Yêu Phải Cô Người Hầu
Chương 29
Một hồi sau, Tiểu Nhã dừng xe trước cổng nhà Phó Gia, rồi cô và Tiểu Huyên đỡ lấy hai tay Tư Diệp bước xuống xe. Bỗng Tiểu Huyên mở to mắt chợt nhìn căn biệt thự to lớn trước mặt mà lên tiếng hỏi:
"Tiểu Nhã, cô chắc đây là Phó Gia chứ, sao lớn quá vậy?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Có gì mà cô ngạc nhiên ghê thế? Nhà Phó Gia rất quyền lực và giàu cấp bậc thành phố nên căn biệt thự cô thấy trước mắt chỉ là phần nhỏ trong tài sản Phó Gia thôi"
"Không phải chứ, vậy không lẽ Tư Diệp vớ được cả một gia tài khổng lồ sao?Ghen tỵ quá"
Sau một hồi thì Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cũng tiến tới bấm chuông.
Khoảng vài phút sau có một nữ hầu bước ra nhìn bên ngoài cổng rồi lên tiếng hỏi:
"Hai người là ai vậy?"
Tiểu Nhã lên tiếng đáp:
"Bọn tôi là bạn của Tư Diệp, phiền cô vào nói với Phó Tổng, Tư Diệp đang ở bên ngoài"
Nghe vậy cô người hầu cúi đầu rồi đi vào trong mất, sau một hồi thì Thuần Dương cũng lật đật chạy xuống.
Cánh cổng bắt đầu mở dần ra, anh nheo mày nhìn Tư Diệp đã ngủ say mất đang được Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đỡ lấy, liền thắc mắc hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao Tư Diệp lại trong tình trạng thế kia?"
Tiểu Huyên cười gượng trả lời:
"Tư Diệp uống khá say nên bọn tôi đưa cô ấy về trả cho anh"
Anh liền đỡ lấy Tư Diệp đang nồng nặc mùi rượu thì thắc mắc hỏi:
"Sao cô ấy lại uống rượu?"
Tiểu Nhã trả lời:
"À hôm nay có một buổi tiệc nhỏ của chúng tôi nên cô ấy uống khá nhiều, vậy không làm phiền nữa a"
Nói xong Tiểu Huyên và Tiểu Nhã liền lên xe lái đi mất. Thuần Dương vừa cõng Tư Diệp đi vào nhà vừa ngẫm nghĩ:
( Người cô ấy toàn mùi rượu? Sao lại uống nhiều đến như thế?)
Anh đưa Tư Diệp vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô trên nệm giường rồi kéo chăn đắp lên người cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô rồi ngẫm nghĩ:
( Đã 5 năm rồi, 3 năm Tư Diệp tận tình bên cạnh mình, 2 năm còn lại là thời gian xa cách, mặc dù bây giờ ở bên nhau nhưng sao mình lại có cảm giác khoảng cách cứ như xa ngàn bước chân, mình vẫn không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, có muốn cùng mình kết hôn hay không? Dường như mình cứ cảm thấy Tư Diệp có gì đó rất lạ, hay là do mình tưởng tượng nhỉ?)
Nghĩ xong anh gỡ nhẹ túi xách của cô vẫn còn đang đeo trên vai, rồi đặt lên cạnh bàn gần đấy thì tiếng chuông tin nhắn từ đâu đó reo lên, anh liếc nhìn chiếc điện thoại của cô nằm trong túi xách thì tò mò lấy ra xem mà ngẫm nghĩ:
( Mình có nên kiểm tra điện thoại cô ấy không?)
Anh định bấm vào mục tin nhắn nhưng bỗng khựng ngón tay lại rồi nheo mày:
( Không được, mình không thể nghi ngờ Tư Diệp, cũng không thể kiểm tra điện thoại cô ấy như vậy, lẽ ra mình phải tin tưởng cô ấy mới đúng)
Rồi anh đặt điện thoại Tư Diệp lên bàn, liếc nhìn cô đang ngủ trên giường bỗng thở dài tự hỏi:
"Tư Diệp, em vẫn...yêu anh phải không?"
...
Sáng hôm sau, ánh nắng kèm theo tiếng chim ríu rít của 8 giờ sáng vang lên bên ngoài rèm cửa, Tư Diệp mở mắt dần rồi ngồi dậy lẩm bẩm nhìn xung quanh:
"Đây là...phòng của Thuần Dương mà, sao mình lại..."
Cô nheo trán rồi đứng dậy bước chân xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phía dưới phòng khách.
Thuần Dương lúc này ngồi chéo chân, tay nâng cốc cafe lên miệng mình thưởng thức rồi nheo mày nói:
"Đắng quá, cô không bỏ đường à?"
Hiểu Nhiên bĩu môi trả lời:
"Gì chứ? Anh dám nói đắng trong khi đã uống gần một nửa cốc cafe sao?"
Anh nheo mày tiếp lời:
"Tôi thích nói gì thì nói, cô không có quyền trả lời lại"
Hiểu Nhiên bật im ấm ức thì Tư Diệp bước xuống lầu, bỗng cô giả vờ chóng mặt rồi khuỵu chân xuống rên rỉ:
"A...ưm"
Thuần Dương nghe thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy đi đến đỡ cô lo lắng hỏi:
"Tư Diệp, em sao vậy? Em không khỏe chỗ nào?"
Tư Diệp đỡ trán mình nhìn anh lắc đầu trả lời:
"Em không sao"
Rồi anh liếc mắt Hiểu Nhiên nói:
"Đi pha cho tôi ly nước chanh"
Hiểu Nhiên nghe vậy liền lấp mấp đáp:
"A...vâng"
Cô đi vào trong mất thì Tư Diệp nhìn anh hỏi:
"Thuần Dương, đêm qua...sao em lại ở đây?"
Thuần Dương mỉm cười nhẹ trả lời:
"Là bạn của em đưa em về, họ nói em uống rất nhiều rượu, sao em lại không xem trọng sức khỏe của mình như vậy?"
Tư Diệp ngạc nhiên nhìn nét mặt Thuần Dương lo lắng như vậy rồi ngẫm nghĩ:
( Quả nhiên Thuần Dương vẫn luôn quan tâm đến mình, mình biết anh ấy vẫn yêu mình mà, chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài mình được)
Rồi cô mỉm cười nói:
"Em chỉ là tùy hứng thôi, cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc em"
Lúc này Hiểu Nhiên vừa mang ly nước chanh ra, cô giơ hai tay đưa nói:
"A...nước chanh có rồi đây"
Thuần Dương giơ tay đến định lấy thì Tư Diệp đã giơ lấy ly nước chanh trước rồi mỉm cười nhìn Hiểu Nhiên nói:
"Cảm ơn cô"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên rồi gật đầu mỉm cười đáp:
"Vâng, nước chanh có công dụng tốt lắm, nếu Lạc tiểu thư uống hết không chừng còn giảm đi mệt mỏi nữa, khi xưa tôi cũng thường được bà nội pha nước chanh cho uống đấy, đó là lí do vì sao tôi rất ít khi bị bệnh"
Bỗng Tư Diệp nhăn mặt nghĩ:
( Sao con nhỏ này nói nhiều quá vậy?)
Rồi cô cố cười thân thiện đáp:
"Được rồi, cô đi đi"
Hiểu Nhiên nghe vậy rồi cúi đầu đi mất. Thuần Dương lên tiếng hỏi:
"Tư Diệp, anh đỡ em đến ghế phòng khách ngồi nhé"
Tư Diệp gật đầu thì anh đỡ cô đến ghế sofa ngồi, cô nhìn ly nước chanh một hồi rồi nói:
"Thuần Dương, em cảm thấy không muốn uống nước chanh cho lắm"
"Sao vậy? Người em bây giờ toàn mùi rượu, em có muốn đi tắm trước không?"
Cô gật đầu rồi đứng dậy:
"Được rồi, em nghĩ em sẽ lên phòng tắm trước, đợi em một lát em sẽ xuống ngay"
Nói xong Tư Diệp vừa đi mất thì anh liền nheo mày mang ly nước chanh vào bếp lớn giọng nói:
"Bạch Hiểu Nhiên, cô xem cô pha nước chanh kiểu gì mà Tư Diệp lại không uống? Cô muốn bị đuổi việc phải không?"
Hiểu Nhiên đang loay hoay thì quay mặt lại nhìn anh hỏi:
"Gì chứ? Cô ấy không uống sao?"
Anh bật cười thầm nghĩ
(Hừm, xem như có cớ để phạt cô rồi)
Anh lại vênh mặt nói:
"Cái này chua quá, lần sau cô tập làm lại đi"
Hiểu Nhiên cầm lấy ly nước chanh ấy rồi uống thử lẩm bẩm:
"Tôi có thấy chua đâu, sao lại..."
Rồi cô liếc mắt nhìn anh nói tiếp:
"Rõ ràng rất ngọt mà, sao lại chua được chứ? Nếu không tin thì anh uống thử đi"
Anh nhíu mày nói:
"Gì chứ? Cô định cho tôi uống đồ thừa của cô vừa uống à?"
"Nhưng tôi chỉ muốn chứng minh vị của nó thôi, rõ ràng rất ngọt mà"
Cô vừa nói vừa nheo mày ngẫm nghĩ thì anh tiếp lời:
"Tóm lại sau này cô cần quan tâm đến khẩu vị của Tư Diệp, cô ấy muốn ăn gì, thích gì thì cô phải nắm bắt thật rõ, có hiểu không?"
Cô gật đầu rồi đáp:
"Tôi hiểu rồi"
Bỗng cô sực nghĩ:
( Lần trước Lạc tiểu thư nói chỉ ăn được thức ăn mềm, lần này là không uống được đồ chua, chắc mình phải ghi nhớ thật kĩ rồi)
Rồi cô ngẩn mặt nhìn Thuần Dương thì thấy anh vẫn đứng nhìn chưa đi liền hỏi:
"Anh còn cần gì nữa sao? Sao lại chưa đi?"
Anh ngạc nhiên rồi bật ho "khụ khụ" nói tiếp:
"Tôi bị cảm, cô ra ngoài mua thuốc giúp tôi đi"
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Anh bị cảm à? Thế có sao không?"
Anh lại bật ngạc nhiên hơn
(Đây là lần đầu tiên cô ta hỏi quan tâm mình)
Rồi anh trả lời:
"Không sao, mà..."
Anh nói đến đây, mắt liếc chỗ khác e ngại nói:
"Cô biết mua đồ cho tôi không? Ý tôi là...tôi đang cần vài bộ quần áo mới nhưng không có thời gian đi mua, sẵn tiện cô ra ngoài mua thuốc rồi mua giúp tôi vài bộ"
Cô chớp mắt ngơ mặt hỏi:
"Hở? Anh vừa nói gì? Nhưng tôi có biết anh mặc đồ gì đâu? Cũng không biết size, với lại tôi thấy trong tủ quần áo của anh rất nhiều đồ rồi, sao lại còn mua nữa?"
Anh nheo mày nói:
"Cô tưởng tôi sẽ giống cô sao? Chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ chán chết được"
Rồi anh lấy thẻ ra đưa vào tay cô nói tiếp:
"Cầm lấy đi, mua bao nhiêu cũng được, đồ không vừa hay không đẹp, tôi liền phạt cô đền bù toàn bộ tiền đồ cô đã mua đấy"
Cô trố mắt nói:
"Cái gì? Nhưng tôi..."
Anh quay lưng cắt lời nói:
"Được rồi, bây giờ tôi phải lên phòng xem Tư Diệp thế nào đã, cô đi nhanh đi"
Nói xong anh đi ra ngoài mất thì cô nhìn tấm thẻ vip chưa bao giờ được cầm trên tay trong suốt 22 năm trời, rồi nhíp mắt lẩm bẩm:
"Nhưng mà...nhỡ mình mua không vừa ý anh ta, có phải lại tăng thêm thời gian trả nợ không? Mình không muốn đâu a"
Rồi cô chợt nghĩ ra một ý:
( Phải rồi, về điều này mình có thể nhờ anh Diệc Thiên giúp đỡ, chắc chắn anh ấy rất hiểu rõ các đồ hợp ý Phó Thuần Dương hay mặc, nhân cơ hội này mình cũng có thể gặp anh ấy a)
"Tiểu Nhã, cô chắc đây là Phó Gia chứ, sao lớn quá vậy?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Có gì mà cô ngạc nhiên ghê thế? Nhà Phó Gia rất quyền lực và giàu cấp bậc thành phố nên căn biệt thự cô thấy trước mắt chỉ là phần nhỏ trong tài sản Phó Gia thôi"
"Không phải chứ, vậy không lẽ Tư Diệp vớ được cả một gia tài khổng lồ sao?Ghen tỵ quá"
Sau một hồi thì Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cũng tiến tới bấm chuông.
Khoảng vài phút sau có một nữ hầu bước ra nhìn bên ngoài cổng rồi lên tiếng hỏi:
"Hai người là ai vậy?"
Tiểu Nhã lên tiếng đáp:
"Bọn tôi là bạn của Tư Diệp, phiền cô vào nói với Phó Tổng, Tư Diệp đang ở bên ngoài"
Nghe vậy cô người hầu cúi đầu rồi đi vào trong mất, sau một hồi thì Thuần Dương cũng lật đật chạy xuống.
Cánh cổng bắt đầu mở dần ra, anh nheo mày nhìn Tư Diệp đã ngủ say mất đang được Tiểu Huyên và Tiểu Nhã đỡ lấy, liền thắc mắc hỏi:
"Chuyện gì vậy? Sao Tư Diệp lại trong tình trạng thế kia?"
Tiểu Huyên cười gượng trả lời:
"Tư Diệp uống khá say nên bọn tôi đưa cô ấy về trả cho anh"
Anh liền đỡ lấy Tư Diệp đang nồng nặc mùi rượu thì thắc mắc hỏi:
"Sao cô ấy lại uống rượu?"
Tiểu Nhã trả lời:
"À hôm nay có một buổi tiệc nhỏ của chúng tôi nên cô ấy uống khá nhiều, vậy không làm phiền nữa a"
Nói xong Tiểu Huyên và Tiểu Nhã liền lên xe lái đi mất. Thuần Dương vừa cõng Tư Diệp đi vào nhà vừa ngẫm nghĩ:
( Người cô ấy toàn mùi rượu? Sao lại uống nhiều đến như thế?)
Anh đưa Tư Diệp vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cô trên nệm giường rồi kéo chăn đắp lên người cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô rồi ngẫm nghĩ:
( Đã 5 năm rồi, 3 năm Tư Diệp tận tình bên cạnh mình, 2 năm còn lại là thời gian xa cách, mặc dù bây giờ ở bên nhau nhưng sao mình lại có cảm giác khoảng cách cứ như xa ngàn bước chân, mình vẫn không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, có muốn cùng mình kết hôn hay không? Dường như mình cứ cảm thấy Tư Diệp có gì đó rất lạ, hay là do mình tưởng tượng nhỉ?)
Nghĩ xong anh gỡ nhẹ túi xách của cô vẫn còn đang đeo trên vai, rồi đặt lên cạnh bàn gần đấy thì tiếng chuông tin nhắn từ đâu đó reo lên, anh liếc nhìn chiếc điện thoại của cô nằm trong túi xách thì tò mò lấy ra xem mà ngẫm nghĩ:
( Mình có nên kiểm tra điện thoại cô ấy không?)
Anh định bấm vào mục tin nhắn nhưng bỗng khựng ngón tay lại rồi nheo mày:
( Không được, mình không thể nghi ngờ Tư Diệp, cũng không thể kiểm tra điện thoại cô ấy như vậy, lẽ ra mình phải tin tưởng cô ấy mới đúng)
Rồi anh đặt điện thoại Tư Diệp lên bàn, liếc nhìn cô đang ngủ trên giường bỗng thở dài tự hỏi:
"Tư Diệp, em vẫn...yêu anh phải không?"
...
Sáng hôm sau, ánh nắng kèm theo tiếng chim ríu rít của 8 giờ sáng vang lên bên ngoài rèm cửa, Tư Diệp mở mắt dần rồi ngồi dậy lẩm bẩm nhìn xung quanh:
"Đây là...phòng của Thuần Dương mà, sao mình lại..."
Cô nheo trán rồi đứng dậy bước chân xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện phía dưới phòng khách.
Thuần Dương lúc này ngồi chéo chân, tay nâng cốc cafe lên miệng mình thưởng thức rồi nheo mày nói:
"Đắng quá, cô không bỏ đường à?"
Hiểu Nhiên bĩu môi trả lời:
"Gì chứ? Anh dám nói đắng trong khi đã uống gần một nửa cốc cafe sao?"
Anh nheo mày tiếp lời:
"Tôi thích nói gì thì nói, cô không có quyền trả lời lại"
Hiểu Nhiên bật im ấm ức thì Tư Diệp bước xuống lầu, bỗng cô giả vờ chóng mặt rồi khuỵu chân xuống rên rỉ:
"A...ưm"
Thuần Dương nghe thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy đi đến đỡ cô lo lắng hỏi:
"Tư Diệp, em sao vậy? Em không khỏe chỗ nào?"
Tư Diệp đỡ trán mình nhìn anh lắc đầu trả lời:
"Em không sao"
Rồi anh liếc mắt Hiểu Nhiên nói:
"Đi pha cho tôi ly nước chanh"
Hiểu Nhiên nghe vậy liền lấp mấp đáp:
"A...vâng"
Cô đi vào trong mất thì Tư Diệp nhìn anh hỏi:
"Thuần Dương, đêm qua...sao em lại ở đây?"
Thuần Dương mỉm cười nhẹ trả lời:
"Là bạn của em đưa em về, họ nói em uống rất nhiều rượu, sao em lại không xem trọng sức khỏe của mình như vậy?"
Tư Diệp ngạc nhiên nhìn nét mặt Thuần Dương lo lắng như vậy rồi ngẫm nghĩ:
( Quả nhiên Thuần Dương vẫn luôn quan tâm đến mình, mình biết anh ấy vẫn yêu mình mà, chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài mình được)
Rồi cô mỉm cười nói:
"Em chỉ là tùy hứng thôi, cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc em"
Lúc này Hiểu Nhiên vừa mang ly nước chanh ra, cô giơ hai tay đưa nói:
"A...nước chanh có rồi đây"
Thuần Dương giơ tay đến định lấy thì Tư Diệp đã giơ lấy ly nước chanh trước rồi mỉm cười nhìn Hiểu Nhiên nói:
"Cảm ơn cô"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên rồi gật đầu mỉm cười đáp:
"Vâng, nước chanh có công dụng tốt lắm, nếu Lạc tiểu thư uống hết không chừng còn giảm đi mệt mỏi nữa, khi xưa tôi cũng thường được bà nội pha nước chanh cho uống đấy, đó là lí do vì sao tôi rất ít khi bị bệnh"
Bỗng Tư Diệp nhăn mặt nghĩ:
( Sao con nhỏ này nói nhiều quá vậy?)
Rồi cô cố cười thân thiện đáp:
"Được rồi, cô đi đi"
Hiểu Nhiên nghe vậy rồi cúi đầu đi mất. Thuần Dương lên tiếng hỏi:
"Tư Diệp, anh đỡ em đến ghế phòng khách ngồi nhé"
Tư Diệp gật đầu thì anh đỡ cô đến ghế sofa ngồi, cô nhìn ly nước chanh một hồi rồi nói:
"Thuần Dương, em cảm thấy không muốn uống nước chanh cho lắm"
"Sao vậy? Người em bây giờ toàn mùi rượu, em có muốn đi tắm trước không?"
Cô gật đầu rồi đứng dậy:
"Được rồi, em nghĩ em sẽ lên phòng tắm trước, đợi em một lát em sẽ xuống ngay"
Nói xong Tư Diệp vừa đi mất thì anh liền nheo mày mang ly nước chanh vào bếp lớn giọng nói:
"Bạch Hiểu Nhiên, cô xem cô pha nước chanh kiểu gì mà Tư Diệp lại không uống? Cô muốn bị đuổi việc phải không?"
Hiểu Nhiên đang loay hoay thì quay mặt lại nhìn anh hỏi:
"Gì chứ? Cô ấy không uống sao?"
Anh bật cười thầm nghĩ
(Hừm, xem như có cớ để phạt cô rồi)
Anh lại vênh mặt nói:
"Cái này chua quá, lần sau cô tập làm lại đi"
Hiểu Nhiên cầm lấy ly nước chanh ấy rồi uống thử lẩm bẩm:
"Tôi có thấy chua đâu, sao lại..."
Rồi cô liếc mắt nhìn anh nói tiếp:
"Rõ ràng rất ngọt mà, sao lại chua được chứ? Nếu không tin thì anh uống thử đi"
Anh nhíu mày nói:
"Gì chứ? Cô định cho tôi uống đồ thừa của cô vừa uống à?"
"Nhưng tôi chỉ muốn chứng minh vị của nó thôi, rõ ràng rất ngọt mà"
Cô vừa nói vừa nheo mày ngẫm nghĩ thì anh tiếp lời:
"Tóm lại sau này cô cần quan tâm đến khẩu vị của Tư Diệp, cô ấy muốn ăn gì, thích gì thì cô phải nắm bắt thật rõ, có hiểu không?"
Cô gật đầu rồi đáp:
"Tôi hiểu rồi"
Bỗng cô sực nghĩ:
( Lần trước Lạc tiểu thư nói chỉ ăn được thức ăn mềm, lần này là không uống được đồ chua, chắc mình phải ghi nhớ thật kĩ rồi)
Rồi cô ngẩn mặt nhìn Thuần Dương thì thấy anh vẫn đứng nhìn chưa đi liền hỏi:
"Anh còn cần gì nữa sao? Sao lại chưa đi?"
Anh ngạc nhiên rồi bật ho "khụ khụ" nói tiếp:
"Tôi bị cảm, cô ra ngoài mua thuốc giúp tôi đi"
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Anh bị cảm à? Thế có sao không?"
Anh lại bật ngạc nhiên hơn
(Đây là lần đầu tiên cô ta hỏi quan tâm mình)
Rồi anh trả lời:
"Không sao, mà..."
Anh nói đến đây, mắt liếc chỗ khác e ngại nói:
"Cô biết mua đồ cho tôi không? Ý tôi là...tôi đang cần vài bộ quần áo mới nhưng không có thời gian đi mua, sẵn tiện cô ra ngoài mua thuốc rồi mua giúp tôi vài bộ"
Cô chớp mắt ngơ mặt hỏi:
"Hở? Anh vừa nói gì? Nhưng tôi có biết anh mặc đồ gì đâu? Cũng không biết size, với lại tôi thấy trong tủ quần áo của anh rất nhiều đồ rồi, sao lại còn mua nữa?"
Anh nheo mày nói:
"Cô tưởng tôi sẽ giống cô sao? Chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ chán chết được"
Rồi anh lấy thẻ ra đưa vào tay cô nói tiếp:
"Cầm lấy đi, mua bao nhiêu cũng được, đồ không vừa hay không đẹp, tôi liền phạt cô đền bù toàn bộ tiền đồ cô đã mua đấy"
Cô trố mắt nói:
"Cái gì? Nhưng tôi..."
Anh quay lưng cắt lời nói:
"Được rồi, bây giờ tôi phải lên phòng xem Tư Diệp thế nào đã, cô đi nhanh đi"
Nói xong anh đi ra ngoài mất thì cô nhìn tấm thẻ vip chưa bao giờ được cầm trên tay trong suốt 22 năm trời, rồi nhíp mắt lẩm bẩm:
"Nhưng mà...nhỡ mình mua không vừa ý anh ta, có phải lại tăng thêm thời gian trả nợ không? Mình không muốn đâu a"
Rồi cô chợt nghĩ ra một ý:
( Phải rồi, về điều này mình có thể nhờ anh Diệc Thiên giúp đỡ, chắc chắn anh ấy rất hiểu rõ các đồ hợp ý Phó Thuần Dương hay mặc, nhân cơ hội này mình cũng có thể gặp anh ấy a)
Bình luận truyện