Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 29: Tiên tư dật mạo



Bạch Nguyệt ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt của mình soi bóng trong chậu nước. Nữ tử có nhan sắc như thế này, nàng chưa gặp bao giờ. Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, khiến từng đợt sóng lan tỏa. Bạch Nguyệt không khỏi cười tự giễu, nhưng giờ nó là của nàng. Thật sự? Họa thủy, cực kỳ xinh đẹp. Là phúc, hay họa?

Đột nhiên nhớ đến đôi mắt xanh biếc, có thể tin tưởng hắn sao?

Trước kia, gương mặt nàng không tính là chim sa cá lặn, nhưng cũng có thể coi như thanh tú , dễ thương. dđlqđ Với khuôn mặt hiện giờ, ra ngoài sẽ gây rung động lớn đây. Vết sẹo đã mất nhưng vẫn còn vết hồng đỏ mờ nhạt, vậy mà đã xinh đẹp như thế này rồi.

Bạch Nguyệt tìm khắp phòng, cuối cùng lấy ra một mảnh khăn lụa, che mặt rồi đi ra ngoài. Dọc đường, Bạch Nguyệt nghe được vài giọng nói mỉa mai, cũng cảm giác được ánh mắt khinh thường của mấy đệ tử khác. Bạch Nguyệt cười lạnh, nhưng cũng chẳng có ý khoe,dđlqđ khuôn mặt này vốn chẳng phải thuộc về nàng, không đúng sao???

Đến đại sảnh, hành động như tên trộm, Bạch Nguyệt rón rén bước vào, nhưng cảm giác có ánh mắt nhìn mình,dđlqđ Bạch Nguyệt cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Lăng Ngôn nghi hoặc nhìn chiếc khăn che mặt của Bạch Nguyệt, khó hiểu:“Ngươi làm cái gì vậy?”

Bạch Nguyệt hơi mất tự nhiên, rồi nhẹ nhàng kéo chiếc khăn xuống, để mọi người nhìn.

Khoảnh khắc này, dường như đất trời đứng trước Bạch Nguyệt cũng phải mờ nhạt, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, lông mi cong dài, gương mặt tuyệt mỹ, điềm tĩnh ,thuần khiết, lông mi lúc này đang rũ xuống cũng không hề làm giảm bớt sự xinh đẹp đến hoàn mỹ ấy.dđlqđ Đó rõ là những vẻ đẹp hoàn toàn tương phản, nhưng với Bạch Nguyệt, sao mà hòa hợp đến vậy. Tiên tư dật mạo ( mình nghĩ là dung mạo như tiên trên trời …không biết đúng ko nên để nguyên từ này ), tuyệt sắc nhân gian đứng cạnh Bạch Nguyệt cũng phải cúi đầu xấu hổ.

Chưởng môn, Lăng Ngôn cứng đờ tại chỗ, Lê Ngạo Nhiên trong mắt tràn đầy kinh diễm, nhưng lập tức thanh tỉnh, nhưng tận đáy lòng vẫn rung động khôn nguôi. Lăng Ngôn ngắm nhìn,dđlqđ nhớ đến từ, thuần khiết mà quyến rũ. Chưởng môn há hốc, mãi vẫn không nói lời nào. Khó trách, khó trách lại có số mệnh như vậy.

“Khụ khụ~~~” Bạch Nguyệt nhìn mọi người cứ nhìn chằm mình không ai nói gì , ho khan mấy tiếng , muốn thức tỉnh mấy người này.

“Ngươi~~~ Rốt cục ta đã hiểu vì sao vừa rồi ngươi lại phải che mặt.” Lăng Ngôn thở dài, chậm rãi nói.

Bạch Nguyệt gật đầu:“Cho nên ta định giả nam trang cùng các ngươi xuống núi.”

“Chỉ sợ nữ phẫn nam trang cũng không được .” Lê Ngạo Nhiên trầm giọng nói.“Phẫn thành nam trang nhưng vẫn che mặt thì tốt hơn.” Hắn biết bản thân chẳng sợ người khác nhìn Bạch Nguyệt như hổ rình mồi,dđlqđ hắn có năng lực để giải quyết, nhưng mà sẽ rất phiền. Có thể tránh được thì càng tốt.

Bạch Nguyệt sờ mặt, còn muốn hỏi ý kiến ba người kia, nhưng trong lòng đã đồng ý với Lê Ngạo Nhiên.

Hiện tại đã chữa khỏi mặt cho Bạch Nguyệt, đương nhiên phải xuống núi hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi rời khỏi Vũ Sơn phái, tự nhiên lại nhớ đến kẻ đã đã đánh lén mình, Mộc Mẫu Kê. Quả nhiên biến mất, giờ này chắc đi mọi nơi tìm cách chữa trị đây. Nói đi nói lại,dđlqđ kẻ đó có thân thế ra sao? Nhìn không giống mấy đệ tử khác, chắc hẳn cũng không tầm thường. Nàng cũng chưa từng quan tâm đến những chuyện này.Đến cả Tô sư tỷ, cho đến giờ nàng cũng không biết vì chưa từng hỏi qua bao giờ.

Bạch Nguyệt thay nam trang, đội đấu lạp, (Đây là loại mũ rộng vành), che kín khuôn mặt. Vốn dĩ có thể quang minh chính đại xuống núi, nhưng giờ lại chẳng thể lộ mặt thật để gặp người, biết thế chẳng thèm chữa trị. Về sau, nếu phiền quá, lại hủy lần nữa, quyết định xong,dđlqđ Bạch Nguyệt vui vẻ lên đường, hoàn toàn quên béng trên thế giới này tồn tại thứ gọi là: Dịch dung. Hơn nữa, Lê Ngạo Nhiên cũng không muốn dịch dung làm Bạch Nguyệt xấu đi, suy nghĩ này, Bạch Nguyệt hồn nhiên chẳng nhận ra.

“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu, có chút không thoải mái, tuy cái mũ này có thể che nắng, nhưng thật không thoải mái tí nào.

Lăng Ngôn tự nhiên nhận ra ý định của Lê Ngạo Nhiên, nhịn cười nói:“Đi đến thành gần nhất,dđlqđ bắt đầu từ đó tra xét.” Cảm giác được ánh mắt Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng đảo qua, liền nghiêm túc trở lại :” Có tin Tà giáo thường lui tới Đồng thành, ở đó có rất nhiều thương nhân.”

“À, thì ra là như vậy.” Bạch Nguyệt gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn ba con ngựa phía trước. Nàng không biết cưỡi ngựa, đây là ý gì? Chẳng lẽ mỗi người một con? “Ta không biết cưỡi!” Bạch Nguyệt thành thật ‘bẩm báo’.

Hai người kinh ngạc,dđlqđ dù sao cũng là đệ tử Vũ Sơn phái lại không biết cưỡi ngựa, rất là kỳ quái. Chỉ là, hiện tại làm sao đây?

“Cưỡi chung một con ngựa với ta trước , đến thôn tìm xe ngựa.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên quyết định, chẳng thèm nghe Bạch Nguyệt trả lời, lập tức ôm lấy Bạch Nguyệt đặt ở phía trước. Bạch Nguyệt chưa kịp phản ứng,dđlqđ đã thấy mình lọt vào một lồng ngực ấm áp. Nam nhân này không chỉ lạnh lùng, mà còn rất bá đạo. Bạch Nguyệt trợn mắt, không thể cãi. Nhìn Lăng Ngôn ở bên cười trộm, Bạch Nguyệt thật muốn tiến lên cào rách mặt hắn.

Nhìn về phía trước, Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, có lẽ ở đằng trước có rất nhiều chuyện thú vị.

Chẳng biết, con đường bằng phẳng kia, còn đang ẩn chứa những bao đợt sóng ngầm? Mọi thứ….. Chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện