Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 4: Giấm lão Trần là cái quỷ gì?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.
Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.
Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.
Tiện tay ném cho anh.
Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: “Còn có gì khác không?”
“Không có…”
Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.
“Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh.” Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.
Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.
Mặt mũi người đàn ông này cũng không phải loại lạnh lùng không có tình người, chẳng qua có vẻ kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo, tựa như thế giới chung quanh bị chặn bởi một bức tường trong suốt, đưa người ta đi ra ngàn dặm.
Gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che chân mày hơi nhíu, môi mỏng màu trắng mím chặt, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy đau đớn.
Người này thích hợp làm nam chính cho manga của cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú vào mặt anh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ!
Đặc biệt là đôi mắt phượng đen như mực kia, sáng ngời, sắc bén.
Vô cùng có lực uy hiếp.
Áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen tôn lên thân hình thon dài khỏe đẹp của anh. Người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng trên mặt vẫn lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ chết người!
Người này cao ngạo nhưng không lộ vẻ khắt khe. Sợi tóc anh hơi xoắn, vô cùng thời thượng.
Chẳng qua, làm người khác không dám đến gần.
“Có kéo không?” Giọng nói dễ nghe của anh khẽ run, hiển nhiên vết thương đạn bắn cực kỳ đau.
Lăng Vi chạy vào bếp lấy kéo.
“Bật lửa, khăn lông mới!”
Lăng Vi vội chạy đi lấy đồ. Cô không nói nhảm câu nào, nghiêm túc phối hợp với anh.
Anh có súng! Anh không nhanh chóng băng bó vết thương xong, sẽ không đi!
Bây giờ cô chỉ hy vọng anh mau băng bó xong, sau đó, vui vẻ cút ra ngoài. Nếu anh chết ở nhà, dù cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.
Hơn nữa, người đàn ông này hung tợn, nhưng ít ra bây giờ cô an toàn. Vì nếu người đàn ông này muốn giết cô, đã sớm ra tay.
Cô nhìn thấy mặt anh, anh cũng không động sát tâm, chứng tỏ người đàn ông này không vô cùng hung ác.
Bây giờ Lăng Vi chỉ sợ nhóm người kia tìm tới!
Nếu để cho nhóm người kia phát hiện cô che giấu người này, vậy cũng khó mà nói!
“Thuốc khử trùng!”
“…” Lăng Vi cau mày, đứng không nhúc nhích.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô tại sao không động?
Cô thành thật trả lời: “Không có… Không có thuốc khử trùng.”
Anh trợn mắt: “Rượu cồn?”
“…” Cô mím môi, cau mày.
“Rượu thì có chứ?” Giọng cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tôi không uống rượu.”
“Dung dịch oxy già?! Có thể khử trùng!”
Lăng Vi nuốt nước miếng, chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy chai “giấm lão Trần” đưa cho anh.
Mẹ nó! “Giấm lão Trần” có thể khử trùng vết thương?
Anh nổi lên gân xanh, hận không thể một cước luộc chết cô!
Không bị đạn bắn chết, mà thiếu chút nữa bị người phụ nữ này chọc tức chết!
Trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tái xanh, mắt vì đau đớn mà hơi híp, tóc thời thượng hơi xoắn, đều là dáng vẻ bị chọc giận…
Anh đứng lên, lảo đảo đi vào bếp, lấy chút đồ anh muốn, lại đi vào phòng tắm.
Anh cầm kéo cắt áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phí sức cởi ra, tiện tay ném xuống đất.
Lăng Vi đi theo anh vào phòng tắm, thân trên người đàn ông không che đậy hiện rõ trước mắt cô!
Cô theo bản năng trợn to mắt… nhìn chăm chú. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Người đàn ông không lên tiếng, lạnh lùng liếc cô.
Anh từ từ cầm súng lên, lên đạn.
Mặc dù không chỉa vào cô, nhưng Lăng Vi chợt run, không dám nói nhảm nữa, mà chạy ra phòng khách lấy hộp thuốc cảm đi vào.
Tiện tay ném cho anh.
Anh nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, chân mày nhíu chặt: “Còn có gì khác không?”
“Không có…”
Người đàn ông cắn răng. Lăng Vi biết anh biết anh nhất định vô cùng tức giận, nhưng cô thật sự không có thuốc khác.
“Anh còn cần gì? Tôi có thể lấy giúp anh.” Bất kể nói thế nào, cô cũng không muốn anh chết trong nhà cô. Không nói bị cảnh sát biết, mà nhóm người kia biết, cô cũng không sống được.
Lăng Vi thích ứng bóng tối, lúc này, loáng thoáng thấy rõ dáng vẻ anh.
Mặt mũi người đàn ông này cũng không phải loại lạnh lùng không có tình người, chẳng qua có vẻ kiêu ngạo, cho người khác cảm giác cao ngạo, tựa như thế giới chung quanh bị chặn bởi một bức tường trong suốt, đưa người ta đi ra ngàn dặm.
Gương mặt cao quý anh tuấn, đôi mắt phượng híp lại thành một đường, vô cùng quyến rũ, sợi tóc xoắn che chân mày hơi nhíu, môi mỏng màu trắng mím chặt, đáy mắt sâu thẳm tràn đầy đau đớn.
Người này thích hợp làm nam chính cho manga của cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú vào mặt anh.
Khuôn mặt anh tuấn của anh hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ!
Đặc biệt là đôi mắt phượng đen như mực kia, sáng ngời, sắc bén.
Vô cùng có lực uy hiếp.
Áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen tôn lên thân hình thon dài khỏe đẹp của anh. Người đàn ông này bị thương rất nặng nhưng trên mặt vẫn lộ ra khí chất sang trọng hoa lệ khó che giấu, tuấn mỹ chết người!
Người này cao ngạo nhưng không lộ vẻ khắt khe. Sợi tóc anh hơi xoắn, vô cùng thời thượng.
Chẳng qua, làm người khác không dám đến gần.
“Có kéo không?” Giọng nói dễ nghe của anh khẽ run, hiển nhiên vết thương đạn bắn cực kỳ đau.
Lăng Vi chạy vào bếp lấy kéo.
“Bật lửa, khăn lông mới!”
Lăng Vi vội chạy đi lấy đồ. Cô không nói nhảm câu nào, nghiêm túc phối hợp với anh.
Anh có súng! Anh không nhanh chóng băng bó vết thương xong, sẽ không đi!
Bây giờ cô chỉ hy vọng anh mau băng bó xong, sau đó, vui vẻ cút ra ngoài. Nếu anh chết ở nhà, dù cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.
Hơn nữa, người đàn ông này hung tợn, nhưng ít ra bây giờ cô an toàn. Vì nếu người đàn ông này muốn giết cô, đã sớm ra tay.
Cô nhìn thấy mặt anh, anh cũng không động sát tâm, chứng tỏ người đàn ông này không vô cùng hung ác.
Bây giờ Lăng Vi chỉ sợ nhóm người kia tìm tới!
Nếu để cho nhóm người kia phát hiện cô che giấu người này, vậy cũng khó mà nói!
“Thuốc khử trùng!”
“…” Lăng Vi cau mày, đứng không nhúc nhích.
Người đàn ông ngẩng đầu, nhướng mày, tựa như đang hỏi cô tại sao không động?
Cô thành thật trả lời: “Không có… Không có thuốc khử trùng.”
Anh trợn mắt: “Rượu cồn?”
“…” Cô mím môi, cau mày.
“Rượu thì có chứ?” Giọng cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tôi không uống rượu.”
“Dung dịch oxy già?! Có thể khử trùng!”
Lăng Vi nuốt nước miếng, chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy chai “giấm lão Trần” đưa cho anh.
Mẹ nó! “Giấm lão Trần” có thể khử trùng vết thương?
Anh nổi lên gân xanh, hận không thể một cước luộc chết cô!
Không bị đạn bắn chết, mà thiếu chút nữa bị người phụ nữ này chọc tức chết!
Trên sắc mặt trắng bệch của người đàn ông tái xanh, mắt vì đau đớn mà hơi híp, tóc thời thượng hơi xoắn, đều là dáng vẻ bị chọc giận…
Anh đứng lên, lảo đảo đi vào bếp, lấy chút đồ anh muốn, lại đi vào phòng tắm.
Anh cầm kéo cắt áo sơ mi trắng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phí sức cởi ra, tiện tay ném xuống đất.
Lăng Vi đi theo anh vào phòng tắm, thân trên người đàn ông không che đậy hiện rõ trước mắt cô!
Cô theo bản năng trợn to mắt… nhìn chăm chú. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Bình luận truyện