Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 61: Ở chung (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trợ lý Jayson sợ tới mức không dám thở mạnh.

Cho tới buổi trưa Boss vẫn đen mặt như đáy nồi…

Ai nói xem…

Ngay cả thở Jayson cũng đè thấp xuống… sợ thở lớn trêu chọc Boss không vui…

Trong công ty, toàn bộ nhân viên đều câm như hến.

Trong công ty, không khí rơi vào yên tĩnh.

Trong văn phòng của Diệp Đình giống như mười dặm sương lạnh băng dày ba thước, tuy là mùa hè nhưng Jayson lại cảm giác trong phòng làm việc như truyền ra từ đợt khí lạnh.

Lúc này Boss nhà anh ta bày ra bộ tài liệu hội hoa cao cấp thế giới và dụng cụ vẽ tranh.

Jayson cảm giác mình sắp hít thở không thông rồi.

Bộ dụng cụ vẽ tranh kia… là Boss nhà anh ta cố ý mua từ bậc thầy Angelo. Merl.

Trên đời chỉ còn một bộ.

Bởi vì ông chủ nhà anh ta từng cứu họa sĩ Merl một mạng lại không nghĩ tới… ông chủ nhà anh ta lại nguyện ý đổi bộ dụng cụ vẽ này thay cho đại ân tình.

Mặc dù bậc thầy Merl có chút không nỡ nhưng so với ơn cứu mạng thì bộ dụng cụ vẽ này quả thật nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng… dù sao đó cũng là đồ mà ông ta xem như của quý nhiều năm.

Thật đúng là tò mò… rốt cuộc cô gái kia có mị lực lớn như thế nào có thể khiến cho người cao ngạo như Diệp Đình quật cường đồng ý cúi đầu vì cô ấy thỉnh cầu lễ vật từ người khác.

Nhưng khiến cho mọi người muốn rơi mắt kính….

Diệp Đình đổi lấy bộ đồ vô giá hiếm có này cất giữ… từ đầu… đã không tặng đi. Ông chủ nhà anh ta… bị người ta xem như tàng hình.

Đúng là kinh hỉ. Cho dù là ai, có người nào có thể không tức giận đây…

Jayson yên lặng chảy mồ hôi, bả vai rụt rụt ý định hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cốc cốc cốc… đột nhiên cửa phòng tổng giám đốc truyền tới tiếng gõ.

Một lúc sau Diệp Đình vẫn chưa chịu mở cửa, Jayson chỉ có thể thành thật đứng đó không dám có cử động gì.

Cốc cốc… bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Diệp Đình hơi giật giật cằm, Jayson hít sâu một hơi nói: “Mời vào…”

Âm thanh của anh ta vừa vang, Jayson phát hiện âm thanh của mình thế mà lại thay đổi… giống như chín chín tám mươi mốt đường cong.

Cạch… Lôi Tuấn thăm dò tiến vào, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Đình và Jayson.

Anh ta ra hiệu cho Jayson như đang hỏi anh ta: “Làm sao vậy? Sao vừa tới công ty cảm giác được sát ý làm cho người ta sợ hãi?”

Jayson không thể hiểu chỉ lắc đầu ý bảo: “Tâm trạng Boss không tốt…”

Lôi Tuấn hiểu rõ, vừa muốn khép cửa chạy trốn đột nhiên nhìn thấy trên mặt bàn bày đầy màu vẽ và bút vẽ.

Anh ta tò mò mở cửa, đi tới, cầm một chiếc bút vẽ chọc chọc trên mặt bàn,kỳ quái hỏi Jayson: “Làm sao vậy? Có ai… muốn học vẽ tranh sao?”

Jayson nháy mắt cảm giác.. cuộc đời sống không thể luyến tiếc.

Lôi thiếu… cái miệng này của anh..

Cái miệng này của anh… anh thật đúng là… không mở bình ai biết trong miệng bình có gì.

Jayson bi thương như vậy dọa cả Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn đang dùng bút vẽ đâm mặt bàn đột nhiên cảm giác được ánh mắt như dao găm nhìn mình.

Lôi Tuấn dừng tay, cánh tay run lên, “Bốp”, chiếc bút rơi trên mặt bàn.

Chỉ thấy… sắc mặt Đình ca đen kịt, giống như mây đen ập xuống, như khúc nhạc dạo trước khi bưa giông ập tới.

“Cút ra…”

Đột nhiên Diệp Đình lạnh lùng quát một tiếng. Jayson hoảng sợ, Lôi Tuấn cũng cả kinh, chỉ thấy Đình ca vung tay lên hất toàn bộ dụng cụ vẽ tranh xuống đất.

Lôi Tuấn và Jayson liếc nhau, gần như dùng tốc đồ vù vù nhặt đồ dưới đất lên, nhặt xong Lôi Tuấn còn dùng tốc độ thần tốc mang đám dụng cũ vẽ tranh nhanh chóng xông ra ngoài.

Từ trong phòng tổng giám đốc chạy ra.

Lôi Tuấn sờ trán, cừ thật… một đầu mồ hôi.

Anh ta khẩn trương rời đi, lúc này mới phát hiện đâu chỉ một đầu mồ hôi mà phía sau lưng cũng ướt đẫm.

“Đình ca bị động kinh gì thế? Rốt cuộc là ai trêu chọc anh ấy hả?”

Còn có bộ dụng cụ vẽ này.. rốt cuộc làm sao đây.

Đưa cho người nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện