Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu
Chương 7
Chỉ Nhu phụ đẩy xe mua đồ, lại đến siêu thị mua sắm.
Sau khi mua một ít trái cây và đồ dùng hằng ngày, cô dừng lại trước một quầy tính tiền.
Mắt cô nhìn quầy hàng bầy bán bao cao su, dường như nhớ tới cái gì trừng lớn mắt.
Hai ngày khi ân ái với Ngự Am, cô hình như không thấy anh dùng cái này.
Vậy có phải đại biểu cho anh —— không tránh thai hay không? Ngự Am chẳng lẽ không nghĩ rằng cô sẽ có khả năng mang sao? Nếu cô thật sự có, Ngự Am sẽ thừa nhận đứa nhỏ này sao? Lúc trước muốn mang thai, nhưng vào lúc này đột nhiên dao động .
“Cô à, cô à!” Đột nhiên tiếng gọi của một gã đàn ông cắt ngang suy nghĩ của Chỉ Nhu.
Cô xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong chốc lát, cô xác định mình cũng không biết người đàn ông này.
“Có việc gì sao?” Cô hỏi.
“Đây là danh thiếp của tôi, từ khi cô đi vào siêu thị này, tôi vẫn đi theo cô” Gã đàn ông cầm danh thiếp trong tay nhét vào tay Chỉ Nhu, sau đó gãi gãi đầu nói.
Chỉ Nhu nhìn nhìn danh thiếp trong tay, “Thế giới vật cưng?”
Cô nhăn mày, không vui nói: “Nhà tôi không nuôi vật cưng, không cần đẩy mạnh tiêu thụ với tôi”
“Không phải, tôi không phải muốn đẩy mạnh tiêu thụ” Gã đàn ông khẩn trương nói.
“Không thì sao?” Cô không hứng thú hỏi.
“Tôi tên là Đồng Dịch Vĩ” Gã đàn ông giới thiệu.
“Trên danh thiếp có ghi” Cô lạnh lùng trả lời.
“Đúng, xin lỗi” Gã đàn ông thẹn thùng nói.
“Không có việc gì thì tôi phải đi” Vì thế Chỉ Nhu đẩy xe mua sắm đến quầy thu ngân.
Đồng Dịch Vĩ thấy thế vội vàng đuổi theo. “Cô à, cô dừng lại, đừng đi!”
“Lại làm sao vậy?” Cô sắp sửa tính tiền, đặt các thứ lên quầy thu ngân, sau đó nhìn anh ta hỏi.
Gã đàn ông quấn người này tám chín phần muốn cô dùng dịch vụ, “Tôi đã nói, trong nhà không nuôi vật cưng”
“Tôi biết có chút mạo muội, nhưng tôi chỉ muốn kết bạn với cô” Gã đàn ông lộ ra nụ cười, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền. Lúc này, Chỉ Nhu phát hiện người đàn ông thẹn thùng này cười rộ lên rất ngây ngô, còn rất đáng yêu .
“Được, nếu anh trả tiền giúp tôi, tôi đồng ý” Chỉ Nhu thích chiếm tiện nghi nói.
Vốn chính là một câu vui đùa, Đồng Dịch Vĩ lại thật sự lấy ví ra, trực tiếp tính tiền cho cô.
“Này, tôi chỉ nói đùa!” Khi Chỉ Nhu muốn chặn lại, nhân viên thu ngân đã đưa tiền lẻ vào tay anh ta.
“Không sao, chỉ một chút tiền lẻ” Đồng Dịch Vĩ cười với Chỉ Nhu.
Đầu tiên nhìn thấy Chỉ Nhu, Đồng Dịch Vĩ đã nhất kiến chung tình với cô, trái tim đã bị cô lấy mất.
“Điều này rất xấy hổ” Chỉ Nhu biết cho dù trả tiền cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận, được rồi! Vậy cô vui vẻ tiếp nhận thôi.
“Cô có thể nói cho tôi biết phương danh chứ?”
“Tôi tên là Diệp Chỉ Nhu” Nói ra tên mình có thể dùng đồ miễn phí, rất có lời.
“Chào cô Diệp” Đồng Dịch Vĩ lẩm nhẩm ba chữ này trong miệng, sau đó khách khí nói.
“Đừng gọi tôi cô Diệp, rất người gọi tôi như vậy! Gọi tôi Tiểu Diệp hoặc Chỉ Nhu cũng được” Đồng Dịch Vĩ khách sáo làm cho Diệp Chỉ Nhu cảm thấy đáng yêu.
“Được, Chỉ Nhu” Anh ta đỏ mặt gọi tên cô.
“Cứ vậy nhé, bye bye” Chỉ Nhu cầm túi đồ, sau đó đi ra cửa.
Lúc này, Đồng Dịch Vĩ lại đuổi theo. “Chỉ Nhu, Chỉ Nhu, có thể để tôi xách giúp cô không?”
“A? Việc này không tốt lắm!” Mới lần đầu tiên gặp mặt đã làm phiền người ta, cô Diệp Chỉ Nhu không phải người thất lễ như vậy.
“Không sao, tôi vừa vặn không có việc gì” Nói xong, anh ta đã xách túi đồ trong tay Chỉ Nhu.
Thấy anh ta nhiệt tình như thế, thịnh tình không thể chối từ, Chỉ Nhu đành phải nhún nhún vai tùy ý anh ta đi.
Dọc theo đường đi, Đồng Dịch Vĩ không ngừng tìm đề tài tán gẫu với cô, nhưng Chỉ Nhu thật sự không có hứng thú, cho nên chỉ ư ư, nha nha trả lời.
Không phát hiện sự khác thường của Chỉ Nhu, anh ta chỉ thẹn thùng nhìn cô, sự yêu thích cô lại nhiều thêm vài phần.
Khi đến cửa nhà, Chỉ Nhu mới chủ động mở lời. “Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh hôm nay hỗ trợ, tạm biệt” Chỉ Nhu vươn tay lấy túi đồ, cám ơn anh ta sau đó tính vào nhà.
“Đây là nhà cô?” Anh ta bị khu nhà cao cấp trước mắt dọa cho hoảng sợ.
“Ừ, tôi vào nhà nhé”
“Cô Chỉ Nhu, xin đợi chút” Anh ta sợ sau này không gặp được Chỉ Nhu, vì thế khẩn trương gọi cô lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi mạo muội xin hỏi một chút, cô Chỉ Nhu đã kết hôn chưa?”
“Không có” Giọng cô bình thản vô cùng, như là không muốn nói thêm.
“Vậy... Cô có bạn trai chưa?” Anh ta đi theo hỏi.
Bạn trai? Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Ngự Am. Anh được gọi là bạn trai sao? Hai người sống chung, phát sinh quan hệ thân mật, lại chưa từng hẹn hò, nắm tay, như vậy xem như là bạn trai sao? “Không có...” Không tính đi.
“Thật tốt quá” Cảm xúc vốn khẩn trương của anh ta trong nháy mắt thư thái hẳn lên.
“Vậy không có việc gì tôi đi vào nhé”
“Cô Chỉ Nhu xin chờ một chút!” Anh ta lại giữ cô lại.
“Lại có chuyện gì?” Cô rất muốn lườm anh ta một cái, nhưng xem vào việc hôm nay anh ta giúp cô, ngặn lại cảm xúc không kiên nhẫn hỏi.
“Ngày mai tôi còn có thể tới tìm cô chứ?” Trong ánh mắt anh ta tràn ngập thành khẩn. Chỉ Nhu vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng nhìn trong mắt Đồng Dịch Vĩ lấp lánh hi vọng, lại không đành lòng nói: “Được chứ!”
“Thật tốt quá, vậy ngày mai gặp” Đồng Dịch Vĩ như là trúng vé số, vừa lòng lâng lâng bước đi.
Anh ta đi rồi, Chỉ Nhu thở hắt ra một hơi.
~~~~o0o~~~~
Cả ngày không ra khỏi cửa, ở nhà không có việc gì, Chỉ Nhu nằm trên sofa, cảm thấy đi đường từ siêu thị về nhà chỉ có mười phút, vì sao cô cảm giác giống như qua mười mấy tiếng.
Anh ta là người đàn ông đáng yêu, nhưng rất dong dài.
Không cần đoán Chỉ Nhu cũng biết anh ta muốn theo đuổi cô, nhưng ngoại trừ Ngự Am ra, những người đàn ông khác cô căn bản thấy chướng mắt.
Mở TV ra, xem phim phát lại sau đó xem thời tiết, mí mắt cô dần dần híp lại.
Vì thế, cô ngủ trên sofa.
Rất lâu rất lâu qua đi, Ngự Am về, anh vừa vào cửa thấy chính là Chỉ Nhu lại ngủ ở phòng khách. Cũng đã nói mấy lần, đừng ngủ trên sofa, vì sao cô lại chung tình với sofa thế cơ chứ? Chẳng lẽ cô không biết ngủ như vậy sẽ cảm lạnh sao? Anh nhíu mày, đi đến bên người gọi cô dậy.
“Nha đầu! Dậy thôi! Trời đã tối rồi!” Anh vỗ vỗ mông cô lực đạo không nhẹ.
Chỉ Nhu nhu dụi mắt, sau đó duỗi lưng nói: “Anh đã về rồi...”
“Vô nghĩa! Bữa tối đâu? Anh sắp chết đói. Em không phải là lại quên chuẩn bị chứ?” Nhìn bàn ăn trống không, không cần phải nói Ngự Am cũng biết kết quả.
Chỉ Nhu gãi gãi đầu, vẻ mặt còn buồn ngủ. “Em không làm cơm chiều”
“Em vì sao không làm cơm? Chẳng lẽ em không biết anh sẽ trở về ăn sao? Không chức trách như vậy, anh muốn trừ em ba ngày tiền lương” Bắt được nhược điểm yêu tiền như mạng của cô, Ngự Am tà ác nói.
“Cái gì? Là em hôm qua nói không cần làm cơm nha! Tiểu nhân nói lời không biết giữ lời” Nói tới tiền, Chỉ Nhu không khách khí phản kích.
“Anh ngày nào tháng nào năm nào nói em không cần phải nấu cơm?” Cô lại đang cãi chày cãi cối.
“Có! Anh đêm qua rõ ràng nói không cần nấu cơm, ăn em là được rồi! Anh đã quên sao?” Lời nói ám muội như thế bị cô nói đến mặt không đỏ, khí không suyễn.
“Em...” Thì ra cô chỉ cái này, hộc máu.
“Nghĩ đi! Bởi vì anh vu oan cho em, cho nên tháng này phải nhiều hơn ba ngày lương” Chỉ Nhu dương dương tự đắc nói.
“Nha đầu, anh đó là tán tỉnh em, em phải không rõ ràng tình huống sao?” Đầu cô chỉ là một đường thẳng sao? Hoàn toàn không có việc tự hỏi sao?
“Cái gì? Anh gạt em? Vậy anh không xứng đáng ăn cơm” Cô dương cao giọng.
“Diệp Chỉ Nhu, phải làm rõ ràng ai là chủ trả tiền lương! Thế nhưng... Không ăn cơm thì ăn em chính là một đề nghị không tồi” Anh xoa tay, bộ dáng như sói đói vồ mồi.
“Bây giờ không được, em cũng sắp chết đói” Cô điềm đạm đáng yêu nhìn anh nói.
“Đã đói bụng thì mau làm cơm chiều đi”
“Ngự Am, anh thật sự thực không có lòng đồng tình! Em đói tới tay chân vô lực, thiên hôn địa ám, anh còn bảo em đi làm cơm chiều? Thật sự là không có thiên lý” Chỉ Nhu gọi trời kêu rên.
“Em không phải muốn anh đi nấu cơm chiều cho em ăn chứ?” Anh trừng mắt nhìn Chỉ Nhu nằm xuống sofa ôm gối, tay chân vô lực hỏi.
“Em cũng không nói như vậy, huống hồ anh đại thiếu gia không xuống bếp bao giờ, đồ anh nấu em cũng không dám ăn... Em là nghĩ, mỗi ngày vất vả nấu cơm, nên tăng thêm một chút phúc lợi cho công nhân viên chứ? Không bằng chúng ta đến nhà hàng ăn đi?” Cô chớp chớp mắt, tựa như bữa tiệc này anh nhất định phải đi rồi.
“Xem vào tâm tình cả ngầy nay của anh không tệ, đồng ý với em” Ngự đại gia cả ngày nay tâm tình tốt, nhanh chóng đồng ý.
Chỉ Nhu mừng rỡ mặt mày hớn hở, vui vẻ ôm lấy Ngự Am.
Thân thể mềm mại chạm vào ngực anh, dục hỏa của Ngự Am trong nháy mắt vượng lên.
“Nếu em muốn ra ngoài ngay, cũng đừng lại chọc anh” Anh cố nén dục vọng, đẩy Chỉ Nhu ra sau nói.
“Em nào có...”Cô vô tội nói.
“Mặc kệ, để anh ăn no trước rồi ra ngoài!” Bây giờ không có được cô, đợi lát nữa anh nhất định vô tâm dùng bữa, vì thế anh quyết định ăn cô trước sau đó mới ăn cơm.
“Không được, người ta rất đói” Chỉ Nhu bị đẩy ngã lên sofa ríu rít kháng nghị.
“Ai bảo em gợi lên tính dục của anh, em phụ trách giúp anh dập tắt lửa” Anh đè lên người cô, bắt đầu cởi quần áo cô.
“Người ta nào có...” Cô bĩu môi kêu oan nhưng lại bị anh hôn xuống.
Vốn muốn đẩy anh ra, nhưng khi môi anh dán lên môi cô, cả người Chỉ Nhu vô lực, không thể chống đỡ được...
~~~~o0o~~~~
Ngự Am đưa xe vào gara, thấy một thanh niên lắc lắc đầu đi đến trước của, anh không nhớ rõ anh biết người thanh niên này.
Sau khi dừng xe, anh đi đến trước cửa, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm gã thanh niên trẻ tuổi xa lạ kia.
Chỉ thấy cậu ta nhìn đông nhìn tây nhà anh, giống như đang tìm cái gì.
“Tiểu tử, cậu có chuyện gì sao?” Ngự Am tiến lên gọi gã thanh niên cổ quái kia, đánh giá trên dưới anh ta một chút sau đó hỏi.
“Xin chào, em muốn tìm một cô gái, xin hỏi anh ở chỗ này sao?” Đồng Dịch Vĩ bị Ngự Am vô thanh vô tức hiện lên dọa cho hoảng sợ, trấn an tinh thần sau đó thẹn thùng nói.
“Vô nghĩa, đây là nhà tôi, tôi đương nhiên ở đây” Ngự am tức giận trả lời.
Tìm cô gái nào? Nhà anh làm gì có cô gái nào ở, ngoại trừ Diệp Chỉ Nhu... Chẳng lẽ cậu ta muốn tìm là Diệp Chỉ Nhu? Anh lại nhìn gã thanh niên kia một lần từ đầu đến chân, bắt đầu phỏng đoán quan hệ của cậu ta với Diệp Chỉ Nhu.
“Vậy, vậy anh nhất định là người nhà của cô Chỉ Nhu rồi? Em tên là Đồng Dịch Vĩ” Đồng Dịch Vĩ lộ ra nụ cười ngây ngô chiêu bài, hi vọng có thể chiếm được thiện cảm.
“Cậu tìm Chỉ Nhu có chuyện gì?” Quả nhiên là tới tìm nha đầu kia.
“Em là bạn của cô ấy, em tìm cô ấy nói chuyện phiếm” Đồng Dịch Vĩ nghĩ rằng, người đàn ông dáng vẻ bệ vệ này chắc là anh trai Chỉ Nhu.
“Nói chuyện phiếm? Cậu có quan hệ gì với cô ấy? Làm sao có thể biết cô ấy ở chỗ này?” Đáy lòng Ngự Am có một chút không vui, hơn nữa là rất mãnh liệt.
“Xin hỏi... Anh là anh trai Chỉ Nhu sao?”
“Tôi vì sao phải nói rõ thân phận của mình với cậu? Cậu hãy xưng thân phận của mình đi” Bị gọi thành anh trai Chỉ Nhu làm cho Ngự Am lão đại khó chịu, nói chuyện cũng khó chịu theo.
“Em là bạn Chỉ Nhu”
“Bạn gì?” Anh truy vấn.
“Mới biết không lâu...” Đồng Dịch Vĩ bị khí thế bức người của anh dọa cho sợ, vốn hướng nội cho nên cậu ta lại dạ dạ vâng vâng.
“Biết không lâu thì dám tới cửa tìm người?” Ngự Am tựa như người cha gia giáo nghiêm cẩn, nghiêm mặt tra hỏi chàng thanh niên.
“Hôm nay không gặp Chỉ Nhu em không đi” Đồng Dịch Vĩ không thèm đếm xỉa nói.
“Tùy cậu, nếu cậu không muốn tôi báo cảnh sát thì mau rời đi đi” Nghĩ tên này có thể mơ ước sắc đẹp của Chỉ Nhu, đáy lòng Ngự Am lại dâng lên một ngọn lửa.
“Em tin tưởng Chỉ Nhu sẽ gặp em!” Cậu ta có dự cảm Diệp Chỉ Nhu cũng có ý đó.
“Đừng vọng tưởng! Cậu mau cút đi” Anh xoay người muốn vào trong.
“Anh trai Chỉ Nhu, van xin anh để em gặp Chỉ Nhu đi!” Đồng Dịch Vĩ năn nỉ.
“Ai nói cho cậu tôi là anh trai Chỉ Nhu?” Anh quát Đồng Dịch Vĩ.
“Hả? Anh không phải anh trai Chỉ Nhu à! Vậy xin hỏi anh với cô ấy là ——” Đồng Dịch Vĩ khó xử sờ sờ tóc, đầu sắp bị khí thế của Ngự Am dọa cho sợ tới mức can đảm hỏi.
“Tôi là đàn ông của cô ấy!” Anh nhíu mày tuyên bố.
“Điều này sao có thể? Cô ấy nói cô ấy chưa kết hôn cũng không có bạn trai...” Đồng Dịch Vĩ run run khóe miệng nói.
“Cậu nói cái gì?” Diệp Chỉ Nhu chết tiệt thật sự nói vậy sao?
“Là chính miệng cô ấy nói...” Ngự Am gầm rú làm cho giọng Đồng Dịch Vĩ càng ngày càng run.
“Vậy cậu bây giờ đã biết, còn không mau cút đi!” Một loại tức giận bốc cháy trong cơ thể anh, người phụ nữ kia lại không dám đối diện, thừa nhận quan hệ giữa bọn họ! Đáng chết! Cô coi anh là cái gì.
“Vâng… Xin lỗi...” Đồng Dịch Vĩ sợ chết trốn đi ở thời gian ngắn nhất.
Ngự Am lạnh lùng, đi vào nhà.
Sau khi mua một ít trái cây và đồ dùng hằng ngày, cô dừng lại trước một quầy tính tiền.
Mắt cô nhìn quầy hàng bầy bán bao cao su, dường như nhớ tới cái gì trừng lớn mắt.
Hai ngày khi ân ái với Ngự Am, cô hình như không thấy anh dùng cái này.
Vậy có phải đại biểu cho anh —— không tránh thai hay không? Ngự Am chẳng lẽ không nghĩ rằng cô sẽ có khả năng mang sao? Nếu cô thật sự có, Ngự Am sẽ thừa nhận đứa nhỏ này sao? Lúc trước muốn mang thai, nhưng vào lúc này đột nhiên dao động .
“Cô à, cô à!” Đột nhiên tiếng gọi của một gã đàn ông cắt ngang suy nghĩ của Chỉ Nhu.
Cô xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong chốc lát, cô xác định mình cũng không biết người đàn ông này.
“Có việc gì sao?” Cô hỏi.
“Đây là danh thiếp của tôi, từ khi cô đi vào siêu thị này, tôi vẫn đi theo cô” Gã đàn ông cầm danh thiếp trong tay nhét vào tay Chỉ Nhu, sau đó gãi gãi đầu nói.
Chỉ Nhu nhìn nhìn danh thiếp trong tay, “Thế giới vật cưng?”
Cô nhăn mày, không vui nói: “Nhà tôi không nuôi vật cưng, không cần đẩy mạnh tiêu thụ với tôi”
“Không phải, tôi không phải muốn đẩy mạnh tiêu thụ” Gã đàn ông khẩn trương nói.
“Không thì sao?” Cô không hứng thú hỏi.
“Tôi tên là Đồng Dịch Vĩ” Gã đàn ông giới thiệu.
“Trên danh thiếp có ghi” Cô lạnh lùng trả lời.
“Đúng, xin lỗi” Gã đàn ông thẹn thùng nói.
“Không có việc gì thì tôi phải đi” Vì thế Chỉ Nhu đẩy xe mua sắm đến quầy thu ngân.
Đồng Dịch Vĩ thấy thế vội vàng đuổi theo. “Cô à, cô dừng lại, đừng đi!”
“Lại làm sao vậy?” Cô sắp sửa tính tiền, đặt các thứ lên quầy thu ngân, sau đó nhìn anh ta hỏi.
Gã đàn ông quấn người này tám chín phần muốn cô dùng dịch vụ, “Tôi đã nói, trong nhà không nuôi vật cưng”
“Tôi biết có chút mạo muội, nhưng tôi chỉ muốn kết bạn với cô” Gã đàn ông lộ ra nụ cười, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền. Lúc này, Chỉ Nhu phát hiện người đàn ông thẹn thùng này cười rộ lên rất ngây ngô, còn rất đáng yêu .
“Được, nếu anh trả tiền giúp tôi, tôi đồng ý” Chỉ Nhu thích chiếm tiện nghi nói.
Vốn chính là một câu vui đùa, Đồng Dịch Vĩ lại thật sự lấy ví ra, trực tiếp tính tiền cho cô.
“Này, tôi chỉ nói đùa!” Khi Chỉ Nhu muốn chặn lại, nhân viên thu ngân đã đưa tiền lẻ vào tay anh ta.
“Không sao, chỉ một chút tiền lẻ” Đồng Dịch Vĩ cười với Chỉ Nhu.
Đầu tiên nhìn thấy Chỉ Nhu, Đồng Dịch Vĩ đã nhất kiến chung tình với cô, trái tim đã bị cô lấy mất.
“Điều này rất xấy hổ” Chỉ Nhu biết cho dù trả tiền cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận, được rồi! Vậy cô vui vẻ tiếp nhận thôi.
“Cô có thể nói cho tôi biết phương danh chứ?”
“Tôi tên là Diệp Chỉ Nhu” Nói ra tên mình có thể dùng đồ miễn phí, rất có lời.
“Chào cô Diệp” Đồng Dịch Vĩ lẩm nhẩm ba chữ này trong miệng, sau đó khách khí nói.
“Đừng gọi tôi cô Diệp, rất người gọi tôi như vậy! Gọi tôi Tiểu Diệp hoặc Chỉ Nhu cũng được” Đồng Dịch Vĩ khách sáo làm cho Diệp Chỉ Nhu cảm thấy đáng yêu.
“Được, Chỉ Nhu” Anh ta đỏ mặt gọi tên cô.
“Cứ vậy nhé, bye bye” Chỉ Nhu cầm túi đồ, sau đó đi ra cửa.
Lúc này, Đồng Dịch Vĩ lại đuổi theo. “Chỉ Nhu, Chỉ Nhu, có thể để tôi xách giúp cô không?”
“A? Việc này không tốt lắm!” Mới lần đầu tiên gặp mặt đã làm phiền người ta, cô Diệp Chỉ Nhu không phải người thất lễ như vậy.
“Không sao, tôi vừa vặn không có việc gì” Nói xong, anh ta đã xách túi đồ trong tay Chỉ Nhu.
Thấy anh ta nhiệt tình như thế, thịnh tình không thể chối từ, Chỉ Nhu đành phải nhún nhún vai tùy ý anh ta đi.
Dọc theo đường đi, Đồng Dịch Vĩ không ngừng tìm đề tài tán gẫu với cô, nhưng Chỉ Nhu thật sự không có hứng thú, cho nên chỉ ư ư, nha nha trả lời.
Không phát hiện sự khác thường của Chỉ Nhu, anh ta chỉ thẹn thùng nhìn cô, sự yêu thích cô lại nhiều thêm vài phần.
Khi đến cửa nhà, Chỉ Nhu mới chủ động mở lời. “Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh hôm nay hỗ trợ, tạm biệt” Chỉ Nhu vươn tay lấy túi đồ, cám ơn anh ta sau đó tính vào nhà.
“Đây là nhà cô?” Anh ta bị khu nhà cao cấp trước mắt dọa cho hoảng sợ.
“Ừ, tôi vào nhà nhé”
“Cô Chỉ Nhu, xin đợi chút” Anh ta sợ sau này không gặp được Chỉ Nhu, vì thế khẩn trương gọi cô lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi mạo muội xin hỏi một chút, cô Chỉ Nhu đã kết hôn chưa?”
“Không có” Giọng cô bình thản vô cùng, như là không muốn nói thêm.
“Vậy... Cô có bạn trai chưa?” Anh ta đi theo hỏi.
Bạn trai? Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Ngự Am. Anh được gọi là bạn trai sao? Hai người sống chung, phát sinh quan hệ thân mật, lại chưa từng hẹn hò, nắm tay, như vậy xem như là bạn trai sao? “Không có...” Không tính đi.
“Thật tốt quá” Cảm xúc vốn khẩn trương của anh ta trong nháy mắt thư thái hẳn lên.
“Vậy không có việc gì tôi đi vào nhé”
“Cô Chỉ Nhu xin chờ một chút!” Anh ta lại giữ cô lại.
“Lại có chuyện gì?” Cô rất muốn lườm anh ta một cái, nhưng xem vào việc hôm nay anh ta giúp cô, ngặn lại cảm xúc không kiên nhẫn hỏi.
“Ngày mai tôi còn có thể tới tìm cô chứ?” Trong ánh mắt anh ta tràn ngập thành khẩn. Chỉ Nhu vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng nhìn trong mắt Đồng Dịch Vĩ lấp lánh hi vọng, lại không đành lòng nói: “Được chứ!”
“Thật tốt quá, vậy ngày mai gặp” Đồng Dịch Vĩ như là trúng vé số, vừa lòng lâng lâng bước đi.
Anh ta đi rồi, Chỉ Nhu thở hắt ra một hơi.
~~~~o0o~~~~
Cả ngày không ra khỏi cửa, ở nhà không có việc gì, Chỉ Nhu nằm trên sofa, cảm thấy đi đường từ siêu thị về nhà chỉ có mười phút, vì sao cô cảm giác giống như qua mười mấy tiếng.
Anh ta là người đàn ông đáng yêu, nhưng rất dong dài.
Không cần đoán Chỉ Nhu cũng biết anh ta muốn theo đuổi cô, nhưng ngoại trừ Ngự Am ra, những người đàn ông khác cô căn bản thấy chướng mắt.
Mở TV ra, xem phim phát lại sau đó xem thời tiết, mí mắt cô dần dần híp lại.
Vì thế, cô ngủ trên sofa.
Rất lâu rất lâu qua đi, Ngự Am về, anh vừa vào cửa thấy chính là Chỉ Nhu lại ngủ ở phòng khách. Cũng đã nói mấy lần, đừng ngủ trên sofa, vì sao cô lại chung tình với sofa thế cơ chứ? Chẳng lẽ cô không biết ngủ như vậy sẽ cảm lạnh sao? Anh nhíu mày, đi đến bên người gọi cô dậy.
“Nha đầu! Dậy thôi! Trời đã tối rồi!” Anh vỗ vỗ mông cô lực đạo không nhẹ.
Chỉ Nhu nhu dụi mắt, sau đó duỗi lưng nói: “Anh đã về rồi...”
“Vô nghĩa! Bữa tối đâu? Anh sắp chết đói. Em không phải là lại quên chuẩn bị chứ?” Nhìn bàn ăn trống không, không cần phải nói Ngự Am cũng biết kết quả.
Chỉ Nhu gãi gãi đầu, vẻ mặt còn buồn ngủ. “Em không làm cơm chiều”
“Em vì sao không làm cơm? Chẳng lẽ em không biết anh sẽ trở về ăn sao? Không chức trách như vậy, anh muốn trừ em ba ngày tiền lương” Bắt được nhược điểm yêu tiền như mạng của cô, Ngự Am tà ác nói.
“Cái gì? Là em hôm qua nói không cần làm cơm nha! Tiểu nhân nói lời không biết giữ lời” Nói tới tiền, Chỉ Nhu không khách khí phản kích.
“Anh ngày nào tháng nào năm nào nói em không cần phải nấu cơm?” Cô lại đang cãi chày cãi cối.
“Có! Anh đêm qua rõ ràng nói không cần nấu cơm, ăn em là được rồi! Anh đã quên sao?” Lời nói ám muội như thế bị cô nói đến mặt không đỏ, khí không suyễn.
“Em...” Thì ra cô chỉ cái này, hộc máu.
“Nghĩ đi! Bởi vì anh vu oan cho em, cho nên tháng này phải nhiều hơn ba ngày lương” Chỉ Nhu dương dương tự đắc nói.
“Nha đầu, anh đó là tán tỉnh em, em phải không rõ ràng tình huống sao?” Đầu cô chỉ là một đường thẳng sao? Hoàn toàn không có việc tự hỏi sao?
“Cái gì? Anh gạt em? Vậy anh không xứng đáng ăn cơm” Cô dương cao giọng.
“Diệp Chỉ Nhu, phải làm rõ ràng ai là chủ trả tiền lương! Thế nhưng... Không ăn cơm thì ăn em chính là một đề nghị không tồi” Anh xoa tay, bộ dáng như sói đói vồ mồi.
“Bây giờ không được, em cũng sắp chết đói” Cô điềm đạm đáng yêu nhìn anh nói.
“Đã đói bụng thì mau làm cơm chiều đi”
“Ngự Am, anh thật sự thực không có lòng đồng tình! Em đói tới tay chân vô lực, thiên hôn địa ám, anh còn bảo em đi làm cơm chiều? Thật sự là không có thiên lý” Chỉ Nhu gọi trời kêu rên.
“Em không phải muốn anh đi nấu cơm chiều cho em ăn chứ?” Anh trừng mắt nhìn Chỉ Nhu nằm xuống sofa ôm gối, tay chân vô lực hỏi.
“Em cũng không nói như vậy, huống hồ anh đại thiếu gia không xuống bếp bao giờ, đồ anh nấu em cũng không dám ăn... Em là nghĩ, mỗi ngày vất vả nấu cơm, nên tăng thêm một chút phúc lợi cho công nhân viên chứ? Không bằng chúng ta đến nhà hàng ăn đi?” Cô chớp chớp mắt, tựa như bữa tiệc này anh nhất định phải đi rồi.
“Xem vào tâm tình cả ngầy nay của anh không tệ, đồng ý với em” Ngự đại gia cả ngày nay tâm tình tốt, nhanh chóng đồng ý.
Chỉ Nhu mừng rỡ mặt mày hớn hở, vui vẻ ôm lấy Ngự Am.
Thân thể mềm mại chạm vào ngực anh, dục hỏa của Ngự Am trong nháy mắt vượng lên.
“Nếu em muốn ra ngoài ngay, cũng đừng lại chọc anh” Anh cố nén dục vọng, đẩy Chỉ Nhu ra sau nói.
“Em nào có...”Cô vô tội nói.
“Mặc kệ, để anh ăn no trước rồi ra ngoài!” Bây giờ không có được cô, đợi lát nữa anh nhất định vô tâm dùng bữa, vì thế anh quyết định ăn cô trước sau đó mới ăn cơm.
“Không được, người ta rất đói” Chỉ Nhu bị đẩy ngã lên sofa ríu rít kháng nghị.
“Ai bảo em gợi lên tính dục của anh, em phụ trách giúp anh dập tắt lửa” Anh đè lên người cô, bắt đầu cởi quần áo cô.
“Người ta nào có...” Cô bĩu môi kêu oan nhưng lại bị anh hôn xuống.
Vốn muốn đẩy anh ra, nhưng khi môi anh dán lên môi cô, cả người Chỉ Nhu vô lực, không thể chống đỡ được...
~~~~o0o~~~~
Ngự Am đưa xe vào gara, thấy một thanh niên lắc lắc đầu đi đến trước của, anh không nhớ rõ anh biết người thanh niên này.
Sau khi dừng xe, anh đi đến trước cửa, hai mắt phòng bị nhìn chằm chằm gã thanh niên trẻ tuổi xa lạ kia.
Chỉ thấy cậu ta nhìn đông nhìn tây nhà anh, giống như đang tìm cái gì.
“Tiểu tử, cậu có chuyện gì sao?” Ngự Am tiến lên gọi gã thanh niên cổ quái kia, đánh giá trên dưới anh ta một chút sau đó hỏi.
“Xin chào, em muốn tìm một cô gái, xin hỏi anh ở chỗ này sao?” Đồng Dịch Vĩ bị Ngự Am vô thanh vô tức hiện lên dọa cho hoảng sợ, trấn an tinh thần sau đó thẹn thùng nói.
“Vô nghĩa, đây là nhà tôi, tôi đương nhiên ở đây” Ngự am tức giận trả lời.
Tìm cô gái nào? Nhà anh làm gì có cô gái nào ở, ngoại trừ Diệp Chỉ Nhu... Chẳng lẽ cậu ta muốn tìm là Diệp Chỉ Nhu? Anh lại nhìn gã thanh niên kia một lần từ đầu đến chân, bắt đầu phỏng đoán quan hệ của cậu ta với Diệp Chỉ Nhu.
“Vậy, vậy anh nhất định là người nhà của cô Chỉ Nhu rồi? Em tên là Đồng Dịch Vĩ” Đồng Dịch Vĩ lộ ra nụ cười ngây ngô chiêu bài, hi vọng có thể chiếm được thiện cảm.
“Cậu tìm Chỉ Nhu có chuyện gì?” Quả nhiên là tới tìm nha đầu kia.
“Em là bạn của cô ấy, em tìm cô ấy nói chuyện phiếm” Đồng Dịch Vĩ nghĩ rằng, người đàn ông dáng vẻ bệ vệ này chắc là anh trai Chỉ Nhu.
“Nói chuyện phiếm? Cậu có quan hệ gì với cô ấy? Làm sao có thể biết cô ấy ở chỗ này?” Đáy lòng Ngự Am có một chút không vui, hơn nữa là rất mãnh liệt.
“Xin hỏi... Anh là anh trai Chỉ Nhu sao?”
“Tôi vì sao phải nói rõ thân phận của mình với cậu? Cậu hãy xưng thân phận của mình đi” Bị gọi thành anh trai Chỉ Nhu làm cho Ngự Am lão đại khó chịu, nói chuyện cũng khó chịu theo.
“Em là bạn Chỉ Nhu”
“Bạn gì?” Anh truy vấn.
“Mới biết không lâu...” Đồng Dịch Vĩ bị khí thế bức người của anh dọa cho sợ, vốn hướng nội cho nên cậu ta lại dạ dạ vâng vâng.
“Biết không lâu thì dám tới cửa tìm người?” Ngự Am tựa như người cha gia giáo nghiêm cẩn, nghiêm mặt tra hỏi chàng thanh niên.
“Hôm nay không gặp Chỉ Nhu em không đi” Đồng Dịch Vĩ không thèm đếm xỉa nói.
“Tùy cậu, nếu cậu không muốn tôi báo cảnh sát thì mau rời đi đi” Nghĩ tên này có thể mơ ước sắc đẹp của Chỉ Nhu, đáy lòng Ngự Am lại dâng lên một ngọn lửa.
“Em tin tưởng Chỉ Nhu sẽ gặp em!” Cậu ta có dự cảm Diệp Chỉ Nhu cũng có ý đó.
“Đừng vọng tưởng! Cậu mau cút đi” Anh xoay người muốn vào trong.
“Anh trai Chỉ Nhu, van xin anh để em gặp Chỉ Nhu đi!” Đồng Dịch Vĩ năn nỉ.
“Ai nói cho cậu tôi là anh trai Chỉ Nhu?” Anh quát Đồng Dịch Vĩ.
“Hả? Anh không phải anh trai Chỉ Nhu à! Vậy xin hỏi anh với cô ấy là ——” Đồng Dịch Vĩ khó xử sờ sờ tóc, đầu sắp bị khí thế của Ngự Am dọa cho sợ tới mức can đảm hỏi.
“Tôi là đàn ông của cô ấy!” Anh nhíu mày tuyên bố.
“Điều này sao có thể? Cô ấy nói cô ấy chưa kết hôn cũng không có bạn trai...” Đồng Dịch Vĩ run run khóe miệng nói.
“Cậu nói cái gì?” Diệp Chỉ Nhu chết tiệt thật sự nói vậy sao?
“Là chính miệng cô ấy nói...” Ngự Am gầm rú làm cho giọng Đồng Dịch Vĩ càng ngày càng run.
“Vậy cậu bây giờ đã biết, còn không mau cút đi!” Một loại tức giận bốc cháy trong cơ thể anh, người phụ nữ kia lại không dám đối diện, thừa nhận quan hệ giữa bọn họ! Đáng chết! Cô coi anh là cái gì.
“Vâng… Xin lỗi...” Đồng Dịch Vĩ sợ chết trốn đi ở thời gian ngắn nhất.
Ngự Am lạnh lùng, đi vào nhà.
Bình luận truyện