[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Song Sinh Chung Khê
Chương 2
Tiểu Khuê đứng ở bên cạnh Huyền Nhai, ngón trỏ chỉ quạ đen, nghe quạ đen mang đến tin tức. Nhận được tin tức mình muốn, để cho quạ đen bay đi, trở lại bên người Chung Khuê.
Cách Chung Khuê ba thước, có quạ đen y phái đi giám thị Chung Khuê. Quạ đen thấy y đi vào, giương cánh rời đi.
Quạ đen vừa đi, Chung Khuê bắt đầu sợ hãi, sợ đến phát run. Từ lúc diệt trang đến nay, đều là tình huống này.
Khiến Tiểu Khuê thập phần phức tạp. Đi vào bên người Chung Khuê, hỏi: “Tiểu Chung không thích quạ đen sao?”
Chung Khuê lắc đầu.
“Hay là Tiểu Chung không thích ta?” Tiểu Khuê mặt dữ tợn, chậm rãi tới gần hắn.
Hắn sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau.
“Chẳng lẽ Tiểu Chung không thích ta?” Tiểu Khuê mặt vặn vẹo đến đáng sợ, nếu nghe được đáp án y không thích, y có thể sẽ tự tay giết hắn.
Sợ hãi tử vong, Chung Khuê lựa chọn lắc đầu, phủ định lời Tiểu Khuê nói.
“Rất tốt, rất tốt.” Tiểu Khuê hôn trán hắn, buộc hắn mau ngủ.
Chung Khuê bật khóc.
“Tiểu Chung không phải sợ, chúng ta là nhất thể, ai cũng không rời ai được.” Tiểu Khuê thấp giọng nói, trấn an hắn.
Nhưng chính Tiểu Khuê là người Chung Khuê sợ nhất.
Chung Khuê biết, Tiểu Khuê thị huyết.
Giữa bọn họ có liên hệ, mỗi khi Tiểu Khuê giết người, hắn đều có thể cảm nhận được vui sướng cực kỳ kia. Chung Khuê hận nhất như vậy, phảng phất dường như hắn cũng thích giết người.
“Nhị lão gia, ” đầy tớ nhỏ đẩy cửa vào, thông báo: “Thượng Thư đại nhân bên ngoài cầu kiến.”
Phòng trong chỉ một người Chung Khuê, hiển nhiên đầy tớ nhỏ nghĩ lầm hắn là Tiểu Khuê, dù sao tướng mạo hai người hoàn toàn giống nhau.
“Ngươi nhận sai.” Chung Khuê đi chân trần xuống giường, quần áo không chỉnh, cũng không che lấp, đến bên cạnh bàn rót chén trà cho mình.
Đầy tớ nhỏ nhìn bộ dáng Chung Khuê này, nhìn đến ngốc. Hắn vừa mới đến Tướng Quân phủ không lâu, nghe nói tướng quân đều cùng ca ca song sinh của mình đồng giường cộng chẩm, mới đầu hắn chỉ tưởng đơn thuần cùng nhau ngủ mà thôi. Nhưng hiện nay Chung đại nhân trước mắt trên người điểm điểm dấu vết hoan ái, nói rõ bọn họ không phải đơn thuần cùng nhau ngủ mà thôi. Khó trách nhóm nha hoàn tỷ tỷ nói đến việc này, đều là bộ dáng cảm khái vô hạn.
Nhưng bọn hắn là huynh đệ —— đầy tớ nhỏ nhíu mày, bộ dáng thực phức tạp.
Chung Khuê xem trong mắt, nghĩ lầm đầy tớ nhỏ là tìm không thấy Tiểu Khuê lại phiền não, mở miệng hỏi: “Là vị Thượng Thư đại nhân nào?”
“Là Binh Bộ Thượng Thư Hoàng đại nhân.” Đầy tớ nhỏ đáp lại.
Hoàng đại nhân đến tìm Tiểu Khuê, chẳng lẽ lại muốn khai chiến. Chung Khuê ánh mắt thâm trầm. Đối đầy tớ nhỏ nói: “Nói với Thượng Thư đại nhân tướng quân thân thể không thích hợp, thỉnh hắn ngày khác bái phỏng.”
Đầy tớ nhỏ tuy đầy mặt hồ nghi, nhưng ngoan ngoãn lui ra, truyền đạt cho Thượng Thư đại nhân.
Đầy tớ nhỏ rời đi, Chung Khuê theo sau xuất môn, đến hoa viên tìm người. Hắn biết nên đến nơi nào tìm người, hắn chính là biết.
Trung tâm hoa viên có lương đình, trong lương đình có người đang phẩm trà, trên bàn đặt trà cụ, sớm phao xong hai chén trà, chờ hắn lại đây. Nhất định là quạ đen mật báo, báo cho biết mình sắp sửa lại đây. Tướng Quân phủ tuy lớn, lại khắp nơi phủ đầy nhãn tuyến, ai cũng trốn không thoát ánh mắt quạ đen, ánh mắt tà ác, dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang đáng sợ.
“Ngươi tới rồi. Tới uống trà.” Tiểu Khuê đưa hắn chén trà.
“Hoàng đại nhân tìm ngươi.” Chung Khuê mở đầu.
“Ta biết, ngươi không phải đuổi hắn đi?” Tiểu Khuê trả lời, không có trách cứ ý tứ. Buông trà cụ, tiếp cận Chung Khuê, giúp hắn buộc lại y phục. Nói câu: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Chung Khuê đẩy tay y ra, đi thẳng vào vấn đề hỏi y: “Hoàng đại nhân tìm ngươi, có phải lại muốn chiến tranh hay không?”
“Có lẽ.” Tiểu Khuê trả lời: “Nhưng mà không nhất định. Cũng có thể sợ ta công cao chấn chủ, muốn đem ta sung quân biên cương.”
Vậy thật sự là không thể tốt hơn. Chung Khuê nghĩ thầm. Chỉ cần không giết người, đều không thể tốt hơn.
Hai quạ đen bay tới, mỗi con ngậm một chiếc hài, đặt tới trên bàn, Tiểu Khuê cầm lấy hài, ngồi xổm xuống, nhắc chân Chung Khuê lên, giúp hắn đi giày. Còn nói: “Sàn không sạch sẽ.”
“Lúc trước đều dẫm bùn, còn sợ chút không sạch sẽ ấy?” Chung Khuê rất có hỏa khí.
Tiểu Khuê giúp hắn mang hài, lần nữa đứng lên, mang theo cưng chìu sủng nịch cười, hỏi: “Có phải tức ta tối hôm qua chơi quá mức hay không?” Đưa tay muốn vén sợi tóc qua một bên.
Chung Khuê quay đầu đi, tránh y đụng chạm.
Tiểu Khuê thu hồi tay, quay về nguyên vị ngồi xuống, uống trà.
Chung Khuê đáy lòng truyền đến Tiểu Khuê kiềm nén tức giận, kinh sợ thấy không ổn, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu Khuê nếu tức giận, ắt phải kiến huyết. Tiểu Khuê tuy không tổn thương hắn, nhưng y sẽ giết người vô tội.
“Ngồi xuống uống trà.” Tiểu Khuê ngữ khí bình tĩnh.
Chung Khuê khó được thuận theo ngồi xuống, bưng trà lên, muốn uống không uống do dự hồi lâu, cuối cùng uống hết chén trà kia.
Thế này mới cảm thấy Tiểu Khuê hết giận. Hỏi hắn: “Uống ngon không?”
“Ta uống không ra ngon dở.” Không phải là trà sao? Chung Khuê dựa theo thực tế nói.
Tiểu Khuê cười, đáp lại hắn: “Ta cũng uống không ra ngon dở.” Hay hoặc là nói, y căn bản không có vị giác.
Đáng tiếc hai người uống không ra ngon dở, lá trà kia là thượng đẳng Bích Loa Xuân, trà Thánh Thượng ban cho.
“Gần đây gánh hát lại đẩy ra tân hí, đợi cùng đi nghe một chút?” Tiểu Khuê mời.Cũng không rót thêm trà.
Chung Khuê do dự, hắn thích nghe hí, nhưng cùng Tiểu Khuê cùng nhau nghe hí, tình huống lại bất đồng. Quạ đen nhận thấy hắn do dự, nhảy đến bên chân Chung Khuê, muốn mổ hài hắn. Chung Khuê lui chân chợt lóe, xua đuổi quạ đen: “Đi đi.”
“Liền định như vậy.” Tiểu Khuê mỉm cười. Xuyên tạc lời của hắn, cùng quạ đen hợp tác khăng khít.
“Ta cũng không đáp ứng.”
“Ân?”
“Không, không có gì.” Chung Khuê quay mặt qua, thu hồi lời của mình.
Quạ đen nhảy lên bàn, Tiểu Khuê uy thực thưởng cho, sau vừa lòng giương cánh bay cao.
Cơm trưa qua đi, Tiểu Khuê thay cho Chung Khuê quần áo ra ngoài, tựa như con rối mặc người bài bố. Giúp Chung Khuê thay quần áo, là yêu thích của y, nhưng giúp hắn thoát y, mới là chuyện y chân chính thích làm.
Không để ý tới Chung Khuê cự tuyệt, Tiểu Khuê trước khi xuất môn, lại đè hắn làm một lần. Khi xuất môn, sai người chuẩn bị xe ngựa, tay vịn thắt lưng Chung Khuê, để hắn tựa vào trên người mình. Không để ý ánh mắt người khác, ngồi lên xe ngựa.
Từ trong phủ ra đến ngoài cửa, đủ để khiến Chung Khuê mồ hôi lạnh chảy ròng, vô lực dựa vào Tiểu Khuê thở.
Đường xá khó tránh khỏi xóc nảy, Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại, tay Tiểu Khuê còn không an phận ở trên người hắn du tẩu, hắn cả khí lực quở trách đối phương cũng không có. Tiểu Khuê giúp hắn mát xa, làm cho hắn khỏe hơn.
Tới hí lều, Tiểu Khuê dẫn đầu xuống xe, muốn đỡ Chung Khuê, lại bị đối phương cự tuyệt.
“Nhiều người ở đây.” Chung Khuê cự tuyệt. Tự mình xuống xe.
Chủ gánh hát thấy Tiểu Khuê, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chào hỏi: “Tướng quân, lão ngài rốt cục tới rồi. Vị trí đều chuẩn bị tốt. Mời.” Nhanh chóng dẫn bọn hắn đến vị trí lầu hai thanh tĩnh. Trên bàn còn bày trà cùng tiểu điểm tâm.
Hai người ngồi xuống, ghế dựa cũng còn chưa nóng, người quen đặc biệt lên tiếng tiếp đón.
“Khuê tướng quân! Cư nhiên ở trong này gặp ngươi. Còn tưởng rằng thân thể ngươi không thích hợp, như thế nào còn có thể lực còn xem cuộc vui?” Binh Bộ Thượng Thư Hoàng đại nhân đi vào, đến bên người bọn họ, tự động kéo ghế dựa, ngồi xuống.
“Hoàng đại nhân.” Chung Khuê muốn đứng lên, lễ phép tiếp đón. Nhưng Tiểu Khuê đưa tay áp chế động tác hắn đứng dậy.
“Không cần để ý đến hắn.” Tiểu Khuê hành động khiêu khích, đưa tới Hoàng đại nhân không vui.
Hoàng đại nhân khó chịu một hơi, tuyên bố không vui, nhưng có việc cầu người chỉ đành nhịn. Đương gia hoa đán lên đài, bắt đầu ngâm hát hí khúc từ. Hoàng đại nhân đứng ngồi khó yên, có miệng khó trả lời, lại không dễ phát tác.
Chung Khuê lựa chọn coi thường hắn, đem chú ý dời lên sân khấu. Hoa đán giơ tay nhấc chân ý nhị mười phần, thanh âm lanh lảnh, nếu không nói ai sẽ biết hắn là nam tử chính cống đâu.
“Khuê tướng quân, ” Hoàng đại nhân thử mở miệng. Chỉ thấy Tiểu Khuê bộ dáng hứng thú lan san, không ngăn cản hắn nói chuyện, nhưng cũng không đáp lại hắn. Hoàng đại nhân nuốt nước miếng, thêm can đảm đem muốn nói nói cho hết lời.
Quả nhiên, cùng Chung Khuê đoán giống nhau, Hoàng đại nhân là tới cùng Tiểu Khuê thương thảo chiến tranh sự nghi.
Chung Khuê nghe, không thể thờ ơ, thiếu chút nữa đánh vỡ chén trà trong tay. Để chén trà trong tay xuống, trình diễn đến Sở Bá Vương cùng ái nhân Ngu Cơ xa nhau, vì không liên lụy Bá Vương, Ngu Cơ lựa chọn tự vẫn.
Nếu, hắn cũng có thể khinh địch như vậy chết đi, thật là có bao nhiêu tốt.
“Không được nào, Tiểu Chung, không thể có loại suy nghĩ này.” Tiểu Khuê uống trà.
Liên tưởng cũng không cho phép hắn tưởng phải không? Chung Khuê nói nhỏ: “Ngươi rất bá đạo.”
Hoàng đại nhân lại ngó qua Chung Khuê cùng Tiểu Khuê, suy đoán bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì đó, đáng tiếc khó giải.
Đó là trao đổi chỉ có hai người mới hiểu.
Hí khúc hát xong, người xem vỗ tay bảo hay, gọi thẳng đã nghiền.
Tiểu Khuê đứng dậy, vừa muốn rời đi, Hoàng đại nhân cấp hô: “Khuê tướng quân! Chuyện đó —— “
“Công thủ đều được, toàn bộ xem ý chỉ Thánh Thượng.” Tiểu Khuê ngữ khí không kiên nhẫn, nói xong liền rời đi.
Hoàng đại nhân đứng tại chỗ, nhìn Khuê tướng quân ôm thắt lưng Chung Khuê ca ca y, càng xem càng cảm giác cổ quái.
Bình thường huynh đệ sẽ thân cận như thế? Tuy kỳ quái, nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi Khuê tướng quân.
Ngày kế, Thánh Thượng ban thánh chỉ, mệnh Khuê tướng quân lập tức tấn công man di phương bắc. Nhưng mà, trước đó một ngày, Thánh Thượng đã cùng đối phương hạ chiến thiếp. Bởi vậy đạo thánh chỉ này không thu không được.
Tướng Quân phủ vì chuyện xuất chinh, bận rộn đến mức gà bay chó sủa, Chung Khuê mặt tối tăm nhất, ngồi ở trong lương đình hoa viên nhìn mọi người bận rộn.
Lại muốn chiến tranh. Tiểu Khuê thị huyết, Hoàng đế hiếu chiến. Hiện nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, rõ ràng chỉ là đưa đưa cống phẩm tức có thể giải quyết vấn đề, bọn họ lại không biến thành dân chúng lầm than thì không được. Chung Khuê không vui đến cực điểm.
Cầm trà cụ ném tới quạ đen giám thị hắn, quạ đen sợ tới mức giương cánh đào tẩu, không lâu lại bay trở về tiếp tục giám thị.
Chung Khuê không nhẫn nại đuổi đi, “Tránh ra.” Nhưng quạ đen bỏ mặc không để ý, chúng nó chỉ nghe lời một mình Tiểu Khuê.
“Lại hướng quạ đen phát giận.” Tiểu Khuê tiến đến. Thị nữ phía sau bưng một bàn tô cao, đặt tới trên bàn, tiếp theo nhặt lên mảnh vỡ chén trà, lui ra.
“Quạ đen là có linh tính vũ tộc, ngươi đối nó xấu, nó sẽ lại ghi ngươi một đời.” Tiểu Khuê cầm lấy trà cụ một bên, sai người lại phao một hồ trà, hái hoa cúc bên cạnh hoa viên, ném vào trong chén, lại rót trà nóng vào.
“Vậy thì như thế nào?” Chung Khuê trừng Tiểu Khuê, “Chẳng lẽ những con quạ đen này có thể ăn ta?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tiểu Khuê cười khẽ, phất tay khiến quạ đen một bên tán đi. Lương đình chỉ còn hai người bọn họ. Tiểu Khuê lấy lòng hắn nói: “Dù sao nhàn rỗi, không bằng đánh ván cờ như thế nào?”
“Ngươi biết rõ đối sách của ta, ta cũng biết đối sách của ngươi. Chúng ta hai người nên đánh cờ như thế nào?” Chung Khuê cự tuyệt. Dù sao hai người cũng là tâm ý tương thông, đánh cờ chán ngắt. Hơn nữa biết Tiểu Khuê nhượng cờ, khiến hắn càng thêm tức giận.
“Chỉ là vui đùa một chút, không cần quá nghiêm túc.” Tiểu Khuê triệt hạ trà cụ trên bàn, mặt bàn chính là một bàn cờ lớn, quân cờ thả một bên, chưa từng thu gom. Chỉ là vui đùa một chút, không cần phỏng đoán xếp đặt bố trí, trực tiếp xem.
Chung Khuê nhìn y lại không để ý tới ý nguyện của mình, mà khư khư cố chấp, tuy căm giận bất bình, lại cũng chuyên tâm chơi cờ.
Tiểu Khuê cầm hắc kì, trừ bỏ hạ hắc kì, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp Chung Khuê đi bạch kì. Đến tột cùng là hai người đánh cờ, hay chỉ Tiểu Khuê một người chơi cờ, nếu người bên ngoài đến xem, cũng xem không hiểu.
Kỳ thật đã sớm phân ra thắng bại. Chung Khuê vô tình tiếp tục, ăn tô cao, không hề để ý tới tình thế bàn cờ.
Tiểu Khuê tiếp tục hoàn thành, qua lại xem.
“Lúc nào xuất phát?” Chung Khuê cuối cùng hỏi, trong phủ trên dưới vì chuyện xuất chinh bận rộn không thôi, hắn là chủ nhân lại cả thời gian xuất phát cũng không biết. Nghĩ đến trong phủ phó dong kêu hắn một tiếng Đại lão gia, nhưng thực tế đương gia tác chủ chân chính, lại là Tiểu Khuê Nhị lão gia này. Hắn làm đại lão gia thật đúng là chột dạ.
“Sáng mai luyện binh sau, cùng đoàn người cùng xuất phát.” Tiểu Khuê hạ xuống hắc kì, hoàn thành ván cờ, vừa lòng mỉm cười.
“Thánh Thượng cũng đi?” Chung Khuê cảm ứng được Tiểu Khuê tư tưởng, ngoài ý muốn hỏi.
“Đúng vậy a, nói là tăng cường sĩ khí.” Nhưng y muốn mang quân đội căn bản không cần hắn. Tiểu Khuê nghĩ, cũng làm cho Chung Khuê biết ý nghĩ của mình.
“Ý tưởng này của ngươi nếu khiến Thánh Thượng biết, không giết ngươi cửu tộc không thể.” Chung Khuê nói. Một hơi ngậm vào tô cao, vị ngọt mềm, vào miệng tan ngay.
Tiểu Khuê vừa nghe, khoái trá cười nói: “Nhưng ta không có cửu tộc có thể để hắn giết a.” Huống chi, ai có bản lĩnh, giết được y vĩnh sinh bất tử.
Đối với ý tưởng của Tiểu Khuê không ai bì nổi, chỉ liếc mắt một cái, không đưa lời bình.
Hôm sau, theo như lời Tiểu Khuê nói, sau khi luyện binh xong, liền bước trên xuất chinh lữ đồ. Hoàng thượng đến đây trợ trận hiệu quả quả thật không lớn, không bằng Tiểu Khuê một câu tiến lên, nổi lên tiếng vọng. Nhưng đây cũng chỉ là nhạc đệm nhỏ khởi hành.
Địa phương quân đội hạ trại, cách phương bắc quân địch ước chừng hơn mười dặm, Tiểu Khuê phái ra quạ đen tìm hiểu địch tình. Không trung một đám quạ đen xoay quanh, nghe Tiểu Khuê ra lệnh một tiếng, tập thể rào rạc rời đi.
Tiểu Khuê nhắm mắt dưỡng thần, chờ quạ đen hồi báo. Tiểu Khuê trầm tĩnh tản mát ra khí thế xơ xác tiêu điều, giờ này khắc này không ai dám tiếp cận.
Phút chốc, Tiểu Khuê mãnh liệt mở mắt ra, quạ đen bay trở về. Chung Khuê đếm đếm số lượng, thiếu một con, quay đầu nhìn phía Tiểu Khuê, chỉ thấy trên mặt y tà tứ mỉm cười, không khỏi rùng mình.
Áp chế sợ hãi, hỏi Tiểu Khuê: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Khuê gia tăng mỉm cười, y nói: “Không có gì, chỉ là đối phương chỗ đó có Vu Sư, bắt đi một con quạ đen của ta. Vu Sư đối phương biết chúng ta đến, đêm nay khẳng định tăng mạnh đề phòng.” Không giảm hưng trí, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Hắn không hiểu là cái gì khiến Tiểu Khuê hưng phấn như vậy.
“Ta không đánh bất ngờ, ngược lại băn khoăn.” Tiểu Khuê ha ha cười.
“Như vậy ngươi muốn đánh bất ngờ sao?” Sở dĩ hỏi, là vì Chung Khuê cảm thụ không được Tiểu Khuê có bất cứ ý nguyện đánh bất ngờ.
“Không, không đánh bất ngờ.” Tiểu Khuê đưa tay, lệnh quạ đen đứng ở trên ngón tay y, sờ sờ quạ đen đầu, ác ý nói: “Để cho bọn họ lo lắng đề phòng đến trời sáng đi. Vừa lúc có thể tiêu hao một ít chiến lực.”
Quạ đen như là đáp lại y, ô kêu một tiếng. Tiểu Khuê cười cười, quay về trong trướng doanh, bên trong còn có một đống người chờ thương thảo chiến thuật sách lược.
Chung Khuê nhìn y vào sổ doanh, xoay người, đến địa phương khác chuyển chuyển. Quạ đen cố định giám thị hắn bay đến trên cây, trên cao theo dõi. Chung Khuê nhặt cục đá trên đất, ném tới quạ đen, đáng tiếc không đánh trúng.
Quạ đen bì bõm kêu, phảng phất cười nhạo hắn. Chung Khuê trừng mắt một cái, rời đi.
Chung Khuê tuy cùng Tiểu Khuê giống nhau, nhưng không quân phục, hắn đột ngột tồn tại trong quân doanh hành tẩu, mọi người phân phân hướng hắn hành lễ. Trái một tiếng Chung đại nhân, phải một tiếng Chung đại nhân.
Chung Khuê lướt qua đám người, rốt cục tìm đến quân y. Tiến vào trướng doanh quân y, nói chuyện: “Đại phu, liệu có chỗ cần hỗ trợ?”
“Có. Nhờ tướng quân đừng đánh trận. Thì sẽ không có người thương vong, ngươi cũng không cần giúp ta chiếu cố.” Đại phu hờn giận.
“Đó là chuyện không có khả năng.” Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Như vậy chỗ này của ta, không có chỗ ngươi có thể giúp đỡ bận rộn.” Đại phu nộ nói, lớn mật đuổi Chung Khuê rời đi.
Chung Khuê vừa ra trướng doanh, liền nghe thấy quạ đen ô kêu. Bỏ qua quạ đen, đến một bên cự thạch ngồi xuống. Toàn bộ quân đội, chỉ hắn không có việc gì làm, cũng không cần làm. Cúi thân thể, liền tư thế này, ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, quạ đen bay đến trước người Chung Khuê, mổ mổ tay hắn, đánh thức hắn.
Chung Khuê mờ mịt một hồi, lấy lại tinh thần, đứng dậy. Quạ đen nhắc nhở hắn, đến giờ nên trở về trướng doanh.
Trở lại trướng doanh hắn cùng với Tiểu Khuê, chiến thuật sách lược thương thảo chưa kết thúc, Tiểu Khuê ngồi ở chủ vị thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất hết thảy cùng y không quan hệ. Tuy nói quả thật cùng y không quan hệ, chiến thuật sách lược không quan trọng, y chỉ cần có thể giết người có thể.
“Tiểu Khuê ——” vốn định trách cứ Tiểu Khuê thái độ không tốt, nhưng hắn vừa lên tiếng, mọi người quay đầu nhìn mình, bỗng nhiên một trận khẩn trương.
“Tiểu Chung lại đây, ” Tiểu Khuê hướng hắn vươn tay. Chung Khuê theo bản năng tới gần y, tựa hồ chỗ y mới là địa phương an toàn. Tiểu Khuê đưa tay ôm thắt lưng hắn, hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”
Chung Khuê lắc đầu, đột nhiên phát hiện hành động hai người quá mức mờ ám, xấu hổ quay mặt qua.
Tiểu Khuê nhướn mày nhìn phía mọi người, phảng phất khiêu khích, mọi người phân phân cúi đầu, không dám phát ngôn.
“Ta, ta nên đi ra bên ngoài.” Chung Khuê muốn rời đi bầu không khí xấu hổ này, ý đồ đẩy Tiểu Khuê ra.
“Muốn rời khỏi là bọn hắn, không phải ngươi.” Tiểu Khuê bắt được ngay, trừng mọi người, thẳng đến mọi người rời đi.
Cái này, người toàn quân doanh đều biết quan hệ hắn cùng với Tiểu Khuê không chịu nổi, tựa hồ lại về đến Tướng Quân phủ, bất luận đi đâu đều giống nhau, đều là kết quả giống nhau. Làm cho hắn chỉ có thể võ trang chính mình, giả bộ lạnh lùng, mới có thể chống cự đồn đãi, thị thị phi phi. Chẳng lẽ nhất định muốn hắn không chịu được như thế mới được sao? Chung Khuê oán giận.
“Nhưng mà Tiểu Chung, ta chỉ là muốn cưng chìu ngươi, không được sao?” Tiểu Khuê bác bỏ. Hai tay giam cầm thắt lưng Chung Khuê, một chút cũng không có dấu hiệu nới lỏng ra, y muốn quang minh chính đại cưng chìu hắn.
Không được. Chung Khuê phủ định.
“Ai nói không được?” Tiểu Khuê tà mị cười: “Ai dám nói, ta giết kẻ ấy.”
Tàn bạo vô cùng. Đến tột cùng là bởi vì bản thân y ma tính, hay là tính cách vốn có của Tiểu Khuê. Bất luận nguyên nhân nào, Chung Khuê đều không thể gánh vác.
Ngày kế, khai chiến.
Chung Khuê chưa ra tiền tuyến, lưu lại trong doanh. Bên tai gió gào thét qua, hắn phảng phất có thể nghe phương xa truyền đến trống trận. Từng tiếng, nặng nề mà to lớn.
Đêm qua, các tướng lĩnh lại tụ tập ở doanh trướng Tiểu Khuê, cuối cùng thương thảo xuất chiến.
Cho dù biết chiến thuật có lợi bên ta, Chung Khuê vẫn treo tâm, không thể yên ổn xuống dưới. Đến tột cùng là sợ bên ta thương vong, hay là sợ địch quân thương vong, hoặc là hai phe đều sợ.
Hắn thống hận chiến tranh.
Mặt trời lặn về tây, dần dần có bóng người trở về. Phương xa nghe bọn lính xướng ca khải hoàn, Chung Khuê nhíu mày, cho dù đánh chiến thắng vẫn không thể an tâm. Bọn lính khiêng thương binh, nhất nhất trở về, phía sau nhóm binh lính ca hát đuổi kịp.
Thủy chung không thấy được bóng dáng Tiểu Khuê, Chung Khuê lướt qua mọi người, rốt cục tìm được Tiểu Khuê bọc hậu.
Biết rõ Tiểu Khuê không có việc gì, biết rõ Tiểu Khuê vĩnh sinh bất tử, nhưng thấy Tiểu Khuê bình an hắn mới có thể an tâm. Đối với Tiểu Khuê, đến tột cùng là ôm tình cảm như thế nào, mình cũng nói không rõ.
“Tiểu Khuê!” Chung Khuê vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đang muốn tiếp cận y.
Đột nhiên phương xa chỗ cao bắn tới một mủi tên, đối diện trái tim Chung Khuê, thẳng tắp xuyên thấu hắn.
Chung Khuê kinh ngạc cúi đầu, nhìn mũi tên xuyên qua thân thể, thô đen cứng rắn, cũng không phải mũi tên mộc chế bình thường, so với thứ kia càng thêm lợi hại, càng thêm trầm trọng, phía sau còn buộc dây thừng to. Chung Khuê ngẩng đầu, nhìn phía chỗ bắn tên, đột nhiên trừng mắt to. Tên rậm rạp, cơ hồ che lấp phía chân trời, phóng tới bọn họ.
Là đánh bất ngờ.
Chung Khuê không kịp kêu ra thanh âm cảnh cáo, mũi tên xuyên thấu thân thể của hắn, kéo hắn về phía trước
Cổ lực lượng kia, cũng là lực lượng phi nhân loại, kéo hắn cách mặt đất, phảng phất kéo hắn bay đi.
Tiểu Khuê trơ mắt nhìn Chung Khuê biến mất trước mặt, đuổi không kịp cổ lực lượng kia, thậm chí ngay cả góc áo Chung Khuê cũng chưa bắt được.
Này mới hiểu được, đó là địch quân Vu Sư giở trò quỷ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Tiểu Khuê rút kiếm ra, phẫn nộ vung lên, quét tới mũi tên bay đến y. Không để ý tới binh lính khác chờ ở quân doanh, đuổi theo hướng Chung Khuê biến mất.
Phía sau Tiểu Khuê, khóc thét nổi lên bốn phía, bọn lính nhất nhất ngã xuống.
Địch quân Vu Sư bắt đi Chung Khuê, rơi vào trong chiến trường khắp nơi là thi thể. Trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi, thi thể đưa tới phần đông kền kền cùng ruồi bọ, những cái này là đại tiệc cho bọn chúng. Chung Khuê đứng ở trung ương, nhìn chiến trường chung quanh, thi thể, vũ khí, dã lang, ruồi bọ, kền kền, mùi máu tươi, dạ dày muốn ói, nôn mửa.
“Đây là huyết nhục đồng bào tộc ta, ” Vu Sư oán giận.
Chung Khuê ngẩng đầu, nhìn Vu Sư trên tế đàn, đột nhiên tưới nước hắn.
“Ta muốn ngươi nợ máu trả máu!” Vu Sư tác pháp, cầm lưỡi dao, đi xuống tế đàn.
Chung Khuê không thể động đậy. Chẳng lẽ là nước vừa rồi, hạn chế hành động của hắn? Chung Khuê nghi hoặc, sợ hãi nhìn Vu Sư hướng hắn đi tới.
“Yêu ma!” Vu Sư rút mũi tên trong cơ thể hắn, kích động hỏi: “Nói cho ta biết, tên của ngươi!”
Kỳ quái, rõ ràng thực chờ mong tử vong, như thế nào đã chết đến nơi, còn có thể cảm thấy sợ hãi vạn phần.
Chung Khuê mắt thấy ngực mình chảy ra máu đen, chứng minh mình thật không phải nhân loại. Ý đồ ngăn chặn không ngừng trào ra máu đen, khổ sở khóc.
“Nói cho ta biết, tên của ngươi.” Vu Sư đối hắn ngã ra trên đất. Như là thôi miên, dẫn hắn nói ra tên của mình. Lấy nước tinh thuần, hạn chế yêu ma, lấy bùn đất phương bắc, khống chế yêu ma.
Chung Khuê không thể khắc chế chính mình, chậm rãi niệm ra tên của mình: “Chung Khuê —— tên của ta là Chung Khuê.”
“Yêu ma Chung Khuê!” Vu Sư đối hắn hô to: “Ngươi giết trăm ngàn tộc nhân ta, ta muốn ngươi nợ máu trả máu!”
Chung Khuê trong ý thức mông lung, chỉ thấy Vu Sư đưa lưng về dương quang, hướng hắn giơ lên cao hai tay, buông mạnh xuống. Lưỡi dao sắc bén, lại lần nữa đâm thủng trái tim hắn. Hắn tựa hồ có thể nghe tiếng trái tim nhảy lên, tiếng lớn đến mức tựa hồ chấn vang tai hắn, tốc độ dần dần biến yếu.
Không nghĩ tới sẽ là chết trên tay Vu Sư. Chung Khuê muốn thấy rõ bộ dáng Vu Sư, dùng lực nheo mắt, nhưng ý thức hắn dần dần mơ hồ, tầm mắt khó có thể ngắm nhìn.
Tiểu Khuê ——
Chung Khuê không hiểu bản thân, vì cái gì lúc này còn có thể nhớ tới Tiểu Khuê. Rõ ràng sẽ chết, trong lòng duy nhất vướng bận, chỉ có một mình Tiểu Khuê. Tiểu Khuê đối với hắn, đến tột cùng là tồn tại như thế nào. Không rõ, đến chết cũng không rõ.
Chung Khuê hôn mê, chậm rãi ngã xuống.
Hắn một lần cho là mình thật sự sẽ chết.
Chung Khuê lại tỉnh lại, Tiểu Khuê liền ở trước mặt hắn, hắn kinh ngạc cùng Tiểu Khuê nhìn nhau.
Kỳ quái, Tiểu Khuê mang theo tươi cười vui vẻ, nhìn hắn. Không biết y vì sao vui vẻ. Chung Khuê tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi nghĩ ta.” Tiểu Khuê nhếch miệng cười.
Chung Khuê chưa từng thấy y cười qua như vậy, đơn thuần như vậy, cười không tâm cơ. Hơn nữa hắn không hiểu câu đó.
Tiểu Khuê nhắc lại một lần: “Ngươi nghĩ ta.”
Chung Khuê vô ý thức muốn lui ra phía sau, nhưng phía sau tức là đá phiến, không có đường lui.
“Bờ vực sinh tử, người ngươi cuối cùng nghĩ không phải là người khác, là ta. Là ta.” Tiểu Khuê nhắc lại “là ta”, vui vẻ cười. Chậm rãi tới gần Chung Khuê.
“Tránh ra.” Chung Khuê kháng cự. Nhưng không thể phủ nhận, tại bờ vực sinh tử, hắn quả thật thầm nghĩ Tiểu Khuê.
“Tiểu Chung, tại sao không thả tâm, nhận ta chứ?” Tiểu Khuê bắt được hai tay của hắn, không để hắn lại kháng cự mình.
Chung Khuê liều chết không theo, mím chặt đôi môi, không chịu trả lời.
Tiểu Khuê tuy rằng nhẹ giọng thở dài, nhưng vẫn bảo trì tâm trạng vui sướng, đối Chung Khuê nói: “Ta không bức ngươi, dù sao ta đã biết tâm ý của ngươi.” Đưa tay dán lên lồng ngực Chung Khuê, vị trí trái tim, “Tâm là không biết nói dối.”
Tâm là không biết nói dối —— Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận hỏi: “Vậy ngươi biết rõ ta hận ngươi cái gì?”
“Biết.” Tiểu Khuê trả lời. Kéo vạt áo của hắn ra, vết thương ngực đã khép lại, ngay cả sẹo cũng không có. Vết thương bên ngoài, nghiêm trọng hơn cũng có thể khép lại, nhưng vết thương trong lòng lại khó trị liệu.
“Khi ta giết người, ngươi liền hận ta; khi không giết người, liền không hận ta.” Tiểu Khuê nói.
“Ngươi biết rất rõ ràng ——” vì cái gì còn muốn giết người? Chung Khuê không thể hỏi hết câu. Trong óc chợt lóe quá nhiều hình ảnh Tiểu Khuê giết người. Rất nhiều người.
Tiểu Khuê áy náy, tự bạch: “Không giết không được, ta áp chế không được ma tính của mình.” Tựa vào trên người Chung Khuê.
“Không thể vì ta, không giết người sao?” Chung Khuê hỏi. Tiểu Khuê hướng mình làm nũng, Tiểu Khuê bộ dáng giống mình, đã có ma tính không thể không giết người.
Tiểu Khuê không trả lời hắn.
Cho dù Tiểu Khuê không trả lời, hắn cũng biết đáp án.
Bởi vì tâm linh là tương thông.
Chung Khuê nhắm mắt lại, trầm thống chảy nước mắt.
Do tâm linh giống nhau, lúc ấy sau khi hôn mê Chung Khuê nhìn thấy, chứng kiến cảnh tượng Tiểu Khuê.
Lúc ấy Vu Sư nói, thân trúng Phệ Ma Ngân Nhận, Tiểu Khuê mắt thấy mình ngã xuống. quạ đen quanh mình Tiểu Khuê bay tới đột kích Vu Sư, mổ mù hai mắt Vu Sư, môt nát mũi hắn.
Tiểu Khuê ôm mình, rút ra ngân nhận trên người hắn. Đao vừa rút, theo ngực hắn trào ra càng nhiều máu đen. Tiểu Khuê sờ lồng ngực, miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Đợi đến khỏi hẳn, mới buông hắn xuống, đứng lên. Cầm ngân nhận trong tay, áp sát Vu Sư.
Vu Sư thống khổ kêu to, lung tung phất tay muốn đuổi đi quạ đen tập kích.
Cùng với Vu Sư tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Khuê phẫn nộ nói: “Ngươi vạn không nên động hắn.”
Vu Sư chỉ kêu to, căn bản không nghe thấy lời Tiểu Khuê nói.
“Hắn tuy là nửa người của ta, nhưng chỉ là nhân loại. Chân chính yêu ma là ta, ngươi vạn không nên giết hắn.” Tiểu Khuê phẫn nộ nói, quạ đen bay đi, làm cho y có thể bắt lấy Vu Sư.
Vu Sư ra sức giãy dụa, tay bắt đến mặt Tiểu Khuê, nhưng Tiểu Khuê mắt cũng không nháy, trừng Vu Sư.
“Đừng! Thiên Thần a!” Vu Sư nói phương ngôn trong tộc, hướng trời xin giúp đỡ.
Tiểu Khuê gậy ông đập lưng ông, tại lồng ngực Vu Sư đâm hai đao. Đao thứ nhất rút ra, máu phun lên người y, Vu Sư giãy dụa tay dính máu, cũng biết bẩn mặt Tiểu Khuê. Đao thứ hai đâm vào, buông lỏng tay, Vu Sư ngã xuống.
Chung Khuê mạnh lấy lại tinh thần, há mồm thở dốc. Tiểu Khuê vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn hoãn khẩu khí.
Chung Khuê nhớ tới một ít truyền thuyết láng giềng.
Nghe nói kỳ huynh Khuê tướng quân dũng mãnh thiện chiến không phải nhân loại, thần chí tướng quân bị người vây khốn, nói gì nghe nấy.
Tựa hồ là nói, thân là huynh trưởng Khuê tướng quân không phải nhân loại, hắn có thể khống chế hành động Tiểu Khuê, khiến Tiểu Khuê đối với mình nói gì nghe nấy. Lời đồn này, có lẽ là người bên ngoài xem hình thức bọn hắn ở chung, kết quả lung tung cân nhắc ra tới.
Tiểu Khuê đông cứng lạnh lùng cùng mình ương ngạnh xảo quyệt, quả thật giống người bị khống chế cùng chủ khống chế, huống chi Tiểu Khuê đối với mình đủ loại dung túng. Yêu ma yêu ma, cùng Tiểu Khuê so sánh, mình ngược lại như là người khống chế yêu ma.
Có lẽ là truyền đến trong tai Vu Sư phương bắc, lầm cho là mình mới là yêu ma, thật cho là mình có thể chưởng khống Tiểu Khuê.
Cho nên hắn mới không chết. Nếu Vu Sư xuống tay với Tiểu Khuê, có lẽ bọn họ lần này thật có thể chết.
Đáng tiếc, Vu Sư sai lầm, đồng thời cũng đánh mất mạng của mình.
“Tiểu Chung, cảm giác chết không thành, thật đáng tiếc sao?” Tiểu Khuê cảm ứng được ý nghĩ của hắn, hỏi hắn. Còn nói: “Nhưng ta thực may mắn, hơn nữa biết trong lòng Tiểu Chung có ta.”
Trong lòng đương nhiên là có y, căm hận cũng là y, vướng bận cũng là y. Bởi vì bên người cũng chỉ còn lại có y.
“Có thể đi sao?” Tiểu Khuê dắt tay hắn, chuẩn bị rời đi.
Chung Khuê đứng dậy, tuy đi lại tập tễnh, nhưng vẫn có thể đi lại. Mặc cho Tiểu Khuê dắt hắn, rời đi thạch động.
Thạch động gần với doanh trướng bọn họ, cúi đầu nhìn lại, đều là trước mắt điêu tàn, hắc thiết tên khắp nơi, binh sĩ phương hắn trúng tên ngã xuống số lượng rất đông. Chung Khuê hai chân vô lực, ngã ngay tại chỗ.
Nhóm binh lính vốn còn xướng bài ca khải hoàn, nay đều thành từng khối —— thi thể.
“Liệu có ai còn sống?” Run rẩy thanh âm, hỏi Tiểu Khuê.
“Trừ ta và ngươi ra, toàn quân bị diệt.” Tiểu Khuê trả lời.
Toàn quân bị diệt. Một tay Chung Khuê bị Tiểu Khuê nắm, một tay nắm chặt bùn đất.
Tiểu Khuê vẫn đứng, chờ hắn hoãn cảm xúc, một lần nữa đứng lên.
Hắn chắc là không biết bởi vậy mà an ủi Tiểu Chung, dù sao mình giết người, so trước mắt chứng kiến còn nhiều hơn. Y sẽ không an ủi Tiểu Chung, y chỉ có thể chờ hắn thích ứng. Thích ứng cũng tốt, chết lặng cũng tốt, như vậy mới có chờ ở bên cạnh y, thật dài thật lâu.
“Tiểu Chung muốn quay về kinh, hay là bắt đầu sinh hoạt mới?” Tiểu Khuê hỏi. Tướng Quân phủ ngày quá chán ngán. Tuy có thể khiến y giết người đương nhiên, qua nhiều năm như vậy y muốn giết nhất là tiểu hoàng đế, nhưng tên kia đối y vênh mặt hất hàm sai khiến lại sợ hãi vạn phần. Bất luận quay về kinh hoặc đổi sinh hoạt mới, y cũng là mục tiêu công kích thứ nhất, sẽ là lưỡi đao trên đầu Thánh Thượng.
“Ngươi đã làm tốt quyết định, cần gì phải hỏi ta?” Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Nếu Tiểu Chung có ý tưởng khác, ta nguyện ý vì ngươi nhẫn nại.” Tiểu Khuê nói rất dễ nghe.
“Muốn ngươi nhẫn nại, ngươi lại giết càng nhiều người.” Chung Khuê trừng y.
“Đây là tất nhiên.” Tiểu Khuê thừa nhận. Y có thể chịu đựng không giết tiểu hoàng đế, nhưng cần càng dùng nhiều mạng người để phát tiết ma tính thị huyết của y. Hỏi: “Chỉ cần một câu của ngươi.”
Là giết một người, hay là giết càng nhiều người.
Bởi vì Tiểu Khuê quan hệ, trên lưng hắn cõng bao nhiêu mạng người. Chung Khuê vẻ mặt hoảng hốt, áp lực quá mức, ngất đi.
Đến tột cùng còn phải tiếp tục cõng tới khi nào?
Hắn cùng Tiểu Khuê nhất định sẽ có báo ứng.
Giết một người.
Gió lạnh nổi lên bốn phía, Chung Khuê ở trên đại điện hoàng cung, nơi này vốn phải có vệ binh, nhưng trên điện còn sót lại ba người —— hắn, Tiểu Khuê cùng Hoàng Thượng.
Đó là kết giới Tiểu Khuê làm ra. Bốn phía cảnh tượng tối om không quá rõ ràng.
Chiếu theo lời y nói, thật đến ám sát Hoàng Thượng.
Hắn đối chuyện Tiểu Khuê, tuyệt không lý giải. Rõ ràng tâm linh tương thông, nhưng hắn thậm chí không biết Tiểu Khuê khi nào học được loại pháp thuật sử dụng kết giới này. Hắn liền như vậy mắt thấy Tiểu Khuê càng ngày càng không giống nhân loại. Nhưng y vốn không phải nhân loại, có lẽ đây mới là bản tính chân chính của y.
“Không —— đừng giết ta, ” Hoàng đế hoảng sợ, hướng y cầu xin tha thứ. Không ngừng lui về phía sau, phía sau hắn đã là long ỷ khổng lồ, không đường thối lui. Hô to: “Người mau tới!” Nhưng thanh âm là truyền không ra, người bên ngoài cũng nhìn không thấy bọn họ.
Này mới tỉnh ngộ, thì ra hắn sắc phong đại tướng quân cũng không phải nhân loại. Toàn bộ ứng truyền thuyết trên phố.
Hoàng đế ra sức giãy dụa, Tiểu Khuê cũng không đề phòng, khoảng cách rộng ra. Rút ra đao kiếm bãi sức (vật trang trí) trên điện, đâm tới Chung Khuê.
Giống như Vu Sư, tưởng lầm là Chung Khuê khống chế Tiểu Khuê, là yêu ma chân chính.
Chung Khuê không né không tránh, đối với công kích không sợ hãi, ngược lại đồng tình. Ngay cả Hoàng Thượng cũng hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Mũi kiếm cùng Chung Khuê chỉ lệch một phần, Hoàng đế đột nhiên dừng lại, phía sau bị Tiểu Khuê toàn bộ nắm lên, khóc thét kêu thảm thiết. Tiểu Khuê thủ pháp tàn nhẫn, tươi sống xé da Hoàng đế, máu tươi tứ phương. Chung Khuê nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tiểu Khuê ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười quanh quẩn trong kết giới, to lớn mà điên cuồng.
Hai người bọn họ, nhất định sẽ có báo ứng
Cách Chung Khuê ba thước, có quạ đen y phái đi giám thị Chung Khuê. Quạ đen thấy y đi vào, giương cánh rời đi.
Quạ đen vừa đi, Chung Khuê bắt đầu sợ hãi, sợ đến phát run. Từ lúc diệt trang đến nay, đều là tình huống này.
Khiến Tiểu Khuê thập phần phức tạp. Đi vào bên người Chung Khuê, hỏi: “Tiểu Chung không thích quạ đen sao?”
Chung Khuê lắc đầu.
“Hay là Tiểu Chung không thích ta?” Tiểu Khuê mặt dữ tợn, chậm rãi tới gần hắn.
Hắn sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau.
“Chẳng lẽ Tiểu Chung không thích ta?” Tiểu Khuê mặt vặn vẹo đến đáng sợ, nếu nghe được đáp án y không thích, y có thể sẽ tự tay giết hắn.
Sợ hãi tử vong, Chung Khuê lựa chọn lắc đầu, phủ định lời Tiểu Khuê nói.
“Rất tốt, rất tốt.” Tiểu Khuê hôn trán hắn, buộc hắn mau ngủ.
Chung Khuê bật khóc.
“Tiểu Chung không phải sợ, chúng ta là nhất thể, ai cũng không rời ai được.” Tiểu Khuê thấp giọng nói, trấn an hắn.
Nhưng chính Tiểu Khuê là người Chung Khuê sợ nhất.
Chung Khuê biết, Tiểu Khuê thị huyết.
Giữa bọn họ có liên hệ, mỗi khi Tiểu Khuê giết người, hắn đều có thể cảm nhận được vui sướng cực kỳ kia. Chung Khuê hận nhất như vậy, phảng phất dường như hắn cũng thích giết người.
“Nhị lão gia, ” đầy tớ nhỏ đẩy cửa vào, thông báo: “Thượng Thư đại nhân bên ngoài cầu kiến.”
Phòng trong chỉ một người Chung Khuê, hiển nhiên đầy tớ nhỏ nghĩ lầm hắn là Tiểu Khuê, dù sao tướng mạo hai người hoàn toàn giống nhau.
“Ngươi nhận sai.” Chung Khuê đi chân trần xuống giường, quần áo không chỉnh, cũng không che lấp, đến bên cạnh bàn rót chén trà cho mình.
Đầy tớ nhỏ nhìn bộ dáng Chung Khuê này, nhìn đến ngốc. Hắn vừa mới đến Tướng Quân phủ không lâu, nghe nói tướng quân đều cùng ca ca song sinh của mình đồng giường cộng chẩm, mới đầu hắn chỉ tưởng đơn thuần cùng nhau ngủ mà thôi. Nhưng hiện nay Chung đại nhân trước mắt trên người điểm điểm dấu vết hoan ái, nói rõ bọn họ không phải đơn thuần cùng nhau ngủ mà thôi. Khó trách nhóm nha hoàn tỷ tỷ nói đến việc này, đều là bộ dáng cảm khái vô hạn.
Nhưng bọn hắn là huynh đệ —— đầy tớ nhỏ nhíu mày, bộ dáng thực phức tạp.
Chung Khuê xem trong mắt, nghĩ lầm đầy tớ nhỏ là tìm không thấy Tiểu Khuê lại phiền não, mở miệng hỏi: “Là vị Thượng Thư đại nhân nào?”
“Là Binh Bộ Thượng Thư Hoàng đại nhân.” Đầy tớ nhỏ đáp lại.
Hoàng đại nhân đến tìm Tiểu Khuê, chẳng lẽ lại muốn khai chiến. Chung Khuê ánh mắt thâm trầm. Đối đầy tớ nhỏ nói: “Nói với Thượng Thư đại nhân tướng quân thân thể không thích hợp, thỉnh hắn ngày khác bái phỏng.”
Đầy tớ nhỏ tuy đầy mặt hồ nghi, nhưng ngoan ngoãn lui ra, truyền đạt cho Thượng Thư đại nhân.
Đầy tớ nhỏ rời đi, Chung Khuê theo sau xuất môn, đến hoa viên tìm người. Hắn biết nên đến nơi nào tìm người, hắn chính là biết.
Trung tâm hoa viên có lương đình, trong lương đình có người đang phẩm trà, trên bàn đặt trà cụ, sớm phao xong hai chén trà, chờ hắn lại đây. Nhất định là quạ đen mật báo, báo cho biết mình sắp sửa lại đây. Tướng Quân phủ tuy lớn, lại khắp nơi phủ đầy nhãn tuyến, ai cũng trốn không thoát ánh mắt quạ đen, ánh mắt tà ác, dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang đáng sợ.
“Ngươi tới rồi. Tới uống trà.” Tiểu Khuê đưa hắn chén trà.
“Hoàng đại nhân tìm ngươi.” Chung Khuê mở đầu.
“Ta biết, ngươi không phải đuổi hắn đi?” Tiểu Khuê trả lời, không có trách cứ ý tứ. Buông trà cụ, tiếp cận Chung Khuê, giúp hắn buộc lại y phục. Nói câu: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Chung Khuê đẩy tay y ra, đi thẳng vào vấn đề hỏi y: “Hoàng đại nhân tìm ngươi, có phải lại muốn chiến tranh hay không?”
“Có lẽ.” Tiểu Khuê trả lời: “Nhưng mà không nhất định. Cũng có thể sợ ta công cao chấn chủ, muốn đem ta sung quân biên cương.”
Vậy thật sự là không thể tốt hơn. Chung Khuê nghĩ thầm. Chỉ cần không giết người, đều không thể tốt hơn.
Hai quạ đen bay tới, mỗi con ngậm một chiếc hài, đặt tới trên bàn, Tiểu Khuê cầm lấy hài, ngồi xổm xuống, nhắc chân Chung Khuê lên, giúp hắn đi giày. Còn nói: “Sàn không sạch sẽ.”
“Lúc trước đều dẫm bùn, còn sợ chút không sạch sẽ ấy?” Chung Khuê rất có hỏa khí.
Tiểu Khuê giúp hắn mang hài, lần nữa đứng lên, mang theo cưng chìu sủng nịch cười, hỏi: “Có phải tức ta tối hôm qua chơi quá mức hay không?” Đưa tay muốn vén sợi tóc qua một bên.
Chung Khuê quay đầu đi, tránh y đụng chạm.
Tiểu Khuê thu hồi tay, quay về nguyên vị ngồi xuống, uống trà.
Chung Khuê đáy lòng truyền đến Tiểu Khuê kiềm nén tức giận, kinh sợ thấy không ổn, đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu Khuê nếu tức giận, ắt phải kiến huyết. Tiểu Khuê tuy không tổn thương hắn, nhưng y sẽ giết người vô tội.
“Ngồi xuống uống trà.” Tiểu Khuê ngữ khí bình tĩnh.
Chung Khuê khó được thuận theo ngồi xuống, bưng trà lên, muốn uống không uống do dự hồi lâu, cuối cùng uống hết chén trà kia.
Thế này mới cảm thấy Tiểu Khuê hết giận. Hỏi hắn: “Uống ngon không?”
“Ta uống không ra ngon dở.” Không phải là trà sao? Chung Khuê dựa theo thực tế nói.
Tiểu Khuê cười, đáp lại hắn: “Ta cũng uống không ra ngon dở.” Hay hoặc là nói, y căn bản không có vị giác.
Đáng tiếc hai người uống không ra ngon dở, lá trà kia là thượng đẳng Bích Loa Xuân, trà Thánh Thượng ban cho.
“Gần đây gánh hát lại đẩy ra tân hí, đợi cùng đi nghe một chút?” Tiểu Khuê mời.Cũng không rót thêm trà.
Chung Khuê do dự, hắn thích nghe hí, nhưng cùng Tiểu Khuê cùng nhau nghe hí, tình huống lại bất đồng. Quạ đen nhận thấy hắn do dự, nhảy đến bên chân Chung Khuê, muốn mổ hài hắn. Chung Khuê lui chân chợt lóe, xua đuổi quạ đen: “Đi đi.”
“Liền định như vậy.” Tiểu Khuê mỉm cười. Xuyên tạc lời của hắn, cùng quạ đen hợp tác khăng khít.
“Ta cũng không đáp ứng.”
“Ân?”
“Không, không có gì.” Chung Khuê quay mặt qua, thu hồi lời của mình.
Quạ đen nhảy lên bàn, Tiểu Khuê uy thực thưởng cho, sau vừa lòng giương cánh bay cao.
Cơm trưa qua đi, Tiểu Khuê thay cho Chung Khuê quần áo ra ngoài, tựa như con rối mặc người bài bố. Giúp Chung Khuê thay quần áo, là yêu thích của y, nhưng giúp hắn thoát y, mới là chuyện y chân chính thích làm.
Không để ý tới Chung Khuê cự tuyệt, Tiểu Khuê trước khi xuất môn, lại đè hắn làm một lần. Khi xuất môn, sai người chuẩn bị xe ngựa, tay vịn thắt lưng Chung Khuê, để hắn tựa vào trên người mình. Không để ý ánh mắt người khác, ngồi lên xe ngựa.
Từ trong phủ ra đến ngoài cửa, đủ để khiến Chung Khuê mồ hôi lạnh chảy ròng, vô lực dựa vào Tiểu Khuê thở.
Đường xá khó tránh khỏi xóc nảy, Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi nhẫn nại, tay Tiểu Khuê còn không an phận ở trên người hắn du tẩu, hắn cả khí lực quở trách đối phương cũng không có. Tiểu Khuê giúp hắn mát xa, làm cho hắn khỏe hơn.
Tới hí lều, Tiểu Khuê dẫn đầu xuống xe, muốn đỡ Chung Khuê, lại bị đối phương cự tuyệt.
“Nhiều người ở đây.” Chung Khuê cự tuyệt. Tự mình xuống xe.
Chủ gánh hát thấy Tiểu Khuê, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chào hỏi: “Tướng quân, lão ngài rốt cục tới rồi. Vị trí đều chuẩn bị tốt. Mời.” Nhanh chóng dẫn bọn hắn đến vị trí lầu hai thanh tĩnh. Trên bàn còn bày trà cùng tiểu điểm tâm.
Hai người ngồi xuống, ghế dựa cũng còn chưa nóng, người quen đặc biệt lên tiếng tiếp đón.
“Khuê tướng quân! Cư nhiên ở trong này gặp ngươi. Còn tưởng rằng thân thể ngươi không thích hợp, như thế nào còn có thể lực còn xem cuộc vui?” Binh Bộ Thượng Thư Hoàng đại nhân đi vào, đến bên người bọn họ, tự động kéo ghế dựa, ngồi xuống.
“Hoàng đại nhân.” Chung Khuê muốn đứng lên, lễ phép tiếp đón. Nhưng Tiểu Khuê đưa tay áp chế động tác hắn đứng dậy.
“Không cần để ý đến hắn.” Tiểu Khuê hành động khiêu khích, đưa tới Hoàng đại nhân không vui.
Hoàng đại nhân khó chịu một hơi, tuyên bố không vui, nhưng có việc cầu người chỉ đành nhịn. Đương gia hoa đán lên đài, bắt đầu ngâm hát hí khúc từ. Hoàng đại nhân đứng ngồi khó yên, có miệng khó trả lời, lại không dễ phát tác.
Chung Khuê lựa chọn coi thường hắn, đem chú ý dời lên sân khấu. Hoa đán giơ tay nhấc chân ý nhị mười phần, thanh âm lanh lảnh, nếu không nói ai sẽ biết hắn là nam tử chính cống đâu.
“Khuê tướng quân, ” Hoàng đại nhân thử mở miệng. Chỉ thấy Tiểu Khuê bộ dáng hứng thú lan san, không ngăn cản hắn nói chuyện, nhưng cũng không đáp lại hắn. Hoàng đại nhân nuốt nước miếng, thêm can đảm đem muốn nói nói cho hết lời.
Quả nhiên, cùng Chung Khuê đoán giống nhau, Hoàng đại nhân là tới cùng Tiểu Khuê thương thảo chiến tranh sự nghi.
Chung Khuê nghe, không thể thờ ơ, thiếu chút nữa đánh vỡ chén trà trong tay. Để chén trà trong tay xuống, trình diễn đến Sở Bá Vương cùng ái nhân Ngu Cơ xa nhau, vì không liên lụy Bá Vương, Ngu Cơ lựa chọn tự vẫn.
Nếu, hắn cũng có thể khinh địch như vậy chết đi, thật là có bao nhiêu tốt.
“Không được nào, Tiểu Chung, không thể có loại suy nghĩ này.” Tiểu Khuê uống trà.
Liên tưởng cũng không cho phép hắn tưởng phải không? Chung Khuê nói nhỏ: “Ngươi rất bá đạo.”
Hoàng đại nhân lại ngó qua Chung Khuê cùng Tiểu Khuê, suy đoán bọn họ đến tột cùng đang nói cái gì đó, đáng tiếc khó giải.
Đó là trao đổi chỉ có hai người mới hiểu.
Hí khúc hát xong, người xem vỗ tay bảo hay, gọi thẳng đã nghiền.
Tiểu Khuê đứng dậy, vừa muốn rời đi, Hoàng đại nhân cấp hô: “Khuê tướng quân! Chuyện đó —— “
“Công thủ đều được, toàn bộ xem ý chỉ Thánh Thượng.” Tiểu Khuê ngữ khí không kiên nhẫn, nói xong liền rời đi.
Hoàng đại nhân đứng tại chỗ, nhìn Khuê tướng quân ôm thắt lưng Chung Khuê ca ca y, càng xem càng cảm giác cổ quái.
Bình thường huynh đệ sẽ thân cận như thế? Tuy kỳ quái, nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi Khuê tướng quân.
Ngày kế, Thánh Thượng ban thánh chỉ, mệnh Khuê tướng quân lập tức tấn công man di phương bắc. Nhưng mà, trước đó một ngày, Thánh Thượng đã cùng đối phương hạ chiến thiếp. Bởi vậy đạo thánh chỉ này không thu không được.
Tướng Quân phủ vì chuyện xuất chinh, bận rộn đến mức gà bay chó sủa, Chung Khuê mặt tối tăm nhất, ngồi ở trong lương đình hoa viên nhìn mọi người bận rộn.
Lại muốn chiến tranh. Tiểu Khuê thị huyết, Hoàng đế hiếu chiến. Hiện nay mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, rõ ràng chỉ là đưa đưa cống phẩm tức có thể giải quyết vấn đề, bọn họ lại không biến thành dân chúng lầm than thì không được. Chung Khuê không vui đến cực điểm.
Cầm trà cụ ném tới quạ đen giám thị hắn, quạ đen sợ tới mức giương cánh đào tẩu, không lâu lại bay trở về tiếp tục giám thị.
Chung Khuê không nhẫn nại đuổi đi, “Tránh ra.” Nhưng quạ đen bỏ mặc không để ý, chúng nó chỉ nghe lời một mình Tiểu Khuê.
“Lại hướng quạ đen phát giận.” Tiểu Khuê tiến đến. Thị nữ phía sau bưng một bàn tô cao, đặt tới trên bàn, tiếp theo nhặt lên mảnh vỡ chén trà, lui ra.
“Quạ đen là có linh tính vũ tộc, ngươi đối nó xấu, nó sẽ lại ghi ngươi một đời.” Tiểu Khuê cầm lấy trà cụ một bên, sai người lại phao một hồ trà, hái hoa cúc bên cạnh hoa viên, ném vào trong chén, lại rót trà nóng vào.
“Vậy thì như thế nào?” Chung Khuê trừng Tiểu Khuê, “Chẳng lẽ những con quạ đen này có thể ăn ta?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tiểu Khuê cười khẽ, phất tay khiến quạ đen một bên tán đi. Lương đình chỉ còn hai người bọn họ. Tiểu Khuê lấy lòng hắn nói: “Dù sao nhàn rỗi, không bằng đánh ván cờ như thế nào?”
“Ngươi biết rõ đối sách của ta, ta cũng biết đối sách của ngươi. Chúng ta hai người nên đánh cờ như thế nào?” Chung Khuê cự tuyệt. Dù sao hai người cũng là tâm ý tương thông, đánh cờ chán ngắt. Hơn nữa biết Tiểu Khuê nhượng cờ, khiến hắn càng thêm tức giận.
“Chỉ là vui đùa một chút, không cần quá nghiêm túc.” Tiểu Khuê triệt hạ trà cụ trên bàn, mặt bàn chính là một bàn cờ lớn, quân cờ thả một bên, chưa từng thu gom. Chỉ là vui đùa một chút, không cần phỏng đoán xếp đặt bố trí, trực tiếp xem.
Chung Khuê nhìn y lại không để ý tới ý nguyện của mình, mà khư khư cố chấp, tuy căm giận bất bình, lại cũng chuyên tâm chơi cờ.
Tiểu Khuê cầm hắc kì, trừ bỏ hạ hắc kì, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp Chung Khuê đi bạch kì. Đến tột cùng là hai người đánh cờ, hay chỉ Tiểu Khuê một người chơi cờ, nếu người bên ngoài đến xem, cũng xem không hiểu.
Kỳ thật đã sớm phân ra thắng bại. Chung Khuê vô tình tiếp tục, ăn tô cao, không hề để ý tới tình thế bàn cờ.
Tiểu Khuê tiếp tục hoàn thành, qua lại xem.
“Lúc nào xuất phát?” Chung Khuê cuối cùng hỏi, trong phủ trên dưới vì chuyện xuất chinh bận rộn không thôi, hắn là chủ nhân lại cả thời gian xuất phát cũng không biết. Nghĩ đến trong phủ phó dong kêu hắn một tiếng Đại lão gia, nhưng thực tế đương gia tác chủ chân chính, lại là Tiểu Khuê Nhị lão gia này. Hắn làm đại lão gia thật đúng là chột dạ.
“Sáng mai luyện binh sau, cùng đoàn người cùng xuất phát.” Tiểu Khuê hạ xuống hắc kì, hoàn thành ván cờ, vừa lòng mỉm cười.
“Thánh Thượng cũng đi?” Chung Khuê cảm ứng được Tiểu Khuê tư tưởng, ngoài ý muốn hỏi.
“Đúng vậy a, nói là tăng cường sĩ khí.” Nhưng y muốn mang quân đội căn bản không cần hắn. Tiểu Khuê nghĩ, cũng làm cho Chung Khuê biết ý nghĩ của mình.
“Ý tưởng này của ngươi nếu khiến Thánh Thượng biết, không giết ngươi cửu tộc không thể.” Chung Khuê nói. Một hơi ngậm vào tô cao, vị ngọt mềm, vào miệng tan ngay.
Tiểu Khuê vừa nghe, khoái trá cười nói: “Nhưng ta không có cửu tộc có thể để hắn giết a.” Huống chi, ai có bản lĩnh, giết được y vĩnh sinh bất tử.
Đối với ý tưởng của Tiểu Khuê không ai bì nổi, chỉ liếc mắt một cái, không đưa lời bình.
Hôm sau, theo như lời Tiểu Khuê nói, sau khi luyện binh xong, liền bước trên xuất chinh lữ đồ. Hoàng thượng đến đây trợ trận hiệu quả quả thật không lớn, không bằng Tiểu Khuê một câu tiến lên, nổi lên tiếng vọng. Nhưng đây cũng chỉ là nhạc đệm nhỏ khởi hành.
Địa phương quân đội hạ trại, cách phương bắc quân địch ước chừng hơn mười dặm, Tiểu Khuê phái ra quạ đen tìm hiểu địch tình. Không trung một đám quạ đen xoay quanh, nghe Tiểu Khuê ra lệnh một tiếng, tập thể rào rạc rời đi.
Tiểu Khuê nhắm mắt dưỡng thần, chờ quạ đen hồi báo. Tiểu Khuê trầm tĩnh tản mát ra khí thế xơ xác tiêu điều, giờ này khắc này không ai dám tiếp cận.
Phút chốc, Tiểu Khuê mãnh liệt mở mắt ra, quạ đen bay trở về. Chung Khuê đếm đếm số lượng, thiếu một con, quay đầu nhìn phía Tiểu Khuê, chỉ thấy trên mặt y tà tứ mỉm cười, không khỏi rùng mình.
Áp chế sợ hãi, hỏi Tiểu Khuê: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Khuê gia tăng mỉm cười, y nói: “Không có gì, chỉ là đối phương chỗ đó có Vu Sư, bắt đi một con quạ đen của ta. Vu Sư đối phương biết chúng ta đến, đêm nay khẳng định tăng mạnh đề phòng.” Không giảm hưng trí, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Hắn không hiểu là cái gì khiến Tiểu Khuê hưng phấn như vậy.
“Ta không đánh bất ngờ, ngược lại băn khoăn.” Tiểu Khuê ha ha cười.
“Như vậy ngươi muốn đánh bất ngờ sao?” Sở dĩ hỏi, là vì Chung Khuê cảm thụ không được Tiểu Khuê có bất cứ ý nguyện đánh bất ngờ.
“Không, không đánh bất ngờ.” Tiểu Khuê đưa tay, lệnh quạ đen đứng ở trên ngón tay y, sờ sờ quạ đen đầu, ác ý nói: “Để cho bọn họ lo lắng đề phòng đến trời sáng đi. Vừa lúc có thể tiêu hao một ít chiến lực.”
Quạ đen như là đáp lại y, ô kêu một tiếng. Tiểu Khuê cười cười, quay về trong trướng doanh, bên trong còn có một đống người chờ thương thảo chiến thuật sách lược.
Chung Khuê nhìn y vào sổ doanh, xoay người, đến địa phương khác chuyển chuyển. Quạ đen cố định giám thị hắn bay đến trên cây, trên cao theo dõi. Chung Khuê nhặt cục đá trên đất, ném tới quạ đen, đáng tiếc không đánh trúng.
Quạ đen bì bõm kêu, phảng phất cười nhạo hắn. Chung Khuê trừng mắt một cái, rời đi.
Chung Khuê tuy cùng Tiểu Khuê giống nhau, nhưng không quân phục, hắn đột ngột tồn tại trong quân doanh hành tẩu, mọi người phân phân hướng hắn hành lễ. Trái một tiếng Chung đại nhân, phải một tiếng Chung đại nhân.
Chung Khuê lướt qua đám người, rốt cục tìm đến quân y. Tiến vào trướng doanh quân y, nói chuyện: “Đại phu, liệu có chỗ cần hỗ trợ?”
“Có. Nhờ tướng quân đừng đánh trận. Thì sẽ không có người thương vong, ngươi cũng không cần giúp ta chiếu cố.” Đại phu hờn giận.
“Đó là chuyện không có khả năng.” Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Như vậy chỗ này của ta, không có chỗ ngươi có thể giúp đỡ bận rộn.” Đại phu nộ nói, lớn mật đuổi Chung Khuê rời đi.
Chung Khuê vừa ra trướng doanh, liền nghe thấy quạ đen ô kêu. Bỏ qua quạ đen, đến một bên cự thạch ngồi xuống. Toàn bộ quân đội, chỉ hắn không có việc gì làm, cũng không cần làm. Cúi thân thể, liền tư thế này, ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, quạ đen bay đến trước người Chung Khuê, mổ mổ tay hắn, đánh thức hắn.
Chung Khuê mờ mịt một hồi, lấy lại tinh thần, đứng dậy. Quạ đen nhắc nhở hắn, đến giờ nên trở về trướng doanh.
Trở lại trướng doanh hắn cùng với Tiểu Khuê, chiến thuật sách lược thương thảo chưa kết thúc, Tiểu Khuê ngồi ở chủ vị thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất hết thảy cùng y không quan hệ. Tuy nói quả thật cùng y không quan hệ, chiến thuật sách lược không quan trọng, y chỉ cần có thể giết người có thể.
“Tiểu Khuê ——” vốn định trách cứ Tiểu Khuê thái độ không tốt, nhưng hắn vừa lên tiếng, mọi người quay đầu nhìn mình, bỗng nhiên một trận khẩn trương.
“Tiểu Chung lại đây, ” Tiểu Khuê hướng hắn vươn tay. Chung Khuê theo bản năng tới gần y, tựa hồ chỗ y mới là địa phương an toàn. Tiểu Khuê đưa tay ôm thắt lưng hắn, hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”
Chung Khuê lắc đầu, đột nhiên phát hiện hành động hai người quá mức mờ ám, xấu hổ quay mặt qua.
Tiểu Khuê nhướn mày nhìn phía mọi người, phảng phất khiêu khích, mọi người phân phân cúi đầu, không dám phát ngôn.
“Ta, ta nên đi ra bên ngoài.” Chung Khuê muốn rời đi bầu không khí xấu hổ này, ý đồ đẩy Tiểu Khuê ra.
“Muốn rời khỏi là bọn hắn, không phải ngươi.” Tiểu Khuê bắt được ngay, trừng mọi người, thẳng đến mọi người rời đi.
Cái này, người toàn quân doanh đều biết quan hệ hắn cùng với Tiểu Khuê không chịu nổi, tựa hồ lại về đến Tướng Quân phủ, bất luận đi đâu đều giống nhau, đều là kết quả giống nhau. Làm cho hắn chỉ có thể võ trang chính mình, giả bộ lạnh lùng, mới có thể chống cự đồn đãi, thị thị phi phi. Chẳng lẽ nhất định muốn hắn không chịu được như thế mới được sao? Chung Khuê oán giận.
“Nhưng mà Tiểu Chung, ta chỉ là muốn cưng chìu ngươi, không được sao?” Tiểu Khuê bác bỏ. Hai tay giam cầm thắt lưng Chung Khuê, một chút cũng không có dấu hiệu nới lỏng ra, y muốn quang minh chính đại cưng chìu hắn.
Không được. Chung Khuê phủ định.
“Ai nói không được?” Tiểu Khuê tà mị cười: “Ai dám nói, ta giết kẻ ấy.”
Tàn bạo vô cùng. Đến tột cùng là bởi vì bản thân y ma tính, hay là tính cách vốn có của Tiểu Khuê. Bất luận nguyên nhân nào, Chung Khuê đều không thể gánh vác.
Ngày kế, khai chiến.
Chung Khuê chưa ra tiền tuyến, lưu lại trong doanh. Bên tai gió gào thét qua, hắn phảng phất có thể nghe phương xa truyền đến trống trận. Từng tiếng, nặng nề mà to lớn.
Đêm qua, các tướng lĩnh lại tụ tập ở doanh trướng Tiểu Khuê, cuối cùng thương thảo xuất chiến.
Cho dù biết chiến thuật có lợi bên ta, Chung Khuê vẫn treo tâm, không thể yên ổn xuống dưới. Đến tột cùng là sợ bên ta thương vong, hay là sợ địch quân thương vong, hoặc là hai phe đều sợ.
Hắn thống hận chiến tranh.
Mặt trời lặn về tây, dần dần có bóng người trở về. Phương xa nghe bọn lính xướng ca khải hoàn, Chung Khuê nhíu mày, cho dù đánh chiến thắng vẫn không thể an tâm. Bọn lính khiêng thương binh, nhất nhất trở về, phía sau nhóm binh lính ca hát đuổi kịp.
Thủy chung không thấy được bóng dáng Tiểu Khuê, Chung Khuê lướt qua mọi người, rốt cục tìm được Tiểu Khuê bọc hậu.
Biết rõ Tiểu Khuê không có việc gì, biết rõ Tiểu Khuê vĩnh sinh bất tử, nhưng thấy Tiểu Khuê bình an hắn mới có thể an tâm. Đối với Tiểu Khuê, đến tột cùng là ôm tình cảm như thế nào, mình cũng nói không rõ.
“Tiểu Khuê!” Chung Khuê vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đang muốn tiếp cận y.
Đột nhiên phương xa chỗ cao bắn tới một mủi tên, đối diện trái tim Chung Khuê, thẳng tắp xuyên thấu hắn.
Chung Khuê kinh ngạc cúi đầu, nhìn mũi tên xuyên qua thân thể, thô đen cứng rắn, cũng không phải mũi tên mộc chế bình thường, so với thứ kia càng thêm lợi hại, càng thêm trầm trọng, phía sau còn buộc dây thừng to. Chung Khuê ngẩng đầu, nhìn phía chỗ bắn tên, đột nhiên trừng mắt to. Tên rậm rạp, cơ hồ che lấp phía chân trời, phóng tới bọn họ.
Là đánh bất ngờ.
Chung Khuê không kịp kêu ra thanh âm cảnh cáo, mũi tên xuyên thấu thân thể của hắn, kéo hắn về phía trước
Cổ lực lượng kia, cũng là lực lượng phi nhân loại, kéo hắn cách mặt đất, phảng phất kéo hắn bay đi.
Tiểu Khuê trơ mắt nhìn Chung Khuê biến mất trước mặt, đuổi không kịp cổ lực lượng kia, thậm chí ngay cả góc áo Chung Khuê cũng chưa bắt được.
Này mới hiểu được, đó là địch quân Vu Sư giở trò quỷ.
Nổi giận gầm lên một tiếng, Tiểu Khuê rút kiếm ra, phẫn nộ vung lên, quét tới mũi tên bay đến y. Không để ý tới binh lính khác chờ ở quân doanh, đuổi theo hướng Chung Khuê biến mất.
Phía sau Tiểu Khuê, khóc thét nổi lên bốn phía, bọn lính nhất nhất ngã xuống.
Địch quân Vu Sư bắt đi Chung Khuê, rơi vào trong chiến trường khắp nơi là thi thể. Trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi, thi thể đưa tới phần đông kền kền cùng ruồi bọ, những cái này là đại tiệc cho bọn chúng. Chung Khuê đứng ở trung ương, nhìn chiến trường chung quanh, thi thể, vũ khí, dã lang, ruồi bọ, kền kền, mùi máu tươi, dạ dày muốn ói, nôn mửa.
“Đây là huyết nhục đồng bào tộc ta, ” Vu Sư oán giận.
Chung Khuê ngẩng đầu, nhìn Vu Sư trên tế đàn, đột nhiên tưới nước hắn.
“Ta muốn ngươi nợ máu trả máu!” Vu Sư tác pháp, cầm lưỡi dao, đi xuống tế đàn.
Chung Khuê không thể động đậy. Chẳng lẽ là nước vừa rồi, hạn chế hành động của hắn? Chung Khuê nghi hoặc, sợ hãi nhìn Vu Sư hướng hắn đi tới.
“Yêu ma!” Vu Sư rút mũi tên trong cơ thể hắn, kích động hỏi: “Nói cho ta biết, tên của ngươi!”
Kỳ quái, rõ ràng thực chờ mong tử vong, như thế nào đã chết đến nơi, còn có thể cảm thấy sợ hãi vạn phần.
Chung Khuê mắt thấy ngực mình chảy ra máu đen, chứng minh mình thật không phải nhân loại. Ý đồ ngăn chặn không ngừng trào ra máu đen, khổ sở khóc.
“Nói cho ta biết, tên của ngươi.” Vu Sư đối hắn ngã ra trên đất. Như là thôi miên, dẫn hắn nói ra tên của mình. Lấy nước tinh thuần, hạn chế yêu ma, lấy bùn đất phương bắc, khống chế yêu ma.
Chung Khuê không thể khắc chế chính mình, chậm rãi niệm ra tên của mình: “Chung Khuê —— tên của ta là Chung Khuê.”
“Yêu ma Chung Khuê!” Vu Sư đối hắn hô to: “Ngươi giết trăm ngàn tộc nhân ta, ta muốn ngươi nợ máu trả máu!”
Chung Khuê trong ý thức mông lung, chỉ thấy Vu Sư đưa lưng về dương quang, hướng hắn giơ lên cao hai tay, buông mạnh xuống. Lưỡi dao sắc bén, lại lần nữa đâm thủng trái tim hắn. Hắn tựa hồ có thể nghe tiếng trái tim nhảy lên, tiếng lớn đến mức tựa hồ chấn vang tai hắn, tốc độ dần dần biến yếu.
Không nghĩ tới sẽ là chết trên tay Vu Sư. Chung Khuê muốn thấy rõ bộ dáng Vu Sư, dùng lực nheo mắt, nhưng ý thức hắn dần dần mơ hồ, tầm mắt khó có thể ngắm nhìn.
Tiểu Khuê ——
Chung Khuê không hiểu bản thân, vì cái gì lúc này còn có thể nhớ tới Tiểu Khuê. Rõ ràng sẽ chết, trong lòng duy nhất vướng bận, chỉ có một mình Tiểu Khuê. Tiểu Khuê đối với hắn, đến tột cùng là tồn tại như thế nào. Không rõ, đến chết cũng không rõ.
Chung Khuê hôn mê, chậm rãi ngã xuống.
Hắn một lần cho là mình thật sự sẽ chết.
Chung Khuê lại tỉnh lại, Tiểu Khuê liền ở trước mặt hắn, hắn kinh ngạc cùng Tiểu Khuê nhìn nhau.
Kỳ quái, Tiểu Khuê mang theo tươi cười vui vẻ, nhìn hắn. Không biết y vì sao vui vẻ. Chung Khuê tràn đầy nghi hoặc.
“Ngươi nghĩ ta.” Tiểu Khuê nhếch miệng cười.
Chung Khuê chưa từng thấy y cười qua như vậy, đơn thuần như vậy, cười không tâm cơ. Hơn nữa hắn không hiểu câu đó.
Tiểu Khuê nhắc lại một lần: “Ngươi nghĩ ta.”
Chung Khuê vô ý thức muốn lui ra phía sau, nhưng phía sau tức là đá phiến, không có đường lui.
“Bờ vực sinh tử, người ngươi cuối cùng nghĩ không phải là người khác, là ta. Là ta.” Tiểu Khuê nhắc lại “là ta”, vui vẻ cười. Chậm rãi tới gần Chung Khuê.
“Tránh ra.” Chung Khuê kháng cự. Nhưng không thể phủ nhận, tại bờ vực sinh tử, hắn quả thật thầm nghĩ Tiểu Khuê.
“Tiểu Chung, tại sao không thả tâm, nhận ta chứ?” Tiểu Khuê bắt được hai tay của hắn, không để hắn lại kháng cự mình.
Chung Khuê liều chết không theo, mím chặt đôi môi, không chịu trả lời.
Tiểu Khuê tuy rằng nhẹ giọng thở dài, nhưng vẫn bảo trì tâm trạng vui sướng, đối Chung Khuê nói: “Ta không bức ngươi, dù sao ta đã biết tâm ý của ngươi.” Đưa tay dán lên lồng ngực Chung Khuê, vị trí trái tim, “Tâm là không biết nói dối.”
Tâm là không biết nói dối —— Chung Khuê nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận hỏi: “Vậy ngươi biết rõ ta hận ngươi cái gì?”
“Biết.” Tiểu Khuê trả lời. Kéo vạt áo của hắn ra, vết thương ngực đã khép lại, ngay cả sẹo cũng không có. Vết thương bên ngoài, nghiêm trọng hơn cũng có thể khép lại, nhưng vết thương trong lòng lại khó trị liệu.
“Khi ta giết người, ngươi liền hận ta; khi không giết người, liền không hận ta.” Tiểu Khuê nói.
“Ngươi biết rất rõ ràng ——” vì cái gì còn muốn giết người? Chung Khuê không thể hỏi hết câu. Trong óc chợt lóe quá nhiều hình ảnh Tiểu Khuê giết người. Rất nhiều người.
Tiểu Khuê áy náy, tự bạch: “Không giết không được, ta áp chế không được ma tính của mình.” Tựa vào trên người Chung Khuê.
“Không thể vì ta, không giết người sao?” Chung Khuê hỏi. Tiểu Khuê hướng mình làm nũng, Tiểu Khuê bộ dáng giống mình, đã có ma tính không thể không giết người.
Tiểu Khuê không trả lời hắn.
Cho dù Tiểu Khuê không trả lời, hắn cũng biết đáp án.
Bởi vì tâm linh là tương thông.
Chung Khuê nhắm mắt lại, trầm thống chảy nước mắt.
Do tâm linh giống nhau, lúc ấy sau khi hôn mê Chung Khuê nhìn thấy, chứng kiến cảnh tượng Tiểu Khuê.
Lúc ấy Vu Sư nói, thân trúng Phệ Ma Ngân Nhận, Tiểu Khuê mắt thấy mình ngã xuống. quạ đen quanh mình Tiểu Khuê bay tới đột kích Vu Sư, mổ mù hai mắt Vu Sư, môt nát mũi hắn.
Tiểu Khuê ôm mình, rút ra ngân nhận trên người hắn. Đao vừa rút, theo ngực hắn trào ra càng nhiều máu đen. Tiểu Khuê sờ lồng ngực, miệng vết thương nhanh chóng khép lại. Đợi đến khỏi hẳn, mới buông hắn xuống, đứng lên. Cầm ngân nhận trong tay, áp sát Vu Sư.
Vu Sư thống khổ kêu to, lung tung phất tay muốn đuổi đi quạ đen tập kích.
Cùng với Vu Sư tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Khuê phẫn nộ nói: “Ngươi vạn không nên động hắn.”
Vu Sư chỉ kêu to, căn bản không nghe thấy lời Tiểu Khuê nói.
“Hắn tuy là nửa người của ta, nhưng chỉ là nhân loại. Chân chính yêu ma là ta, ngươi vạn không nên giết hắn.” Tiểu Khuê phẫn nộ nói, quạ đen bay đi, làm cho y có thể bắt lấy Vu Sư.
Vu Sư ra sức giãy dụa, tay bắt đến mặt Tiểu Khuê, nhưng Tiểu Khuê mắt cũng không nháy, trừng Vu Sư.
“Đừng! Thiên Thần a!” Vu Sư nói phương ngôn trong tộc, hướng trời xin giúp đỡ.
Tiểu Khuê gậy ông đập lưng ông, tại lồng ngực Vu Sư đâm hai đao. Đao thứ nhất rút ra, máu phun lên người y, Vu Sư giãy dụa tay dính máu, cũng biết bẩn mặt Tiểu Khuê. Đao thứ hai đâm vào, buông lỏng tay, Vu Sư ngã xuống.
Chung Khuê mạnh lấy lại tinh thần, há mồm thở dốc. Tiểu Khuê vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn hoãn khẩu khí.
Chung Khuê nhớ tới một ít truyền thuyết láng giềng.
Nghe nói kỳ huynh Khuê tướng quân dũng mãnh thiện chiến không phải nhân loại, thần chí tướng quân bị người vây khốn, nói gì nghe nấy.
Tựa hồ là nói, thân là huynh trưởng Khuê tướng quân không phải nhân loại, hắn có thể khống chế hành động Tiểu Khuê, khiến Tiểu Khuê đối với mình nói gì nghe nấy. Lời đồn này, có lẽ là người bên ngoài xem hình thức bọn hắn ở chung, kết quả lung tung cân nhắc ra tới.
Tiểu Khuê đông cứng lạnh lùng cùng mình ương ngạnh xảo quyệt, quả thật giống người bị khống chế cùng chủ khống chế, huống chi Tiểu Khuê đối với mình đủ loại dung túng. Yêu ma yêu ma, cùng Tiểu Khuê so sánh, mình ngược lại như là người khống chế yêu ma.
Có lẽ là truyền đến trong tai Vu Sư phương bắc, lầm cho là mình mới là yêu ma, thật cho là mình có thể chưởng khống Tiểu Khuê.
Cho nên hắn mới không chết. Nếu Vu Sư xuống tay với Tiểu Khuê, có lẽ bọn họ lần này thật có thể chết.
Đáng tiếc, Vu Sư sai lầm, đồng thời cũng đánh mất mạng của mình.
“Tiểu Chung, cảm giác chết không thành, thật đáng tiếc sao?” Tiểu Khuê cảm ứng được ý nghĩ của hắn, hỏi hắn. Còn nói: “Nhưng ta thực may mắn, hơn nữa biết trong lòng Tiểu Chung có ta.”
Trong lòng đương nhiên là có y, căm hận cũng là y, vướng bận cũng là y. Bởi vì bên người cũng chỉ còn lại có y.
“Có thể đi sao?” Tiểu Khuê dắt tay hắn, chuẩn bị rời đi.
Chung Khuê đứng dậy, tuy đi lại tập tễnh, nhưng vẫn có thể đi lại. Mặc cho Tiểu Khuê dắt hắn, rời đi thạch động.
Thạch động gần với doanh trướng bọn họ, cúi đầu nhìn lại, đều là trước mắt điêu tàn, hắc thiết tên khắp nơi, binh sĩ phương hắn trúng tên ngã xuống số lượng rất đông. Chung Khuê hai chân vô lực, ngã ngay tại chỗ.
Nhóm binh lính vốn còn xướng bài ca khải hoàn, nay đều thành từng khối —— thi thể.
“Liệu có ai còn sống?” Run rẩy thanh âm, hỏi Tiểu Khuê.
“Trừ ta và ngươi ra, toàn quân bị diệt.” Tiểu Khuê trả lời.
Toàn quân bị diệt. Một tay Chung Khuê bị Tiểu Khuê nắm, một tay nắm chặt bùn đất.
Tiểu Khuê vẫn đứng, chờ hắn hoãn cảm xúc, một lần nữa đứng lên.
Hắn chắc là không biết bởi vậy mà an ủi Tiểu Chung, dù sao mình giết người, so trước mắt chứng kiến còn nhiều hơn. Y sẽ không an ủi Tiểu Chung, y chỉ có thể chờ hắn thích ứng. Thích ứng cũng tốt, chết lặng cũng tốt, như vậy mới có chờ ở bên cạnh y, thật dài thật lâu.
“Tiểu Chung muốn quay về kinh, hay là bắt đầu sinh hoạt mới?” Tiểu Khuê hỏi. Tướng Quân phủ ngày quá chán ngán. Tuy có thể khiến y giết người đương nhiên, qua nhiều năm như vậy y muốn giết nhất là tiểu hoàng đế, nhưng tên kia đối y vênh mặt hất hàm sai khiến lại sợ hãi vạn phần. Bất luận quay về kinh hoặc đổi sinh hoạt mới, y cũng là mục tiêu công kích thứ nhất, sẽ là lưỡi đao trên đầu Thánh Thượng.
“Ngươi đã làm tốt quyết định, cần gì phải hỏi ta?” Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Nếu Tiểu Chung có ý tưởng khác, ta nguyện ý vì ngươi nhẫn nại.” Tiểu Khuê nói rất dễ nghe.
“Muốn ngươi nhẫn nại, ngươi lại giết càng nhiều người.” Chung Khuê trừng y.
“Đây là tất nhiên.” Tiểu Khuê thừa nhận. Y có thể chịu đựng không giết tiểu hoàng đế, nhưng cần càng dùng nhiều mạng người để phát tiết ma tính thị huyết của y. Hỏi: “Chỉ cần một câu của ngươi.”
Là giết một người, hay là giết càng nhiều người.
Bởi vì Tiểu Khuê quan hệ, trên lưng hắn cõng bao nhiêu mạng người. Chung Khuê vẻ mặt hoảng hốt, áp lực quá mức, ngất đi.
Đến tột cùng còn phải tiếp tục cõng tới khi nào?
Hắn cùng Tiểu Khuê nhất định sẽ có báo ứng.
Giết một người.
Gió lạnh nổi lên bốn phía, Chung Khuê ở trên đại điện hoàng cung, nơi này vốn phải có vệ binh, nhưng trên điện còn sót lại ba người —— hắn, Tiểu Khuê cùng Hoàng Thượng.
Đó là kết giới Tiểu Khuê làm ra. Bốn phía cảnh tượng tối om không quá rõ ràng.
Chiếu theo lời y nói, thật đến ám sát Hoàng Thượng.
Hắn đối chuyện Tiểu Khuê, tuyệt không lý giải. Rõ ràng tâm linh tương thông, nhưng hắn thậm chí không biết Tiểu Khuê khi nào học được loại pháp thuật sử dụng kết giới này. Hắn liền như vậy mắt thấy Tiểu Khuê càng ngày càng không giống nhân loại. Nhưng y vốn không phải nhân loại, có lẽ đây mới là bản tính chân chính của y.
“Không —— đừng giết ta, ” Hoàng đế hoảng sợ, hướng y cầu xin tha thứ. Không ngừng lui về phía sau, phía sau hắn đã là long ỷ khổng lồ, không đường thối lui. Hô to: “Người mau tới!” Nhưng thanh âm là truyền không ra, người bên ngoài cũng nhìn không thấy bọn họ.
Này mới tỉnh ngộ, thì ra hắn sắc phong đại tướng quân cũng không phải nhân loại. Toàn bộ ứng truyền thuyết trên phố.
Hoàng đế ra sức giãy dụa, Tiểu Khuê cũng không đề phòng, khoảng cách rộng ra. Rút ra đao kiếm bãi sức (vật trang trí) trên điện, đâm tới Chung Khuê.
Giống như Vu Sư, tưởng lầm là Chung Khuê khống chế Tiểu Khuê, là yêu ma chân chính.
Chung Khuê không né không tránh, đối với công kích không sợ hãi, ngược lại đồng tình. Ngay cả Hoàng Thượng cũng hiểu lầm quan hệ của bọn họ.
Mũi kiếm cùng Chung Khuê chỉ lệch một phần, Hoàng đế đột nhiên dừng lại, phía sau bị Tiểu Khuê toàn bộ nắm lên, khóc thét kêu thảm thiết. Tiểu Khuê thủ pháp tàn nhẫn, tươi sống xé da Hoàng đế, máu tươi tứ phương. Chung Khuê nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tiểu Khuê ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười quanh quẩn trong kết giới, to lớn mà điên cuồng.
Hai người bọn họ, nhất định sẽ có báo ứng
Bình luận truyện