Yêu Phải Cô Người Hầu
Chương 36
Buổi chiều trên một đoạn đường, tiếng bước chân "lộp cộp lộp cộp" cứ không ngừng vang lên. Hiểu Nhiên vừa đi vừa bắt đầu cao mày khó chịu rồi quay ra phía sau mình nhìn cậu thanh niên kia quát lớn:
"Này, sao anh cứ đi theo tôi mãi thế hả? Có tin tôi báo cảnh sát không hả?"
Anh ta dừng chân rồi nhìn cô nheo mày trả lời:
"Là vì cô không chịu nghe tôi nói đấy chứ? Tôi thật sự đang cần một người giúp đỡ"
"Giúp đỡ gì chứ? Sao tôi phải giúp anh?"
Cô nói thì anh tiếp lời:
"Lần trước ở công ty Phó Thị chẳng phải tôi đã giúp cô đỡ mất mặt trước mấy người kia rồi sao? Cô không định giúp lại tôi à?"
"Chuyện đó..."
Cô bật ngạc nhiên lẩm bẩm rồi nheo mày hỏi:
"Thế rốt cuộc anh muốn tôi giúp anh chuyện gì?"
Anh ta bật cười nhẹ đáp:
"Cũng dễ thôi, cô làm bạn gái tôi được không?"
"Cái...anh nói cái gì chứ?"
Cô bất ngờ ngạc nhiên nói lớn thì anh ta xua tay giải thích:
"Không, ý tôi là làm bạn gái giả"
Cô lại ngạc nhiên rồi hỏi:
"Bạn gái giả? Ý anh là sao? Sao anh lại muốn tôi làm bạn gái giả của anh?"
Anh ta nheo trán mình trả lời:
"À thật ra tôi muốn thử xem bạn gái cũ của tôi để xem cô ta có còn yêu tôi không thôi, tôi đã tìm từ tận sáng nay nhưng vẫn chưa có ai để vừa ý và may mắn thay thì gặp cô, chỉ cần đêm ngày mai cô cùng tôi đến quán bar một lát là được"
Cô bắt đầu thấy nghi ngờ rồi hỏi:
"Khoan đã, anh nói như vậy thì bên ngoài có khá nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi đấy, chẳng phải anh chọn tôi làm bạn gái của anh là sai quá sai rồi sao?"
Anh ta bật cười rồi giơ một xấp tiền đến tay Hiểu Nhiên tiếp lời:
"Vì tôi thấy cô khá thú vị thôi, đây là tiền công khi cô giúp tôi xong chuyện, cầm vào tay rồi thì không được trả lại đấy"
Hiểu Nhiên lúc này như bị choáng ngộp bởi số tiền ấy trên tay liền sáng mắt nghĩ:
(Nhiều tiền quá)
Nhưng đột nhiên vài giây sau cô lại bị dập tắt tham vọng mà nheo mày nói:
"Khoan đã, như vậy thì khác gì một cuộc giao dịch chứ? Tôi chỉ đồng ý giúp anh vì anh đã giúp tôi lúc ở công ty thôi"
Dứt lời cô liền trả lại xấp tiền ấy cho anh ta khiến anh ta ngạc nhiên, sau đó nói tiếp:
"Vậy đêm mai phải không? Nếu tôi giúp anh xong rồi thì tôi với anh không còn nợ gì nhau nữa, ngày mai tôi sẽ đến đây gặp anh, còn bây giờ anh không được đi theo tôi nếu không tôi sẽ không giúp anh nữa đâu"
Anh ta bất động vài giây rồi lên tiếng hỏi:
"Cô thật sự không cần tiền sao?"
Cô lắc đầu rồi kiên quyết nói:
"Không, nhận tiền rồi thì còn gì là trả ơn anh lần trước nữa, anh yên tâm ngày mai tôi sẽ ra đây tìm anh"
Nói xong cô quay lưng đi dần mất khiến anh không khỏi ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô tự hỏi:
"Không cần tiền à? Chẳng phải đây là thứ phụ nữ luôn yêu thích sao?"
...
Buổi tối, tại Phó Gia
Hiểu Nhiên vừa đứng rửa bát vừa ngẫm nghĩ:
(Thật là...sao tự dưng mình lại đồng ý chuyện giả làm bạn gái của tên kia chứ? Nhỡ đây là một trò đùa thì sao? Nhìn bộ dạng anh ta đúng là chẳng tốt lành gì thật nhưng cách nói chuyện có vẻ rất đàng hoàng không giống như mình nghĩ)
Cô đang đứng ngờ nghệch suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Mễ bước vào nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:
"Hiểu Nhiên, cô vẫn chưa rửa bát xong à?"
Hiểu Nhiên giật mình rồi gật gù đáp:
"À...ừ"
Bỗng Tiểu Mễ bước lại bật cười khúc khích nói:
"Này, cô biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Chuyện gì?"
Tiểu Mễ trả lời:
"Chủ nhân đang ngồi ở phòng khách suy nghĩ chuyện gì đó rất vui đấy, hồi sáng giờ tôi cứ thấy ngài ấy rất cao có nhưng bây giờ tâm trạng dường như thay đổi hẳn"
"Thật sao?"
Cô ngạc nhiên rồi nói tiếp:
"Chắc là anh ta vừa gặp chuyện gì đó rất vui"
Tiểu Mễ mỉm cười nhẹ hỏi:
"Chắc vậy a, mà cô chuẩn bị gì chưa?"
"Chuẩn bị gì? Cơm tối cũng đã làm xong hết rồi, còn chuẩn bị gì sao?'
Hiểu Nhiên nói một cách ngây thơ thì Tiểu Mễ che miệng bật cười tiếp lời:
"Không phải vậy, ý tôi nói là chuẩn bị cho ngày mai đấy, cô đã chuẩn bị quà gì cho chủ nhân chưa?"
Hiểu Nhiên lúc này vẫn không hiểu gì nên ngơ mặt hỏi:
"Quà? Sao tôi phải chuẩn bị quà cho anh ta chứ?"
Tiểu Mễ nháy nhẹ mắt rồi nói:
"Cô vẫn chưa biết gì sao? Ngày mai là sinh nhật của chủ nhân đấy"
"Hả?"
Cô lại ngơ ngác lần ba mà bật ngạc nhiên nói tiếp:
"Cô nói ngày mai là sinh nhật của anh ta, không phải chứ?"
Tiểu Mễ ngạc nhiên tiếp lời:
"Ơ, vậy ra cô vẫn chưa biết à? Không phải hồi chiều cô có mua một món quà mang về sao? Tôi cứ nghĩ cô mua nó tặng chủ nhân đấy"
Lúc này cô ngượng ngạo mà gãy nhẹ mặt tiếp lời:
"À cái này...không phải cho anh ta đâu, mà...cô nói ngày mai là sinh nhật anh ta chắc là được tổ chức lớn lắm nhỉ?"
Chợt Tiểu Mễ lắc nhẹ đầu đáp:
"Không đâu, sinh nhật chủ nhân mỗi năm đều rất bình thường không có mấy ai nhớ tới, mấy năm trước đều toàn do Lạc Tư Diệp tiểu thư tổ chức cho ngài ấy không đấy, nhưng 2 năm qua không có Tư Diệp tiểu thư nên chỉ có Lăng thiếu gia là ở bên ngài ấy thôi, dù sao tôi cũng rất hi vọng sinh nhật năm nay ngài ấy sẽ không cô đơn nữa"
Hiểu Nhiên vẫn cười gượng nói:
"Nhưng chẳng phải Lạc tiểu thư đang ở đây sao? Thế thì năm nay anh ta làm gì mà cô đơn nữa chứ?"
...
Cứ thế khuya đến, cô vừa nằm trên giường vừa trằn trọc suy nghĩ:
( Vậy mà mình lại không biết ngày mai là sinh nhật anh ta, mà người làm như mình thì có tư cách gì quan tâm đến sinh nhật anh ta chứ, không nghĩ nữa đi ngủ thôi)
Sau vài giây cô mở mắt bật ngồi dậy rồi chòm lấy món quà đã mua lúc chiều trên bàn cạnh giường, nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi mỉm cười ngây ngô lẩm bẩm:
"Chắc chắn ngày mai mình sẽ tặng món quà này cho anh Diệc Thiên, hi vọng anh ấy sẽ thích"
...
Sáng hôm sau, Thuần Dương ngồi ở phòng khách, anh vừa thưởng thức ly cafe vừa hướng mắt vào cuốn sách trên tay mình. Rồi lại liếc mắt nhìn Hiểu Nhiên đang đứng lau bàn trước mặt mà bất giác lên tiếng hỏi:
"Hôm qua cô đi mua gì vậy?"
Cô ngạc nhiên rồi nhìn anh trả lời:
"À, là đồ dùng cá nhân thôi mà...anh hỏi làm gì chứ?"
Anh bật ngượng rồi liếc mắt chỗ khác trả lời:
"Tôi hỏi biết không được sao, ai tin được cô lấy cớ nói ra ngoài mua đồ nhưng thật ra là âm thầm trốn việc ra khỏi nhà chứ"
Nghe vậy cô liền nheo mày khó chịu dần nói:
"Ai mà trốn việc chứ, anh nghĩ tôi là người như thế à?"
Anh tiếp lời:
"Cô không phải thì thôi, làm gì phản ứng quá vậy?"
Rồi anh bật đứng dậy nói tiếp:
"Mà tôi muốn nhắc cô chuyện này, tối nay toàn bộ người hầu trong nhà đều được nghỉ làm nên cô cũng có thể làm gì tùy thích"
Cô ngạc nhiên rồi bật cười mừng hỏi:
"Thật sao?"
(May quá, thế tối nay khỏi phải mắc công xin anh ta ra ngoài, vì mình đã hứa với tên kia là sẽ giúp anh ta làm bạn gái giả cho anh ta rồi mà)
Lúc này anh để ý sự vui mừng của cô liền hỏi:
"Cô có chuyện gì vui sao?"
Cô xua tay đáp:
"À không, làm gì có"
Rồi anh miễn cưỡng ngập ngừng tiếp lời:
"Tối nay...Diệc Thiên cũng đến"
Cô nghe vậy liền vui mừng hưng phấn hỏi:
"Vậy mấy giờ anh ấy đến vậy?"
Anh nheo mày rồi quay lưng trả lời:
"Mấy giờ thì ai nào biết, quan trọng là tối nay cậu ta cũng sẽ đến nên cô làm gì thì làm đi"
Vừa dứt lời anh liền bước chân thẳng thừng đi mất khiến cô lẩm bẩm tự hỏi:
"Mà sao anh ta nói vậy với mình làm gì nhỉ?"
Phía bên kia, anh vừa đi vừa khó chịu nheo mày nghĩ:
(Mình biết ngay cô ta sẽ vui khi nhắc đến Diệc Thiên mà, đúng là tức chết đi được, đồ não cá vàng, thế thì tối nay còn lâu tôi mới cho tên Diệc Thiên bước vào đây nửa bước)
"Này, sao anh cứ đi theo tôi mãi thế hả? Có tin tôi báo cảnh sát không hả?"
Anh ta dừng chân rồi nhìn cô nheo mày trả lời:
"Là vì cô không chịu nghe tôi nói đấy chứ? Tôi thật sự đang cần một người giúp đỡ"
"Giúp đỡ gì chứ? Sao tôi phải giúp anh?"
Cô nói thì anh tiếp lời:
"Lần trước ở công ty Phó Thị chẳng phải tôi đã giúp cô đỡ mất mặt trước mấy người kia rồi sao? Cô không định giúp lại tôi à?"
"Chuyện đó..."
Cô bật ngạc nhiên lẩm bẩm rồi nheo mày hỏi:
"Thế rốt cuộc anh muốn tôi giúp anh chuyện gì?"
Anh ta bật cười nhẹ đáp:
"Cũng dễ thôi, cô làm bạn gái tôi được không?"
"Cái...anh nói cái gì chứ?"
Cô bất ngờ ngạc nhiên nói lớn thì anh ta xua tay giải thích:
"Không, ý tôi là làm bạn gái giả"
Cô lại ngạc nhiên rồi hỏi:
"Bạn gái giả? Ý anh là sao? Sao anh lại muốn tôi làm bạn gái giả của anh?"
Anh ta nheo trán mình trả lời:
"À thật ra tôi muốn thử xem bạn gái cũ của tôi để xem cô ta có còn yêu tôi không thôi, tôi đã tìm từ tận sáng nay nhưng vẫn chưa có ai để vừa ý và may mắn thay thì gặp cô, chỉ cần đêm ngày mai cô cùng tôi đến quán bar một lát là được"
Cô bắt đầu thấy nghi ngờ rồi hỏi:
"Khoan đã, anh nói như vậy thì bên ngoài có khá nhiều cô gái xinh đẹp hơn tôi đấy, chẳng phải anh chọn tôi làm bạn gái của anh là sai quá sai rồi sao?"
Anh ta bật cười rồi giơ một xấp tiền đến tay Hiểu Nhiên tiếp lời:
"Vì tôi thấy cô khá thú vị thôi, đây là tiền công khi cô giúp tôi xong chuyện, cầm vào tay rồi thì không được trả lại đấy"
Hiểu Nhiên lúc này như bị choáng ngộp bởi số tiền ấy trên tay liền sáng mắt nghĩ:
(Nhiều tiền quá)
Nhưng đột nhiên vài giây sau cô lại bị dập tắt tham vọng mà nheo mày nói:
"Khoan đã, như vậy thì khác gì một cuộc giao dịch chứ? Tôi chỉ đồng ý giúp anh vì anh đã giúp tôi lúc ở công ty thôi"
Dứt lời cô liền trả lại xấp tiền ấy cho anh ta khiến anh ta ngạc nhiên, sau đó nói tiếp:
"Vậy đêm mai phải không? Nếu tôi giúp anh xong rồi thì tôi với anh không còn nợ gì nhau nữa, ngày mai tôi sẽ đến đây gặp anh, còn bây giờ anh không được đi theo tôi nếu không tôi sẽ không giúp anh nữa đâu"
Anh ta bất động vài giây rồi lên tiếng hỏi:
"Cô thật sự không cần tiền sao?"
Cô lắc đầu rồi kiên quyết nói:
"Không, nhận tiền rồi thì còn gì là trả ơn anh lần trước nữa, anh yên tâm ngày mai tôi sẽ ra đây tìm anh"
Nói xong cô quay lưng đi dần mất khiến anh không khỏi ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô tự hỏi:
"Không cần tiền à? Chẳng phải đây là thứ phụ nữ luôn yêu thích sao?"
...
Buổi tối, tại Phó Gia
Hiểu Nhiên vừa đứng rửa bát vừa ngẫm nghĩ:
(Thật là...sao tự dưng mình lại đồng ý chuyện giả làm bạn gái của tên kia chứ? Nhỡ đây là một trò đùa thì sao? Nhìn bộ dạng anh ta đúng là chẳng tốt lành gì thật nhưng cách nói chuyện có vẻ rất đàng hoàng không giống như mình nghĩ)
Cô đang đứng ngờ nghệch suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Mễ bước vào nhìn cô rồi lên tiếng hỏi:
"Hiểu Nhiên, cô vẫn chưa rửa bát xong à?"
Hiểu Nhiên giật mình rồi gật gù đáp:
"À...ừ"
Bỗng Tiểu Mễ bước lại bật cười khúc khích nói:
"Này, cô biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Chuyện gì?"
Tiểu Mễ trả lời:
"Chủ nhân đang ngồi ở phòng khách suy nghĩ chuyện gì đó rất vui đấy, hồi sáng giờ tôi cứ thấy ngài ấy rất cao có nhưng bây giờ tâm trạng dường như thay đổi hẳn"
"Thật sao?"
Cô ngạc nhiên rồi nói tiếp:
"Chắc là anh ta vừa gặp chuyện gì đó rất vui"
Tiểu Mễ mỉm cười nhẹ hỏi:
"Chắc vậy a, mà cô chuẩn bị gì chưa?"
"Chuẩn bị gì? Cơm tối cũng đã làm xong hết rồi, còn chuẩn bị gì sao?'
Hiểu Nhiên nói một cách ngây thơ thì Tiểu Mễ che miệng bật cười tiếp lời:
"Không phải vậy, ý tôi nói là chuẩn bị cho ngày mai đấy, cô đã chuẩn bị quà gì cho chủ nhân chưa?"
Hiểu Nhiên lúc này vẫn không hiểu gì nên ngơ mặt hỏi:
"Quà? Sao tôi phải chuẩn bị quà cho anh ta chứ?"
Tiểu Mễ nháy nhẹ mắt rồi nói:
"Cô vẫn chưa biết gì sao? Ngày mai là sinh nhật của chủ nhân đấy"
"Hả?"
Cô lại ngơ ngác lần ba mà bật ngạc nhiên nói tiếp:
"Cô nói ngày mai là sinh nhật của anh ta, không phải chứ?"
Tiểu Mễ ngạc nhiên tiếp lời:
"Ơ, vậy ra cô vẫn chưa biết à? Không phải hồi chiều cô có mua một món quà mang về sao? Tôi cứ nghĩ cô mua nó tặng chủ nhân đấy"
Lúc này cô ngượng ngạo mà gãy nhẹ mặt tiếp lời:
"À cái này...không phải cho anh ta đâu, mà...cô nói ngày mai là sinh nhật anh ta chắc là được tổ chức lớn lắm nhỉ?"
Chợt Tiểu Mễ lắc nhẹ đầu đáp:
"Không đâu, sinh nhật chủ nhân mỗi năm đều rất bình thường không có mấy ai nhớ tới, mấy năm trước đều toàn do Lạc Tư Diệp tiểu thư tổ chức cho ngài ấy không đấy, nhưng 2 năm qua không có Tư Diệp tiểu thư nên chỉ có Lăng thiếu gia là ở bên ngài ấy thôi, dù sao tôi cũng rất hi vọng sinh nhật năm nay ngài ấy sẽ không cô đơn nữa"
Hiểu Nhiên vẫn cười gượng nói:
"Nhưng chẳng phải Lạc tiểu thư đang ở đây sao? Thế thì năm nay anh ta làm gì mà cô đơn nữa chứ?"
...
Cứ thế khuya đến, cô vừa nằm trên giường vừa trằn trọc suy nghĩ:
( Vậy mà mình lại không biết ngày mai là sinh nhật anh ta, mà người làm như mình thì có tư cách gì quan tâm đến sinh nhật anh ta chứ, không nghĩ nữa đi ngủ thôi)
Sau vài giây cô mở mắt bật ngồi dậy rồi chòm lấy món quà đã mua lúc chiều trên bàn cạnh giường, nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi mỉm cười ngây ngô lẩm bẩm:
"Chắc chắn ngày mai mình sẽ tặng món quà này cho anh Diệc Thiên, hi vọng anh ấy sẽ thích"
...
Sáng hôm sau, Thuần Dương ngồi ở phòng khách, anh vừa thưởng thức ly cafe vừa hướng mắt vào cuốn sách trên tay mình. Rồi lại liếc mắt nhìn Hiểu Nhiên đang đứng lau bàn trước mặt mà bất giác lên tiếng hỏi:
"Hôm qua cô đi mua gì vậy?"
Cô ngạc nhiên rồi nhìn anh trả lời:
"À, là đồ dùng cá nhân thôi mà...anh hỏi làm gì chứ?"
Anh bật ngượng rồi liếc mắt chỗ khác trả lời:
"Tôi hỏi biết không được sao, ai tin được cô lấy cớ nói ra ngoài mua đồ nhưng thật ra là âm thầm trốn việc ra khỏi nhà chứ"
Nghe vậy cô liền nheo mày khó chịu dần nói:
"Ai mà trốn việc chứ, anh nghĩ tôi là người như thế à?"
Anh tiếp lời:
"Cô không phải thì thôi, làm gì phản ứng quá vậy?"
Rồi anh bật đứng dậy nói tiếp:
"Mà tôi muốn nhắc cô chuyện này, tối nay toàn bộ người hầu trong nhà đều được nghỉ làm nên cô cũng có thể làm gì tùy thích"
Cô ngạc nhiên rồi bật cười mừng hỏi:
"Thật sao?"
(May quá, thế tối nay khỏi phải mắc công xin anh ta ra ngoài, vì mình đã hứa với tên kia là sẽ giúp anh ta làm bạn gái giả cho anh ta rồi mà)
Lúc này anh để ý sự vui mừng của cô liền hỏi:
"Cô có chuyện gì vui sao?"
Cô xua tay đáp:
"À không, làm gì có"
Rồi anh miễn cưỡng ngập ngừng tiếp lời:
"Tối nay...Diệc Thiên cũng đến"
Cô nghe vậy liền vui mừng hưng phấn hỏi:
"Vậy mấy giờ anh ấy đến vậy?"
Anh nheo mày rồi quay lưng trả lời:
"Mấy giờ thì ai nào biết, quan trọng là tối nay cậu ta cũng sẽ đến nên cô làm gì thì làm đi"
Vừa dứt lời anh liền bước chân thẳng thừng đi mất khiến cô lẩm bẩm tự hỏi:
"Mà sao anh ta nói vậy với mình làm gì nhỉ?"
Phía bên kia, anh vừa đi vừa khó chịu nheo mày nghĩ:
(Mình biết ngay cô ta sẽ vui khi nhắc đến Diệc Thiên mà, đúng là tức chết đi được, đồ não cá vàng, thế thì tối nay còn lâu tôi mới cho tên Diệc Thiên bước vào đây nửa bước)
Bình luận truyện