Yêu Thêm Lần Nữa
Chương 19: Anh vô tình
Dùng khăn tắm bao lấy thân thể của chính mình, Âu Dương Điệp đem quần áo bỏ vào máy giặt, chờ cho nó giặt xong sau đó hong khô thì lấy ra mặc vào người rồi mới bước ra khỏi phòng tắm, vừa bước ra thì thấy anh đã tắm xong, mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha uống trà nóng.
Tư Đồ Thác thấy cô mặc quần áo chỉnh tể nhẹ nhàng bước ra, hơi hơi nhíu mày nghi hoặc, cô thật sự biết sử dụng máy giặt, trước kia, mười ngón tay của cô không hề chạm vào bất cứ thứ gì, quả thật là một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa, cô hoàn toàn không có cơ hội chạm đến máy giặt, anh rất khó có thể tưởng tượng được trong năm năm qua cô đã sống như thế nào? Nhưng anh không quan tâm mọi thứ về cô.
Âu Dương Điệp chậm rãi đi đến phía trước anh, cố gắng chạy ra khỏi cửa mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cô biết, anh nhất định sẽ không yêu thích gì về việc cô nói lời tạm biệt.
“Đứng lại, cô muốn đi đâu?” Tư Đồ Thác lạnh lùng hô lên, không biết cô lại có ý định gì?
“Trở về.” Bước chân của cô dừng lại, nhưng vẫn không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
“Bên ngoài mưa lớn như vậy, cô làm sao trở về? Lại muốn giở trò gì nữa đây?” Vẻ mặt Tư Đồ Thác lạnh nhạt, tản ra hàn khí bức người.
“Taxi.” Cô còn nói thêm, nếu muốn rời đi thì sao lại không có biện pháp cơ chứ?
“Taxi?” Tư Đồ Thác cười lạnh “Cô cho là bên ngoài khu biệt thự sang trọng nhất Đài Loan này sẽ có taxi sao?” Cô làm như vậy có phải là muốn lôi kéo sự chú ý của anh không?
Ách, Âu Dương Điệp nao nao, cô đã quên mất, năm năm sống trong cuộc sống nghèo khó thất vọng đã làm cho cô quên hết bộ dáng của những gia đình giàu có là như thế nào?
“Ngồi xuống, đợi mưa tạnh, rồi cô muốn đi đâu thì đi. Chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi, sống hay chết đều tùy cô.” Tư Đồ Thác ra lệnh, chỉ cần không chết trước mặt anh, anh sẽ không cảm thấy có lỗi với chú Âu Dương.
Lòng Âu Dương Điệp đau đớn chua xót, hốc mắt cũng ướt át, nhưng cô tự nói với chính mình, không thể khóc, không nghĩ sẽ cãi nhau với anh, cô ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha cách anh một khoảng rất xa rồi lặng lẽ ngồi xuống, đợi cho mưa tạnh, cô sẽ rời đi, lúc này đây, sẽ là ra đi vĩnh viễn.
Tư Đồ Thác lạnh lùng nhìn cô một cái, dường như không muốn nhìn thấy cô nên xoay người bước lên lầu.
Âu Dương Điệp nhìn ra ngoài cửa số thấy ngoài trời mưa vẫn còn tầm tã, không biết khi nào thì mưa tạnh? Lúc này mới bắt đầu chậm rãi đánh giá căn phòng, nơi này trang trí thật xa hoa, cô thấy cho dù chỉ là một viên gạch men cũng đều là sản phẩm cao cấp nhất trên thế giới, còn có sô pha, bàn trà, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thật là đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng, chỉ là có điều rất kỳ quái là nơi này không có người hầu, chẳng lẽ nơi này không phải là nơi mà anh sống sao? Hay là căn biệt thự này là anh chuẩn bị để sống sau khi kết hôn.
Suy đoán này chắc là không sai rồi, tim lại không tự chủ được mà đau đớn nhức nhối, nhưng cô có tư cách gì mà ghen tị? Có tư cách gì để có được tình yêu của anh? Anh nói rất đúng, mình là một người đàn bà bỏ chồng giết con, làm sao có thể hy vọng có được tình yêu của anh một lần nữa.
Cô nên chúc phúc anh, chỉ là cô không có cách nào đè nén cảm giác ghen tị với người phụ nữa sắp trở thành vợ anh, nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn, vô lực tựa vào trên ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, cô mệt mỏi quá, tim cũng rất đau, nhưng lại cảm thấy thật thoải mái, bởi vì, cuối cùng cô có thể từ bỏ rồi.
Tư Đồ Thác thấy cô mặc quần áo chỉnh tể nhẹ nhàng bước ra, hơi hơi nhíu mày nghi hoặc, cô thật sự biết sử dụng máy giặt, trước kia, mười ngón tay của cô không hề chạm vào bất cứ thứ gì, quả thật là một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa, cô hoàn toàn không có cơ hội chạm đến máy giặt, anh rất khó có thể tưởng tượng được trong năm năm qua cô đã sống như thế nào? Nhưng anh không quan tâm mọi thứ về cô.
Âu Dương Điệp chậm rãi đi đến phía trước anh, cố gắng chạy ra khỏi cửa mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, cô biết, anh nhất định sẽ không yêu thích gì về việc cô nói lời tạm biệt.
“Đứng lại, cô muốn đi đâu?” Tư Đồ Thác lạnh lùng hô lên, không biết cô lại có ý định gì?
“Trở về.” Bước chân của cô dừng lại, nhưng vẫn không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
“Bên ngoài mưa lớn như vậy, cô làm sao trở về? Lại muốn giở trò gì nữa đây?” Vẻ mặt Tư Đồ Thác lạnh nhạt, tản ra hàn khí bức người.
“Taxi.” Cô còn nói thêm, nếu muốn rời đi thì sao lại không có biện pháp cơ chứ?
“Taxi?” Tư Đồ Thác cười lạnh “Cô cho là bên ngoài khu biệt thự sang trọng nhất Đài Loan này sẽ có taxi sao?” Cô làm như vậy có phải là muốn lôi kéo sự chú ý của anh không?
Ách, Âu Dương Điệp nao nao, cô đã quên mất, năm năm sống trong cuộc sống nghèo khó thất vọng đã làm cho cô quên hết bộ dáng của những gia đình giàu có là như thế nào?
“Ngồi xuống, đợi mưa tạnh, rồi cô muốn đi đâu thì đi. Chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt tôi, sống hay chết đều tùy cô.” Tư Đồ Thác ra lệnh, chỉ cần không chết trước mặt anh, anh sẽ không cảm thấy có lỗi với chú Âu Dương.
Lòng Âu Dương Điệp đau đớn chua xót, hốc mắt cũng ướt át, nhưng cô tự nói với chính mình, không thể khóc, không nghĩ sẽ cãi nhau với anh, cô ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha cách anh một khoảng rất xa rồi lặng lẽ ngồi xuống, đợi cho mưa tạnh, cô sẽ rời đi, lúc này đây, sẽ là ra đi vĩnh viễn.
Tư Đồ Thác lạnh lùng nhìn cô một cái, dường như không muốn nhìn thấy cô nên xoay người bước lên lầu.
Âu Dương Điệp nhìn ra ngoài cửa số thấy ngoài trời mưa vẫn còn tầm tã, không biết khi nào thì mưa tạnh? Lúc này mới bắt đầu chậm rãi đánh giá căn phòng, nơi này trang trí thật xa hoa, cô thấy cho dù chỉ là một viên gạch men cũng đều là sản phẩm cao cấp nhất trên thế giới, còn có sô pha, bàn trà, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thật là đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng, chỉ là có điều rất kỳ quái là nơi này không có người hầu, chẳng lẽ nơi này không phải là nơi mà anh sống sao? Hay là căn biệt thự này là anh chuẩn bị để sống sau khi kết hôn.
Suy đoán này chắc là không sai rồi, tim lại không tự chủ được mà đau đớn nhức nhối, nhưng cô có tư cách gì mà ghen tị? Có tư cách gì để có được tình yêu của anh? Anh nói rất đúng, mình là một người đàn bà bỏ chồng giết con, làm sao có thể hy vọng có được tình yêu của anh một lần nữa.
Cô nên chúc phúc anh, chỉ là cô không có cách nào đè nén cảm giác ghen tị với người phụ nữa sắp trở thành vợ anh, nhưng tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn, vô lực tựa vào trên ghế sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, cô mệt mỏi quá, tim cũng rất đau, nhưng lại cảm thấy thật thoải mái, bởi vì, cuối cùng cô có thể từ bỏ rồi.
Bình luận truyện