhìn vết thương trên tay, phát hiện mấy gã đó nhìn mình cười ghê rợn mà sợ muốn chết a. Thế là không biết gì, nàng cũng bị cuốn vào phi vụ cướp này của họ rồi. Thật sự có chết nàng cũng không muốn làm việc xấu nhưng cướp đồ của thừa tướng – kẻ hại cha nàng thì cũng xem như ngoại lệ.
Trong lúc Hiệp Phong và mọi người ra cảng xem tình hình để chuẩn bị, Thu Yên ở lại để thủ lĩnh “hướng dẫn riêng” nhiệm vụ của nàng.
“ Chiếc thuyền ngày mai đến bến là của Lục Khưu, tiểu đệ của Lục thừa tướng. Lão ta mang danh thương nhân nhưng lần này có nhiệm vụ mang đồ về cho Lục thừa tướng. Ta cần cô nhân lúc bọn ta làm loạn, giả làm tì nữ trà trộn lên thuyền đó lấy đồ về cho ta”
Thu Yên chăm chú nghe, còn nhìn cả lược đồ như một học viên chăm chỉ nhưng thích hiếu kì, tò mò hỏi làm hắn nổi khùng…
“Vật đó có gì quan trọng không? Có liên quan thừa tướng tạo phản hả? Có giúp gì cho cha tui giải hàm oan không?”
“Không quan trọng ta cướp làm gì?” – Hắn ta nạt lại thật ghét cái kiểu hỏi tới tấp của nàng.”
“Làm gì chửi dữ vậy? Tui thấy huynh giống trộm hơn cướp. Mà thứ đó là gì ít ra phải nói cho tui biết hình dạng thì tui mới lấy được chứ?” – Thu Yên thật bực mình vì nói chuyện với hắn không thể nào không lớn tiếng nha.
Hắn ta chán nản, mình nói chưa hết tại nàng nhảy vào hỏi lung tung khiến hắn loạn theo giờ mới bổ sung…
“ Nó để trong khoang thuyền, là một mảnh “mộc thư” gần giống cái của cô mà ta đang giữ.”
“Mộc thư? Dzậy còn mộc thư của tui là sao?”
“Nói nhỏ thôi cô nương, người ta nghe thì sao? Cô làm như chỉ mình cô có mộc thư không bằng!?” – Giọng hắn khi dễ người cực kì làm nàng thật là ấm ức nha.
“Tui còn không biết mộc thư đó là cái quái gì, hỏi sao mà biết còn nhiều miếng nữa?” – nàng chun mũi nói cho bỏ tức ngay.
“Nói chung nó quan trọng… có lẽ cũng giúp cứu mạng cha cô đó nên làm cho tốt vào!”
Nghe thế Thu Yên khẩn trương ngay lên…
“Thật sao? Nếu là vì cha có chết tui cũng quyết lấy!” – Có cách gì cứu cha nàng cũng muốn làm, chẳng hạn như theo bọn cướp này chịu sự đầy đoạ của hắn thế này nè.
“Vậy hồi nảy không vì cha, cô làm qua loa thôi sao?”
Gã thủ lĩnh hơi tức nha, cứ như nàng dám không hết mình làm theo lệnh của hắn. Thu Yên thì mặc kệ hắn đang tức chỉ nhíu mi suy nghĩ hỏi.
“Tui có chút không hiểu, huynh lấy mộc thư của tui, còn cố cướp thêm một cái mộc thư nữa. Cướp thì phải thích tiền chứ? Hay là mộc thư chứa bảo tàng gì hả?
Nàng nhìn hắn làm hắn trơ ra. Gương mặt giả nam trang vẫn rất đang yêu. Mắt to tròn, mi cong cong, môi hồng mộng, hai má mịn hồng.
Cái giờ phút này mà hắn còn có thể phân tâm bị hồ ly dụ sao? Ngay lập tức gã thủ lĩnh nhìn ngay xuống bàn cố giữ vững tinh thần của mình không sa ngã làm Thu Yên ngốc nghếch cũng nhìn theo xuống bàn… chẳng có gì hết cả.
Cứ như bị hắn trêu, nàng cáu giận…
“Tui là đồng bọn rồi cũng không nói cho tui nghe sao?”
“Thì cô cứ nghe lời ta làm tốt là được, thắc mắc làm gì?”
“Kêu tui làm việc nguy hiểm như thế mà không cho thắc mắc hả?” – Nàng là người trực tiếp lên thuyền lấy đồ, xem như quan trọng nhất rồi mà hắn vẫn coi thường. Gã thủ lĩnh nhăn mặt nói còn phe phẩy tay.
“Không có gì nguy hiểm đâu, ta tính toán hết rồi nếu có gì bất trắc cùng lắm ta cứu cô.”
Hắn vỗ ngực nói đảm bảo việc bảo vệ nàng, sau khi ngẩm lại cũng rùng mình không ngờ mình lại nói thế với một “con chồn”. Còn nàng nghe xong chỉ nhăn mặt lại rõ ràng không tin lời nói của hắn chút nào.
“Huynh đam tui ra che sói cho huynh, hất tui té ngựa rồi còn dám nói sẽ cứu tui thì thà tui tự liều chết cho xong!”
Giọng điệu nàng thật là quá đụng chạm sự vô nhân đạo của hắn. Phút chốc hắn nhận ra mình tồi tệ hơn mình nghĩ nhiều nên cố cười cười nói.
“Chuyện cũ bỏ đi. Mai cô là con cờ của ta thì ta sẽ lo cho mà!” – Lấy được đồ hay không nhờ cả vào nàng, hắn không lo cho nàng cũng phải lo cho mộc thư nàng lấy chứ.
Thu Yên nghe hắn nói lập tức trong lòng lại có chút ấm ức, mặt giận hờn thêm chút đỏ hồng e thẹn…
“…có phải chuyện gì huynh cũng dễ dàng cho qua như ôm tui rồi chối đúng không?”
Nghe nàng hỏi hắn muốn nhảy dựng, tim đập lung tung trong lòng ngực. Nhìn mặt nàng càng khiến hắn “sợ hãi” hơn, hồ ly tinh đội lớp người không hiểu sao nhìn thật khả ái, đáng yêu.
Gã thủ lĩnh đứng bật lên làm nàng ngẩn nhìn.
“Ôm thì đã sao!? Cô như tiểu Hoa nhà ta thôi không có gì trầm trọng cả!”
Hắn biết mình đang nói nhảm gì chết liền nhưng run quá do nhớ chuyện mình ôm người ta. Nàng ngây ngô hỏi lại.
“Tiểu Hoa là ai? Coi tui như tiểu Hoa là sao?”
“Đó … đó là con chó của ta. Sau này cấm cô nhắt lại việc đó nữa!”
Nói rồi hắn chạy lẹ không thể ở lâu hơn cùng nàng trong phòng. Thu Yên thoáng sững ra, nàng giống tiểu Hoa, tiểu Hoa là chó, thành ra ý hắn là nàng giống chó. Dù có là thục nữ dịu dàng đến mức nào nàng cũng không còn kiềm nổi cơn giận gào lên…
“Huynh coi tui là chó hả đồ ác nhân? Đứng lại đó!”
Thu Yên không thể nhịn được khi bị ghét, bị đối xử tàn nhẫn rồi lại còn bị xem là chồn hôi sang chó nữa chứ. Hắn ta bỏ trốn rồi vỗ trán, gần đây hắn điên thật rồi toàn làm chuyện không giống ai.
Bình luận truyện