Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 56



Chương 56 : ( 1)

Hôm sau, Bạch Nguyệt mở mắt ra, thỏa mãn ngáp dài, ngủ thật ngon !

Đứng dậy mới phát hiện Thải Hà đã không thấy đâu, vươn vai, Bạch Nguyệt vui vẻ. Cửa khẽ mở, Thải Hà bưng nước ấm vào. Thấy Bạch Nguyệt đã dậy, mỉm cười đi lên:“ Chủ tử, nên rời giường .”

“ Ừ, sao ngươi dậy sớm thế.” Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.

Thải Hà hé miệng cười, cúi đầu nói nhỏ:“ Là chủ tử và công tử tối qua về muộn, cho nên buổi sáng dậy trễ.”

“ Hả? Sao lại nói như vậy?” Bạch Nguyệt khó hiểu.

“ Đêm qua chủ tử và công tử làm cho người ta rất hâm mộ, hai người tựa như thần tiên vậy.” Thải Hà hồi tưởng lại, vẻ mặt đầy hâm mộ lẫn tự hào , lẩm bẩm nói.“ Ta tối ngày hôm qua mới biết, cái gì gọi là ‘trời sinh một đôi’. Chủ tử và công tử thật giống như đã hợp thành một thể, không ai có thể chia rẽ hai người.”

“ À?” Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ củaThải Hà , không khỏi vươn tay nhéo hông của nàng, cười to nói.“ Mới sáng sớm, nha đầu đã tư xuân rồi?”

“ Chủ tử, ngài nói cái gì thế?” Thải Hà có chút cáu giận, tay đang giúp Bạch Nguyệt buộc đai lưng không tự chủ mà tăng thêm lực , khiến Bạch Nguyệt đau le lưỡi.

“ Ngươi, nha đầu chết tiệt, muốn vặn chết ta sao? Bị ta nói trúng tâm sự, thẹn quá thành giận rồi à?” Bạch Nguyệt cười trêu ghẹo.

“ A, chủ tử không sao chứ?” Thải Hà lo lắng, vội buông tay , ân cần hỏi han.

“ Không có việc gì, không có việc gì. Chờ tìm được một nam nhân tốt, sẽ đem ngươi gả đi, đến lúc ấy ngươi đi mà siết eo hắn .” Bạch Nguyệt nhìn gương mặt Thải Hà đỏ ửng, không nhịn được lại tiếp tục mở miệng trêu chọc .

“ Không, Thải Hà sẽ không lấy chồng, Thải Hà muốn bên cạnh chủ tử mãi mãi!” Thải Hà kiên định nói.

“ Ha ha……” Bạch Nguyệt lắc đầu, không trả lời.

“ Chủ tử, ngài không biết chứ, đêm qua có bao nhiêu nữ tử ngẩn người ngắm nhìn công tử đâu, ngài phải giám sát chặt chẽ đó nha.” Thải Hà nghĩ ngợi, bổ sung.“ Không đúng, phải nói là bảo công tử giám sát chủ tử mới đúng nha, ánh mắt mấy tên ấy, dường như muốn nuốt ngài vào bụng! Nhưng mấy nữ tử kia cũng rất đáng sợ……” Thải Hà buồn rầu nói.

Bạch Nguyệt cười nhẹ, không nói gì nữa.

“ Ta nói thật đó mà chủ tử, sao ngài còn cười vậy?! Từ nay về sau, người phải giám sát chặt chẽ vào!” Thải Hà vừa cằn nhằn vừa giúp Bạch Nguyệt đi giày.

Bạch Nguyệt đi tới trước chậu rửa mặt, rồi mới hỏi:” Thải Hà, kỳ thật một người nếu muốn bỏ đi hay không, không ai nói trước được. Chân mọc trên người hắn, tim cũng đập trong lồng ngực hắn. Nếu hắn muốn bỏ đi, thì không ai cản được.”

“ Chủ tử……” Thải Hà sửng sốt, không biết nên nói sao.

“ Nhưng mà, nếu hắn dám thay lòng đổi dạ, ta sẽ…….thiến hắn, ha ha.” Bạch Nguyệt cười nói.

