Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau
Chương 13: Chúc các người hưởng thế giới hai người hạnh phúc
Anh ta lúc nào cũng thế, biết điểm yếu của cô. Mỗi lần cô tức giận, anh ta chỉ cần giả vờ tội nghiệp, nói những câu van nài, trái tim cô sẽ như bị thứ gì đó sưởi ấm, sau đó mềm nhũn ra.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cô ngớ người, giọng hơi khàn: "Có người tới kìa."
Anh ta vẫn ôm cô bất động, "Em không nhận lời, anh sẽ không mở cửa."
Mặc Tô thở dài, anh ta là thế, thông minh và hiểu lúc nào khiến phụ nữ không nhẫn tâm, không buông được, đó là giở trò trẻ con.
"Mở cửa trước đi đã." Cô nói, không hề hứa hẹn gì.
Viên Mộ Tây buông tay, biết tính của cô, lúc này không cự tuyệt thẳng thừng thì đã là nhượng bộ nhiều rồi, không thể tiếp tục ép cô, nếu không sẽ thành phản tác dụng.
"Chờ anh ở đây." Dịu dàng nói xong, anh ta liền quay lưng đi ra khỏi phòng ngủ.
Vu Nhược Cẩn hôm nay cực kỳ vui sướng, vì Viên Mộ Tây giúp đỡ mà đã trả được tiền mượn để trả phí thuốc men cho bố, cuối cùng cô ta đã có thể thoát khỏi hộp đêm kia.
Cô ta vừa nhận được tin này đã vội vã từ trường chạy tới đây, cúp cả tiết học, chỉ muốn cùng chia sẻ với người cô ta yêu nhất.
Khi cửa vừa mở, gương mặt tuấn tú của Viên Mộ Tây hiện ra, cô ta vui sướng lao tới, ôm lấy cổ anh ta, vui vẻ nói: "Anh yêu, sau này em không cần tới hộp đêm làm việc nữa, cám ơn anh nhé. Em yêu anh quá đi mất."
Viên Mộ Tây cau mày, kéo cô ta ra, nhìn gương mặt tươi cười trẻ trung kia, hỏi: "Chuyện gì?"
"Vì anh giúp em trả hết tiền em nợ họ, hôm nay họ đã trả lại hợp đồng ký trước đó cho em, nên là... em và họ không ai nợ ai rồi. Anh nói xem đây có phải là chuyện đáng để chúc mừng không?" Cô ta cười nói dứt, xách chiếc túi đặt cạnh chân lên, nói như khoe: "Để cảm ơn anh, tối nay em sẽ làm một bữa thịnh soạn để đãi nhé." Nói xong còn tỏ ra bí ẩn kiễng chân lên nói vào tai anh ta: "Nếu anh thích bữa tối có nến cũng được!"
Viên Mộ Tây không ngờ cô ta lại xuất hiện vào lúc này, đang định nói thì lại thấy cô ta tự nhiên đi vào trong.
"Ô... Mộ Tây, anh có khách hả?"
Thấy tiểu tam có cảm giác thế nào? Lúc đi học, thầy cô chưa dạy cũng chưa từng nói phải viết bài văn cảm tưởng đó, nên Mặc Tô cũng không biết hiện giờ cô nên có tâm trạng hoặc vẻ mặt gì để đối mặt với cô gái toàn thân toát ra vẻ trẻ trung tươi tắn kia.
Nhưng điều cô hiểu ra là, cô gái đó đúng là quyến rũ, trẻ trung, xinh đẹp hơn cô, cái nào cũng có đủ. Chẳng trách luật sư Viên xưa nay thích những thứ đẹp đẽ lại thay lòng!
Thấy Mặc Tô im lặng, Vu Nhược Cẩn đến cạnh Viên Mộ Tây, rất tự nhiên khoác tay anh ta, nũng nịu: "Dù sao hôm nay em mua nhiều đồ ăn lắm, hay là mời cả bạn anh ở lại ăn nhé?"
"Không cần." Mặc Tô cười, "Tôi chỉ là đồng nghiệp của luật sư Viên, vẫn chưa tới mức quen thân như bạn bè. Vừa lên đây vì ngoài kia mưa quá, luật sư Viên tốt bụng giữ lại. Tôi có việc phải đi trước, chúc các người hưởng thế giới hai người vui vẻ!"
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cô ngớ người, giọng hơi khàn: "Có người tới kìa."
Anh ta vẫn ôm cô bất động, "Em không nhận lời, anh sẽ không mở cửa."
Mặc Tô thở dài, anh ta là thế, thông minh và hiểu lúc nào khiến phụ nữ không nhẫn tâm, không buông được, đó là giở trò trẻ con.
"Mở cửa trước đi đã." Cô nói, không hề hứa hẹn gì.
Viên Mộ Tây buông tay, biết tính của cô, lúc này không cự tuyệt thẳng thừng thì đã là nhượng bộ nhiều rồi, không thể tiếp tục ép cô, nếu không sẽ thành phản tác dụng.
"Chờ anh ở đây." Dịu dàng nói xong, anh ta liền quay lưng đi ra khỏi phòng ngủ.
Vu Nhược Cẩn hôm nay cực kỳ vui sướng, vì Viên Mộ Tây giúp đỡ mà đã trả được tiền mượn để trả phí thuốc men cho bố, cuối cùng cô ta đã có thể thoát khỏi hộp đêm kia.
Cô ta vừa nhận được tin này đã vội vã từ trường chạy tới đây, cúp cả tiết học, chỉ muốn cùng chia sẻ với người cô ta yêu nhất.
Khi cửa vừa mở, gương mặt tuấn tú của Viên Mộ Tây hiện ra, cô ta vui sướng lao tới, ôm lấy cổ anh ta, vui vẻ nói: "Anh yêu, sau này em không cần tới hộp đêm làm việc nữa, cám ơn anh nhé. Em yêu anh quá đi mất."
Viên Mộ Tây cau mày, kéo cô ta ra, nhìn gương mặt tươi cười trẻ trung kia, hỏi: "Chuyện gì?"
"Vì anh giúp em trả hết tiền em nợ họ, hôm nay họ đã trả lại hợp đồng ký trước đó cho em, nên là... em và họ không ai nợ ai rồi. Anh nói xem đây có phải là chuyện đáng để chúc mừng không?" Cô ta cười nói dứt, xách chiếc túi đặt cạnh chân lên, nói như khoe: "Để cảm ơn anh, tối nay em sẽ làm một bữa thịnh soạn để đãi nhé." Nói xong còn tỏ ra bí ẩn kiễng chân lên nói vào tai anh ta: "Nếu anh thích bữa tối có nến cũng được!"
Viên Mộ Tây không ngờ cô ta lại xuất hiện vào lúc này, đang định nói thì lại thấy cô ta tự nhiên đi vào trong.
"Ô... Mộ Tây, anh có khách hả?"
Thấy tiểu tam có cảm giác thế nào? Lúc đi học, thầy cô chưa dạy cũng chưa từng nói phải viết bài văn cảm tưởng đó, nên Mặc Tô cũng không biết hiện giờ cô nên có tâm trạng hoặc vẻ mặt gì để đối mặt với cô gái toàn thân toát ra vẻ trẻ trung tươi tắn kia.
Nhưng điều cô hiểu ra là, cô gái đó đúng là quyến rũ, trẻ trung, xinh đẹp hơn cô, cái nào cũng có đủ. Chẳng trách luật sư Viên xưa nay thích những thứ đẹp đẽ lại thay lòng!
Thấy Mặc Tô im lặng, Vu Nhược Cẩn đến cạnh Viên Mộ Tây, rất tự nhiên khoác tay anh ta, nũng nịu: "Dù sao hôm nay em mua nhiều đồ ăn lắm, hay là mời cả bạn anh ở lại ăn nhé?"
"Không cần." Mặc Tô cười, "Tôi chỉ là đồng nghiệp của luật sư Viên, vẫn chưa tới mức quen thân như bạn bè. Vừa lên đây vì ngoài kia mưa quá, luật sư Viên tốt bụng giữ lại. Tôi có việc phải đi trước, chúc các người hưởng thế giới hai người vui vẻ!"
Bình luận truyện