Yêu Phải Tình Địch
Chương 32: Kế hoạch báo thù
Ngón tay thon dài như cây bút bi nhanh chóng xoay chuyển, chân gác chéo rất có phong phạm, Khương Tiểu Soái tùy ý hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp không có Quách Thành Vũ quấy rối. Từ sau khi thốt ra câu nói hung tàn kia, Quách Thành Vũ tựa hồ thật sự nản chí, liên tục mấy ngày không đến đây 'xem bệnh', Khương Tiểu Soái vui muốn chết.
Đang nghĩ thế, một con lệ quỷ phiêu vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn, suýt nữa bị dọa nhảy bật lên, Ngô Sở Úy khóe mắt đen thui, con ngươi đục ngầu, ánh mắt tản loạn, bước chân nặng nề... thậm chí còn mang theo một loại tuyệt nhiên coi thường cái chết.
"Sao vậy? Lại có chuyện hả?"
Từ chữ 'lại' trong miệng Khương Tiểu Soái có thể nghe ra, ngay cả hắn cũng biểu thị hoài nghi với chuyện Ngô Sở Úy liên tục gặp xui.
Ngô Sở Úy lắc đầu, trầm mặc bước vào phòng ngủ, binh một tiếng đóng cửa.
Khương Tiểu Soái có chút lo lắng, theo lý mà nói Ngô Sở Úy xảy ra chuyện không phải lần một lần hai, lần nào trở về đều mắng bậy vài câu, không được vài tiếng là hết, chưa từng giống như bây giờ tự nhốt mình trong phòng. Xem ra chuyện lần này khá nghiêm trọng, Khương Tiểu Soái nhẹ gõ cửa vài cái, dịu giọng hỏi: "Đại Úy, sao thế? Ra ngoài nói chuyện đi."
Không có bất cứ phản ứng nào.
"Đừng giả đáng thương! Mau lăn ra đây! Khóc hay nháo cũng phải có tiếng chứ!" Khương Tiểu Soái rất gấp.
Ngô Sở Úy chỉ hờ hững đáp một câu: "Không sao."
Khẳng định có sao! Khương Tiểu Soái vặn tay nắm cửa, mới phát hiện bên trong bị khóa, hắn nhớ chìa khóa nằm trong ngăn kéo, thế là vội vã đi lục ngăn kéo.
"Bác sĩ Khương, bác sĩ nhanh cầm máu cho đại ca của chúng tôi đi! Tay anh ấy bị thủy tinh đâm vào."
Khương Tiểu Soái ngẩng đầu hỏi: "Người đâu?"
Một bóng người quen thuộc lại đáng ghét hiện ra trước cửa, thân cao, đầu nhọn, mắt xếch, nụ cười tha thiết lại mát rượi. Trên tay hắn quả thật bị thương, một tay đang bịt, máu nhỏ suốt quãng, mùi tanh kích thích đường thở của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái đứng tại chỗ không động đậy, thần sắc lạnh nhạt.
Lý Vượng không khỏi thúc giục: "Tôi nói, bác sĩ Khương, bác sĩ mau lên chứ! Đây là máu hàng thật giá thật đó, bác sĩ sẽ không thấy bị thương không trị chứ?" Nói xong ném một xấp tiền lên bàn.
Không sai, là một xấp tiền, nói ít cũng có đến trăm mấy.
Khương Tiểu Soái đi đến bàn chẩn trị ngồi xuống.
Lý Vượng ghé vào tai Quách Thành Vũ: "Tôi đã nói rồi đúng chưa? Thời đại này ai mà không mê tiền? Cậu vậy mà còn nâng như hoa sen trắng."
Quách Thành Vũ không đáp lại, ngoan ngoãn thò tay qua.
Xử lý vết thương cho Quách Thành Vũ xong, Khương Tiểu Soái hất cằm: "Vào phòng nằm xuống, chuẩn bị tiêm."
Một tiếng hạ lệnh, Quách Thành Vũ còn chưa động, mấy tên đàn em đã lùi lại trước.
Khương Tiểu Soái ở bên ngoài chuẩn bị thuốc xong, bước vào phòng, cảnh trước mắt khiến máu hắn sôi trào.
Tên lưu manh họ Quách trực tiếp cởi quần đến đầu gối, xuân quang phía trước lộ sạch, nhắm thẳng vào tầm nhìn của Khương Tiểu Soái. Không có bất cứ lúng túng nào, cũng không che giấu tâm tư hạ lưu của mình, cứ ngang nhiên bại lộ, khoe khoang như thế.
Ánh mắt Khương Tiểu Soái chỉ dừng lại trên vật đó hai giây, rồi thản nhiên dịch đi.
"Quay qua!" Khương Tiểu Soái nói.
Quách Thành Vũ vẫn đứng đối diện Khương Tiểu Soái, không động đậy.
Khương Tiểu Soái lắc lắc ống tiêm: "Nếu anh muốn tiêm lên jj, tôi cũng không ý kiến."
Quách Thành Vũ vui vẻ: "Bác sĩ Khương, cậu thật hào phóng."
"Còn thối miệng thì cút ra ngoài!" Khương Tiểu Soái gầm lên.
Quách Thành Vũ cuối cùng cũng được nghe chửi, rất có cảm giác thành tựu nằm sấp xuống.
Kim của Khương Tiểu Soái không chút lưu tình đâm vào.
"A____!"
Đàn em đứng ngoài cửa vẻ mặt vui mừng: "Mẹ, nhanh vậy đã có động tĩnh rồi?"
Trên trán Lý Vượng hiện lên ba đường đen: "Nếu tôi không nghe lầm, thì đó là giọng của Quách tử thì phải?"
"..."
Tiêm xong, Quách Thành Vũ lại dây dưa một hồi, cho đến khi Lý Vượng đẩy cửa vào.
"Quách tử, Mã Nhị gọi điện đến bảo cậu qua một chuyến, nói có chuyện gấp."
Quách Thành Vũ không dám chậm trễ, đứng lên đi ra cửa.
Soạt soạt...
Một xấp tiền giấy bay tới chỗ Quách Thành Vũ, mấy tờ đập lên người Lý Vượng, trong đó còn xen lẫn một tờ năm chục.
Khương Tiểu Soái lắc lắc ba tờ trong tay.
"Hai trăm năm chục này tôi lấy, không tiễn."
Quách Thành Vũ ném ánh mắt chế nhạo cho Lý Vượng, Lý Vượng bình tĩnh mím môi.
Quách Thành Vũ đi rồi, Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn phòng ngủ, Ngô Sở Úy không biết từ lúc nào đã chui ra, đứng ngay cửa, nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Khương Tiểu Soái đột nhiên có chút lúng túng: "Cậu đứng đó bao lâu rồi?"
Ngô Sở Úy không đáp, đi thẳng đến trước mặt Khương Tiểu Soái, con mắt màu đen tỏa ra ánh sáng quái dị, khiến Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi lạnh.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
"Sao anh làm được?"
"Hả?" Khương Tiểu Soái hoang mang.
Ngô Sở Úy vội tiếp: "Anh ta thích anh đúng không? Anh ta liên tục đến khám bệnh là muốn theo đuổi anh đúng không? Vết thương trên tay anh ta cũng là vì muốn tiếp cận anh nên mới cố ý tạo ra đúng không?"
Khương Tiểu Soái cho rằng tâm trạng khác thường của Ngô Sở Úy là do bị đả kích, trở về lại thấy mối quan hệ chẳng ra cái gì này nên mới bị dẫn lên, thế là tốt tính vỗ vai y, giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và anh ta..."
"Dạy tôi đi!" Ngô Sở Úy đột nhiên kéo tay Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái lại ngẩn ngơ: "Dạy cậu cái gì?"
"Dạy tôi làm sao câu đàn ông."
Khương Tiểu Soái cho rằng mình nghe nhầm, xác định lại lần nữa: "Câu đàn ông?"
Mắt Ngô Sở Úy đột nhiên sáng lên, dường như trong thoáng chốc đã tìm được linh cảm báo thù. Y kéo Khương Tiểu Soái vào phòng, kể lại cảnh ngộ của mình cho hắn, thuận tiện nói luôn suy nghĩ vừa rồi.
Trên gương mặt anh tuấn của Khương Tiểu Soái hiện lên đủ loại phẫn hận.
"Cô gái đó quá mức hạ tiện rồi!"
Ngô Sở Úy cũng mài răng theo: "Tôi đã từng nghĩ, so với tổn thương một người, không bằng tổn thương cả hai! Muốn Nhạc Duyệt hồi tâm chuyển ý độ khó quá lớn, cho dù tôi mất rồi có lại, tên trọc đó cũng không tổn thất gì, chẳng qua là tìm người mới. Nhưng nếu tôi câu được hắn thì sẽ khác, Nhạc Duyệt sẽ khó chịu phải không? Tên trọc đó bị tôi lừa sẽ khó chịu phải không?..."
"Cậu đợi một chút đã." Khương Tiểu Soái dựng ngón trỏ lên ngắt lời Ngô Sở Úy: "Cậu không cảm thấy theo đuổi tên trọc đó so với khiến Nhạc Duyệt hồi tâm chuyển ý thì độ khó càng lớn sao?"
"Ai nói tôi muốn theo đuổi hắn?" Ngô Sở Úy cười lạnh: "Tôi muốn câu hắn, khiến hắn phải theo đuổi tôi."
Mợ ơi, anh bạn, cậu thật có truy cầu! Cậu từ một người thấp kém nhu nhược một bước lên làm đại thần!
Khương Tiểu Soái quỳ lạy một phen trong lòng, sau đó triệt để rầu rĩ.
Ngô Sở Úy vẫn đang cố gắng tính toán: "Anh nghĩ đi, tôi muốn hắn phải giống như Quách tử, vì muốn dụ tôi, mà không tiếc cái giá đổ máu, tôi sẽ rất giải hận!"
Khương Tiểu Soái chắp tay ôm quyền: "Gia, ngài đừng lấy tôi ra đùa nữa, tôi phải thu dọn đồ đạc về nhà đây."
Ngô Sở Úy nhanh chóng đứng lên cản Khương Tiểu Soái, nụ cười thu lại, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
"Tiểu Soái, tôi không phải đang nói đùa, tôi nghiêm túc. Nếu anh không tận mắt thấy cô gái mình yêu bảy năm hôn người đàn ông khác, anh sẽ không hiểu được đau khổ của tôi bây giờ!"
Khương Tiểu Soái thầm phản bác một câu, chút đau khổ đó của cậu tính là cái ** lông gì hả? Năm đó ông đây bị người ta đùa suýt nữa nhảy hồ rồi!
Hai bên trầm mặc hồi lâu, Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
"Cậu hiểu rõ hắn chứ?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Ngay cả tên hắn ta là gì tôi còn không biết."
Khương Tiểu Soái rất bình tĩnh nói với Ngô Sở Úy: "Vậy chúng ta liền dùng thời gian hai tuần tìm hiểu người này, bao gồm thân thế bối cảnh, kinh nghiệm tình cảm, tính cách sở thích của hắn... các phương diện đều phải lợi dụng mọi đường đi để điều tra rõ ràng."
"Điểm này tôi rất tán thành, không đánh trận không nắm chắc, nhưng hai tuần quá lâu thì phải? Tôi không thể lãng phí hai tuần mà không làm gì, chỉ chuyên làm cái này được?"
"Ai nói chỉ làm cái này?" Khương Tiểu Soái giọng điệu cứng cỏi: "Cậu nên làm gì thì làm đó, đây chỉ là giải trí thôi hiểu không? Cậu không chỉ phải đi làm, hơn nữa còn phải nỗ lực hơn trước! Nhớ kỹ, bất luận là thu hút đàn ông hay phụ nữ, tự cường đều là quan trọng nhất."
Ánh mắt Ngô Sở Úy kiên định: "Tôi hiểu."
Khương Tiểu Soái gãi đầu, lại nghĩ đến một điểm.
"Hiện tại hình tượng của cậu đã không có vấn đề quá lớn, cậu cần tốn công sức về mặt phẩm chất sức quyến rũ của mình. Cái gọi là phẩm chất sức quyến rũ, không phải là bắt cậu bắt chước người khác, người khác giả soái giả khốc, cậu cũng nhất định phải noi theo. Hình thành cá tính riêng biệt là quan trọng nhất, hiện tại tính cách của cậu đang ở trạng thái hỗn loạn điên cuồng, âm dương bất định, lúc mềm lúc cứng, cậu cần phải uốn nắn một chút, hình thành phạm quy của Ngô Sở Úy."
"Phạm quy của mình..." Ngô Sở Úy lầm bầm.
Khương Tiểu Soái ấn tay lên trán Ngô Sở Úy, nhìn chằm chằm vào con mắt đen sáng của y.
"Nhớ, nhất định phải phát huy tối đa ưu thế của đôi mắt này."
Đang nghĩ thế, một con lệ quỷ phiêu vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn, suýt nữa bị dọa nhảy bật lên, Ngô Sở Úy khóe mắt đen thui, con ngươi đục ngầu, ánh mắt tản loạn, bước chân nặng nề... thậm chí còn mang theo một loại tuyệt nhiên coi thường cái chết.
"Sao vậy? Lại có chuyện hả?"
Từ chữ 'lại' trong miệng Khương Tiểu Soái có thể nghe ra, ngay cả hắn cũng biểu thị hoài nghi với chuyện Ngô Sở Úy liên tục gặp xui.
Ngô Sở Úy lắc đầu, trầm mặc bước vào phòng ngủ, binh một tiếng đóng cửa.
Khương Tiểu Soái có chút lo lắng, theo lý mà nói Ngô Sở Úy xảy ra chuyện không phải lần một lần hai, lần nào trở về đều mắng bậy vài câu, không được vài tiếng là hết, chưa từng giống như bây giờ tự nhốt mình trong phòng. Xem ra chuyện lần này khá nghiêm trọng, Khương Tiểu Soái nhẹ gõ cửa vài cái, dịu giọng hỏi: "Đại Úy, sao thế? Ra ngoài nói chuyện đi."
Không có bất cứ phản ứng nào.
"Đừng giả đáng thương! Mau lăn ra đây! Khóc hay nháo cũng phải có tiếng chứ!" Khương Tiểu Soái rất gấp.
Ngô Sở Úy chỉ hờ hững đáp một câu: "Không sao."
Khẳng định có sao! Khương Tiểu Soái vặn tay nắm cửa, mới phát hiện bên trong bị khóa, hắn nhớ chìa khóa nằm trong ngăn kéo, thế là vội vã đi lục ngăn kéo.
"Bác sĩ Khương, bác sĩ nhanh cầm máu cho đại ca của chúng tôi đi! Tay anh ấy bị thủy tinh đâm vào."
Khương Tiểu Soái ngẩng đầu hỏi: "Người đâu?"
Một bóng người quen thuộc lại đáng ghét hiện ra trước cửa, thân cao, đầu nhọn, mắt xếch, nụ cười tha thiết lại mát rượi. Trên tay hắn quả thật bị thương, một tay đang bịt, máu nhỏ suốt quãng, mùi tanh kích thích đường thở của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái đứng tại chỗ không động đậy, thần sắc lạnh nhạt.
Lý Vượng không khỏi thúc giục: "Tôi nói, bác sĩ Khương, bác sĩ mau lên chứ! Đây là máu hàng thật giá thật đó, bác sĩ sẽ không thấy bị thương không trị chứ?" Nói xong ném một xấp tiền lên bàn.
Không sai, là một xấp tiền, nói ít cũng có đến trăm mấy.
Khương Tiểu Soái đi đến bàn chẩn trị ngồi xuống.
Lý Vượng ghé vào tai Quách Thành Vũ: "Tôi đã nói rồi đúng chưa? Thời đại này ai mà không mê tiền? Cậu vậy mà còn nâng như hoa sen trắng."
Quách Thành Vũ không đáp lại, ngoan ngoãn thò tay qua.
Xử lý vết thương cho Quách Thành Vũ xong, Khương Tiểu Soái hất cằm: "Vào phòng nằm xuống, chuẩn bị tiêm."
Một tiếng hạ lệnh, Quách Thành Vũ còn chưa động, mấy tên đàn em đã lùi lại trước.
Khương Tiểu Soái ở bên ngoài chuẩn bị thuốc xong, bước vào phòng, cảnh trước mắt khiến máu hắn sôi trào.
Tên lưu manh họ Quách trực tiếp cởi quần đến đầu gối, xuân quang phía trước lộ sạch, nhắm thẳng vào tầm nhìn của Khương Tiểu Soái. Không có bất cứ lúng túng nào, cũng không che giấu tâm tư hạ lưu của mình, cứ ngang nhiên bại lộ, khoe khoang như thế.
Ánh mắt Khương Tiểu Soái chỉ dừng lại trên vật đó hai giây, rồi thản nhiên dịch đi.
"Quay qua!" Khương Tiểu Soái nói.
Quách Thành Vũ vẫn đứng đối diện Khương Tiểu Soái, không động đậy.
Khương Tiểu Soái lắc lắc ống tiêm: "Nếu anh muốn tiêm lên jj, tôi cũng không ý kiến."
Quách Thành Vũ vui vẻ: "Bác sĩ Khương, cậu thật hào phóng."
"Còn thối miệng thì cút ra ngoài!" Khương Tiểu Soái gầm lên.
Quách Thành Vũ cuối cùng cũng được nghe chửi, rất có cảm giác thành tựu nằm sấp xuống.
Kim của Khương Tiểu Soái không chút lưu tình đâm vào.
"A____!"
Đàn em đứng ngoài cửa vẻ mặt vui mừng: "Mẹ, nhanh vậy đã có động tĩnh rồi?"
Trên trán Lý Vượng hiện lên ba đường đen: "Nếu tôi không nghe lầm, thì đó là giọng của Quách tử thì phải?"
"..."
Tiêm xong, Quách Thành Vũ lại dây dưa một hồi, cho đến khi Lý Vượng đẩy cửa vào.
"Quách tử, Mã Nhị gọi điện đến bảo cậu qua một chuyến, nói có chuyện gấp."
Quách Thành Vũ không dám chậm trễ, đứng lên đi ra cửa.
Soạt soạt...
Một xấp tiền giấy bay tới chỗ Quách Thành Vũ, mấy tờ đập lên người Lý Vượng, trong đó còn xen lẫn một tờ năm chục.
Khương Tiểu Soái lắc lắc ba tờ trong tay.
"Hai trăm năm chục này tôi lấy, không tiễn."
Quách Thành Vũ ném ánh mắt chế nhạo cho Lý Vượng, Lý Vượng bình tĩnh mím môi.
Quách Thành Vũ đi rồi, Khương Tiểu Soái nghiêng đầu nhìn phòng ngủ, Ngô Sở Úy không biết từ lúc nào đã chui ra, đứng ngay cửa, nhìn chăm chăm vào hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Khương Tiểu Soái đột nhiên có chút lúng túng: "Cậu đứng đó bao lâu rồi?"
Ngô Sở Úy không đáp, đi thẳng đến trước mặt Khương Tiểu Soái, con mắt màu đen tỏa ra ánh sáng quái dị, khiến Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi lạnh.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
"Sao anh làm được?"
"Hả?" Khương Tiểu Soái hoang mang.
Ngô Sở Úy vội tiếp: "Anh ta thích anh đúng không? Anh ta liên tục đến khám bệnh là muốn theo đuổi anh đúng không? Vết thương trên tay anh ta cũng là vì muốn tiếp cận anh nên mới cố ý tạo ra đúng không?"
Khương Tiểu Soái cho rằng tâm trạng khác thường của Ngô Sở Úy là do bị đả kích, trở về lại thấy mối quan hệ chẳng ra cái gì này nên mới bị dẫn lên, thế là tốt tính vỗ vai y, giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và anh ta..."
"Dạy tôi đi!" Ngô Sở Úy đột nhiên kéo tay Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái lại ngẩn ngơ: "Dạy cậu cái gì?"
"Dạy tôi làm sao câu đàn ông."
Khương Tiểu Soái cho rằng mình nghe nhầm, xác định lại lần nữa: "Câu đàn ông?"
Mắt Ngô Sở Úy đột nhiên sáng lên, dường như trong thoáng chốc đã tìm được linh cảm báo thù. Y kéo Khương Tiểu Soái vào phòng, kể lại cảnh ngộ của mình cho hắn, thuận tiện nói luôn suy nghĩ vừa rồi.
Trên gương mặt anh tuấn của Khương Tiểu Soái hiện lên đủ loại phẫn hận.
"Cô gái đó quá mức hạ tiện rồi!"
Ngô Sở Úy cũng mài răng theo: "Tôi đã từng nghĩ, so với tổn thương một người, không bằng tổn thương cả hai! Muốn Nhạc Duyệt hồi tâm chuyển ý độ khó quá lớn, cho dù tôi mất rồi có lại, tên trọc đó cũng không tổn thất gì, chẳng qua là tìm người mới. Nhưng nếu tôi câu được hắn thì sẽ khác, Nhạc Duyệt sẽ khó chịu phải không? Tên trọc đó bị tôi lừa sẽ khó chịu phải không?..."
"Cậu đợi một chút đã." Khương Tiểu Soái dựng ngón trỏ lên ngắt lời Ngô Sở Úy: "Cậu không cảm thấy theo đuổi tên trọc đó so với khiến Nhạc Duyệt hồi tâm chuyển ý thì độ khó càng lớn sao?"
"Ai nói tôi muốn theo đuổi hắn?" Ngô Sở Úy cười lạnh: "Tôi muốn câu hắn, khiến hắn phải theo đuổi tôi."
Mợ ơi, anh bạn, cậu thật có truy cầu! Cậu từ một người thấp kém nhu nhược một bước lên làm đại thần!
Khương Tiểu Soái quỳ lạy một phen trong lòng, sau đó triệt để rầu rĩ.
Ngô Sở Úy vẫn đang cố gắng tính toán: "Anh nghĩ đi, tôi muốn hắn phải giống như Quách tử, vì muốn dụ tôi, mà không tiếc cái giá đổ máu, tôi sẽ rất giải hận!"
Khương Tiểu Soái chắp tay ôm quyền: "Gia, ngài đừng lấy tôi ra đùa nữa, tôi phải thu dọn đồ đạc về nhà đây."
Ngô Sở Úy nhanh chóng đứng lên cản Khương Tiểu Soái, nụ cười thu lại, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
"Tiểu Soái, tôi không phải đang nói đùa, tôi nghiêm túc. Nếu anh không tận mắt thấy cô gái mình yêu bảy năm hôn người đàn ông khác, anh sẽ không hiểu được đau khổ của tôi bây giờ!"
Khương Tiểu Soái thầm phản bác một câu, chút đau khổ đó của cậu tính là cái ** lông gì hả? Năm đó ông đây bị người ta đùa suýt nữa nhảy hồ rồi!
Hai bên trầm mặc hồi lâu, Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
"Cậu hiểu rõ hắn chứ?"
Ngô Sở Úy lắc đầu: "Ngay cả tên hắn ta là gì tôi còn không biết."
Khương Tiểu Soái rất bình tĩnh nói với Ngô Sở Úy: "Vậy chúng ta liền dùng thời gian hai tuần tìm hiểu người này, bao gồm thân thế bối cảnh, kinh nghiệm tình cảm, tính cách sở thích của hắn... các phương diện đều phải lợi dụng mọi đường đi để điều tra rõ ràng."
"Điểm này tôi rất tán thành, không đánh trận không nắm chắc, nhưng hai tuần quá lâu thì phải? Tôi không thể lãng phí hai tuần mà không làm gì, chỉ chuyên làm cái này được?"
"Ai nói chỉ làm cái này?" Khương Tiểu Soái giọng điệu cứng cỏi: "Cậu nên làm gì thì làm đó, đây chỉ là giải trí thôi hiểu không? Cậu không chỉ phải đi làm, hơn nữa còn phải nỗ lực hơn trước! Nhớ kỹ, bất luận là thu hút đàn ông hay phụ nữ, tự cường đều là quan trọng nhất."
Ánh mắt Ngô Sở Úy kiên định: "Tôi hiểu."
Khương Tiểu Soái gãi đầu, lại nghĩ đến một điểm.
"Hiện tại hình tượng của cậu đã không có vấn đề quá lớn, cậu cần tốn công sức về mặt phẩm chất sức quyến rũ của mình. Cái gọi là phẩm chất sức quyến rũ, không phải là bắt cậu bắt chước người khác, người khác giả soái giả khốc, cậu cũng nhất định phải noi theo. Hình thành cá tính riêng biệt là quan trọng nhất, hiện tại tính cách của cậu đang ở trạng thái hỗn loạn điên cuồng, âm dương bất định, lúc mềm lúc cứng, cậu cần phải uốn nắn một chút, hình thành phạm quy của Ngô Sở Úy."
"Phạm quy của mình..." Ngô Sở Úy lầm bầm.
Khương Tiểu Soái ấn tay lên trán Ngô Sở Úy, nhìn chằm chằm vào con mắt đen sáng của y.
"Nhớ, nhất định phải phát huy tối đa ưu thế của đôi mắt này."
Bình luận truyện