Yêu Nhầm Nam Chủ

Chương 1: Kinh thành giang gia



Triệu quốc.

Hiên đế triều đại, mưa thuận gió hòa, quan ấm dân an.

Kinh thành là đại viện của thiên tử, tự nhiên vô cùng phồn hoa.

Đế kinh chia thành năm khu. Chính giữa là hoàng cung. Phía bắc tập trung phủ đệ của quan viên từ tam phẩm trở lên. Phía đông có con sông Hoài, là nơi yên hoa. Phía nam phần nhiều là đại trạch phú hộ. Bình dân bách tính chủ yếu sống ở phía tây.

Lớn nhất tại nam khu là Giang gia. Giang gia tuy xuất thân từ diêm thương, nhưng địa vị so với những đại phú hộ bình thường lại cao quý hơn rất nhiều, chính là nhờ gia chủ Giang Tư Viễn. Cách đây gần hai mươi năm, khi tiên đế mới lên ngôi, loạn trong giặc ngoài, chính Giang Tư Viễn là người xuất thủ, dùng đại lượng tiền tài để trợ giúp tân đế, trở thành đệ nhất công thần, được ban miễn tử kim bài, có thể nói là phong quang vô hạn.

Giang Tư Viễn có bốn người con, ba nam một nữ. Con trai cả Giang Tử Minh là ngũ phẩm thượng khanh, vài năm nay đang được hoàng đế tin dùng. Con trai thứ Giang Tử Chiếu phụ trách sản nghiệp của gia tộc, quanh năm bôn ba bên ngoài. Con trai út Giang Tử Kinh năm nay mới hai mươi ba tuổi, từ nhỏ lánh văn yêu võ, từ nửa năm trước đã ngao du giang hồ.

Giang gia phủ đệ vô cùng rộng lớn, chia thành nhị uyển tứ viện.

Lúc này đây tại Bắc viện...

Xoảng~~~

Vị phu nhân từ xa đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ khuê phòng của nữ nhi, bèn cau mày, tăng thêm tốc độ, chỉ thêm một lát đã tới nơi. Bà mở cửa ra, nhíu mày càng sâu. Trong phòng ngổn ngang những mảnh sứ. Nha hoàn Tiểu Đào mặt mày xanh mét, co rúm người nơi góc phòng.

"Tiểu Đào, ngươi ra ngoài" - Vị phu nhân nhẹ giọng đuổi nha hoàn rồi tiến lại gần thiếu nữ ngồi giữa phòng. "Thanh nhi, động tĩnh của con quá lớn rồi."

Thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú tươi sáng, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia nhìn hằn học, đang cắn cắn môi dưới, nhìn thấy vị phu nhân thì quay người lại : "Mẫu thân, nữ nhi không cam lòng."

"Ta biết con không cam lòng. Chính ta cũng không cam lòng." Vị phu nhân lạnh giọng. "Thế nhưng con định để đại phòng tam phòng biết được tâm tình của mình? Đây có phải cách ta dạy con?"

Biết mẫu thân phát hỏa, thiếu nữ vội vàng lau nước mắt : "Mẫu thân, nữ nhi biết sai, lần sau..."

"Không có lần sau."

"Ân... nữ nhi hiểu được, tuyệt sẽ không có lần sau, mẫu thân xin bớt giận."

Vị phu nhân thở dài, khẽ gật đầu. Bà biết, con gái mình mới mười bốn tuổi, rất nhiều việc còn chưa thành thục. Việc lần này đối với nàng, quả là một sự thất vọng lớn. Vừa vỗ về con gái, bà vừa mím môi, đôi mắt lạnh chứa đầy sự tàn độc.

Giang Như Ngọc, Giang Thu Ảnh, chúng ta còn chưa xong đâu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện