Yêu Phải Một Con Mèo
Chương 8
Trà nói trước cho mọi người khỏi bị vỡ mộng hình tượng của Phong ca nha: Hắn là cầm thú đội lốt người đó =)))) đừng bị hắn lừa:-j Còn nữa, đừng ai khó chịu đập bàn đập ghế hay xé thứ gì đó vì cái tật cứng đầu của mèo con đó, uổng lắm:)) với lại, may là lúc đầu Trà ko kê rõ con mèo này là loại thụ gì, may mắn thật =)))) đừng tưởng bạn là ngây thơ dương quan thụ gì gì gì nha, no, no, DỤ đó, DỤ đó =))))))))) Đừng vội tưởng là ngược, hồng lẹt, tim bay phấp phới luôn:”
> chủ yếu là do bé thụ tâm lý có chút vặn vẹo thôi >”
< Cuối cùng là: CÓ H ĐÓ *hảo thẹn thùng a* =))))))))))) Ngồi bên quầy bar, Lăng Hải Phong nói phải lái xe nên không thể uống rượu. Hiệp Miêu khuyên bảo một phen mới làm anh gọi một ly rượu cực kì nhẹ. Âm nhạc trong quán bar du dương, nhẹ nhàng, Lăng Hải Phong nghe, cảm giác mọi mệt mỏi ưu phiền trong suốt một ngày làm việc đều tan biến. “Không khí nơi này quả thật không tồi, phải không?”
Hiệp Miêu tiến đến bên tai Lăng Hải Phong hỏi, hơi thở của cậu phả vào tai Lăng Hải Phong làm cho anh cảm giác được một hồi tê dại, anh vội vàng nghiêng đầu một chút để né ra. “Em thường đến đây sao?”
“Cũng không phải, ngẫu nhiên đến ngồi một chút thôi. Nơi này là đồng nghiệp trước kia của em giới thiệu.”
Nương vào ánh đèn trong quán bar, Lăng Hải Phong phát hiện xung quanh có người bắt đầu chú ý đến mình và Hiệp Miêu, khuôn mặt tuấn tú của Hiệp Miêu dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến Lăng Hải Phong thất thần. Uống qua vài ly cocktails, Hiệp Miêu bắt đầu ngà ngà say, cậu đứng lên đi toilet, ngay lúc cậu đi ngang qua một bàn, Lăng Hải Phong thấy có người đưa tay ra sờ lấy eo Hiệp Miêu. Ở góc độ này có thể nhìn ra được đối phương là cố ý vươn tay ra, nhưng đèn quá mờ, nhìn không rõ lắm là có phải thực sự đụng chạm hay không. Trong lòng Lăng Hải Phong xẹt qua một cảm giác tức giận. Hiệp Miêu như bây giờ, hoặc là nói, thân phận độc thân hiện tại của Hiệp Miêu, bất luận kẻ nào nếu muốn….. đều có thể ôm cậu đi! Sẽ sao? Có người nào đó không? Lăng Hải Phong nghĩ, được một lát lại lung tung cả lên, anh rõ ràng muốn đem con mèo thích giận dỗi này về nhà, lại cố ý đẩy cậu ra xa, lựa chọn như vậy là đúng hay sai đây? Lăng Hải Phong do dự. Hiệp Miêu đã trở lại, tựa vào quầy bar, dùng tay chống dầu, hì hì cười. “Em uống nhiều quá rồi.”
“Tửu lượng của em rất tốt, ngẫu nhiên trong công ty chỉ là xã giao mà thôi, em không dễ say vậy đâu.”
Hiệp Miêu cười tủm tỉm nói, vừa nói vừa chậm rãi tựa vào vai Lăng Hải Phong, tóc cọ lên cổ Lăng Hải Phong. Đây là một động tác làm nũng mà Lăng Hải Phong rất quen thuộc của Hiệp Miêu, cậu luôn giống như một con mèo tựa vào vai Lăng Hải Phong, sau đó dùng tóc cọ lung tung vào cổ anh, tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Hiệp Miêu như vậy là Lăng Hải Phong không thể nào chống cự được nhất, nghe được Hiệp Miêu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lăng Hải Phong liền dìu cậu rời khỏi quán bar. Xe đậu dưới tòa nhà Hiệp Miêu thuê, mở ra đôi mắt nhập nhèm, Hiệp Miêu nhìn nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu: “Em không muốn……”
“Anh đưa em lên nhà.”
“Em không muốn về nhà, em không muốn…..”
“Đừng náo loạn nữa, nhìn em kìa, say đến nỗi mắt còn không mở nổi nữa, sau khi về nhà phải uống nước, có nước ép tao thì uống thêm một chút, coi chừng sẽ bị đau đầu khi tỉnh lại đó.”
Lăng Hải Phong thân thiết dặn dò. “Em không về nhà……”
Hiệp Miêu dựa lại, ôm cổ Lăng Hải Phong. Muốn buông ra nhưng Lăng Hải Phong lại đẩy không được,”
Em đừng náo loạn.”
Ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu liếm liếm môi: “Em muốn…đi nhà thầy, được không?”
Lăng Hải Phong trầm mặc. “Không được à……”
trên mặt Hiệp Miêu lộ ra thần sắc thất vọng, sau đó liền lắc lư thân mình, “Muốn đi, muốn đi nhà anh…..”
“Em đừng như vậy……”
lời cực tuyệt của Lăng Hải Phong nghe ra vô cùng vô lực, giọng nói quyến rũ lúc này ngược lại càng như lời mời gọi. “Cho em đi đi……”
Nghĩ nghĩ, Lăng Hải Phong một lần nữa khởi động xe. Đỡ Hiệp Miêu vào cửa, Lăng Hải Phong để cậu nằm trên sô pha nghĩ ngơi, tự mình đến hòng bếp rót nước, pha chút trà, đợi anh bưng được trà nước ra ngoài lại phát hiện trong phòng khách không có ai. Sao rồi, Hiệp Miêu đi rồi sao? Cậu đi không nói lời nào? Trái tim Lăng Hải Phong lập tức nhói đau. Rốt cuộc là cậu có ý gì? Đừa giỡn mình như vậy, để trái tim mình bị cậu ấy cầm đi, thực vui vẻ sao? Tại sao chứ? Cười giễu bản thân thật ngốc, Lăng Hải Phong buông ly trà xuống, ngã ngồi trên sô pha. Lại nghe thấy bên trong phòng có chút động tĩnh lạ, Lăng Hải Phong đi sang nhìn thử, rõ ràng phát hiện ra Hiệp Miêu đang nằm trên giường mình, y chang một con mèo lăn qua lăn lại, dường như là đang chơi đùa gì đó, Lăng Hải Phong thở ra nhẹ nhõm, lại không khỏi cảm thấy mình quả là uổng công đi suy diễn nhiều. Anh mang trà vào phòng ngủ, đỡ Hiệp Miêu ngồi dậy uống: “Sao em lại chạy vào đây, đau đầu không? Dậy, uống chút trà nào.”
Nắm lấy tay Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu uống hết ly trà, sau đó lại ngã xuống: “Giường của anh rất êm, gối nằm cũng thật thoải mái…..”
“Cỏ phải muốn ngủ rồi không? Anh đỡ em đến phòng dành cho khách.”
Lăng Hải Phong cúi người, muốn nâng Hiệp Miêu dậy. Hiệp Miêu ôm chặt gối ôm không buông: “Không muốn, không muốn…..”
“Em đừng quậy nữa, đến phòng khách đi.”
“Không đi, không đi.”
Nhìn nhìn Hiệp Miêu ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, Lăng Hải Phong bất đắc dĩ đứng dậy:”
Vậy được rồi! Em cứ ngủ ở đây đi, anh đến phòng khách.”
Đưa tay giữ chặt Lăng Hải Phong đang muốn đi, Hiệp Miêu lộ ra nụ cười làm nũng nhìn anh, kéo kéo tay áo Lăng Hải Phong: “Đừng, đừng bỏ lại em một mình……”
“Ngoan, đừng quậy.”
Lăng Hải Phong giơ tay gỡ ra bàn tay Hiệp Miêu lại bị cậu nắm chặt không buông. Hiệp Miêu từ trên giường ngồi dậy, vươn tay ôm lấy vai Lăng Hải Phong, chậm rãi ghé vào người anh, hai mắt to tròn ươn ướt chớp chớp nhìn, khiến Lăng Hải Phong sững sờ “Em……”
Ôm chặt Lăng Hải Phong, cảm nhận lấy hơi thở của anh, nhiệt độ trên người anh, khiến Hiệp Miêu cảm thấy an tâm, cậu không muốn rời khỏi người trước mặt này, người này không mang theo bất kì tạp niệm hay điều kiện gì mà thích cậu, chỉ nghĩ đến vậy, Hiệp Miêu cảm thấy mũi mình có chút cay cay. “Thầy à……”
“Anh đã không còn là thầy của em lâu rồi, không cần phải gọi anh như vậy nữa”
yết hầu Lăng Hải Phong chuyển động, âm thanh phát ra có chút ám ách. “Anh là, anh vẫn là, đừng bỏ lại em, đừng mặc kệ em, đừng, đừng có không cần em……”
“Hiệp Miêu, buông tay ra.”
Hiệp Miêu ở trong lòng Lăng Hải Phong cọ xát tới lui như mèo: “Không, không buông, không buông.”
“A miêu……”
kêu ra nhũ danh của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong cầm lại bàn tay đang trên tay mình, muốn đẩy Hiệp Miêu ra. Hiệp Miêu quay sang, đem môi dán lên môi Lăng Hải Phong. Xúc cảm của đôi môi mềm mại thật tốt, mang theo một chút vị rượu, không khỏi khiến Lăng Hải Phong say mê không rời, ban đầu chỉ là ma sát một chút, chậm rãi lại biến thành cắn hút nhau, môi liền tự động tách ra, đầu lười quấn quanh một chỗ. Nuốt xuống nước bọt trong miệng không biết là của ai, Hiệp Miêu liếm liếm môi, mắt to nhìn Lăng Hải Phong, sau đó tự mình cởi đi nút áo sơ mi của bản thân. Nhìn thấy người trước mặt dần hiển lộ ra làn da mật ong, hô hấp Lăng Hải Phong bắt đầu nặng nề, anh có chút bối rối, nhưng mục tiêu trong lòng lại rất rõ ràng, anh, muốn người trước mắt này. Trong bất tri bất giác, hai người bắt đầu cởi quần áo của nhau, chỉ chốc lát, giữa cả hai đã không còn gì cản trở, Hiệp Miêu mang theo một chút ngượng ngừng vùi vào lòng Lăng Hải Phong, vươn đầu lưỡi liếm lấy cổ anh. Lăng Hải Phong cảm giác nhột, hơi hơi giật mình: “Đừng như vậy, em là quỷ hút máu sao?”
“Em thích như vậy……”
Hiệp Miêu thì thầm. Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu đặt dưới thân, không ngừng hôn lên da thịt cậu, từ bả vai chậm rãi hôn đến bụng, cảm giác không biết là tê hay là nhột khiến Hiệp Miêu không ngừng vặn vẹo thân thể, dừng như muốn trốn tránh lại dường như muốn nhiều hơn. Ở đùi trong của Hiệp Miêu hôn một hồi, lưu lại ấn ký của riêng mình xong, Lăng Hải Phong tách hai chân Hiệp Miêu ra, nâng thắt lưng tinh tế của cậu lên. Hiệp Miêu trong mê loạn cảm giác được có cái gì đó, hơi hơi mở to mắt nhìn chăm chú vào Lăng Hải Phong. “Em hỏi anh một chuyện……”
vặn vẹo thân thể, Hiệp Miêu chống cự lại động tác của Lăng Hải Phong, trong lúc thở dốc hỏi ra một câu. “Chuyện gì?”
Lăng Hải Phong đã sắp không dừng được động tác, anh có chút vội vàng ôm lấy Hiệp Miêu, ách thanh hỏi. “Giường của anh…cỏ người nào từng ngủ qua chưa, trước em, có không?”
“Không có.”
“Anh không được gạt em, nói thật đó, có không? Chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, anh lại là giám đốc của BASA, người yêu thương nhung nhớ anh nhất định không ít, có hay không? “ “Không có.”
Hiệp Miêu ”
uh ”
một tiếng, liền không chống cự nữa, mở rộng thân thể, nương theo cơ hội cậu thả lỏng, Lăng Hải Phong một hơi tiến vào. ”
A!”
đau đớn vượt quá tưởng tượng làm cho Hiệp Miêu thét chói tai, cậu cau mày giãy dụa,”
Đau, đau quá……”
Vuốt ve thân thể Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong an ủi: “Ngoan, đừng lộn xộn, ngoan một chút.”
“Đau! Đau a!”
cảm giác được nơi nào đó trên thân thể dường như đã bị xé rách, đau đớn bén nhọn làm cho Hiệp Miêu nhăn mặt, tay nắm chặt lấy grap giường. Đỡ lấy thắt lưng của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong dừng lại động tác ra vào, cúi xuống hôn vào má Hiệp Miêu: “Một chút nữa thì tốt rồi, một chút nữa sẽ không đa……”
“Sao có thể như vậy? Đau……”
Hiệp Miêu lắc đầu, mái tóc màu trà tán loạn trên gối. Lăng Hải Phong tận lực nhẹ nhàng ra vào, nhưng cảm giác được gắt gao bao trụ quả thật là quá sức mỹ diệu, không qua bao lâu, lý trí của anh đã bị dục vọng hoàn toàn chiếm lĩnh, anh bắt đầu cuồng dã đĩnh nhập, lần sau dùng sức hơn so với lần trước, Hiệp Miêu thống khổi nhíu mày, phát ra tiếng thở dốc nhỏ vụn. Cả người Hiệp Miêu gần như đều ôm lấy Lăng Hải Phong, theo lực ra vào của anh mà bị đưa đẩy không ngừng, chỗ bị tiến vào kia lại vừa nóng vừa đau, mà trong cái đau đó lại có có chút cảm giác tê dại không thể nào hình dung, mỗi khi ** của Lăng Hải Phong đụng chạm đến nơi nào đó, một loại khoái cảm khiến người ta mê muội lại dâng lên. Hỗn hợp nhiều lại cảm giác hòa quyện cùng một chỗ khiến Hiệp Miêu không biết là muốn giãy dụa dừng lại hay là muốn Lăng Hải Phong động nhiều hơn một chút. Cũng không biết là luật động bao lâu, Hiệp Miêu cảm giác được Lăng Hải Phong nắm chặt tay cậu càng thêm dùng sức, tiếp theo cậu cảm giác được một trận nhiệt lưu tràn vào thân thể, Hiệp Miêu không khỏi thốt lên: “A a……”
Cảm giác thư thái, Lăng Hải Phong nằm trên người Hiệp Miêu, một lát sau anh mới dời đi thân thế, sau đó ôm Hiệp Miêu còn đang không ngừng thở dóc vào lòng, mạnh mẽ hôn lấy cậu. Hiệp Miêu ôm lấy bả vai Lăng Hải Phong, thái dương tựa vào ngực Lăng Hải Phong. Trừ bỏ cảm giác tê dại cùng đau đớn, cậu còn có một loại cảm giác được giải thoát. Hai thân thể đầy mồ hôi ôm lấy nhau. Một lát sau Hiệp Miêu lại bị kéo qua, nằm úp sấp trên giường, Lăng Hải Phong từ phía sau ôm lấy cậu, những nụ hôn nhỏ vụn từ cổ bắt đầu kéo xuống, sau đó là hôn lấy toàn bộ tấm lưng cậu. Thân thể Hiệp Miêu chậm rãi bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác được người khác ôm, cậu nhắm hai mắt. Bàn tay Lăng Hải Phong trượt khắp trên người Hiệp Miêu, mỗi một tấc da thịt đều được anh phủ lấy, xúc cảm nơi ngón tay dần rơi xuống nơi mẫn cảm. Hiệp Miêu cảm thấy ngượng ngùng, muốn trốn tránh, cậu bị ôm thật chặt không thể nhúc nhích chút nào, đành phải tùy ý Lăng Hải Phong **. Ôm nhau ** như vậy một hồi lâu, Hiệp Miêu cảm giác được có vật gì đó cứng rắn đặt ở đùi trong của mình, cậu muốn xoay người qua, lại bị Lăng Hải Phong đè lại. “A uhm…… từ bỏ……”
Hiệp Miêu mềm mại cầu xin. Lăng Hải Phong không nói gì, kề sát môi hôn lấy lỗ tai Hiệp Miêu, nơi mẫn cảm bị hôn lấy, Hiệp Miêu chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng sống lưng cậu, thân thể bắt đầu run rẩy. “Xem đấy, có cảm giác rồi……”
Lăng Hải Phong nói nhẹ bên tai Hiệp Miêu. “Uh……”
“Để cho anh ôm em lần nữa.”
nói như vậy, tay Lăng Hải Phong xẹt qua lưng Hiệp Miêu lưng, nâng thắt lưng cậu lên, đầu ngón tay ngay tại cửa vào đỏ ưng kia thăm dò một chút, sau đó liền một hơi đẩy vào. “Uhm a……”
Hiệp Miêu phát ra tiếng rên rỉ giống như một con mèo. ** nóng hổi bị gắt gao vây lấy, cảm giác như lên thiên đường khiến Lăng Hải Phong say mê không thôi, có chút lâng lâng, ý thức tựa hồ đều bắt đầu mông lung, anh nửa khép mắt, mạnh mẽ luật động. Hiệp Miêu nức nở ôm chặt gối ôm trong lòng, thân thể thừa nhận từng trận đánh sâu của Lăng Hải Phong, bồng bềnh như đang ở trong sóng biển, một chốc lại bị hất cao lên đầu ngọn sóng, chốc khác lại như bị cuốn vào đáy biển sâu thăm thẳm, ngay cả hô hấp cũng gần như không còn là của mình nữa, đến cuối cùng, Hiệp Miêu chỉ có thể nhắm mặt lại, mặc cho Lăng Hải Phong muốn làm gì thì làm. Lại không biết qua bao lâu, Hiệp Miêu cảm giác được Lăng Hải Phong phía sau lưng rốt cuộc cũng buông cậu ra, sức nặng trên cơ thể biến mất, Hiệp Miêu thở ra một hơi, vừa định thả lỏng, một bàn tay lại đưa tới, cầm lấy ** nửa ngẩng đàu giữa hai chân cậu, cao thấp vuốt ve, khoái cảm rất nhanh dâng đến, Hiệp Miêu theo bản năng cong lưng. Cắn cắn lỗ tai Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, anh vừa rồi chỉ lo chính mình……”
lúc này Hiệp Miêu đã nói không ra hơi, ở trong lòng Lăng Hải Phong vặn vẹo không ngừng. Đầu ngón tay linh hoạt giống như mang theo ma lượt, caao thấp trượt lên xuống, châm lên dục hỏa trong cơ thể, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, khiến cho Hiệp Miêu quên đi đau đớn trên thân thê,r hãm vào thật sâu, thân mình Hiệp Miêu chấn động, phóng ra trên tay Lăng Hải Phong. “Ưh……”
một tiếng, Hiệp Miêu dùng sức ôm lấy gối ôm trong lòng, vùi mặt vào. Nửa nằm nửa tựa vào người Hiệp Miêu, tay Lăng Hải Phong vuốt ve lên xuống lưng Hiệp Miêu, giống như đang massage, anh muốn cho Hiệp Miêu vừa rổi luôn ẩn nhẫn thả lỏng. Nằm sấp một hồi, Hiệp Miêu chậm rãi trở mình, bộ phận bị xâm nhập lại đau điếng lên, Hiệp Miêu không khỏi nhăn mặt, cậu cảm giác được nơi đó có cái gì đang chảy ra, là thứ Lăng Hải Phong để lại trong cơ thể cậu, nhất định còn có máu. Nghĩ đến Lăng Hải Phong nhất định thật thỏa mãn, nhìn biểu tình của anh thì biết, Hiệp Miêu thấy cậu lại bị đau như vậy, cảm giác thật không công bằng. Khi Lăng Hải Phong tới gần, muốn hôn Hiệp Miêu, cậu lại đẩy mạnh Lăng Hải Phong ra. “Sao vậy?”
Lăng Hải Phong thực kinh ngạc. Vừa mới vừa thân thiết xong, anh đang muốn đối xủa dịu dàng, ôn tồn với Hiệp Miêu, phát hiện sắc mặt Hiệp Miêu không tốt, Lăng Hải Phong lập tức hỏi. Hiệp Miêu liền hít hít mũi, sau đó thôi Lăng Hải Phong một cái: “Đều làm xong rồi, anh còn quấn lấy làm gì nữa?”
Vừa nghe những lời này, Lăng Hải Phong sửng sốt. “Tôi muốn về.”
Hiệp Miêu nói xong liền xoay người yếu ớt xuống giường, chỗ bí ẩn truyền đến từng trận đau đơn làm cho động tác của cậu tạm dừng một chút, sau đó cậu lại chống tay ngồi dậy. Lăng Hải Phong khoác lên vai Hiệp Miêu: “Đừng…… em sao vậy?”
một lòng nghĩ đến Hiệp Miêu sẽ ở lại qua đêm, Lăng Hải Phong thập phần không hiểu. “Thượng cũng thượng rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Hiệp Miêu gạt bỏ tay Lăng Hải Phong. Biết mèo con này hay bộc phát tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng tại thời điểm có chút đặc biệt như bây giờ, cậu sao lại cũng như vậy? Lăng Hải Phong hoang mang nói: “Hiệp Miêu, ngoan, đừng nháo.”
“Tôi muốn về.”
Hiệp Miêu nói xong, cúi người nhặt lên áo sơ mi rơi trên đất khoác vào người, ssau đó đi mặc quần. Lăng Hải Phong nhất thời thật không biết phải làm thế nào mới tốt. Cảm giác được thứ trong cơ thể đang chảy ra thấm vào quần, loại cảm giác chất lỏng chảy ra này, dấp dính khiến Hiệp Miêu nhăn mặt, cậu cực lực che dấu biển tình, không cho Lăng Hải Phong nhìn đến. Cố gắng chống cự, vội vàng mặc quần áo, Hiệp Miêu lung lay đi về phía cửa phòng ngủ, Lăng Hải Phong mặc thêm quần áo đuổi theo: “A miêu……”
Hiệp Miêu tách ra tay Lăng Hải Phong, sau đó từng bước một đi về phía cửa nhà. ”
A Miêu, đừng như vậy, em rốt cuộc làm sao vậy?”
Lăng Hải Phong lo lắng đi theo sau Hiệp Miêu. ”
Tôi muốn về.”
“Anh không cho em về, em ở lại.”
Hiệp Miêu quay đầu lại: “Tôi không muốn, đừng tưởng rằng anh là cấp trên thì có thể ra lệnh cho tôi, hiện tại là thời gian cá nhân.”
“Đương nhiên là thời gian cá nhân, anh không có ra lệnh cho em, chỉ là…..”
“Chẳng qua là lên giường với anh thôi, yên tâm, không có ý muốn anh phải đối xử thế nào với tôi đâu, làm cũng đã làm rồi, tôi đương nhiên phải về”
Hiệp Miêu nói xong, mở cửa đi ra ngoài, để lại mình Lăng Hải Phong hoang mang không hiểu vì sao. Đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, Hiệp Miêu đau đến gập người, sau đó chậm rãi ngồi xuống sàn. Cậu không ngờ rằng chỗ bị thương lại đau như vậy, có thể đi được ra đến đây là là cố gắng lớn nhất rồi, trong lòng cảm thấy ủy khuất cực kì, cậu gục đầu xuống. Thang máy tới tầng dưới cùng, Hiệp Miêu chậm chạp rời khỏi thang máy, đi chưa được mấy bước cậu lại cúi gập người, cuối cùng là quỳ rạp xuống đất. Thật sự rất đau lòng, nghĩ đến Lăng Hải Phong một chút cũng không nhẹ tay. Hiệp Miêu cảm thấy tức giận. Hơi lạnh từ sàn đá cẩm thạch thấm vào người, Hiệp Miêu run run một chút, cậu đột nhiên rất muốn khóc, rất chán ghét, vì sao Lăng Hải Phong lại không ở đây, anh vì sao lại không đuổi theo, chẳng lẽ không hề chú ý đến nét mặt trắng bệch vì đau đớn của cậu sao? Nếu hiện tại Lăng Hải Phong có thể ở bên cạnh, Hiệp Miêu quyết định không bao giờ giận dỗi anh nữa, nhất đính sẽ ngoan ngoãn nghe lời. “Ting”
một tiếng, lại có một thang máy xuống tầng dưới này, Hiệp Miêu kinh hoảng lại có chút chờ mong, hiện tại bộ dạng quần áo không chỉnh tề của cậu thế này nếu như bị người nào đó ở khu này nhìn thấy thì còn mặt mũi gì nữa. Cậu muốn đứng lên nhưng chân lại như nhũn ra, thân mình cũng không có sức, cố gắng vài lẫn vẫn không đứng dậy nổi. Một chiếc chăn lông choàng lại, bao lấy vai Hiệp Miêu, cảm giác ấm áp làm cho Hiệp Miêu muốn khóc, sau đó là một âm thanh quyến rũ quen thuộc vang lên sau tai: “Em đó, còn muốn giận dỗi đến khi nào đây? Tại sao không muốn chứ hả?”
“Em…em mới không thèm không cam tâm.”
Hiệp Miêu bắt đầu nghẹn ngào. Lăng Hải Phong đưa tay ôm lấy Hiệp Miêu đang ngồi dưới đất dậy, để cậu dựa vào lòng anh, sau đó ôm lấy cậu đi vào thang máy. Nhìn Hiệp Miêu cúi đầu chôn vào ngực mình, Lăng Hải Phong có một loại dự cảm, mèo con này rốt cuộc cũng không chạy nữa, cậu sẽ ở lại bên cạnh anh. Lăng Hải Phong đem Hiệp Miêu ôm về nhà, thay quần áo cho cậu, mở nước ấm đầy bồn, sau đó ôm Hiệp Miêu vào, chỗ bị thương đụng đến nước, Hiệp Miêu đau đến thét chói tai, sau đó liền phát tiết nắm lấy Lăng Hải Phong không buông làm áo sơ mi của Lăng Hải Phong vừa ướt vừa nhăn nhúm. Lăng Hải Phong biết chính mình vừa rồi thật là có chút thô bạo, anh mỉm cười mặc cho Hiệp Miêu xả giận. Trút giận đủ rồi, chỗ bị thương cũng không còn đau thấu như ban nãy nữa, Hiệp Miêu an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, để gương mặt cúi thấp của mình ngập trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt hổ phách nhìn Lăng Hải Phong: “Anh sao lại biết em không có đi? Có lẽ em đã lên taxi lâu rồi thì sao?”
”
Anh sẽ đến nhà em tìm em.”
“Tại sao? Tại sao còn đuổi theo?”
”
Hẳn là anh hỏi vì sao mới đúng.”
Ngồi cạnh bồn tắm, Lăng Hải Phong vừa dùng khăn chà lưng cho Hiệp Miêu, vừa nói. “Chuyện gì?”
“Em rõ ràng không chán ghét anh, vì sao luôn đối với anh lúc gần lúc xa nha vậy, thậm chí còn là yêu thương nhung nhớ, em rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì? Hiện tại có thể chấp nhận anh rồi sao? Có thể ở lại bên cạnh anh rồi sao?”
“Em ghét nhất anh.”
Hiệp Miêu óc ách nói ra một chuỗi bọt nước, nâng mắt nhìn Lăng Hải Phong. “Đồ thích giận dỗi.”
Lăng Hải Phong xoa xoa tóc Hiệp Miêu, anh hiện tại đã có thể xác định, lời nói của Hiệp Miêu phải nghe ngược lại thì mới hiểu được chính xác. ”
Anh từng nghĩ, em sẽ không thể chấp nhận anh nữa, thật đó.”
Lăng Hải Phong mang theo chút hối lỗi nói. Hiệp Miêu nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, cậu mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu từ trong nước lên, uất hận mà nói: “Em đương nhiên không thể chấp nhận anh rồi! Anh cho em là loại người nào, anh là thầy giáo của em, em theo anh học phụ đạo, em cái gì cũng không hiểu, lúc đó em còn chưa từng quen bạn gái, kết quả anh hôn em. Em vẫn xem anh như anh trai, anh hôn em, em có cảm giác loạn luân đó!”
Lăng Hải Phong hơi nhíu mày nghe Hiệp Miêu nói hết. “Sau đó em một mạch chạy thẳng về nhà, trái tim đập thình thịch liên hồi, thật vất vả mới thở được một hơi, em mở ba lô ra thì nhìn thấy một phong thư tiền, anh viện trợ kinh tế cho em sao? Khốn kiếp! Tên khốn nhà anh!”
Hiệp Miêu dùng sức hất nước, nước trong bọt xà phòng làm quần áo Lăng Hải Phong toàn bộ ướt mem. “Em hiểu lầm rồi, đó là……”
Lăng Hải Phong vừa nghe vội vàng giải thích. “Nhìn thấy tiền em đều tức đến muốn chết, thì ra học phụ đạo với anh thời gian dài như vậy, anh là tồn tại loại ý niệm này trong dầu, lúc ấy em thật rất muốn hung hăng đánh anh một trận, em tin tưởng anh như vậy, kết quả anh lại hạ nhục em như thế!”
Hiệp Miêu bắt đầu kích động. “Không phải, em hiểu lầm rồi…..”
Hiệp Miêu ngắt ngang Lăng Hải Phong: “Em đương nhiên sẽ hiểu lầm, ai biết anh như thế là có ý gì? Mới đầu em còn nghĩ anh định đem em lừa đến khách sạn, sẽ….
sẽ ….
sau đó cho em tiền, thật muốn cắn chết anh, hơn nữa anh cũng biết chuyện của em, biết em thiếu tiền, biết em sẽ không vứt bỏ tiền, chỉ nghĩ đến việc anh biết rõ nhược điểm của em, em liền tỉnh lại.”
“Em không hề động đến nó?”
Lăng Hải Phong hỏi. Hiệp Miêu trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong một cái,”
Em đem phong thư nhét xuống tận cùng tủ quần áo, mãi cho đến một lần, em cần tiền mua sách, thật sự không còn cách nào mới lấy đi. Hừ! Anh có biết lúc em mở ra phong thư đó, có cảm giác thế nào không? Em đếm một lần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó liền nghĩ đến học phí học phụ đạo của em, lúc đó em liền biết chỉ là hiểu lầm, nhưng vấn đề là, cái loại cảm giác đó khiến người ta chán ghét cực độ! Lúc bị anh hôn cũng không có ghét đến như vậy, nhưng sau đó lại nhìn thấy tiền….
Anh hiểu cảm thụ của em lúc đó không? Anh khiến em khó chịu vô cùng!”
“Xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Lăng Hải Phong vẫn muốn giải thích. “Em thi tuyển được vào BASA, phát hiện ra boss cuối cùng của em cư nhiên lại là anh! Thật sự là khó chịu, không đến vài năm, em lại trở thành cấp dưới của anh. Nếu anh là một quản lý nhỏ thôi, em còn thấy cho chút cân bằng, vậy mà tên sinh viên háo sắc cướp mất nụ hôn đầu của em lại có thể thành công như vậy, rất đáng giận!”
Hiệp Miêu lớn tiếng, hất một vốc nước lớn lên mặt Lăng Hải Phong. Lăng Hải Phong có chút dở khóc dở cười. ”
Em nghĩ rằng anh là ra vẻ đạo mạo nên mới cố ý dụ dỗ anh, nhìn thấy anh một bộ dáng háo sắc, chán ghét muốn chết.”
Hiệp Miêu nói xong, đánh Lăng Hải Phong một cái. ”
Vậy còn hiện tại?”
“Hiện tại, hiện tại cũng thực háo sắc a, như vậy…… như vậy……”
nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hiệp Miêu nói không được nữa. Vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Hiệp Miêu một chút, ngón tay của Lăng Hải Phong chậm rãi chuyển đến gương mặt cậu, “Hiện tại, bây giờ, còn ghét anh không?”
Nghe giọng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu toát ra thần sắc mê say nhìn hắn: “Kỳ thật, anh cũng không đáng ghét đến như vậy…..”
“Ở bên cạnh anh, được không? Anh muốn nhìn thấy em, mỗi ngày.”
“Uhm……”
tiếng trả lời của Hiệp Miêu giống như tiêng kêu của con mèo nhỏ, Lăng Hải Phong biết, đây là cậu tỏ vẻ đồng ý. Thay Hiệp Miêu vệ sinh thân thể đàng hoàng, Lăng Hải Phong ôm cậu về phòng ngủ, sau đó lấy thuốc mỡ giảm đau thay Hiệp Miêu thoa vào chỗ bị thương. Bọc chăn ôm gối, Hiệp Miêu nằm trên giường lớn của Lăng Hải Phong, thấy Lăng Hải Phong dọn dẹp xong phòng tắm, trở lại phòng ngủ, cậu nói với anh: “Anh sau này không được như vậy…… như vậy……”
Lăng Hải Phong hôn lên đỉnh đầu Hiệp Miêu: “Anh biết rồi.”
“Không có chuẩn bị cái gì hết.”
Hiệp Miêu nhỏ giọng lẩm bẩm. Lăng Hải Phong nghe rõ câu nói kia, anh mỉm cười nói: “Nếu là có chuẩn bị, em lại càng tức giận.”
Dùng sức siết chặt gối, Hiệp Miêu vì bị nói trúng tim đen mà nổi giận. Rúc vào lòng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu muốn ngủ, trước khi nhắm mặt lại, cậu nhéo Lăng Hải Phong một cái rồi hỏi: “Anh nói, giường không ai ngủ qua, trừ anh ra.”
“Đúng vậy.”
“Xe của anh, người khác có thể ngồi, giường, tuyệt đối không được.”
“Em yên tâm đi.”
Lăng Hải Phong giống như dụ trẻ con mà nắm lấy tay Hiệp Miêu, cam đoan. Tựa vào lòng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu an tâm nhắm hai mắt lại. Sáng hôm sau, khi Hiệp Miêu vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Lăng Hải Phong đang dựa vào gối nhìn cậu, ánh mắt giao nhau, cậu theo bản năng bị anh hấp dẫn, khi Lăng Hải Phong cúi đầu xuống hôn, Hiệp Miêu ngẩng mặt chủ động nhận lấy nụ hôn của Lăng Hải Phong. Ôm hôn được một lúc, Hiệp Miêu dường như nhớ ra một chuyện: “Trời ơi, mấy giờ rồi? “ Lăng Hải Phong ôm Hiệp Miêu: “Anh đã thay em xin nghỉ rồi.”
”
A…..”
”
Em hôm nay vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Lúc lắc mình trong chăn, một cơn đau kịch liệt ập đến làm Hiệp Miêu nhếch môi khẽ rên đau, sau đó cậu dùng lực đập Lăng Hải Phong một cái: “Đáng ghét!”
“Về sau anh không như vậy nữa.”
Lăng Hải Phong nhỏ giọng nói bên cạnh Hiệp Miêu. Nằm một hồi, Hiệp Miêu lại nhớ đến chuyện gì đó, cậu hỏi Lăng Hải Phong: “Anh không đi làm sao?”
“Mấy ngày nay sẽ không.”
“Sao lại vậy?”
Hiệp Miêu chậc lưỡi, cậu biết Lăng Hải Phong có tiếng là cuồng công việc. “Em phải nghỉ ngơi vài ngày, anh ở cùng em.”
Mặt Hiệp Miêu đỏ lên: “Sao lại cần phải nghỉ ngơi vài ngày.”
“Có lẽ sẽ sốt nhẹ cũng không chừng, anh nhìn thấy vết thương có chút nặng, anh lo lắng.”
Nghe Lăng Hải Phong nói ”
anh nhìn thấy “, mặt Hiệp Miêu càng thêm đỏ, chỗ tư mật như vậy đều đã bị anh nhìn qua, thật sự chạy không thoát rồi. Lăng Hải Phong quả nhiên vẫn không có đi làm, ở trong nhà chiếu cố Hiệp Miêu, anh chỉ gọi vài cuộc điện thoại. Buổi chiều, không ngoài dự đoán, Hiệp Miêu phát sốt, Lăng Hải Phong muốn mang cậu đến bệnh viện xem sao lại bị Hiệp Miêu cự tuyệt, cậu không muốn để cho bác sĩ biết vì sao mà mình phát sốt đâu. Làm túi chườm nước đá rồi thay Hiệp Miêu đo nhiệt độ, Lăng Hải Phong đi nấu một chút cháo loãng cho cậu. Thấy Lăng Hải Phong vẫn ở bên cạnh mình, Hiệp Miêu cảm thấy rất an tâm, giống như mèo con tìm được ổ ấm của mình vậy. Vài ngày sau, vết thương dần dần khép miệng, Hiệp Miêu có thể đi làm lại. Lăng Hải Phong nhân cơ hội này cùng cậu thương lượng, muốn Hiệp Miêu dọn về đây ở. ”
Em mới không thèm.”
Thấy Hiệp Miêu lại bắt không tự nhiên kiếm chuyện, Lăng Hải Phong cảm thấy đau đầu: “Tại sao?”
“Để cho người khác biết em phải làm sao bây giờ?”
“Sao lại vậy chứ?”
“Nhà của anh không có bạn bè ghé qua sao?”
“Về sau sẽ hẹn nhau ở bên ngoài là được rồi?”
”
Vậy nếu đồng nghiệp biết thì sao? Em đã sớm cảnh cáo anh, tuyệt đối không thể để cho đồng nghiệp tronng công ty biết quan hệ giữa em và anh, bằng không anh chết chắc đó.”
Hiệp Miêu uy hiếp nói. “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta không thể cho người khác biết sao? Anh không có chỗ nào xấu hổ đến không thể nhìn người khác cả.”
Lăng Hải Phong nói thẳng. “Nè, không phải là vấn đề có thể hay không thể nói cho người khác biết mà là em không muốn để người ta biết em và anh có quan hệ không rõ ràng, em cũng không muốn trong công ty mọi người đều trốn tránh em.”
Lăng Hải Phong không nói gì. Xác thực, anh có thể không cần để ý, cũng không đại biểu người khác cũng nghĩ như vậy, nếu bị đồng nghiệp biết Hiệp Miêu là người yêu đang ở chung với mình, có lẽ trên phương diện công việc sẽ đem đến cho cậu không ít rắc rối. “Nhưng chúng ta ở hai nơi riêng như vậy cũng không được!”
“Anh thật sự muốn sống cùng em sao?”
Hiệp Miêu nheo lại mắt, xấu xa cười hỏi Lăng Hải Phong. Biết mèo con này lại có ý nghĩ gì nữa rồi, nhưng Lăng Hải Phong vẫn thật thành khẩn trả lời cậu: “Đương nhiên.”
“Vậy anh liền dọn đến nhà em ở đi!”
Hiệp Miêu cười hì hì nói. “A, cái này cũng không phải là không thể.”
Lăng Hải Phong nghiêng đầu suy tư, sau đó gật đầu. “Hả, anh thật muốn đến sao?”
Hiệp Miêu chỉ là muốn đùa giỡn một chút, gặp phải Lăng Hải Phong muốn làm thật, không khỏi bắt đầu khẩn trương. “Không tiện sao?”
Lăng Hải Phong hỏi. “Ở thì có thể ở, chỉ là…..”
Lăng Hải Phong lập tức nói: “Anh đi dọn đồ.”
“A……”
Thấy Hiệp Miêu muốn lần lữa, Lăng Hải Phong chỉ mong sao có thể được chính thức ở chung với Hiệp Miêu liền tiến đên ôm lấy cậu: “Chúng ta cần thời gian để chung sống cho đàng hoàn, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”
Hiệp Miêu nghĩ nghĩ, không thể phản bác. Đành phải đồng ý.
> chủ yếu là do bé thụ tâm lý có chút vặn vẹo thôi >”
< Cuối cùng là: CÓ H ĐÓ *hảo thẹn thùng a* =))))))))))) Ngồi bên quầy bar, Lăng Hải Phong nói phải lái xe nên không thể uống rượu. Hiệp Miêu khuyên bảo một phen mới làm anh gọi một ly rượu cực kì nhẹ. Âm nhạc trong quán bar du dương, nhẹ nhàng, Lăng Hải Phong nghe, cảm giác mọi mệt mỏi ưu phiền trong suốt một ngày làm việc đều tan biến. “Không khí nơi này quả thật không tồi, phải không?”
Hiệp Miêu tiến đến bên tai Lăng Hải Phong hỏi, hơi thở của cậu phả vào tai Lăng Hải Phong làm cho anh cảm giác được một hồi tê dại, anh vội vàng nghiêng đầu một chút để né ra. “Em thường đến đây sao?”
“Cũng không phải, ngẫu nhiên đến ngồi một chút thôi. Nơi này là đồng nghiệp trước kia của em giới thiệu.”
Nương vào ánh đèn trong quán bar, Lăng Hải Phong phát hiện xung quanh có người bắt đầu chú ý đến mình và Hiệp Miêu, khuôn mặt tuấn tú của Hiệp Miêu dưới ánh đèn mờ ảo càng khiến Lăng Hải Phong thất thần. Uống qua vài ly cocktails, Hiệp Miêu bắt đầu ngà ngà say, cậu đứng lên đi toilet, ngay lúc cậu đi ngang qua một bàn, Lăng Hải Phong thấy có người đưa tay ra sờ lấy eo Hiệp Miêu. Ở góc độ này có thể nhìn ra được đối phương là cố ý vươn tay ra, nhưng đèn quá mờ, nhìn không rõ lắm là có phải thực sự đụng chạm hay không. Trong lòng Lăng Hải Phong xẹt qua một cảm giác tức giận. Hiệp Miêu như bây giờ, hoặc là nói, thân phận độc thân hiện tại của Hiệp Miêu, bất luận kẻ nào nếu muốn….. đều có thể ôm cậu đi! Sẽ sao? Có người nào đó không? Lăng Hải Phong nghĩ, được một lát lại lung tung cả lên, anh rõ ràng muốn đem con mèo thích giận dỗi này về nhà, lại cố ý đẩy cậu ra xa, lựa chọn như vậy là đúng hay sai đây? Lăng Hải Phong do dự. Hiệp Miêu đã trở lại, tựa vào quầy bar, dùng tay chống dầu, hì hì cười. “Em uống nhiều quá rồi.”
“Tửu lượng của em rất tốt, ngẫu nhiên trong công ty chỉ là xã giao mà thôi, em không dễ say vậy đâu.”
Hiệp Miêu cười tủm tỉm nói, vừa nói vừa chậm rãi tựa vào vai Lăng Hải Phong, tóc cọ lên cổ Lăng Hải Phong. Đây là một động tác làm nũng mà Lăng Hải Phong rất quen thuộc của Hiệp Miêu, cậu luôn giống như một con mèo tựa vào vai Lăng Hải Phong, sau đó dùng tóc cọ lung tung vào cổ anh, tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Hiệp Miêu như vậy là Lăng Hải Phong không thể nào chống cự được nhất, nghe được Hiệp Miêu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lăng Hải Phong liền dìu cậu rời khỏi quán bar. Xe đậu dưới tòa nhà Hiệp Miêu thuê, mở ra đôi mắt nhập nhèm, Hiệp Miêu nhìn nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu: “Em không muốn……”
“Anh đưa em lên nhà.”
“Em không muốn về nhà, em không muốn…..”
“Đừng náo loạn nữa, nhìn em kìa, say đến nỗi mắt còn không mở nổi nữa, sau khi về nhà phải uống nước, có nước ép tao thì uống thêm một chút, coi chừng sẽ bị đau đầu khi tỉnh lại đó.”
Lăng Hải Phong thân thiết dặn dò. “Em không về nhà……”
Hiệp Miêu dựa lại, ôm cổ Lăng Hải Phong. Muốn buông ra nhưng Lăng Hải Phong lại đẩy không được,”
Em đừng náo loạn.”
Ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu liếm liếm môi: “Em muốn…đi nhà thầy, được không?”
Lăng Hải Phong trầm mặc. “Không được à……”
trên mặt Hiệp Miêu lộ ra thần sắc thất vọng, sau đó liền lắc lư thân mình, “Muốn đi, muốn đi nhà anh…..”
“Em đừng như vậy……”
lời cực tuyệt của Lăng Hải Phong nghe ra vô cùng vô lực, giọng nói quyến rũ lúc này ngược lại càng như lời mời gọi. “Cho em đi đi……”
Nghĩ nghĩ, Lăng Hải Phong một lần nữa khởi động xe. Đỡ Hiệp Miêu vào cửa, Lăng Hải Phong để cậu nằm trên sô pha nghĩ ngơi, tự mình đến hòng bếp rót nước, pha chút trà, đợi anh bưng được trà nước ra ngoài lại phát hiện trong phòng khách không có ai. Sao rồi, Hiệp Miêu đi rồi sao? Cậu đi không nói lời nào? Trái tim Lăng Hải Phong lập tức nhói đau. Rốt cuộc là cậu có ý gì? Đừa giỡn mình như vậy, để trái tim mình bị cậu ấy cầm đi, thực vui vẻ sao? Tại sao chứ? Cười giễu bản thân thật ngốc, Lăng Hải Phong buông ly trà xuống, ngã ngồi trên sô pha. Lại nghe thấy bên trong phòng có chút động tĩnh lạ, Lăng Hải Phong đi sang nhìn thử, rõ ràng phát hiện ra Hiệp Miêu đang nằm trên giường mình, y chang một con mèo lăn qua lăn lại, dường như là đang chơi đùa gì đó, Lăng Hải Phong thở ra nhẹ nhõm, lại không khỏi cảm thấy mình quả là uổng công đi suy diễn nhiều. Anh mang trà vào phòng ngủ, đỡ Hiệp Miêu ngồi dậy uống: “Sao em lại chạy vào đây, đau đầu không? Dậy, uống chút trà nào.”
Nắm lấy tay Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu uống hết ly trà, sau đó lại ngã xuống: “Giường của anh rất êm, gối nằm cũng thật thoải mái…..”
“Cỏ phải muốn ngủ rồi không? Anh đỡ em đến phòng dành cho khách.”
Lăng Hải Phong cúi người, muốn nâng Hiệp Miêu dậy. Hiệp Miêu ôm chặt gối ôm không buông: “Không muốn, không muốn…..”
“Em đừng quậy nữa, đến phòng khách đi.”
“Không đi, không đi.”
Nhìn nhìn Hiệp Miêu ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, Lăng Hải Phong bất đắc dĩ đứng dậy:”
Vậy được rồi! Em cứ ngủ ở đây đi, anh đến phòng khách.”
Đưa tay giữ chặt Lăng Hải Phong đang muốn đi, Hiệp Miêu lộ ra nụ cười làm nũng nhìn anh, kéo kéo tay áo Lăng Hải Phong: “Đừng, đừng bỏ lại em một mình……”
“Ngoan, đừng quậy.”
Lăng Hải Phong giơ tay gỡ ra bàn tay Hiệp Miêu lại bị cậu nắm chặt không buông. Hiệp Miêu từ trên giường ngồi dậy, vươn tay ôm lấy vai Lăng Hải Phong, chậm rãi ghé vào người anh, hai mắt to tròn ươn ướt chớp chớp nhìn, khiến Lăng Hải Phong sững sờ “Em……”
Ôm chặt Lăng Hải Phong, cảm nhận lấy hơi thở của anh, nhiệt độ trên người anh, khiến Hiệp Miêu cảm thấy an tâm, cậu không muốn rời khỏi người trước mặt này, người này không mang theo bất kì tạp niệm hay điều kiện gì mà thích cậu, chỉ nghĩ đến vậy, Hiệp Miêu cảm thấy mũi mình có chút cay cay. “Thầy à……”
“Anh đã không còn là thầy của em lâu rồi, không cần phải gọi anh như vậy nữa”
yết hầu Lăng Hải Phong chuyển động, âm thanh phát ra có chút ám ách. “Anh là, anh vẫn là, đừng bỏ lại em, đừng mặc kệ em, đừng, đừng có không cần em……”
“Hiệp Miêu, buông tay ra.”
Hiệp Miêu ở trong lòng Lăng Hải Phong cọ xát tới lui như mèo: “Không, không buông, không buông.”
“A miêu……”
kêu ra nhũ danh của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong cầm lại bàn tay đang trên tay mình, muốn đẩy Hiệp Miêu ra. Hiệp Miêu quay sang, đem môi dán lên môi Lăng Hải Phong. Xúc cảm của đôi môi mềm mại thật tốt, mang theo một chút vị rượu, không khỏi khiến Lăng Hải Phong say mê không rời, ban đầu chỉ là ma sát một chút, chậm rãi lại biến thành cắn hút nhau, môi liền tự động tách ra, đầu lười quấn quanh một chỗ. Nuốt xuống nước bọt trong miệng không biết là của ai, Hiệp Miêu liếm liếm môi, mắt to nhìn Lăng Hải Phong, sau đó tự mình cởi đi nút áo sơ mi của bản thân. Nhìn thấy người trước mặt dần hiển lộ ra làn da mật ong, hô hấp Lăng Hải Phong bắt đầu nặng nề, anh có chút bối rối, nhưng mục tiêu trong lòng lại rất rõ ràng, anh, muốn người trước mắt này. Trong bất tri bất giác, hai người bắt đầu cởi quần áo của nhau, chỉ chốc lát, giữa cả hai đã không còn gì cản trở, Hiệp Miêu mang theo một chút ngượng ngừng vùi vào lòng Lăng Hải Phong, vươn đầu lưỡi liếm lấy cổ anh. Lăng Hải Phong cảm giác nhột, hơi hơi giật mình: “Đừng như vậy, em là quỷ hút máu sao?”
“Em thích như vậy……”
Hiệp Miêu thì thầm. Lăng Hải Phong ôm lấy Hiệp Miêu đặt dưới thân, không ngừng hôn lên da thịt cậu, từ bả vai chậm rãi hôn đến bụng, cảm giác không biết là tê hay là nhột khiến Hiệp Miêu không ngừng vặn vẹo thân thể, dừng như muốn trốn tránh lại dường như muốn nhiều hơn. Ở đùi trong của Hiệp Miêu hôn một hồi, lưu lại ấn ký của riêng mình xong, Lăng Hải Phong tách hai chân Hiệp Miêu ra, nâng thắt lưng tinh tế của cậu lên. Hiệp Miêu trong mê loạn cảm giác được có cái gì đó, hơi hơi mở to mắt nhìn chăm chú vào Lăng Hải Phong. “Em hỏi anh một chuyện……”
vặn vẹo thân thể, Hiệp Miêu chống cự lại động tác của Lăng Hải Phong, trong lúc thở dốc hỏi ra một câu. “Chuyện gì?”
Lăng Hải Phong đã sắp không dừng được động tác, anh có chút vội vàng ôm lấy Hiệp Miêu, ách thanh hỏi. “Giường của anh…cỏ người nào từng ngủ qua chưa, trước em, có không?”
“Không có.”
“Anh không được gạt em, nói thật đó, có không? Chúng ta đã xa nhau nhiều năm như vậy, anh lại là giám đốc của BASA, người yêu thương nhung nhớ anh nhất định không ít, có hay không? “ “Không có.”
Hiệp Miêu ”
uh ”
một tiếng, liền không chống cự nữa, mở rộng thân thể, nương theo cơ hội cậu thả lỏng, Lăng Hải Phong một hơi tiến vào. ”
A!”
đau đớn vượt quá tưởng tượng làm cho Hiệp Miêu thét chói tai, cậu cau mày giãy dụa,”
Đau, đau quá……”
Vuốt ve thân thể Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong an ủi: “Ngoan, đừng lộn xộn, ngoan một chút.”
“Đau! Đau a!”
cảm giác được nơi nào đó trên thân thể dường như đã bị xé rách, đau đớn bén nhọn làm cho Hiệp Miêu nhăn mặt, tay nắm chặt lấy grap giường. Đỡ lấy thắt lưng của Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong dừng lại động tác ra vào, cúi xuống hôn vào má Hiệp Miêu: “Một chút nữa thì tốt rồi, một chút nữa sẽ không đa……”
“Sao có thể như vậy? Đau……”
Hiệp Miêu lắc đầu, mái tóc màu trà tán loạn trên gối. Lăng Hải Phong tận lực nhẹ nhàng ra vào, nhưng cảm giác được gắt gao bao trụ quả thật là quá sức mỹ diệu, không qua bao lâu, lý trí của anh đã bị dục vọng hoàn toàn chiếm lĩnh, anh bắt đầu cuồng dã đĩnh nhập, lần sau dùng sức hơn so với lần trước, Hiệp Miêu thống khổi nhíu mày, phát ra tiếng thở dốc nhỏ vụn. Cả người Hiệp Miêu gần như đều ôm lấy Lăng Hải Phong, theo lực ra vào của anh mà bị đưa đẩy không ngừng, chỗ bị tiến vào kia lại vừa nóng vừa đau, mà trong cái đau đó lại có có chút cảm giác tê dại không thể nào hình dung, mỗi khi ** của Lăng Hải Phong đụng chạm đến nơi nào đó, một loại khoái cảm khiến người ta mê muội lại dâng lên. Hỗn hợp nhiều lại cảm giác hòa quyện cùng một chỗ khiến Hiệp Miêu không biết là muốn giãy dụa dừng lại hay là muốn Lăng Hải Phong động nhiều hơn một chút. Cũng không biết là luật động bao lâu, Hiệp Miêu cảm giác được Lăng Hải Phong nắm chặt tay cậu càng thêm dùng sức, tiếp theo cậu cảm giác được một trận nhiệt lưu tràn vào thân thể, Hiệp Miêu không khỏi thốt lên: “A a……”
Cảm giác thư thái, Lăng Hải Phong nằm trên người Hiệp Miêu, một lát sau anh mới dời đi thân thế, sau đó ôm Hiệp Miêu còn đang không ngừng thở dóc vào lòng, mạnh mẽ hôn lấy cậu. Hiệp Miêu ôm lấy bả vai Lăng Hải Phong, thái dương tựa vào ngực Lăng Hải Phong. Trừ bỏ cảm giác tê dại cùng đau đớn, cậu còn có một loại cảm giác được giải thoát. Hai thân thể đầy mồ hôi ôm lấy nhau. Một lát sau Hiệp Miêu lại bị kéo qua, nằm úp sấp trên giường, Lăng Hải Phong từ phía sau ôm lấy cậu, những nụ hôn nhỏ vụn từ cổ bắt đầu kéo xuống, sau đó là hôn lấy toàn bộ tấm lưng cậu. Thân thể Hiệp Miêu chậm rãi bình tĩnh lại, hưởng thụ cảm giác được người khác ôm, cậu nhắm hai mắt. Bàn tay Lăng Hải Phong trượt khắp trên người Hiệp Miêu, mỗi một tấc da thịt đều được anh phủ lấy, xúc cảm nơi ngón tay dần rơi xuống nơi mẫn cảm. Hiệp Miêu cảm thấy ngượng ngùng, muốn trốn tránh, cậu bị ôm thật chặt không thể nhúc nhích chút nào, đành phải tùy ý Lăng Hải Phong **. Ôm nhau ** như vậy một hồi lâu, Hiệp Miêu cảm giác được có vật gì đó cứng rắn đặt ở đùi trong của mình, cậu muốn xoay người qua, lại bị Lăng Hải Phong đè lại. “A uhm…… từ bỏ……”
Hiệp Miêu mềm mại cầu xin. Lăng Hải Phong không nói gì, kề sát môi hôn lấy lỗ tai Hiệp Miêu, nơi mẫn cảm bị hôn lấy, Hiệp Miêu chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng sống lưng cậu, thân thể bắt đầu run rẩy. “Xem đấy, có cảm giác rồi……”
Lăng Hải Phong nói nhẹ bên tai Hiệp Miêu. “Uh……”
“Để cho anh ôm em lần nữa.”
nói như vậy, tay Lăng Hải Phong xẹt qua lưng Hiệp Miêu lưng, nâng thắt lưng cậu lên, đầu ngón tay ngay tại cửa vào đỏ ưng kia thăm dò một chút, sau đó liền một hơi đẩy vào. “Uhm a……”
Hiệp Miêu phát ra tiếng rên rỉ giống như một con mèo. ** nóng hổi bị gắt gao vây lấy, cảm giác như lên thiên đường khiến Lăng Hải Phong say mê không thôi, có chút lâng lâng, ý thức tựa hồ đều bắt đầu mông lung, anh nửa khép mắt, mạnh mẽ luật động. Hiệp Miêu nức nở ôm chặt gối ôm trong lòng, thân thể thừa nhận từng trận đánh sâu của Lăng Hải Phong, bồng bềnh như đang ở trong sóng biển, một chốc lại bị hất cao lên đầu ngọn sóng, chốc khác lại như bị cuốn vào đáy biển sâu thăm thẳm, ngay cả hô hấp cũng gần như không còn là của mình nữa, đến cuối cùng, Hiệp Miêu chỉ có thể nhắm mặt lại, mặc cho Lăng Hải Phong muốn làm gì thì làm. Lại không biết qua bao lâu, Hiệp Miêu cảm giác được Lăng Hải Phong phía sau lưng rốt cuộc cũng buông cậu ra, sức nặng trên cơ thể biến mất, Hiệp Miêu thở ra một hơi, vừa định thả lỏng, một bàn tay lại đưa tới, cầm lấy ** nửa ngẩng đàu giữa hai chân cậu, cao thấp vuốt ve, khoái cảm rất nhanh dâng đến, Hiệp Miêu theo bản năng cong lưng. Cắn cắn lỗ tai Hiệp Miêu, Lăng Hải Phong nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, anh vừa rồi chỉ lo chính mình……”
lúc này Hiệp Miêu đã nói không ra hơi, ở trong lòng Lăng Hải Phong vặn vẹo không ngừng. Đầu ngón tay linh hoạt giống như mang theo ma lượt, caao thấp trượt lên xuống, châm lên dục hỏa trong cơ thể, khoái cảm ngày càng mãnh liệt, khiến cho Hiệp Miêu quên đi đau đớn trên thân thê,r hãm vào thật sâu, thân mình Hiệp Miêu chấn động, phóng ra trên tay Lăng Hải Phong. “Ưh……”
một tiếng, Hiệp Miêu dùng sức ôm lấy gối ôm trong lòng, vùi mặt vào. Nửa nằm nửa tựa vào người Hiệp Miêu, tay Lăng Hải Phong vuốt ve lên xuống lưng Hiệp Miêu, giống như đang massage, anh muốn cho Hiệp Miêu vừa rổi luôn ẩn nhẫn thả lỏng. Nằm sấp một hồi, Hiệp Miêu chậm rãi trở mình, bộ phận bị xâm nhập lại đau điếng lên, Hiệp Miêu không khỏi nhăn mặt, cậu cảm giác được nơi đó có cái gì đang chảy ra, là thứ Lăng Hải Phong để lại trong cơ thể cậu, nhất định còn có máu. Nghĩ đến Lăng Hải Phong nhất định thật thỏa mãn, nhìn biểu tình của anh thì biết, Hiệp Miêu thấy cậu lại bị đau như vậy, cảm giác thật không công bằng. Khi Lăng Hải Phong tới gần, muốn hôn Hiệp Miêu, cậu lại đẩy mạnh Lăng Hải Phong ra. “Sao vậy?”
Lăng Hải Phong thực kinh ngạc. Vừa mới vừa thân thiết xong, anh đang muốn đối xủa dịu dàng, ôn tồn với Hiệp Miêu, phát hiện sắc mặt Hiệp Miêu không tốt, Lăng Hải Phong lập tức hỏi. Hiệp Miêu liền hít hít mũi, sau đó thôi Lăng Hải Phong một cái: “Đều làm xong rồi, anh còn quấn lấy làm gì nữa?”
Vừa nghe những lời này, Lăng Hải Phong sửng sốt. “Tôi muốn về.”
Hiệp Miêu nói xong liền xoay người yếu ớt xuống giường, chỗ bí ẩn truyền đến từng trận đau đơn làm cho động tác của cậu tạm dừng một chút, sau đó cậu lại chống tay ngồi dậy. Lăng Hải Phong khoác lên vai Hiệp Miêu: “Đừng…… em sao vậy?”
một lòng nghĩ đến Hiệp Miêu sẽ ở lại qua đêm, Lăng Hải Phong thập phần không hiểu. “Thượng cũng thượng rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Hiệp Miêu gạt bỏ tay Lăng Hải Phong. Biết mèo con này hay bộc phát tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng tại thời điểm có chút đặc biệt như bây giờ, cậu sao lại cũng như vậy? Lăng Hải Phong hoang mang nói: “Hiệp Miêu, ngoan, đừng nháo.”
“Tôi muốn về.”
Hiệp Miêu nói xong, cúi người nhặt lên áo sơ mi rơi trên đất khoác vào người, ssau đó đi mặc quần. Lăng Hải Phong nhất thời thật không biết phải làm thế nào mới tốt. Cảm giác được thứ trong cơ thể đang chảy ra thấm vào quần, loại cảm giác chất lỏng chảy ra này, dấp dính khiến Hiệp Miêu nhăn mặt, cậu cực lực che dấu biển tình, không cho Lăng Hải Phong nhìn đến. Cố gắng chống cự, vội vàng mặc quần áo, Hiệp Miêu lung lay đi về phía cửa phòng ngủ, Lăng Hải Phong mặc thêm quần áo đuổi theo: “A miêu……”
Hiệp Miêu tách ra tay Lăng Hải Phong, sau đó từng bước một đi về phía cửa nhà. ”
A Miêu, đừng như vậy, em rốt cuộc làm sao vậy?”
Lăng Hải Phong lo lắng đi theo sau Hiệp Miêu. ”
Tôi muốn về.”
“Anh không cho em về, em ở lại.”
Hiệp Miêu quay đầu lại: “Tôi không muốn, đừng tưởng rằng anh là cấp trên thì có thể ra lệnh cho tôi, hiện tại là thời gian cá nhân.”
“Đương nhiên là thời gian cá nhân, anh không có ra lệnh cho em, chỉ là…..”
“Chẳng qua là lên giường với anh thôi, yên tâm, không có ý muốn anh phải đối xử thế nào với tôi đâu, làm cũng đã làm rồi, tôi đương nhiên phải về”
Hiệp Miêu nói xong, mở cửa đi ra ngoài, để lại mình Lăng Hải Phong hoang mang không hiểu vì sao. Đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, Hiệp Miêu đau đến gập người, sau đó chậm rãi ngồi xuống sàn. Cậu không ngờ rằng chỗ bị thương lại đau như vậy, có thể đi được ra đến đây là là cố gắng lớn nhất rồi, trong lòng cảm thấy ủy khuất cực kì, cậu gục đầu xuống. Thang máy tới tầng dưới cùng, Hiệp Miêu chậm chạp rời khỏi thang máy, đi chưa được mấy bước cậu lại cúi gập người, cuối cùng là quỳ rạp xuống đất. Thật sự rất đau lòng, nghĩ đến Lăng Hải Phong một chút cũng không nhẹ tay. Hiệp Miêu cảm thấy tức giận. Hơi lạnh từ sàn đá cẩm thạch thấm vào người, Hiệp Miêu run run một chút, cậu đột nhiên rất muốn khóc, rất chán ghét, vì sao Lăng Hải Phong lại không ở đây, anh vì sao lại không đuổi theo, chẳng lẽ không hề chú ý đến nét mặt trắng bệch vì đau đớn của cậu sao? Nếu hiện tại Lăng Hải Phong có thể ở bên cạnh, Hiệp Miêu quyết định không bao giờ giận dỗi anh nữa, nhất đính sẽ ngoan ngoãn nghe lời. “Ting”
một tiếng, lại có một thang máy xuống tầng dưới này, Hiệp Miêu kinh hoảng lại có chút chờ mong, hiện tại bộ dạng quần áo không chỉnh tề của cậu thế này nếu như bị người nào đó ở khu này nhìn thấy thì còn mặt mũi gì nữa. Cậu muốn đứng lên nhưng chân lại như nhũn ra, thân mình cũng không có sức, cố gắng vài lẫn vẫn không đứng dậy nổi. Một chiếc chăn lông choàng lại, bao lấy vai Hiệp Miêu, cảm giác ấm áp làm cho Hiệp Miêu muốn khóc, sau đó là một âm thanh quyến rũ quen thuộc vang lên sau tai: “Em đó, còn muốn giận dỗi đến khi nào đây? Tại sao không muốn chứ hả?”
“Em…em mới không thèm không cam tâm.”
Hiệp Miêu bắt đầu nghẹn ngào. Lăng Hải Phong đưa tay ôm lấy Hiệp Miêu đang ngồi dưới đất dậy, để cậu dựa vào lòng anh, sau đó ôm lấy cậu đi vào thang máy. Nhìn Hiệp Miêu cúi đầu chôn vào ngực mình, Lăng Hải Phong có một loại dự cảm, mèo con này rốt cuộc cũng không chạy nữa, cậu sẽ ở lại bên cạnh anh. Lăng Hải Phong đem Hiệp Miêu ôm về nhà, thay quần áo cho cậu, mở nước ấm đầy bồn, sau đó ôm Hiệp Miêu vào, chỗ bị thương đụng đến nước, Hiệp Miêu đau đến thét chói tai, sau đó liền phát tiết nắm lấy Lăng Hải Phong không buông làm áo sơ mi của Lăng Hải Phong vừa ướt vừa nhăn nhúm. Lăng Hải Phong biết chính mình vừa rồi thật là có chút thô bạo, anh mỉm cười mặc cho Hiệp Miêu xả giận. Trút giận đủ rồi, chỗ bị thương cũng không còn đau thấu như ban nãy nữa, Hiệp Miêu an tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, để gương mặt cúi thấp của mình ngập trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt hổ phách nhìn Lăng Hải Phong: “Anh sao lại biết em không có đi? Có lẽ em đã lên taxi lâu rồi thì sao?”
”
Anh sẽ đến nhà em tìm em.”
“Tại sao? Tại sao còn đuổi theo?”
”
Hẳn là anh hỏi vì sao mới đúng.”
Ngồi cạnh bồn tắm, Lăng Hải Phong vừa dùng khăn chà lưng cho Hiệp Miêu, vừa nói. “Chuyện gì?”
“Em rõ ràng không chán ghét anh, vì sao luôn đối với anh lúc gần lúc xa nha vậy, thậm chí còn là yêu thương nhung nhớ, em rốt cuộc là đang nghĩ chuyện gì? Hiện tại có thể chấp nhận anh rồi sao? Có thể ở lại bên cạnh anh rồi sao?”
“Em ghét nhất anh.”
Hiệp Miêu óc ách nói ra một chuỗi bọt nước, nâng mắt nhìn Lăng Hải Phong. “Đồ thích giận dỗi.”
Lăng Hải Phong xoa xoa tóc Hiệp Miêu, anh hiện tại đã có thể xác định, lời nói của Hiệp Miêu phải nghe ngược lại thì mới hiểu được chính xác. ”
Anh từng nghĩ, em sẽ không thể chấp nhận anh nữa, thật đó.”
Lăng Hải Phong mang theo chút hối lỗi nói. Hiệp Miêu nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ, cậu mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu từ trong nước lên, uất hận mà nói: “Em đương nhiên không thể chấp nhận anh rồi! Anh cho em là loại người nào, anh là thầy giáo của em, em theo anh học phụ đạo, em cái gì cũng không hiểu, lúc đó em còn chưa từng quen bạn gái, kết quả anh hôn em. Em vẫn xem anh như anh trai, anh hôn em, em có cảm giác loạn luân đó!”
Lăng Hải Phong hơi nhíu mày nghe Hiệp Miêu nói hết. “Sau đó em một mạch chạy thẳng về nhà, trái tim đập thình thịch liên hồi, thật vất vả mới thở được một hơi, em mở ba lô ra thì nhìn thấy một phong thư tiền, anh viện trợ kinh tế cho em sao? Khốn kiếp! Tên khốn nhà anh!”
Hiệp Miêu dùng sức hất nước, nước trong bọt xà phòng làm quần áo Lăng Hải Phong toàn bộ ướt mem. “Em hiểu lầm rồi, đó là……”
Lăng Hải Phong vừa nghe vội vàng giải thích. “Nhìn thấy tiền em đều tức đến muốn chết, thì ra học phụ đạo với anh thời gian dài như vậy, anh là tồn tại loại ý niệm này trong dầu, lúc ấy em thật rất muốn hung hăng đánh anh một trận, em tin tưởng anh như vậy, kết quả anh lại hạ nhục em như thế!”
Hiệp Miêu bắt đầu kích động. “Không phải, em hiểu lầm rồi…..”
Hiệp Miêu ngắt ngang Lăng Hải Phong: “Em đương nhiên sẽ hiểu lầm, ai biết anh như thế là có ý gì? Mới đầu em còn nghĩ anh định đem em lừa đến khách sạn, sẽ….
sẽ ….
sau đó cho em tiền, thật muốn cắn chết anh, hơn nữa anh cũng biết chuyện của em, biết em thiếu tiền, biết em sẽ không vứt bỏ tiền, chỉ nghĩ đến việc anh biết rõ nhược điểm của em, em liền tỉnh lại.”
“Em không hề động đến nó?”
Lăng Hải Phong hỏi. Hiệp Miêu trừng mắt nhìn Lăng Hải Phong một cái,”
Em đem phong thư nhét xuống tận cùng tủ quần áo, mãi cho đến một lần, em cần tiền mua sách, thật sự không còn cách nào mới lấy đi. Hừ! Anh có biết lúc em mở ra phong thư đó, có cảm giác thế nào không? Em đếm một lần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó liền nghĩ đến học phí học phụ đạo của em, lúc đó em liền biết chỉ là hiểu lầm, nhưng vấn đề là, cái loại cảm giác đó khiến người ta chán ghét cực độ! Lúc bị anh hôn cũng không có ghét đến như vậy, nhưng sau đó lại nhìn thấy tiền….
Anh hiểu cảm thụ của em lúc đó không? Anh khiến em khó chịu vô cùng!”
“Xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Lăng Hải Phong vẫn muốn giải thích. “Em thi tuyển được vào BASA, phát hiện ra boss cuối cùng của em cư nhiên lại là anh! Thật sự là khó chịu, không đến vài năm, em lại trở thành cấp dưới của anh. Nếu anh là một quản lý nhỏ thôi, em còn thấy cho chút cân bằng, vậy mà tên sinh viên háo sắc cướp mất nụ hôn đầu của em lại có thể thành công như vậy, rất đáng giận!”
Hiệp Miêu lớn tiếng, hất một vốc nước lớn lên mặt Lăng Hải Phong. Lăng Hải Phong có chút dở khóc dở cười. ”
Em nghĩ rằng anh là ra vẻ đạo mạo nên mới cố ý dụ dỗ anh, nhìn thấy anh một bộ dáng háo sắc, chán ghét muốn chết.”
Hiệp Miêu nói xong, đánh Lăng Hải Phong một cái. ”
Vậy còn hiện tại?”
“Hiện tại, hiện tại cũng thực háo sắc a, như vậy…… như vậy……”
nghĩ đến chuyện vừa rồi, Hiệp Miêu nói không được nữa. Vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Hiệp Miêu một chút, ngón tay của Lăng Hải Phong chậm rãi chuyển đến gương mặt cậu, “Hiện tại, bây giờ, còn ghét anh không?”
Nghe giọng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu toát ra thần sắc mê say nhìn hắn: “Kỳ thật, anh cũng không đáng ghét đến như vậy…..”
“Ở bên cạnh anh, được không? Anh muốn nhìn thấy em, mỗi ngày.”
“Uhm……”
tiếng trả lời của Hiệp Miêu giống như tiêng kêu của con mèo nhỏ, Lăng Hải Phong biết, đây là cậu tỏ vẻ đồng ý. Thay Hiệp Miêu vệ sinh thân thể đàng hoàng, Lăng Hải Phong ôm cậu về phòng ngủ, sau đó lấy thuốc mỡ giảm đau thay Hiệp Miêu thoa vào chỗ bị thương. Bọc chăn ôm gối, Hiệp Miêu nằm trên giường lớn của Lăng Hải Phong, thấy Lăng Hải Phong dọn dẹp xong phòng tắm, trở lại phòng ngủ, cậu nói với anh: “Anh sau này không được như vậy…… như vậy……”
Lăng Hải Phong hôn lên đỉnh đầu Hiệp Miêu: “Anh biết rồi.”
“Không có chuẩn bị cái gì hết.”
Hiệp Miêu nhỏ giọng lẩm bẩm. Lăng Hải Phong nghe rõ câu nói kia, anh mỉm cười nói: “Nếu là có chuẩn bị, em lại càng tức giận.”
Dùng sức siết chặt gối, Hiệp Miêu vì bị nói trúng tim đen mà nổi giận. Rúc vào lòng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu muốn ngủ, trước khi nhắm mặt lại, cậu nhéo Lăng Hải Phong một cái rồi hỏi: “Anh nói, giường không ai ngủ qua, trừ anh ra.”
“Đúng vậy.”
“Xe của anh, người khác có thể ngồi, giường, tuyệt đối không được.”
“Em yên tâm đi.”
Lăng Hải Phong giống như dụ trẻ con mà nắm lấy tay Hiệp Miêu, cam đoan. Tựa vào lòng Lăng Hải Phong, Hiệp Miêu an tâm nhắm hai mắt lại. Sáng hôm sau, khi Hiệp Miêu vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Lăng Hải Phong đang dựa vào gối nhìn cậu, ánh mắt giao nhau, cậu theo bản năng bị anh hấp dẫn, khi Lăng Hải Phong cúi đầu xuống hôn, Hiệp Miêu ngẩng mặt chủ động nhận lấy nụ hôn của Lăng Hải Phong. Ôm hôn được một lúc, Hiệp Miêu dường như nhớ ra một chuyện: “Trời ơi, mấy giờ rồi? “ Lăng Hải Phong ôm Hiệp Miêu: “Anh đã thay em xin nghỉ rồi.”
”
A…..”
”
Em hôm nay vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Lúc lắc mình trong chăn, một cơn đau kịch liệt ập đến làm Hiệp Miêu nhếch môi khẽ rên đau, sau đó cậu dùng lực đập Lăng Hải Phong một cái: “Đáng ghét!”
“Về sau anh không như vậy nữa.”
Lăng Hải Phong nhỏ giọng nói bên cạnh Hiệp Miêu. Nằm một hồi, Hiệp Miêu lại nhớ đến chuyện gì đó, cậu hỏi Lăng Hải Phong: “Anh không đi làm sao?”
“Mấy ngày nay sẽ không.”
“Sao lại vậy?”
Hiệp Miêu chậc lưỡi, cậu biết Lăng Hải Phong có tiếng là cuồng công việc. “Em phải nghỉ ngơi vài ngày, anh ở cùng em.”
Mặt Hiệp Miêu đỏ lên: “Sao lại cần phải nghỉ ngơi vài ngày.”
“Có lẽ sẽ sốt nhẹ cũng không chừng, anh nhìn thấy vết thương có chút nặng, anh lo lắng.”
Nghe Lăng Hải Phong nói ”
anh nhìn thấy “, mặt Hiệp Miêu càng thêm đỏ, chỗ tư mật như vậy đều đã bị anh nhìn qua, thật sự chạy không thoát rồi. Lăng Hải Phong quả nhiên vẫn không có đi làm, ở trong nhà chiếu cố Hiệp Miêu, anh chỉ gọi vài cuộc điện thoại. Buổi chiều, không ngoài dự đoán, Hiệp Miêu phát sốt, Lăng Hải Phong muốn mang cậu đến bệnh viện xem sao lại bị Hiệp Miêu cự tuyệt, cậu không muốn để cho bác sĩ biết vì sao mà mình phát sốt đâu. Làm túi chườm nước đá rồi thay Hiệp Miêu đo nhiệt độ, Lăng Hải Phong đi nấu một chút cháo loãng cho cậu. Thấy Lăng Hải Phong vẫn ở bên cạnh mình, Hiệp Miêu cảm thấy rất an tâm, giống như mèo con tìm được ổ ấm của mình vậy. Vài ngày sau, vết thương dần dần khép miệng, Hiệp Miêu có thể đi làm lại. Lăng Hải Phong nhân cơ hội này cùng cậu thương lượng, muốn Hiệp Miêu dọn về đây ở. ”
Em mới không thèm.”
Thấy Hiệp Miêu lại bắt không tự nhiên kiếm chuyện, Lăng Hải Phong cảm thấy đau đầu: “Tại sao?”
“Để cho người khác biết em phải làm sao bây giờ?”
“Sao lại vậy chứ?”
“Nhà của anh không có bạn bè ghé qua sao?”
“Về sau sẽ hẹn nhau ở bên ngoài là được rồi?”
”
Vậy nếu đồng nghiệp biết thì sao? Em đã sớm cảnh cáo anh, tuyệt đối không thể để cho đồng nghiệp tronng công ty biết quan hệ giữa em và anh, bằng không anh chết chắc đó.”
Hiệp Miêu uy hiếp nói. “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta không thể cho người khác biết sao? Anh không có chỗ nào xấu hổ đến không thể nhìn người khác cả.”
Lăng Hải Phong nói thẳng. “Nè, không phải là vấn đề có thể hay không thể nói cho người khác biết mà là em không muốn để người ta biết em và anh có quan hệ không rõ ràng, em cũng không muốn trong công ty mọi người đều trốn tránh em.”
Lăng Hải Phong không nói gì. Xác thực, anh có thể không cần để ý, cũng không đại biểu người khác cũng nghĩ như vậy, nếu bị đồng nghiệp biết Hiệp Miêu là người yêu đang ở chung với mình, có lẽ trên phương diện công việc sẽ đem đến cho cậu không ít rắc rối. “Nhưng chúng ta ở hai nơi riêng như vậy cũng không được!”
“Anh thật sự muốn sống cùng em sao?”
Hiệp Miêu nheo lại mắt, xấu xa cười hỏi Lăng Hải Phong. Biết mèo con này lại có ý nghĩ gì nữa rồi, nhưng Lăng Hải Phong vẫn thật thành khẩn trả lời cậu: “Đương nhiên.”
“Vậy anh liền dọn đến nhà em ở đi!”
Hiệp Miêu cười hì hì nói. “A, cái này cũng không phải là không thể.”
Lăng Hải Phong nghiêng đầu suy tư, sau đó gật đầu. “Hả, anh thật muốn đến sao?”
Hiệp Miêu chỉ là muốn đùa giỡn một chút, gặp phải Lăng Hải Phong muốn làm thật, không khỏi bắt đầu khẩn trương. “Không tiện sao?”
Lăng Hải Phong hỏi. “Ở thì có thể ở, chỉ là…..”
Lăng Hải Phong lập tức nói: “Anh đi dọn đồ.”
“A……”
Thấy Hiệp Miêu muốn lần lữa, Lăng Hải Phong chỉ mong sao có thể được chính thức ở chung với Hiệp Miêu liền tiến đên ôm lấy cậu: “Chúng ta cần thời gian để chung sống cho đàng hoàn, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”
Hiệp Miêu nghĩ nghĩ, không thể phản bác. Đành phải đồng ý.
Bình luận truyện