Thải Hà nhìn Bạch Nguyệt cười sáng lạn như hoa, cũng bật cười. Bạch Nguyệt như vậy, càng khiến người ta yêu thích. Rửa mặt, sửa soạn xong xuôi, hai người đi xuống lầu. Vừa xuống tới nơi đã thấy tỷ muội Nhiễm Tử Du cũng đang ở đại sảnh, cùng với một vị nam tử lạ, nhưng gương mặt có nét hao hao giống hai tỷ muội kia. Nhiễm Tử Du đang liếng thoắng không ngừng với Lăng Ngôn.

Nhìn thấy Bạch Nguyệt cùng Thải Hà đi xuống, Lê Ngạo Nhiên cười nhìn Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cười đáp lại, từ từ đi đến bên cạnh.

“ Bạch công tử, xin chào.” Nhiễm Tử Du vẫn sôi nổi y như lúc nào, thấy Bạch Nguyệt, nhiệt tình chào hỏi, chỉ vào nam tử đang ngồi chung bàn.” Đây là đại ca của ta. Các ngươi chắc chưa quen biết.”

Bạch Nguyệt mỉm cười gật đầu, thản nhiên trả lời:“ Nhiễm cô nương, xin chào. Nhiễm công tử, hạnh ngộ.” Đối với vị cô nương thẳng tính này , Bạch Nguyệt cũng cảm thấy rất thích.

Nhiễm Dạ nhìn vị nam tử đẹp đến kỳ lạ này, cũng mỉm cười gật đầu.

Bạch Nguyệt nhìn bàn, tựa hồ không thể ngồi thêm được nữa, đành ngồi sang bàn bên cạnh, Lê Ngạo Nhiênchỉ im lặng, đứng dậy đi sang ngồi cùng Bạch Nguyệt.

Nhiễm Hồng Phượng có chút mất mác nhìn Lê Ngạo Nhiên, từ đầu tới cuối, hắn không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần. Từ chỗ đại ca, nàng mới biết, hoá ra hắn là Vô Ưu Cung Cung chủ, cũng chính là Thánh y, không ngờ lại trẻ tuổi, và xuất sắc như thế.

Lăng Ngôn mỉm cười hỏi :“ Không biết ba vị muốn đi đâu?”

“ Chúng ta muốn đến Vũ Sơn phái, phụ thân muốn chúng ta đến đó hội hợp.” Nhiễm Tử Du nhanh mồm nhanh miệng trả lời.

“ Đến Vũ Sơn phái?” Lăng Ngôn trong lòng có chút nghi ngờ.

Bạch Nguyệt nghe được ba chữ Vũ Sơn phái, tai dựng hẳn lên. Mấy người này đến Vũ Sơn phái làm gì? Chẳng lẽ, Vũ Sơn phái đã xảy ra chuyện?

Lăng Ngôn đã nhanh chóng mở miệng:” Không biết các vị đến Vũ Sơn phái làm gì?”

“ Không biết nữa, phụ thân chưa nói, chỉ yêu cầu chúng ta đến đó mà thôi.” Nhiễm Tử Du cũng cảm thấy rất khó hiểu.

“ Thì ra là vậy!” Lăng Ngôn trầm tư .

“ Đúng rồi, Lăng đại ca, ngươi có biết chuyện đêm qua không?” Nhiễm Tử Du hưng phấn nói “ Nghe nói đối diện Phiên Hương lâu, xuất hiện một vị tiên nữ!”

Bạch Nguyệt ánh mắt trầm xuống, chuyện tối hôm qua thật sự đã gây chấn động lớn như vậy sao ? Lê Ngạo Nhiên vẫn như cũ, không có biểu hiện gì.

Lăng Ngôn ho khan, cắt lời Nhiễm Tử Du.“ Cơm đến rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Nhiễm Tử Du quay đầu, đã thấy cơm nước được dọn ra, đành từ bỏ, không nói thêm gì nữa.

Dùng xong bữa, Nhiễm Tử Du thấy Lăng Ngôn cũng có vẻ như sắp xuất phát, tò mò:“ Lăng đại ca, các ngươi muốn đi đâu? Nếu cùng đường, chúng ta kết bạn đồng hành, vừa có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“ Không cùng đường.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng từ chối, dẫn đầu đi ra cửa.

Nhiễm Tử Du ngượng nghịu, gãi nhẹ mũi. Khi nàng biết hắn là Thánh y, cũng hiểu ra, ngày ấy dù không có hai tỷ muội nàng, hắn cũng chẳng sao cả. Chỉ một câu thôi, hắn có đủ năng lực.

Bạch Nguyệt đi theo sau Lê Ngạo Nhiên, Thải Hà cầm hành lý nhìn Lăng Ngôn, nhún vai cũng rời đi.

“ Ha ha, tính hai người kia vốn vậy, mong chư vị đừng bận tâm.” Lăng Ngôn khách khí nói .“ Đi trước, cáo từ.”

“ Lăng đại ca……” Nhiễm Tử Du mới mở miệng, đã bị Nhiễm Dạ trừng mắt, không dám nhiều lời.

Chờ bóng dáng nhóm người Lăng Ngôn biến mất ở cửa, Nhiễm Tử Du mới có chút cáu giận nhìn đại ca:“ Đại ca, ca sao vậy? Tại sao không cho ta nói chuyện?”

“ Cách mấy người họ xa một chút.” Nhiễm Dạ trầm giọng.

“ Vì sao? Lăng đại ca rất tốt mà .” Nhiễm Tử Du khó hiểu.

“ Ta bảo muội cách xa hắn ra! Muội nhìn hắn cười, nhưng kỳ thật hắn còn máu lạnh hơn cái tên Lê Ngạo Nhiên kia nhiều lần!” Nhiễm Dạ giận tái mặt, hơi nặng lời.

Nhiễm Tử Du ủy khuất nhìn đại ca luôn luôn yêu thương nàng, chưa bao giờ nặng lời với nàng. Hôm nay lại phát hỏa , đã vậy còn mắng nàng, cảm thấy đau lòng, môi cong cong, mím chặt, nước mắt từ từ chảy xuống.

Nhiễm Dạ thấy thế, khẽ thở dài, giọng điệu hơi nhẹ đi một chút.” Tiểu muội ngoan, đại ca là vì tốt cho muội, hắn ta không phải là người mà muội có thể dính vào.”

“ Vì sao? Sao lại nói Lăng đại ca như thế? Hắn đối xử với muội rất tốt mà?” Nhiễm Tử Du bất mãn trả lời.

“ Muội phải nghe lời, đại ca sẽ không nói dối muội.” Nhiễm Dạ có chút đau đầu nhìn tiểu muội của mình, xem ra đã nuông chiều nàng hư rồi.

Nhiễm Hồng Phượng nhìn chăm chú cánh cửa, lúc lâu mới thu hồi ánh mắt, không yên lòng dỗ dành muội muội.” Tiểu muội ngoan, nghe lời đại ca. Được, rồi mau xuất phát thôi.” Dứt lời, cầm kiếm đi ra cửa.

Nhiễm Dạ tính tiền ra cửa, bỏ lại Nhiễm Tử Du đứng dỗi , sao lại thế? Sao đại tỷ và đại ca lại thế?! Lăng đại ca có gì không tốt? Vì sao nói Lăng đại ca không tốt. Hừ! Cứ dặn không được nói chuyện với Lăng đại ca, nàng càng muốn lại gần, cái gì mà lãnh huyết hơn cả Lê Ngạo Nhiên? Cái tên kia mới chẳng phải người tốt!

Giận dỗi, Nhiễm Tử Du nhanh tay nắm chặt kiếm, phăm phăm đi ra ngoài. Chương 56 ( 2) :

Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt nhíu mày:“ Ba người kia muốn đến Vũ Sơn phái, Vũ Sơn phái đã xảy ra chuyện gì sao?”

“ Chưởng môn không đề cập đến, nhưng nếu nàng lo lắng , chúng ta có thể về đó xem sao.” Lê Ngạo Nhiên đề nghị.

“ Ừ, ta cũng muốn về, thật nhớ Tô sư tỷ. Còn có rất nhiều sách chưa đọc xong.” Bạch Nguyệt nhớ lại kho sách của sư phụ , trong lòng có chút mong chờ.

“ Sách? Sách gì?” Lê Ngạo Nhiên ngạc nhiên nhìn nàng.

“ Ít sách linh tinh ấy mà, cũng nhờ đọc nó mới biết về Vu thuật.” Bạch Nguyệt nhớ lại.

Lê Ngạo Nhiên hiểu ra, hoá ra là ‘người đó’. Giao Bạch Nguyệt cho ‘người đó ’, hắn cũng yên tâm.

“ Lần trước, bộ tiên pháp mà ta dạy nàng, nàng nhớ phải tập luyện đó.” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười.

“ Uhm.” Bạch Nguyệt gật đầu, nàng biết rõ, chỉ tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, sánh kịp với Lê Ngạo Nhiên, mới không thành vật cản trói chân hắn.

Trong xe ngựa, bốn người nhàm chán không muốn nói chuyện. Bạch Nguyệt lục lọi trong hành trang, tìm mấy gói quà thưởng đoán đèn lần trước. Tìm mãi chẳng có gì đáng để chơi, đành để lại chỗ cũ.

“ Chán quá, chúng ta chơi đố vui đi.” Bạch Nguyệt nói.

“ Được thôi, vậy thưởng phạt ra sao?” Lăng Ngôn hứng thú.

“ Trừng phạt, ta nghĩ nam thua phải nhảy, nữ thì ca hát, được không?” Bạch Nguyệt cười gian.

“ Không công bằng, sao bọn này thua thì phải nhảy?” Lăng Ngôn vừa nghe liền lên tiếng phản bác.

“ Sao, không tự tin hả? Vậy nhận thua luôn đi?” Bạch Nguyệt khiêu khích nói.

Lăng Ngôn không dám phản bác.

“ Vậy, đố đi.” Giọng Lê Ngạo Nhiên chứa đầy ý cười.

“ Uhm, vậy ta đố trước nhé. Nghe cho kỹ, Lăng Ngôn đoán trước đi.” Bạch Nguyệt hắng giọng một cái, sau đó nói.” Khi nào có người gõ cửa nhà, mà ngươi tuyệt đối không nói mời vào?”

Lăng Ngôn nhíu nhíu mày:“ Chắc là khi ta ngủ.”

“ Nhưng nếu đó là Ngạo Nhiên tìm ngươi có việc gấp?” Bạch Nguyệt lại cười hỏi.

Lăng Ngôn câm họng, không thể phản bác, thầm nhớ đến một ý tưởng đen tối, là lúc động phòng? Không đúng, chẳng có sức thuyết phục, không nghĩ ra nổi, đành chịu thua vậy.” Được rồi, đáp án là gì?”

“ Lúc ở nhà xí.” Ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Ngôn, Lăng Ngôn nghẹn họng không thốt nên lời.

“ Hỏi Ngạo Nhiên, trong bàn cờ đủ quân, hãy đoán tên một loại thảo dược.” Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Lê Ngạo Nhiên.

“ Vô phễu.” Lê Ngạo Nhiên cười nhẹ, sao hắn không rõ, là Bạch Nguyệt cố tình chứ?!

“ Không công bằng!” Ánh mắt Lăng Ngôn hừng hực lửa, nhảy dựng.” Ngươi bất công rõ ràng, ngươi thiên vị hắn……” Lời còn chưa dứt, một tiếng thét chói tai, xe ngựa chợt ngừng lại, buồng xe lay động mãnh liệt.

“ Xảy ra chuyện gì?” Người trong xe cố giữ thăng bằng, lớn giọng hỏi xa phu.

“ Phía trước, đằng trước có chuyện gì đó.” Xa phu trả lời, giọng nói hơi hoảng loạn.

Tiếp theo, là tiếng nữ gào thét truyền đến, càng ngày càng gần.

“ Cứu mạng! Cứu mạng~~~” Một nữ tử, tóc tai, quần áo rối bời chạy đến, phía sau còn có ba, bốn tên nam nhân cao to đuổi theo. “ Hả?” Lăng Ngôn nhíu mày.

Chẳng lẽ gặp cướp? Bạch Nguyệt nhìn cô gái lảo đảo chạy tới gần. Thải Hà đã nhảy xuống từ lúc nào, sốt ruột nhìn nàng ta , ánh mắt khẩn cầu Bạch Nguyệt: “ Chủ tử, cứu nàng đi.”

“ Ngươi biết nàng sao?” Bạch Nguyệt thản nhiên hỏi.

Thải Hà ngẩn ra, lập tức lắc đầu:“ Không biết.” Rồi quay đầu lại, đã thấy cô gái bị mấy tên nam nhân kia bắt được, cảm thấy không đành lòng, vội vàng tiếp lời:” Xin hãy cứu nàng, chủ tử, nếu không nàng sẽ bị mấy tên đó làm nhục mất.”

Lê Ngạo Nhiên đang chuẩn bị trả lời, Bạch Nguyệt dùng ánh mắt ngăn lại, thầm thở dài, quay đầu mỉm cười, nói:“ Lăng đại công tử.”

“ Hả, làm gì?” Mỗi khi Bạch Nguyệt dùng xưng hô này, Lăng Ngôn liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn biết, tiếp theo sẽ chẳng phải chuyện hay ho gì.

Thải Hà nhìn hai người từ tốn trò chuyện, lại liếc cô nương đang cố chạy trốn, càng sốt ruột.

“ Cứu cô nương kia đi, miễn hình phạt lúc nãy, được không?” Mắt Bạch Nguyệt đầy ý cười.

Quả nhiên, Lăng Ngôn không nói hai lời, lập tức rút kiếm, tư thế oai phong lẫm liệt, nhảy phắt xuống xe, chỉ vào mấy tên cao to kia, ‘giận dữ’ quát:” Ban ngày ban mặt, cư nhiên dám cưỡng đoạt dân nữ! Vương pháp ở đâu? Thiên Lý ở đâu? Bản đại hiệp ta hôm nay muốn thay trời hành đạo!”

Bạch Nguyệt cười thành tiếng , nhìn Lăng Ngôn ra vẻ nghiêm trang, cảm thấy nếu ở hiện đại, hắn nhất định sẽ trở thành một diễn viên tiềm năng, ngay cả Lê Ngạo Nhiên cũng không nhịn được, môi hơi cong cong.

Không trì hoãn, Lăng Ngôn ra tay đánh bại đám người, nhưng cũng không giết chết họ. Hắn không muốn kiếm mình bị vấy bẩn. Chỉ điểm huyệt, để bọn họ tự sinh tự diệt.

Thải Hà chạy nhanh lên xe, lấy một bộ quần áo lành lặn đưa cho cô gái kia.

Cô gái có lẽ vẫn chưa hết bàng hoàng, đôi mắt to tròn mọng nước, gương mặt xinh đẹp vẫn còn hoảng loạn. Sợ hãi nhìn đám người bị đánh bại nằm trên mặt đất. Trên bả vai quần áo đã bị xé rách, để lộ làn da trắng nõn nà, bộ dáng hoa lê đái vũ (hoa lê ngậm nước, dạng chỉ người phụ nữ đẹp khóc.), nhưng cũng hết sức đáng yêu, khiến người ta không thể không tỏ lòng thương xót, muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi.

Ha ha, đúng là một đại mỹ nhân nha, Bạch Nguyệt trong lòng cười lạnh.

“ Cô nương, người không sao chứ?” Thải Hà chạy nhanh ra,vội vàng đem quần áo che lại thân thể nàng.

“ Cám ơn công tử đã cứu mạng.” Nữ tử xinh đẹp lập tức quỳ gối, cúi đầu trước Bạch Nguyệt. Thải Hà nhìn đầu gối nàng quỳ gối trên đá nhọn, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt, chờ đợi.

Bạch Nguyệt không khỏi cười lạnh. Thật đúng là kì quái, người cứu nàng là Lăng Ngôn, người mang quần áo ra cho nàng là Thải Hà. Thế nhưng lại quỳ tạ với nàng, có ý tứ.

“ Đứng lên đi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng trả lời.

Thải Hà nhanh tay, giúp đỡ cô gái đứng lên.

Bạch Nguyệt cũng nhảy xuống xe ngựa, nhìn nữ tử yếu ớt, từ tốn hỏi:“ Cô nương là người ở đâu? Vì sao lại một thân một mình đến nơi hẻo lánh này?” Hay thật, cũng trùng hợp quá đi, mình đi đường này, lại gặp cảnh sắc lang trêu ghẹo mỹ nữ.

