Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 42



Hai người cùng lúc quay đầu, nhìn Hiền Vương, trong lòng có chút phức tạp. Chẳng biết là đáng thương hay đáng giận, Bạch Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ của người này thật quái đản.

“ Cứ làm theo lời Bạch Nguyệt đi.” Lê Ngạo Nhiên nói ra quyết định của mình.

Hiền Vương cắn chặt răng, cố phun ra vài từ:“ Đa tạ Lê công tử.”

Ba người trở về thư phòng, Lăng Ngôn đang buồn chán ngồi trên ghế, thấy mọi người trở về, vội vàng đứng dậy, ánh mắt không ngừng thăm dò . Hai người làm như không thấy, chỉ chăm chăm nhìn Lâu Ngọc Điệp.

“ Các huynh xử lý đi, ta ra ngoài trước.” Bạch Nguyệt nhìn cây kiếm sắc bén, nghĩ nên ra ngoài thì hơn, dù sao nàng có mặt ở đây cũng không tốt lắm. Trong lòng Bạch Nguyệt thầm nghĩ, những cô gái đã chết kia, có lẽ đều đem lòng mến mộ Lâu Ngọc Điệp, nhưng có nằm mơ các nàng cũng không ngờ rằng cái giá phải trả cho một lần cuồng dại là chính mạng sống của mình.

Chờ một lúc lâu, hai người kia cuối cùng cũng đi ra, Bạch Nguyệt xoay người lại nhìn. Lê Ngạo Nhiên gật đầu, ý bảo mọi việc đã xong. Bạch Nguyệt thở dài, xoay người rời đi. Lê Ngạo Nhiên đi theo Bạch Nguyệt, Lăng Ngôn bĩu môi, hắn nên về phòng của mình thì hơn.

“ Kế tiếp, nàng muốn làm gì?” Lê Ngạo Nhiên đuổi kịp Bạch Nguyệt hỏi.

“ Tìm một người tương tự Lâu Ngọc Y, cũng bị xử hình phạt lăng trì, thay thế Lâu Ngọc Y. Lâu Ngọc Điệp khẳng định sẽ không thể đi xem , mà Hiền Vương chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.” Bạch Nguyệt hơi lo lắng, dù sao đêm đó có rất nhiều người thấy Lâu Ngọc Y, muốn tìm kẻ thế thân chắc không dễ.

Nghe xong lời của Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên cười thản nhiên:“ Cái này thì dễ thôi, dịch dung là được rồi.”

Bạch Nguyệt híp mắt nhìn hắn:“ Huynh biết?”

“ Đúng vậy.” Lê Ngạo Nhiên trả lời một cách đương nhiên.

Bạch Nguyệt trừng mắt:“ Vậy huynh còn bắt ta đội đấu lạp! Huynh có biết nó rất nặng, lại rất nóng không?”

Lê Ngạo Nhiên nghẹn lời, chợt nhớ tới ý đồ chôn giấu sao lại dễ dàng nói ra như vậy chứ?

“ Về sau dịch dung cho ta.” Bạch Nguyệt bất mãn , trừng mắt nói.

“ Không được.” Lê Ngạo Nhiên không muốn thế liền trực tiếp từ chối.

“ Không được?” Bạch Nguyệt hừ lạnh.“ Ta không đội nữa.”

“ Được.” Lê Ngạo Nhiên trả lời cực nhanh.

Bạch Nguyệt nghi hoặc nhìn Lê Ngạo Nhiên, hôm nay hắn làm sao thế?

Lê Ngạo Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của Bạch Nguyệt, vết sẹo trên mặt đã không còn nhìn thấy nữa .

“ Mặt có còn không thoải mái không?” Lê Ngạo Nhiên vươn tay, vuốt nhẹ, Bạch Nguyệt giật mình, tay Lê Ngạo Nhiên luôn thật ấm áp.

“ Không có, không có.” Bạch Nguyệt hơi mất tự nhiên.

“ Không phải đã nói, muốn cho ta biết ‘chọc giận’ là như thế nào sao?” Lê Ngạo Nhiên ghé sát vào tai Bạch Nguyệt nói nhỏ, Bạch Nguyệt kinh ngạc lùi về phía sau, chọc cho Lê Ngạo Nhiên cười rất vui vẻ.

Hừ! Bạch Nguyệt hơi giận, dám đùa nàng, sao không ngẫm lại, nàng là loại người gì cơ chứ? Dù sao nàng cũng là người hiện đại, tư tưởng so với cổ nhân tất nhiên cởi mở hơn nhiều, Bạch Nguyệt ác ý ghé sát mặt Lê Ngạo Nhiên, cười tà:“ Muốn thử không?”

Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, hiển nhiên đối với việc Bạch Nguyệt phản ứng như vậy, cực kỳ ngoài dự kiến. Bạch Nguyệt thầm đắc ý, nữ tử cổ đại nào dám như vậy? Tên lạnh lùng hình như cũng bị nàng doạ sợ rồi!

Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt cười đắc ý, đột nhiên ôm chầm Bạch Nguyệt, đôi môi ép chặt lên môi Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt trợn mắt, cảm giá ấm áp trên môi nói cho nàng biết, hắn , hắn hôn nàng! Đáng tiếc— Kỹ thuật thật không tốt. Ha ha, Bạch Nguyệt cười thầm, Lê Ngạo Nhiên chỉ là ngu ngốc cứ áp môi lên mà thôi!

Cho đến khi hai người tách ra, hai tay Bạch Nguyệt vòng qua cổ Lê Ngạo Nhiên, thì thầm:” Đứa ngốc, đó không phải là hôn.” Dứt lời, không đợi Lê Ngạo Nhiên kịp mở miệng, Bạch Nguyệt lập tức hôn lên môi hắn , nhẹ nhàng dùng lưỡi tách hai hàm răng hắn ra, đưa lưỡi mình vào cuốn lấy lưỡi của hắn. Lê Ngạo Nhiên chỉ cảm thấy ‘đồ vật’ mềm mại, bé nhỏ kia thơm ngát mê người, làm cho hắn không đành lòng chấm dứt. Nụ hôn này mãi lâu sau mới chấm dứt.

Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào vai Lê Ngạo Nhiên, nhu nhược mềm mại, dịu dàng, nhưng lại thốt ra những lời khiến Lê Ngạo Nhiên dở khóc dở cười:“ Nếu huynh dám hôn nữ nhân khác, ta sẽ cắt lưỡi huynh làm thịt muối.”

“ Được rồi.” Lê Ngạo Nhiên cười khổ nhưng trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

Hai người cứ như vậy, lẳng lặng ôm nhau.

“ Vậy nàng có muốn để Vương gia biết Lâu Ngọc Y còn sống không?” Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Bạch Nguyệt.

“ Không. Cứ để Lâu Ngọc Điệp hận hắn cả đời.” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.“ Một kẻ biến thái, ích kỷ như vậy, cứ để người hắn yêu hận hắn suốt đời, ta thấy chủ ý này hay đấy chứ.”

“ Nàng đúng là tiểu yêu tinh.” Lê Ngạo Nhiên hơi nghiêng người, rồi cúi đầu hôn Bạch Nguyệt.

“ Rất xứng đáng, làm những chuyện tày trời như vậy thì phải trả giá. Mọi thứ trên đời đều có vay có trả mà thôi.” Bạch Nguyệt hừ nhẹ.

“ Dạ dạ, nương tử dạy bảo rất đúng.” Lê Ngạo Nhiên có chút đau lòng, rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì khiến Bạch Nguyệt lại có cái nhìn đầy đau thương đến nhường này.

“ Kế tiếp, chúng ta nên tìm Lâu Ngọc Y đi. Hắc, hắc, tìm một cái mặt nạ nữa, …uhm… phải là màu bạc .” Bạch Nguyệt thầm tính , về sau sẽ không đồng ý để Lâu Ngọc Y dùng mặt thật xuất hiện nữa, bồi dưỡng thành ám vệ cũng không tồi a!

“ Mặt nạ bạc?” Lê Ngạo Nhiên khó hiểu.

“ Sở thích cá nhân mà thôi.” Bạch Nguyệt cười cười , nói thật đó là ý xấu của nàng. Thấy các cao thủ trên TV đeo mặt nạ bạc nhìn rất ngầu nha!

“ Được rồi, ta sẽ phái người cứu hắn ra. Rồi cho nàng gặp mặt?” Lê Ngạo Nhiên sủng nịnh xoa đầu Bạch Nguyệt.

“ Ừ” Hai mắt Bạch Nguyệt lóe sáng, cười híp cả mắt.” Vậy ta về phòng trước.”

“ Ừ, đi đi.” Lê Ngạo Nhiên cười, chính hắn cũng không phát hiện, chỉ mới ở chung với Bạch Nguyệt một thời gian ngắn, nhưng số lần hắn cười đã nhiều hơn khoảng thời gian trước đây rồi.

Bạch Nguyệt vui vẻ chạy về phòng mình. Chờ Bạch Nguyệt đi xa, Lê Ngạo Nhiên vỗ nhẹ, lập tức xuất hiện một hắc y nhân.

“ Chủ công có gì phân phó?” Giọng Hắc y nhân khàn khàn, hiển nhiên không phải người lần trước.

Lê Ngạo Nhiên trầm giọng:“ Tìm một người tử tội cũng bị xử lăng trì làm thế thân cho Lâu Ngọc Y, làm cho ngục tốt truyền ra phạm nhân chết bất đắc kỳ tử.”

“ Tuân mệnh.” Hắc y nhân lui ra, biến mất trong đêm tối.

—--- ------ ---

Trong địa lao. Lâu Ngọc Y chịu đựng nỗi đau tận xương tủy, tựa hồ như linh hồn sắp bay khỏi thân thể, ý thức đã trở nên mơ hồ. Trước khi ngất xỉu, đột nhiên hắn như nhìn thấy nam nhân đã hạ châm mình đang đứng trước mặt, khuôn mặt tinh xảo vô song, nhưng cũng cực kỳ lạnh lẽo.

Là hắn! Vô Ưu Cung Cung chủ, sao hắn lại xuất hiện ở đây? Sao lại đến địa lao? Lâu Ngọc Y không thể mở miệng, bởi vì cơn đau đã cướp đi toàn bộ ý thức của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện