Yêu Nhầm Người Thứ Ba
Chương 3
“...con gái khi yêu trao hết cho người yêu. Con gái yêu lầm sẽ đánh mất tất cả. Sẽ đánh mất luôn tình yêu, mất luôn niềm tin, mất hết tất cả gì đã
trao....”
Kiều Duy Ảnh nhìn chiếc xe rời xa khỏi tầm mắt mới tươi cười tiếp điện thoại.
” Duy Ảnh, em đang ở đâu?”
Đầu bên kia là một giọng nam trầm ấm. Nếu xem nhẹ một chút vội vàng cùng lo lắng trong lời nói, Kiều Duy Ảnh sẽ cho rằng đây chỉ là một câu hỏi bình thường, giống như bao lần trước đây, anh quan tâm cô. Đáng tiếc, cô không phải là thiếu nữ ngây thơ, suy nghĩ của người bên kia hoàn toàn bị cô hiểu rõ. Mặc dù vậy, Kiều Duy Ảnh vẫn tỏ ra như không hiểu chuyện gì, vui vẻ trả lời.
“... Anh muốn tới đây sao?”
Nghe tiếng cười quen thuộc kia, Đỗ Nam Phong sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng thở dài. Làm sao hắn có thể nghi ngờ Duy Ảnh kia chứ? Cô công chúa nhỏ kia, hắn còn không hiểu rõ sao? Tuy có chút bướng bỉnh, nhưng rõ ràng là cô nhóc thiện lương, ngây thơ, chỉ một chi tiết nhỏ, cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày. Cũng là quan tâm bị loạn, hắn chỉ nghĩ tới lời của Ngọc Thanh, lo lắng Hân Di gặp chuyện, mà quên mất Duy Ảnh là muội muội hắn yêu thương nhiều năm.
Suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Nam Phong tự giễu cười một tiếng. Vẫn biết Hân Di với hắn là đặc biệt, nhưng không nghĩ cô đã quan trọng đến như vậy. Chỉ cần là chuyện liên quan tới cô, đều làm hắn mất phân tấc.
Nói như vậy, chuyện hôm nay cũng không có gì nguy hiểm, chắc chắn là Duy Ảnh tò mò nên muốn gặp bạn gái của hắn thôi. Cũng là Ngọc Thanh không quen biết Duy Ảnh, lại bị thân phận “vị hôn thê của hắn” kinh sợ, nên mới suy đoán ra nhiều chuyện, liên lụy hắn cũng đi theo bị dọa.
”Biết em trở về, nên muốn mời em bữa cơm 'đón gió tẩy trần'.”
”Như vậy nha, đợi chút em tới liền.”
Nhìn cô gái vừa buông điện thoại, từ thiếu nữ ngây ngô, khả ái liền biến thành hồ li tinh gian trá, Nguyễn Quốc Huy nho nhã cười cười, đôi mắt lóe qua ánh sáng kì dị. Là học sinh cùng trường, lại cùng nổi tiếng, tất nhiên là hắn nhận ra Hạ Hân Di, huống chi đó lại là bạn gái của hội phó Đỗ Nam Phong. Mặc dù hắn không nghe được hai người nói chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhận ra họ cũng không phải quen thuộc. Khác với Hạ Hân Di liên tục thay đổi sắc mặt, cô gái kia từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt tươi cười, thong dong, nhàn nhã. Giống như tất cả đều nắm giữ trong tay cô, cơ trí mà bình tĩnh. Một nhân tài như vậy, sao có thể chỉ là một học sinh bình thường?
”Giúp mình điều tra một chút.”
Trần Minh Quân gật gật đầu, dù Huy không nói, hắn cũng muốn cho người điều tra. Mục tiêu hắn vào Julila chính là để tìm kiếm thêm nhiều nhân tài cho công ty, mà cô gái kia hoàn toàn phù hợp tiêu chí chọn người của hắn. Chỉ cần gương mặt kia, dù cô không có năng khiếu gì, cũng có thể làm một người mẫu nổi tiếng. Tất nhiên, hắn tin tưởng cô nhất định không chỉ là một bình hoa. Như vậy, cuộc sống sau này mới có nhiều thú vị.
†††††
Nhiều năm không về, thành phố đã thay đổi ngày càng đông đúc, náo nhiệt. Từng dãy nhà tầng mọc lên san sát, thay thế những hàng cây xanh che bóng ven đường. Đường phố cũng càng thêm rộng mở, sạch sẽ và xinh đẹp.
Kiều Duy Ảnh ngắm nhìn từng con phố, có quen thuộc, có xa lạ. Qua nhiều năm, không biết là trí nhớ không còn rõ ràng, hay mọi thứ đều đã thay đổi, dù là nơi quen thuộc nhất cũng có nhiều đổi mới. Thời gian đúng là không chờ đợi người bao giờ, dù không nhìn đến, nhưng mọi thứ đều theo nó mà lớn lên, mà thay đổi.
Kiều Duy Ảnh cảm thán một chút, cũng không còn suy nghĩ nữa. Bản thân cô rồi cũng lớn lên, thì còn nhớ mãi những thứ xưa cũ làm gì. Chỉ có bắt kịp thời đại, nắm lấy tương lai, mới có thể ngày càng tốt đẹp.
”Tiểu thư, đã tới nơi rồi.”
Quản gia Ly nhìn cô chủ nhỏ lại thất thần suy nghĩ, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Kiều Duy Ảnh nhìn cánh cổng lan tràn hoa giấy, gật gật đầu.
”Chú về đi. Tối nay không cần đi đón cháu.”
”Vâng, tiểu thư.”
Quản gia Ly đáp một tiếng. Tiểu thư tới Đỗ gia gần tương tự với trở về nhà mình, hắn cũng không có gì cần lo lắng.
Biệt thự Đỗ gia nằm trong khu nhà giàu của thành phố, an toàn và yên tĩnh. Không giống những căn biệt thự cao sang, rộng rãi, Đỗ gia chỉ xây căn nhà ba tầng nho nhỏ, xinh xinh, với nhiều ban công trồng những bồn hoa xanh tươi. Có lẽ, điểm đáng chú ý nhất ở đây là một khoảng vườn rộng có hồ bơi, không khí mát mẻ, thoải mái, thích hợp cho người ta nghỉ ngơi, thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Kiều Duy Ảnh vuốt vuốt những bông hoa giấy đỏ rực lan ra ngoài cánh cửa. Khóm hoa nhỏ ngày nào, giờ đã lan ra khắp cổng, vừa tỏa bóng mát, vừa khoe những bông hoa tươi thắm tô điểm cho căn nhà.
Kiều Duy Ảnh vừa bấm chuông, cánh cửa liền được mở ra. Người phụ nữ trung niên nhìn cô, có chút nghi hoặc, vui mừng cùng không dám tin.
”Tiểu thư, là tiểu thư sao?”
”Thím Lan, là con, Duy Ảnh.”
Gặp người quen, Duy ảnh cũng rất vui mừng. Tuy thím Lan chỉ là người giúp việc của Đỗ gia, nhưng hơn 20 năm làm việc, người trong nhà cũng coi bà như một thành viên. Đặc biệt là những đứa trẻ, từ nhỏ được bà chăm sóc, đối với bà cũng có tình cảm yêu thương. Lúc nhỏ, Duy Ảnh thường ở Đỗ gia, đối với thím Lan cũng quen thuộc, nên dù nhiều năm không gặp, chỉ một ánh mắt cũng có thể nhận ra.
”Trở về là tốt rồi. Hôm nay cậu Phong ở nhà, biết tiểu thư về sẽ vui lắm đó. Tiểu thư mau vào...”
Thím Lan có chút vui mừng quá đỗi, tuy nói năng lộn xộn nhưng Duy Ảnh vẫn cười cười nghe bà nói chuyện. Nội dung cũng không có gì nhiều, chỉ là nói một chút về Đỗ gia, như cặp vợ chồng mãi không già của Đỗ gia đã ra ngoài du lịch, bỏ rơi cậu chủ nhỏ Đỗ Nam Phong một mình ở nhà. Nói Đỗ Nam Phong mỗi ngày bận rộn đóng phim, hát nhạc, cả người cũng gầy yếu, mệt nhọc. Cuối cùng, bày tỏ sự yêu thương, nhung nhớ của cả nhà đối với Duy Ảnh, lúc nào cũng mong ngóng cô trở về.
Thực ra, những điều thím Lan nói, Duy Ảnh đều rất rõ ràng, bởi vì mấy ngày trước, cô vừa gặp Đỗ ba và Đỗ mẹ. Mặc dù đã gần 50 tuổi, nhưng hai người vẫn như cặp vợ chồng mới cưới, ân ái, ngọt ngào, cứ cách một thời gian, hai người lại nắm tay nhau đi ra ngoài du lịch. Tuần vừa rồi, hai người vừa qua Anh quốc, tiện thể đi thăm người vừa là con gái nuôi, vừa là con dâu tương lai, là cô. Bởi vậy, cô mới biết Đỗ Nam Phong “thay lòng đổi dạ”, tìm cho cô một “tình địch”, mà ra tay giải quyết.
Tất nhiên, đó là tin tức cập nhật ở tuần trước, cô còn muốn nghe xem thím Lan có thể nói cho cô nghe thêm nhiều tin tức mới thú vị. Đối với người trong nhà, thím Lan luôn không dấu giếm chuyện gì. Này không, thím Lan liền nói cho cô biết một thông tin cực kì hấp dẫn.
”Ngày mai là sinh nhật của cậu Hưng. Nghe nói, cậu Phong cùng mấy người bạn đánh đố xem ai sẽ có món quà đặc biệt nhất. Vì chuyện này, cậu Phong đã suy nghĩ thời gian rất dài, đến hôm nay, vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì đặc biệt...”
Đỗ Nam Phong là một chàng trai ôn hòa, nhiệt tình nên bạn bè của hắn cũng rất nhiều, nhưng cũng có vài người bạn chí cốt như Lê Khánh Hưng, Trần Minh Quân, Nguyễn Quốc Huy, Hoàng Tuấn Minh. Cậu Hưng mà thím Lan nói, chắc là Lê Khánh Hưng. Cùng là sinh viên của Julila, anh Phong chắc sẽ đến cùng Hạ Hân Di, cô có nên xin đi ké, vui vẻ chơi một chút không nhỉ?
”Duy Ảnh, lại đang tính kế gì phải không?”
Ps: cuối cùng đã quay lại. Hi vọng từ sau sẽ đạt lịch 2ngày/chương. Cầu nguyện.
Kiều Duy Ảnh nhìn chiếc xe rời xa khỏi tầm mắt mới tươi cười tiếp điện thoại.
” Duy Ảnh, em đang ở đâu?”
Đầu bên kia là một giọng nam trầm ấm. Nếu xem nhẹ một chút vội vàng cùng lo lắng trong lời nói, Kiều Duy Ảnh sẽ cho rằng đây chỉ là một câu hỏi bình thường, giống như bao lần trước đây, anh quan tâm cô. Đáng tiếc, cô không phải là thiếu nữ ngây thơ, suy nghĩ của người bên kia hoàn toàn bị cô hiểu rõ. Mặc dù vậy, Kiều Duy Ảnh vẫn tỏ ra như không hiểu chuyện gì, vui vẻ trả lời.
“... Anh muốn tới đây sao?”
Nghe tiếng cười quen thuộc kia, Đỗ Nam Phong sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng thở dài. Làm sao hắn có thể nghi ngờ Duy Ảnh kia chứ? Cô công chúa nhỏ kia, hắn còn không hiểu rõ sao? Tuy có chút bướng bỉnh, nhưng rõ ràng là cô nhóc thiện lương, ngây thơ, chỉ một chi tiết nhỏ, cũng có thể khiến cô vui vẻ cả ngày. Cũng là quan tâm bị loạn, hắn chỉ nghĩ tới lời của Ngọc Thanh, lo lắng Hân Di gặp chuyện, mà quên mất Duy Ảnh là muội muội hắn yêu thương nhiều năm.
Suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Nam Phong tự giễu cười một tiếng. Vẫn biết Hân Di với hắn là đặc biệt, nhưng không nghĩ cô đã quan trọng đến như vậy. Chỉ cần là chuyện liên quan tới cô, đều làm hắn mất phân tấc.
Nói như vậy, chuyện hôm nay cũng không có gì nguy hiểm, chắc chắn là Duy Ảnh tò mò nên muốn gặp bạn gái của hắn thôi. Cũng là Ngọc Thanh không quen biết Duy Ảnh, lại bị thân phận “vị hôn thê của hắn” kinh sợ, nên mới suy đoán ra nhiều chuyện, liên lụy hắn cũng đi theo bị dọa.
”Biết em trở về, nên muốn mời em bữa cơm 'đón gió tẩy trần'.”
”Như vậy nha, đợi chút em tới liền.”
Nhìn cô gái vừa buông điện thoại, từ thiếu nữ ngây ngô, khả ái liền biến thành hồ li tinh gian trá, Nguyễn Quốc Huy nho nhã cười cười, đôi mắt lóe qua ánh sáng kì dị. Là học sinh cùng trường, lại cùng nổi tiếng, tất nhiên là hắn nhận ra Hạ Hân Di, huống chi đó lại là bạn gái của hội phó Đỗ Nam Phong. Mặc dù hắn không nghe được hai người nói chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt có thể nhận ra họ cũng không phải quen thuộc. Khác với Hạ Hân Di liên tục thay đổi sắc mặt, cô gái kia từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt tươi cười, thong dong, nhàn nhã. Giống như tất cả đều nắm giữ trong tay cô, cơ trí mà bình tĩnh. Một nhân tài như vậy, sao có thể chỉ là một học sinh bình thường?
”Giúp mình điều tra một chút.”
Trần Minh Quân gật gật đầu, dù Huy không nói, hắn cũng muốn cho người điều tra. Mục tiêu hắn vào Julila chính là để tìm kiếm thêm nhiều nhân tài cho công ty, mà cô gái kia hoàn toàn phù hợp tiêu chí chọn người của hắn. Chỉ cần gương mặt kia, dù cô không có năng khiếu gì, cũng có thể làm một người mẫu nổi tiếng. Tất nhiên, hắn tin tưởng cô nhất định không chỉ là một bình hoa. Như vậy, cuộc sống sau này mới có nhiều thú vị.
†††††
Nhiều năm không về, thành phố đã thay đổi ngày càng đông đúc, náo nhiệt. Từng dãy nhà tầng mọc lên san sát, thay thế những hàng cây xanh che bóng ven đường. Đường phố cũng càng thêm rộng mở, sạch sẽ và xinh đẹp.
Kiều Duy Ảnh ngắm nhìn từng con phố, có quen thuộc, có xa lạ. Qua nhiều năm, không biết là trí nhớ không còn rõ ràng, hay mọi thứ đều đã thay đổi, dù là nơi quen thuộc nhất cũng có nhiều đổi mới. Thời gian đúng là không chờ đợi người bao giờ, dù không nhìn đến, nhưng mọi thứ đều theo nó mà lớn lên, mà thay đổi.
Kiều Duy Ảnh cảm thán một chút, cũng không còn suy nghĩ nữa. Bản thân cô rồi cũng lớn lên, thì còn nhớ mãi những thứ xưa cũ làm gì. Chỉ có bắt kịp thời đại, nắm lấy tương lai, mới có thể ngày càng tốt đẹp.
”Tiểu thư, đã tới nơi rồi.”
Quản gia Ly nhìn cô chủ nhỏ lại thất thần suy nghĩ, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Kiều Duy Ảnh nhìn cánh cổng lan tràn hoa giấy, gật gật đầu.
”Chú về đi. Tối nay không cần đi đón cháu.”
”Vâng, tiểu thư.”
Quản gia Ly đáp một tiếng. Tiểu thư tới Đỗ gia gần tương tự với trở về nhà mình, hắn cũng không có gì cần lo lắng.
Biệt thự Đỗ gia nằm trong khu nhà giàu của thành phố, an toàn và yên tĩnh. Không giống những căn biệt thự cao sang, rộng rãi, Đỗ gia chỉ xây căn nhà ba tầng nho nhỏ, xinh xinh, với nhiều ban công trồng những bồn hoa xanh tươi. Có lẽ, điểm đáng chú ý nhất ở đây là một khoảng vườn rộng có hồ bơi, không khí mát mẻ, thoải mái, thích hợp cho người ta nghỉ ngơi, thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Kiều Duy Ảnh vuốt vuốt những bông hoa giấy đỏ rực lan ra ngoài cánh cửa. Khóm hoa nhỏ ngày nào, giờ đã lan ra khắp cổng, vừa tỏa bóng mát, vừa khoe những bông hoa tươi thắm tô điểm cho căn nhà.
Kiều Duy Ảnh vừa bấm chuông, cánh cửa liền được mở ra. Người phụ nữ trung niên nhìn cô, có chút nghi hoặc, vui mừng cùng không dám tin.
”Tiểu thư, là tiểu thư sao?”
”Thím Lan, là con, Duy Ảnh.”
Gặp người quen, Duy ảnh cũng rất vui mừng. Tuy thím Lan chỉ là người giúp việc của Đỗ gia, nhưng hơn 20 năm làm việc, người trong nhà cũng coi bà như một thành viên. Đặc biệt là những đứa trẻ, từ nhỏ được bà chăm sóc, đối với bà cũng có tình cảm yêu thương. Lúc nhỏ, Duy Ảnh thường ở Đỗ gia, đối với thím Lan cũng quen thuộc, nên dù nhiều năm không gặp, chỉ một ánh mắt cũng có thể nhận ra.
”Trở về là tốt rồi. Hôm nay cậu Phong ở nhà, biết tiểu thư về sẽ vui lắm đó. Tiểu thư mau vào...”
Thím Lan có chút vui mừng quá đỗi, tuy nói năng lộn xộn nhưng Duy Ảnh vẫn cười cười nghe bà nói chuyện. Nội dung cũng không có gì nhiều, chỉ là nói một chút về Đỗ gia, như cặp vợ chồng mãi không già của Đỗ gia đã ra ngoài du lịch, bỏ rơi cậu chủ nhỏ Đỗ Nam Phong một mình ở nhà. Nói Đỗ Nam Phong mỗi ngày bận rộn đóng phim, hát nhạc, cả người cũng gầy yếu, mệt nhọc. Cuối cùng, bày tỏ sự yêu thương, nhung nhớ của cả nhà đối với Duy Ảnh, lúc nào cũng mong ngóng cô trở về.
Thực ra, những điều thím Lan nói, Duy Ảnh đều rất rõ ràng, bởi vì mấy ngày trước, cô vừa gặp Đỗ ba và Đỗ mẹ. Mặc dù đã gần 50 tuổi, nhưng hai người vẫn như cặp vợ chồng mới cưới, ân ái, ngọt ngào, cứ cách một thời gian, hai người lại nắm tay nhau đi ra ngoài du lịch. Tuần vừa rồi, hai người vừa qua Anh quốc, tiện thể đi thăm người vừa là con gái nuôi, vừa là con dâu tương lai, là cô. Bởi vậy, cô mới biết Đỗ Nam Phong “thay lòng đổi dạ”, tìm cho cô một “tình địch”, mà ra tay giải quyết.
Tất nhiên, đó là tin tức cập nhật ở tuần trước, cô còn muốn nghe xem thím Lan có thể nói cho cô nghe thêm nhiều tin tức mới thú vị. Đối với người trong nhà, thím Lan luôn không dấu giếm chuyện gì. Này không, thím Lan liền nói cho cô biết một thông tin cực kì hấp dẫn.
”Ngày mai là sinh nhật của cậu Hưng. Nghe nói, cậu Phong cùng mấy người bạn đánh đố xem ai sẽ có món quà đặc biệt nhất. Vì chuyện này, cậu Phong đã suy nghĩ thời gian rất dài, đến hôm nay, vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì đặc biệt...”
Đỗ Nam Phong là một chàng trai ôn hòa, nhiệt tình nên bạn bè của hắn cũng rất nhiều, nhưng cũng có vài người bạn chí cốt như Lê Khánh Hưng, Trần Minh Quân, Nguyễn Quốc Huy, Hoàng Tuấn Minh. Cậu Hưng mà thím Lan nói, chắc là Lê Khánh Hưng. Cùng là sinh viên của Julila, anh Phong chắc sẽ đến cùng Hạ Hân Di, cô có nên xin đi ké, vui vẻ chơi một chút không nhỉ?
”Duy Ảnh, lại đang tính kế gì phải không?”
Ps: cuối cùng đã quay lại. Hi vọng từ sau sẽ đạt lịch 2ngày/chương. Cầu nguyện.
Bình luận truyện