[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Yêu Hoa Thường Phi
Chương 2-2: Hồi 2: Chú Hoa
Thường Phi qua sinh nhật mười bảy tuổi của hắn, trong ba nguyện vọng, trong đó đầu tiên chính là hy vọng người một nhà có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Mười bảy tuổi Thường Phi cao lên không ít, nhưng thân hình mảnh khảnh, gương mặt trẻ con không có gì thay đổi, chỉ cao hơn mà thôi.
Ngày sinh nhật Thường Phi, chú Hoa tặng hắn một chậu hoa lớn, trồng chỉ là thực vật rất bình thường. Nhưng chú Hoa nói, “Này là thực vật phi thường hi hữu, lúc trưởng thành sẽ nở hoa rất đẹp. Về phần là thực vật gì, sẽ nở ra hoa gì, ta không nói trước.”
Thường Phi la hét, “Bán cái nút thắt gì. Nếu con trồng không sống được làm sao đây?” Phàm là thực vật trải qua tay hắn, không có ngoại lệ sống sót. Ngay cả xương rồng cũng có thể trồng đến khô héo. Ngay cả hoa tươi giữ ba ngày, đều có thể trong nháy mắt héo rũ. Chỉ có thể nói, nhà bọn họ cùng thứ thực vật này cách biệt thật sự triệt để.
“Sẽ không, chú Hoa cam đoan, này tuyệt đối trồng sẽ sống, khẳng định sẽ không dễ dàng héo rũ.” Chú Hoa lời thề son sắt.
“Lần trước khi cho con xương rồng, chú cũng nói như vậy.” Kết quả còn không phải lấy kết cục bi kịch. Thường Phi không cho là đúng nói, “Loại này thực vật sẽ không cần trồng thật nhiều năm mới miễn miễn cưỡng cưỡng mọc ra nụ hoa đi?” Thừa nước đục thả câu còn chưa tính, còn ra sức vài chục năm, hắn khẳng định sẽ điên mất. Làm không tốt đáp án còn chưa công bố, hắn trước hết đem nó làm chết. Sách.
“Xem công lực của con a.” Chú Hoa cười nói.
“Thôi đi, con một chút công lực cũng không có.” Thường Phi rất có tự mình hiểu lấy. Rất muốn trả y.
“Con cứ đem nó xem như ta mà chiếu cố.” Chú Hoa nói, tuyên bố Thường Phi không thể trả về.
Nói cũng đã nói như vậy, thừa nhận áp lực từ ái, Thường Phi chỉ có thể nhận lấy, hỏi chú Hoa một ít hạng mục chú ý, nhất nhất ghi nhớ. Hy vọng không cần lại lấy kết cục bi kịch.
Hôm đó, không ngoài ý muốn chú Hoa lưu lại qua đêm, nghi thức trước khi ngủ cũng không bỏ. Trả lời vấn đề chú Hoa, thế nào cũng phải nhiều lần cho thấy hắn thích nhất chú Hoa, mới có thể hảo hảo ngủ tiếp.
Ngủ cùng chú Hoa ngày hôm sau luôn đặc biệt có tinh thần, Thường Phi dậy thật sớm, sau khi cùng ba mẹ ăn xong bữa sáng liền đi học.
Hoa Đôn vẫn ngủ thẳng đến giờ cơm trưa, mới tỉnh lại. Toàn thân mỏi mệt đến đòi mạng, y ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, là phòng Thường Phi. Y đối phòng này thập phần quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không bởi vậy đụng phải bất luận thứ gì.
Chị dâu nấu một bàn cơm trưa đơn giản, hướng về phía y cười nói, “Em tỉnh rồi, chị đang muốn đi gọi em rời giường.”
“Ngượng ngùng, em mỗi lần đều ngủ quên.”
“Em bình thường kinh doanh cửa hàng bán hoa vất vả như vậy, ngày nghỉ ngủ nhiều một chút, không sao mà.” Chị dâu thực thông cảm y.
Hoa Đôn mỉm cười ứng phó, đi rửa mặt trước. Lại đến dùng cơm. Chị dâu đối xử với mọi người vô cùng tốt, sau khi cùng nhau dùng xong cơm trưa, còn đặc biệt tiễn y đến cổng lớn. Ấm áp đón đưa, cùng y nói lời từ biệt.
Hoa Đôn rời đi Thường gia, lái xe trở lại cửa hàng bán hoa, hôm nay là ngày cửa hàng bán hoa nghỉ, chú Hoa hẳn là cả ngày không có việc gì, so với thời gian làm việc bình thường còn bận rộn hơn.
Đầu tiên, y đến cửa hàng đặc thù mua chút hạt giống mà trên thị trường không có. Tiếp, đến quảng trường hoa cỏ bán sỉ mua một ít hoa theo mùa. Nếu là còn có thời gian, sẽ thuận đường mua nguyên liệu trang trí bó hoa, tỷ như ruy băng, giấy bóng kính linh tinh. Này chính là một ngày chú Hoa công hưu (vẫn làm việc như trước).
Thường Phi khóa buổi chiều vừa chấm dứt, mang theo túi sách, chuẩn bị chạy ra cửa trường. Nếu may mắn mà nói, hắn có thể một đường chạy về nhà. Trường của Thường Phi cách nhà mình chỉ 10 phút đi đường. Nếu chạy mà nói, năm, sáu phút là đến.
Hắn phải một đường chạy băng về nhà. Hắn phải không bị ngăn cản chạy băng về nhà. Chạy chạy chạy, chạy về phía trước.
Cho dù hắn nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cách cửa trường vài bước, thình lình bị người từ phía sau kéo lại.
“A ——” kêu thảm một tiếng. Cuối cùng hắn vẫn bị bắt được, Thường Phi thập phần ai oán.
“Cậu vội vả như vậy, là vội vàng đi đâu?” Sau khi lên trung học A Triết cao lên không ít, ngay cả khí lực cùng nhau tăng trưởng không ít, hắn thậm chí có thể đem Thường Phi thoải mái khiêng lên.
“Tớ tiểu cấp, về nhà đi nhà cầu.” Thường Phi dối trá cười.
“Tốt nhất là tiểu cấp, WC trường học không phải càng gần.” A Triết mũi phun khí, căm giận nói, “Cậu a, ngày hôm qua thật không nể tình, không để bằng hữu giúp cậu tổ chức sinh nhật còn chưa tính. Ngay cả hôm nay cũng muốn chạy trốn!”
“Kỳ thật không cần giúp tớ tổ chức sinh nhật cũng không sao.” Thường Phi uyển chuỷen cự tuyệt hảo ý bằng hữu.
“Không được tớ đã cùng tiểu Trân hẹn xong.” A Triết nói rất đương nhiên.
“Rõ ràng là bản thân muốn hẹn tiểu Trân đi ra, làm gì lấy tớ làm mộc ——” Thường Phi thập phần bất đắc dĩ.
Tiểu Trân là đồng học cùng lớp cấp hai của bọn họ, nữ đại thập bát biến, bây giờ là ban hoa lớp A Triết. A Triết hắn cũng rất tích cực theo đuổi tiểu Trân. Thường Phi thực vô tội, mỗi lần A Triết đều sẽ lấy danh nghĩa hắn đến hẹn tiểu Trân. Xuất phát từ bất đắc dĩ cùng tình nghĩa huynh đệ, hắn đủ loại phối hợp, nhưng rốt cục không thể nhịn được nữa. Chịu không nổi mỗi lần đều như vậy, hắn bắt đầu giống như vậy tránh né A Triết.
“Đừng như vậy, chúng ta là huynh đệ. Giúp tớ một phen sẽ chết à?” A Triết cầm ra bài huynh đệ đến áp hắn.
Thường Phi bội cảm áp lực, “Tớ đã giúp cậu rất nhiều lần. Đều nhanh đem tớ mệt chết đi được.”
“Nói cái gì thế!”
“Cậu nhận đi. Cậu không phải đồ ăn của tiểu Trân.”
“Cậu lại biết.” A Triết đỏ mặt tía tai, bị thuyết phục thương tâm.
Hắn chính là biết. Thường Phi đẩy tay A Triết lôi kéo cổ áo hắn, “Nói ngắn lại, cô gái của cậu thì tự mình truy! Tớ phải về nhà.” Hắn thừa dịp A Triết không chú ý, xoay người bỏ chạy, bay nhanh đào tẩu. Trong lòng rất có cảm giác tội ác.
Huynh đệ, đừng trách tớ. Đó cũng là vì tốt cho cậu. Thường Phi ngoan quyết tâm, không quay đầu lại bỏ chạy.
Nếu A Triết thông minh chút, cẩn thận chút liền có thể phát hiện, mỗi lần cùng tiểu Trân đi ra ngoài, ánh mắt tiểu Trân cũng không phải nhìn hắn, mà là bị kéo lên trên người Thường Phi. Về điểm ấy, Thường Phi nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên mới càng không muốn cùng cô gặp mặt. Hắn cũng không muốn vì một nữ sinh, mà làm cho huynh đệ bọn họ khó xử.
Này thật sự là nghiệp chướng a! Thường Phi đại thán. Một đường chạy về nhà.
Mẹ đang thu quần áo, Thường Phi buông túi sách, vừa mới cởi áo khoác đồng phục, liền bị mẹ gọi giặt đồ.
Thường Phi cầm ra quần áo thay giặt, còn có một lọ bảo dưỡng dịch chú Hoa đưa hắn, nghe nói nhỏ vào trong nước phao tắm có thể tắm càng thoải mái. Hắn thử qua, hiệu quả rất tốt, từ nay về sau chú Hoa sẽ định kỳ đưa tới cho hắn. Hiện tại đã là thứ chuẩn bị hắn tắm rửa.
Thường Phi mở vòi nước, phải đổ đầy bồn tắm. So sánh với tắm hoa sen, Thường Phi càng ham thích ngăm tắm.
Thư thư phục phục ngăm tắm xong, Thường Phi có loại ảo giác trùng sinh. Mẹ cầm điện thoại, giao cho Thường Phi, cười đến có chút tối, “Phi Phi, đồng học con tìm con.”
“Ai a?” Thường Phi nghi hoặc nhìn mẹ, như thế nào một bộ không có hảo ý.
“Là con gái nha.” Mẹ cười đến rất vui vẻ, tựa hồ đang chờ mong cái gì.
“Mẹ đừng hiểu lầm.” Thường Phi tựa hồ càng tô càng đen, mẹ ha ha cười tránh ra. Thường Phi còn nghi hoặc sẽ là ai gọi đến, kết quả vừa nghe âm thanh đối phương, hận không thể lập tức cúp điện thoại.
Là tiểu Trân gọi điện thoại tới, “Có thể đi ra gặp mặt không?”
“Nhưng tớ ——” Thường Phi trong đầu bay nhanh vận chuyển, muốn tìm lý do cự tuyệt cô.
“Nhờ. Tớ ở phụ cận nhà cậu.” Tiểu Trân ngữ khí nghiêm túc. Không chấp nhận được cự tuyệt.
Thường Phi do dự một hồi, vẫn đáp ứng cô. Nói cho mẹ một tiếng, thay áo ra ngoài, vội vàng xuất môn. Hồi lâu liền thấy tiểu Trân, quả nhiên ở phụ cận nhà hắn. Thường Phi theo bản năng nhìn chung quanh, không thấy được thân ảnh A Triết.
“A Triết đâu? Như thế nào không thấy cậu ấy?” Thường Phi hỏi. Muốn hòa hoãn không khí ngưng trọng.
“Là tớ tự mình tới tìm cậu.” Tiểu Trân nói. Ngụ ý, A Triết chưa có tới.
Thường Phi rất sợ loại không khí này. Có dự cảm không tốt. Đột nhiên trầm mặc lại, nhìn tiểu Trân không biết phải mở miệng nói cái gì. Hắn cũng sợ mở miệng nói sai.
Không khí xấu hổ vẫn kéo dài đến khi tiểu Trân mang ra một món quád được gói tinh mỹ. Đưa đến trước mặt hắn, thẹn thùng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
“A, cám ơn.” Thường Phi thụ sủng nhược kinh, nhận quà, nội tâm ngũ vị tạp trần. Vì hóa giải xấu hổ, Thường Phi thân mật hỏi, “Có thể mở ra sao?” Tiểu Trân ngượng ngùng gật gật đầu nhận lời. Thường Phi mở ra hộp nhỏ tinh mỹ, trong lòng không yên tâm, hy vọng không phải quà tặng quá kinh người.
Chiếc hộp hoàn toàn mở ra, ở bên trong là đá mắt mèo màu lục, thân đá có khắc hai chữ Thường Phi, bút lông tự thể Hành Thư.
Không xong, này lễ vật hắn thực thích. Thường Phi cầm lấy đá mắt mèo, không chuyển mắt nhìn đá sáng bóng, đối với quà tặng này yêu thích không buông tay.
Tiểu Trân ở một bên giải thích, “Đây là thân thích của tớ đi bành hồ, tớ nhờ bọn họ thuận tiện mua.”
“Cám ơn, tớ rất thích.” Thường Phi nhìn chằm chằm đá mắt mèo.
Tiểu Trân đưa tay lấy đi đá mắt mèo Thường Phi, nói, “Tớ giúp cậu móc vào di động.” Một tay còn lại chìa ra trước mặt Thường Phi đòi di động. Phải giúp hắn móc vào di động.
Thịnh tình không thể chối từ, bắt người tay mềm, tình nghĩa huynh đệ —— Thường Phi trong đầu trồi lên một ít thành ngữ. Giãy dụa lấy điện thoại di động ra, giao cho tiểu Trân.
Nơm nớp lo sợ. Tiểu Trân giúp hắn treo lên di động, thiếu nữ thẹn thùng đưa trả lại cho hắn. Chuông cảnh báo của Thường Phi kêu lớn, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ cự tuyệt, gộp cả cô lânx quà tặng cùng nhau nhận lấy.
“Cám ơn.” Trừ bỏ nói lời cảm tạ, hắn không biết còn có thể nói cái gì.
“Ân, không khách khí.” Tiểu Trân hàm súc mỉm cười. Ngay khi Thường Phi cùng cô nói lời từ biệt, tiểu Trân lại kêu hắn, “Thường Phi!”
Thường Phi chậm rãi xoay người, thong thả quay đầu. Hắn thấy một thiếu nữ bất cứ giá nào, bắt lấy một góc áo hắn, cúi đầu, thẹn thùng nói chuyện. Cô nói, “Tớ thích cậu.”
Thường Phi trợn to hai mắt, nhìn tiểu Trân cúi đầu, trên đường không nâng lên, không đợi câu trả lời của hắn, chạy trối chết. Cứ đi như vậy. Thường Phi khiếp sợ vạn phần. Hắn nên làm thế nào mới tốt ——
Giẫm cước bộ nặng nề về nhà, mẹ bị kích động hỏi, “Thế nào thế nào? Là bạn gái sao?”
“Cậu ấy không phải.” Thường Phi giải thích.
“Ai u đừng thẹn thùng. Mẹ đều biết.” Mẹ ánh mắt lòe lòe sáng lên, “Mẹ đã nói với chú Hoa con, hôm nay bốn người chúc mừng Phi Phi nhà chúng ta có bạn gái nha.” Mẹ hưng phấn mà vỗ tay.
Thường Phi khẩn trương, “Mẹ như thế nào nói cùng chú Hoa?”
“An rồi an rồi. Chú Hoa cũng thực tán thành nha. Mẹ gọi ba mau về nhà.” Mẹ vui vẻ gọi điện thoại.
Thường Phi đã hoàn toàn không nghĩ ngăn cản bà, cũng không thể ngăn cản bà. Hắn hiện tại có vấn đề càng lớn phải đối mặt, đợi hắn phải như thế nào cùng chú Hoa giải thích chuyện này ——
Thời gian bữa tối, ba mẹ, chú Hoa cùng hắn, làm thành một bàn, mọi người cùng nhau ăn cơm. Mẹ tiếu ngữ yến yến, nói chuyện ban ngày, trò chuyện đề tài Thường Phi cùng phái khác kết giao. Ở mặt ngoài vui vẻ thuận hòa, toàn gia sung sướng, lén sóng ngầm mãnh liệt.
Chú Hoa tuy rằng đều phối hợp nói với mẹ, nhưng Thường Phi cảm nhận được áp lực dị thường. Tươi cười của chú Hoa, tựa hồ thực không vui. Bữa cơm này Thường Phi ăn rất dày vò.
Nặng nề. Thức ăn trong bát Thường Phi không nhúc nhích vài miếng.
“Cơm còn dư rất nhiều.” Chú Hoa chú ý tới hắn, “Không hợp khẩu vị sao?”
Là đề tài không hợp khẩu vị. Thường Phi thầm than, “Không có. Chỉ là no rồi.” Để đũa xuống.
“Tiểu Đôn, hôm nay có lưu lại qua đêm không?” Ba hỏi chú Hoa.
“Ân.” Chú Hoa ứng thanh.
Chú Hoa phải lưu lại, tỏ vẻ buổi tối sẽ cùng nhau ngủ. Thường Phi thực hoảng sợ, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn chú Hoa.
Mười giờ rưỡi, chú Hoa mở cửa, tiến vào phòng Thường Phi. Sớm mời Thường Phi ngủ, mang theo tươi cười cực kỳ ôn hòa, “Thường Phi còn muốn đọc sách không?”
Thường Phi lắc đầu, tỏ vẻ không có.
“Như vậy muốn ngủ không?” Chú Hoa hỏi.
“Chú Hoa muốn ngủ sao?”
“Ân.” Chú Hoa ứng thanh. Thanh âm nặng nề khiến Thường Phi thập phần khẩn trương.
“Con biết. Con trước đánh răng đi.” Thường Phi đóng hết sách lại, thu vào túi sách. Đứng dậy rời khỏi phòng, đi phòng tắm đánh răng. Nên đến vẫn sẽ đến. Thường Phi không có ý tứ trốn tránh.
Hoa Đôn nhìn Thường Phi rời đi, tầm mắt rời khỏi Thường Phi, tìm kiếm chậu hoa y đưa cho Thường Phi. Trong chậu hoa là thực vật rất bình thường. Vẫn chưa nở hoa. Chú Hoa an tâm rất nhiều. Bởi vì y biết Thường Phi còn chưa động tình, còn chưa tới kỳ thành thục.
Hoa Đôn có bí mật, tử thủ mười bảy năm, nếu không ngoài ý muốn y vẫn sẽ tử thủ mãi, cho đến lúc chết đi.
Thường Phi kỳ thật không phải nhân loại. Thường Phi là yêu quái thực vật cùng máu người dựng dục ra.
Mười bảy năm trước, y toàn tâm toàn ý theo đuổi hạt giống thực vật hoàn mỹ, bị yêu quái giả dối lừa gạt, mơ hồ chủng hạ hạt giống yêu hoa, tưởng rằng có thể thấy loài hoa đẹp nhất trên thế giới.
Ngày hạt giống nẩy mầm, vừa lúc là ngày chị dâu mang thai đủ tháng mười sinh sản, giống mới tản mát ra thanh hương ngọt ngào, tràn ngập toàn bộ phòng, Hoa Đôn như mê như say.
Đợi đến y lần đầu tiên ôm lấy Thường Phi, ngửi được thanh hương trên người nó cùng giống mới giống nhau, y mới tỉnh ngộ ra, đứa bé trong tay y không phải đứa con mà anh hai chị dâu sinh, mà là giống mới y lấy máu nuôi dưỡng, ký sinh trên người chị dâu y sinh ra yêu quái.
Y hẳn là lúc phát hiện sự thật này, lập tức giết đứa nhỏ này, không nên khiến hắn tiếp tục lớn lên. Nhưng y giết không được Thường Phi, bởi vì anh hai chị dâu thương hắn như vậy, xem nó là đứa con duy nhất.
Không ngờ, thậm chí mất đi năng lực sinh dục, đều là vì yêu hoa tồn tại. Chỉ là tính chất Thường Phi phá hoại rất mạnh, rất khó khiến Hoa Đôn không liên tưởng như vậy. Năng lực yêu hoa khiến trong phạm vi sinh hoạt của Thường Phi không dung nạp được bất cứ một gốc thực vật nào, huống chi là sinh thêm một đứa bé. Tựa như chim quyên tàn nhẫn.
Hoa Đôn không biết, lấy tinh khí tự thân có thể nuôi nấng yêu hoa này tới khi nào, chỉ là gần đây, theo Thường Phi trưởng thành, cần chất dinh dưỡng càng ngày càng nhiều, vượt qua thân thể của y gánh vác. Một ngày nào đó, y sẽ bị rút cạn chết đi.
Cho dù như thế, y vẫn duy trì vị trí thứ nhất trong lòng Thường Phi. Y đã trở thành chất dinh dưỡng duy nhất của Thường Phi, không thể thả hắn đi nguy hại những người khác. Đây là người y chủng, thì phải tự mình thừa nhận. Đây là đều là vì thân nhân y yêu nhất, cho nên Hoa Đôn hy sinh chính mình, kiên trì bền bỉ trồng yêu hoa, trở thành lương thực duy nhất của yêu hoa.
Khi sinh nhật Thường Phi, y đưa chậu hoa, kỳ thật chính là một bộ phận yêu hoa. Sẽ nở ra hoa gì, y cũng không biết. Đem yêu hoa đưa cho Thường Phi trồng, để chính hắn đối mặt với bản thân mình, xem như là ý xấu của y. Chính y cũng không hiểu động cơ là cái gì.
Thường Phi đánh răng xong, trở lại phòng, mở cửa, chú Hoa đưa lưng với mình, đối với chậu hoa ngẩn người, tùy ý đùa nghịch lá.
Hắn lên tiếng, “Chú Hoa?” Nói chuyện với y. Thường Phi không nhìn thấy mặt chú Hoa, tràn ngập căm hận cùng chán ghét.
“Muốn ngủ sao?” Khi chú Hoa xoay người, biểu tình đã khôi phục bình thản.
Thường Phi gật đầu, trèo lên giường, đắp chăn, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm chú Hoa. Chú Hoa không khác gì bình thường, cũng tiến vào ổ chăn. Kết quả là Thường Phi nén không nổi, “Chú Hoa không hỏi sao?”
“Hỏi cái gì?”
Thường Phi làm sai ăn nói khép nép, “Chuyện bạn gái.”
“Đó chỉ là hiểu lầm đi.” Chú Hoa lượng giải. Từ phía sau Thường Phi ôm lấy hắn, “Người Phi Phi thích nhất là chú Hoa đúng không.” Đưa lưng nên biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.
“Ân, con thích nhất chú Hoa.” Thường Phi đáp lại. Nhẹ nhàng cười.
“Phi Phi đang cười cái gì?” Hoa Đôn hỏi hắn. Kỳ thật cũng không quá hứng thú.
“Con vốn đang lo lắng chú sẽ hiểu lầm, còn nghĩ nên giải thích như thế nào với chú mới tốt. May mắn chú Hoa thực tín nhiệm con.” Thường Phi hạnh phúc thở dài, “Con quả nhiên thích nhất thích nhất chú Hoa. Thường Phi thích nhất Hoa Đôn.” Hôm nay không sợ ngủ không ngon. Nói chú ngữ thường dùng.
Hoa Đôn sửng sốt, “Ân. Mau ngủ đi.” Xem ra ngày mai lại phải ngủ quên, ckhông kịp thời gian mở cửa tiệm.
“Ngủ ngon.” Thường Phi vui vẻ trả lời, nhắm mắt lại an tâm đi vào giấc ngủ.
Hoa Đôn ôm Thường Phi bắt đầu uy thực hắn, khiến thân thể Thường Phi hấp thu tinh khí của y. Rõ ràng ngày hôm qua đã uy thực, nhưng sức ăn cũng không giảm phân nửa. Rất nhanh Hoa Đôn lộ ra bộ dáng mỏi mệt.
Trở thành yêu quái độc nhất vô nhị, trở thành người Thường Phi thích nhất, sau đó uy thực hắn, nuôi dưỡng hắn.
Bí mật này, nếu có thể, hy vọng có thể mang vào phần mộ. Đến thời điểm, y cũng sẽ mang theo Thường Phi. Bọn họ vĩnh viễn đều không phân ly.
Thế giới nội tâm Hoa Đôn vặn vẹo, y đối Thường Phi vô cùng tốt, giống như đối đãi tình nhân, nhưng đây không phải là tình yêu. Y không yêu Thường Phi, lại bắt Thường Phi coi mình như là độc nhất vô nhị, người thích nhất.
Mỗi khi Thường Phi đối y thông báo, y chỉ cảm thấy chán ghét cùng bất đắc dĩ.
Động tác ôn nhu nhẹ như vậy, phảng phất như che chở đối trân bảo, nội tâm lại hoàn toàn ngược lại.
Ở trong lòng Hoa Đôn, Thường Phi cũng chỉ là yêu quái. Y không có biện pháp đi yêu một yêu quái hại chết đứa cháu chân chính của mình. Cho dù yêu quái này có thiên chân vô tà như thế nào, y cũng vô pháp thương hắn. Y không yêu Thường Phi.
Cho nên Hoa Đôn ôm vĩnh viễn là ôm sau lưng. Từ đáy lòng bài xích hắn.
Nếu Phi Phi biết chú Hoa mà hắn thích nhất một chút đều không thích chính mình, có thể khổ sở khóc lớn một hồi hay không? Hoa Đôn ôm Thường Phi gầy yếu, suy yếu nhắm mắt lại. Mang theo một chút mỉm cười, mê man đi.
Nhưng mà Hoa Đôn cho là mình không yêu Thường Phi, hay không đúng như chính mình suy nghĩ, không yêu Thường Phi đâu? Nghi hoặc này, ngay cả bản thân Hoa Đôn cũng không dám đối mặt.
Sự kiện tiểu Trân qua đi, rất nhanh chính là thi cuối kỳ, tất cả mọi người vứt mạng mà tiến vào cuộc thi, Thường Phi cũng không ngoại lệ.
Giữa trưa thứ tư của kỳ thi tan học, mưa một hồi. Đem mọi người vây khốn không thể động đậy. Cửa trường tụ tập rất nhiều đồng học không mang ô, chỗ kín hết người, tiếng người so giọt mưa còn ầm ĩ hơn.
Nhà Thường Phi ở kề bên này, ôm ý nghĩ chỉ bị xối một chút. Tính toán một hơi thẳng về đến nhà. Một khi ra quyết định, lập tức thực hành. Thường Phi che túi sách, hít sâu, vùi đầu chạy như điên.
Phía sau hắn gợi ra một trận kinh hô, tiếp rất nhiều người chờ không kiên nhẫn noi theo hắn, dưới mưa chạy như điên.
Chỉ là thế mưa không khá hơn, thậm chí càng lớn. Gặp mưa Thường Phi cảm giác hai chân một trận bủn rủn, đau đến hắn cơ hồ không thể cất bước. Lúc này mới nhớ tới chú Hoa đã cảnh cáo hắn, thân thể hắn không thể tiếp xúc mưa lâu lắm. Lúc ấy không biết là nguyên nhân gì, cho nên không để ở trong lòng, nhưng hắn hiện tại tự mình cảm nhận được tầm quan trọng của cảnh cáo.
Phịch! Thường Phi chân nhuyễn quỳ rạp xuống đất, chân của hắn đã vô lực đi tiếp.
Hắn có một loại dự cảm sẽ chết. Trước khi mất đi ý thức, hắn còn muốn, hắn có phải là người đầu tiên gặp mưa sẽ chết hay không? Chuyện kỳ quái như vậy, hẳn là có thể lên đầu đề của báo.
“Cậu ổn chứ?”
Loáng thoáng có một thanh âm dễ nghe vào tai. Thường Phi rất muốn mở to mắt nhìn đối phương, nhưng hắn ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có.
Người kia đem chính mình kéo ra nơi có mưa, động tác cực kỳ mềm nhẹ, trên người còn có một cỗ hương vị rất dễ chịu.
Qua kẽ hở của đôi mắt híp, thấy đối phương mang mặt nạ kỳ quái, nhìn không được diện mạo thật, khiến Thường Phi có chút thất vọng. Người nọ giúp hắn lau khô mưa trên người, tựa hồ cẩn thận chăm sóc hồi lâu.
Sau, hắn không cảm giác. Lần nữa tỉnh lại, đã nằm ở trên giường lớn nhà mình. Ngay cả quần áo đều đổi. Thường Phi đứng dậy hỏi mẹ, “Con tại sao trở về?”
“Chính con trở về a.” Mẹ cười nói, “Con không là ngủ mớ có hay?”
“Không có người đưa con trở về sao?” Hắn không có khả năng tự mình trở về, hắn đã mất đi ý thức, làm sao có thể đi đường.
“Không có người đưa con trở về a.” Mẹ nghiêng đầu hồi tưởng, “Bất quá con ngược lại là rất kỳ quái, rõ ràng có chìa khóa còn ấn chuông cửa.” Vốn đang tưởng Hoa Đôn đến đây, vừa mở cửa không nghĩ tới là Thường Phi tắm mưa. Dọa bà nhảy dựng.
Thường Phi tái nhợt mặt, cảm giác chuyện thực cổ quái. Chẳng lẽ là nói sau khi hắn mất đi tri giác, bắt đầu mộng du?
“A, đúng rồi, con còn cầm một mặt nạ kỳ quái trở về.” Mẹ đến phòng tắm cầm mặt nạ lại đây, “Nói cái gì con cũng không chịu buông mặt nạ. Còn mang vào trong phòng tắm tắm rửa đâu.” Mẹ thập phần lo lắng.
Một mặt nạ kỳ quái, chứng minh chuyện Thường Phi tao ngộ vừa rồi đều là sự thật. Thường Phi ngây ngốc nhìn mặt nạ nói, “Mẹ, con vừa mới được chủ nhân mặt nạ này, cứu một mạng.”
“Cứu một mạng? Con vừa mới gặp được nguy hiểm gì?!” Mẹ kinh hô.
“Bởi vì mưa giội nhiều quá, cho nên con không trở về nhà được.” Ánh mắt Thường Phi lượng lượng nói, “Ta còn tưởng rằng sẽ chết. May mắn được người kia cứu. Hắn là ân nhân cứu mạng của con.” Trọng điểm là hương vị trên người người kia rất dễ ngửi.
Thường Phi cẩn thận đem mặt nạ kia ôm vào trong ngực. Đây là mặt nạ ân nhân cứu mạng, từ hôm nay trở đi là bảo bối của hắn.
“Ai nha, Phi Phi, rốt cuộc là đang nói cái gì, mẹ nghe không hiểu.” Mẹ không hiểu ra sao nhìn hắn.
“Mẹ không hiểu, không sao.” Thường Phi cười cười, hắn tự mình biết là được.
Đêm hôm đó, Thường Phi vẫn ngửi được một cỗ thơm mùi rất đậm, tràn ngập xoang mũi của hắn, gần như khó thở. Bụng cũng dị thường đau đớn. Thường Phi cong thân thể, ôm bụng, cảm giác đau muốn chết.
Trong hỗn loạn lại nằm mơ, trong mộng có đôi tay mềm nhẹ sờ chính mình, hắn muốn mở to mắt xem, lại chỉ thấy mặt nạ. Cho nên hắn đưa tay kéo mặt nạ xuống, muốn nhìn đến tột cùng, nhưng mặt nạ vừa bị hắn kéo xuống, mộng liền kết thúc.
Thường Phi như là bị ác mộng dọa đến bừng tỉnh, mạnh ngồi dậy, bụng truyền đến từng trận đau đớn, đau đến hắn ôm bụng cúi lưng. Thấp giọng nói thô tục, “Mẹ nó đau quá.”
Nhịn đau đứng dậy, cư nhiên còn cảm thấy hoa mắt, hắn hoảng hốt quay đầu nhìn giường hỗn độn, rõ ràng phát hiện một bãi máu. Là chỗ mình nằm, theo vết máu cư nhiên là từ quần mình chảy ra, Thường Phi khiếp sợ vạn phần.
Hắn ngã ngồi xuống đất, kéo quần lót xuống, cúi xuống, nhìn hạ bộ của mình.
Vừa vừa vừa ——(này nhất định là tận thế). Thân thể Thường Phi mọc ra, dấu hiệu nữ tính thứ hai.
Thường Phi vừa tròn mười bảy tuổi không lâu, mười bảy năm qua vẫn cho là mình là nam hài tử bình thường. Nay, hắn thay đổi cực lớn. Hắn thành cái gọi là diệc nam diệc nữ trong miệng mọi người, “người song tính” có được hai bộ phận sinh dục!
Thường Phi kinh ngạc đến căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một góc phòng, chậu hoa Hoa Đôn đưa cho Thường Phi, thực vật kia nhiều năm không ra hoa, nay nở ra nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa tỏa ra, hương khí bốn phía.
Ngày sinh nhật Thường Phi, chú Hoa tặng hắn một chậu hoa lớn, trồng chỉ là thực vật rất bình thường. Nhưng chú Hoa nói, “Này là thực vật phi thường hi hữu, lúc trưởng thành sẽ nở hoa rất đẹp. Về phần là thực vật gì, sẽ nở ra hoa gì, ta không nói trước.”
Thường Phi la hét, “Bán cái nút thắt gì. Nếu con trồng không sống được làm sao đây?” Phàm là thực vật trải qua tay hắn, không có ngoại lệ sống sót. Ngay cả xương rồng cũng có thể trồng đến khô héo. Ngay cả hoa tươi giữ ba ngày, đều có thể trong nháy mắt héo rũ. Chỉ có thể nói, nhà bọn họ cùng thứ thực vật này cách biệt thật sự triệt để.
“Sẽ không, chú Hoa cam đoan, này tuyệt đối trồng sẽ sống, khẳng định sẽ không dễ dàng héo rũ.” Chú Hoa lời thề son sắt.
“Lần trước khi cho con xương rồng, chú cũng nói như vậy.” Kết quả còn không phải lấy kết cục bi kịch. Thường Phi không cho là đúng nói, “Loại này thực vật sẽ không cần trồng thật nhiều năm mới miễn miễn cưỡng cưỡng mọc ra nụ hoa đi?” Thừa nước đục thả câu còn chưa tính, còn ra sức vài chục năm, hắn khẳng định sẽ điên mất. Làm không tốt đáp án còn chưa công bố, hắn trước hết đem nó làm chết. Sách.
“Xem công lực của con a.” Chú Hoa cười nói.
“Thôi đi, con một chút công lực cũng không có.” Thường Phi rất có tự mình hiểu lấy. Rất muốn trả y.
“Con cứ đem nó xem như ta mà chiếu cố.” Chú Hoa nói, tuyên bố Thường Phi không thể trả về.
Nói cũng đã nói như vậy, thừa nhận áp lực từ ái, Thường Phi chỉ có thể nhận lấy, hỏi chú Hoa một ít hạng mục chú ý, nhất nhất ghi nhớ. Hy vọng không cần lại lấy kết cục bi kịch.
Hôm đó, không ngoài ý muốn chú Hoa lưu lại qua đêm, nghi thức trước khi ngủ cũng không bỏ. Trả lời vấn đề chú Hoa, thế nào cũng phải nhiều lần cho thấy hắn thích nhất chú Hoa, mới có thể hảo hảo ngủ tiếp.
Ngủ cùng chú Hoa ngày hôm sau luôn đặc biệt có tinh thần, Thường Phi dậy thật sớm, sau khi cùng ba mẹ ăn xong bữa sáng liền đi học.
Hoa Đôn vẫn ngủ thẳng đến giờ cơm trưa, mới tỉnh lại. Toàn thân mỏi mệt đến đòi mạng, y ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, là phòng Thường Phi. Y đối phòng này thập phần quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại cũng sẽ không bởi vậy đụng phải bất luận thứ gì.
Chị dâu nấu một bàn cơm trưa đơn giản, hướng về phía y cười nói, “Em tỉnh rồi, chị đang muốn đi gọi em rời giường.”
“Ngượng ngùng, em mỗi lần đều ngủ quên.”
“Em bình thường kinh doanh cửa hàng bán hoa vất vả như vậy, ngày nghỉ ngủ nhiều một chút, không sao mà.” Chị dâu thực thông cảm y.
Hoa Đôn mỉm cười ứng phó, đi rửa mặt trước. Lại đến dùng cơm. Chị dâu đối xử với mọi người vô cùng tốt, sau khi cùng nhau dùng xong cơm trưa, còn đặc biệt tiễn y đến cổng lớn. Ấm áp đón đưa, cùng y nói lời từ biệt.
Hoa Đôn rời đi Thường gia, lái xe trở lại cửa hàng bán hoa, hôm nay là ngày cửa hàng bán hoa nghỉ, chú Hoa hẳn là cả ngày không có việc gì, so với thời gian làm việc bình thường còn bận rộn hơn.
Đầu tiên, y đến cửa hàng đặc thù mua chút hạt giống mà trên thị trường không có. Tiếp, đến quảng trường hoa cỏ bán sỉ mua một ít hoa theo mùa. Nếu là còn có thời gian, sẽ thuận đường mua nguyên liệu trang trí bó hoa, tỷ như ruy băng, giấy bóng kính linh tinh. Này chính là một ngày chú Hoa công hưu (vẫn làm việc như trước).
Thường Phi khóa buổi chiều vừa chấm dứt, mang theo túi sách, chuẩn bị chạy ra cửa trường. Nếu may mắn mà nói, hắn có thể một đường chạy về nhà. Trường của Thường Phi cách nhà mình chỉ 10 phút đi đường. Nếu chạy mà nói, năm, sáu phút là đến.
Hắn phải một đường chạy băng về nhà. Hắn phải không bị ngăn cản chạy băng về nhà. Chạy chạy chạy, chạy về phía trước.
Cho dù hắn nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cách cửa trường vài bước, thình lình bị người từ phía sau kéo lại.
“A ——” kêu thảm một tiếng. Cuối cùng hắn vẫn bị bắt được, Thường Phi thập phần ai oán.
“Cậu vội vả như vậy, là vội vàng đi đâu?” Sau khi lên trung học A Triết cao lên không ít, ngay cả khí lực cùng nhau tăng trưởng không ít, hắn thậm chí có thể đem Thường Phi thoải mái khiêng lên.
“Tớ tiểu cấp, về nhà đi nhà cầu.” Thường Phi dối trá cười.
“Tốt nhất là tiểu cấp, WC trường học không phải càng gần.” A Triết mũi phun khí, căm giận nói, “Cậu a, ngày hôm qua thật không nể tình, không để bằng hữu giúp cậu tổ chức sinh nhật còn chưa tính. Ngay cả hôm nay cũng muốn chạy trốn!”
“Kỳ thật không cần giúp tớ tổ chức sinh nhật cũng không sao.” Thường Phi uyển chuỷen cự tuyệt hảo ý bằng hữu.
“Không được tớ đã cùng tiểu Trân hẹn xong.” A Triết nói rất đương nhiên.
“Rõ ràng là bản thân muốn hẹn tiểu Trân đi ra, làm gì lấy tớ làm mộc ——” Thường Phi thập phần bất đắc dĩ.
Tiểu Trân là đồng học cùng lớp cấp hai của bọn họ, nữ đại thập bát biến, bây giờ là ban hoa lớp A Triết. A Triết hắn cũng rất tích cực theo đuổi tiểu Trân. Thường Phi thực vô tội, mỗi lần A Triết đều sẽ lấy danh nghĩa hắn đến hẹn tiểu Trân. Xuất phát từ bất đắc dĩ cùng tình nghĩa huynh đệ, hắn đủ loại phối hợp, nhưng rốt cục không thể nhịn được nữa. Chịu không nổi mỗi lần đều như vậy, hắn bắt đầu giống như vậy tránh né A Triết.
“Đừng như vậy, chúng ta là huynh đệ. Giúp tớ một phen sẽ chết à?” A Triết cầm ra bài huynh đệ đến áp hắn.
Thường Phi bội cảm áp lực, “Tớ đã giúp cậu rất nhiều lần. Đều nhanh đem tớ mệt chết đi được.”
“Nói cái gì thế!”
“Cậu nhận đi. Cậu không phải đồ ăn của tiểu Trân.”
“Cậu lại biết.” A Triết đỏ mặt tía tai, bị thuyết phục thương tâm.
Hắn chính là biết. Thường Phi đẩy tay A Triết lôi kéo cổ áo hắn, “Nói ngắn lại, cô gái của cậu thì tự mình truy! Tớ phải về nhà.” Hắn thừa dịp A Triết không chú ý, xoay người bỏ chạy, bay nhanh đào tẩu. Trong lòng rất có cảm giác tội ác.
Huynh đệ, đừng trách tớ. Đó cũng là vì tốt cho cậu. Thường Phi ngoan quyết tâm, không quay đầu lại bỏ chạy.
Nếu A Triết thông minh chút, cẩn thận chút liền có thể phát hiện, mỗi lần cùng tiểu Trân đi ra ngoài, ánh mắt tiểu Trân cũng không phải nhìn hắn, mà là bị kéo lên trên người Thường Phi. Về điểm ấy, Thường Phi nhìn thấy rất rõ ràng, cho nên mới càng không muốn cùng cô gặp mặt. Hắn cũng không muốn vì một nữ sinh, mà làm cho huynh đệ bọn họ khó xử.
Này thật sự là nghiệp chướng a! Thường Phi đại thán. Một đường chạy về nhà.
Mẹ đang thu quần áo, Thường Phi buông túi sách, vừa mới cởi áo khoác đồng phục, liền bị mẹ gọi giặt đồ.
Thường Phi cầm ra quần áo thay giặt, còn có một lọ bảo dưỡng dịch chú Hoa đưa hắn, nghe nói nhỏ vào trong nước phao tắm có thể tắm càng thoải mái. Hắn thử qua, hiệu quả rất tốt, từ nay về sau chú Hoa sẽ định kỳ đưa tới cho hắn. Hiện tại đã là thứ chuẩn bị hắn tắm rửa.
Thường Phi mở vòi nước, phải đổ đầy bồn tắm. So sánh với tắm hoa sen, Thường Phi càng ham thích ngăm tắm.
Thư thư phục phục ngăm tắm xong, Thường Phi có loại ảo giác trùng sinh. Mẹ cầm điện thoại, giao cho Thường Phi, cười đến có chút tối, “Phi Phi, đồng học con tìm con.”
“Ai a?” Thường Phi nghi hoặc nhìn mẹ, như thế nào một bộ không có hảo ý.
“Là con gái nha.” Mẹ cười đến rất vui vẻ, tựa hồ đang chờ mong cái gì.
“Mẹ đừng hiểu lầm.” Thường Phi tựa hồ càng tô càng đen, mẹ ha ha cười tránh ra. Thường Phi còn nghi hoặc sẽ là ai gọi đến, kết quả vừa nghe âm thanh đối phương, hận không thể lập tức cúp điện thoại.
Là tiểu Trân gọi điện thoại tới, “Có thể đi ra gặp mặt không?”
“Nhưng tớ ——” Thường Phi trong đầu bay nhanh vận chuyển, muốn tìm lý do cự tuyệt cô.
“Nhờ. Tớ ở phụ cận nhà cậu.” Tiểu Trân ngữ khí nghiêm túc. Không chấp nhận được cự tuyệt.
Thường Phi do dự một hồi, vẫn đáp ứng cô. Nói cho mẹ một tiếng, thay áo ra ngoài, vội vàng xuất môn. Hồi lâu liền thấy tiểu Trân, quả nhiên ở phụ cận nhà hắn. Thường Phi theo bản năng nhìn chung quanh, không thấy được thân ảnh A Triết.
“A Triết đâu? Như thế nào không thấy cậu ấy?” Thường Phi hỏi. Muốn hòa hoãn không khí ngưng trọng.
“Là tớ tự mình tới tìm cậu.” Tiểu Trân nói. Ngụ ý, A Triết chưa có tới.
Thường Phi rất sợ loại không khí này. Có dự cảm không tốt. Đột nhiên trầm mặc lại, nhìn tiểu Trân không biết phải mở miệng nói cái gì. Hắn cũng sợ mở miệng nói sai.
Không khí xấu hổ vẫn kéo dài đến khi tiểu Trân mang ra một món quád được gói tinh mỹ. Đưa đến trước mặt hắn, thẹn thùng nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
“A, cám ơn.” Thường Phi thụ sủng nhược kinh, nhận quà, nội tâm ngũ vị tạp trần. Vì hóa giải xấu hổ, Thường Phi thân mật hỏi, “Có thể mở ra sao?” Tiểu Trân ngượng ngùng gật gật đầu nhận lời. Thường Phi mở ra hộp nhỏ tinh mỹ, trong lòng không yên tâm, hy vọng không phải quà tặng quá kinh người.
Chiếc hộp hoàn toàn mở ra, ở bên trong là đá mắt mèo màu lục, thân đá có khắc hai chữ Thường Phi, bút lông tự thể Hành Thư.
Không xong, này lễ vật hắn thực thích. Thường Phi cầm lấy đá mắt mèo, không chuyển mắt nhìn đá sáng bóng, đối với quà tặng này yêu thích không buông tay.
Tiểu Trân ở một bên giải thích, “Đây là thân thích của tớ đi bành hồ, tớ nhờ bọn họ thuận tiện mua.”
“Cám ơn, tớ rất thích.” Thường Phi nhìn chằm chằm đá mắt mèo.
Tiểu Trân đưa tay lấy đi đá mắt mèo Thường Phi, nói, “Tớ giúp cậu móc vào di động.” Một tay còn lại chìa ra trước mặt Thường Phi đòi di động. Phải giúp hắn móc vào di động.
Thịnh tình không thể chối từ, bắt người tay mềm, tình nghĩa huynh đệ —— Thường Phi trong đầu trồi lên một ít thành ngữ. Giãy dụa lấy điện thoại di động ra, giao cho tiểu Trân.
Nơm nớp lo sợ. Tiểu Trân giúp hắn treo lên di động, thiếu nữ thẹn thùng đưa trả lại cho hắn. Chuông cảnh báo của Thường Phi kêu lớn, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ cự tuyệt, gộp cả cô lânx quà tặng cùng nhau nhận lấy.
“Cám ơn.” Trừ bỏ nói lời cảm tạ, hắn không biết còn có thể nói cái gì.
“Ân, không khách khí.” Tiểu Trân hàm súc mỉm cười. Ngay khi Thường Phi cùng cô nói lời từ biệt, tiểu Trân lại kêu hắn, “Thường Phi!”
Thường Phi chậm rãi xoay người, thong thả quay đầu. Hắn thấy một thiếu nữ bất cứ giá nào, bắt lấy một góc áo hắn, cúi đầu, thẹn thùng nói chuyện. Cô nói, “Tớ thích cậu.”
Thường Phi trợn to hai mắt, nhìn tiểu Trân cúi đầu, trên đường không nâng lên, không đợi câu trả lời của hắn, chạy trối chết. Cứ đi như vậy. Thường Phi khiếp sợ vạn phần. Hắn nên làm thế nào mới tốt ——
Giẫm cước bộ nặng nề về nhà, mẹ bị kích động hỏi, “Thế nào thế nào? Là bạn gái sao?”
“Cậu ấy không phải.” Thường Phi giải thích.
“Ai u đừng thẹn thùng. Mẹ đều biết.” Mẹ ánh mắt lòe lòe sáng lên, “Mẹ đã nói với chú Hoa con, hôm nay bốn người chúc mừng Phi Phi nhà chúng ta có bạn gái nha.” Mẹ hưng phấn mà vỗ tay.
Thường Phi khẩn trương, “Mẹ như thế nào nói cùng chú Hoa?”
“An rồi an rồi. Chú Hoa cũng thực tán thành nha. Mẹ gọi ba mau về nhà.” Mẹ vui vẻ gọi điện thoại.
Thường Phi đã hoàn toàn không nghĩ ngăn cản bà, cũng không thể ngăn cản bà. Hắn hiện tại có vấn đề càng lớn phải đối mặt, đợi hắn phải như thế nào cùng chú Hoa giải thích chuyện này ——
Thời gian bữa tối, ba mẹ, chú Hoa cùng hắn, làm thành một bàn, mọi người cùng nhau ăn cơm. Mẹ tiếu ngữ yến yến, nói chuyện ban ngày, trò chuyện đề tài Thường Phi cùng phái khác kết giao. Ở mặt ngoài vui vẻ thuận hòa, toàn gia sung sướng, lén sóng ngầm mãnh liệt.
Chú Hoa tuy rằng đều phối hợp nói với mẹ, nhưng Thường Phi cảm nhận được áp lực dị thường. Tươi cười của chú Hoa, tựa hồ thực không vui. Bữa cơm này Thường Phi ăn rất dày vò.
Nặng nề. Thức ăn trong bát Thường Phi không nhúc nhích vài miếng.
“Cơm còn dư rất nhiều.” Chú Hoa chú ý tới hắn, “Không hợp khẩu vị sao?”
Là đề tài không hợp khẩu vị. Thường Phi thầm than, “Không có. Chỉ là no rồi.” Để đũa xuống.
“Tiểu Đôn, hôm nay có lưu lại qua đêm không?” Ba hỏi chú Hoa.
“Ân.” Chú Hoa ứng thanh.
Chú Hoa phải lưu lại, tỏ vẻ buổi tối sẽ cùng nhau ngủ. Thường Phi thực hoảng sợ, cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn chú Hoa.
Mười giờ rưỡi, chú Hoa mở cửa, tiến vào phòng Thường Phi. Sớm mời Thường Phi ngủ, mang theo tươi cười cực kỳ ôn hòa, “Thường Phi còn muốn đọc sách không?”
Thường Phi lắc đầu, tỏ vẻ không có.
“Như vậy muốn ngủ không?” Chú Hoa hỏi.
“Chú Hoa muốn ngủ sao?”
“Ân.” Chú Hoa ứng thanh. Thanh âm nặng nề khiến Thường Phi thập phần khẩn trương.
“Con biết. Con trước đánh răng đi.” Thường Phi đóng hết sách lại, thu vào túi sách. Đứng dậy rời khỏi phòng, đi phòng tắm đánh răng. Nên đến vẫn sẽ đến. Thường Phi không có ý tứ trốn tránh.
Hoa Đôn nhìn Thường Phi rời đi, tầm mắt rời khỏi Thường Phi, tìm kiếm chậu hoa y đưa cho Thường Phi. Trong chậu hoa là thực vật rất bình thường. Vẫn chưa nở hoa. Chú Hoa an tâm rất nhiều. Bởi vì y biết Thường Phi còn chưa động tình, còn chưa tới kỳ thành thục.
Hoa Đôn có bí mật, tử thủ mười bảy năm, nếu không ngoài ý muốn y vẫn sẽ tử thủ mãi, cho đến lúc chết đi.
Thường Phi kỳ thật không phải nhân loại. Thường Phi là yêu quái thực vật cùng máu người dựng dục ra.
Mười bảy năm trước, y toàn tâm toàn ý theo đuổi hạt giống thực vật hoàn mỹ, bị yêu quái giả dối lừa gạt, mơ hồ chủng hạ hạt giống yêu hoa, tưởng rằng có thể thấy loài hoa đẹp nhất trên thế giới.
Ngày hạt giống nẩy mầm, vừa lúc là ngày chị dâu mang thai đủ tháng mười sinh sản, giống mới tản mát ra thanh hương ngọt ngào, tràn ngập toàn bộ phòng, Hoa Đôn như mê như say.
Đợi đến y lần đầu tiên ôm lấy Thường Phi, ngửi được thanh hương trên người nó cùng giống mới giống nhau, y mới tỉnh ngộ ra, đứa bé trong tay y không phải đứa con mà anh hai chị dâu sinh, mà là giống mới y lấy máu nuôi dưỡng, ký sinh trên người chị dâu y sinh ra yêu quái.
Y hẳn là lúc phát hiện sự thật này, lập tức giết đứa nhỏ này, không nên khiến hắn tiếp tục lớn lên. Nhưng y giết không được Thường Phi, bởi vì anh hai chị dâu thương hắn như vậy, xem nó là đứa con duy nhất.
Không ngờ, thậm chí mất đi năng lực sinh dục, đều là vì yêu hoa tồn tại. Chỉ là tính chất Thường Phi phá hoại rất mạnh, rất khó khiến Hoa Đôn không liên tưởng như vậy. Năng lực yêu hoa khiến trong phạm vi sinh hoạt của Thường Phi không dung nạp được bất cứ một gốc thực vật nào, huống chi là sinh thêm một đứa bé. Tựa như chim quyên tàn nhẫn.
Hoa Đôn không biết, lấy tinh khí tự thân có thể nuôi nấng yêu hoa này tới khi nào, chỉ là gần đây, theo Thường Phi trưởng thành, cần chất dinh dưỡng càng ngày càng nhiều, vượt qua thân thể của y gánh vác. Một ngày nào đó, y sẽ bị rút cạn chết đi.
Cho dù như thế, y vẫn duy trì vị trí thứ nhất trong lòng Thường Phi. Y đã trở thành chất dinh dưỡng duy nhất của Thường Phi, không thể thả hắn đi nguy hại những người khác. Đây là người y chủng, thì phải tự mình thừa nhận. Đây là đều là vì thân nhân y yêu nhất, cho nên Hoa Đôn hy sinh chính mình, kiên trì bền bỉ trồng yêu hoa, trở thành lương thực duy nhất của yêu hoa.
Khi sinh nhật Thường Phi, y đưa chậu hoa, kỳ thật chính là một bộ phận yêu hoa. Sẽ nở ra hoa gì, y cũng không biết. Đem yêu hoa đưa cho Thường Phi trồng, để chính hắn đối mặt với bản thân mình, xem như là ý xấu của y. Chính y cũng không hiểu động cơ là cái gì.
Thường Phi đánh răng xong, trở lại phòng, mở cửa, chú Hoa đưa lưng với mình, đối với chậu hoa ngẩn người, tùy ý đùa nghịch lá.
Hắn lên tiếng, “Chú Hoa?” Nói chuyện với y. Thường Phi không nhìn thấy mặt chú Hoa, tràn ngập căm hận cùng chán ghét.
“Muốn ngủ sao?” Khi chú Hoa xoay người, biểu tình đã khôi phục bình thản.
Thường Phi gật đầu, trèo lên giường, đắp chăn, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm chú Hoa. Chú Hoa không khác gì bình thường, cũng tiến vào ổ chăn. Kết quả là Thường Phi nén không nổi, “Chú Hoa không hỏi sao?”
“Hỏi cái gì?”
Thường Phi làm sai ăn nói khép nép, “Chuyện bạn gái.”
“Đó chỉ là hiểu lầm đi.” Chú Hoa lượng giải. Từ phía sau Thường Phi ôm lấy hắn, “Người Phi Phi thích nhất là chú Hoa đúng không.” Đưa lưng nên biểu tình lạnh lùng đến cực điểm.
“Ân, con thích nhất chú Hoa.” Thường Phi đáp lại. Nhẹ nhàng cười.
“Phi Phi đang cười cái gì?” Hoa Đôn hỏi hắn. Kỳ thật cũng không quá hứng thú.
“Con vốn đang lo lắng chú sẽ hiểu lầm, còn nghĩ nên giải thích như thế nào với chú mới tốt. May mắn chú Hoa thực tín nhiệm con.” Thường Phi hạnh phúc thở dài, “Con quả nhiên thích nhất thích nhất chú Hoa. Thường Phi thích nhất Hoa Đôn.” Hôm nay không sợ ngủ không ngon. Nói chú ngữ thường dùng.
Hoa Đôn sửng sốt, “Ân. Mau ngủ đi.” Xem ra ngày mai lại phải ngủ quên, ckhông kịp thời gian mở cửa tiệm.
“Ngủ ngon.” Thường Phi vui vẻ trả lời, nhắm mắt lại an tâm đi vào giấc ngủ.
Hoa Đôn ôm Thường Phi bắt đầu uy thực hắn, khiến thân thể Thường Phi hấp thu tinh khí của y. Rõ ràng ngày hôm qua đã uy thực, nhưng sức ăn cũng không giảm phân nửa. Rất nhanh Hoa Đôn lộ ra bộ dáng mỏi mệt.
Trở thành yêu quái độc nhất vô nhị, trở thành người Thường Phi thích nhất, sau đó uy thực hắn, nuôi dưỡng hắn.
Bí mật này, nếu có thể, hy vọng có thể mang vào phần mộ. Đến thời điểm, y cũng sẽ mang theo Thường Phi. Bọn họ vĩnh viễn đều không phân ly.
Thế giới nội tâm Hoa Đôn vặn vẹo, y đối Thường Phi vô cùng tốt, giống như đối đãi tình nhân, nhưng đây không phải là tình yêu. Y không yêu Thường Phi, lại bắt Thường Phi coi mình như là độc nhất vô nhị, người thích nhất.
Mỗi khi Thường Phi đối y thông báo, y chỉ cảm thấy chán ghét cùng bất đắc dĩ.
Động tác ôn nhu nhẹ như vậy, phảng phất như che chở đối trân bảo, nội tâm lại hoàn toàn ngược lại.
Ở trong lòng Hoa Đôn, Thường Phi cũng chỉ là yêu quái. Y không có biện pháp đi yêu một yêu quái hại chết đứa cháu chân chính của mình. Cho dù yêu quái này có thiên chân vô tà như thế nào, y cũng vô pháp thương hắn. Y không yêu Thường Phi.
Cho nên Hoa Đôn ôm vĩnh viễn là ôm sau lưng. Từ đáy lòng bài xích hắn.
Nếu Phi Phi biết chú Hoa mà hắn thích nhất một chút đều không thích chính mình, có thể khổ sở khóc lớn một hồi hay không? Hoa Đôn ôm Thường Phi gầy yếu, suy yếu nhắm mắt lại. Mang theo một chút mỉm cười, mê man đi.
Nhưng mà Hoa Đôn cho là mình không yêu Thường Phi, hay không đúng như chính mình suy nghĩ, không yêu Thường Phi đâu? Nghi hoặc này, ngay cả bản thân Hoa Đôn cũng không dám đối mặt.
Sự kiện tiểu Trân qua đi, rất nhanh chính là thi cuối kỳ, tất cả mọi người vứt mạng mà tiến vào cuộc thi, Thường Phi cũng không ngoại lệ.
Giữa trưa thứ tư của kỳ thi tan học, mưa một hồi. Đem mọi người vây khốn không thể động đậy. Cửa trường tụ tập rất nhiều đồng học không mang ô, chỗ kín hết người, tiếng người so giọt mưa còn ầm ĩ hơn.
Nhà Thường Phi ở kề bên này, ôm ý nghĩ chỉ bị xối một chút. Tính toán một hơi thẳng về đến nhà. Một khi ra quyết định, lập tức thực hành. Thường Phi che túi sách, hít sâu, vùi đầu chạy như điên.
Phía sau hắn gợi ra một trận kinh hô, tiếp rất nhiều người chờ không kiên nhẫn noi theo hắn, dưới mưa chạy như điên.
Chỉ là thế mưa không khá hơn, thậm chí càng lớn. Gặp mưa Thường Phi cảm giác hai chân một trận bủn rủn, đau đến hắn cơ hồ không thể cất bước. Lúc này mới nhớ tới chú Hoa đã cảnh cáo hắn, thân thể hắn không thể tiếp xúc mưa lâu lắm. Lúc ấy không biết là nguyên nhân gì, cho nên không để ở trong lòng, nhưng hắn hiện tại tự mình cảm nhận được tầm quan trọng của cảnh cáo.
Phịch! Thường Phi chân nhuyễn quỳ rạp xuống đất, chân của hắn đã vô lực đi tiếp.
Hắn có một loại dự cảm sẽ chết. Trước khi mất đi ý thức, hắn còn muốn, hắn có phải là người đầu tiên gặp mưa sẽ chết hay không? Chuyện kỳ quái như vậy, hẳn là có thể lên đầu đề của báo.
“Cậu ổn chứ?”
Loáng thoáng có một thanh âm dễ nghe vào tai. Thường Phi rất muốn mở to mắt nhìn đối phương, nhưng hắn ngay cả khí lực mở to mắt cũng không có.
Người kia đem chính mình kéo ra nơi có mưa, động tác cực kỳ mềm nhẹ, trên người còn có một cỗ hương vị rất dễ chịu.
Qua kẽ hở của đôi mắt híp, thấy đối phương mang mặt nạ kỳ quái, nhìn không được diện mạo thật, khiến Thường Phi có chút thất vọng. Người nọ giúp hắn lau khô mưa trên người, tựa hồ cẩn thận chăm sóc hồi lâu.
Sau, hắn không cảm giác. Lần nữa tỉnh lại, đã nằm ở trên giường lớn nhà mình. Ngay cả quần áo đều đổi. Thường Phi đứng dậy hỏi mẹ, “Con tại sao trở về?”
“Chính con trở về a.” Mẹ cười nói, “Con không là ngủ mớ có hay?”
“Không có người đưa con trở về sao?” Hắn không có khả năng tự mình trở về, hắn đã mất đi ý thức, làm sao có thể đi đường.
“Không có người đưa con trở về a.” Mẹ nghiêng đầu hồi tưởng, “Bất quá con ngược lại là rất kỳ quái, rõ ràng có chìa khóa còn ấn chuông cửa.” Vốn đang tưởng Hoa Đôn đến đây, vừa mở cửa không nghĩ tới là Thường Phi tắm mưa. Dọa bà nhảy dựng.
Thường Phi tái nhợt mặt, cảm giác chuyện thực cổ quái. Chẳng lẽ là nói sau khi hắn mất đi tri giác, bắt đầu mộng du?
“A, đúng rồi, con còn cầm một mặt nạ kỳ quái trở về.” Mẹ đến phòng tắm cầm mặt nạ lại đây, “Nói cái gì con cũng không chịu buông mặt nạ. Còn mang vào trong phòng tắm tắm rửa đâu.” Mẹ thập phần lo lắng.
Một mặt nạ kỳ quái, chứng minh chuyện Thường Phi tao ngộ vừa rồi đều là sự thật. Thường Phi ngây ngốc nhìn mặt nạ nói, “Mẹ, con vừa mới được chủ nhân mặt nạ này, cứu một mạng.”
“Cứu một mạng? Con vừa mới gặp được nguy hiểm gì?!” Mẹ kinh hô.
“Bởi vì mưa giội nhiều quá, cho nên con không trở về nhà được.” Ánh mắt Thường Phi lượng lượng nói, “Ta còn tưởng rằng sẽ chết. May mắn được người kia cứu. Hắn là ân nhân cứu mạng của con.” Trọng điểm là hương vị trên người người kia rất dễ ngửi.
Thường Phi cẩn thận đem mặt nạ kia ôm vào trong ngực. Đây là mặt nạ ân nhân cứu mạng, từ hôm nay trở đi là bảo bối của hắn.
“Ai nha, Phi Phi, rốt cuộc là đang nói cái gì, mẹ nghe không hiểu.” Mẹ không hiểu ra sao nhìn hắn.
“Mẹ không hiểu, không sao.” Thường Phi cười cười, hắn tự mình biết là được.
Đêm hôm đó, Thường Phi vẫn ngửi được một cỗ thơm mùi rất đậm, tràn ngập xoang mũi của hắn, gần như khó thở. Bụng cũng dị thường đau đớn. Thường Phi cong thân thể, ôm bụng, cảm giác đau muốn chết.
Trong hỗn loạn lại nằm mơ, trong mộng có đôi tay mềm nhẹ sờ chính mình, hắn muốn mở to mắt xem, lại chỉ thấy mặt nạ. Cho nên hắn đưa tay kéo mặt nạ xuống, muốn nhìn đến tột cùng, nhưng mặt nạ vừa bị hắn kéo xuống, mộng liền kết thúc.
Thường Phi như là bị ác mộng dọa đến bừng tỉnh, mạnh ngồi dậy, bụng truyền đến từng trận đau đớn, đau đến hắn ôm bụng cúi lưng. Thấp giọng nói thô tục, “Mẹ nó đau quá.”
Nhịn đau đứng dậy, cư nhiên còn cảm thấy hoa mắt, hắn hoảng hốt quay đầu nhìn giường hỗn độn, rõ ràng phát hiện một bãi máu. Là chỗ mình nằm, theo vết máu cư nhiên là từ quần mình chảy ra, Thường Phi khiếp sợ vạn phần.
Hắn ngã ngồi xuống đất, kéo quần lót xuống, cúi xuống, nhìn hạ bộ của mình.
Vừa vừa vừa ——(này nhất định là tận thế). Thân thể Thường Phi mọc ra, dấu hiệu nữ tính thứ hai.
Thường Phi vừa tròn mười bảy tuổi không lâu, mười bảy năm qua vẫn cho là mình là nam hài tử bình thường. Nay, hắn thay đổi cực lớn. Hắn thành cái gọi là diệc nam diệc nữ trong miệng mọi người, “người song tính” có được hai bộ phận sinh dục!
Thường Phi kinh ngạc đến căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một góc phòng, chậu hoa Hoa Đôn đưa cho Thường Phi, thực vật kia nhiều năm không ra hoa, nay nở ra nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa tỏa ra, hương khí bốn phía.
Bình luận truyện