Chương 271: 271: Ông Xã
Môi Ngô Sở Úy chậm rãi dịch xuống, từ cổ đến ngực Trì Sính, gặm cắn trên lồng ngực chắc nịch, nhìn cơ bụng Trì Sính run rẩy không quy luật vì quá kích động.
Sau đó đôi môi ấm nóng lại di chuyển đến vùng lông rậm rạp của Trì Sính, ngậm một nhúm lông đen bóng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp tại đó.
Trì Sính giữ chặt sau đầu Ngô Sở Úy, phát ra tiếng gầm nhẹ hưởng thụ.
“Liếm jj cho ông xã đi.” Trì Sính thở dốc yêu cầu.
Khoang miệng ấm áp bị cự long sưng phồng của Trì Sính nhét vào, rồi lại chậm rãi nhả ra.
Đầu lưỡi chăm sóc phần mềm phía trên, đôi môi mềm mại nhẹ cọ qua nếp nhăn bên ngoài.
Sau đó lại ngậm vào, lần này càng sâu, hai má co lại càng mạnh, hung tợn kìm chế thần kinh mẫn cảm nhất của Trì Sính.
Ngực Trì Sính bị lửa dục lấp đầy đến mức độ gần bùng nổ.
Ban đầu Ngô Sở Úy nhanh chóng nuốt nhả, sâu cạn vừa phải, nặng nhẹ tương đối.
Mà sau đó lại cầm cự vật của Trì Sính, dùng lưỡi tỉ mỉ liếm lỗ nhỏ phía trên, liếm sạch sẽ dịch thể rỉ ra tại đó.
Đầu lưỡi chậm rãi dời xuống, lướt qua phần hội âm, đến hai trái trứng, lấy miệng bao lại mút mạnh, giống như muốn nuốt hết toàn bộ tinh hoa đã tích lũy gần một tháng.
Trên mặt Trì Sính hiện vẻ cực kỳ khó nhẫn nại, giống như đang phải chịu đựng thống khổ to lớn.
Ngô Sở Úy nhẹ khuấy lưỡi, đôi mắt híp lại mê người nhìn vào Trì Sính.
Khắp thế gian này, người có thể khiến bộ phận đó của Trì Sính hưng phấn bùng nổ trong giai đoạn chuẩn bị, vẻ mặt thì dữ tợn thế này chỉ sợ có một mình Ngô yêu nghiệt mà thôi.
Trì Sính bóp cổ Ngô Sở Úy, kéo Ngô Sở Úy đang nằm trên đũng quần mình lại gần.
Con mắt đỏ bừng khinh bỉ nhìn y, trong hơi thở tràn đầy thú tính mạnh mẽ.
“Yêu__ tinh.”
Trì Sính dùng giọng khá nặng để nói hai chữ này, đủ thấy bị hãm hại cỡ nào.
Ngô Sở Úy không nói gì, năm ngón khép lại, vuốt mạnh một cái lên mệnh căn Trì Sính.
Trì Sính thở dốc dữ dội, cố ép ra một chút nhẫn nại cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Ngô Sở Úy dán miệng vào tai Trì Sính, nhỏ giọng nói một câu, nói xong mặt đỏ bừng, đặc biệt gợi cảm.
“Vừa rồi không phải đã cho cậu bắn hai lần rồi sao?” Trì Sính cố ý diễn trò.
Ngô Sở Úy cắn tai Trì Sính, xa xăm nói: “Cái đó không tính.”
Trì Sính nhéo mạnh lên thịt ở mông Ngô Sở Úy, ném ánh mắt chế nhạo vào gương mặt không có chỗ tự chôn của Ngô Sở Úy, tiếp tục lăng nhục y.
“Cái mông của cậu sao lại tiện như vậy? Liếm bắn không được, nhất định phải cắm vào bắn mới tính sao?”
Ngô Sở Úy vùi mặt vào hõm vai Trì Sính, lập tức làm tim Trì Sính nóng lên.
Trì Sính ngẩn người chưa đến nửa giây, đã thô bạo tách chân Ngô Sở Úy ra, không cho y một chút thời gian chuẩn bị, từ dưới lên trên đi vào toàn bộ.
Ngô Sở Úy ngửa cổ rên rỉ thật lớn, lại bị tay Trì Sính ấn chặt vai.
Từ chậm rãi ra vào đến cuồng phong bạo vũ cũng chỉ gỏn gọn trong mấy giây, trên giường đã dậy sóng cuồn cuộn.
“A a a… nhanh quá…”
Trì Sính như mãnh hổ đói khát mất khống chế, phần mông chắc nịch hung hãn phát lực, nhanh đến mức tiếng va chạm không hề gián đoạn, mạnh đến mức mông Ngô Sở Úy kích động run rẩy.
Trì Sính bị vách ruột bám chặt ấm nóng của Ngô Sở Úy kẹp cho thở dốc không ngừng, Ngô Sở Úy bị dòng điện thình lình tấn công rên rỉ vụn vặt.
“Trì Sính… nhớ anh lắm…” Ngô Sở Úy gần như cắn rách vai Trì Sính.
Trì Sính thở dốc hỏi: “Nhớ thế nào?’
Hỏi xong, lại va chạm thô bạo, khiến toàn thân Ngô Sở Úy run rẩy, sụp đổ khóc kêu.
“Nhớ anh… thao tôi…”
Tim Trì Sính như bị ai đó bóp mạnh, suýt bắn vào người Ngô Sở Úy.
“Nhớ cỡ nào?”
“Mỗi tối đều nhớ anh… a a a…”
Mặt Trì Sính vặn vẹo, mồ hôi như hạt đậu nhỏ từ cằm vào mắt Ngô Sở Úy, làm cay mắt y.
Vành mắt Ngô Sở Úy ẩm ướt, hưởng thụ đợt va chạm hung hãn cuối cùng của Trì Sính, kéo dài mấy phút.
Ngô Sở Úy run rẩy mất khống chế trên giường, đợt sóng nóng cuối cùng chảy dọc từ xương cụt, làm y bị bỏng kêu không kìm chế.
“A… a…”
Hai chân Ngô Sở Úy co giật, ôm Trì Sính run rẩy hồi lâu.
Cho đến khi khoái cảm giảm đi hơn nửa, Ngô Sở Úy mới rên rỉ nghẹn ngào.
“Ô…”
Trì Sính thở ra, gương mặt tuấn tú hiện lên sự nhẹ nhõm ngắn ngủi sau khi bùng nổ.
Hắn chưa rút ra khỏi người Ngô Sở Úy, mà lật người, đè Ngô Sở Úy xuống, “thương yêu” thật lâu trên cổ và miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ra vẻ nhẹ tát vài cái lên mặt Trì Sính.
Trì Sính giả bộ tức giận trừng y, đột nhiên túm chặt hai cổ tay Ngô Sở Úy, giơ cao quá đầu.
“Ưm__”
Ngô Sở Úy cảm thấy thân dưới trướng lên, vật lớn của Trì Sính lại bừng bừng sức sống.
Lần này, Trì Sính không vội lên chiến trường, mà trước tiên cọ “súng”.
Tìm được chỗ gồ lên cưng cứng đó, húc phần đầu ẩm ướt vào nó, cực độ chậm rãi đẩy vào trong.
Ngô Sở Úy chưa từng chịu đựng loại giày vò này, chỗ mẫn cảm chua đau tê ngứa, cực độ khó chịu.
Nhưng vật cứng cứ cọ ở đó không chịu đi, giống như muốn mài phẳng điểm gồ lên của mình, triệt để tàn phá.
“A… đừng húc nữa… chịu không nổi rồi…” Ngô Sở Úy mất khống chế rên lên.
Nhưng Trì Sính lại tăng thêm sức, cưỡng ép mài nghiến.
Ngô Sở Úy bị bức chảy nước mắt, điên cuồng lắc đầu, khóc kêu xin tha.
“Không được rồi… Trì Sính… hức hức…”
Trì Sính thích vẻ dâm đãng của Ngô Sở Úy, phần mông lại tăng thêm chút lực.
Ngô Sở Úy bắn ra dịch thể trong suốt, mặt cực độ vặn vẹo, thống khổ như phải chịu cực hình.
Cuối cùng, một tiếng cầu xin sụp đổ thoát khỏi môi.
“Ông xã…”
Tiếng gọi này, khiến lửa đang tụ tập trong ngực Trì Sính thoáng chốc biến thành dung nham, hòa tan trái tim hắn.
Cự long bên dưới sưng lên đau đớn, khiến người có lực ý chí mạnh như Trì Sính cũng mất khống chế gầm lên.
Hắn lật Ngô Sở Úy lại, lót hai cái gối dưới eo y, nhấc mông lên cao, va chạm mãnh liệt, không chừa chút khe hở nào.
Bên dưới cứ tiếp tục bạo động, tay đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ngửa cổ, kêu rên thống khổ.
Trì Sính đau lòng, nhịn không đánh tiếp.
Ngô Sở Úy lại nghiêng đầu nhìn Trì Sính, ánh mắt cầu xin mang theo lực mê hoặc cuồng dã hút mất lòng người.
“Muốn…”
Trì Sính bị mê điên đảo tâm hồn, trong lòng điên cuồng gào thét.
Hắn lại va chạm mãnh liệt cực kỳ hung bạo, tay thì đánh như mưa sa, đánh phần mông mê người của Ngô Sở Úy đỏ bừng lên dâm đãng.
Nghe tiếng rên rỉ khóc kêu cao vút của Ngô Sở Úy, Trì Sính đau lòng không thôi, nhưng vẫn bạo ngược không ngừng, giống như đang hưởng thụ một màn tình ái luân hồi giữa thiên đường và địa ngục, sướng muốn thăng thiên.
Ngô Sở Úy kéo chặt ra giường, điên cuồng lắc lư phần eo nghênh hợp với động tác của Trì Sính.
“A… ông xã… thao chết tôi…”
Tiếng rên này quả thật đòi mạng Trì Sính, mắt hắn như bị người ta đâm cho vài cái, đỏ gần như muốn nhỏ máu.
Hắn kéo hai tay Ngô Sở Úy ra sau lưng giữ chặt, gần như tàn bạo va chạm.
Cánh tay thô sần đánh mạnh vào mông y, tiếng bôm bốp đan xen nhau dung hợp thành tiếng trống kín kẽ, kích tình lởn vởn khắp phòng.
“Úy Úy… vợ ngoan…”
Trì Sính kéo gối ra, nằm lên người Ngô Sở Úy, điên cuồng gặm cắn cổ và lưng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chưa từng trải qua kích động và cuồng dã cỡ này, nghiêng đầu kích động hôn Trì Sính, gặm cắn cướp đoạt, cả quá trình sung sướng cực điểm.
Tình cảm đầy đến mức tràn ra ngoài, dục vọng điên cuồng cực điểm, khiến lúc bạo phát Ngô Sở Úy kích động khóc lớn, liên tục kêu ông xã mấy tiếng.
Tim Trì Sính vỡ ra, tan thành nước, ôm Ngô Sở Úy run rẩy hồi lâu.
Đợi khi hòa hoãn lại, Ngô Sở Úy nhớ đến dáng vẻ mất khống chế vừa rồi, còn những lời dâm đãng đó nữa, mới cảm thấy lúng túng.
Nhưng Trì Sính không bỏ qua cho y, dùng giọng điệu hạ lưu học theo câu “ông xã, thao chết tôi” của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị chọc xấu hổ như con tôm luộc, vung móng vuốt đỏ bừng cào chỗ yếu ớt của Trì Sính.
Trì Sính bị giày vò bật cười, cuối cùng túm cánh tay đang thi ngược của Ngô Sở Úy, bỏ vào miệng cắn.
Ngô Sở Úy nhe răng.
Trì Sính vuốt mớ tóc bị mồ hôi thấm ướt của Ngô Sở Úy sang một bên, lộ ra gương mặt anh tuấn, hắn nhìn y chằm chằm, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Ngô Sở Úy dại ra, rồi nhanh chóng hiểu được Trì Sính cảm ơn cái gì.
Lần đầu nghe Trì Sính nói mấy lời tê dại này, đột nhiên cảm thấy kỳ cục, toàn thân đều không thoải mái.
“Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai làm gì!” Ngô Sở Úy nhéo lên mặt Trì Sính một cái, “Còn bày đặt cảm ơn tôi?!”
Trì Sính cố ý nói: “Anh em ruột còn phải tính rõ ràng.”
Ngô Sở Úy lập tức rơi vào bẫy: “Anh em ruột phải tính rõ thì sao, hai chúng ta là vợ chồng mà! Vợ chồng còn cần tính rõ sao?”
“Ai là vợ chồng với cậu?” Trì Sính trêu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy trừng mắt báo: “Vậy vừa rồi kêu nhiều tiếng như vậy phí trắng hết hả?”
“Cậu kêu cái gì?” Trì Sính giả điếc, “Sao tôi không nghe? Nào, kêu thêm tiếng nữa…”
“Không kêu.”
Trì Sính cúi người đè lên, bắt đầu hạ thủ.
“Cậu có kêu không? Kêu không? Hử?”
“Cút… ưm…”
Bình luận truyện