Yêu Nhầm Nam Chủ
Chương 47: Lăng gia nhị tiểu thư
Bên dưới trống trải, hai đùi ta bị hai bàn tay mạnh mẽ hữu lực giữ chặt, giữa hai chân bị căng ra hết cỡ. Ta có thể cảm nhận được, nơi tư mật nhất bị ánh mắt của hắn nóng rực nhìn vào, không khỏi xấu hổ vô cùng.
Ta liều mạng muốn thu chân, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ. Một vật gì đó nham nhám, ẩm ướt, nóng ấm đang không ngừng quét qua quét lại nơi huyệt khẩu. Là lưỡi! Lưỡi của hắn!
Ta kinh hoảng nhìn xuống. Hắn… hắn thế nhưng đang liếm nơi đó!
“A! Ngươi làm cái gì…” – Thực bẩn! Cũng thực kỳ quái! Hắn sao có thể làm như vậy? Ta lắc lắc đầu, mạnh mẽ muốn đẩy hắn ra, không nghĩ tới hắn lại càng đưa đầu lưỡi tiến vào sâu hơn. Ẩm ướt đi qua bối thịt, làm càn tiến nhập bên trong hoa huy*t, lại mang đến cho ta loại khoái cảm kỳ dị, như thủy triều đánh úp tới đại não…
“Tiểu thư… tiểu thư?”
“Ân...” Lăng Uyển Nhược giật mình tỉnh dậy, trên trán đẫm một tầng mồ hôi.
Lại là giấc mơ hoang đường kia…
“Tiểu thư, mau uống nước uống nước. Có phải tiểu thư lại gặp ác mộng hay không? người làm nô tỳ sợ quá…”
“Ân…” Lăng Uyển Nhược theo phản xạ đưa tay ra đón lấy cốc nước, uống một ngụm lớn. Nước mát lạnh, lại phảng phất có mùi hoa nhài, thực dễ chịu!
Khoan! Có phải cô vừa nghe thấy… tiểu thư? Nô tỳ?
Lăng Uyển Nhược ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn thấy trước mặt là một bé gái khoảng mười ba tuổi, tóc búi thành hai bím, gương mặt thanh tú, đang nhìn mình. Điều quan trọng ở đây là, cô ta mặc đồ cổ trang!
“Tiểu thư, người sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu?”
Lăng Uyển Nhược không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bé gái, vội nhìn khắp xung quanh. Một phút sau, miệng cô méo xệch, kinh hoảng đến muốn khóc.
Đây nào phải phòng cô?
Giường đệm xa lạ, bàn nhỏ gương đồng, tranh thủy mặc, tủ tường khăn gấm… tất thảy đều mang một phong cách quý phái cổ xưa.
Ông trời a! Có ai đến nói cho cô biết, ở đây xảy ra chuyện gì?
Lăng thành không ai không biết, nhị tiểu thư phủ thành chủ là một con ma bệnh.
Thành chủ, cũng là Lăng gia gia chủ, trước có một thê hai thiếp, tổng cộng sinh được tam tử nhất nữ. Ai biết khi gần tứ tuần lại nạp một vị cô nương mười lăm tuổi làm tam phòng di nương, một năm sau có thêm một nữ nhi. Lăng gia chủ cực độ yêu thương tiểu nữ nhi này, đặt tên là Lăng Uyển Nhược.
Có điều, nàng từ nhỏ gặp bệnh, thể trạng yếu đuối, quanh năm phải dưỡng trên giường, cho nên ngoại nhân chưa người nào tiếp xúc qua.
“Tiểu thư, hôm nay muốn vấn dạng tóc gì?” – Nha hoàn Tâm Nhi nhanh nhẹn cầm lược, cười cười hỏi ý kiến Lăng Uyển Nhược. Nhị tiểu thư hai ngày nay khóc đến ác liệt, hai mắt sưng đỏ, có lẽ hôm trước chứng kiến hỏa hoạn vẫn còn sợ hãi đi? Lão gia phu nhân đều đau lòng, khiến nha hoàn nhóm các nàng cũng theo đó chịu khổ. Khó khăn lắm mới gặp lúc tiểu thư không khóc, nhất định phải khuyên nàng ra ngoài, hảo hảo ngắm hoa, cho dịu tinh thần.
“Tùy ngươi đi, ngươi thấy đẹp là được.”
“Tiểu thư, vậy nô tỳ bới cho người lưu vân kế thế nào?”
“Ân… cứ như vậy đi.” – Lăng Uyển Nhược tùy ý đáp, mắt vẫn không rời miếng gương đồng. Nữ nhân trong gương hao hao nàng kiếp trước, nhưng đẹp hơn rất nhiều. Hoặc nói đúng hơn, nàng kiếp này cực kỳ giống với mẹ nàng kiếp trước, chỉ kém đi một tia sắc sảo, lại thêm vào một phần ôn nhu. Giữa đôi mày ẩn ẩn còn vương nét u buồn, rất chọc người thương tiếc, là một tuyệt đại mỹ nhân chính hiệu.
Thật may còn có gương mặt quen thuộc này, mới khiến nàng mỗi lần nhìn vào gương còn cảm thấy được an ủi. Nếu không, sợ rằng nàng đã ngã quỵ vì tuyệt vọng.
"Tiểu thư, người thật đẹp! So với biểu tiểu thư, thì đẹp hơn nhiều!" - Tâm Nhi khéo tay, chỉ một lát đã thành thục búi xong một đầu lưu vân kế. Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trong gương, Tâm Nhi không nhịn được trầm trồ.
"Biểu tiểu thư?" - Lăng Uyển Nhược nhíu mày, chợt cảm giác bản thân bỏ sót cái gì.
"Nga, tiểu thư, nô tỳ nói là Tử Nhụy biểu tiểu thư." Lăng gia có đến bảy tám vị biểu tiểu thư, nhị tiểu thư thắc mắc cũng là hợp lý.
Tử Nhụy? Tô Tử Nhụy?
Lăng Uyển Nhược lúc này mới nhớ ra, kia chẳng phải nữ chủ sao? (nữ chủ trong truyện thứ hai thuộc hệ liệt của bà tác giả)
"Lúc này là năm nào?"
"Tiểu thư, là Hiên đế năm thứ mười chín."
"Lạnh như vậy... sắp đến năm mới rồi có phải không?"
"Ân... còn chừng một tháng." Tuy cảm thấy nhị tiểu thư hỏi thực kỳ quái nhưng Tâm Nhi vẫn thành thực trả lời.
Lăng Uyển Nhược trầm ngâm. Nói vậy, một tháng sau nam nữ chủ đều sẽ tụ tập về đây. Mà lúc đó còn xảy ra một sự kiện có liên quan đến nàng hiện tại. Xem ra, nàng cần chuẩn bị một chút mới được...
Ta liều mạng muốn thu chân, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ. Một vật gì đó nham nhám, ẩm ướt, nóng ấm đang không ngừng quét qua quét lại nơi huyệt khẩu. Là lưỡi! Lưỡi của hắn!
Ta kinh hoảng nhìn xuống. Hắn… hắn thế nhưng đang liếm nơi đó!
“A! Ngươi làm cái gì…” – Thực bẩn! Cũng thực kỳ quái! Hắn sao có thể làm như vậy? Ta lắc lắc đầu, mạnh mẽ muốn đẩy hắn ra, không nghĩ tới hắn lại càng đưa đầu lưỡi tiến vào sâu hơn. Ẩm ướt đi qua bối thịt, làm càn tiến nhập bên trong hoa huy*t, lại mang đến cho ta loại khoái cảm kỳ dị, như thủy triều đánh úp tới đại não…
“Tiểu thư… tiểu thư?”
“Ân...” Lăng Uyển Nhược giật mình tỉnh dậy, trên trán đẫm một tầng mồ hôi.
Lại là giấc mơ hoang đường kia…
“Tiểu thư, mau uống nước uống nước. Có phải tiểu thư lại gặp ác mộng hay không? người làm nô tỳ sợ quá…”
“Ân…” Lăng Uyển Nhược theo phản xạ đưa tay ra đón lấy cốc nước, uống một ngụm lớn. Nước mát lạnh, lại phảng phất có mùi hoa nhài, thực dễ chịu!
Khoan! Có phải cô vừa nghe thấy… tiểu thư? Nô tỳ?
Lăng Uyển Nhược ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn thấy trước mặt là một bé gái khoảng mười ba tuổi, tóc búi thành hai bím, gương mặt thanh tú, đang nhìn mình. Điều quan trọng ở đây là, cô ta mặc đồ cổ trang!
“Tiểu thư, người sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu?”
Lăng Uyển Nhược không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bé gái, vội nhìn khắp xung quanh. Một phút sau, miệng cô méo xệch, kinh hoảng đến muốn khóc.
Đây nào phải phòng cô?
Giường đệm xa lạ, bàn nhỏ gương đồng, tranh thủy mặc, tủ tường khăn gấm… tất thảy đều mang một phong cách quý phái cổ xưa.
Ông trời a! Có ai đến nói cho cô biết, ở đây xảy ra chuyện gì?
Lăng thành không ai không biết, nhị tiểu thư phủ thành chủ là một con ma bệnh.
Thành chủ, cũng là Lăng gia gia chủ, trước có một thê hai thiếp, tổng cộng sinh được tam tử nhất nữ. Ai biết khi gần tứ tuần lại nạp một vị cô nương mười lăm tuổi làm tam phòng di nương, một năm sau có thêm một nữ nhi. Lăng gia chủ cực độ yêu thương tiểu nữ nhi này, đặt tên là Lăng Uyển Nhược.
Có điều, nàng từ nhỏ gặp bệnh, thể trạng yếu đuối, quanh năm phải dưỡng trên giường, cho nên ngoại nhân chưa người nào tiếp xúc qua.
“Tiểu thư, hôm nay muốn vấn dạng tóc gì?” – Nha hoàn Tâm Nhi nhanh nhẹn cầm lược, cười cười hỏi ý kiến Lăng Uyển Nhược. Nhị tiểu thư hai ngày nay khóc đến ác liệt, hai mắt sưng đỏ, có lẽ hôm trước chứng kiến hỏa hoạn vẫn còn sợ hãi đi? Lão gia phu nhân đều đau lòng, khiến nha hoàn nhóm các nàng cũng theo đó chịu khổ. Khó khăn lắm mới gặp lúc tiểu thư không khóc, nhất định phải khuyên nàng ra ngoài, hảo hảo ngắm hoa, cho dịu tinh thần.
“Tùy ngươi đi, ngươi thấy đẹp là được.”
“Tiểu thư, vậy nô tỳ bới cho người lưu vân kế thế nào?”
“Ân… cứ như vậy đi.” – Lăng Uyển Nhược tùy ý đáp, mắt vẫn không rời miếng gương đồng. Nữ nhân trong gương hao hao nàng kiếp trước, nhưng đẹp hơn rất nhiều. Hoặc nói đúng hơn, nàng kiếp này cực kỳ giống với mẹ nàng kiếp trước, chỉ kém đi một tia sắc sảo, lại thêm vào một phần ôn nhu. Giữa đôi mày ẩn ẩn còn vương nét u buồn, rất chọc người thương tiếc, là một tuyệt đại mỹ nhân chính hiệu.
Thật may còn có gương mặt quen thuộc này, mới khiến nàng mỗi lần nhìn vào gương còn cảm thấy được an ủi. Nếu không, sợ rằng nàng đã ngã quỵ vì tuyệt vọng.
"Tiểu thư, người thật đẹp! So với biểu tiểu thư, thì đẹp hơn nhiều!" - Tâm Nhi khéo tay, chỉ một lát đã thành thục búi xong một đầu lưu vân kế. Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trong gương, Tâm Nhi không nhịn được trầm trồ.
"Biểu tiểu thư?" - Lăng Uyển Nhược nhíu mày, chợt cảm giác bản thân bỏ sót cái gì.
"Nga, tiểu thư, nô tỳ nói là Tử Nhụy biểu tiểu thư." Lăng gia có đến bảy tám vị biểu tiểu thư, nhị tiểu thư thắc mắc cũng là hợp lý.
Tử Nhụy? Tô Tử Nhụy?
Lăng Uyển Nhược lúc này mới nhớ ra, kia chẳng phải nữ chủ sao? (nữ chủ trong truyện thứ hai thuộc hệ liệt của bà tác giả)
"Lúc này là năm nào?"
"Tiểu thư, là Hiên đế năm thứ mười chín."
"Lạnh như vậy... sắp đến năm mới rồi có phải không?"
"Ân... còn chừng một tháng." Tuy cảm thấy nhị tiểu thư hỏi thực kỳ quái nhưng Tâm Nhi vẫn thành thực trả lời.
Lăng Uyển Nhược trầm ngâm. Nói vậy, một tháng sau nam nữ chủ đều sẽ tụ tập về đây. Mà lúc đó còn xảy ra một sự kiện có liên quan đến nàng hiện tại. Xem ra, nàng cần chuẩn bị một chút mới được...
Bình luận truyện