“ Tiểu nữ tử họ Đoan, tên Phù Dung. Vốn có ý đến Diêm thành thăm người thân, nhưng đến nơi mới biết người thân đã không ở nơi này nữa. Đang trên đường về nhà, mới đi ngang qua đây, không ngờ lại gặp cường đạo, toàn bộ gia đinh mang theo đã…… Ô ô ô... Kiệu phu cũng bị bọn chúng sát hại.” Đoan Phù Dung kêu khóc, nức nở.“ Sao đó còn muốn…… Bọn chúng không chỉ ăn nói thô tục mà còn muốn đem bán ta vào thanh lâu nữa……” Cuối cùng khóc, khóc không ra tiếng nữa.

Thải Hà đau lòng nhìn nữ tử đáng thương, nhớ lại bản thân lúc trước. Nếu không gặp được Bạch Nguyệt, có lẽ, giờ nàng vẫn còn nằm trong hố lửa. Sao có thể trơ mắt nhìn cô nương này rơi vào tay bọn cầm thú chứ?

“ Ồ, ra là vậy.” Bạch Nguyệt trầm tư, còn nói thêm.“ Quả thật đau lòng~.” Trong lòng lại nghĩ, Phù Dung, tên rất hay, thật mạnh mẽ.

Thải Hà nghe khẩu khí Bạch Nguyệt không được bình thường, khó hiểu nhìn nàng. Trong lòng nàng nghĩ Bạch Nguyệt không phải là loại người bỏ đá xuống giếng mới đúng.

“ Chuyện là như vậy, vạn mong công tử có thể thu lưu ta.” Đoan Phù Dung dứt lời, đã quỳ trên mặt đất.

“ Thu lưu ngươi? Cô nương không trở về nhà sao?” Bạch Nguyệt nhìn Thải Hà đang vội vàng muốn giúp đỡ nàng ta đứng lên.

“ Ta, ta không thể về.” Đoan Phù Dung nói, nước mắt lại lập tức trào ra.

Thải Hà nhẹ nhàng an ủi:“ Không gấp, cứ từ từ mà kể, cô nương cứ từ từ.”

“ Lần này, ta lén ra ngoài tìm biểu ca, vì người nhà muốn gả ta làm tiểu thiếp cho môt lão nhân đã hơn 60. Không đồng ý thì bị đánh, vất vả lắm mới trốn thoát ra ngoài, không ngờ…..” Đoan Phù Dung vừa khóc lóc vừa kể.

Thải Hà càng nghe càng cảm thấy đồng cảm với vị cô nương này, nhớ tới phụ thân nàng cũng vì ăn chơi đàng điếm mà nhẫn tâm bán nàng vào thanh lâu, lại thêm đau lòng vì nàng ( ĐPD).

“ Chủ tử, nhận nàng ấy được không? Cầu xin chủ tử .” Thải Hà tràn đầy hi vọng nhìn Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt thở dài, tiểu nha đầu này, thật không biết lớn nhỏ ra sao. Có lẽ, phải để nàng tự trải nghiệm một chút mới có thể nhớ kỹ.

“ Lên xe đi.” Bạch Nguyệt xoay người lên xe, mọi người cũng dần dần lên xe ngựa. Trong xe lại thêm một người, hơi chật một chút. Lăng Ngôn tự giác đi ra ngoài, ngồi bên cạnh xa phu. Lê Ngạo Nhiên cũng ngồi xuống bên kia xa phu. Trong xe ngựa, chỉ còn lại có ba người.

“ Công tử, các người muốn đi đâu?” Đoan Phù Dung tò mò hỏi.

Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, không trả lời. Đoan Phù Dung có chút xấu hổ cúi đầu.

Thải Hà hảo tâm trả lời:“ Đi Vũ Sơn phái.”

“ À.” Đoan Phù Dung giật mình.

Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng thở dài cái trò nhàm chán này khi nào mới chấm dứt đây!

“ Nương tử ngươi lại bắt người.” Lăng Ngôn đùa cợt.“ Nhưng mà người lần này không đơn giản đâu.”

Lê Ngạo Nhiên liếc xéo Lăng Ngôn:“ Nàng biết phải làm gì.”

Lăng Ngôn trợn trắng, không thèm nhắc, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong chờ trò hay sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện