Yêu nhau lắm cắn nhau đau (Tương ái tương sát)

Chương 61: Chương Phiên ngoại 03-04



Tô Tiếu và Trần Vi đều đang yêu.

Mỗi ngày vào 7h 30 sáng, Tần Trạc Quân sẽ mang bữa sáng tới đứng dưới ký túc của Tô Tiếu, sau đó gọi điện cho Tô Tiếu, bảo cô xuống lấy, gặp dịp Tô Tiếu có tinh thần thì, hai người sẽ đến sân tập của trường chạy vài vòng, sau thì ngồi ở băng ghế bên cạnh sân chuyện phiếm.

Cuộc sống luôn mỹ mãn và hạnh phúc.



Rồi đến một ngày, Trần Vi nổi giận.

Lúc đó Tô Tiếu cũng ở trong phòng, cô nghe Trần Vi mắng to: “Đều là yêu nhau, anh xem Tần Trạc Quân kìa, mỗi ngày đều đem bữa sáng cho Tô Tiếu, mỗi ngày đều kéo nó đi rèn luyện thân thể, cùng nó đi lên tự học, mà anh thì sao, anh làm gì hả?”

“Thôi đi, tôi không dậy được, sao anh biết tôi không dậy được? Ngủ muộn thì nghỉ ngơi nhiều chút? Tôi thấy anh đang lấy cớ thôi!”

Lời An Lạc nói Tô Tiếu không nghe rõ, cô chỉ nghe giọng Trần Vi càng lúc càng vút cao, cơn thịnh nộ sắp đạt tới đỉnh điểm.

“Anh chính là không đủ thành tâm! Rèn luyện thân thể…MN, vậy cũng gọi là rèn luyện thân thể, sao anh không đi chết đi!” Tô Tiếu thấy Trần Vi hơi khựng lại, sau đó vẻ mặt có chút là lạ, cô bỗng sờ sờ cằm một cách bỉ ổi, lẽ nào cái vụ rèn luyện thân thể ấy có gì mờ ám?

Lại nói, từ khi Trần Vi yêu đương, thì cô nàng có mấy ngày cả đêm không về ngủ!

Sau cuộc chiến điện thoại, Trần Vi cả một ngày đều không thèm tiếp điện thoại của An Lạc.

Buổi chiều Tô Tiếu cùng Tần Trạc Quân đi công viên phơi nắng, Tô Tiếu thuận miệng kể chuyện đó ra, Tần Trạc QUân nghe xong thì bật cười, “Hôm nay An Lạc có tới tìm anh, cậu ta khóc lóc kể lể, bảo anh đừng có làm quá mức.”

Tô Tiếu phun ra, “Vậy anh nói sao?”

Vào đông ánh mặt trời ấm áp sạch sẽ, cứ vậy chiếu lên người anh, hòa tan vào nét cười trên mặt anh, sưởi ấm cả lòng người.

Tần Trạc Quân nắm tay Tô Tiếu, khẽ nói: “Anh nói những gì anh làm vẫn còn chưa đủ.”



Hôm sau, Tô Tiếu xuống lầu, phát hiện An Lạc cũng mang bữa sáng tới đứng ở dưới, đang gọi điện thoại, thấy Tô Tiếu xuống thì bày ra bộ mặt đau khổ, “Trần Vi tắt máy.”

Tô Tiếu gật đầu, “Cô nàng ngủ tới 11 giờ là cái chắc.”

An Lạc giậm chân, “Tô Tiếu, cậu có thể nói với cô ấy, 7 giờ sáng nay tôi đã tới đây chờ, còn sớm hơn cả hắn ta không!” An Lạc chỉ vào Tần Trạc Quân, nói.

Tần Trạc Quân khẽ nhấc túi đồ trong tay, trong đó có sữa đậu nành nóng và bánh bao, lúc này còn đang bốc khói, ngược lại là túi của An Lạc, chẳng có chút hơi nào, khẳng định là lạnh ngắt rồi.

An Lạc cực kỳ chán nản đem bánh sủi cảo chiên nguột ngắt ăn hết, sau đó vừa đi vừa than thở, “Lão Tần ạ, đều tại vì ông không phúc hậu đấy!”

Ngày thứ ba, An Lạc vẫn ở đó, Trần Vi vẫn ngủ như cũ.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm…

Ngày thứ sáu, trong tay An Lạc xách hai túi cơm sáng, Tần Trạc Quân không ở.

Tô Tiếu biết Tần Trạc Quân hơi bị cảm, bèn bảo anh đừng đến đưa đồ nữa, vốn là Tần Trạc Quân không nghe, kết quả Tô Tiếu nói, anh bảo An Lạc đưa em cũng được mà, anh ngủ nhiều chút, chờ một lát em qua thăm anh, thế nên, biến thành một mình An Lạc đứng chờ dưới ký túc xá.

Trần Vi vẫn ngủ say như thường.

Nhưng khi Tô Tiếu lên phòng, phát hiện hôm nay Trần Vi không nằm trong chăn, cô nàng mặc áo bông đứng bên cửa sổ, trên mặt có ý cười nhàn nhạt.

“Hắn ta vẫn chưa biết tôi là Vi Tiếu Hướng Noãn.” Bỗng Trần Vi nói.

“Vậy bà có muốn nói cho cậu ta không?” Tô Tiếu cắn miếng bánh bao, nhồm nhoàm hỏi.

“Xem hắn biểu hiện đã.” Trần Vi cười cười, chừng là An Lạc đã đi xa rồi, cô nàng mới rời khỏi cửa sổ.

“Gần đây bà lạnh nhạt với cậu ta thế, cậu ta có nghĩ bà không đủ yêu cậu ta không?” Nghĩ đến đó, Tô Tiếu bỗng lên tiếng.

Trần Vi hơi ngẩn ra, “Vậy tôi sẽ nói cho hắn, tôi là Vi Tiếu Hướng Noãn.”



Ngày thứ mười.

Tô Tiếu và Trần Vi cùng nhau đi xuống.

Bốn người họ đi dọc theo sân tập của trường.

Tô Tiếu bỗng nảy ra một ý tưởng, “Ai, lúc trước chẳng phải anh nói có thể cõng em chạy 5 vòng sân à? Để em kiểm tra xem anh đã khỏi ốm chưa?”

“Ừ!” Nghe vậy, Tần Trạc Quân hơi ngồi xuống.

“Đứng là được, em nhảy thẳng lên.”

Tần Trạc Quân bất đắc dĩ cười cười, rồi đứng thẳng lên.

Trần Vi đứng một bên lắc đầu, “Bà đừng có làm gãy lưng người ta nhé, đến lúc đó thì chỉ có bà là thiệt thôi.”

Tô Tiếu lập tức nguýt một cái, cô lùi mấy mét ra sau, rồi chạy lấy đà, bật người, nhảy lên lưng Tần Trạc Quân, vững vàng treo trên người anh, hai tay quàng quanh cổ anh, mà tay Tần Trạc Quân thì ôm lấy bắp đùi cô, làm tim cô đập như trống nổi, đang lúc cô mặt đỏ tai hồng, thì chợt nghe phía sau có tiếng động.

“Này, đứng vững nha!” Trần Vi rống.

Phụt…

Tô Tiếu cao không quá 1 mét 63, nặng 47 kg.

Trần Vi tuy cũng rất gầy, nhưng do người cao, nên có lẽ còn nặng hơn Tô Tiếu 10 kg, mà Tần Trạc Quân 1m83, An Lạc có lẽ chừng 178, chân cậu ta cũng vừa mới lành xong, phen này Trần Vi mà nhảy lên, An Lạc khổ rồi.

Tần Trạc Quân xoay người lại, Tô Tiếu cũng không cần nghẹo cổ nhìn nữa. Lúc này, cô thấy Trần Vi lùi thật xa ra sau, chạy đà, nhảy lên….

Con bé này tưởng mình là vận động viên nhảy cao quốc tế à trời.

Thân mình An Lạc nghiêng ngả, Tô Tiếu suýt nữa là che mắt lại không nhẫn tâm nhìn nữa, nhưng may là, cậu ta cũng trụ lại được.

Tần Trạc Quân thản nhiên nói, “Không phải em nói muốn thử xem à? Anh cõng em chạy 5 vòng nhé!”

“Được được!” Tô Tiếu lớn tiếng cổ vũ, sau đó cô và Tần Trạc Quân nhìn nhau cười.

Trần Vi: “Vậy cùng nhau, hai người đua đi!”

An Lạc: “…”

Mặt cậu ta nhăn lại thành một trái khổ qua.

Chương 63: (NT4) Giải đấu vợ chồng liên server 1

Phòng ký túc của Tô Tiếu và Trần Vi chỉ có hai người ở.

Tần Trạc Quân là quản lý mục game của trường, anh mang tới hai tấm thẻ chứng nhận của câu lạc bộ máy tính, sau đó, có thể lấy danh nghĩa sửa máy tính để tự do ra vào ký túc nữ.

Thi đấu vợ chồng liên server tổ chức vào tiết Nguyên Đán, lúc đó cuộc tuyển chọn người chơi ngôi sao cũng vào giai đoạn cuối, bên tổ chức tiết lộ 10 đôi vợ chồng vào đến vòng chung kết sẽ phải đến tham gia thi đấu ở thành phố C, lúc đó người chơi ngôi sao cũng sẽ tới làm người hướng dẫn chương trình.

Thành phố C cách nơi bọn Tô Tiếu khoảng 4 tiếng đi xe, Tần Trạc Quân ngỏ ý nếu có thể vào được chung kết, bọn họ có thể đi thành phố C du lịch.

Cho nên, thi đấu phải đánh cho tốt.

Sau khi bàn bạc, Tần Trạc Quân lợi dụng sự thuận tiện của chức vị, vác laptop sang phòng Tô Tiếu, rồi hai người ngồi chơi cùng nhau. Trần Vi cũng nói thật với An Lạc mình là Vi Tiếu Hướng Noãn, An Lạc được sủng mà kinh, tự tưởng tượng ra là Trần Vi thích cậu ta, nên mới vào game tìm cậu, lập tức sung sướng không thôi, nhưng Trần Vi khó được một lần không phủ nhận, chỉ nhéo thắt lưng An Lạc mấy cái, làm cậu ta gào loạn cả lên.

Nhưng chỉ vài ngày sau An Lạc lại cảm thấy như là Trần Vi đang đặc biệt thử thách cậu ta, lập tức nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này, còn cho Trần Vi cam đoan đủ các loại, mấy thứ đó Trần Vi chỉ nói qua một chút, Tô Tiếu hỏi cô nàng cũng không nói, nhưng thấy ý cười trong mắt cô nàng, Tô Tiếu thấy An Lạc chắc cũng tốn đủ công sức.

Qua nỗ lực đào quáng mấy ngày trước, Tô Tiếu tặng cho Bất Niệm Tình Thâm một thanh 【Nha • Tru Tâm 】 cực phẩm. Không biết có phải hệ thống cố ý quấy phá hay không, lúc trước cô làm vũ khí đều ra cực phẩm, lần này cái thứ nhất ra lại là đồ rác, lẽ nào hệ thống đang khảo nghiệm lòng thành của cô? Dù gì Tô Tiếu cũng đã đào quáng đến hoa mắt chóng mặt mất mấy ngày, rồi bán quáng thạch lấy tiền mua tài liệu hiếm, mệt đừ cả người.

Vì giải đấu vợ chồng liên server, nick Bất Niệm Tình Thâm kia công kích cao nhưng da mỏng, cần Tô Tiếu làm siêu nhũ mẫu, nên cuối cùng cô vẫn không mặc trang bị chiến trường.

Nâng cấp phần cứng giúp cô mạnh lên nhiều, nhưng cái trò chơi này ấy à, trang bị cũng không phải là tất cả, thao tác trâu bò mới là kẻ mạnh thật sự, cho nên, để biểu hiện tốt trong thi đấu, Tô Tiếu cũng được Tần Trạc Quân hướng dẫn trực tiếp mấy ngày liền.

Giờ, phòng Tô Tiếu đang có bốn người, cứ như mở một quán net mini vậy, còn là ghế đôi nữa.

Trận thứ nhất của Tô Tiếu và Tần Trạc Quân đấu với một đôi vợ chồng bên server Thu Thủy Y Nhân —— chức nghiệp là thầy thuốc và kiếm khách.

Lực sát thương của Bất Niệm Tình Thâm với thầy thuốc khiến người ta lộn ruột, cho nên trận này không có gì phải lo.

Bên cạnh là Trần Vi và An Lạc, một người thuộc chức nghiệp hỏa lực thâu xuất hơn nữa còn có thể khống chế, một người thuộc chức nghiệp chủ kháng, da dày không nói còn có có thể gia tăng thuộc tính của đồng đội, nên đội bạo lực của họ giải quyết trận đấu còn nhanh hơn, kết quả hai bên còn đọ nhau.

“Chúng ta xem xem ai đánh xong trước nhá!”

“Không so.”

“Đi mà…”

“Không đi!”

T T…

Ngày đầu tiên có 10 lượt đấu, Tô Tiếu và Trần Vi đều may mắn đi được tới cuối. Mấy đôi trong thế lực cũng qua, khá là bi kịch là Loạn Đánh Tỳ Bà và Thanh Thành Tuyết, hai chiến sĩ, không có lực công kích, ở một trận bị người ta dây dưa tới chết.

Nhưng hai người vẫn rất vui vẻ, spam trong thế lực nguyền rủa các đôi vợ chồng đang tham gia chiến đấu, gặp ai bị loại, hai người kia cười hả hê, còn kích động họ cùng đi nguyền rủa, thật khiến người ta dở cười dở mếu.

Thi đấu ngày thứ hai, trận đầu bọn Tô Tiếu gặp phải Lam Điều và Khuynh Thành Nhất Tiếu.

Phong cảnh sân đấu không cố định, hôm qua còn là trời đông tuyết trắng, hôm nay đã biến thành tây sơn lá đỏ.

Trong chiến trường liên server cũng không thể tán gẫu, nhưng Tô Tiếu cũng không có ý chào hỏi bọn họ, nhưng mấy giây trước khi hai bên bắt đầu đánh, Tô Tiếu nhận được mật ngữ của Lam Điều.

【Người lạ 】 Lam Điều nói với bạn: Thật khéo.

Tô Tiếu hơi ngẩn ra, đang ngẫm xem có nên đáp lại không, thì chiến trường đã bắt đầu. Bất Niệm Tình Thâm đã sớm lẻn ra sau thầy thuốc, đâm một nhát vào lưng, nhưng Tô Tiếu phát hiện, dây máu của Khuynh Thành Nhất Tiếu không tụt nhiều lắm, xem ra trang bị của cô ta đã lên tới cấp cao rồi, lẽ nào cô ta đã mặc bộ trang bị hoàng kim phẩm chất cao trong bản đồ ẩn rồi?

Trong khoảng thời gian này bọn Tô Tiếu không quan tâm những thứ khác, cũng không biết bộ trang bị trong Uyên Ương Chức Cẩm đã bị đánh ra rồi…

“Thêm máu!” Mắt thấy Tô Tiếu thất thần, Tần Trạc Quân trầm giọng nói.

“À! À!” Cô phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên, chỉ tiếc vừa vặn bị Khuynh Thành Nhất Tiếu khóa mất kỹ năng thêm máu, mà thích khách rất giòn, vừa đâm một nhát đã hiện thân, giờ đang bị Lam Điều truy sát, trong chớp mắt Bất Niệm Tình Thâm chỉ còn lại non nửa dây máu.

Đang lúc chỉ mành treo chuông, sủng vật Yên La của Tô Tiếu phóng một đại chiêu thêm máu, tình thế lập tức nghịch chuyển.

Bọn họ cuối cùng cũng thắng, loại nốc ao Lam Điều và Khuynh Thành Nhất Tiếu.

Nhưng sau khi đấu xong, Tô Tiếu lại bị Tần Trạc Quân thẩm tra.

Anh mặt không biểu tình, cũng không thấy tức giận gì, chỉ dùng cái giọng lạnh như băng nói: “Đối thủ là Lam Điều, liền không nỡ xuống tay?”

Trần Vi hát đệm bên cạnh, “Mới không đâu, nó mà thấy Lam Điều thì sẽ như cắt tiết gà, kêu ngao ngao bổ nhào lên ấy chứ.”

Vốn định nói giỡn thôi, ngờ đâu hiện trường chẳng ai cười, Trần Vi đảo mắt, thấy hai người tâm tình bất thường, cùng An Lạc nhìn nhau một cái, rồi cả hai đồng thời im bặt.

“Đâu có…” Tô Tiếu nhỏ giọng thanh minh, lúc đó cô có ngẩn ra một lát, là vì không ngờ trong chiến trường Cố Mặc lại mật ngữ với cô, vốn đâu phải là không nỡ xuống tay gì gì đâu a!

Tô Tiếu bỗng cảm thấy, bạn Tần hình như có chút thành kiến với Lam Điều?

Buổi tối ra ngoài ăn, bạn Tần vẫn giúp cô kéo ghế như cũ, gắp thức ăn cho cô, nhưng không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn thấy Tần Trạc Quân rầu rĩ, có vẻ không vui lắm, vấn đề là trông anh vẫn có vẻ bình thường, Tô Tiếu thấy nhức đầu, cô thấy bạn Tần giả vờ đứng đắn, có chuyện gì đều cứ thích nén trong lòng, sớm muộn gì cũng bị táo bón…

Cơm nước xong, bọn họ và Trần Vi chia ra hai đường, bọn Trần Vi buổi tối muốn đi quán rượu chơi, cô và Phát Thanh Viên đi dạo trong sân trường…

Tay Tô Tiếu được Phát Thanh Viên nắm, cả đường hai người không nói gì.

Cuối cùng, Tô Tiếu phá vỡ im lăng. “Rốt cuộc hôm nay anh sao thế hả?”

Đợi một lúc thật lâu, Phát Thanh Viên mới khẽ nói: “Lúc em dõi theo người khác, thì anh đang dõi theo em.”

Tô Tiếu ngẩn ra.

Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn Tần Trạc Quân, ở đó không có đèn đường.

Ánh sáng ảm đạm, khuôn mặt anh rất mông lung, nhưng bờ mi lại rất rõ ràng, lông mi đang hơi run run, tựa như đang nói cho Tô Tiếu, anh rất căng thẳng.

“Anh biết?” Tô Tiếu nhéo nhéo lòng bàn tay anh, “Anh biết em từng thích cậu ta?” Tần Trạc Quân không lên tiếng.

Tô Tiếu lại hiểu ra, cô quay người sang, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh: “Chàng hũ nút à, em yêu anh.”

Tần Trạc Quân vẫn im lặng như cũ, Tô Tiếu bất mãn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh như hắc diệu thạch của anh.

Cô thấy đôi mắt ấy càng ngày càng gần về phía mình, cô cảm giác thân thể anh cứng đờ, mà chính cô dường như cũng đang run rẩy.

Cuối cùng…

Đôi môi anh chạm lên môi cô, Tô Tiếu chỉ thấy mặt mình soạt một cái đỏ lên, cô cứng đờ ra đó không biết nên làm gì mới tốt, mà Tần Trạc Quân này cũng là một anh đầu gỗ, nên hai người chỉ môi kề môi, tựa như hai bức tượng khắc gỗ đứng ở nơi ấy….

Cái gì mà mềm mại, hương khí nhàn nhạt, đều là mấy thứ chết tiệt lừa người hết!!!!!!!!

Rất lâu sau này nhớ lại, Tô Tiếu khổ cả mặt nói, nụ hôn đầu của cô, đã trao ột khối gỗ…

——-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện