Yêu Phượng Tà Long

Chương 14: Mục đích



Đối với sự ỉ lại của nàng, Tử Minh Tà rất hưởng thụ, bạc môi giương lên , trong mắt mang theo vài phần sung sướng, cúi đầu cắn trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng , tinh tế nhấm nháp.

Minh Yên đỏ mặt quay đầu sang một bên nhưng thật ra không có phản ứng mấy vì buổi sáng đã thấy qua một màn ái muội hơn, mà ba người kia thì nhất trì trụ ngốc , ngốc lăng mắt to mắt nhỏ nhìn hai người .

Bắc Thần Dục hơn nữa ngày mới phun ra một câu,

“Nguyên lai Tà thích tiểu oa nhi phấn nộn nhỏ tuổi !”

Sở Tiếu Tiếu thở hổn hển , hai mắt sáng lên quay đầu nhìn hắn,

“Ngươi cũng hiểu được hắn chính là người luyến đồng phích đúng không ?”

Bắc Thần Dục rất muốn gật đầu, nhưng nhìn lại thấy khuân mặt Tử Minh Tà âm trầm , vẫn là từ bỏ, hắn còn muốn mình từ nơi này sống sót đi ra !

“Oa nhi!”

“Ba”,

Sở Tiếu Tiếu vỗ bàn tay bên hông một cái , oán giận nói,

“Nhẹ một chút ?”

(nghe nó cứ đen tối kiểu gì ý )

Tử Minh Tà vội vàng buông tay, khẩn trương giúp nàng xoa , tuy rằng hắn biết rõ lực đạo của hắn căn bản không tổn thương đến nàng .

Sở Tiếu Tiếu thoải mái nằm trong lòng hắn , nhìn về hai nam tử xa lạ ở phía trước , hỏi,

“Hai vị xưng hô như thế nào ?”

“Ba”

Một tiếng, Bắc Thần Dục mở cây quạt đang cầm trên tay ra , phong lưu phóng khoáng nói,

“Tại hạ Bắc Thần Dục!”

Minh Hạo không giống hắn khoe khoang,chỉ thản nhiên phun ra 2 chữ,

“Minh Hạo!”

Sở Tiếu Tiếu hứng thú nhíu mày, Phong Vực quốc có tứ đại gia tộc khác nhau là Sở gia, Minh gia, Bắc Thần gia cùng Nghiêm gia, nay Minh gia cùng Bắc Thần gia người thừa kế rõ ràng đều là người quen của Tử Minh Tà , xem ra Thái Tử này bị đặt trong vòng nguy hiểm sợ rằng chính hắn cũng không biết đi !

Bắc Thần Dục nhìn bộ dáng nàng phấn nộn rất muốn đi lên nhào nộn một phen, Nhưng là nhìn đôi mắt lạnh như băng kia của Tử Minh Tà , hắn không dám đâu , nhưng là hắn lại cười như vô hại vẻ mặt ôn nhu hỏi Sở Tiếu Tiếu ,

“Tiểu đáng yêu, nói cho ca ca, ngươi tên là gì?”

Sở Tiếu Tiếu mắt híp lại nhìn hắn,

“Đại thúc, ta đã mười ba tuổi, phiền toái ngươi đổi lại cách xưng hô được không ?”

Bắc Thần Dục toàn thân cứng ngắc, khóe miệng run rẩy, căm giận quát lên ,

“Đại thúc? Tiểu quỷ, ta làm sao giống đại thúc?”

Sở Tiếu Tiếu hướng mặt lại vào trong lòng Tử Minh Tà dụi dụi , bộ dáng sợ hãi , ủy khuất nói

,“Tà, hắn thật hung dữ nga!”

Tử Minh Tà mắt lạnh đảo qua, Bắc Thần Dục ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, hai mắt vẫn như trước gắt gao trừng mắt Sở Tiếu Tiếu.

Tay nhỏ bé ở trong lòng Tử Minh Tà vỗ vỗ , Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt vô tội nói,

“Tà, ta hiện tại đã phát hiện nguyên lai nam nhân có để ý tuổi tác !”

Tử Minh Tà nhìn bộ dáng đáng yêu khi nàng làm chuyện xấu , nhịn không được ở trên khuân mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một ngụm , Minh Hạo nhìn hai người có chút đăm chiêu, khóe mắt đảo đến cái thi thể dưới sàn, mở miệng nói

,“Sở nhị tiểu thư nếu tại hạ không nhận nhầm thì đâu hẳn là nha hoàn thiếp thân của Sở đại tiểu thư ngươi không sợ chọc phải phiền toái sao ?”

Theo dấu hiệu này , không cần nói thân phận của Sở Tiếu Tiếu đã được xác định .

Sở Tiếu Tiếu vẻ mặt vô tội,

“Sẽ có phiền toái gì ? Không phải là Tà giết sao? Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

Minh Hạo cứng lại, nhìn nàng ánh mắt mang theo tia đánh giá , Sở Tiếu Tiếu thoải mái tùy ý hắn đánh giá , không có chút nào không tự nhiên .

“Oa nhi......”

Tử Minh Tà đang muốn nói chuyện, đã thấy trong lòng nàng nhiều ra một đoàn tuyết trắng .

Sở Tiếu tiếu nhìn một đoàn tuyết trắng trong lòng mình , đưa tay ra ôm vuốt ve lông của nó ,

“Con mèo nhỏ ta nhất định sẽ dưỡng ngươi mập mạp !” Dùng để làm giường _ bổ xung trong lòng !

Tiểu Bạch Hổ nhảy dựng lên , răng sắc bén nhe ra , căm giận nói,

“Ta tên là Diệp Khung về sau ngươi mà còn gọi ta là con mèo nhỏ , ta liền......”

Lời nói đầy tính uy hiếp chưa xong , liền bị Sở Tiếu Tiếu vuốt vuốt lông , nhân tiện sờ sờ lông trên đầu nó ,

“Liền như thế nào? Ân? Ta nói cho ngươi biết , nếu không phải da lông ngươi mềm mại , ta mới lười cứu ngươi! Ngươi cứ hảo hảo mà dưỡng da lông cho thuận mắt ta , bằng không ta mang ngươi đi hầm canh !”

“Thần thú?”

Trừ bỏ Tử Minh Tà, mấy người khác đều thập phần kinh ngạc , có thể mở miệng nói chuyện thì tất nhiên chỉ có thần thú , Minh Yên cũng chưa biết Diệp Khung tồn tại, nàng chỉ biết lão gia phái người trong phủ đi tìm , thần thú bị thương khiến cả phủ hỗn loạn , lại không thể nghĩ rằng thần thú cư nhiên ở bên người tiểu thư !

Trong lòng lại thay Sở Tiếu Tiếu vui mừng , con gà rừng kia của Đại Tiểu Thư bất quá chỉ là tiên thú , thế nhưng tiểu thư lại có thần thú nha ! Bất quá bộ dáng này của thần thú hảo đáng yêu ! Sờ Sờ chắc sướng lắm ! ( Ảnh : Bé Minh Yên hảo khả ái )

“Oa nhi!”

Tử Minh Tà thật sự nhìn không được, cúi đầu cắn vành tai của nàng , đem tay nhỏ bé của nàng đặt trên người

“ Oa nhi chỉ có thể sờ ta !”

Ách...... Sở Tiếu Tiếu sửng sốt một chút, sau đó tay nhỏ bé luồn vào bên trong của hắn , thấy hắn ghen lòng nàng có điểm cao hứng , vậy để nàng sờ hắn thật tốt ( đoạn này nghe có vẻ đen tối )

Thân thể vung tay nên Diệp Khung thành một đường đôminô , Diệp Khung Chưa kịp dừng choáng váng đã thấy mình ở trong lòng Minh Yên hai mắt căm giận nhìn người vứt bỏ mình căm giận gầm nhẹ

,

“Tiểu quỷ chết dẫm cư nhiên vứt bỏ ta “ ( nghe cứ như lời nói của tiểu tức phụ ý ,,,)

Tay nhỏ bé của Sở Tiếu Tiếu ở bên trong hắc bào của Tử Minh Tà không có ý định đi ra khinh thường liếc Diệp Khung một cái

“Trước nhìn chính mình đi “

“Ta...... Ta rất nhanh liền trưởng thành, rất nhang sẽ cao to hơn ngươi “

Hiện tại nó so với nàng nhỏ nhưng sau khi nó tiến giai sẽ cao to hơn nàng !

Sở Tiếu Tiếu cũng chẳng để ý đến nàng nhưng trong lòng đã nhấc bút ghi nó vào sổ nợ .Nó dám nhắc đến chuyện thương tâm của nàng phải làm như thế nào để giáo huấn nó !

Minh Yên hoàn toàn bị Diệp Khung đáng yêu mê hoặc .

Còn ba người còn lại vừa mới thoát khỏi trạng thái kinh ngạc .

Quay đầu lại lại nhìn thấy Sở Tiếu Tiếu ăn đậu hủ của Tử Minh Tà .

Lại giật mình sửng sốt , Sở Nhị Tiểu thư thật đặc biệt .

“Tiểu Hỉ thế nào lâu như vậy cũng chưa trở về?”

Nghe được thanh âm ngoài của , Sở Tiếu Tiếu cười lên mang theo một tia lãnh ý .

“Khả năng nàng ta đã hồi phủ , Nguyệt Nhi chúng ta đi “

“Ân, hảo!”

Chờ tiếng bước chân hai người càng xa , Sở Tiếu Tiếu quay nhìn Tử Minh Tà

“ Tà , ta cũng phải trở về “

Sở Luyến Nguyệt sau khi trở về nhất định sẽ đến chỗ nàng khoe khoang , nếu nàng không ở đó , cái nữ nhân ngu ngốc kia sẽ lại mang cho nàng cái phiền phức gì , bây giờ nàng chưa có đủ thực lực đối phó với Sở gia , nàng chưa nghĩ sẽ xé rách mặt nạ của mình !

Tử Minh Tà hôn nàng một lúc rồi nói

“Phụ Hoàng muốn Sở Luyến Nguyệt vào cung ở một thời gian , oa nhi có muốn vào không ?”

Hắn muốn ở cùng nàng một chỗ !

Sở Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ, lại nhìn hắn một cái, gật gật đầu, ngẩng đầu hôn hắn một chút, mới nhảy xuống nhuyễn tháp, hướng phía bên ngoài đi ra .

Nhìn bóng dáng của nàng biến mất Tử Minh Tà khôi phục bộ dáng có chút đăm chiêu .

Khác ba người trầm mặc không nói . Bắc Thần Dục đã không còn bộ dáng cà lơ cà phất mắt hiện nên tinh quang Miệng cười lên giương mắt nhìn Tử Minh Tà trên nhuyễn tháp hỏi



Tà ngươi muốn mượn sức Sở gia sao ? Nhưng ngươi không nghĩ mình hy sinh quá lớn sao “

Minh Hạo trầm ngâm nói,

“ Sở nhị tiểu thư này không phải nhân vật đơn giản , ít nhất Sở Đại Tiểu thư cũng không bằng nàng . Lúc trước hai vị tiểu thư một tuổi , mọi người đã chính thức nhìn thấy phượng hoàng màu tím từ trên người Sở Nhị Tiểu thư bay đến Sở Đại tiểu thư .”

Bắc Thần Dục trong lòng vừa động,

“Ý ngươi là có người làm trò Sở Nhị Tiểu thư mới là thiên định chi phượng ?”

Minh Hạo suy tư nói,

“Có Minh gia cùng Bắc Thần gia ủng hộ,

Tà đã chiếm thế thượng phong nên không cần mượn sức Sở Gia . Mà bởi vì thân phận của Sở Nhị tiểu thư đi ?”

Tử Minh Tà tao nhã giơ ly rượu lên uống , không biết suy nghĩ cái gì, có vẻ như không nghe thấy bọn họ đang đàm luận cái gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện